Mới nghe cái tên bảo tàng là mình đã thấy kích thích rồi. Thường cái gì đau khổ, cảm xúc là nó gây tò mò lắm cơ! Mà đúng là khi vào rồi mới biết là nó "emotional" như vậy cả nhà ah.
Chắc chắn là ai trong chúng ta cũng từng trải qua những cảm xúc yêu đương hoặc chí ít ra là một mối tình vắt vai. Chắc hẳn mọi người cũng hiểu cảm giác đau đớn của 2 chữ CHIA TAY. Có gì buồn và ủ rủ bằng việc chia tay người mình yêu thương đâu nhỉ? Mà cái thứ khó chịu nhất mỗi lần chia tay ai đó chính là những đồ vật liên quan đến người ta. Mình nghĩ mục đích chính của bảo tàng này chính là điều đó.
"Bảo tàng được thành lập bởi hai họa sĩ Olinka Vistica và Drazen Grubisic vào năm 2006 dựa trên chính những trải nghiệm đầy nước mắt của họ trong tình yêu. Theo Olinka và Drazen, bảo tàng được thành lập không phải để xoáy sâu vào nỗi đau khổ mà tình yêu gây ra để từ đó tạo ra tâm lý tiêu cực hoặc khiến người xem cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu. Mục đích chính của bảo tàng là nhấn mạnh tầm quan trọng của việc lãng quên mọi sự đau đớn và nhìn vào mặt tích cực của những điều còn lại sau một mối tình tan vỡ. Họa sĩ Olinka chia sẻ: “kể cả khi nhìn sự đau khổ bằng con mắt sáng tạo, bạn vẫn sẽ cảm thấy những điều tốt đẹp mà nó để lại.”"
Mẫu vật của bảo tàng thì mình thấy nhiều ôi thôi. Nào là thư tình bị xé, áo cưới bị đốt... nghe xem có kích thích không cả nhà ạ.
http://hanhtrinh4muayeuthuong.com/ghe-th...-tinh.html