Lâu lắm r k vô 4r này, hocmai cũng thế.
Ngồi rảnh rỗi coi lại cả 2 4r, nhớ lại thời trẩu tre của mình
) 5 năm rồi chứ có ít gì đâu. Ngày mình tham gia là lúc còn đang học lớp 8 sắp lên lớp 9 mà giờ đã sắp hết năm nhất cmnr
)
Công nhận cũng rảnh rỗi thật, còn 1 đống bt lớn Dân sự, Hình sự chưa động, mai lại còn thuyết trình hình sự nữa, nhưng kệ
)
Hà Nội đang mưa, lại nhớ anh rồi. Tự hỏi bây giờ anh đang làm gì? Hôm nay có phải đi hành quân k? Ăn uống có còn tệ như trước không? Đêm có hay bị báo động không? Có còn hút thuốc uống rượu nhiều k? Nhiều thứ muốn hỏi lắm, nhưng biết hỏi sẽ k được trả lời nên kiềm lòng.
Nhớ anh, nhớ những sáng chủ nhật chen chúc trên bus hơn 1 tiếng đồng hồ để lên Sơn Tây gặp anh trong 3 tiếng. Nhớ những đêm a đi gác tranh thủ gọi lén. Nhớ những lúc đang ngủ say mà a gọi skype phải bật dậy để nc. Yêu a, yêu lính là phải chấp nhận tất cả như thế, nhưng cuối cùng người đứng sau vẫn là mình. Anh im lặng,anh ra đi k lời chào, k 1 câu giải thích. Im lặng là im lặng. Cứ chờ mãi những cuộc gọi, những tin nhắn của anh mà nhớ a đến quặn thắt. Nhìn ảnh a, đen nhẻm nhưng vẫn cười tươi, thương a lắm, nhớ a lắm.
Chẳng bao giờ đc nghe giọng a trêu đùa, đc ôm a, đc a đưa khắp Hà Nội những ngày ngắn ngủi a được nghỉ phép. Chẳng bao giờ còn cảm giác háo hức tối thứ 7 được lên vs a....
Em nhớ anh lắm, chàng lục quân xấu xa....