Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi (1261 - 1275)
tuanart > 11-30-2014, 06:45 AM
[INDENT] [FONT="]Chương 1261 : Căm ghét thế tục[/FONT][FONT="][/FONT]
[FONT="]Nhìn thấy Quách Dược vẻ mặt thành khẩn muốn lôi kéo bộ dạng phải tặng quà, mặc kệ là thật hay giả, giơ tay không đánh người có bộ mặt tươi cười.[/FONT]
[FONT="]Bữa trưa ăn cũng đã xấp xỉ rồi, Dương Thần liền gật đầu đáp ứng.[/FONT]
[FONT="]Hơn mười phút sau, Dương Công Minh mang theo Lam Lam đi vào trong đình viện, hai cụ cháu chuẩn bị đi đánh một giấc, Lam Lam ăn no bụng cũng có chút buồn ngủ, ngoan ngoãn đồng ý.[/FONT]
[FONT="]Lâm Nhược Khê không nghĩ tới con gái mình lại được Dương Công Minh thương yêu đến thế. Nhớ lúc trước Lam Lam đến đi ngủ cũng phải có người trông coi, hiện giờ càng ngày càng thích ngủ, thật không biết có phải là hướng đi cực đoan hay không.[/FONT]
[FONT="]Hai vợ chồng đi cùng Dương Liệt, đi tới bãi đỗ xe bên ngoài tòa nhà, xem xem quà gặp mặt của Quách Dược.[/FONT]
[FONT="]Vừa đi vào đến sân, Viên Dã đi theo phía sau “Oa” lên một tiếng.[/FONT]
[FONT="]Trước mắt là một chiếc xe Ferrari màu đỏ hai chỗ, hai cánh cửa xe mở ra, đường nét vô cùng trơn tru[/FONT]
[FONT="]- Chiếc Ferrari này là loại nào, sao lại chưa từng thấy qua, đẹp quá.[/FONT]
[FONT="]Viên Dã cũng là người yêu xe, hai mắt sáng lên không kìm nổi hỏi.[/FONT]
[FONT="]- Ferrari 599 kỷ niệm đặc biệt số lượng hạn chế, Saaperta.[/FONT]
[FONT="]Không đợi Quách Dược giới thiệu, Dương Thần đã thốt ra.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược hơi kinh ngạc, sau khi sửng sốt ngay lập tức hỏi:[/FONT]
[FONT="]- Không hổ là anh họ Dương Thần, có hiểu biết nha! Tháng trước em mới có được chiếc xe này, cho mấy người bạn của em xem, có thể vừa nhìn đã biết, cũng chỉ có Dương Thần anh! Người trong nghề, người trong nghề![/FONT]
[FONT="]Dương Thần thầm nghĩ, chỉ là mình đã từng nhìn thấy không quên được mà thôi, sao phải đặc biệt nhớ tới.[/FONT]
[FONT="]Tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhược Khê sáng lên khi thấy chiếc xe này, biết người phụ nữ này cũng thích xe liền có chút hứng thú đối với lễ vật này.[/FONT]
[FONT="]- Nếu tôi nhớ không lầm, xe này được giới hạn sản xuất trong phạm vi 80 chiếc, không dốc hết sức lực và giá tiền lớn thì không thể có được, cậu cũng thật có thủ đoạn, tốn không ít tiền.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần thuận miệng hỏi.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược đắc ý nói:[/FONT]
[FONT="]- Cũng không nhiều, chỉ tầm bốn triệu.[/FONT]
[FONT="]- Bốn triệu?[/FONT]
[FONT="]Dương Thần nhíu mày,[/FONT]
[FONT="]- Làm sao có thể, xe này cho dù là ở Châu Âu cũng không có giá đó.[/FONT]
[FONT="]Nói xong lời này, Dương Liệt ở bên cạnh, Viên Dã đi theo Quách Dược đều lộ ra vẻ mặt vài phần là lạ, hiển nhiên đều biết được chút gì đó.[/FONT]
[FONT="]Ánh mắt Quách Dược lộ ra tia cười tà,[/FONT]
[FONT="]- Anh họ, anh từ nước ngoài trở về, không hiểu một ít môn đạo của chúng ta.[/FONT]
[FONT="]- Như thế nào?[/FONT]
[FONT="]Dương Thần phát hiện bản thân còn nhiều thứ chưa biết.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược nói:[/FONT]
[FONT="]- Hiện tại chúng ta mua xe, nào có ai cùng người và cùng thương gia mua, người giàu có ở trong quốc nội đều mua xe tốt từ nước ngoài, cái gì mà Ferrari, Koenigsegg, Aston Martin, muốn cái gì có cái đó![/FONT]
[FONT="]- Những chiếc xe này, trên cơ bản lai lịch cũng không đúng, chúng ta chỉ cần bảo bạn bè ở bên hải quan hỗ trợ một cái, muốn xe gì liền có thể trực tiếp đem xe khấu trừ![/FONT]
[FONT="]- Đến lúc đó, đến thằng ngốc cũng không dám lộ liễu hỏi hải quan, trừ phi có quan hệ, vậy phải bán mặt mũi cho bọn họ, quan hệ không đủ sâu, bọn họ cũng không đáng vì vài chục triệu đối chọi với quốc gia, có phải không?[/FONT]
[FONT="]- Còn chúng ta, được lợi tốn ít tiền, mua được từ bên hải quan, lại có được quan hệ, cái này so với bản thân tốn trên trục triệu tiền mua xe tiết kiệm được nhiều hơn![/FONT]
[FONT="]Nghe được Quách Dược chậm rãi nói về con đường mua xe, Dương Thần giật mình, bản thân quả nhiên là vào ‘Hào môn’ rồi, hóa ra tiền có thể tiết kiệm như vậy![/FONT]
[FONT="]Theo lý thuyết của Quách gia, tuy cũng chính là nhà làm quan, nhưng nếu không phải Quách Tuyết Hoa gả vào Dương gia, cũng chỉ là cuối gia tộc hạng hai ở Yến Kinh, hiện giờ cũng chỉ là gia tộc hạng hai tầm trung.[/FONT]
[FONT="]Nhưng, tiểu tử Quách gia có thể ỷ vào tầng quan hệ trong nhà đạt được đặc quyền, thật có chút ý muốn cáo mượn oai hùm.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần cũng không cho rằng, Dương Công Minh mấy ông cụ đó, không biết đám tiểu tử này ở dưới làm những trò gì, chỉ có điều, nhân tính âm u, không phải nói diệt trừ là có thể diệt trừ.[/FONT]
[FONT="]Rất nhiều người căm ghét thế tục, là bởi vì chính mình không có cơ hội ngồi trên vị trí kia, bản thân không có cơ hội ‘tục’ thì thôi, bằng không, có lẽ càng ‘tục’.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần đột nhiên cảm thấy, nếu như nói chiếc xe này là ‘Cướp đoạt’, bản thân nghe sẽ thấy thoải mái hơn một chút.[/FONT]
[FONT="]- Anh Thần, anh hãy nhận đi, Quách Dược cũng không thiếu xe, em thấy chị dâu rất thích.[/FONT]
[FONT="]Viên Dã đã quen nhìn thấy việc này, cười nói.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần quay đầu nhìn vợ,[/FONT]
[FONT="]- Bà xã, em thích không?[/FONT]
[FONT="]Lâm Nhược Khê cũng thành thật,[/FONT]
[FONT="]- Thích cũng thích, nhưng bốn triệu là quá đắt, lần đầu tiên gặp mặt đã nhận lễ vật đắt như vậy thì thật không tốt.[/FONT]
[FONT="]- Ai, cái này có đáng gì, xe sang xứng giai nhân thôi! Xe đẹp như vậy, đương nhiên phải để mỹ nữ như chị dâu lái….[/FONT]
