Hôn lễ cử hành không phải ở Nhà thờ Đức Bà , mà tổ chức ở tận Đà Lạt . Cha mẹ Mỹ Huyền lặng lẽ bán nhà , cộng với sự giúp đỡ của chồng Huyền trang trải đủ mọi nợ nần và mua một căn nhà nhỏ gần Nhà Thờ Chính Toà để ở . Đám cười đơn giản vì họ không muốn nàng đau lòng , nhưng chồng nàng không vui khi thường xuyên nhìn thầy vẻ mặt sầu não cười gượng của Huyền .
Sau đám cưới , cuộc sống gia đình đảo lộn . Mỹ Huyền chỉ ở nhà săm sóc cho cha mẹ và lâu lâu chồng nàng mới về thăm ít hôm rồi ra đi biền biệt .............không lâu sau đó , do buồn rầu gây ra cha mẹ Huyền cũng lâm trọng bệnh và qua đời , khiến cho cuộc đời nàng chồng chất bi thương . Những đêm thâu Huyền thường nhìn lên bầu trời khấn nguyện cho sự an lành của tâm hồn , nhưng làm sao đây ! Cuộc đời luôn dậy sóng của nàng làm sao có thể bằng an . Vào năm ấy Huyền sinh một đứa con gái , chồng nàng hầu như không về mà chỉ gửi tiền qua bưu điện .
Cuộc sống bình lặng như thế cũng trải qua mười năm , thời gian luôn đi trước định mệnh của con người . Chồng Huyền lại gá nghĩa cùng một người vợ mới trẻ hơn nàng mươi tuổi , bằng cái thời gian sinh sống với ông . Người ta thường nói :" Có mới , nới cũ ".
Từ khi có vợ mới việc chu cấp cho Huyền cũng ít dần và hoạ hoằng lắm mới có một số tiền nhỏ . Con đã lớn nhiều , mọi thứ đều đổ dồn lên vai Huyền , và nàng phải buôn bán thêm để có tiền xoay sở , nhưng ở xứ lạ quê người , không người thân thích cuộc sống ngày càng thêm khắc khổ . Mỗi đêm về nhìn bóng tối càng nhớ Toàn và xót thương thận phận Huyền chỉ biết khóc và khóc ...............những giọt nước mắt cứ âm thầm chảy cuốn đi suy nghĩ cuộc đời . Ôi cuộc đời của định mệnh .
Nhưng như thế cũng chưa yên , chồng nàng tiếp tục không về và cũng không chu cấp nữa . Mọi thứ đổ dồn vào vai , cắn răng chịu đựng ! Huyền làm quần quật từ sáng sớm đến chiều tối mới có tạm đủ sống qua ngày ! Thời khắc thật vô cùng khắc nghiệt và trớ trêu . Thêm mấy năm nữa trôi qua , cuộc mưu sinh ngày càng khó khăn , nàng trở bệnh . Cơn bệnh của một người quá lao lực , đứa con gái cũng khá lớn tuy biết phụ đở cho mẹ và đi học nhưng chỉ phần nào .
Rồi một hôm người chồng nàng đột ngột trở về , mang một thân thể ma dại ! Thì ra bao nhiêu năm trác táng đã khiến ông phá sản và hôm nay ông về buộc Huyền phải bán căn nhà nhỏ . Đễ trả lại món nợ truyền kiếp này cho ông , không cách nào khác nàng đành phải đồng ý bán nốt cái tài sản nhỏ bé của hai mẹ con mà sau này chẳng biết bấu víu vào đâu . Ôi ! Thật tàn nhẩn và trớ trêu cho tình nghĩa vợ chồng con cái , tất cả ! Không qua được tiền . Tiền ư , danh vọng ư ! Nàng đâu cần , có chăng đó là ngúm lửa sắp tàn của nàng luôn âm ĩ vọng về Toàn trong định thức .
