Cô Đơn Vào Đời (tt)
tuanart > 11-26-2014, 11:48 AM
26. Con trai cô Lý Anh
Sau khi chuyển sang lớp ban Xã hội, cũng đúng là lúc bắt đầu kỳ thi đua ở trường tôi.
Cứ mỗi lần nghĩ đến câu nói của cô Lý Anh: “Sau này cô sẽ chẳng làm nên trò trống gì”, tôi lại cảm thấy mình như vừa ăn một đống rau chân vịt, lập tức trở nên khoẻ mạnh như thuỷ thủ Popeye.
Điểm kiểm tra các môn của tôi đều đứng đầu lớp. Thành tích học tập tốt làm cho tâm trạng của tôi cũng phấn chấn hẳn lên. Tình cảm với Hứa Lật Dương tiếp tục phát triển ổn định. Mối quan hệ với những người bạn mới cũng vô cùng êm đẹp. Mọi thứ của tôi thời gian này đều rất tốt.
Chỉ có điều, mỗi lần trông thấy cô Lý Anh ở dưới sân trường là tôi liền vòng sang đi đường khác. Mỗi lần gặp phải đứa con trai bị thiểu năng của cô ta ở trước cửa tiệm tạp hoá trong trường, tôi lập tức từ thiên thần biến thành quỷ dữ, rủa thầm trong bụng: “Đúng là quả báo mà, sinh ra đứa con như thế, đúng là đáng đời.”
Đứa trẻ thiểu năng đó, mới chỉ tám, chín tuổi, đi lại xiêu vẹo, nước miếng suốt ngày chảy ròng ròng, cổ buộc một chiếc khăn quàng, ngày ngày đứng bên cạnh sân bóng rổ, đờ đẫn. Nó thường xuyên bị những đứa trẻ bằng tuổi hoặc lớn hơn một chút, bóp má hoặc đẩy ngã chỏng gọng trên sân. Trông rất đáng thương.
Nhưng dù nó có đáng thương đến mấy thì cũng không làm cho tôi cảm thấy thương hại hoặc là có thể tha thứ được cho cô Lý Anh.
Một người đã hại tôi thì người đó sẽ không bao giờ được tha thứ. Cho dù là người đó có rất nhiều chuyện bất hạnh, rất nhiều chuyện cần sự đồng cảm của tôi thì tất cả đều là những hậu quả mà họ phải lãnh chịu, là họ tự tìm đến. Tất cả đều là quả báo, đều không thể làm tôi cảm thấy thương xót.
Sự lương thiện của tôi chỉ dành cho những người chưa bao giờ gây tội lỗi gì với tôi. Nhưng trừ mẹ tôi ra vì và là người thân duy nhất của tôi.
Trong từ điển của tôi không tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứ lớn nhất.
Có một lần vào giờ truy bài buổi sáng, tôi đến muộn. Từ cổng trường tôi phi thẳng lên lớp học, đi qua sân bóng rổ. Tôi nhìn thấy thằng con cô Lý Anh đang đứng đó. Thằng bé đang cầm một cái cốc bằng sứ, đứng dưới bảng rổ, đờ đẫn nhìn tôi.
Tôi nhìn xung quanh sân bóng, rồi nhìn lên dãy lớp học. Không có ai. Vì giờ truy bài của chúng tôi bắt đầu từ 6h30 nên tiệm tạp hoá vẫn còn chưa mở cửa.
Đúng ra tôi đã chạy qua chỗ thằng bé đang đứng nhưng lúc tôi phát hiện ra chẳng có ai ở xung quanh, tôi đã quay trở lại. Tôi nói với nó: “Lại đây!”
Nó vẫn đưa đôi mắt đờ dại lên nhìn tôi chằm chằm.
Tôi học theo cách cô Lý Anh lúc đầu đã quát tôi, ác độc nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn tao móc mắt mày ra cho chó nó ăn.”
Nhưng hình như thằng bé này không hiểu tôi đang nói gì, vẫn cứ đứng đờ ra đó nhìn tôi.
Tôi tiến lại gần, giật lấy chiếc cốc của nó, ở bên trong là một thứ nước màu trắng, hình như là sữa tươi, có điều sữa đã nguội mất rồi. Thắng bé thấy tôi giật chiếc cốc, không khóc cũng chẳng đòi, vẫn đứng đờ ra đó nhìn tôi.
Đáng nhẽ tôi chỉ định sau khi giật cốc của thằng bé sẽ đổ hết chỗ sữa đó để nó không có sữa uống mà thôi. Thế nhưng thằng bé này rất giống mẹ nó. Cho dù ánh mắt nó mới vô tội làm sao, trôngnó mới ngây ngô làm sao, cũng không bù đắp cho việc nó sinh ra quá giống mẹ nó, và cũng không bù đắp nổi việc mẹ nó đã huỷ diệt sự tôn trọng của một đứa con gái mười sáu tuổi như tôi đối với mẹ.
Tôi gần như không hề suy nghĩ gì, lấy tay banh chiếc khăn và cổ áo của thằng bé ra, sau đó đổ hết cả cốc sữa vào bên trong cái cổ áo đó.
Làm xong việc đó, tôi đặt chiếc cốc lại vào tay nó, co chân chạy. Lúc chạy lên tầng, ngoái đầu nhìn lại tôi thấy thằng bé vẫn đờ đẫn đứng đó, tay vẫn cầm chiếc cốc, không khóc lóc gì cả.
Tôi thầm nghĩ bụng: đúng là đồ thiểu năng. Một lúc nữa sữa nó lạnh ngắt, ngấm vào người, mày chắc chắn sẽ bị cảm lạnh. Lúc đó thì mày sẽ khóc cho mà xem.
27. Nỗi nhớ
Qủa nhiên, mấy hôm sau đó, Hứa Lật Dương có bảo với tôi là cô Lý Anh xin nghỉ ba ngày vì thằng con trai của cô ốm ho và bị sưng phổi. Tôi hờ hững buông một câu “Thế à?” khi nghe tin đó, trong lòng cảm thấy rất sung sướng nhưng không dám mang sự thật của câu chuyện ra để kể cho Hứa Lật Dương nghe. Tôi sợ cậu ấy sẽ thấy tôi không được hiền lành, lương thiện.
Sau khi chuyển sang lớp này, nỗi khổ tâm lớn nhất của tôi là tương tư.
Lớp của Hứa Lật Dương ở tầng trên. Lớp tôi ở tầng dưới. Đôi lúc trong giờ tôi ngửa mặt lên nhìn trần nhà và tự hỏi không biết cậu ấy giờ này đang làm gì? Có tập trung nghe giảng không? Có đang nhớ đến tôi không? Có lúc bước vào lớp theo thói quen, tôi đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi quen thuộc của cậu ấy nhưng nhìn rồi mới phát hiện ra mục tiêu cần tìm đã không còn ở đó nữa.
Mỗi lần chuông hết tiết báo hiệu, tôi không giống những lúc trước ngồi lỳ trong lớp đọc sách hay nằm xuống bàn ngủ mà lập tức đi ra ngoài, đứng ở hành lang, mặt hướng về sân bóng. Tôi biết cậu ấy sẽ đi xuống để mua nước ở cantin hoặc đi vệ sinh. Thế là tôi cứ thế đứng đó giả vờ không có việc gì đi đi lại lại dọc hành lang, đợi sự xuất hiện của cậu ấy.
Hầu như giờ nghỉ giải lao nào cậu ấy cũng xuống tầng. Lúc đi qua chân cầu thang tầng của tôi, cậu ấy sẽ cất cao giọng nói chuyện với bạn. Tôi biết ngay đó là Hứa Lật Dương, ngoảnh ngay đầu lại, có thể bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, gửi đến nhau một chút nhớ nhung. Bốn mươi lăm phút khô khan và bí bức được rửa trôi chỉ bằng ánh mắt đó.
Hai người yêu nhau, nhiều lúc chỉ cần một ánh mắt đã là quá đủ.