[FONT="]Quách Dược kích động nói được một nửa, mới đột nhiên ý thức được bản thân diễn đạt khinh suất, ngại ngùng cười cười dừng lại.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút nói:[/FONT]
[FONT="]- Như vậy đi, xe này Nhược Khê em cứ nhận, tuy nhiên em phải đưa cho cậu ta một chiếc xe giá giống như vậy.[/FONT]
[FONT="]Lâm Nhược Khê liên tục gật đầu, mỉm cười nói:[/FONT]
[FONT="]- Ừ, cách này hay, em có rất nhiều xe mới chưa từng dùng qua.[/FONT]
[FONT="]- Cái này… không đáng mà.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược cười cười, ý tứ này không phải là không muốn thiếu nợ nhau, phủi sạch quan hệ sao.[/FONT]
[FONT="]- Sao, chú lo lắng nhà chúng tôi không có xe tốt?[/FONT]
[FONT="]Quách Dược vội vàng lắc đầu,[/FONT]
[FONT="]- Sao có thể, anh họ nói đùa rồi, chị dâu là một đại phú hào trong nước, nhất định còn có tiền hơn một công chức nhỏ như em.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần cười quái dị nói:[/FONT]
[FONT="]- Cậu cũng tự biết mình là công chức nhỏ.[/FONT]
[FONT="]Sắc mặt Quách Dược lúc trắng lúc đỏ, cảm giác bị châm chọc đến đau chân, tự nhiên chịu khổ nhưng chỉ có thể cười nhận lỗi.[/FONT]
[FONT="]Dường như đã nhẫn nại tới một mức độ, vẻ mặt Quách Dược có vẻ rất cứng ngắc, sau khi đưa chìa khóa xe cho Lâm Nhược Khê, Quách Dược cáo từ rời khỏi.[/FONT]
[FONT="]Về việc Lâm Nhược Khê nói muốn đưa xe đến nhà anh ta, anh ta cũng không có nhiều tâm tư cẩn thận nghe.[/FONT]
[FONT="]Tuy sắp chia tay, nhưng Quách Dược vẫn làm bộ dạng rất mong chờ, hẹn hai vợ chồng Dương Thần ngày mai gặp nhau ở tiệc rượu đầy tháng Lý gia.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược vừa đi, Viên Hòa Vĩ vẫn luôn không nói lời nào đi tới, đã hiểu cười cười vỗ bả vai Dương Thần,[/FONT]
[FONT="]- Chú biết cháu chống đối ác liệt tác phong quan liêu của thế hệ sau, tuy nhiên sau này cháu phải thích ứng, dù sao tốt cũng không ít, cùng lắm thì theo chân bọn họ làm bạn là được rồi.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần nhún vai,[/FONT]
[FONT="]- Kỳ thật cháu cũng không để tâm gì, chẳng qua chỉ cảm thấy hơi châm chọc. Khi bán thịt dê xiên nướng ở Trung Hải, làm sao lại có nhiều hắc đạo thu phí bảo hộ của các quán nhỏ như vậy, lại không có ai đến quản. Hiện tại xem ra, phí bảo hộ người nghèo trả còn ít, phí bảo hộ của những người có tiền trả, quả thật không ít.[/FONT]
[FONT="]- Hiện tại biết, chúng ta làm kinh doanh, đi làm tốt quan hệ với chính phủ quan trọng như nào, nói trắng ra là, Viên gia không phải cũng dựa vào Dương gia mới có thể ổn định đến hiện tại sao.[/FONT]
[FONT="]Viên Hòa Vĩ xấu hổ cười nói.[/FONT]
[FONT="]Dương Tiệp Dư nghe xong giả vờ cả giận nói:[/FONT]
[FONT="]- Tốt, anh kết hôn với em là vì việc buôn bán của anh hả![/FONT]
[FONT="]Viên Hòa Vĩ sắc mặt quẫn bách, khẩn trương thừa nhận sai lầm để lấy lòng, Viên Dã đi theo bên cạnh cũng xấu hổ, vì cha bị vợ quản mà cảm thấy vô cùng đau đớn, cảm giác của bọn họ không phải là như vậy sao…[/FONT]
[FONT="]Trái lại là Dương Liệt, đi theo ngay từ đầu đã không nói được lời nào.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần chú ý tới, Dương Liệt khó mới có thể lộ ra một ít vẻ mặt vô cùng chân thực.[/FONT]
[FONT="]Đây là vẻ mặt phức tạp, tựa như hồi ức ngưng tụ, căm hận, chua xót, phẫn nộ, đủ loại cảm giác lẫn lộn.[/FONT]
[FONT="]- Chú đang nghĩ gì?[/FONT]
[FONT="]Dương Thần không khỏi chủ động hỏi một câu.[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt xoay đầu lại, ánh mắt không e dè cùng Dương Thần ở một chỗ.[/FONT]
[FONT="]- Em nghĩ, thế giới này, thần có thật sự tồn tại không.[/FONT]
[FONT="]…[/FONT]
[FONT="]Khóe miệng Dương Thần khẽ cười,[/FONT]
[FONT="]- Chú cảm thấy như nào.[/FONT]
[FONT="]- Anh không phải được gọi là thần linh sao, anh trai.[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt cười quái dị hỏi lại,[/FONT]
[FONT="]- Có cảm giác mình là thần không?[/FONT]
[FONT="]Dương Thần không chính diện đáp lại mà chỉ nói:[/FONT]
[FONT="]- Phương thức nói chuyện và vẻ mặt của chú bây giờ, không giống Dương Liệt mà anh từng biết.[/FONT]
[FONT="]- Người đều sẽ thay đổi, phụ nữ là thiện biến thành, đàn ông kỳ thật càng biến thiện, hơn nữa là thay đổi một cách triệt để hơn.[/FONT]
[FONT="]- Anh có thể lý giải thành, chú thay đổi hơi quá rồi.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi Dương Liệt, mong chờ nhìn thấy bất cứ một phản ứng đặc biệt nào.[/FONT]
[FONT="]Nhưng kết quả lại khiến Dương Thần thất vọng, Dương Liệt bình thản hít thở thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch lên,[/FONT]
[FONT="]- Có lẽ là em suy nghĩ quá nhiều, em chỉ là một nhân loại tầm thường, ngay cả nhân vật như anh trai còn phải thuận theo vận mệnh hôm nay, đi thích ứng thực tế như vậy, em làm sao có thể có ý muốn gì, thế giới này lại không phải dễ dàng thay đổi như vậy, buồn cười… buồn cười…[/FONT]
[FONT="]Nói xong, Dương Liệt quay lưng lại, yên lặng quay về phòng, bóng dáng lưu lại là một chút biểu lộ tang thương…[/FONT]
[FONT="]Chương 1262 : Tình cha con[/FONT][FONT="][/FONT]
[FONT="]Sau khi ăn xong mang theo Lam Lam đi vào trong hậu viện được vài bước, hai cụ cháu đi vào trong phòng ngủ định làm giấc ngủ trưa.[/FONT]
[FONT="]Có loại đan dược Dương Thần đưa tới, Dương Công Minh tuy rằng không có tu vi gì, nhưng là càng già càng dẻo dai, một tay ôm bé mập hơn nửa canh giờ cũng không thấy phiền hà gì.[/FONT]
[FONT="]Lam Lam đã mơ mơ màng màng ngủ, cái đầu nhỏ dựa vào Thái gia gia, cái miệng nhỏ nhắn nức nỏm.[/FONT]
[FONT="]- Lam Lam à, sao lại buồn ngủ như vậy, tối hôm qua ngủ không ngon sao?[/FONT]
[FONT="]Dương Công Minh yêu thương nhìn mặt chắt gái.[/FONT]