Một lần nữa nơi xứ người , lâm vào cảnh vô cùng bi đát . Huyền lại phải âm thầm gói ghém cái hành trang nhỏ bé ! Cái thân thể yếu đuối và giọt máu bé bỏng rời bỏ Đà Lạt về Sài gòn với những niềm đau không dứt . Lần cuối cùng trước khi đi Huyền đến nghĩa trang thăm mộ , đứng thật lâu rồi Huyền lấy vạt tay áo lau khung hình trên di ảnh của cha mẹ nàng , đâu đó thoang thoảng luồn gió vô tình đưa chiếc lá rơi ngay tay . Nhặt lên , tâm tư xúc cảm ! Một chút đầm ấm , mơ hồ của thời gian xưa cũ tìm về ! Ôi cái hạnh phúc nhỏ nhoi năm ấy của nàng bên gia đình đầm ấm , bên Toàn.........Khẽ nguyện thì thầm những tiếng kinh cầu cứ như vang lên ! Như thôi thúc , như xoa dịu , đâu đó cơn sóng tâm hồn cũng bình lặng theo suy nghĩ của Huyền .
Giọt nước mắt trên đôi má xanh xao , gầy guộc với vẻ khắc khổ rơi rất nhẹ nhàng như xoa dịu chút gì nỗi nhọc nhằn của Huyền . Đứa con nàng chỉ đứng nhìn , tuy cũng buồn nhưng vô tư vì đâu biết người mẹ với một khoảng đời khổ hận . Suốt đêm hôm ấy hai mẹ con cứ quanh quẩn nơi đây , như muốn một lần sau cuối gần gủi đại gia đình và quá khứ vui sướng , u uất . Sáng hôm sau trên chuyến xe đầu tiên rời Đà Lạt hai mẹ con ngồi yên trên băng ghế, đứa con Huyền tên Thuận Tiên vô tư nhìn ngắm cảnh rừng rú và những thảm trà trồng dọc theo quốc lộ . Hình dáng Thuận Tiên giống mẹ như đúc kể cả tính tình ! Hiền lành và hồn nhiên .
Xe đi qua từng quãng đường , bụi nhiều và không khí ấm hẳn lên so với Đà Lạt . Hai bên đường những hàng bông dã quỳ hoang dại vun vút lùi về phí sau bỏ lại bao la rừng bạt ngàn , lần đầu tiên đi xa cô bé Tiên cứ ngẩn lên , thụp xuống nhìn như muốn ngốn hết các cảnh vật vào trong mắt . Đến ba giờ chiều thì về tới xa cảng miền đông . Mười lăm năm như một cơn mộng ! Huyền ứa nước mắt khi nhìn thấy Sài gòn vừa nghe rộn rã , lại thoáng âu lo ! Xót xa ư ! Chỉ có thế và có như thế.......Bước xuống đường do ngồi xe khá lâu , chân tê loạng choạng Huyền vịn vào Tiên và chợt nhận ra con cũng đã lớn gần bằng mình năm xưa ! cái mà từ trước tời giờ dù sát bên nhưng nàng không nhận thấy .
Chiếc xe xích lô đạp đưa hai mẹ con Huyền về lại nơi cũ , ngang qua Nhà Thờ Đức Bà . Huyền đưa mắt nhìn ! Vẫn như trước Uy nghi và hùng vĩ , lấy tay làm dấu Thánh Giá Huyền khẽ đọc một đoạn kinh với tâm hồn tôn kính . Còn bé Tiên cũng hồn nhiên làm theo mẹ dù không hiểu gì , cứ quay tứ phía xuýt xoa vì ngôi Nhà Thờ lạ lẫm . Xe chạy ngang qua công viên Công xã Paris Huyền thấy nỗi lòng se thắt , nhớ Toàn ! Nhớ nhung cái mối tình ngày xưa ! Nước mắt nàng bắt đầu rơi , không lã chã nhưng đủ rửa vết thương lòng mà bấy lâu chôn kín .
Huyền về nơi ở xưa , một ít người quen cũng mừng rỡ khi thấy nàng . Chuyện vãn hỏi han một lúc thì từ giã và tiếp tục đi về hướng quận 4 , nơi đây Huyền dùng số tiền còn lại thuê một phòng trọ giá rẽ để ở . Bé Tiên con nàng cũng được đi học lại ở trường trung học quận 4 , buổi sáng trước khi con đi học Huyền đã phải đi bán rau ngoài chợ Cầu muối . Con bé học cũng khá giỏi , và luôn đứng đầu lớp .