Cuối cùng, ngày cuối tuần cũng đến - thứ Bảy, lúc tan học, tôi cố tình ngồi lại lớp, giả vờ sắp xếp sách vở. Tôi không biết cậu ấy có xuống tìm tôi không, nhưng tôi cầu mong cậu ấy có thần giao cách cảm, biết được tôi đang ngồi đây đợi cậu ấy và biết được rằng tôi đang nhớ cậu ấy biết bao.
Buổi chiều thứ Bảy hôm đó, cả sân trường tĩnh lặng, vắng vẻ. Cái cảm giác tĩnh lặng đó làm cho con người ta dễ cảm thấy cô đơn.
Tôi ngồi yên trong lớp, giở sách ra đọc, lật hết trang này đến trang khác nhưng chẳng được một chữ nào vào đầu.
Nghe thấy bước chân đang tiến lại gần, tôi biết nhất định là Hứa Lật Dương. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu ấy từng bước từng bước tiến lại gần tôi. Gần đến nỗi hai đứa chỉ cách nhau khoảng cách của một cái ôm.
Mặc dù mới chỉ xa nhau có một tuần, nhưng nỗi nhớ chưa bao giờ trở nên mãnh liệt như thế. Lúc Hứa Lật Dương tiến sát lại gần tôi, tôi chợt nghĩ, tôi đã quá yêu cậu ấy mất rồi, nên mới nhớ cậu ấy đến vậy.
Chúng tôi ôm nhau. Nhưng nghĩ đến việc đang ở trong lớp học, thỉnh thoảng vẫn có đôi người qua lại, nên chúng tôi chỉ nhẹ nhàng ôm nhau một cái rồi rời ra luôn. Tôi vẫn cảm thấy có chút ngượng nghịu, không dám dựa hẳn người mình vào người của Hứa Lật Dương. Vì thế cái ôm của tôi luôn có chút gì đó sợ sệt. Tôi sợ nếu tôi ôm hờ quá, sẽ không nghe thấy tiếng tim cậu ấy đập. Nhưng nếu ôm chặt quá tôi lại sợ mình sẽ đắm chìm vào đó và không dứt ra được.
Nỗi nhớ sâu đậm như thế, chỉ một cái ôm cũng có thể làm thoả mãn tất cả.
Tôi ngước nhìn vào ánh mắt cậu ấy, và nói: “Tớ nhớ cậu lắm!”
Và Hứa Lật Dương cũng nói: “Tớ cũng rất nhớ cậu!”
Nhiều năm sau này, tôi đã có thể rất dễ dãi nói với người khác câu “Em nhớ anh”. Nhớ một người có thể là do tình yêu mà nhớ nhung họ, cũng có thể bởi vì thấy cô đơn, mong có sự an ủi, vì thế cần có một người để cho mình nhớ.
28. Giọt nước mắt đầu tiên dành cho tôi
Ngày 20 tháng 12 năm 1999, Ma Cao trở về với Trung Quốc. Cả nước vui mừng chào đón sự kiện này. Trường học cũng phá lệ, buổi chiều cho chúng tôi tan học sớm hơn trường ngày.
Lúc về đến nhà tôi phát hiện ra chìa khoá của tôi đã bị mất. Tôi do dự một hồi lâu mới dám liều mình gọi điện cho mẹ.
“Mẹ ơi, hôm nay lúc nào mẹ về?“ Tôi rụt rè hỏi.
“Sáu giờ. Sao thế, con lại không mang chìa khoá đúng không?” Mẹ tôi luôn luôn đoán việc như thần.
“Con bị mất chìa khoá rồi.” Tôi liều trả lời.
Qủa nhiên, mọi việc y như tôi dự đoán, mẹ tôi ở bên kia đầu dây, gằn giọng xuống mắng tôi: “Mày chẳng làm cái gì ra hồn cả, suốt ngày chỉ biết vứt đồ lung tung! Hôm nay mà mày không tìm được chùm chìa khoá thì đừng có vác mặt về nhà!” Mẹ mắng tôi một chập rồi sau đó dập máy.
Tôi thở dài não nề.
Hứa Lật Dương vẫn cười tôi, trẻ thế mà suốt ngày thở dài, giống hệt một bà cụ non. Cậu ấy không biết rằng, trong mơ tôi cũng vẫn thở dài suốt.
Tôi ngồi ở bậc thềm cầu thang đợi mẹ về. Nhìn qua ô cửa ở bức tường đối diện, tôi thấy ngoài trời đang tối dần. Màu trời từ trắng xanh chuyển sang xanh đậm rồi trở nên đen kịt. Mọi nhà đã lên đèn. Trong bóng tối, một mình tôi ngồi đó cô đơn. Đến tận bây giờ, mẹ vẫn chưa về. Tôi biết mẹ cố ý trừng phạt tôi. Nghĩ vậy, tôi thở dài rồi xách cặp đi xuống dưới nhà.
Đêm đó cả nước tưng bừng vui mừng chào đón sự kiện Ma Cao trở về đó, đâu đâu cũng nhìn thấy pháo hoa rợp trời, niềm vui như tràn ngập ở mọi nơi. Tôi đi dọc theo con đường lớn, đi mãi bỗng vô tình nhận ra mình đang ở trong khuôn viên của một vườn hoa nhỏ ở gần nhà Hứa Lật Dương.
Cuối tháng Mười Hai, Vũ Hán đã bước vào mùa đông giá lạnh. Lá ngô đồng rụng đầy đường đi, giẫm lên chúng phát ra âm thanh nghe như tiếng tim đang vỡ vụn.
Qủa là lạnh lẽo.
Tôi ngồi xổm xuống dưới đất, gom những chiếc lá lại, để chúng sát lại gần nhau, sưởi ấm cho nhau. Tôi cứ ngồi thế, nghịch với những chiếc lá. Đến khi đứng dậy, tôi mới phát hiện ra mình đã xếp những chiếc lá thành hình chữ “LOVE”. Trái tim đang lạnh giá bỗng nhiên ấm lại.
Có cô đơn đi chẳng nữa thì tôi vẫn còn “LOVE”, vẫn còn tình yêu của Hứa Lật Dương.
Nghĩ vậy tôi liền chạy ngay đến bốt điện thoại ở bên đường, gọi điện cho Hứa Lật Dương. Mẹ cậu ấy nghe điện thoại. Sau một hồi tra hỏi, cuối cùng bà cũng không lấy làm vui vẻ gì gọi Hứa Lật Dương ra nghe điện thoại của tôi.
“Mình đang ở công viên gần nhà cậu.”
“Hả? Đợi mình nhé, mình đến ngay.”
Sau khi dập máy, tôi đứng ở bên cạnh bốt điện thoại chờ Hứa Lật Dương. Ngửa mặt lên trời ngắm những vì sao, thấy chúng sao mà bé nhỏ. Rồi tôi nhìn thấy mình, đang đứng đây, cũng thật bé nhỏ biết bao.
“Sao cậu lại ở đây một mình chưa về nhà? Sao tay cậu lạnh thế này?” Hứa Lật Dương vừa nhìn thấy tôi liền nắm chặt lấy bàn tay lạnh cóng của tôi.
Tay của cậu ấy ấm áp và mềm mại. Giây phút cậu ấy nắm chặt lấy bàn tay tôi, tôi bỗng nảy ra ý định và có dũng khí để kể cho cậu ấy nghe hết mọi chuyện.
Tôi chưa bao giờ đưa bất kỳ ai về nhà mình chơi, chưa bao giờ kể cho ai nghe về gia đình, về người cha mất tích, về người mẹ có tính nết nóng nảy của mình, chưa bao giờ kể cho ai nghe về mối quan hệ không vui vẻ gì giữa mẹ và tôi.
Từng đó năm trời, mọi nỗi buồn tôi đều một mình âm thầm chịu đựng, trừ quyển nhật kí ra, tôi không tìm được một nơi an toàn nào để trút bầu tâm sự, trừ cách viết ra, tôi chưa tìm được bất kì cách nào để làm giảm những áp lực đó. Bởi vì tôi quá tự ti. Tôi sợ nếu tôi nói ra mọi người sẽ khinh thường, sợ mọi người sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác, sợ bị mọi người cô lập. Bởi vì tôi biết những năm tháng trưởng thành của tôi chẳng vinh quang gì.