[FONT="]Lam Lam lắc đầu,[/FONT]
[FONT="]- Không phải, cha dạy Lam Lam luyện công, nói Lam Lam không thể lười biếng, ăn cơm xong liền bắt đầu nghĩ, suy nghĩ nhiều liền cảm thấy buồn ngủ.[/FONT]
[FONT="]- Ah…[/FONT]
[FONT="]Dương Công Minh đại khái cũng đoán được Dương Thần truyền thụ công pháp gì cho con gái, tuổi còn nhỏ, cho dù trời sinh căn cốt hơn nữa nhưng lĩnh ngộ công pháp phức tạp như vậy vẫn là rất tiêu hao suy nghĩ, khó trách đứa nhỏ này thích ngủ hơn so với trước kia.[/FONT]
[FONT="]Dương Công Minh cũng không hỏi chuyện luyện công nhiều, đi tới cái giường rộng của mình tà tà nằm xuống, để Lam Lam dựa vào người mình ngủ.[/FONT]
[FONT="]Một bên nhè nhẹ vỗ lưng Lam Lam, một bên nhẹ giọng thuận miệng hỏi:[/FONT]
[FONT="]- Lam Lam, vì sao vừa rồi cháu không để cho chú Dương Liệt ôm một cái…[/FONT]
[FONT="]Lam Lam ngập ngừng than thở,[/FONT]
[FONT="]- Lam Lam sợ… chú giống người xấu…[/FONT]
[FONT="]Âm thanh đã trở nên rất nhỏ, hiển nhiên là muốn ngủ rồi.[/FONT]
[FONT="]Dương Công Minh yên lặng nhắm mắt lại, khóe miệng giữ kín như bưng nổi lên ý cười.[/FONT]
[FONT="]- Là như vậy… người xấu… ha ha, đứa trẻ ngoan… đúng là đứa trẻ ngoan… ngủ đi…[/FONT]
[FONT="]Giống như lời độc thoại, Dương Công Minh tiếp tục nhè nhẹ vỗ, đồng thời cũng yên tâm bắt đầu nghỉ ngơi.[/FONT]
[FONT="]Chỉ trong chốc lát, phòng ngủ chỉ còn lại tiếng hô hấp đều đều…[/FONT]
[FONT="]…[/FONT]
[FONT="]Yến Kinh, dinh thự Ninh gia.[/FONT]
[FONT="]Hai nữ hầu của Ninh gia ở hậu viện quét lá rụng, vừa làm việc vừa nhẹ giọng nói chuyện, dù sao phía sau hai người cũng là thư phòng của Ninh Quang Diệu, Thủ tướng ở bên trong làm việc, các cô cũng không dám lớn tiếng.[/FONT]
[FONT="]- Này, cô nói xem mấy ngày này thiếu gia đều đã trở về, vì sao còn không đi làm.[/FONT]
[FONT="]Một nữ hầu nhỏ giọng tò mò hỏi.[/FONT]
[FONT="]Một nữ hầu lớn tuổi khác thổn thức nói:[/FONT]
[FONT="]- Cô thì biết cái gì, thiếu gia còn chưa phục chức, làm sao mà đi làm được.[/FONT]
[FONT="]- Chưa phục chức? Vì sao? Lẽ nào còn không cho Đại thiếu gia của Ninh gia chúng ta đi làm?[/FONT]
[FONT="]- Ai biết, nghe nói là Thủ tướng cố ý không cho, hình như có người nghe thấy buổi tối Thủ tướng mắng thiếu gia một trận, dù sao lần này thiếu gia trở về Thủ tướng cũng không mấy vui mừng.[/FONT]
[FONT="]- Chuyện này cũng kỳ quái, thiếu gia Quốc Đống là ngườI duy nhất của Ninh gia ta, Thủ tướng coi như trách cậu ấy mất tích không có tin tức cũng không nên hờ hững như vậy chứ.[/FONT]
[FONT="]Cô hầu gái buồn bực.[/FONT]
[FONT="]Hầu gái lớn tuổi vẻ mặt nhiều chuyện nói:[/FONT]
[FONT="]- Tôi cho cô biết, cô cũng đừng nói ra ngoài, tơi nghe vệ sĩ lão Chu nói, lần trước Thủ tướng đi Trung Hải, kỳ thật không phải đi họp, là đi gặp con gái riêng của ông ấy, Thủ tướng hình như thích cô con gái riêng kia hơn.[/FONT]
[FONT="]Nghe nói như vậy, hai mắt cô hầu gái mở thật to, vẻ mặt si ngốc đứng một bên.[/FONT]
[FONT="]Hầu gái lớn tuổi khinh thường nói:[/FONT]
[FONT="]- Xem cô kìa, gia đình giàu có có con gái riêng thì làm sao, đại thiếu gia của Lý gia nghe nói cưới tiểu thư Đường gia, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không phải là cốt nhục đâu![/FONT]
[FONT="]- Dân chúng bình thường nào biết được Thủ tướng của chúng ta rốt cuộc có mấy người con gái riêng, rốt cuộc ai là vợ chính, coi như là có người biết, thì với thế lực của Ninh gia này, ai dám nói huyên thuyên?[/FONT]
[FONT="]- Đến lúc đó thật sự vứt bỏ thiếu gia Quốc Đống, phù chính con gái nuôi kia, chỉ cần tiểu thư kia có bản lĩnh, ai dám làm trái ý Thủ tướng?[/FONT]
[FONT="]- Không… không phải…[/FONT]
[FONT="]Cô hầu gái sợ hãi bĩu môi ra phía trước.[/FONT]
[FONT="]Hầu gái lớn tuổi quay đầu lại, sắc mặt nhất thời trắng bệch.[/FONT]
[FONT="]Ninh Quốc Đống chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau các cô, ánh mắt lạnh như băng nhìn.[/FONT]
[FONT="]- Đại… Đại thiếu gia… Tôi… Tôi chỉ là…[/FONT]
[FONT="]Không đợi hầu gái giải thích, Ninh Quốc Đống cũng đã quay đầu đi, hướng về phía thư phòng của Ninh Quang Diệu.[/FONT]
[FONT="]Lúc này, Ninh Quang Diệu thẳng sống lưng, đang ngồi trên ghế làm việc trong thư phòng, nhanh chóng lật xem văn kiện trong tay, hiệu suất phê duyệt cực cao.[/FONT]
[FONT="]Bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng nói của con trai.[/FONT]
[FONT="]- Cha, con có việc muốn gặp cha.[/FONT]
[FONT="]Ninh Quang Diệu khẽ cau mày, bỏ xuống công việc đang làm trong tay,[/FONT]
[FONT="]- Vào đi.[/FONT]
[FONT="]Sau khi cửa mở ra, một thân tây trang, Ninh Quốc Đống có chút tư thế oai phong hừng hừng phấn chấn đi đến, bước đi trầm ổn, khí vũ hiên ngang.[/FONT]
[FONT="]Nhưng chính là như vậy giống như thoát thai hoán cốt, so với lúc trước càng thêm vẻ tự tin cũng không thể khiến Ninh Quang Diệu giãn mày.[/FONT]
[FONT="]- Có chuyện gì, cha rất bận.[/FONT]
[FONT="]Ninh Quang Diệu không kiên nhẫn nói.[/FONT]
[FONT="]Ánh mắt Ninh Quốc Đống thản nhiên nói:[/FONT]
[FONT="]- Cha, hôm nay con đi gặp vài đồng sự và bạn cũ, mới biết ngày mai là đầy tháng của đứa nhỏ Lý gia, con thấy cha công vụ bề bộn, con muốn thay Ninh gia tới đó.[/FONT]
[FONT="]Bốp[/FONT]
[FONT="]Ninh Quang Diệu giận dữ đập bàn khiển trách:[/FONT]
[FONT="]- Ai cho con đi gặp đám bạn bè hư hỏng đấy?! Đã nói với con bao nhiêu lần! Không được ta cho phép, không được tùy ý ra ngoài!![/FONT]
[FONT="]- Cha, con chỉ đi gặp mấy người bạn, không có gì đặc biệt chứ.[/FONT]
[FONT="]Ninh Quốc Đống vô tội nói.[/FONT]
[FONT="]- Hừ, đi gặp bạn, nếu bọn họ hỏi con, trước kia con đi đâu, con cũng sẽ nói với bọn họ lý do là trước kia con bị mất trí nhớ sao?![/FONT]