Một năm sau ! Sức khoẻ của Huyền ngày càng xấu đi vì căn bệnh lao mà nàng mắc phải ở ngoài Đà lạt do lao tâm lẫn lao lực , cơn ho dai dẵng kéo dài nàng không còn đi bán được và cuộc sống phải dựa vào tình thương của những láng giềng xung quanh . Bé Tiên vẫn đi học và đỡ đần cho mẹ , thuốc thang do viện bài lao cấp nên Huyền cũng bớt khổ cực phần nào . Nhưng căn bệnh lao quái ác kia cứ tái phát liên tục nên Huyền phải nằm Viện thường xuyên .
oo00oo
Toàn thẫn thờ ra về , những ngao ngán cuộc đời và tình yêu theo dòng thời gian nguôi ngoa bớt . Toàn lao vào việc học hành như một cơn lốc để quên đi một mối tình sâu đậm . Mấy năm sau do học lực xuất sắc Toàn được học bỗng du học tại Cộng Hòa Pháp . Nơi đây Toàn tiếp tục thể hiện là một du học sinh người Việt tài ba có nhiều luận án và công trình nổi tiếng . Trong thời gian ở nước ngoài có nhiều cô gái theo đuổi nhưng Toàn vẫn không màng đến , trong tâm tư chỉ mong hoàn thành việc học và trở về Việt nam .
Năm năm sau ! Toàn về nước và làm việc ở một công ty địa ốc lớn ở Sài gòn . Mỗi buổi chiều thứ bảy Toàn đi lễ ở Nhà Thờ Đức Bà , và trong lễ chàng luôn luôn khấn nguyện cho Huyền được may mắn và hạnh phúc . Bốn năm sau đó công việc làm ăn cũng tiến triển , Toàn được bổ nhiệm làm Phó giám đốc kinh doanh của một công ty liên doanh và sang Đài Loan làm việc . Bây giờ Toàn đã là một người giàu và có một địa vị lớn trong xã hội , ôi ! Sự đời thật trớ trêu thay ! Hai người yêu nhau say đắm năm xưa bây giờ lại phải đứng ở hai đầu thái cực khác nhau , một người nghèo khổ ngắc ngoải vì cơn bệnh và còn một người đang đi trên tuyệt đỉnh danh vọng .
Làm việc ở Đài loan được sáu năm , Toàn được chuyển trở về Việt nam và lúc này đã trở thành Tổng giám đốc của công ty lớn liên doanh và đặt trụ sở tại Sài gòn mỗi ngày đi làm bằng một chiếc xe hơi sang trọng . Dù vậy mối tình năm xưa với Toàn cũng không hề thay đổi , chàng mua một căn biệt thự gần Nhà Thờ Đức Bà để mỗi sáng , mỗi chiều đi ngang và ngồi ru hồn trên những chiếc ghế đá ở công viên rồi nhìn Tượng Đức Mẹ Maria thì thầm khấn nguyện . Trong cuộc sống Toàn hay giúp đỡ người nghèo khổ lỡ vận , Toàn lại có tên trong hội Chữ thập đỏ thường xuyên đem máu mình hiến giúp đời cho dù bây giờ đã là một doanh nhân thành đạt . Ở con người luôn nhân nghĩa và tế thế thì tình thương , nhân cách hiền hoà của Toàn được nhiều người kính trọng và yêu mến là lẽ đương nhiên .
Một chiều kia vào lúc xẫm tối , Toàn đang ngồi hóng mát trên ghế đá thì có điện thoại đến báo tin phải đi hiến máu gấp ở Viện bài lao . Khi đến nơi thì cũng có năm người tình nguyện như Toàn đang đứng chờ.
- Chào anh ! Vì lượng máu dự trữ bệnh viện hiện nay thiếu và phần do người mới vào viện hiện nay rất yếu , thiếu máu nghiêm trọng cho nên chúng tôi không còn cách nào khác là huy động những người có nhóm máo O vì nhóm này khi truyền có thể trực tiếp mà không cần phải thử. Vị bác sĩ khoa tiếp huyết nói
- Dạ vâng ! Tôi hiểu và tuỳ ý ông , xin ông cứ yêu cầu miễn sao được việc mà thôi .Toàn nhã nhặn , và vị bác sĩ khoa cấp cứu hồi sức đã đưa anh đến bên giường bệnh . Bên kia Huyền đang nằm thiêm thiếp. nàng có biết đâu dòng máu sắp chảy vào người nàng là một giòng máu đầy tình thương và là nỗi niềm của nàng .
