Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (p12: Ch331 - Ch360)
tuanart > 11-23-2014, 12:16 PM
[FONT=arial]Chương 331: Chồng trước theo đến cửa – P2[/FONT]
[FONT=arial]“Tôi không làm!” Uất Noãn Tâm từ chối thẳng, “muốn ăn thì tự anh đi làm đi!” Sau khi bị anh uy hiếp, tức muốn hộc máu, còn muốn cô làm cơm cho anh ăn sao? Đừng có nằm mơ![/FONT]
[FONT=arial]“Em chắc chắn chứ? Em đừng quên, trong tay tôi còn có thứ em không muốn nhìn thấy nhất…”[/FONT]
[FONT=arial]“……..” Uất Noãn Tâm bị ép đến đường cùng, biết rõ mức đột vô liêm sỉ của người đàn ông này, còn tốn thời gian vô ích đi cãi nhau với anh, tức giận quay người bỏ đi. Nghe thấy phía sau tiếng cười đùa của hai cha con, đầu muốn nổ tung.[/FONT]
[FONT=arial]Ở trước mặt bé Thiên thì giả vờ tỏ ra là một người cha hiền lành, còn sau lưng lại làm những chuyện đê tiện bẩn thiểu với cô, cô chán ghét anh quá đi![/FONT]
[FONT=arial]Làm cơm với tâm trạng tức giận, trong lòng mắng chữi cái tên Nam Cung Nghiêu. Sau lưng đột nhiên nghe thấy tiếng của anh vang lên, “tôi nghe được em đang chữi tôi.” Làm cô hết hồn, suýt chút nữa quăng cái nồi qua một bên, quay đầu trừng mắt nhìn anh. “Anh đi cũng phát ra tiếng, muốn hù chết người sao?”[/FONT]
[FONT=arial]“Có phát ra tiếng! Chỉ là trong lòng em đang bận mắng chữi tôi, không nghe thấy thôi.”[/FONT]
[FONT=arial]“Anh ở đây làm gì, cút ra khỏi nhà bếp của tôi đi.”[/FONT]
[FONT=arial]“Đến đây giám sát em có đầu độc tôi không.”[/FONT]
[FONT=arial]Cô cười mỉa, “nếu như giết người không phạm pháp, tôi nhất định sẽ làm.”[/FONT]
[FONT=arial]Anh khoanh tay lại, lười biếng dựa vào khung cửa, “Em oán hận tôi đến vậy sao? Muốn đánh muốn giết, nói chuyện còn khó nghe đến vậy, tôi không thích đâu.”[/FONT]
[FONT=arial]“Tôi cũng không cần anh thích! Anh đi ra ngoài cho tôi!”[/FONT]
[FONT=arial]“Uất Noãn Tâm…..”[/FONT]
[FONT=arial]Cô vừa quay đầu, anh đã đứng ở trước mặt cô, nhanh chóng kéo hay tay cô ra đằng sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, cười như không cười. “Đừng có trưng cái vẻ mặt đó ra với tôi, tôi không thích.”[/FONT]
[FONT=arial]“Tôi cũng không mượn anh thích!” Cô cũng không có chút sợ hãi nào, liều lĩnh chống trả lại, muốn làm anh đau khổ. “Anh đê tiện vô liêm sỉ cưỡng bức tôi, lấy đoạn phim kia uy hiếp tôi còn chưa đủ sao, bây giờ ngay cả cảm xúc của tôi cũng muốn trông nom sao? Xin lỗi anh, tôi còn chưa thấp hèn đến mức đó. Người mà chính mình căm hận, tôi chỉ cảm thấy chán ghét, cười không nổi!”[/FONT]
[FONT=arial]“Em…….” Trong lòng của Nam Cung Nghiêu bị khuấy động bởi tức giận, ước chỉ có thể dùng một tay bóp chết cô.[/FONT]
[FONT=arial]Hai người là kẻ thù, cô oán hận anh tận xương tủy, đáng lẽ ra anh phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng nỗi oán hận của cô chỉ càng làm anh tức giận hơn nữa. Anh đã không thể hiểu rõ được suy nghĩ của mình, rốt cuộc nên để cô oán hận anh, hay yêu anh. Nếu đã không thể hiểu rõ, anh cũng không muốn nghĩ đến nữa, chính anh muốn cô phải nếm thử cái cảm giác đau đớn tột cùng này của mình.[/FONT]
[FONT=arial]“Sao thế? Muốn giết người sao? Vậy anh giết chết tôi đi! Dù sao sống bên anh, mỗi phút mỗi giây, tôi cũng sống không bằng chết!”[/FONT]
[FONT=arial]“Giết chết em, không phải quá hời cho em rồi sao?” Nụ cười của anh giống như ác ma, “sống không bằng chết, chính là như vậy, chính tôi muốn em có cái cảm giác này đó! Hãy nhớ kỹ, chính nhà họ Uất các người đã từng đem đến đau khổ cho tôi! Tôi sẽ…. trả lại cho em, đến khi em bị giày vò đến điên lên mới thôi.”[/FONT]
[FONT=arial]Đẩy tay cô ra, nhanh chóng rời khỏi.[/FONT]
[FONT=arial]Uất Noãn Tâm nhìn bóng dáng dứt khoát của anh, khóe mắt bị nước mắt làm cho đỏ ửng lên.[/FONT]
[FONT=arial]Anh là một con quỷ! Là cầm thú! Cả đời này, cô cũng không thể tha thứ cho anh!”[/FONT]
[FONT=arial]Lúc ăn cơm tối, Nam Cung Nghiêu tiếp tục giả vờ là một người cha tốt, Uất Noãn Tâm không nói tiếng nào, thờ ơ lạnh nhạt, không còn sức để châm chọc. Chỉ cảm thấy rất buồn nôn, ngay cả cơm cũng ăn không vô. Chỉ ăn có vài miếng, thì không muốn ăn nữa.[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu giả vờ giả vịt gắp đồ ăn cho cô, “em ăn nhiều một chút, em ốm quá đi, nhìn mà đau lòng.”[/FONT]
[FONT=arial]Đau lòng cái đầu anh![/FONT]
[FONT=arial]Uất Noãn Tâm rất muốn cầm chén căm ném thẳng vào mặt anh.[/FONT]
[FONT=arial]Nhưng có bé Thiên ở đây, cô đành nhẫn nhịn, cô không muốn con nhìn thấy cảnh khó coi như vậy giữa bọn họ.[/FONT]
[FONT=arial]Khó khăn lắm mới chờ Nam Cung Nghiêu ăn xong, Uất Noãn Tâm rửa chén, hai cha con ngồi ở phòng khách xem TV, thỉnh thoảng nghe tiếng cười khúc khích của bé Thiên, làm cho cô chua xót. Bởi vì tất cả những điều này chẳng qua chỉ là ảo tưởng, còn sự thật thì quá dơ bẩn, nhưng cô không dám nói cho con biết, chỉ có thể nhẫn nhịn đè nén trong lòng.[/FONT]
[FONT=arial]Không ngừng nói với chính mình, chỉ cần bé Thiên vui vẻ đủ rồi. Còn về phần cô, đau khổ cũng chẳng sao, cũng không quan trọng!”[/FONT]
[FONT=arial]Dù gì mình cũng đã sống trong địa ngục rồi, tầng bảy hay tầng tám, có gì khác nhau chứ, vẫn không thể thoát khỏi sự tra tấn của anh![/FONT]
[FONT=arial]Gần tám giờ, lại có người nhấn chuông, vẫn là Henry, anh mang đến những món ăn ngon ở nơi này đến cho cô.[/FONT]
[FONT=arial]Để tránh phiền phúc, Uất Noãn Tâm không mời anh vào nhà, nhận lấy đồ ăn ngon xong vội vàng muốn đóng cửa, thì một bóng người cao lớn bao trùm cả đỉnh đầu của cô, hơi thơ nguy hiểm vây quanh người cô, làm cô khó thở ngay lúc đó.[/FONT]