[FONT="]- Con đến hiện tại cũng không chịu nói thật cho ta biết, con rốt cuộc đi đâu, làm gì, sức khỏe của con vì sao lại hồi phục, con nghĩ rằng ta ngu xuẩn, sẽ bị tiểu tử con lừa?[/FONT]
[FONT="]Ninh Quốc Đống nghiêm mặt nói:[/FONT]
[FONT="]- Cha, con không lừa cha, con thật sự không nhớ gì cả, mặc kệ cha tin hay không, sự thật chính là như thế. Con chỉ là thấy kỳ quái, vì sao làm một đứa con trai, sau khi thân thể khiếm khuyết kỳ tích khôi phục lại, mà ngược lại cha vì vậy mà không vui.[/FONT]
[FONT="]- Đừng có nói những lời này! Con nếu thật sự coi cha là cha ruột thì nói cho ta biết mục đích trở về lần này của con là gì, con rốt cuộc ở cái chỗ quỷ nào cùng ai! Ta rõ ràng phái vệ sĩ theo sát con, con làm sao mà có bản lĩnh thoát khỏi tầm mắt của bọn họ?[/FONT]
[FONT="]- Con cứ như vậy là để toàn bộ người ở Yến Kinh biết con đã trở về, không phải là muốn ta hồi phục chức vị cho con sao, con nghĩ rằng ta sẽ đồng ý? Nói cho con biết, không làm rõ mọi chuyện thì con sẽ cứ phải ngoan ngoãn ở trong nhà đợi! Ta sẽ để hai chú bác Ninh Tâm, Ninh Đức để ý con, xem con làm như thế nào mà ra ngoài![/FONT]
[FONT="]Ninh Quốc Đống nhíu mày,[/FONT]
[FONT="]- Nếu cha không tín nhiệm con như vậy, con đây cũng không thể nói gì hơn… Tuy nhiên, yến hội ngày mai ở Lý gia…[/FONT]
[FONT="]- Không cần con quan tâm, tự ta đi biếu quà Lý gia, cái nhà này, còn chưa đến phiên con đảm đương, trước kia không thể, hiện tại không thể, sau này, cũng chưa hẳn là con! Cút ra ngoài!![/FONT]
[FONT="]Hai tay Ninh Quốc Đống không khỏi nắm chặt, nhưng rất nhanh liền buông ra, yên lặng cúi đầu xoay người ra khỏi phòng.[/FONT]
[FONT="]Đúng lúc này, Ninh Tâm và Ninh Đức vừa vặn từ bên ngoài đi tới, khi đi qua trước mặt Ninh Quốc Đống, hai người đều có chút thâm ý nhìn mắt Ninh Quốc Đống.[/FONT]
[FONT="]Nhưng Ninh Quốc Đống giống như hoàn toàn không có cảm giác, chỉ lễ phép gật đầu một cái rồi thản nhiên rời khỏi.[/FONT]
[FONT="]Ninh Quang Diệu nhìn thấy Ninh Tâm và Ninh Đức, sắc mặt như âm u gặp trời sáng, trở nên tươi cười nói:[/FONT]
[FONT="]- Hai vị trưởng lão, lời vừa mới nói chắc hai vị cũng đã nghe được, không biết có thể phiền hai vị trong giữ nghiệt tử kia.[/FONT]
[FONT="]- Được, yên tâm đi, chúng tôi sẽ lưu ý.[/FONT]
[FONT="]Ninh Tâm tùy ý nói:[/FONT]
[FONT="]- Anh làm cũng không tệ, Ninh Quốc Đống hiện tại đã lộ ra vẻ cổ quái, trước khi chưa làm rõ chuyện gì đã xảy ra, cậu ta tạm thời không thể bồi dưỡng làm người nối nghiệp, để cậu ta đi ra ngoài, chị sợ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.[/FONT]
[FONT="]Ninh Quang Diệu gật gật đầu, lại nói:[/FONT]
[FONT="]- Tôi nhận được tin tức, Dương Thần và Nhược Khê đã từ Trung Hải quay về Dương gia, dự đoán thời gian qua năm mới đều ở Yến Kinh, nhưng tôi cảm thấy vẫn là sớm qua cho tốt, cho nên đêm nay muốn tới Dương gia thăm Nhược Khê. Không biết hai vị trưởng lão có vinh hạnh đi một chuyến? Dù sao Dương Thần người này vui buồn thất thường.[/FONT]
[FONT="]- Tất nhiên sẽ vậy, chúng tôi cũng chính là muốn nhắc nhở anh điểm này mới đến, hiện tại Lâm Nhược Khê là mục tiêu số một, anh phải nhanh chóng đổi họ của cô bé thành ‘Ninh’ mới được, trước kia anh đã cố gắng rất nhiều, không nên thời giắc mấu chốt buông lỏng.[/FONT]
[FONT="]Ninh Đức nhắc nhở.[/FONT]
[FONT="]Ninh Quang Diệu lộ ra một chút định liệu, ý cười nói,[/FONT]
[FONT="]- Hai vị yên tâm, Quang Diệu có tự tin, trong vòng năm nay sẽ khiến Dương Thần không thể là kẻ địch của Ninh gia chúng ta.[/FONT]
[FONT="]Thư phòng truyền đến tiếng cười của ba người đàn ông.[/FONT]
[FONT="]Mà bên ngoài thư phòng, trên đường nhỏ của hành lang, Ninh Quốc Đống lẻ loi đứng một mình, đã cách thư phòng hơn 10m nhưng vẫn có thể nghe được đối thoại trong thư phòng.[/FONT]
[FONT="]Chỉ chốc lát sau, trong mắt lộ ra hung quang, hiện lên nồng nặc hận ý.[/FONT]
[FONT="]- Ninh Quang Diệu, cho ông cơ hội sống, đây chính là tự ông không cần, ông vô tình đừng trách người làm con như tôi vô nghĩa.[/FONT]
[FONT="]Khóe miệng Ninh Quốc Đống toét ra ý cười tàn nhẫn.[/FONT]
[FONT="]Chương 1263 : Phấn hồng giai nhân[/FONT][FONT="][/FONT]
[FONT="]Đêm khuya, khu giải trí phồn hoa nhất Yến Kinh, từng ánh sáng đèn đuốc đan xen rực rỡ, gần tới đêm khuya cũng là nơi bắt đầu một ngày mới của nơi này.[/FONT]
[FONT="]Màu sắc ánh sáng muôn hồng nghìn tía, lóe ra trống ngực trong vô số đám người, trêu đùa thần kinh người qua đường.[/FONT]
[FONT="]Nhưng, thật sự có thể ở trong câu lạc bộ xa xỉ, quán ăn đêm phải là người tiêu phí rất tốt, đương nhiên không thể là người ở bên ngoài gió lạnh thổi nhìn ngọn đèn.[/FONT]
[FONT="]Trong này, có một nơi gọi là ‘Phấn hồng giai nhân’ – câu lạc bộ giải trí xa hoa, chính ở con đường hoàng kim dành riêng cho người đi bộ, bề mặt nhìn như không lớn, nhưng trước cửa có bốn gã vệ sĩ mặc tây trang to lớn, đứng trong giá rét giữ vững mặt tiền.[/FONT]
[FONT="]Mà phàm là ra vào gara dưới mặt đất câu lạc bộ, hơn phân nửa đều là siêu xe tốc độ nhãn hiệu lâu đời ở Âu Châu, cấp bậc này cũng đã khiến cho một ít người tự nhận là phú hào cũng cảm thấy sợ.[/FONT]
[FONT="]Giờ khắc này, một trong những gian phòng lớn của Phấn hồng giai nhân, những vũ điệu dường như làm cho cả căn phòng lâm vào rung động.[/FONT]
[FONT="]Trong phòng u ám, dưới ngọn đèn và ánh huỳnh quang, ghế sa lon màu hoa hồng, những bóng người đang giằng co một chỗ.[/FONT]
[FONT="]Nửa người mình trần ở trên, một người thanh niên chỉ mặc chiếc quần xi líp hình tứ giác màu sắc hoa văn rộng thùng thình, nằm trên một cô gái trẻ tóc dài cuộn sóng, con ngươi long lanh, môi hồng răng trắng, thở ra hương thơm của rượu, toàn thân giống như mỹ nhân rắn dán chặt lấy người thanh niên.[/FONT]