Sau hôm ấy khi truyền máu xong và người bệnh cũng qua khỏi cơn nguy hiểm , Toàn có quay lại bệnh viện nhưng đã quá giờ nên anh không gặp ai cho nên đành nhờ trực ban gửi cho người bệnh một số tiền gọi là giúp đỡ người cơi nhỡ và số tiền ấy được chuyển cho Huyền
- Dạ ! Xin cảm ơn chị. Huyền rớm nước mắt nói với người trực ban
- Không phải tôi tặng chị đâu , mà của một người trong nhóm chữ thập đỏ mới hiến máu cho chị hôm qua ! Người y tá nói và đi ra.
Trong lòng Huyền nhẹ nhỏm phần vì có chút tiền lo bệnh và lo cho con nhưng nàng cũng băng khoăng vì không biết người giúp mình là ai . Thật khổ cho Huyền ! Không có nhà , tứ cố vô thân , người chồng không hôn thú kia cũng bỏ ra đi vĩnh viễn không lần trở lại . Thời gian sau , Huyền xuất viện và sức khoẻ có phần khá hơn ! Nàng đến làm công cho một tiệm giặt ủi đầu đường với sự bảo trợ của những người láng giềng cuộc sống cũng bới cực khổ .
Còn Toàn sau khi ra về , sáng hôm ấy trong cuộc họp ban quản trị công ty anh tiếp tục sang Cộng Hòa Pháp để tìm đối tác một thời gian . Nơi xứ người Toàn gặp lại nhiều bạn cũ và có thêm nhiều bạn mới trong ấy có nhiều bạn gái rất đẹp và khả ái , nhưng anh cũng không hề mảy may lay động ! Trái tim Toàn có lẽ đã khô giọt tình chăng ?.
Sau chuyến công du Toàn lên máy bay về Việt Nam . Bước xuống phi trường Toàn lên xe về nhà và không quên đến Nhà Thờ đễ dự lễ cuối tuần . Trong buổi lễ hôm ấy đoàn nữ ca cũng mặc áo màu trắng tinh và tiếng Piano trầm lắng vút cao theo dòng nhạc mừng Chúa . Toàn thần nghĩ , Ô hay ! Cũng sắp đến Đêm Giáng Sinh rồi còn gì !
oo00oo
Huyền và con nàng thường đi lễ và làm việc đạo tại Nhà Thờ Xóm Chiếu quận 4 , đây là một nhà thờ lớn cũng uy nghiêm trang trọng .Trong những buổi Thánh lễ dàn ca dòng của Nhà Thờ hôm nay có thêm một tay dương cầm mới là Thuận Tiên , tuy còn nhỏ nhưng do học đàn từ thuở bé, phần lãnh hội được những ngón sở trường của Huyền nên Tiên đàn cũng rất hay như mẹ . Thuận Tiên vừa học giỏi lại đánh đàn hay nên trong xóm đạo ai cũng quý mến . Hôm ấy ! Đoàn ca của Tiên có việc Đạo phải theo Cha xứ sang Nhà Thờ Đức Bà tập luyện cho Đêm Lễ Chúa Giáng Sinh , tiếng đàn của Thuận Tiên bay vút cao như Huyền năm xưa và nhiều đôi mắt hướng lên chính điện chăm chú theo tiếng đàn hát vang lời Chúa .
Hôm nay ! Toàn cũng đến Nhà Thờ , vào trong khi nghe tiếng đàn hồi tưởng quay về , trong lòng ngân nga lời Thánh Ca vang theo nhạc đệm . Bỗng Toàn nghe như quen thuộc và nhìn lên thì thấy thấp thoáng bóng một người dáng giống Huyền năm xưa , Toàn giật mình ! há hốc mồm khi nhìn kỹ người ngồi trước Piano mang dáng dấp của Huyền năm xưa đang ngồi đàn . Xong lễ tập , Toàn định tìm hỏi nhưng tất cả đoàn ca đã ra về , và đêm ấy Toàn không ngủ được . Trong lòng bứt rứt , hôm sau Toàn tìm đến Cha xứ và được biết người con gái ấy trong ca đoàn Nhà Thờ Xóm Chiếu . Nhưng do công tác cho nên Toàn cũng chưa đi sâu và tìm hiểu về sự kỳ lạ này .