[FONT=arial]Henry nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai giống như một bức tượng điêu khắc ở trước mắt mình, có hơi ngạc nhiên, “anh ta là……”[/FONT]
[FONT=arial]“Tôi là chồng của Noãn Tâm.” Giọng nói của Nam Cung Nghiêu mang theo sự thù địch, kéo Uất Noãn Tâm lại ôm vào người, tuyên bố quyền sở hữu của chính mình.[/FONT]
[FONT=arial]Người phụ nữ đáng chết! Mới có một tuần, thì đã chạy đi trêu chọc người đàn ông khác. Muốn chết, không muốn sống nữa sao?”[/FONT]
[FONT=arial]Henry có chút thất vọng. Anh cứ nghĩ cô là người mẹ đơn thân, không ngờ cô có chồng rồi, hơn nữa còn là một người xuất sắc đến vậy. Mặc dù anh biết mình cũng không tệ, nhưng nếu so với anh ta, thì đúng là chênh lệch một trời một vực. Anh ta không cần nói một câu, thì khí thế đó của anh ta cũng làm cho anh biết khó mà phải lùi bước rồi.[/FONT]
[FONT=arial]“Không phải đâu………. ưm…………” Uất Noãn Tâm định mở miệng phủ nhận, thì bị Nam Cung Nghiêu hôn lên môi rồi.” Khoảng thời gian này cám ơn anh đã chăm sóc Noãn Tâm. Sau này tôi sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy, không cần anh phải nhọc lòng đâu.” Lời nói với ngụ ý, đừng có đến quấy rầy người phụ nữ của tôi nữa![/FONT]
[FONT=arial]Nói xong, kéo thẳng cô vào trong nhà, ở trước mặt của Henry, đúng sầm cửa lại.[/FONT]
[FONT=arial]Uất Noãn Tâm không có sức để chống lại, bị anh kéo thẳng vào trong lòng, nên đã cắn anh một cái thật mạnh. Nam Cung Nghiêu bị đau, vội vàng buông tay ra. “Uất Noãn Tâm, em dám cắn tôi!”[/FONT]
[FONT=arial]“Anh cho anh ở trước mặt Henry nói nhăng nói cuội chứ.”[/FONT]
[FONT=arial]“Sao hử? Lo lắng sao? Sợ thằng đó biết em có chồng rồi, không thể lừa gạt, quyến rũ nó nữa sao?” Trong ánh mắt thì hừng hực lửa, còn những lời chế giễu từ trong miệng lại lạnh lẽo giống như băng.[/FONT]
[FONT=arial]“Em lẳng lơ đến đến mức này, đói khát đến như vậy, bên cạnh một giây cũng không thể thiếu đàn ông sao?”[/FONT]
[FONT=arial]Chương 332: Đòi hỏi một cách bá đạo[/FONT]
[FONT=arial]Hơ? Lẳng lơ sao? Đói khát sao? Nghe xem anh ta đang nói gì kìa? Ở trong mắt anh, cô là người phụ nữ không biết xấu hổ đến vậy sao? Anh có tư cách gì nói câu đó chứ, cả thế giới này người không có tư cách sỉ nhục cô chính là anh, Nam Cung Nghiêu![/FONT]
[FONT=arial]Sự tức giận đã xông thẳng lên não, Uất Noãn Tâm chống trả lại một cách quyết liệt.[/FONT]
[FONT=arial]“Đúng vậy! Anh nói đúng đó! Tôi không thể thiếu đàn ông được đó. Cho dù tôi đi đến đâu, xung quanh đều phải có rất nhiều đàn ông, tôi cảm thấy rất sung sướng khi được đàn ông vây quanh đó. Nhưng dù tôi có thiếu đàn ông như thế nào, tôi cũng không thèm anh, anh làm cho tôi cảm thấy thật ghê tởm! Cho dù đàn ông trên thế giới này đều chết sạch, tôi cũng sẽ không………. ưm………”[/FONT]
[FONT=arial]Một chữ Nam Cung Nghiêu cũng không muốn nghe tiếp, thì đã hôn thẳng lên môi cô. Giữ chặt hai đôi tay đang giãy dụa của cô trên đỉnh đầu, tức muốn điên lên, thiếu điều muốn xé xác cô ra.[/FONT]
[FONT=arial]Anh giống như một con báo săn bị chọc giận, gấp rút lóc da xẻ thịt con mồi, nuốt vào trong bụng. Bắt lấy cô, đè chặt trên tường, cả người cô gần như dính chặt trên vách tường.[/FONT]
[FONT=arial]“Buông ra…….. ưm…….. Nam Cung Nghiêu anh mau buông tôi ra………. anh buông ra đi……….. anh cái đồ khốn khiếp này, mau buông tôi ra………”[/FONT]
[FONT=arial]“Suỵt, bé Thiên đang ở ngoài, chắc em cũng không muốn con nhìn thấy đâu nhỉ?” Nam Cung Nghiêu nở nụ cười lạnh lẽo với cô, nói xong, vươn một cánh tay ra, khóa cửa phòng lại. Càng oán hận cô, thì anh càng muốn cô, nóng vội không chịu được muốn chiếm hết mọi thứ của cô, đẩy cô vào khoảng không, khiến cô chỉ có thể thuộc về mình.[/FONT]
[FONT=arial]“Ưm……. anh đừng đụng vào tôi……….. tôi hận anh………”[/FONT]
[FONT=arial]Anh cắn gặm liếm láp trên cái cổ trắng nõn của cô, nở nụ cười chế giễu với ánh mắt tràn đầy oán hận của cô. “Hận tôi sao? Vậy em cứ tiếp tục hận tôi đi…………. giữa chúng ta, vốn dĩ chỉ có hận thù thôi.”[/FONT]
[FONT=arial]Mà không có tình yêu![/FONT]
[FONT=arial]“Cho nên chúng ta cùng nhau xuống đi ngục đi………” Anh nói câu này với vẻ hung ác, động tác ở bên dưới cũng rất hung tợn, kéo quần ở bên dưới người cô xuống, chôn người mình vào sâu trong cơ thể cô.[/FONT]
[FONT=arial]Cơ thể khô khốc bị xâm phạm một cách tàn bào, cơ thể bị anh đè mạnh lên tường, đèn nén tới biến dạng, Uất Noãn Tâm cắn chặt môi, nhưng thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng kêu đau khổ, “a…..”[/FONT]
[FONT=arial]Cả cơ thể đón nhận trong sự tuyệt vọng, mái tóc bay phấp phới giống như thác đổ, trong sự đau khổ còn mang theo một vẻ đẹp thướt tha.[/FONT]
[FONT=arial]“Kêu lên đi, tại sao không kêu? Nhẫn nhịn không khó chịu sao?” Biết rõ bé Thiên ở bên ngoài, cô không dám kêu, nên Nam Cung Nghiêu càng có ác ý khiêu khích cô hơn.[/FONT]
[FONT=arial]Hai bàn tay to lớn bao bọc nơi đẫy đà của cô, năm ngón tay bóp chặt, xoa nắn thật mạnh, giống như muốn bóp nát nó ra, cô đau đến mức thở không nổi.[/FONT]
[FONT=arial]Ở bên dưới không ngừng ma sát, ở trong cơ thể cũng không tự chủ chảy ra ít dịch, làm giảm bớt sự đau đớn, cũng bắt đầu dâng lên một sự thoải mái đến kỳ lại, trên làn da trắng nõn của cô cũng bắt đầu đỏ ửng lên.[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu biết cô cảm cảm giác, nhưng vẫn còn cắn răng chịu đựng, bướng bỉnh muốn chết, anh rất ghét dáng vẻ này của cô, nên động tác của bên dưới càng mạnh mẽ hơn.[/FONT]
