Tâm sự thầm kín của 1 khán giả: Anh ôm em vào lòng, siết chặt rồi cũng khóc cùng em. Có lẽ, anh cũng quá sợ cái tương lai trước mắt, quá sợ việc em không thể có con…
Đàn bà vô sinh như mang án tử
Đang ngẩn ngơ nhìn cơn mưa rào mùa hạ, bỗng tiếng nhạc quen thuộc phát lên từ chiếc radio cũ:
You are my sunshine,
My only sunshine…
Những ký ức cứ ùa về, nhạt nhòa theo tiếng mưa…
Chúng mình đã ly hôn được 2 năm nhưng em vẫn chưa thể quên được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đau đớn mà anh gieo vào lòng em. Anh mang đến cho em những giây phút mơ màng trong hạnh phúc để rồi phá tan nó như một giấc mơ đẹp không bao giờ quay trở lại.
Ngày ấy, khi gia đình anh đến nhà em dạm ngõ, tim em đập rộn ràng vì những cảm xúc chưa từng trải qua. Mọi người, ai cũng vui mừng cho hạnh phúc của đôi trẻ. Em xinh đẹp và giỏi giang, anh phong độ và thành công. Gia đình hai đứa đều có điều kiện để làm bước đệm cho hôn nhân của chúng mình. Mọi thứ ngưỡng tưởng chẳng có gì tốt đẹp hơn thế khi tình yêu được thăng hoa bằng hôn nhân.
Chúng mình quấn lấy nhau như sam, tận hưởng sự ngọt ngào của tuần trăng mật. Anh nói, cả đời này sẽ chỉ yêu mình em, sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho em và không để em phải khổ tâm chuyện gì. Em cứ ngây ngất trong tình yêu và những lời lẽ ong bướm ấy của anh. Nghĩ rằng anh sẽ là của em, mãi mãi thuộc về em.
Nhưng, mọi ước mơ về cuộc sống tươi đẹp ấy dần dần lụy tàn trong em khi bác sỹ đưa ra kết quả xét nghiệm: vô sinh! Mọi thứ trước mắt em bỗng mờ dần, em không nhìn thấy anh, cũng không nghe tiếng anh gọi thêm nữa… rồi em ngất đi, trong sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Đàn bà vô sinh như mang án tử
Tôi thừa thông minh để nhận ra chồng mình đang dần thay đổi (Ảnh minh họa)
Khi em tỉnh dậy, anh vẫn ở đó, nhưng trên khuôn mặt anh hằn lên sự hoang mang và lo lắng. Em không hiểu anh đang lo lắng vì điều gì, lo cho sức khỏe của em hay lo sợ vì tờ giấy kết quả xét nghiệm kia? Em nhìn anh, mắt trào ứa lệ, trái tim em thắt lại chẳng thể nói lên lời. Anh ôm em vào lòng, siết chặt rồi cũng khóc cùng em. Có lẽ, anh cũng quá sợ cái tương lai trước mắt, quá sợ việc em không thể có con…
Nhưng rồi, anh cũng an ủi em, nói với em rằng chúng mình còn nhiều cách, rằng y học bây giờ tiên tiến, em không cần phải lo lắng nhiều. Và đặc biệt là anh sẽ ở bên em, không rời xa em. Những lời anh nói làm em thấy bớt đi phần nào sợ hãi và lo lắng, em tựa đầu vào anh, tự hứa sẽ cố gắng hết mình vì anh.
Thế nhưng, anh cũng chẳng thể vượt qua nổi những lời nói bóng gió cay nghiệt của mẹ anh. Chẳng thể vượt qua những ánh nhìn soi mói của người ngoài. Anh bắt đầu uống rượu nhiều hơn, về nhà muộn hơn. Anh cũng chẳng muốn cùng em cố gắng lê lết đến bệnh viện mỗi tuần, chẳng có động lực để đi bên cạnh em trong cuộc đời này.
Cuối cùng, để trả nghĩa cho em, anh mang về nhà một đứa bé đỏ hỏn mới sinh, nói rằng đây là con anh và hi vọng em chấp nhận nó. Em không hỏi mẹ đứa trẻ là ai, em cũng không muốn biết bất kỳ thông tin nào về đứa trẻ. Bởi thời gian qua, những gì anh đối xử với em, một cách hờ hững và lạnh nhạt đã khiến em hiểu mọi thứ. Em biết, anh đã chẳng thuộc về em như anh đã tưởng tượng.
Em sắp xếp quần áo, viết đơn ly hôn và rời đi. Điều em muốn làm nhất lúc đó, chỉ là rời xa anh, rời xa căn nhà nghiệt ngã đó, xa những ánh mắt hình viên đạn, xa những lời nói cay độc và khắc nghiệt. Xa đứa trẻ đáng thương và tội nghiệp kia bỗng nhiên bị em hận thù. Em chẳng thể nhìn vào đôi mắt ngây thơ ấy mà đổ tội cho nó đã làm em phải khóc, phải đau. Cũng chẳng thể nhìn anh yêu chiều nó, ôm hôn nó, cưng nựng nó.
Em đi…
Hôm nay, em vẫn không thấy hối hận vì những gì mình đã làm. Không cảm thấy có lỗi với anh hay gia đình nhà anh. Tất cả những chuyện này, chẳng qua chỉ bắt đầu bởi một tờ giấy xét nghiệm. Chẳng có lý gì em phải chịu đựng mãi trong đau khổ chỉ vì một tờ giấy. Em đã mang theo nỗi đau mà gia đình anh khắc ghi lên tâm trí em, mang theo tình yêu dành cho anh bấy lâu. Đến tận bây giờ nó vẫn còn đây, phảng phất trong căn nhà em sống và còn mãnh liệt trong trái tim này.
Em không thể sống để chôn vùi mình trong nỗi đau mà anh giành cho em. Với em tờ giấy xét nghiệm đó là một án tử hình với em rồi. Em cần gì sự phản bội của anh, cần gì sự dè bỉu dèm pha của gia đình anh để chết thêm lần thứ 2 nữa.