Hôm nọ , như thường lệ hội Chữ Thập Đỏ lại gọi Toàn trong một lần hiến máu cứu người , Toàn được người Hội trưởng nói lời cám ơn của một bệnh nhân nữ ngày trước mà Toàn đã cho máu và gửi tiền cứu giúp . Tuy không hề quan tâm đến số tiền kia như Toàn giật mình khi nghe nhắc tên Phan thị Mỹ Huyền , qua hỏi han thì biết được rằng đó chính là Mỹ Huyền năm xưa của anh mà bấy lâu tìm kiếm . Toàn vội đi sang Nhà Thờ Xóm Chiếu , nhưng cũng đúng vào ngày Huyền đi dự lễ tang một người cùng xóm đạo nên không có ở nhà . Miên man trong suy nghĩ , bước chân đưa anh đến Nhà Thờ Xóm Chiếu . Hai tay khoanh cúi đầu Toàn cầu nguyện thật lâu dưới chân Thánh Giá và anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhỏm .
Toàn ngồi thật lâu trên chiếc ghế đá trong Nhà Thờ , đôi mắt hướng ra nhìn về phía trường tiểu học đối diện , tiếng trẻ con đùa giỡn ồn ào cộng thêm giọng rao hàng của những người bán dạo tạo nên một không khí ồn ào . Hai tay cứ duỗi ra , lòng thì miên man suy nghĩ . Toàn nhắm mắt nghe dòng chảy ấy đang từ từ cô đọng trong tâm hồn , bỗng chợt thấy hai cánh tay ươn ướt . Ngước nhìn lên trời hơi tối , bóng của một người đàn bà trước mặt anh đang nức nở khóc !..........Ôi ! Mỹ Huyền.........Huyền đấy ư ! Em khóc ư ! Toàn vội đứng lên nước mắt anh cũng rơi ! Anh cũng khóc , khóc cho sự khổ đau của nàng ! Cho mười lăm năm chờ đợi ! Cho sự nhẫn tâm của thời gian . Anh ôm lấy Huyền ghì thật chặt như muốn nuốt cái hình dáng gầy guộc bé nhỏ của nàng và nghe tiếng bi thương cộng thêm sóng lòng sôi sục đau thương . Tình yêu và năm tháng cứ như đùa giỡn với số mệnh hai con người , lát sau hai người bình tâm trở lại
- Anh tìm em làm gì , bây giờ thân thể em nhuốc nhơ mất rồi !. Huyền rưng rức khóc ,
Toàn lấy khăn thấm đôi mắt nàng và dổ dành . Trong anh đang dâng toả niềm sung sướng ! Anh thấy hạnh phúc và chỉ mỗi thứ ấy , không gì khác
- Huyền ơi ! Em có biết anh cứ chờ , cứ đợi trong vô vọng bao nhiêu năm không ?. Đó là cái ngày mà anh nhận được những gì của em để lại. Anh hiểu tất cả , em nào có lỗi gì ! Đó là số kiếp mà mỗi chúng mình phải gánh lấy trong cuộc đời . Hôm anh truyền máu cho em anh không thể biết đó chính là em , là người mà anh luôn tha thiết và chờ đợi tìm kiếm . Toàn nói một hơi như trút đi cái tâm sự sầu thảm của mình .
- Sao anh không tìm một người xứng đáng để có một gia đình . Huyền nói qua nước mắt
- Thôi em ! Đừng khóc nữa làm gì , bây giờ chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau , không còn ai có thể chia lìa được ! Anh làm tất cả vì em . Toàn nói xong hướng mắt nhìn Huyền , khuôn mặt năm xưa bầu bỉnh mơn mỡn nay được thay bằng đôi má hóp và vầng môi khô lợt lạt .
