Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi (1441 - 1455)
tuanart > 11-30-2014, 07:08 AM
[INDENT] [FONT="]Chương 1441: Người Tôi Yêu[/FONT]
[FONT="]- Đúng vậy, đó là mẹ tôi, họ của tôi, là Huyn, tên gọi Huyn Eum Jeong…[/FONT]
[FONT="]- Không! Không thể nào! Cô ta nói… cô ta nói đã…
Park Cheo nhớ tới chuyện năm đó, nhất thời nghẹn lời, sắc mặt tím tái.[/FONT]
[FONT="]Eum Jeong cười lạnh nói:
- Sao vậy, nói không được? Vậy tôi giúp ông nói! Năm đó, mẹ tôi là trợ lý của ông, ông lại tham luyến vẻ đẹp bà ấy, để bà ấy đi theo ông, mang thai tôi, cuối cùng lại bởi vì liên quan đến thanh danh, mà bảo mẹ tôi bỏ tôi đi![/FONT]
[FONT="]- Mẹ tôi vốn không đành lòng, lừa ông nói là đã bỏ đứa nhỏ, vốn là muốn từ từ chờ bụng lớn lên, cầu xin ông đồng ý giữ lấy đứa con gái tôi đây…[/FONT]
[FONT="]- Nhưng, tại thời điểm kia, vì để tin đồn trong công ty chìm xuống, ông đưa mẹ tôi một khoản tiền, bảo bà ấy đi xa, không muốn gặp lại mẹ tôi nữa…[/FONT]
[FONT="]- Ông có biết không, mẹ tôi sau khi sinh tôi, chưa từng có một ngày tươi cười, trong lòng bà tràn ngập oán hận đối với kẻ bội tình bạc nghĩa là ông, bà ấy cũng hận cả tôi! Bà ấy đánh tôi, mắng tôi, vô lý bảo tôi quỳ xuống, nói tôi là tiện chủng…[/FONT]
[FONT="]- Bà ấy… mãi đến khi bà ấy quá mức nát rượu, ung thư gan giai đoạn cuối mới nói toàn bộ mọi chuyện cho tôi biết, bà ấy khóc nói xin lỗi tôi… Nhưng tôi không trách bà, tôi hận chính là ông! Hội trưởng Park Cheon!![/FONT]
[FONT="]Tiếng khóc của Eum Jeong làm toàn bộ những người có mặt sinh ra cảm giác tê tâm liệt phế, tình cảm áp lực trong lòng người con gái kia, là thứ khiến người ta hoảng sợ.[/FONT]
[FONT="]Cha ruột của mình, lại là người mình hận nhất![/FONT]
[FONT="]Park Cheon cuối cùng không chống đỡ được, ngồi sụp xuống mặt đất, giống như lập tức già đi mười mấy tuổi, cũng không biết có cảm thấy xấu hổ vì hành vi năm đó hay không.[/FONT]
[FONT="]- Cho nên cô… vào trong nhà này, chính là muốn báo thù cho mẹ mình?
Park Cheon ngẩng đầu, ánh mắt ướt át nhìn Eum Jeong mặc đồ của người phục vụ, cốt nhục thân sinh của mình.[/FONT]
[FONT="]Dựa theo vai vế mà nói, Eum Jeong là con gái nhỏ nhất của ông ta, điều này cũng khiến Park Jung Soo ở phía sau có đủ loại thần sắc khác nhau, không ngờ cô phục vụ trẻ tuổi này lại là em gái cùng cha khác mẹ của mình![/FONT]
[FONT="]- Đúng vậy, tôi luyện taekwondo, học lễ nghi của đại gia tộc, chính là muốn đi vào nhà họ Park, vì ngày hôm nay, kéo xuống lớp ngụy trang đường hoàng của ông![/FONT]
[FONT="]- Tôi muốn cháu ngoại ông yêu mến nhất, người thừa kế của ông, ở trong hôn lễ tốt đẹp nhất, ngã xuống không dậy được nữa! Tôi muốn ông chịu báo ứng vì hành phi cực kỳ tàn ác ông đã làm năm đó!