[FONT=arial]Cả người Uất Noãn Tâm run rẩy, bị ép buộc phải bắt kịp tiết tấu của anh, nhưng cám cảm giác thoải mái da thịt này, làm cho cô khó mà chấp nhận được, trong lòng lại vì thế mà càng đau khổ hơn.[/FONT]
[FONT=arial]Không nên như vậy, cô không nên có cảm giác với anh mới đúng! Không lẽ giống như anh nói, mình là một người phụ nữ lẳng lơ sao? Không! Cô không phải vậy![/FONT]
[FONT=arial]Ngay lúc quan trọng nhất, Nam Cung Nghiêu gia tăng tốc độ, điên cuồng ra vào, nhấc mông của cô lên. Trong hai đôi mắt đỏ au tỏa ra sự tức giận, gần nhẹ, “kêu đi! Kêu ra đi!”[/FONT]
[FONT=arial]“A……”[/FONT]
[FONT=arial]Cô phát ra tiếng thét chói tai trong lúc lên đỉnh, Nam Cung Nghiêu cũng giải phóng mình trong cơ thể của cô.[/FONT]
[FONT=arial]Cơ thể ướt át của hai người dính chặt vào nhau, rất lâu cũng chưa rời khỏi.[/FONT]
[FONT=arial]Vài phút trôi qua, tất cả mới bình tĩnh trở lại. Một sự xấu hổ dâng lên trong lòng, hai mắt Uất Noãn Tâm đỏ hoe, dùng sức đẩy Nam Cung Nghiêu ra. “Đồ cầm thú, anh đừng dụng vào tôi!”[/FONT]
[FONT=arial]“Tôi cầm thù sao? Vậy em chính là gái rồi.” Anh trả lời không chút nể nang gì, “Người vừa tới đỉnh, cũng đâu chỉ một mình tôi! Em cũng nên xem thử dáng vẻ vừa nãy của em hưởng thụ biết bao nhiêu.”[/FONT]
[FONT=arial]“Câm miệng đi!”[/FONT]
[FONT=arial]“Sao nào? Em không muốn nghe? Nhưng cơ thể của em đáp lại rất mãnh liệt mà. Ở dưới cơ thể của mỗi người đàn ông, em đều rên rỉ giống lúc nãy sau?” Trước mắt hiện lên cảnh cô nằm ở dưới cơ thể của Ngũ Liên giống như vậy, Nam Cung Nghiêu chỉ muốn giết người.[/FONT]
[FONT=arial]Cô là của riêng anh! Người phụ nữ của anh, người đàn ông khác dám nhúng chàm, anh nhất định không để kẻ đó chết có chỗ chôn.[/FONT]
[FONT=arial]“Anh vô liêm sỉ.” Uất Noãn Tâm tức đến nỗi cả người đều lạnh run lên. Không muốn nhìn thấy gương mặt này nữa, lặng lẽ lấy lau hết những chất dịch của anh trên người cô, chúng nó giống như đang mỉa mai sự lẳng lơ của cô, dường như đang nở nụ cười chế giễu sự thấp hèn của cô.[/FONT]
[FONT=arial]Nhìn thấy cô tỏ thái độ mình giống như chịu một sự uất ức rất lớn, Nam Cung Nghiêu vừa tức giận, lại đau lòng. Không thể nhìn tiếp nữa, đưa tay ra cầm lấy cái khăn của cô. “Để tôi giúp em.”[/FONT]
[FONT=arial]“Không cần! Đừng đụng vào tôi!” Uất Noãn Tâm khàn giọng kêu lên, làm Nam Cung Nghiêu giật mình, cau mày. “Em làm như vậy để làm gì? Em ghét tôi đến như thế này sao?”[/FONT]
[FONT=arial]“Ghét ư?” Uất Noãn Tâm rơi nước mắt mịt mờ nhìn anh, nhưng sự oán hận lại giống như một con gai sắc bén xuyên quan làn nước mắt, làm cho lòng anh nguội lạnh, cô cười mỉa.[/FONT]
[FONT=arial]“Chán ghét đã không còn đủ để hình dung nỗi oán hận của tôi với anh, tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được!” Mỗi lần bị anh chạm vào, cô đều thấy buồn nôn, rất ghê tởm.[/FONT]
[FONT=arial]Nỗi oán hận mãnh liệt, làm cho lòng Nam Cung Nghiêu nguội lạnh. Anh thừa nhận lúc đó chính mình cảm nhận được nỗi đau chưa bao giờ có, rất đau rất.[/FONT]
[FONT=arial]Nhưng anh không muốn tỏ ra ở trước mặt cô, vì thế, anh mắt càng trở nên lạnh lẽo, mỉa mai. “Vậy thì em cứ hận đi! Cảm giác của tôi với em cũng như vậy thôi.”[/FONT]
[FONT=arial]Có lẽ từ lúc bắt đầu, vận mệnh đã an bài hai người họ chỉ có thể tra tấn lẫn nhau. Cho dù như vậy rất đau khổ, anh vẫn không muốn buông tay. Anh có cảm giác, một khi anh từ bỏ cô, cả cuộc đời của anh cũng theo đó kết thúc luôn.[/FONT]
[FONT=arial]Tình yêu và thùa hận pha trộn với nhau, lúc nào cũng cắn xé trái tim anh, anh cũng vì vậy mà chịu đủ mọi tra tấn, nhưng anh cũng không có cách nào khác, bởi vì………… anh yêu cô! Có trốn tránh như thế nào, cũng không có cách nào thay đổi được sự thật này………..[/FONT]
[FONT=arial]Chương 333: Nỗi đau đớn làm tan nát con tim[/FONT]
[FONT=arial]Đêm khuya.[/FONT]
[FONT=arial]Tại quán bar. Bên trong hàng ghế VIP có hai người đàn ông đẹp đang ngồi, trong đó có một người không ngừng uống rượu, dáng vẻ giống như không uống rượu thì sẽ sống không nổi. Đầu tóc bù xù, quần áo lộn xộn, vô cùng nhếch nhác. Đôi mắt mông lung, giống như mất đi linh hồn, chỉ còn lại một cái xác khô héo mà thôi.[/FONT]
[FONT=arial]Người đàn ông bên cạnh thì ăn mặc gọn gàng, rút ra một điếu thuốc, ánh mắt thờ ơ mà nhìn, vẻ mặt cứng rắn như thép. Cho đến khi người đàn ông kia uống hết chai Whisky thứ tư, anh ta thấy không vừa mắt nữa, mới giật ly rượu của người kia lại. “Cậu đừng uống nữa! Cậu muốn uống đến say chết sao?”[/FONT]
[FONT=arial]Ngũ Liên uống đến nỗi hai má đỏ ửng, say khướt, tức giận gào thét. “Mặc kệ tôi đi, trả, trả rượu lại cho tôi!” Nếu có thể uống say được thì tốt, say chết rồi, trái tim sẽ không còn đau đớn nữa.[/FONT]
[FONT=arial]Nhưng đáng ghét nhất đó là, càng say lại càng tỉnh táo, mà càng tỉnh táo thì lại càng nhớ đến người phụ nữ mình hận đến tận xương tủy, cũng là người mình yêu nhất. Trong đầu giống như bị trúng lời nguyền rủa, mỗi phút mỗi giây đều rất đau, đau muốn chết đi được, trái tim như vỡ nát.[/FONT]
[FONT=arial]Lâm Nam giữ chai rượu lại, có làm cách nào cũng không bị buông tay. “Tôi nói cậu đừng có uống nữa, có nghe không hả!”[/FONT]
[FONT=arial]Đây còn là một Ngũ Liên hăng hái, kêu ngạo mà anh đã từng quen biết sao? Tựa như một kẻ đáng thương, chẳng làm được gì![/FONT]
[FONT=arial]“Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Cậu cần gì phải như vậy hả? Người ta đã không cần cậu rồi, giờ cậu ngồi uống rượu cho ai coi? Cậu cho rằng mình như vậy, người phụ nữ độc ác kia sẽ quay về sao?”[/FONT]