- Anh Toàn em có con rồi . huyền nói cụt lủn
- An biết rồi , và đã gặp nó giống em lắm. Toàn bâng khuâng
- Anh Toàn ơi , đó cũng chính là con anh mà . Huyền nói đôi tay lạnh của nàng nắm chặt tay Toàn
- Thật vậy ư ! Con anh ư . Toàn ngây người suy nghĩ và khẽ a lên....... đúng rồi ! Hèn chi anh nhìn trong nó có dáng dấp một chút của anh , giờ em nói anh mới nhớ ra .Thật tội nghiệp cho em !. Toàn an ủn nàng , và Huyền tiếp tục nói
- Em sinh nó vào tháng bảy cái năm mình xa nhau . Ông ấy không đánh em nhưng chì chiết nhiều lần khiến cha mẹ em buồn rầu và qua đời không lâu sau đó . Huyền vừa nói vừa khóc , nước mắt cứ thi nhau từng chút trong khoảng thời gian ngắn ngủi . Toàn an ủi nàng , trong lòng vui sướng vì anh đã biết Thuận Tiên là con gái anh , cái tiếng con cứ vang mãi trong lòng theo nhịp đập trái tim
Tan buổi hoà nhạc Thuận Tiên tròn mắt khi thấy người đàn ông lạ đang ôm Huyền , nhìn kỹ thì biết ông cũng là người hiến máu cho mẹ mình .Lặng yên một hồi Tiên hắng giọng thưa
- Thưa mẹ ạ !. Thoáng bối rối , hai người buông nhau ra . Hôm nay Toàn mới có dịp nhìn kỹ Thuận tiên . Khuôn mặt giống mẹ nhưng đôi mắt và đôi chân mày thì không khác anh .
- Đây là cha ruột của con , mới là người có cùng huyết thống và sinh thành ra con , con à ! Huyền nói rơm rớm mắt
- Con lại đây chào ba đi con ! Huyền nắm tay dục con , còn Thuận Tiên cứ tròn xoe ra nhìn Toàn bắp bắp không ra tiếng . Cha ư ! Ôi cha mình đây sao ? Thuận tiên ngó Toàn , đôi mắt nhu mì long lanh ngấn lệ rồi ôm chầm lấy Toàn .
Tiếng kêu khóc của đứa con hoà lẫn lời trách móc vu vơ khiến suối lòng Toàn thêm quặn thắt . Nhưng hôm nay cả gia đình họ sum họp , không gì có thể đánh đổi hay chia lìa họ được .Và trên kia Đức Chúa Trời hình như cũng đang chúc phúc cho họ , họ đi bên nhau dìu từng bước nhỏ trong lòng vang tiếng kinh cầu . Ngước lên cao nhìn Thập Giá , nhìn Đức Mẹ Maria Đồng trinh , Tâm hồn họ như hồi sinh trong tình thương Thiên Chúa .
Đêm nay ! Lần đầu tiên trong đời , một gia đình bé nhỏ sum họp trong một căn nhà trọ cũng bé nhỏ nhưng chan hoà hạnh phúc . Toàn khẻ tay vuốt tóc Thuận Tiên và âu yếm nhìn Huyền cả hai bây giờ bên anh , Tất cả cùng hướng về một chân trời mới . Tối nay ngoài kia Đêm Giáng Sinh đã đến , râm vang trong xóm đạo tiếng nhạc Thánh ca du dương trầm bổng . Cả ba người vui vầy bên máng cỏ nhìn Đức Chúa Hài Đồng đang ngự và chung quanh các vị Thánh đang chúc mừng . Cả ba người cùng nắm tay nhau cất lời , tiếng ca vang cao vút trong sự hân hoan sung sướng .........
oo00oo
Hôm nay lễ kỷ niệm mười năm sự tái hợp và ngày mà Thuận Tiên lấy bằng tiến sỹ xuất sắc được tổ chức long trọng ở biệt thự riêng của vợ chồng Toàn . cả hai đứng trước cổng đón các quan khách , và những thân hữu từ xóm đạo năm xưa vào dự tiệc . Tất cả đều cùng nâng cốc cụng ly chúc cho sự thăng tiến của Thuận Tiên và hạnh phúc của gia đình họ .
Trên bầu trời , Buổi trưa gắt nắng như dịu lại ! Như thầm chúc cho một gia đình đầm ấm sau nhiều năm sóng gió , tưởng như đã vỡ tan như bọt nước . Trên môi họ , nay những nụ cười rất tươi luôn nở hoà theo lời cầu chúc của quan khách . Đến xế trưa tất cả ra về và trong nhà ba người đứng bên nhau , hai mái đầu đã bạc chính giữa là niềm hy vọng lớn.
Và ngoài kia người gác cửa Đông Hoà đến đây xin hạ màn chúc tất cả các độc giả một mùa Xuân đầy ý nguyện và nhiều hạnh phúc....%
Nguồn:
http://donghoa.vnweblogs.com/category/1211/4362