Eum Jeong thét lên chói tai, nước mắt tung rơi.[/FONT]
[FONT="]Lòng Park Cheon chịu đả kích lớn, hô hấp dồn dập,
- Con gái, Eum Jeong… Cha… thật xin lỗi con…[/FONT]
[FONT="]Chuyện khiến cho những người xung quanh cảm thấy bất ngờ đã xả ra, Park Cheon không ngờ thừa nhận tất cả mọi người chuyện giống như lời Eum Jeong nói, dường như cũng không có ý muốn che dấu.[/FONT]
[FONT="]Park Cheon nghẹn ngào, ánh mắt tràn ngập thương tiếc nhìn Eum Jeong,
- Nhiều năm như vậy, vào lúc đêm khuya, cha thường sám hối vì hành vi năm đó… Nhưng ông trời cũng không thể cho cha cơ hội quay lại… Cha không còn mặt mũi đi gặp mẹ con, bởi vì cha sợ ánh mắt căm hận của bà ấy…[/FONT]
[FONT="]- Cha già rồi, cha biết sai rồi… Con gái, con có thể cho cha một cơ hội hay không. Nếu cha biết con là con gái mình, cha nhất định bồi thường gấp trăm nghìn lần. Eum Jeong… con gái cha… con có thể tha thứ cho người cha như ta không?[/FONT]
[FONT="] [/FONT]
[FONT="]Park Cheon cũng là lụy tình, áy náy với Huyn Chi Wan lúc trước, giờ phút này đã trở thành tình thương của người cha đối với Eum Jeong.[/FONT]
[FONT="]Ông ta phát hiện, Eum Jeong ưu tú như vậy, giống mẹ của cô ta như vậy, nhưng nhiều năm qua ông ta đều không phát hiện ra![/FONT]
[FONT="]Đương nhiên, cho dù là Eum Jeong vô cùng bình thường, giờ phút này Park Cheon cũng biến cô thành cô con gái nhỏ vô cùng yêu thương.[/FONT]
[FONT="]Nhưng, trong mắt Eum Jeong vẫn tràn ngập lạnh lùng và khinh thường,
- Ông không cảm thấy buồn cười sao? Tôi hạ độc cháu ngoại ông, tôi hận ông thấu xương, ông lại muốn tôi nhận giặc làm cha?[/FONT]
[FONT="]Park Cheon đột nhiên nhớ tới việc này, nhanh chóng đứng lên, chạy tới trước mặt Dương Thần, cầu xin nói:
- Dương tiên sinh, xin cậu buông tha Eum Jeong, con bé là hận tôi quá mức, chứ không phải hận Ji Yoen![/FONT]
[FONT="]- Nếu Ji Yoen đã an toàn rồi, về sau tôi sẽ chăm sóc tử tế cho nó, sẽ không phát sinh chuyện giống lần này nữa… Eum Jeong, Eum Jeong là con gái tôi mắc nợ nhiều năm, tôi không thể để nó chịu tổn thương![/FONT]
[FONT="]Đồng tử Eum Jeong co rút lại, cố nén nước mắt, cự tuyệt nói:
- Không cần ông hư tình giả ý! Dương tiên sinh muốn giết tôi, tôi cầu còn không được! Ít nhất không phải nhìn thấy bộ mặt dối trá của ông! Cũng là trừng phạt đúng tội![/FONT]
[FONT="]- Con… Eum Jeong còn đừng giả điên nữa!