[FONT=arial]Lời nói mặc dù khó nghe, nhưng nếu không nói như vậy, cậu ta mãi mãi cũng không tỉnh ra. Bảy năm trước cậu ấy ở nước ngoài, có một lần đã nghe thấy cậu ta vì người phụ này uống rượu. Cho rằng cậu ấy đủ đâu khổ rồi, cái đầu cũng tỉnh ra rồi, ai ngờ sau này còn dây lấy nhau suốt bảy năm trời, chỉ vì một người phụ nữ![/FONT]
[FONT=arial]Bọn họ từ nhỏ đã con của trời rồi, bên cạnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, cưa đổ đám phụ nữ rất dễ dàng, thay phụ nữ như thay áo. Người đẹp mấy cũng đã thấy qua rồi, cho dù thích người phụ nữ đó đi nữa. Bên ngoài nhiều người đẹp đến vậy, gặp dịp thì chơi thôi, cũng chẳng thiếu. Dù sao thì, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, tình dục và tình yêu phân biệt rất rõ, chẳng là vấn đề gì cả.[/FONT]
[FONT=arial]Nhưng sáu năm qua, mỗi lần bọn họ tụ họp lại, muốn tìm phụ nữ cho cậu ấy, đều bị cậu ấy tự chối. Đừng nói đến chuyện lên giường, ngay cả đụng cũng chẳng thèm đụng đến. Mọi người đều chọc ghẹo cậu ta, nói con sói trăng hoa cũng ăn cỏ, vô dụng, cậu ấy cũng chẳng thèm để ý đến, trong lòng chỉ chung thủy với người phụ nữ kia.[/FONT]
[FONT=arial]Khó khăn lắm mới nghe thấy tin bọn họ đám cưới, anh cũng mừng thay cho cậu ấy. Chuyện lớn nhỏ gì cũng buông bỏ, hết lòng chuẩn bị hôn lễ giúp cậu ấy, diễn tập làm phụ rể. Nhưng người phụ nữ đáng chết kia, dám bỏ chạy ngay hôn lễ.[/FONT]
[FONT=arial]Lúc đó anh nhận ra được chút gì đó, chỉ ngại không nhúng tay vào. Kết quả mấy ngày sau, cậu ấy lại trở thành thế này đây. Mỗi ngày đều uống say như chết, hôn mê bất tỉnh, ai khuyên cũng không nghe. Anh nhìn thấy mà đau lòng.[/FONT]
[FONT=arial]Những lời nói của Lâm Nam như kim đâm vào tai của Ngũ Liên, anh tức giận, đau khổ, trong lòng điên cuồng gào thét. “Im miệng! Đừng nhắc đến cô ta!” Giọng điệu lạnh lẽo và tàn bạo, thiếu điều không thể ném hết cả thế giới.[/FONT]
[FONT=arial]“Tôi không nhắc đến cô ta, vậy cậu có thể quên sao? Cậu xem dáng vẻ bây giờ của cậu như thế nào, cô ta không còn cần cậu nữa, cô ta đá cậu rồi, cậu tỉnh lại đi!”[/FONT]
[FONT=arial]“Tôi bảo cậu im miệng, có nghe thấy không!” Ngũ Liên thẹn quá thành giận, nện cho Lâm Nam một đấm lên mặt.[/FONT]
[FONT=arial]Anh một lúc sau mới nhận ra, cũng tức giận, nhưng hai tai nắm chặt lại không đánh trả. “Cậu vì người đàn bà kia mà đánh tôi, cậu dám ra tay với anh em sao?”[/FONT]
[FONT=arial]Bước chân của Ngũ Liên chao đảo, nhưng trong mắt lại bùng cháy lửa. “Cậu dám nhắc đến cô ta, thì chúng ta ngay cả anh em cũng đừng làm nữa.”[/FONT]
[FONT=arial]“Được thôi! Vì một người đàn bà lòng lang dạ sói, ngay cả anh em cũng không cần……….. vậy tôi coi như chưa từng có người anh em như cậu!” Lâm Nam đá ghế sofa, mặt mày đen thui bỏ đi.[/FONT]
[FONT=arial]Ngũ Liên ngã người xuống ghế sofa, tiếp tục uống rượu. Trong lúc đó có không ít phụ nữ đến trêu ghẹo anh, nhưng đều bị anh dọa bỏ chạy.[/FONT]
[FONT=arial]Anh không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ không ngừng chuốc say mình, để quên đi Uất Noãn Tâm. Nhưng anh nhận ra có uống nhiều bao nhiêu cũng tỉnh như vậy, càng cảm thấy buồn rầu hơn, nên đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài.[/FONT]
[FONT=arial]Lúc đi qua trung tâm sàn nhảy, đụng phải một người đàn ông, tên đó động tay với anh, mắng chữi chí chóe. Anh không nói chữ nào, đá phăng tên đó.[/FONT]
[FONT=arial]Sau đó, có vài tên đàn ông xông đến, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Ngũ Liên. Trong lúc hỗn loạn, Ngũ Liên bị đánh, cơ thể đau đớn, lại có thể giảm bớt một chút đau khổ trong lòng. Cho nên, anh từ bỏ đánh trả, để mặc cho bọn họ đánh mình tả tơi, khắp người đều là vết thương, bị ném ở hẻm sau của quán bar, té vào đống rác dơ bẩn.[/FONT]
[FONT=arial]Tiếng sấm chớp vang rền, điên cuồng gào thét, một cơn mưa to bất thình lình đổ xuống, giống như một cây roi, quất mạnh vào trong người của Ngũ Liên. Trái tim anh rất đau, nỗi đau khổ này, long trời lở đất, không có bất kỳ cách nào có thể làm giảm bớt được.[/FONT]
[FONT=arial]Anh bật khóc, hai hàng nước mắt ấm nóng chảy xuống, trên mặt đã không còn phân biệt được đâu là nước mắt và đâu là nước mưa. Càng khóc lại càng đau khổ, gào thét khóc lớn. “Tại sao…………… tại sao em lại đối xử tôi như vậy……… Uất Noãn Tâm………. tôi hận em…………. tôi hận em…………”[/FONT]
[FONT=arial]Tiếng gào khóc dần trở thành tiếng nức nở, “vì sao lại đối xử anh như vậy…………. anh yêu em mà……….. Noãn Tâm……. em quay về đi………. quay về đi…………”[/FONT]
[FONT=arial]Lâm Nam sau khi ra khỏi quán bar, mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn lo lắng sợ Ngũ Liên chảy ra chuyện, nên gọi điện thoại cho Lâm Mạt, kêu em ấy đến xem cậu ta.[/FONT]
[FONT=arial]Cô vội vàng chạy đến quán bar, không nhìn thấy Ngũ Liên, nghe nói lúc nãy có người vừa mới đánh nhau, vội vàng chạy đến hẻm sau quán bar, nhìn thấy Ngũ Liên vô cùng nhếch nhác, đang cuộn tròn lại mà khóc.[/FONT]
[FONT=arial]Trái tim, ngay lúc đó đau đến sắp vỡ tan ra, không có cách nào tin vào mắt mình khi nhìn thấy người đó chính là tổng tài luôn kiêu ngạo hay đùa bỡn của mình.[/FONT]
[FONT=arial]Cô mau chóng chạy đến bên Ngũ Liên, che dù giúp anh. “Tổng tài, chúng ta mau về thôi? Tổng tài?”[/FONT]
[FONT=arial]Cô mượn ánh đèn để nhìn cho rõ, trên mặt anh đầy vết thương, trên trán còn chảy máu, cô sợ hãi. “Trời ạ, anh bị thương rồi! Tôi đưa anh đến bệnh viện.” Tình trạng của anh bây giờ rất tồi tệ, cô không biết phải làm sao mới ổn đây, ngay cả đụng cũng không dám đụng vào anh.[/FONT]