[FONT="]Nếu cẩn thận nhìn sẽ phát hiện, nửa dưới của người con gái đã sớm không còn đến một mảnh vải, thân trên chỉ còn áo lót màu trắng cùng với áo ngực hồng nhạt.[/FONT]
[FONT="]Một đôi núi non phóng khoáng chen nhau cọ xát lên cánh tay người thanh niên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt hết cánh tay.[/FONT]
[FONT="]- Quách Đại thiếu gia, hôm nay không vui sao? Có phải không thích Thi Thi nữa rồi.[/FONT]
[FONT="]Cô gái tên Thi Thi nũng nịu hỏi.[/FONT]
[FONT="]Cô dốc sức làm nũng lấy lòng hồi lâu phía dưới mới được như vậy, nhưng người thanh niên này lại không có ý tứ muốn bắt đầu.[/FONT]
[FONT="]Người thanh niên một tay cầm rượu đỏ, hơi hơi nhấp miệng, mắt liếc nhìn nhìn tiểu mỹ nhân khiêu khích mình đã lâu.[/FONT]
[FONT="]Khuôn mặt trái xoan này, dáng người này, tùy tiện lăng xê lên trên mạng cũng có thể làm dấy lên ngọn lửa, thậm chí trở thành mơ ước của không ít tiểu tử nghèo.[/FONT]
[FONT="]Nhưng phụ nữ như vậy, trong tay của tên già đời phong nguyệt như anh ta đã không có lực hấp dẫn gì nữa rồi.[/FONT]
[FONT="]Rập theo một khuôn khổ, thừa lúc tuổi còn trẻ kiếm tiền bằng xác thịt thôi.[/FONT]
[FONT="]- Ha ha, Thi Thi, em hôm nay không có bản lãnh từ Quách Dược mua được vé Birkin rồi, hôm nay anh ấy gặp siêu cấp mỹ nhân, vậy nên không có hưng thú với tiểu mỹ nhân em nữa rồi.[/FONT]
[FONT="]Ở bên kia, một người đàn ông trẻ tuổi tóc húi cua ngậm xì gà cười tà nói.[/FONT]
[FONT="]Bản thân người đàn ông này lại chơi rất vui vẻ, hai chân đã mở rộng, tùy ý để một người phụ nữ nhuộm tóc đỏ uyển chuyển trên người.[/FONT]
[FONT="]Mùi mồ hôi đầm đìa của phụ nữ, một bờ mông đầy đặn không ngừng phập phồng, muốn ép khô hàng của người đàn ông này.[/FONT]
[FONT="]Nhưng trên bàn trà phía trước có bày nhiều viên thuốc màu lam, nhưng hiển nhiên cho cô thêm rất nhiều phiền toái, là không có cách khiến cho người đàn ông mềm xuống.[/FONT]
[FONT="]Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến Đại thiếu gia như vậy mỗi lần cho tiền boa là mấy vạn, sẽ không do dự mà càng thêm ra sức vặn vẹo vòng eo, ngóng trông lần tới còn có thể được gọi đến cô.[/FONT]
[FONT="]Trong mắt Thi Thi hiện lên ý khinh thường,[/FONT]
[FONT="]- Hừ, cái gì chứ, chị em nhà ai câu mất linh hồn nhỏ bé của Quách Đại thiếu gia rồi, thiếu gia nói ra, Thi Thi không tin thực đẹp đến vậy.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược khinh miệt liếc cô ta một mắt:[/FONT]
[FONT="]- Tiểu thư Chương Uyển Thi, em thật sự là tốt nghiệp hệ thạc sĩ tài chính kinh tế Yến Đại sao?[/FONT]
[FONT="]Thi Thi kiêu ngạo hơi ngửa đầu,[/FONT]
[FONT="]- Đương nhiên rồi, em còn có bằng tốt nghiệp đấy, lúc học đại học còn được học bổng toàn phần, bằng không sao xứng được ở chỗ này hầu hạ vài vị đại gia.[/FONT]
[FONT="]- Nhưng anh thấy kiến thức của em cũng không hơn cô gái nông thôn là mấy.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược châm biếm nói.[/FONT]
[FONT="]Trong mắt Thi Thi ánh lên chút giận dữ, nhưng lập tức cố nén lại, chuyển thành hờn dỗi,[/FONT]
[FONT="]- Ghét thật, Thi Thi sao lại giống con gái nông thôn rồi, con gái nông thôn như hoa ngọc được như này sao?[/FONT]
[FONT="]- Em trừ con mắt, bộ ngực lớn một chút, thì đầu óc giống như hạch đào.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược chậc chậc thở dài.[/FONT]
[FONT="]Thi Thi tức đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, nhưng biết rõ các đại gia ở trong này đều không dễ đối phó, đành phải cắn răng nuốt vào trong bụng, ra vẻ chu môi tức giận nũng nịu khóc.[/FONT]
[FONT="]- Quách thiếu gia ức hiếp người, Thi Thi không quan tâm người nữa.[/FONT]
[FONT="]Nói xong, người phụ nữ cũng không quan tâm phía dưới không mặc gì, trực tiếp chạy ra khỏi phòng, không quên đóng cửa.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược cũng không động tĩnh, tiếp tục nhếch môi uống rượu đỏ, nghĩ về nỗi băn khoăn trong lòng.[/FONT]
[FONT="]Người tóc xoăn đang ôm ấp mỹ nhân bên cạnh, lúc trước còn đang ôm hôn, lúc này tò mò nói:[/FONT]
[FONT="]- Tôi nói này Quách Dược, chị dâu Lâm Nhược Khê mà cậu thích, thực sự đẹp như trong truyền thuyết không?[/FONT]
[FONT="]- Trước kia tôi cũng nghe mấy anh em làm quan ở Trung Hải nói qua, nói là rất ít công khai lộ diện, chỉ gặp một lần, là một lãnh mỹ nhân, đáng tiếc vẫn không có cơ hội thấy.[/FONT]
[FONT="]- Thấy thì thế nào, đó là người phụ nữ của Đại thiếu gia nhà Dương gia, nghe nói đến cả bá vương Lý gia đều biết vâng lời, cậu đi chạm thử xem, còn không bị trực tiếp đánh vỡ đầu?[/FONT]
[FONT="]- Cho dù là không thể động vào, nhìn thấy để dưỡng mắt là được rồi.[/FONT]
[FONT="]Người thanh niên tóc quăn hừ nhẹ nói.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược chán ghét liếc nhìn hai đứa bạn hư hỏng một cái,[/FONT]
[FONT="]- Làm trên người chị dâu các cậu đi, chị dâu tôi là loại để cho hai con chó một năm bốn mùa động dục các cậu nghĩ tới sao?[/FONT]
[FONT="]- Thật sự nghĩ rằng ông đây ngoài phụ nữ thì không làm gì được sao? Các cậu có biết, các cậu hiện tại có thể cùng tôi ở đây dùng phòng riêng tốt nhất, cùng phụ nữ tốt nhất là dựa vào cái gì không?[/FONT]
[FONT="]Hai người kia lúc này mới cười làm lành, tóc húi cua nói:[/FONT]
[FONT="]- Đương nhiên là dựa vào Quách Dược Đại thiếu gia ngài rồi.[/FONT]
[FONT="]- Thối lắm! Dựa vào cha tôi có người em được gả vào Dương gia! Dựa vào cống phẩm hàng năm của Quách gia được Dương lão gia kia đồng ý nhận.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược mắng.[/FONT]
[FONT="]- Dạ dạ dạ, Quách Đại thiếu nói đúng, chúng ta là dựa vào Dương gia.[/FONT]
[FONT="]Tóc quăn cười hì hì nói.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược nhấp rượu đỏ nhếch miệng nói:[/FONT]