Park Cheon tiếp tục cầu xin Dương Thần,
- Dương tiên sinh, cho dù cậu có yêu cầu gì đi nữa, tôi đều đồng ý. Chỉ xin cậu đừng thương tổn Eum Jeong![/FONT]
[FONT="]Dương Thần đưa tay đẩy Park Cheon ra, cau mày nói:
- Tôi không quan tâm cô ta có phải con gái ông hay không, cô ta dám hại Ji Yoen, nhất định phải chết![/FONT]
[FONT="]Mọi người hoảng sợ, Dương Thần không ngờ lại không để ý Park Cheon, hơn nữa Eum Jeong lại đáng thương như vậy, Ji Yoen cũng không còn gì đáng ngại nữa, còn muốn ngay tại chỗ giết chết Eum Jeong![/FONT]
[FONT="]Lại nói, Dương Thần dường như ý chí sắt đá, tàn khốc vô tình đều là vì Ji Yoen.[/FONT]
[FONT="]Park Cheon bị đẩy ra, vẫn điên cuồng lao đến, túm cánh tay Dương Thần, khóc lóc kêu:
- Tôi đồng ý nhận cái chết thay Eum Jeong! Dương tiên sinh, tôi biết chúng tôi không ai ngăn được cậu! Cậu giết chết lão già tôi đi! Đời này của tôi sống đủ rồi, nhưng cuộc đời của Eum Jeong vừa mới bắt đầu![/FONT]
[FONT="]Park Cheon giờ khắc này, nào còn có bộ dáng phú hào lớn ở Châu Á, hoàn toàn là dáng vẻ liều lĩnh đáng thương của người cha vì một đứa con gái.[/FONT]
[FONT="]Eum Jeong ngẩng đầu lên, không cho nước mắt lăn xuống, không hề cử động.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần hết kiên nhẫn, bỏ lại Park Cheon, hơn nữa còn để Jane giữ chặt ông ta lại.[/FONT]
[FONT="]- Có phiền hay không, tôi muốn giết con gái ông, liên quan gì đến lão già ông!
Dương Thần trợn mắt mắng to, đi về phía Eum Jeong.[/FONT]
[FONT="]Eum Jeong nhắm hai mắt lại, chờ nhận lấy cái chết, cô đã từng chứng kiến bản lĩnh của Dương Thần, biết không phản kháng được hắn.[/FONT]
[FONT="]- Anh không thể giết cô ấy.[/FONT]
[FONT="]Một giọng nói lạnh lẽo cất lên.[/FONT]
[FONT="]Kim Chul, đột nhiên xuất hiện che chở trước mặt Eum Jeong, đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dương Thần, giống như báo săn.[/FONT]
[FONT="]- Chỉ bằng cậu?
Dương Thần cười nhạo,
- Cậu ngăn được tôi sao?[/FONT]
[FONT="]Kim Chul lắc đầu,
- Không ngăn được.[/FONT]
[FONT="]- Vậy còn tới chịu chết?[/FONT]
[FONT="]Kim Chul bình tĩnh nói:
- Tôi không phải tới ngăn anh, mà là muốn nói cho anh chân tướng.[/FONT]
[FONT="] [/FONT]
[FONT="]- Chân tướng?
Dương Thần cười như không cười.[/FONT]
[FONT="]- Không!
Eum Jeong ở phía sau điên cuồng lôi kéo Kim Chul, khóc hô:
- Anh cút ngay! Anh ta muốn giết tôi anh đến làm gì?[/FONT]
[FONT="]Kim Chul cũng dùng sức đưa tay ôm Eum Jeong vào trong lòng, hét lớn nói:
- Người hạ độc Ji Yoen là tôi!! Eum Jeong cô ấy vô tội![/FONT]
[FONT="]Giọng nói giống như tiếng chuông, làm cho tất cả lặng ngắt như tờ![/FONT]
[FONT="]Eum Jeong vùi đầu vào trong lòng ngực Kim Chul, hoàn toàn khóc ra nước mắt, đánh vào lòng ngực Kim Chul,
- Anh sao phải như vậy! Em là người đáng chết! Anh vì cái gì phải như vậy!! Huhu…[/FONT]
[FONT="]Những người ở đây dường như đều nhận ra điều gì, nhưng lối suy nghĩ đều có vẻ hỗn độn.[/FONT]
[FONT="]Luật sư Kim nghe thấy lời này của con trai, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng không biết nói gì, vừa hoảng loạn, lửa giận công tâm, nhất thời tức giận đến mức ngất đi![/FONT]
[FONT="]- Dương Thần, anh không phải là người lạm sát người vô tội, tôi tin anh. Tôi hiện tại sẽ nói cho anh biết, người tôi yêu, là Huyn Eum Jeong, cô ấy mới là tương lai của cuộc đời tôi.[/FONT]
[FONT="]- Tôi có thể vì cô ấy, giết chết Ji Yoen, thậm chí có thể giết chết Hội trưởng! Tôi biết việc này là không công bằng với Ji Yoen, nhưng tôi không có cách nào khác, tôi vì Eum Jeong, có thể biến thành kẻ điên, một kẻ khốn nạn![/FONT]
[FONT="]- Nhưng kết quả kiểm tra cho thấy, trên người Eum Jeong có độc tố.