[FONT=arial]“Tổng tài, tự anh có thể đứng dậy được không? Có cần tôi gọi xe cấp cứu không?”[/FONT]
[FONT=arial]Chương 334: Tôi nói anh đáng chết![/FONT]
[FONT=arial]Ngũ Liên hơi cúi đầu, anh mắt ngây dại chết lặng, miệng cất ra những tiếng thì thào rất nhỏ.[/FONT]
[FONT=arial]“Anh nói gì vậy? Tôi nghe không rõ.”[/FONT]
[FONT=arial]Mưa quá lớn, cô không có cách nào nghe thấy rõ.[/FONT]
[FONT=arial]Lâm Mạt đành phải để sát lổ tai vào, mới lờ mờ nghe rõ Ngũ Liên đang thì thào tên Noãn Tâm.[/FONT]
[FONT=arial]“Em đừng bỏ rơi anh được không? Noãn Tâm………. em đừng bỏ rơi anh……….. anh xin em…………” Tiếng cầu xin hèn mọn mà đáng thương, làm cho người khác nghe thấy mà đau lòng.[/FONT]
[FONT=arial]Lâm Mạt vừa tốt nghiệp xong thì vào làm việc tại Ngũ thị ngay, giữ vai trò thư ký của Ngũ Liêm. Cho đến bây giờ, đã bảy năm rồi. Ngũ Liên quá ưu tú, tỏa sáng đến chói mắt, anh là giấc mơ của biết bao cô gái. Ngay cả cô đây, cũng từng mơ mộng về anh.[/FONT]
[FONT=arial]Nhưng từ lúc bắt đầu, cô biết rõ trong lòng anh chỉ có một mình Uất Noãn Tâm, cho nên cô đã dứt khoát cắt đứt tình cảm với anh, quen bạn trai khác.[/FONT]
[FONT=arial]Trong bảy năm qua, tình cảm của anh dành cho Uất Noãn Tâm quá sâu đậm, vô cùng hết lòng với cô ấy, cô chứng kiến cảnh đó, cảm thấy rất ngưỡng mộ, cũng rất ghen tỵ.[/FONT]
[FONT=arial]Nhưng mà, Uất Noãn Tâm cũng là một người rất ưu tú, đối đãi với mọi người cũng rất hiền lành và chân thành. Bản thân cô là một người phụ nữ, cô khó lòng chán ghét cô ấy, hai người vẫn trở thành bạn tốt với nhau.[/FONT]
[FONT=arial]Nhưng nhìn thấy Ngũ Liên như thế nào, Lâm Mạt cũng có chút oán hận Uất Noãn Tâm. Cô ấy rõ ràng đã có một người đàn ông tốt nhất xuất sắc nhất chung tình nhất thế giới này rồi, tại sao cô ấy còn không biết trân trọng, phải làm anh đau khổ đến vậy. Trái tim của cô, làm bằng sắc thép hay sao?[/FONT]
[FONT=arial]Nếu như là cô, cô nhất định sẽ trân trọng anh, để anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này.[/FONT]
[FONT=arial]Nhìn thấy trước mặt bỗng hiện ra một dáng người, Ngũ Liên cố gắng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng đôi mắt lo lắng kia. Do men rượu, bóng người ở trước mắt không ngừng ẩn hiện. Đến khi anh nhìn rõ, thì ra là Uất Noãn Tâm, anh tức giận, cũng xúc động, lại lo sợ, vô số cảm xúc phức tạp đan xen lẫn nhau, nhưng anh vẫn vội vàng giữ cô lại, sợ cô sẽ đi mất.[/FONT]
[FONT=arial]“Noãn Tâm, là em sao Noãn Tâm? Em đến gặp anh rồi……….” Anh giống như một người đang chìm trong tuyệt vọng thì đột nhiên nhìn thấy một tia hy vọng, mặc kệ tất cả chỉ muốn giữ lấy.[/FONT]
[FONT=arial]Anh nắm lấy cổ tay của cô, ánh mắt kích động phát sáng lên, không ngừng gọi tên cô. “Noãn Tâm……..”[/FONT]
[FONT=arial]Tay của Lâm Mạt bị anh nắm rất đau, giãy dụa cố thoát ra. “Tổng tài, tôi không phải là Noãn Tâm, tôi là Lâm Mạt………… anh nhìn cho kỹ đi.”[/FONT]
[FONT=arial]Nhưng anh chắc chắn là cô, vui mừng đến chảy nước mắt, dùng hết sức kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt không chịu buông ra, ước gì có thể nhập cô vào trong cơ thể mình. Đầu của anh vùi vào cổ cô, nóng vội lại vui mừng hô lên. “Cuối cùng em cũng quay về rồi…….. em cuối cùng quay về rồi……….. anh biết em sẽ không bỏ anh mà…………”[/FONT]
[FONT=arial]“Tổng tài, anh buông tôi ra, tôi không phải là Noãn Tâm đâm mà………..”[/FONT]
[FONT=arial]“Không, chính là em! Em còn muốn bỏ trốn sao? Anh sẽ không để em đi!” Anh khản giọng mà quát to, trong lòng nói với chính mình không thể buông cô ra, nhất định không thể! Anh không thể để cô rời khỏi anh thêm lần nữa, không có ai có thể cướp cô đi![/FONT]
[FONT=arial]Giọng nói của anh cực kỳ run rẩy, mang theo đầy sự cầu xin, làm cho Lâm Mạt không nỡ đẩy anh ra. Mặc dù cô bị coi là người thay thế, nhưng chỉ cần có thể an ủi anh được chút nào, cô cũng bằng lòng rồi.[/FONT]
[FONT=arial]Cô buông lỏng tay ôm anh lại, chiếc ô rớt xuống đất.[/FONT]
[FONT=arial]“Vâng! Em sẽ không đi……….. em sẽ ở bên anh…………. anh đừng đau khổ nữa, được không?”[/FONT]
[FONT=arial]“Có thật em sẽ không rời xa anh nữa chứ?” Bởi vì anh đã chịu quá nhiều đau khổ, Ngũ Liên vẫn rất lo lắng, giống như một đứa trẻ chịu uất ức, cất tiếng nức nở nho nhỏ. “Lần trước em cũng nói sẽ không bỏ rơi anh mà, cuối cùng em vẫn bỏ đi…………. anh không muốn………..”[/FONT]
[FONT=arial]“Thật mà, em sẽ không rời xa anh nữa, em thề.”[/FONT]
[FONT=arial]Mưa to tầm tả, những giọt mưa lốp đốp rơi xuống người hai người, cả người đều ước nhẹp. Hai cơ thể dám chặt vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau.[/FONT]
[FONT=arial]Đêm đó ở Đài Bắc, cả bầu trời đều là mưa, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập sự đau khổ làm tan nát cả cõi lòng.[/FONT]
[FONT=arial]……………..[/FONT]
[FONT=arial]Tại Hà Lan.[/FONT]
[FONT=arial]Uất Noãn Tâm sợ hãi gọi tên Ngũ Liên, tỉnh lại sau cơn ác mộng, hoảng hốt vẫn chưa bình tĩnh lại, thở hồng hộc. Ở trong mơ cô thấy anh bị xe đụng, nhưng cô gọi thế nào anh cũng không nghe, anh còn nở nụ cười với mình dưới ngọn đèn xanh chói mắt, đáng sợ quá đi![/FONT]
[FONT=arial]Vừa nghĩ đến anh, trái tim của cô rất đau đớn, rất áy náy.[/FONT]
[FONT=arial]Cảm giác áy náy của cô dành cho anh, cho dù cô có chết đi, cũng không thể bù đắp được, nhưng cô cũng không còn cách nào khác. Ngoài việc ở trong lòng lặng lẽ nói nói xin lỗi anh, cô cũng chẳng làm gì được.[/FONT]
[FONT=arial]“Sao hả? Mơ thấy tên đó chết sao?” Một giọng nói chế giễu lạnh lẽo vang lên bên tai.[/FONT]