[FONT="]- Các cậu phải biết rằng, Dương lão gia kia không còn sống tốt được mấy năm nữa, thừa lúc ông ta còn tỉnh táo, có thể dựa vào, nhưng ông ta xong đời rồi, Dương gia chính là rơi vào tay Dương Thần.[/FONT]
[FONT="]- Nhưng hiện tại, anh họ đó của tôi có ấn tượng không tốt với tôi, các cậu nghĩ xem, nếu như sau này Dương gia không để ý chúng ta nữa, tôi cũng được, các cậu cùng tôi lăn lộn cũng được, đừng nói có người bán đứng chúng ta hay không, kẻ thù bên ngoài sẽ bỏ qua chúng ta sao?[/FONT]
[FONT="]- Hả? Sao có thể như vậy?[/FONT]
[FONT="]Tóc húi cua buồn bực nói:[/FONT]
[FONT="]- Gây ra mâu thuẫn gì rồi?[/FONT]
[FONT="]- Tới địa ngục đi![/FONT]
[FONT="]Quách Dược mắng:[/FONT]
[FONT="]- Hôm nay tôi cố ý đến tặng quà, chẳng qua chỉ nhìn người phụ nữ kia vài giây, Dương Thần liền nhìn tôi không vừa mắt! Tôi chưa nói rõ lý lẽ! May mắn đầu óc nhanh nhạy đè sự việc này xuống.[/FONT]
[FONT="]Tóc quăn hỏi:[/FONT]
[FONT="]- Vậy đã nhận quà chưa? Nhận rồi chứng minh không có vấn đề gì.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược quỷ dị cười,[/FONT]
[FONT="]- Nhận thì nhận rồi, chiếc xe đỏ 599, nó chiếm được niềm vui của chị dâu.[/FONT]
[FONT="]Hai thanh niên nhẹ nhàng thở ra, lộ vẻ tươi cười,[/FONT]
[FONT="]- Nhận là tốt rồi, chứng minh không quá để ý.[/FONT]
[FONT="]- Các cậu thì biết cái gì, tôi còn chưa nói hết.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược vẻ mặt âm trầm nói:[/FONT]
[FONT="]- Mặc dù là nhận, nhưng chị dâu cũng nghe lời anh họ, đáp tặng tôi một chiếc, các cậu đoán xem chạng vạng hôm nay đưa tới chiếc xe chị ấy tặng là gì.[/FONT]
[FONT="]- Xe gì?[/FONT]
[FONT="]- One – 77![/FONT]
[FONT="]- A!!![/FONT]
[FONT="]Hai người đều đồng thanh hô lên.[/FONT]
[FONT="]- Aston Martin One – 77. Chiếc xe đó mua phải bốn mươi triệu! Chiếc Ferrari kia mua không tới bốn triệu?[/FONT]
[FONT="]Tóc quăn kinh hô.[/FONT]
[FONT="]- Ai, tuy nhiên cũng chẳng kỳ quái, chủ nhân của Ngọc Lôi, tài sản trên trăm tỷ, chị ấy nhiều tiền hơn tôi.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược cười lạnh nói:[/FONT]
[FONT="]- Các cậu bây giờ hiểu rồi chứ, đây là phủi sạch quan hệ với tôi, chúng ta vừa không người nào có quyền, lại không có nhà ai có tiền, làm nô tài còn chưa đến lượt chúng ta.[/FONT]
[FONT="]Khung cảnh trong nháy mắt lạnh xuống, ngay cả hai cô gái đang dốc sức lấy lòng đàn ông đều phát hiện không khí không đúng.[/FONT]
[FONT="]Cô gái tóc tím đỏ thậm chí còn phát hiện, người đàn ông tóc húi cua ở dưới thân không biết từ khi nào đã mềm nhũn xuống.[/FONT]
[FONT="]- Cái này cũng chưa chắc, người một nhà, nói cái gì mà nô tài chứ.[/FONT]
[FONT="]Lúc này một tiếng cười nhẹ truyền vào trong phòng, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi lộ ra bộ ngực to lớn lười biếng đi tới.[/FONT]
[FONT="]Trong lòng còn ôm một giai nhân đẫy đà thoải mái, cô gái này toàn thân váy dài màu đen, bộ ngực đầy đặn dâng lên như lúc nào cũng muốn bung ra, khuôn mặt ánh quang uyển chuyển mang theo sự mơ màng.[/FONT]
[FONT="]- Anh Liệt, chị La?[/FONT]
[FONT="]Chương 1264 : Cẩm Đường Xuân[/FONT][FONT="][/FONT]
[FONT="]Quách Dược nhìn thấy đôi nam nữ này, lập tức ra vẻ lấy lòng, đứng dậy cười hì hì, đặt ly rượu xuống, vội vàng rót rượu cho hai người.[/FONT]
[FONT="]Hai người bạn hư hỏng cũng lập tức đẩy hai người phụ nữ trên người xuống, đứng dậy tươi cười chào đón.[/FONT]
[FONT="]- Ngồi xuống ngồi xuống, đến đây chơi đùa, thả lỏng một chút là được rồi.[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt xua tay, ra hiệu cho mấy người ngồi xuống[/FONT]
[FONT="]Người phụ nữ được mọi người xưng là La tỷ mỉm cười hỏi han:[/FONT]
[FONT="]- Mấy vị thiếu gia chơi thế nào, có điều gì không hài lòng có thể nói với bà chị này.[/FONT]
[FONT="]- Ha ha, mấy cô bé này trông không tồi, nhưng sao có thể thú vị bằng La tỷ được.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược lại không có chút kính nể nào với vị phu nhân xinh đẹp này, ánh mắt không ngừng phiêu loạn trên thân thể người phụ nữ đẹp, vẻ tham lam bộc lộ cả trong lời nói.[/FONT]
[FONT="]La tỷ cười khanh khách, tiến lên phía trước, một tay nhận lấy ly rượu vang đỏ trên tay Quách Dược, tay kia ôm lấy cái đầu của Quách Dược, chậm rãi ngồi xuống.[/FONT]
[FONT="]Ngẩng cái cổ trắng nõn thon dài, La tỷ nhấp một hớp rượu vang đỏ, lại để cái đầu của Quách Dược dựa lên bộ ngực mềm mại chắc nịch của cô.[/FONT]
[FONT="]Cúi xuống, La tỷ khẽ hé đôi môi đỏ mọng, đem rượu ngon trong miệng mớm qua cái miệng đã mở sẵn của Quách Dược.[/FONT]
[FONT="]Cảnh tượng đẹp đẽ này, làm cho người đàn ông tóc quăn và đầu húi cua ở bên cạnh đều cứng người lại, nuốt nước miếng, rõ ràng đang ảo tưởng bản thân là Quách Dược trong giờ khắc này.[/FONT]
[FONT="]- Ha ha…Quách thiếu thực sự lấy được lòng của chị, đây coi như một phần thưởng nhỏ vậy.[/FONT]
[FONT="]La tỷ cười híp mắt, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau vệt rượu bên khóe miệng Quách Dược, lại đưa vào trong miệng của mình, mút sạch sẽ.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược tuy rằng cảm thấy người như đang trên mây, nhưng vẫn không quên chú ý tới Dương Liệt, đứng dậy hỏi:[/FONT]
[FONT="]- Anh Liệt, điều anh vừa nói, là có ý gì vậy?[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, sau khi ngoắc ngoắc ngón tay hướng về La tỷ, La tỷ liền ngoan ngoãn mềm mại nằm lên cơ thể anh, nhẹ nhàng hôn lên gò má bên tai Dương Liệt.[/FONT]
[FONT="]- Không phải cậu đang lo lắng, khi anh tôi nắm quyền hành, cậu sẽ lăn lộn không nổi tại Yến Kinh sao?[/FONT]
[FONT="]Quách Dược khoan thai cười nói:[/FONT]
[FONT="]- Anh Liệt, hàm ý trong câu nói này của anh, chẳng lẽ lại là…[/FONT]