Dương Thần thản nhiên nói.[/FONT]
[FONT="]Kim Chul cười cười,
- Anh không biết điều này rất buồn cười sao, nếu tôi là người hạ độc, sau khi hạ độc xong sẽ thay quần áo, sẽ không để lại chứng cứ rõ ràng như vậy.[/FONT]
[FONT="]- Lúc trước tôi không phát hiện, nhưng Eum Jeong nhất định là lúc giúp tôi sửa sang lễ phục của chú rể, nhìn thấy lọ bột phấn kia, cho nên cố ý lây dính lên người cô ấy một chút. Tôi lại không biết chuyện, lọ bột phấn kia, đã bị tôi đổ vào cống thoát nước rồi.[/FONT]
[FONT="]Nói xong, Kim Chul nhẹ nhàng vuốt sợi tóc của Eum Jeong nói:
- Cô gái ngốc, sao em phải làm loại chuyện này, đây là lựa chọn của anh, người chết nên là anh…[/FONT]
[FONT="]- Nhưng anh rất vui, anh nghĩ tình yêu của em đối với anh không phải thật lòng, nhưng bây giờ xem ra, là anh hiểu lầm em… Em đồng ý nhận tội thay cho anh, anh rất vui…[/FONT]
[FONT="]Eum Jeong dùng sức lắc đầu, nước mắt lã chã nói:
- Em không muốn anh chết… em không muốn…[/FONT]
[FONT="]Một đôi tình nhân số khổ này làm cho những người xung quanh đều tâm sinh ai thán, cảm giác sợ hãi cũng yếu bớt đi.[/FONT]
[FONT="]Nhưng lúc này, Dương Thần vẫn lạnh như băng giãn mày ra, lộ ra nụ cười thần bí, nói với Jane ở bên cạnh đã sớm hé miệng mỉm cười nói,
- Em yêu, em thấy anh diễn thế nào? Danh hiệu ảnh đế Oscar năm nay hẳn là của anh nhỉ?[/FONT]
[FONT="] [/FONT]
[FONT="]Chương 1442: Ngờ Tới Và Chưa Ngờ Tới[/FONT]
Jane ôm lấy Dương Thần, hôn yêu một cái, cười ngọt ngào:
- Đương nhiên, quả thực quá tuyệt vời, biểu diễn xuất thần nhập hóa!
[FONT="]- Hắc hắc, đây còn không phải vì kịch bản của Jane viết hay sao.
Dương Thần khen tặng nói.[/FONT]
[FONT="]- Hừ, cũng là tư liệu sống của ông xã anh tốt nhất, em có manh mối đó, mới có thể viết ra kịch bản này.