[FONT=arial]Uất Noãn Tâm giật mình. Nhìn rõ lại, Nam Cung Nghiêu đang đứng ở bên giường, sắc mắt tái mét, khó coi. Lúc này cô cau mày, hỏi một cách chống đối: “Anh đứng ở đây bao lâu rồi? Anh lấy tư cách gì vào phòng tôi hả? Cút ra ngoài đi!”[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu mặc kệ cô, “nếu như em lo lắng cho thằng đó đến vậy, thế có cần quay về Đài Loan thăm nó không, nói không chừng nó đã bị xe đụng chết rồi, cũng vừa đúng lúc em có thể gặp mặt tình nhân lần cuối cùng, tiễn nó về nơi an nghỉ cuối cùng!”[/FONT]
[FONT=arial]Cô căm hận cãi lại. “Miệng chó không mọc được ngà voi, người đáng chết phải là anh đó!”[/FONT]
[FONT=arial]Anh giữ chặt cằm của cô cô lại, tức giận trừng mắt nhìn cô. “Em nói gì hả? Nói lại lần nữa xem.”[/FONT]
[FONT=arial]“Tôi nói anh đáng chết!”[/FONT]
[FONT=arial]Cô hận anh đến vậy, chỉ mong anh sớm chết quách đi sao? Nam Cung Nghiêu nhận thấy mình vì câu nói này của cô mà cảm thấy không vui, vô cùng bực mình. Nhưng anh không muốn tức giận với cô, điều này chứng tỏ anh càng quan tâm nhiều cô hơn, tức giận nở nụ cười.[/FONT]
[FONT=arial]“Nếu đã như vậy, tôi sợ rằng phải để em thấy vọng rồi! Người độc ác thường sống rất dai, em càng muốn tôi chết, tôi sẽ càng sống tốt hơn nữa, hơn nữa còn quấn lấy em cho đến cùng. Cả đời này, em đừng mong thoát khỏi tôi!”[/FONT]
[FONT=arial]“Anh quá đê tiện, vô liêm sỉ.”[/FONT]
[FONT=arial]“Thì sao nào? Em mới biết sao? Con người tôi là vậy đó! Cho nên em đừng hy vọng có thể qua lại với Ngũ Liên. Lúc em ở dưới cơ thể tôi run rẩy rên rỉ, thì đã rất dơ bẩn rồi, tên đó không thể nào thích một người phụ nữ dơ bẩn như em đâu, em nên chấm dứt cái ý nghĩ này đi!”[/FONT]
[FONT=arial]Chương 335: Sự trừng phạt bằng xác thịt[/FONT]
[FONT=arial]Nhìn thấy gương mặt tàn nhẫn giống như ác quỷ của Nam Cung Nghiêu, trái tim Uất Noãn Tâm đau đến không thể thở được, hô hấp khó khăn. Hốc mắt đau đớn, muốn bật khóc.[/FONT]
[FONT=arial]Nhưng cô không cho phép mình yếu đuối đến vậy, cố gắng đè nén đau khổ, trả lời từng câu từng chữ. “Người dơ bẩn nhất phải là anh! Cơ thể tôi bị anh chà đạp, nhưng trong lòng tôi chỉ có một mình Ngũ Liên. Anh đừng mong có được trái tim tôi.”[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu đột nhiên cười to lên, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường. “Ai nói tôi cần trái tim em, em cho rằng mình đáng giá đến vậy sao? Cứ cho mình là giỏi! Tôi chẳng qua chỉ tạm thời say mê cơ thể của em thôi, tôi thích mùi vị ngây ngất khi ra vào người em. Em ở trong mắt tôi, chẳng qua chỉ là một công cụ để tôi giải quyết sinh lý thôi, em bớt cho mình là ngon đi!”[/FONT]
[FONT=arial]“………..”[/FONT]
[FONT=arial]“Nhưng mà, tôi là một người đàn ông, em rêu rao trong lòng em có người đàn ông khác, vẫn làm cho tôi không vui. Em nói xem, tôi nên trừng phạt em như thế nào đây?” Anh làm bộ muốn đè lên người cô, Uất Noãn Tâm sợ hãi đến mức lùi ra phía sau, “anh muốn là gì, anh đừng qua đây………. cút đi!”[/FONT]
[FONT=arial]Anh nhẹ nhàng chụp được cái gối của cô, ném qua một bên, nở nụ cười âm u giống như con sói đói, “tôi muốn làm gì, không phải em hiểu rất rõ sao? Dù sao, chúng ta cũng đã làm quá nhiều lần rồi, em hẳn phải quen chứ…..”[/FONT]
[FONT=arial]“Đừng mà! Đừng đụng vào tôi!” Uất Noãn Tâm hoảng hốt muốn chạy xuống giường, nhưng chân còn chưa chạm đất, đã bị Nam Cung Nghiêu kéo lại, giam lại bên dưới người mình. Tay chân cô đấm đá loạn xạ, nhưng chẳng làm gì được anh, một chút sức để chống lại cũng không có.[/FONT]
[FONT=arial]“Dừng lại! Anh mau buông tôi ra, đồ biến thái, đồ điên……….. anh mau buông ra…………”[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu cười giễu, mỉa mai. “Tôi nói em Uất Noãn Tâm này, em muốn mà còn giả vờ chống đối, trò chơi lạc mềm buộc chặt này em chơi đủ chưa? Lần nào cũng giả vờ như mình là người giữ tiết, giống như em bị tôi cưỡng bức vậy, thế mà cuối cùng không phải em vẫn ở dưới cơ thể tôi lên đỉnh sao? Cất tiếng rên đến ngất ngây như vậy, người ở dưới cơ thể tôi run rẩy là ai hả?”[/FONT]
[FONT=arial]“Đồ vô liêm sỉ!” Uất Noãn Tâm cố gắng giãy dụa, nhưng Nam Cung Nghiêu giữ chặt hai tay cô, nở nụ cười tàn nhẫn, âm u giống như ma quỷ. “Cái miệng này của em thích mắng người khác quá nhỉ, đáng phạt mà!” Anh vì muốn cô phải nhớ kỹ, cho nên một bàn tay khác của anh đã bao trùm nơi đẫy đà của cô, năm ngón tay bóp chặt, vuốt ve thật tàn nhẫn, chà đạp cô.[/FONT]
[FONT=arial]Uất Noãn Tâm đau quá, khóe miệng co giật, nhưng có chết cũng không chịu nói lời cầu xin anh.[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu nở nụ cười ngày càng gian ác hơn, hai ngón tay kẹp ngay đỉnh màu hồng nhạt của cô, lôi kéo làm nhục, dùng sức tra tấn cô, buộc cô phải đau khổ mà cất tiếng rên.[/FONT]
[FONT=arial]“Dừng tay lại……….. Nam Cung Nghiêu………… anh mau dừng tay lại đi………” Cô quát to, cơ thể vặn vẹo, nhưng chẳng có tác dụng gì, tay của anh đã đi vào trong váy ngủ của cô, dò xét bên dưới cơ thể của cô ở dưới làn váy, cố ý lấy tay xâm phạm vùng kín của cô.[/FONT]
[FONT=arial]“Đừng mà……….. anh đừng như vậy………… anh đồ biến thái…………”[/FONT]
[FONT=arial]Anh cúi đầu đến bên tai cô, liếm vành tai của cô, hơi thở nóng hừng hực. “Tôi là đồ biến thái, nhưng không phải em yêu chết sự biến thái của tôi sao? Đừng có giả vờ giữ tiết gì nữa, mau hưởng thụ đi…………… tôi sẽ làm cho em khắc sâu niềm vui trải nghiệm là một người phụ nữ………”[/FONT]