Có thể có rất nhiều người cho rằng những gì mà tôi đã trải qua có gì là to tát lắm đâu! Thế nhưng, những ai chưa bao giờ trải qua sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
Cái thế giới này quả thực là luôn có một cách nhìn khác với những người “yếu”. Họ khinh thường cái nghèo, khinh thường cái yếu, kinh thường những nỗi khổ cho dù rất nhiều lúc cái cách nhìn đó được thể hiện dưới vỏ bọc “đồng cảm”.
Hôm đó, bàn tay ấm áp của Hứa Lật Dương đã sưởi ấm trái tim tôi. Cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, giúp tôi cởi mở tâm hồn bấy lâu nay vẫn đóng chặt.
Tôi kể mọi chuyện với Hứa Lật Dương. Về sự ra đời của tôi, tuổi thơ tôi, về bà nội, về bố, mẹ, về những niềm vui, nỗi buồn, những sự ly biệt.
Tôi cứ nghĩ là lúc kể tôi sẽ khóc. Nhưng không, tôi kể trong trạng thái vô cùng bình tĩnh, cứ như là đang kể chuyện về một ai đó vậy.
Thế nhưng Hứa Lật Dương lại khóc.
Lúc tôi kể xong mọi chuyện, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Lật Dương, tôi thấy cậu ấy đang gạt nước mắt. Đôi mắt cậu ấy lúc đó mới sáng và dịu dàng làm sao. Dưới ánh sao, những giọt nước mắt của cậu ấy trong giống như hạt thuỷ tinh, lấp lánh.
Cậu ấy đã vì tôi mà khóc. Cậu ấy nói: “Sau này tớ nhất định sẽ đối xử với cậu thật tốt. Cả đời này tớ sẽ chăm sóc cậu.”
Tôi thật không dám tưởng tượng là trên đời này lại có người vì tôi mà khóc. Từ trước đến giờ tôi vẫn khóc một mình, khóc chán rồi thì luôn tự bảo: “Không có gì đâu, nước mắt là gia vị của cuộc sống.”
Tôi cũng không dám tưởng tượng là lại có người con trai sẽ đối xử tốt với tôi, nguyện chăm sóc tôi cả đời.
Điều này quả thực làm tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cậu ấy đã vì một đứa con gái cô đơn mà rơi những giọt nước mắt dịu dàng. Giọt nước mắt này đã rơi vào trái tim người con gái ấy, rồi ngấm tận vào máu thịt. Người con gái ấy nghĩ rằng: Cô và người con trai này sẽ không bao giờ xa lìa nhau.
Đêm đó, lần đâu tiên, tôi và Hứa Lật Dương qua đêm không về nhà. Chúng tôi ngồi ôm nhau cả đêm.
Chúng tôi ôm nhau rất chặt. Chặt đến nỗi tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình và cơ thể cậu ấy đang dính chặt vào nhau. Tim tôi có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của cậu ấy. Tôi bỗng thở gấp hơn, có cảm giác rất bất an nhưng lại không muốn buông cậu ấy ra, không muốn bỏ qua giây phút trái tim đập rộn ràng, như muốn lao ra khỏi lồng ngực này.
Giây phút đó, tôi có cảm giác thời gian đang ngừng lại.
Dưới ánh sao, ánh mắt cậu ấy sáng ngời, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời. Trông cậu ấy rất đẹp trai. Tôi đưa cánh tay mình ra, vòng lấy eo cậu ấy. Còn Hứa Lật Dương thì nhẹ nhàng đưa đầu tôi xuống sát ngực mình. Tôi có thể cảm nhận được sự lên xuống của lồng ngực cậu ấy.
Tôi nhấc đầu lên rồi gục đầu mình lên vai của cậu ấy, thổi nhè nhẹ vào tai. Cậu ấy thấy buồn bèn né ra nhưng tay thì vẫn không buông tôi ra.
Tôi bật cười, càng cố trêu đến cùng, cứ thế thổi vào tai cậu ấy.
Bỗng nhiên cậu ấy không tránh nữa, nghiêm mặt lại nói: “Không được thổi vào tai mình nữa, nếu không hậu quả tự chịu đấy nhé!”
Tôi nhìn Hứa Lật Dương. Hậu quả tự chịu ư? Ha ha! Tôi hiểu ý cậu ấy muốn nói nhưng vẫn ngây thơ hỏi lại: “Hậu quả gì mà phải tự chịu? Sao mà lại nghiêm trọng thế?” rồi lại tiếp tục đưa mặt kề sát lại gần tai cậu ấy.
Đúng vào lúc tôi ngẩng mặt lên, nụ hôm đầu đời đã in dấu trên đôi môi.
Đó là thời khắc đã được ghi vào lịch sử của chúng tôi.
Một đêm trăng sáng, ít sao. Giữa công viên vắng người, một người yêu đẹp trai, một nụ hôn đầu ngờ nghệch. Tất cả đều hoàn mỹ tựa như trong tiểu thuyết.
Sau nửa đêm trời mỗi lúc một lạnh. Chúng tôi ngồi trên ghế đá dài, tôi bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ, người dựa vào vai Hứa Lật Dương.
Trong mơ màng, tôi cảm giác được Hứa Lật Dương đang nắm lấy tay tôi, viết chữ vào lòng bàn tay tôi, rất buồn. Tôi từ từ tỉnh dậy nhưng lại không muốn rời khỏi vòng tay Hứa Lật Dương, nên vẵn nằm đó giả vờ ngủ. Dần dần tôi cảm giác được rõ ràng những chữ mà Hứa Lật Dương đã viết vào lòng bàn tay tôi, cậu ấy viết đi viết lại ba chữ “I LOVE YOU”
Tôi từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy, cảm nhận được hơi thở của cậu ấy, cảm nhận được từng lần cậu ấy viết chữ “I LOVE YOU” vào lòng bàn tay tôi. Thỉnh thoảng tôi lại he hé mắt trộm nhìn, thấy cậu ấy cũng đã nhắm mắt lại nhưng vòng tay vẫn ôm lấy tôi thật chặt.
Tôi sẽ mãi mãi nhớ về đêm hôm đó. Vị ngọt ngào của hạnh phúc. Sau này tôi nhận ra rằng tình yêu ngây thơ thuở đó mới thực sự là niềm hạnh phúc tôi đã tìm được trong tình yêu.
Sau lần hẹn hò đầu tiên đó, trình độ kiss của Hứa Lật Dương ngày càng được nâng cao. Chắc là sau lần đầu tiên đó, Hứa Lật Dương đã dày công học tập, không ngại hỏi han, dành nhiều thời gian nghiên cứu kĩ chiêu này.
Bây giờ, tôi đã biết nụ hôn của người đàn ông có thể rất say đắm, rất dịu dàng làm cho người ta dễ ngất ngây, làm người ta mềm yếu. Thế nhưng nhiều lúc tôi vẫn nhớ lại nụ hôn vụng về hôm đó và vẫn phảng phất đâu đây cái cảm giác bất ngờ và bỡ ngỡ của buổi ban đầu.
Chỉ có điều, những nụ hôn khi đó còn có một chút thích thú của những đứa trẻ. Vì thích thú nên mới ôm nhau, vì thích thú nên mới hôn nhau giống như đang ôm, đang hôn những con búp bê vậy. Chẳng liên quan gì đến tình dục.
29. Thi Đại học
Những năm tháng cấp III đã qua đi nhanh chóng. Ngoảnh đi ngoảnh lại chúng tôi đã bước vào những tháng cuối cùng. Trước mắt chúng tôi bây giờ chỉ có ba mối quan tâm: thi Đại học, Hứa Lật Dương và mẹ.
Những kí ức hình như đã đứt đoạn, những câu chuyện lúc đó đã mờ nhạt trong tôi.
Tôi chỉ mong ngay lập tức có thể cầm bút đi thi Đại học. Tôi sợ chờ đợi sẽ làm tôi quên hết.