[FONT="]- Nói thế nào nhỉ... Cậu cũng là em họ của tôi, tình bằng hữu ăn nhậu chơi bời cũng không nông cạn, sao tôi có thể nhìn cậu bị anh tôi ruồng bỏ được.[/FONT]
[FONT="]Một tay Dương Liệt nhẹ nhàng xé chiếc cổ áo sâu của La tỷ, ép ra một quả cầu tròn màu trắng phấn bên trong, giống như nựng một món đồ chơi của trẻ em, nặn ra đủ mọi hình dạng.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược nhìn thấy mà thèm, trong đầu lại hết sức suy nghĩ ý nghĩa trong câu nói này của Dương Thần, sau một thời gian ngắn, cười ha hả nói:[/FONT]
[FONT="]- Anh Liệt, nói thật ra, tôi cảm thấy, anh mới là hạt giống tốt, anh cả tuy rằng lớn hơn vài tuổi, nhưng kỳ thực không quen cái vòng luẩn quẩn Yến Kinh của chúng ta, lại chưa chính thức vào bộ đội, tôi cảm thấy, lão Nguyên soái thiếu chút cân nhắc.[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt mỉm cười, ánh mắt khó lường nói:[/FONT]
[FONT="]- Một gia tộc, không phải dựa vào một người mà tạo nên, nếu những người thân quan trọng nhất đều không ủng hộ, như vậy chắc chắn không thành được.[/FONT]
[FONT="]- Tiểu tử ngươi, từ trước đến giờ rất biết làm việc, cậu cũng biết, cha tôi luôn luôn đứng về phía tôi, hiện giờ mẹ tôi vẫn đang đứng ở chính giữa, để mẹ tôi có thể giúp đỡ bên nào, gia đình cậu đóng vai trò rất quan trọng, điểm này… Chắc cậu hiểu được.[/FONT]
[FONT="]- Hiểu! Hiểu![/FONT]
[FONT="]Quách Dược dường như nhìn thấy niềm vui bất ngờ nào đó:[/FONT]
[FONT="]- Anh Liệt, về điểm này anh yên tâm, cha mẹ tôi đều ủng hộ anh, về phía bác gái, cha tôi nhất định sẽ nói giúp anh![/FONT]
[FONT="]Dương Liệt khoát tay:[/FONT]
[FONT="]- Không cần gấp gáp như vậy, kỳ thực tôi cũng muốn để cậu an tâm, để cho cậu biết, không cần ủy khuất chính mình, dù sao… Còn có tôi, không phải sao?[/FONT]
[FONT="]- Ha ha, chính xác là như vậy.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược giống như vừa uống thuốc an thần:[/FONT]
[FONT="]- Anh Liệt nói không sai, sau này tôi nhất định sẽ theo sát bước chân của anh, tôi đã nói, lần này anh trở về, sao càng có mùi vị đàn ông, còn có thể câu được La tỷ, loại thượng hạng như vậy, quả nhiên là trí dũng song toàn.[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt ngửa đầu cười mấy tiếng, mặc dù đang cười, nhưng lại làm cho đám người Quách Dược cảm thấy có chút kỳ dị.[/FONT]
[FONT="]Bỗng nhiên, Dương Liệt giơ tay đẩy ra, người phụ nữ đẹp La tỷ giống như một thứ đồ chơi, bị đẩy sang cơ thể Quách Dược, làm cho Quách Dược ngã lăn xuống chiếc ghế sô pha đối diện.[/FONT]
[FONT="]- Cậu đã cảm thấy con chó cái này là loại thượng hạng như vậy, từ trước đến nay tôi luôn là người hào phóng, không đối xử tệ bạc với anh em trong nhà, các cậu cứ việc, tôi nhìn.[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt cười tà[/FONT]
[FONT="]La tỷ bị nói như vậy, cũng không một chút bất mãn, chỉ hờn mát ngâm khẽ một tiếng:[/FONT]
[FONT="]- Hừ, muốn tôi chơi với mấy vị thiếu gia này, cũng không cần phải ném tôi đi mà, người ta cam tâm tình nguyện…[/FONT]
[FONT="]Nói xong, bắt đầu áp đôi môi đỏ mọng nóng bỏng vào ngực Quách Dược, cái lưỡi mềm nhẵn, bắt đầu liếm theo tuyến ngực.[/FONT]
[FONT="]Chỉ chốc lát sau, La tỷ đã giật bỏ chiếc quần tứ giác của Quách Dược xuống, lấy ra cây gậy bên trong, lưỡi bắt đầu lượn vòng, từ từ thưởng thức.[/FONT]
[FONT="]Quách Dược cũng không khách khí, cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc với vật phẩm tuyệt diệu này, vào trạng thái rất nhanh, hai tay thoải mái nắm lấy đầu của La tỷ, dùng lực kích thích sống lưng.[/FONT]
[FONT="]Người đàn ông đầu húi cua và tóc quăn căn bản đã không còn hứng thú quan tâm đến cô nàng bên cạnh, phân công nhau xông lên, giật chiếc váy đen trên người La tỷ.[/FONT]
[FONT="]Phía dưới của La tỷ vốn trống không một mảnh, bỏ chiếc váy xẻ tà, cặp mông đầy đặn tròn lẳn tuyệt vời, thánh địa đào nguyên, nhìn không sót một cái gì, khe nước đọng đó, dường như tràn đầy sự quyến rũ vô tận.[/FONT]
[FONT="]Cả ba đều là những người thanh niên trẻ tuổi tràn đầy khí huyết, đối với người phụ nữ trưởng thành này càng khó mà ngăn cản, rất nhanh liền tiền hậu giáp kích mà đánh chiếm thành trì.[/FONT]
[FONT="]La tỷ cũng là người không từ chối ai bao giờ, sau khi để cho phân thân của Quách Dược đi vào cơ thể, kêu gọi người đàn ông tóc quăn tiến vào bên trong cơ thể từ phía sau…[/FONT]
[FONT="]- Ow ——[/FONT]
[FONT="]Thanh âm ngâm nga dễ chịu của người phụ nữ, khiến thần kinh của ba người đàn ông phấn khích thẳng tới cực điểm.[/FONT]
[FONT="]Người đàn ông tóc húi cua không có chỗ để tiến vào, định nhảy qua đầu Quách Dược, hướng về phía hơi thở mùi đàn hương từ cặp môi đỏ mọng của La tỷ, thậm chí không tiếc rẻ nuốt vài viên thuốc, để tránh bị kém cỏi.[/FONT]
[FONT="]Hình ảnh hương diễm ba nam một nữ, trong mắt Dương Liệt, cũng là một hình ảnh bình thường chẳng can hệ gì, lặng yên nhìn, trong mắt lại không một chút ý nghĩ xấu, dường như chỉ là xem một cảnh tượng trong thế giới động vật.[/FONT]
[FONT="]Sau nửa giờ, thân thể ba người đàn ông đã bị ép khô, ăn đêm xa hoa hàng năm, làm cơ thể của bọn họ vốn đã không có thực, nếu không phải là dựa vào các vị thuốc, sớm đã đỡ không nổi.[/FONT]
[FONT="]La tỷ cũng là một cao thủ, sau khi làm ba người thanh niên trẻ gục xuống, vẩy vẩy mái tóc dài rối tung, đầu lưỡi liếm một cái, nuốt trọn những thứ sền sệt bên khóe miệng, lại cười híp mắt quay về bên cạnh Dương Liệt.[/FONT]
[FONT="]- Thật vô dụng, một chút thời gian như vậy đã mệt gục xuống, ngủ như lợn chết.[/FONT]
[FONT="]- Mấy hôm nay chơi không ít, xem cô làm với ba người đó, tay nghề cao hơn chút rồi.[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt nựng chiếc cằm của La tỷ cười hỏi.[/FONT]