[FONT=arial]Anh nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ quái, giống như đang đối xử với một con mồi đang trong trạng thái tuyệt vọng, càng muốn chà đạp cô một cách thô bạo, muốn hủy hoại cô.[/FONT]
[FONT=arial]Kéo váy ngủ của cô lên, lấy đồ của mình ra, cơ thể nóng rực tàn ác ma sát vùng kín của cô cô, làm cho cô thở dốc liên tục, cầu xin, “đừng như vậy nữa……….. xin anh đó……….”[/FONT]
[FONT=arial]“Hiện tại cầu xin tha thứ không phải quá muộn rồi sao, em phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình.”[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu đã chuẩn bị xong, nhắm đúng vị trí đang định tấn công, thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của Uất Thiên Hạo. “Pa pa, ma ma, pa pa ma ma ở trong đó làm gì vậy! Bé Thiên phải đi học rồi.”[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu đứng yêu, quét qua nhìn ánh mắt hoảng sợ của Uất Noãn Tâm, cô càng giãy dụa mãnh liệt hơn. Anh cau mày do, do dự vài dây, cuối cùng vẫn rút người ra.[/FONT]
[FONT=arial]Uất Noãn Tâm thừa cơ chạy khỏi, không quên dùng chân đó vào nơi đó của anh một cái, anh đau đớn. “Người phụ nữ đáng chết! Xem ra sự trừng phạt lúc nãy của tôi em vẫn còn chưa học được cách ngoan ngoan mà.”[/FONT]
[FONT=arial]“Muốn tôi ngoan ngoãn à, anh tỉnh đi! Tôi cảnh cáo anh, đừng đụng vào tôi nữa, nếu không tôi không khách sáo với anh đâu.” Cô không chịu nổi mình lúc nào cũng bị vây trong hoàn cảnh tồi tệ trước mặt anh, chỉ có thể chịu đựng. Cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cô nhất quyết cũng không cầu xin tên ma quỷ này tha thứ đâu.[/FONT]
[FONT=arial]“Phải không? Tôi ngược lại muốn xem thử, xem sẽ không khách sáo với tôi như thế nào đó!” Nam Cung Nghiêu lạnh nhạt liếc cô một cái, tông cửa đi ra ngoài. Tản băng ở trên mặt của tan chảy ra khi nhìn thấy Uất Thiên Hạo, lấy lại nét dịu dàng của tình cha con.[/FONT]
[FONT=arial]“Bé Thiên chuẩn bị mọi thứ nhanh đến vậy à, pa pa đưa con đi học nha.”[/FONT]
[FONT=arial]“Pa pa, pa pa và ma ma làm gì trong đó vậy? Lâu vậy sao? Pa pa ma ma đang yêu nhau à?” Uất Thiên Hảo hỏi một cách nghiêm túc, hai đôi mắt đen láy mở to nhìn Nam Cung Nghiêu một cái, rồi nhìn Uất Noãn Tâm, rất mong chờ nhận được câu trả lời.[/FONT]
[FONT=arial]Mặt của Uất Noãn Tâm đỏ đến tận mang tai, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một chỗ chui vào. “Bé Thiên, con đang nói bậy gì vậy.”[/FONT]
[FONT=arial]Cậu bé vô tội mở to hai mắt, “chú Liên nói, hai người yêu nhau, ở trong một phòng, nhất định là đang yêu nhau mà.”[/FONT]
[FONT=arial]“……….” Cái gì với cái gì? Uất Noãn Tâm đột nhiên có chút kích động muốn chửi rủa Ngũ Liên.[/FONT]
[FONT=arial]Nghe thấy cái tên đó, mặt của Nam Cung Nghiêu có chút khó coi, nhưng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn nở nụ cười dịu dàng với bé Thiên. “Bé Thiên nói không sai, pa pa ma ma lúc nãy đang yêu nhau. Cho nên, sau này pa pa khóa cửa, bé Thiên phải ngoan ngoãn ở bên ngoài, đừng quấy rầy pa pa ma ma, con biết không?”[/FONT]
[FONT=arial]“Anh câm miệng lại, đừng có nói bậy trước mặt bé Thiên!” Uất Noãn Tâm muốn sút cho anh một cái, đánh cho răng anh rụng tơi tả.[/FONT]
[FONT=arial]Uất Thiên Hạo dưới áp lực của ma ma, học rất nhanh, ngoan ngoãn gật đầu. “Bé Thiên nhớ rồi, sau này pa pa khóa cửa, bé Thiên nhất định không đến gõ cửa đâu.”[/FONT]
[FONT=arial]“Ngoan!” Đây mới đúng là con trai của Nam Cung Nghiêu anh đây! Anh thưởng cho bé Thiên một cái hôn trên má, “được rồi, chúng ta đến lớp thôi!”[/FONT]
[FONT=arial]“Không cần anh đưa đi!” Uất Noãn Tâm đánh cánh tay đang vươn đến Uất Thiên Hạo của anh, kéo bé Thiên về phái mình. Đã làm ra những chuyện ghê tởm này, còn dám coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cướp đoạt quyền làm mẹ của cô, nằm mơ đi![/FONT]
[FONT=arial]Chương 336: Tranh giành[/FONT]
[FONT=arial]Ở trước mặt Uất Thiên Hạo, Nam Cung Nghiêu tất nhiên sẽ không ngu mà để lộ ra ‘bản chất’ thô bạo của mình, càng không cãi nhau với Uất Noãn Tâm, ngược lại còn giả vờ chịu uất ức làm một người đàn quý phái có tính nhẫn nại cao.[/FONT]
[FONT=arial]“Bé Thiên, chúng ta đi, ma ma đưa con đến lớp.”[/FONT]
[FONT=arial]“Nhưng mà……..”[/FONT]
[FONT=arial]“Nhưng nhị gì, không phải luôn là ma ma đưa con đến lớp sao? Bây giờ dựa vào cái gì để tên người ngoài này đưa con đi chứ.”[/FONT]
[FONT=arial]Bé Thiên xoa đầu, “bé Thiên chỉ muốn nói, nhưng mà…………. ma ma vẫn còn mặc đồ ngủ.”[/FONT]
[FONT=arial]Lúc này Uất Noãn Tâm cảm thấy có chút xấu hổ, Nam Cung Nghiêu nhịn cười, nhưng đôi lông mày nhíu lại, rõ ràng đang có ý châm chọc.[/FONT]
[FONT=arial]“Con đợi ma ma mười phút, ma ma sẽ ra ngay thôi.”[/FONT]
[FONT=arial]Cô giống như sợ bé Thiên bị người khác cướp mất, Uất Noãn Tâm chạy đi giống một cơn gió, bay một cái vèo vào nhà tắm rửa mặt, gọi to, “bé Thiên, ma ma đến đây………..” Vừa mang tất vừa nhảy qua nhảy lại, nhưng lại nhận ra người đã không còn thấy nữa.[/FONT]
[FONT=arial]Cô tức giận giậm chân tại chỗ.[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu trời đánh, anh đã lấy thủ đoạn ti tiện này ở trên giường tra tấn cô chưa đủ sao, đã vậy còn dám giở trò này với con trai, ngay cả người thân duy nhất của cô anh cũng muốn cướp. Đúng là đê tiên vô liêm sỉ mà, không thể nhẫn nhịn được nữa. Cô gấp gáp đuổi theo, trên đường chạy như điên, khó khăn lắm mới bắt được hai người họ đang đứng đợi ở con đường chờ xe của trường đến đón.[/FONT]