Hoang mang, mơ hồ, phấn khích và pha chút lo lắng với định hướng cho một tương lai mới. Mọi thứ bắt đầu trở nên rối rắm. Trong thời gian này, chỉ có Hứa Lật Dương là niềm an ủi duy nhất của tôi. Mối tình này lên đến lớp Mười hai đã trở thành niềm vui duy nhất của tôi, là nguồn an ủi lớn nhất của tôi.
Và cho dù lo sợ hay mong đợi thì kì thi Đại học cũng vẫn đến đúng lúc.
Ngày mùng 7, mùng 8 và mùng 9, trời nắng và nóng. Ba ngày thi Đại học như ngày tận thế của thế giới, véo một cái đã trôi qua.
Lúc ra khỏi phòng thi, tôi thấy Hứa Lật Dương đang đứng bên đường đợi khuôn mặt rạng rỡ đang đưa ta ra vẫy vẫy.
Cảnh tượng đó in đậm trong kí ức tôi, cài then cho thời cắp sách tới trường. Một dấu chấm đánh dấu bước ngoặt mới.
Ba ngày sau, chúng tôi đến trường đoán điểm chuẩn và chọn nguyện vọng.
Điểm thi của tôi rất không tốt. Kì thi lần này của tôi lại thấp nhất trong số các đợt thi ở cấp III. Tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra hiện tượng này. Thực sự tôi đã rất cố gắng và chăm chỉ học tập.
Thế là di tong giấc mộng vào trường Đại học Bắc Kinh. Tôi quyết định điền lần lượt các trường khác ở Bắc Kinh, Quảng Châu v.v … Dù có ở trời Nam biển Bắc, nhưng nhất định tôi sẽ không tiếp tục sống ở vùng đất này nữa. Hứa Lật Dương cứ nhìn vào đơn của tôi mà điền y hệt.
Tối hôm đó lúc mang tờ đơn chọn nguyện vọng về nhà, tôi và mẹ lại như thường lệ, cãi nhau một trận to.
Mẹ bắt đầu chê tôi từ đầu đến chân, nào là không đáng một xu, nào là bình thường thi cử không đến nỗi nào đến lúc thi cuộc thi quan trọng nhất lại đạt điểm số chẳng ra gì.
Tôi không tranh luận lại với mẹ, chỉ đợi lúc mẹ nói xong thì bảo: “Đơn chọn nguyện vọng con đã điền hết rồi, tất cả các nguyện vọng đều không có ở các trường ở Vũ Hán.”
Mẹ tôi càng tức điên lên, bắt tôi phải vào trường Đại học Vũ Hán.
Còn tôi thì thà phải đi học ở các trường loại hai, loại ba ở các tỉnh khác chứ không muốn tiếp tục học ở Vũ Hán nữa.
Vất vả từng đó năm học tập, tôi chỉ muốn bay thật xa, muốn chạy trốn, muốn làm lại từ đầu. Tôi hận nơi này, căm thù ngôi nhà này, trong mơ tôi cũng muốn rời xa ngôi nhà này, rời xa mẹ của tôi. Như thế tôi mới không phải nghe mẹ tôi cằn nhằn, mắng chửi, không phải luôn sợ hãi, chán đời, tự ti. Tôi có thể làm lại từ đầu, không ai biết quá khứ của tôi, tôi cũng không phải nhìn thấy cảnh mà đau lòng. Cuộc sống có thể bước sang một trang mới. Hơn nữa, cho dù tôi đến nhập học ở trường nào, Hứa Lật Dương nói cậu ấy cũng sẽ điền vào đơn giống hệt tôi.
“Với cái điểm đó, một không vào nổi đại học Bắc Kinh thì không được đi đâu hết, ở lại Vũ Hán này.” Mẹ tôi vừa nói vừa cầm giấy đăng kí nguyện vọng phần phật trong tay.
“Con đã điền hết cả rồi.” Tôi mỉm cười, nụ cười của kẻ chiến thắng.
“Mày có tin kể cả mày điền hết rồi, tao vẫn có thể xé nát tờ đơn này không? Ngày mai tao sẽ đi cùng mày đến trường để xem mày sửa lại nó. Mày mà không nghe lời tao, đi học ở tỉnh khác, thì đừng có xin tao đồng nào!” Mẹ lại bắt đầu giương oai doạ nạt.
“Mẹ cứ yên tâm đi, mẹ mà không cho tiền thì con thà đứng đường, cởi quần áo cho người ta coi lấy tiền chứ cũng không về cúi đầu xin tiền mẹ đâu!” Tôi giật tờ đơn lại, lạnh lùng uy hiếp mẹ.
Câu nói đó đã làm cho cơn tức giận của mẹ tôi lên tới đỉnh điểm. Bà cầm mấy chiếc cốc trên tràng kỉ đập vỡ tan tành.
May thay tôi nhanh nhẹn tránh được nhưng những chiếc cốc đó cũng đã phá tan sự im lặng và chịu đựng trong suốt mười tám năm qua của tôi. Tôi quyết định nói hết những gì tôi đã viết trong nhật kí cho mẹ tôi nghe. Những câu nói đó tôi chưa bao giờ nói với ai, bởi vì tôi thấy nói những sự phiền não của mình cho bất kì ai cũng chẳng tác dụng gì. Nỗi buồn chẳng vì thế mà bớt đi. Kêu khổ với bất kì ai cũng đều là một việc ấu trĩ và nực cười vì nỗi khổ của bạn chẳng liên quan gì đến ai.
Trước mắt tôi lúc này là người phụ nữ đã làm tôi khổ sở suốt mười tám năm qua. Bà cần phải biết rõ về những tổn thương mà bà mang lại cho tôi.
“Mẹ cứ đập đi. Đập không trúng người con, không chết được con thì sau này mẹ không còn cơ hội đâu. Bao nhiêu năm qua con cố gắng chăm chỉ học tập cũng chỉ vì mong chờ có một ngày sẽ hoàn toàn rời khỏi mẹ. Mẹ tưởng là chỉ có mẹ ghét con, chỉ có mẹ hận con thôi à? Con nói cho mẹ biết, không phải thế đâu. Con cũng ghét mẹ! Con cũng hận mẹ! Con hận mẹ từ trước đến giờ chưa bao giờ mẹ nói được với con một lời tử tế, ngọt ngào. Con hận mẹ vì cứ hai, ba bữa lại đánh mắng con một trận. Con hận mẹ vì suốt ngày lật tung đồ của con lên. Con hận mẹ nói con đen, con xấu. Con hận mẹ luôn bắt con phải cố gắng học hành chỉ để thoả mãn tính sĩ diện của mẹ trước đồng nghiệp và hàng xóm. Cuối cùng thì con đã hiểu tại sao lúc trước bố lại ly hôn với mẹ. Nếu như con được quyền lựa chọn, con nhất định sẽ không sống chung với mẹ!” Tôi trút một mạch những câu đang chất chứa ở trong lòng, nhìn mẹ với ánh mắt khiêu khích, chờ đợi một cơn bão giông ác liệt chuẩn bị giáng xuống.
Mẹ tôi đứng ngẩn người ra đó.
Bà không giống như những gì tôi tưởng tượng, bà không điên dại xông vào, cũng không xa xả mắng tôi.
Mẹ chỉ đứng đó. Chúng tôi đứng cách nhau đúng một cái tràng kỉ, rất gần, gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy đôi mắt mẹ tôi đỏ ngầu, nhìn thấy những vết nhăn sâu nơi khoé mắt, những sợi tóc trắng trước trán mẹ. Mẹ nhìn tôi bằng một ánh mắt lạ lẫm mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, mắt ngân ngấn nước.
Nhưng mẹ không khóc mà từ từ quay người đi vào trong phòng.
Tôi giấu kĩ giấy đăng kí nguyện vọng, sau đó đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Lúc tôi từ trong đó đi ra, mẹ tôi đã ngồi ở phòng khách. Mẹ nhìn thấy tôi đi ra liền cất tiếng nói: “Thôi mẹ cũng không ép buộc con nữa. Con muốn đăng kí trường nào thì cứ đăng kí đi. Một mình đi học ở ngoài vất vả lắm, đến lúc đó con sẽ biết. Với lại cái điều hoà trong phòng mẹ bị hỏng rồi. Tối nay mẹ có thể ngủ ở phòng của con được không?”