[FONT="]- Ai bảo anh ít đến thăm tôi như vậy, mấy tên tiểu tử đó đến đây, miệng còn hôi sữa, nhìn thấy tôi đều chảy nước miếng, thật nghi ngờ có phải còn bú mẹ nữa không, tôi không chăm sóc bọn họ, sao có thể kinh doanh tốt được.[/FONT]
[FONT="]Một tay La tỷ, vẫn đang du tẩu giữa hai chân Dương Liệt:[/FONT]
[FONT="]- Bọn họ thật sự quá yếu, những cậu phú gia công tử này, đều là một đám tôm tép yếu xìu, hôm qua bẩy người chơi với một mình tôi, còn chẳng lợi hại bằng một mình anh què như anh.[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt cười nhạo nói:[/FONT]
[FONT="]- Con chó cái cô càng ngày càng không biết xấu hổ, gần năm mươi tuổi rồi, đừng tưởng tôi giúp cô thay đổi khuôn mặt, đổi lấy một khuôn mặt càng hấp dẫn xinh đẹp, liền tưởng rằng bản thân đã hồi xuân.[/FONT]
[FONT="]- Chơi thì có thể, cô chủ cô ăn mặc càng giống, càng không dễ để lộ. Tuy nhiên, công việc chính tôi giao cho mọi người, cũng đừng làm sai.[/FONT]
[FONT="]Đôi mắt La Thúy San quyến rũ như tơ nói:[/FONT]
[FONT="]- Yên tâm đi, không thể có sai sót được, tôi đã thu xếp cơ bản rồi… Còn nữa, thông tin truyền đến từ Quốc Đống, Ninh Quang Diệu không có ý định cho hắn cơ hội nữa, gã ta đã quyết tâm cho con tiện nhân Lâm Nhược Khê kia quay lại Ninh gia.[/FONT]
[FONT="]- Thật sao…[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt hí mắt:[/FONT]
[FONT="]- Nếu như vậy, Ninh Quang Diệu cũng không còn giá trị lợi dụng rồi.[/FONT]
[FONT="]- Có cần giết gã ta không? Hay là ăn thịt anh ta? Mặc dù còn có hai người là Ninh Tâm và Ninh Đức, nhưng với bản lĩnh hiện giờ của tên què anh, giết họ là một việc dễ như trở bàn tay.[/FONT]
[FONT="]La Thúy San kỳ vọng nói.[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt hừ nhẹ nói:[/FONT]
[FONT="]- Tôi đã sắp xếp sẵn rồi, cô chỉ cần làm theo cách tôi nói.[/FONT]
[FONT="]- Thật là, mọi người cái gì cũng đều nghe theo anh, anh đừng cứ để cái gì đến cuối cùng mới nói.[/FONT]
[FONT="]Giọng La Thúy San chán ngán u oán.[/FONT]
[FONT="]Dương Liệt liếc cô một cái, bỗng nhiên đứng dậy, đỡ người phụ nữ lên vai.[/FONT]
[FONT="]- Oh[/FONT]
[FONT="]La Thúy San nhõng nhẽo cười:[/FONT]
[FONT="]- Làm gì vậy? Muốn đổi phòng ư? Dù sao thì ở đâu cũng như nhau mà…[/FONT]
[FONT="]- Đi rửa sạch, nếu không bố đây sẽ chê cô bẩn.[/FONT]
[FONT="]…[/FONT]
[FONT="]Cũng trong cùng một đêm tối, Dương Thần bên ngoài đại viện, một chiếc Audi màu đen chậm rãi dừng lại.[/FONT]
[FONT="]Ninh Quang Diệu với chiếc áo khoác dày màu đen, buộc một chiếc khăn quàng cổ màu xám, xuống xe, cùng xuống xe còn có hai người Ninh Tâm và Ninh Đức.[/FONT]
[FONT="]Khi bảo vệ trực ban ở cổng phát hiện ra là tướng, đầu tiên là sửng sốt, ngay lập tức cúi chào nói:[/FONT]
[FONT="]- Thủ tướng, Nguyên soái đã nghỉ rồi ạ.[/FONT]
[FONT="]Ninh Quang Diệu rất kính nể lễ phép mỉm cười:[/FONT]
[FONT="]- Tôi cũng không tới để gặp Dương lão nguyên soái, có thể báo cho thiếu phu nhân của các anh một tiếng là tôi, Ninh Quang Diệu đến thăm cô ấy một chút không?[/FONT]
[FONT="]Chương 1265 : Mất bò mới lo làm chuồng[/FONT][FONT="][/FONT]
[FONT="]Mấy người cảnh vệ ở đây rõ ràng không hiểu ra sao cả, không hiểu tại sao Thủ tướng Ninh lại muốn gặp Lâm Nhược Khê.[/FONT]
[FONT="]Nhưng dù sao cũng là tôn thần, người ta khách sáo, không có nghĩa là thực sự có ý muốn hỏi bọn họ, hay là phái người lập tức vào thông báo, đồng thời cung nghênh nhóm người Ninh Quang Diệu vào cửa.[/FONT]
[FONT="]Ninh Tâm và Ninh Đức là tu sĩ của Hóa Thần Kỳ, trước khi còn chưa tiến vào Dương gia, Dương Thần vốn chuẩn bị lên giường ngủ tại hậu viện, liền đã phát hiện ra.[/FONT]
[FONT="]Lâm Nhược Khê đang lật xem máy tính bảng, một số văn bản tài liệu do thuộc hạ gửi tới, những thứ này lại không phải việc trên thương trường, mà là trong các đại gia tộc giàu sang quyền thế ở Yến Kinh, một vài tư liệu của các nhân vật chủ yếu.[/FONT]
[FONT="]Dù sao thì ngày mai, khi tiệc rượu đầy tháng của Lý gia bắt đầu, sẽ phải lục tục giao thiệp với không ít các gia tộc ở Yến Kinh, Lâm Nhược Khê cũng phải tạm thời nước đến chân mới nhảy, ghi nhớ một vài nhân vật chủ yếu, tránh việc đến lúc đó lại làm trò cười.[/FONT]
[FONT="]Nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ quần áo ngủ bằng bông, bộ dạng cầm chiếc máy tính bảng ngồi trên giường học thuộc lòng để ghi nhớ, Dương Thần liền cảm thấy có chút trêu chọc.[/FONT]
[FONT="]- Vợ yêu, đã nhớ được bao nhiều rồi?[/FONT]
[FONT="]Dương Thần tiến tới bên tai người phụ nữ hỏi.[/FONT]
[FONT="]Lâm Nhược Khê cho thẳng một chưởng đẩy cái đầu của Dương Thần ra, đầu không xoay chuyển:[/FONT]
[FONT="]- Đừng làm phiền em, hôm nay không làm loạn với anh nữa, còn chưa xem hết đây.[/FONT]
[FONT="]- Ninh Quang Diệu đến rồi.[/FONT]
[FONT="]- Ah…[/FONT]
[FONT="]Lâm Nhược Khê không kịp phản ứng.[/FONT]
[FONT="]- Anh nói, Ninh Quang Diệu đến rồi.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần nói lại từng chữ một.[/FONT]
[FONT="]Máy tính bảng của Lâm Nhược Khê trên tay bỗng nhiên tuột ra, sững sờ quay đầu lại, đôi mắt ướt có chút không kịp xoay sở đề phòng nhìn Dương Thần.[/FONT]
[FONT="]Trầm mặc một hồi, vừa đúng lúc bên ngoài phòng truyền tới âm thanh của thuộc hạ.[/FONT]
[FONT="]- Thần thiếu gia, Thiếu phu nhân, Thủ tướng Ninh của Ninh gia đến rồi, nói là muốn gặp mặt Thiếu phu nhân.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần cho thuộc hạ rời đi trước, lập tức đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, vừa mặc, vừa phát hiện, Lâm Nhược Khê vẫn còn đang ngẩn người.[/FONT]
[FONT="]- Vẻ mặt như vậy làm gì, đây cũng là một việc không thể tránh khỏi.[/FONT]
[FONT="]Trên mặt Dương Thần có chút thâm ý cười.[/FONT]
[COLOR=black][FONT="]- Em… Em có cần ra ngoài