[FONT=arial]Hai đôi mắt to đen lay láy của Uất Thiên Hạo sáng rực lên, “pa pa, ma ma đuổi đến rồi.”[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu đã đoán được là cô sẽ không dễ dàng bỏ qua, cố ý chơi cô, nhếch môi nở nụ cười lạnh nhạt, dáng vẻ tao nhã chờ cô theo đến.[/FONT]
[FONT=arial]Uất Noãn Tâm muốn chữi ầm lên, nhưng cô mệt quá thở hì hụt, ôm lấy ngực thở giống như con bò, một tay chỉ vào Nam Cung Nghiêu. “Anh…….. anh……….. anh cái đồ………….”[/FONT]
[FONT=arial]“Tôi cái đồ gì hả? Cầm thú sao? Biến thái hay là vô liêm sỉ, bỉ ổi? Trước muốn mắng chữi, em cũng nên đợi cho đến khi thở đều lại đã.”[/FONT]
[FONT=arial]Bé Thiên vội chạy đến giúp cô vỗ lưng, “ma ma có muốn uống nước không?”[/FONT]
[FONT=arial]Uất Noãn Tâm một tay chống nạnh, vẫy tay, hồi lúc sau mới đứng thẳng người lại. “Nam Cung Nghiêu, anh quá đê tiện, dám, dám ném tôi qua một bên, cướp bé Thiên đi………”[/FONT]
[FONT=arial]“Tôi ném em qua một bên hồi nào? Không phải em đã theo đến rồi sao?” Anh chế giễu, “nhìn hai chân em ngắn như vậy, mà chạy cũng nhanh nhỉ. Sáng sớm chạy bộ một vòng, coi như là rèn luyện cơ thể, em nên cảm ơn tôi mới đúng.”[/FONT]
[FONT=arial]“Cảm ơn cái đầu anh! Đồ cầm thú!”[/FONT]
[FONT=arial]“Ở trước mặt của con trai, em nên chú ý cách dùng từ của mình đi. Chỉ biết vu oan người khác rồi dạy hư bé Thiên, em có suy nghĩ lại là mình có làm được hay không.” Thái độ hả hê nhàn nhã bỏ hai tay vào trong túi của anh làm cho Uất Noãn Tâm tức đến hộc máu.[/FONT]
[FONT=arial]“Không cần anh lo! Tóm lại, tôi cảnh cáo anh, đừng có chia rẽ tình mẹ con của chúng tôi nữa. Nếu anh còn biết xấu hổ, thì mau cút xa chút đi.”[/FONT]
[FONT=arial]Cô luôn luôn không bao giờ nể mặt anh, da mặt của Nam Cung Nghiêu cũng dày từ lâu rồi, cùi không sợ lở mà. Cho dù vẻ mặt của Uất Noãn Tâm có khó coi đến đâu, lời nói có khó nghe đến mức nào, thì anh cũng chẳng có chút cảm giác gì, giống như gió thoảng mây bay. Cô càng tức điên lên, thì anh càng nhàn nhã.[/FONT]
[FONT=arial]Anh cố ý chọc tức cô, cho nên còn đứng đó huýt sáo, Uất Noãn Tâm nghiến răng, rất muốn quật ngã anh ngay trên đường.[/FONT]
[FONT=arial]Ở đâu ra một người không biết xấu hổ như anh, đê tiện hết chỗ nói, nhìn thấy là muốn đập một cái. À không! Mười cái chứ![/FONT]
[FONT=arial]“Anh còn nấn ná chỗ này để làm gì, còn không mau cút đi!”[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu cau mày, mặc kệ sự xua đuổi của cô, vô cùng thỏa mãn. Tỏ thái độ tôi không đi đó, em có thể làm gì được tôi.[/FONT]
[FONT=arial]“Anh………”[/FONT]
[FONT=arial]“Ma ma……” Bé Thiên giật nhẹ tay của Uất Noãn Tâm, vẻ mặt đáng thương, đôi mắt ngấn lệ nhìn cô. “Ma ma đừng đuổi pa pa đi có được không? Đây là lần đầu tiên pa pa ma ma dẫn bé Thiên đi học…….. các bạn học của con đều có pa pa ma ma đưa đến trường, con rất ngưỡng mộ, bọn họ đều nói con là đứa con rơi không có pa pa…….”[/FONT]
[FONT=arial]Lời của con làm cho Uất Noãn Tâm chua xót, khó chịu.[/FONT]
[FONT=arial]Cha con với nhau, Nam Cung Nghiêu tất nhiên cũng không dễ chịu gì, xoa lên cái đầu bé nhỏ của Uất Thiên Hạo. “Con trai ngốc! Bé Thiên không phải là đứa trả không có pa pa, sau này pa pa sẽ thường xuyên đưa con đến trường mà.”[/FONT]
[FONT=arial]“Có thật không pa pa?” Hai mắt của bé Thiên sáng lên, nhưng trong chốc lát lại ảm đảm. “Nhưng mà ma ma………”[/FONT]
[FONT=arial]Nam Cung Nghiêu nhìn cô, ánh mắt hiếm khi bình lặng như vậy. “Tôi chỉ muốn bù đắp tình thương của người cha mà bé Thiên đã mất đi trong suốt sáu năm qua, nếu như em thương con, thì trong khoảng thời gian này, em đừng cãi nhau với tôi ở trước mặt con.”[/FONT]
[FONT=arial]“……..” Uất Noãn Tâm phản bác lại, nhưng một chữ cũng không nói ra được. Nắm chặt tay lại, không phản đối.[/FONT]
[FONT=arial]Nhìn thấy ba mẹ không cãi nhau nữa, Uất Thiên Hạo vô cùng mừng rỡ, một tay kéo Uất Noãn Tâm, một tay kéo Nam Cung Nghiêu, bên nào cũng không chịu buông tay. Trong lòng cậu nghĩ, nếu pa pa ma ma cứ như vậy hoài thì tốt biết mấy, cậu hy vọng một nhà ba người bọn họ có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy.[/FONT]
[FONT=arial]Xe của trường học chạy đến, một cô giáo xuống xe, ngoại hình đẹp trai của Nam Cung Nghiêu làm cho cô ấy ngạc nhiên ngây người vài giây.[/FONT]
[FONT=arial]Anh nở nụ cười với cô ấy, trong chớp mắt hai má của cô ấy đỏ lên, vội vàng quay đầu qua chỗ khác. Trên thế giới này tại sao lại có một người đàn ông phương đông đẹp trai đến vậy chứ, tim đập nhanh quá đi![/FONT]
[FONT=arial]Trong mắt của Uất Noãn Tâm, khẳng định anh là cầm thú, ngay cả cô giáo của con trai cũng không tha, quá ghê tởm, làm cô rất khinh bỉ.[/FONT]
[FONT=arial]Uất Thiên Hạo vui vẻ nhảy nhót, “miss, đây là pa pa của con đó! Đẹp trai lắm phải không cô?”[/FONT]
[FONT=arial]Cô giáo đỏ mặt gật đầu, trong lòng có chút thất vọng. Ây! Thời buổi này quả thực đàn ông vừa đẹp trai vừa có sự nghiệp đều có vợ hết rồi. Alan thừa kế gen tốt từ anh ta, chả trách còn nhỏ mà đã đẹp đến vậy.[/FONT]
[FONT=arial]Các bạn nhỏ ở trên xe đều chòm ra ngoài cửa, ríu rít thảo luận người pa pa từ dưới đất chui lên của bé Thiên.[/FONT]
[FONT=arial]Đẹp trai quá đi! Giống như chàng kỵ sỹ trong truyện cổ tích vậy.[/FONT]
[FONT=arial]Uất Thiên Hạo kéo Nam Cung Nghiêu lại gần, hất cằm lên, vô cùng kêu ngạo, lớn tiếng tuyên bố, “các bạn nhìn thấy chưa, đây là pa pa của mình đó, mình không phải đứa con rơi không có pa pa đâu nhá.”[/FONT]
[FONT=arial]Chương 337: Giả vờ mặn nồng[/FONT]
[FONT=arial]Các bạn nữ ngưỡng mộ thét lên: “Alan, ba của cậu đẹp trai quá đi…”[/FONT]
[FONT=arial, helvetica, sans-serif][FONT=arial]“Đúng đó,