Trong trí nhớ của tôi, tôi luôn ngủ một mình, đêm nào cũng ngủ một mình. Hôm nay mẹ nói mẹ muốn ngủ cùng với tôi. Lí do là máy điều hoà của phòng bà bị hỏng. Tôi cảm thấy vô cùng bối rối.
Điều hoà của mẹ bị hỏng bao lâu rồi? Những ngày hè ở Vũ Hán oi bức thế này, mẹ vẫn nằm ngủ trong phòng không có máy điều hoà sao? Liệu có phải mẹ luộn bị nóng làm cho mất ngủ? Lúc tôi nằm trong căn phòng có điều hoà mát lạnh oán hận bà đến nỗi không ngủ được, có phải mẹ cũng vì nóng quá mà trằn trọc khó ngủ không?
Chúng tôi nằm cách nhau một bức tường, nóng - lạnh ai đấy tự biết.
Nghĩ đến đó, tôi đáp: “Được ạ.” Tôi hiểu rõ rằng bà đang sợ sau này sẽ không còn có cơ hội để ngủ chung với tôi nữa.
“Ừ, con sấy khô tóc đi rồi hẵng ngủ nếu không là dễ đau đầu lắm. Máy sấy mẹ đã mang sang phòng con rồi đấy.” Giọng mẹ rất nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng đến nỗi làm tôi phải ngạc nhiên, thậm chí còn khiến tôi hoài nghi không biết có phải mẹ quyết định tối nay sẽ thực thi kế hoạch mà mẹ đã từng nói không: bà sẽ giết chết tôi, sau đó nói với mọi người là tôi tự sát, lí do thì có thể nói do tôi thi đại học thành tích không được tốt, đau khổ quá mà tự tử.
Tôi sấy khô đầu rồi lên giường nằm. Mẹ cũng nhanh chóng tắm xong và vào phòng tôi. Tôi nghe thấy tiếng mẹ bật máy sấy tóc rồi lại thấy tắt, sau đó mang máy sấy ra ngoài sấy tóc, chắc là sợ làm tôi tỉnh giấc.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng mẹ khe khẽ đi vào, lật chiếc chăn đơn ra, nằm vào trong nhưng không hề đụng vào người tôi.
Cái cảm giác kì lạ và khó hiểu làm tôi không tài nào ngủ được nhưng lại không dám xoay chuyển người sợ làm mẹ khó ngủ. Từ bé đến giờ mẹ chưa bao giờ nằm ngủ cùng tôi. Trừ những lúc mẹ giữ người tôi mà đánh, chưa bao giờ tôi và mẹ lại ở gần nhau như lúc này. Chúng tôi cứ thế nằm giữ một khoảng cách nhất định, nghe tiếng thở của nhau. Từ từ, tôi cũng dần thiếp đi.
Nửa đêm, tôi bỗng bị một bàn tay lạnh chạm vào người làm cho tỉnh giấc.
Đó là mẹ, mẹ lấy tay phải nắm chặt lấy tay trái của tôi. Lòng bàn tay mẹ rất lạnh. Tôi nghe nói lòng bàn tay của người con gái nào mà lạnh, thì đường tình duyên của người đó lận đận. Tay mẹ nắm chặt tay tôi, rồi xiết chặt tay tôi hơn nữa.
Tôi mở mắt nhìn lên trần nhà, rồi đưa mắt nhìn sang mẹ đang nằm bên cạnh. Ánh trăng soi sáng khuôn mặt mẹ, nhưng ánh trăng không thể che đi được những nếp nhăn trên đuôi mắt mẹ. Mẹ ngủ mà vẫn nhíu mày lại. Có lẽ mẹ có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ. Cuộc đời lận đận, hôn nhân thất bại, đứa con gái không ngoan ngoãn, vì cuộc sống mẹ phải bôn ba vất vả thế nhưng đến cuối cùng mẹ chẳng nhận được gì. Mẹ già rồi, già thật rồi.
Tôi ngẩng đầu lên nhưng nước mắt vẫn từ từ chảy xuống mặt.
Không biết đã bao nhiêu lần tôi mớ mẹ dịu dàng ôm tôi vào lòng ngủ, cho tôi một đêm an lành. Đến lúc cái đêm an lành đó đến, muộn màng như lúc này, mọi cảm xúc lẫn lộn làm tôi vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa ân hận, lại vừa cảm thấy có lỗi và đau lòng vô cùng.
Ngày hôm sau, lúc nộp giấy đăng kí nguyện vọng, Hứa Lật Dương đã đứng chờ tôi ở ngay ngoài cửa lớp. Chúng tôi làm mọi việc như thể việc vào vào Đại học chẳng có gì làm cho chúng tôi chùn bước cả. Những lời trách móc của thầy cô, những tiếng xì xào, bàn tán của bạn bè đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi nói với Hứa Lật Dương: “Em đã đổi trường rồi. Nguyện vọng thứ nhất em chọn trường Đại học X Vũ Hán.”
(Chúng tôi dã thay đổi cách xưng hô từ sau lần hẹn hò đầu tiên ở công viên hôm đó.)
Tôi cứ nghĩ rằng Hứa Lật Dương sẽ trách móc tôi, nhưng không, cậu ấy chẳng nói lời nào, cầm cục tẩy và chiếc bút chì, xoá rồi điền lại giống hệt tôi. Nguyện vọng thứ nhất của chúng tôi là trường Đại học X Vũ Hán.
“Còn những nguyện vọng khác thì sao?” Tôi hỏi Hứa Lật Dương.
“Em chọn trường nào thì anh sẽ chọn trường đó.” Hứa Lật Dương trả lời không do dự.
“Nếu như ngay cả trường X em cũng không đỗ, năm sau em sẽ thi lại. Nên những nguyện vọng khác em cứ chọn bừa theo như danh sách thôi, mở trang nào lấy trường trang đó. Dù sao thì kể cả có đỗ những trường đó em cũng không học.” Có lúc, những quyết định quan trọng của cuộc đời lại rất mơ hồ cứ như là ông trời đang trêu đùa chúng ta vậy.
“Anh cũng chọn giống em!” Hứa Lật Dương không hề phản ứng lại.
Tôi mở một trang ra, nhắm mắt lấy tay chỉ bừa một trường, sau đó mở mắt ra, đọc tên những trường mình vừa chỉ và cứ thế điền vào những nguyện vọng còn lại.
Nguyện vọng thứ hai tôi chỉ vào một trường ở tít tận phía Bắc: Đại học Công nghiệp X.
Nguyện vọng thứ ba …
Tôi đã chẳng còn nhớ lắm rốt cuộc tôi điền những trường nào, tôi chỉ nhớ có hai người với đơn nguyện vọng giống hệt nhau, ghi dấu quyết tâm của một mối tình khăng khít, bền chặt. Ngoài tình yêu ra, điều gì cũng không quan trọng. Cho dù ngày mai, tương lai sẽ đi về đâu, số phận sẽ an bài như thế nào, chúng tôi cũng không xa rời nhau.
Trong một cuốn nhật kí, chúng tôi đã từng viết, chúng tôi sẽ không bao giờ xa rời nhau, mãi mãi ở bên nhau, thế nhưng ai có thể nói cho tôi biết “mãi mãi” sẽ kéo dài trong bao lâu?
Sau khi về nhà tôi nói lại với mẹ, tôi đã chọn trường Đại học X Vũ Hán. Lần đầu tiên mẹ đã ôm tôi vào lòng.
30. Kết quả thi đại học
Mùa hè năm 2001 là mùa hè rực rỡ nhất từ trước đến nay của tôi. Ngày ngày chúng tôi quấn quít bên nhau không rời, cứ như thể chúng tôi đang sống mùa hè cuối cùng của cuộc đời vậy.
Ngày nào chúng tôi cũng ở bên cạnh nhau. Chi tiết về từng cuộc hẹn tôi đã quên rồi, chỉ nhớ là vì nhà Hứa Lật Dương thường không có ai ở nhà nên tôi hay sang bên đó. Mọi người đừng quá căng thẳng, khi đó chúng tôi thực sự là những đứa trẻ vô cùng trong trắng. Tôi cũng không hiểu bọn trẻ con bây giờ như thế nào nữa, đứa nào cũng như ăn phải thuốc kích thích, đều cao to khác hẳn chúng tôi ngày xưa. Bây giờ học sinh cấp II, nếu ở bên nhau lúc không có ai ở nhà, thì đúng là như lửa gặp rơm, bén ngay lập tức.
Tôi tự nhận mình cũng là một đứa trưởng thành sớm nhưng so với lũ trẻ bây giờ thì đúng là không thể nào so sánh được.
Chúng tôi ở nhà Hứa Lật Dương chẳng qua chỉ cùng nhau xem phim hoạt hình, ăn vặt mà thôi. Lúc xem phim hoạt hình, hai đứa ngồi trên ghế sofa, nắm tay nhau, lòng bàn tay dính mồ hôi.
Có lúc, tôi ngồi một mình trong phòng khách xem tivi còn Hứa Lật Dương thì vào tủ lạnh lấy ra một chiếc kem sữa nói với tôi: “Anh thích ăn loại này nhất chỉ có điều nhà hết mất rồi.” Nói xong, đứa chiếc kem đó cho tôi còn tự nhìn đi lấy một loại kem khác ăn.
Tôi nói: “Anh ăn đi, em ăn loại nào cũng thế.” Hứa Lật Dương cười nhẹ nhàng cốc nhẹ vào đầu tôi.
Một chi tiết như thế đến tận bây giờ, sau bao nhiêu năm tôi vẫn còn nhớ. Nhưng chỉ vẻn vẹn có thế thôi. Tôi tự lấy làm xấu hổ vì trí nhớ tồi tàn của mình.
Khi tôi cầm giấy gọi của trường Đại học X Vũ Hán còn Hứa Lật Dương thì nhận được của trường Đại học Công nghiệp X, chúng tôi mới nhận ra mùa hè tươi đẹp của chúng tôi đã chấm dứt rồi.
Chúng tôi ngồi bên vườn hoa cạnh trường cũ, mặt mày ủ rũ.
“Làm thế nào bây giờ?” Tôi cất tiếng hỏi Hứa Lật Dương.
“Anh cũng không biết.” Hứa Lật Dương buồn rầu trả lời tôi.
Nếu như không đỗ vào trường Đại học X Vũ Hán, tôi sẽ thi lại. Sự lựa chọn đó không hẳn vì tình yêu mà cái chính là do tôi không muốn đối diện với sự thất bại sau mười hai năm miệt mài đèn sách. Tôi nhất quyết không chấp nhận sự bất công của ông trời.
Nhưng bây giờ người không đỗ lại là Hứa Lật Dương. Khuyên anh ấy thi lại thì sao? Tôi hiểu rất rõ cái việc học ôn thi lại. Học xong một năm lớp Mười hai đã làm tôi có cảm giác giảm thọ mất ba năm, học hai năm lớp Muời hai, ít nhất cũng phải tổn thọ mất 30 năm.
Muốn học và muốn vào đại học là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Tôi không thể mở miệng khuyên Hứa Lật Dương thi lại. Nói thế chẳng khác nào nói với Hứa Lật Dương rằng: “Anh vì em xuống địa ngục một lần này đi, anh hãy vì em mà giảm tuổi thọ xuống ba mươi năm đi.”
Chỉ cần nghĩ đến việc ôn thi lại đã cảm thấy vô cùng kinh hãi giống như một người bị rơi xuống vực sâu vậy, sau mười hai năm vất vả trèo lên núi cao, gần đến đích rồi thì tuột tay rơi xuống vực. Cái cảm giác đó thật đáng sợ.
Chúng tôi cứ thế ngồi một đêm. Lúc trời sáng, cuối cùng Hứa Lật Dương đã quyết định vào học ở trường Đại học Công nghiệp X ở phía Bắc.
Tôi ích kỉ bao nhiêu thì tôi thấy buồn chán bấy nhiêu. Nhưng tôi không muốn nói gì.
Tình yêu vốn là sự cam tâm tình nguyện. Hứa Lật Dương đã cam tâm tình nguyện yêu bản thân mình hơn, không muốn tiếp tục ôn thi vất vả.
Sự buồn chán lúc này làm tôi cảm thấy tình cảm ba năm qua cứ như một câu chuyện cười.
Chúng tôi đã từng nghĩ là đối phương rất yêu mình, tình yêu đó vô cùng sâu đậm.
Nhưng thực ra chúng ta yêu bản thân chúng ta nhiều hơn.
Và thế là Hứa Lật Dương đi về phía thành phố X nhập học. Còn tôi ở lại Vũ Hán học trường Đại học X Vũ Hán.
Tình yêu tuổi học trò của chúng tôi cứ thế hạ màn. Đêm trước khi Hứa Lật Dương đí, chúng tôi ngồi trên khán đài sân vận động ở trường cũ ôm nhau.
Tôi hỏi: “Anh sẽ nhớ em chứ?”
Hứa Lật Dương trả lời: “Có.”
Tôi lại hỏi: “Anh sẽ mãi yêu em chứ?”
Hứa Lật Dương lại trả lời: “Có.”
Các bạn, xin hãy tha thứ cho những câu hỏi ngờ nghệch này của tôi. Chúng ta ai cũng có những lúc ngờ nghệch, ai cũng từng có thời ôm chặt lấy người mình yêu mà nói “Em mãi mãi yêu anh.” Nhưng sẽ có một ngày, chúng ta nhận ra rằng chẳng có gì là “mãi mãi” và sẽ không bao giờ dùng nó nữa.
Chương hai : Những ngày tháng xa cách
31. Cuộc sống mới
Thời gian có thể làm thay đổi tất cả. Đó là chân lý của chân lý.
Ngày đầu tiên, mẹ đưa tôi đi nhập trường. Do nằm trên một ngọn đồi nhỏ nên trong trường có những bậc thang lên xuống. Lúc đi xuống cầu thang, vì đi dép cao gót nên mẹ bị trẹo chân một cái. Mẹ trượt dài vài bậc cầu thang. Tôi sợ hãi chạy lại đỡ mẹ dậy. Thế nhưng câu nói đầu tiên của mẹ tôi sau khi ngã là: “Đi xách cái vali lại đây! Trời ạ, cái vali đấy tôi phải mất 700 tệ để mua cho cô đấy…” Tôi đi nhặt chiếc vali đổ, vừa đi vừa khóc.
Nếu như tôi giống những đứa con gái khác, lúc đi phải đưa tay ra đỡ mẹ, thì chắc là mẹ tôi đã không bị trượt ngã như thế. Tôi luôn lạnh lùng với mẹ, từ trước đến giờ chưa bao giờ đỡ, chưa bao giờ dìu, càng chưa bao giờ ôm mẹ cả. Thấy mẹ xót chiếc vali như vậy, tôi thấy vô cùng đau lòng. Tôi tự nhủ với mình rằng: Sau này nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, nhất định sẽ báo hiếu mẹ tôi. Quên đi tất cả mọi thứ trong quá khứ để yêu thương mẹ.
Tôi nghĩ chắc sau khi tôi thi đại học xong, mối quan hệ giữa mẹ và tôi sẽ bắt đầu được cải thiện. Giây phút mẹ cầm chặt tay tôi, không nỡ rời ra để ngủ, tôi chợt hiểu ra tình yêu và nỗi đau khổ của mẹ. Trên thế gian này chỉ có hai con người dựa vào nhau mà sống. Cùng với sự trưởng thành của tôi, mẹ tôi cũng đang tiếp tục trưởng thành, rồi sẽ có một ngày cả hai chúng tôi đều trở nên chín chắn và chững chạc, sẽ dành cho nhau những tình cảm yêu thương, sự ấm áp che chở, và sẽ để cho nhau hiểu được tình cảm nồng thắm của mỗi người.
Và như thế, tôi vào một trường đại học ở Vũ Hán đúng như mong muốn của mẹ tôi. Mặc dù mơ ước của tôi ngày bé là được vào học ở trường Đại học Bắc Kinh nhưng đỗ vào trường X này, nếu như mẹ tôi thấy vui vẻ thì tôi cũng lấy làm vừa lòng.
Bốn năm tại trường X này, bây giờ ngoảnh nhìn lại, những gì tôi còn nhớ không nhiều. Ví dụ như kiến thức chuyên ngành, về cơ bản là tôi đã quên sạch. Ví dụ như những người bạn cùng lớp chẳng có gì nổi trội cũng đều dần dần bị lãng quên, chẳng thể nhớ nổi tên họ. Những cuộc bi hoan ly hợp tưởng chừng khắc cốt ghi tâm cũng theo thời gian mà mờ nhạt dần.
Giả Tếu Ảnh là bạn gái thân nhất của tôi thời đại học. Bất luận xảy ra chuyện gì, dù là chuyện ngày trước hay chuyện bây giờ, cô ấy đều biết bởi vì ngoài cô ấy ra, từ bé đến lớn tôi chẳng có một đứa bạn gái nào thân thiết cả.
Đó là ngày đầu tiên tôi vào đại học. Lúc bước vào phòng kí túc xá chỉ có mỗi Giả Tếu Ảnh là người đã dọn vào ở trước tôi. Cô ấy ngồi trước mặt tôi, vô cùng ngây thơ, cười nói với tôi:
“Chào bạn!”
Đập vào mắt tôi lúc đó là một cô bạn có cặp lông mày thanh thoát, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi dép xăng đan đế bằng và chiếc váy trắng dài sạch sẽ.
Tôi thích cô ấy. “Tiếng sét” từ phút giây đầu gặp gỡ không phải là đặc quyền của tình yêu, có nhiều lúc hai người bạn gái làm quen với nhau cũng cần có một “tiếng sét”.
Lần đầu tiên gặp Giả Tếu Ảnh ở phòng kí túc xá, tôi đã thấy rất mến.
Trước khi gặp Giả Tếu Ảnh mười tám năm, tôi luôn cho rằng phụ nữ là một động vật xấu, vì thấy mình luôn gặp phải những người phụ nữ xấu. Ví dụ như bà nội tôi, ví dụ như Đoàn Tiểu Ngữ, ví dụ như cô giáo Lý Anh hay thậm chí là mẹ tôi. Mười tám năm đầu của cuộc đời, những gì tôi có trong kí ức về phụ nữ đều là những người phụ nữ xấu.
Tôi có một định nghĩa rất đơn giản về phụ nữ xấu: người nào đối xử không tốt với tôi và là phụ nữ thì đó chính là người phụ nữ xấu. Và ngược lại, cho dù họ có giết người phóng hoả, chỉ cần họ tốt với tôi thì họ là người phụ nữ tốt.
Sau này tôi mới hiểu ra rằng những người được gọi là người tốt là những người dùng cách xử lý mềm dẻo để giải quyết mâu thuẫn rồi trục lợi, còn người xấu thì ngược lại.
Phóng to những hận thù và nỗi đau, chúng ta sẽ trở thành những động vật bé nhỏ luôn buồn rầu, tự mình liếm láp những vết thương nhỏ bé của mình. Rồi tự nói với bản thân rằng, ôi đau quá. Và cứ thế cái sự đau liền trở thành một thói quen, một phong cách.
Lần đầu tiên gặp tôi đã có cảm tình ngay với Giả Tếu Ảnh, giống hệt như lần đầu tiên tôi gặp Hứa Lật Dương vậy.
Buổi tối đầu tiên ở kí túc xá, tôi dùng rất nhiều đoạn ruy băng màu hồng kết thành vô số bông hồng, sau đó gắn từng bông, từng bông ra phía ngoài chiếc màn.
Thế là cuối cùng, tôi đã có thể trang trí chiếc giường của mình theo đúng sở thích. Đã không còn những ngày tháng mẹ tôi bắt tôi phải dùng chiếc ga trải giường kẻ ca rô cũ k ĩ và gập chăn vuông vức như miếng đậu phụ nữa rồi.
Giả Tếu Ảnh thấy chiếc màn của tôi được trang trí như thế tỏ ra rất thích. Thế là tôi liền nói với cô ấy:
“Nếu cậu thích, thì tớ cũng sẽ kết cho cậu một cái.”
Giả Tếu Ảnh gật đầu trong sự sung sướng vô biên. Tôi lại hì hục ngồi kết rất nhiều nơ trên màn của cô ấy. Tất cả các bạn gái khác đều nhìn chiếc giường của chúng tôi với con mắt vô cùng kinh ngạc. Có điều, tôi không giúp, cũng chẳng dạy cho bất kì ai. Chỉ có người mà tôi yêu quý, tôi mới tình nguyện bỏ thời gian và công sức. Còn những người khác, đối với tôi, chẳng liên quan gì cả.
Sau này, tôi và Giả Tếu Ảnh trở thành những người bạn thân của nhau. Ngày ngày kè kè bên nhau, đi đâu cũng có đôi, làm bất cứ việc gì cũng sát cánh bên nhau.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ cuộc sống của tôi như thế này: làm bất cứ việc gì cũng có người ở bên cạnh. Điều này lúc trước đối với tôi là một việc không tưởng. Tôi đã quen với sự cô độc lâu rồi, vậy mà bỗng nhiên có một cô bạn vừa dịu dàng, vừa ngoan ngoãn hằng ngày có 20/24 tiếng đồng hồ ở bên cạnh tôi. Điều này làm tôi hạnh phúc, không lời nào tả xiết.
Giả Tếu Ảnh đã làm cho tôi biết một điều, hoá ra bản thân tôi rất sợ sự cô độc. Chỉ có điều vì cô độc lâu rồi nên dần dần trở nên trơ với nó, dần dần quen với việc tự mình đi tiêu khiển cho bớt cô độc mà thôi.
Dần dần, tôi bắt đầu từ từ kể cho cô ấy nghe về câu chuyện tình yêu của tôi và Hứa Lật Dương. Các bạn đừng có cười chúng tôi nhạt nhẽo. Những cô gái mới nhập trường sẽ bày tỏ thịnh ý muốn kết bạn với nhau việc trao đổi với nhau một chút bí quyết trong cuộc sống của mỗi người là một việc gần như tất yếu. Còn đối với tôi, một thiếu nữ vẫn còn trong trắng như thế này, thì bí mật duy nhất chính là mối tình đầu ở thời phổ thông mặc dù mới chỉ đang ở giai đoạn nụ hôn đầu mà thôi.
Vậy mà Giả Tếu Ảnh còn trong sáng hơn cả tôi. Thời phổ thông của cô, đến những bức thư tình cũng chưa bao giờ có. Tôi chẳng tin nên đã gặng hỏi. Và cuối cùng, Giả Tếu Ảnh cũng thừa nhận với tôi là cô đã có thời thầm yêu cậu lớp trưởng, một cậu con trai trông cực kì mạnh mẽ, vô cùng thông minh, thành tích học tập rất tốt. Mỗi lần kiểm tra, chỉ trong hai mươi phút cậu ta đã làm xong hết. Sau đó thì thầm đọc đáp án cho những bạn ngồi xung quanh. Hằng ngày đi học, cậu ấy đều tự mình đọc sách, không nghe thầy cô giáo giảng bài. Cậu nói những điều thầy cô giáo giảng đều chẳng ra gì. Sau khi tan học, cậu tìm người chơi bài trong lớp học. Ngày nào cậu ta cũng thắng tiền. Số tiền thắng được, ngay ngày hôm sau cậu liền đi mua một đống đồ ăn đến chia cho các bạn cùng lớp. Còn có một lần cậu và bốn người bạn khác đang đi chơi bỗng có một bạn bị đau ruột thừa. Lúc đó bọn họ đang cách nhà rất xa, trong người lại chẳng có nhiều tiền. Thế là cậu lớp trường này đã bảo ba người còn lại đưa hết tiền trên người cho mình. Tổng cộng là 370 tệ. Sau đó bảo bọn họ trước tiên đưa cậu bạn đau bụng kia vào bệnh viện gần nhất. Hai mươi phút sau, cậu lớp trưởng này đã biến 370 tệ đó thành 5.000 tệ. 5.000 tệ đó là tiền thật! Những câu chuyện thần kì về cậu bạn này còn rất nhiều. Ở trường, cậu ta được gọi là thiên tài.
Tếu Ảnh sùng bái cậu lớp trưởng thiên tài này vô cùng, luôn yêu quý cậu ta như là thần là thánh ở trong tim.
Cậu lớp trưởng này cũng có cảm tình với Tếu Ảnh. Hai người sau bao lần liếc mắt đưa tình, hỏi han thăm dò đối phương và đã có cuộc hẹn đầu tiên.
Cậu lớp trưởng hẹn Tếu Ảnh đến một nhà hàng cách trường khá xa để ăn cơm. Ở đó, chỗ ngồi được thiết kế giống như những chiếc nôi. Bọn họ hẹn nhau trước cửa Ngân hàng ICBC, cách cổng chính trường học 500m về phía Đông.
Tếu Ảnh trong lòng thấp thỏm không yên đến trước mặt cậu ta và hai người đi song song với nhau, vừa đi vừa nói chuyện. Bỗng nhiên, cậu ta”khạc” một tiếng, rồi nhổ nước bọt ra bên lề đường. Sau đó còn dùng chân hậm hực di di lên đó. Tình cảm chân tình thầm kín bấy lâu của Tếu Ảnh bỗng nhiên thấy ứ lên đến cổ họng, bỗng nhiên cô cảm thấy cảm giác rung động vẫn thườgn có bỗng chốc tiêu tan.
Tôi thực cảm thấy việc đó không công bằng cho lắm với cậu lớp trưởng, nên lên tiếng hỏi Tếu Ảnh: “Thực ra gặp phải trường hợp như thế cũng chẳng có cách nào cả, nuốt xuống thì khó chịu cho bản thân, nhổ ra thì khó chịu cho người khác.”
Tếu Ảnh thở dài rồi nói: “Cậu không biết đấy thôi, sau đấy còn nhiều chuyện kinh khủng hơn thế cơ. Cuối cùng thì chúng tớ cũng đi đến cái nhà hàng đó, lúc ăn cơm, một mình cây ta thao thao bất tuyệt. Tớ nhìn thấy có một miếng rau giắt vào răng cửa của cậu ta, cứ lúc ẩn lúc hiện theo những câu nói. Cuối cùng mình chịu không nổi nữa liền lấy một chiếc gương ra, giả vờ rất điệu đã ngắm khuôn mặt mình trong gương rồi đưa chiếc gương tiến lại trước mặt cầu ta hỏi cậu ta xem tấm ảnh nhỏ dán trên chiếc gương có đẹp không? Quả nhiên, cậu ta đưa tay ra cầm chiếc gương, ngắm nghía rất kĩ, nhân tiện cũng tự ngắm mình. Tớ tự nhủ chắc là cậu ta đã phát hiện ra miếng rau vì cậu ta soi rất kĩ chiếc răng cửa, chắc là cậu ta sẽ đi vào nhà vệ sinh hoặc tìm người phục vụ để lấy tăm. Nhưng đến cuối cùng thì cậu ta thản nhiên ngồi trước mặt tớ cho tay vào mồm móc miếng rau đó ra rồi nhẹ nhàng búng nó xuống dưới đất. Và thế là mối tình đầu của tớ đã bị miếng rau đó giẫm đạp cho nát bét.”
Tếu Ảnh nói, từ đó trở đi co luôn cố gắng chuyên tâm học hành, trong lòng không hề vướng bận chuyện tình cảm lăng nhăng. Nhờ đó mà kết quả các môn đều cao lên rất nhiều so với trước.
Vậy là một miếng rau không chỉ làm cho một học sinh trở nên xuất sắc mà còn làm cho một cô gái vẫn giữ được vẻ trong sáng của mình cho đến tận bây giờ. Thật là một miếng rau vĩ đai.
Thực ra thời phổ thông trôi đi quá phẳng lặng chưa chắc đã là một việc tốt. Giả Tếu Ảnh sau khi nhập học được ba tháng thì bị một anh sinh viên năm thứ ba quyến rũ. Điều đó chứng minh rằng thời phổ thông có thân tình, có yêu đương chút xíu cũng là một việc có lợi cho người, cho bản thân và có ích cho sự tráng kiện của trái tim.
32.Trịnh Thường
Người con trai đã quyến rũ Giả Tếu Ảnh có tên là Trịnh Thường. Thực ra, các nữ sinh viên đại học khá dễ bị quyến rũ. Sinh viên năm thứ nhất lại càng dễ sa lưới tình. Còn với những nữ sinh viên năm thứ nhất mà chưa yêu bao giờ thì lại càng dễ cưa cẩm. Nếu như anh chàng đó đẹp trai một chút thì việc cưa đổ các nàng đúng là như bắt cá trong chậu. Còn nếu như anh chàng đó lại vừa đẹp trai, vừa có kinh nghiệm thì cô nàng như thiên nga gãy cánh, sa luôn vào lưới. Cấp độ khù khờ của các nàng ngày một tăng cao.
Câu chuyện của Giả Tếu Ảnh và Trịnh Thường thuộc cấp độ tự sa vào lưới. Còn Trịnh Thường thì đã quá nổi tiếng với các trang tình sử trước đó.
Thời gian mới vào đại học, do ảnh hưởng của cuốn truyện tranh Nhật Bản Slam Dunk, những chỗ nào có sân bóng rổ là ở đó xuất hiện các anh chàng đẹp trai. Thế là, tôi và Giả Tếu Ảnh đã quyết chí ra sân một bữa để chiêm ngưỡng những anh chàng đẹp trai khoa Văn, vốn nổi tiếng khắp trường.
Quả đúng là có nhiều anh chàng đẹp trai. Điều này làm chúng tôi vô cùng thích thú. Nhưng trong buổi hôm đó, Giả Tếu Ảnh đã thích ngay một người. Người đó chính là Trịnh Thường.
Giả Tếu Ảnh vừa nhìn thấy Trịnh Thường thì giống y hệt như tôi lần đầu gặp Hứa Lật Dương, ánh mắt dính chặt vào bóng dáng của Trịnh Thường trong suốt cuộc chơi. Đến lúc mọi người giải tán đi về, Tếu Ảnh lại kéo tay tôi đi theo sau Trịnh Thường. Tôi nói: “Tếu Ảnh, cậu làm gì thế? Bình tĩnh lại đi nào!”
Cô ấy vẫn vừa kéo tay tôi đi vừa trả lời: “Tớ muốn xem anh ấy ở khu kí túc xá nào, chắc sẽ rất khó gặp lại anh ấy lần nữa.”
Không biết có phải vì Tếu Ảnh nói quá to không hay là vì Trịnh Thường và cô đã sớm có duyên tiền định mà anh ta đang đi bình thường bỗng nhiên quay ngoắt lại. Vào cái khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy trên trời có loé chớp. Người ta vẫn thường nói rằng ngọn lửa của tình yêu được nhen nhúm chính từ lúc ánh mặt hai người gặp nhau.
Mặc dù việc ánh mắt hai người gặp nhau lúc đó là vô cùng ngẫu nhiên nhưng mặt Giả Tếu Ảnh vẫn đỏ bừng lên. Nhìn thấy phản ứng của Tếu Ảnh lúc đó, tôi đột nhiên rất muốn trêu Giả Tếu Ảnh.
Tôi nói: “Không phải là cậu rất thích Tam Mao sao? Có dám học Tam Mao chạy lên trước mặt anh ta, viết vào lòng bàn tay anh tên Tếu Ảnh và số điện thoại của mình không?”
Tếu Ảnh cúi đầu xuống, nói: “Tớ không có bút.”
“Tớ có.” Tôi nhanh nhảu rút từ trong túi ra một chiếc bút bi, dúi vào tay Tếu Ảnh.
Tếu Ảnh nhìn tôi, nói: “Viết thật à, liệu anh ấy có nghĩ tớ bị điện không?”
[FONT=arial]“Nếu một người con gái xấu bắt chuyện với một người con trai trước, người con trai sẽ cho là anh ấy gặp phải ma giữa ban ngày. Nhưng nếu người con gái đó xinh đẹp