Jane nói.[/FONT]
[FONT="]Hai người làm ra biểu đạt tương phản này khiến tất cả mọi người đều mờ mịt, hoàn toàn choáng váng.[/FONT]
[FONT="]Jane lúc này buông tiếng thở dài, đem chất lỏng màu hồng nhạt tùy tiện đổ ra, lắc đầu nói:
- Hai người đó, hóa học thời trung học nhất định học không giỏi, Kali xyanua không phải có thể kiểm tra mà ra…[/FONT]
[FONT="]Đám người Park Cheon, Kim Chul cùng Eum Jeong đều sững sờ…[/FONT]
[FONT="]- Đây… đây chẳng lẽ đều là…
Park Cheon lau lệ trên khuôn mặt già nua, bất khả tư nghị hỏi:
- Dương tiên sinh, bác sĩ Jane… Hai người… hai người vừa rồi là cố ý sắp xếp tất cả sao?[/FONT]
[FONT="]Eum Jeong cũng kịp phản ứng, che miệng, thất thanh nói:
- Thì ra các người vốn không kiểm tra cái gì?[/FONT]
[FONT="]- Đương nhiên, sao có thể dễ dàng tùy tiện kiểm tra ra kali xyanua như vậy. Chỉ là không ngờ đúng dịp như vậy, bột phấn lại ở trên người tiểu thư Eum Jeong, vốn muốn kiểm tra Kim Chul cuối cùng, nhưng kịch bản tiến hành lại vô cùng thuận lợi
Jane có chút đắc ý cười nói.[/FONT]
[FONT="]Kim Chul ngơ ngác hỏi:
- Các người… các người đã sớm biết, là tôi hạ độc?[/FONT]
[FONT="]- Chưa nói là biết, chẳng qua là đoán thôi, đương nhiên tôi cũng đoán là Eum Jeong…
Dương Thần từ từ nói:
- Hai người các người đều có qua lại, tôi cũng không phải mới phát hiện, có lẽ các người cảm thấy mình che dấu rất tốt, nhưng vẫn lộ ra dấu vết.[/FONT]
[FONT="]- Năm ngoái khi tôi ở nhà họ Park, Hội trưởng Park Cheon nói muốn cậu cưới Ji Yoen, lúc ấy cậu không hề có hứng thú với Ji Yoen, Ji Yoen ở trước mặt cậu đều không thèm liếc nhìn một cái.[/FONT]
[FONT="]- Nhưng, Ji Yoen vừa đi lên lầu, cậu liền nhìn theo. Tôi vốn còn cảm thấy kỳ lạ, cậu tại sao lại nhìn Ji Yoen rồi, nhưng kỳ thật… ánh mắt của cậu lại đặt ở bóng dáng của Eum Jeong, sau đó rất nhiều lần tôi đều phát hiện ánh mắt của cậu di chuyển theo bóng dáng Eum Jeong.[/FONT]
[FONT="]- Mà Eum Jeong, lúc Kim Chul bảo vệ Park Cheon trong bệnh viện, có phần tử khủng bố tập kích trong nhà, nghĩ đến lúc ở trong viện, cô lại tốt ra câu nói không phải ‘Hội trưởng’ thế nào, mà là ‘Kim Chul’ có gặp nguy hiểm không.[/FONT]
[FONT="]- Cô làm người hầu của nhà họ Park, đầu tiên là phải lo lắng cho an nguy của chủ nhân, chứ không phải là lo lắng cho sự an nguy của một bảo vệ. Hơn nữa gọi không phải là ‘Kim thiếu gia’ mà là ‘Kim Chul’, tôi liền để tâm chuyện này.[/FONT]
[FONT="]- Lần trước, khi nói chuyện kết hôn, Kim CHul cậu vô duyên vô cớ nói nước trà nóng, để Eum Jeong tới dọn dẹp, rõ ràng là cố ý phát giận với Eum Jeong.[/FONT]
[FONT="]- Cậu chỉ sợ rằng là tức giận Eum Jeong nghe tin cậu và Ji Yoen muốn kết hôn lại chẳng quan tâm, vẫn ở đằng đó không phản ứng gì. Dù sao, loại việc làm này rất không phù hợp với tính cách của cậu.[/FONT]
[FONT="]- Tôi cũng là sau khi quan sát tới đó, sau khi phán đoán, liền phái người âm thầm điều tra bối cảnh của Eum Jeong…[/FONT]
[FONT="] [/FONT]
[FONT="]Dương Thần mặc kệ mọi người trợn mắt há mồm, thoải mái cười nói:
- Không cần phải hoài nghi năng lực tình báo của tôi, tư liệu về bối cảnh của Eum Jeong tôi rất dễ dàng tra ra, chuyện cô là con gái riêng của Park Cheon, tôi sớm đã biết rồi.[/FONT]
[FONT="]- Chỉ là, mãi đến hôm nay Ji Yoen bị hạ độc, tôi mới xâu chuỗi mọi việc lại.[/FONT]
[FONT="]Mọi người, ngay cả Park Cheon đa mưu túc trí đều vô cùng kính phục nhìn Dương Thần.[/FONT]
[FONT="]Bọn họ không ngờ tới, người thanh niêm nhìn như tàn bạo lỗ mãng này lại có lòng dạ sâu như vậy, một vài chi tiết nhỏ như vậy đều bị tóm được.[/FONT]
[FONT="]Kỳ thật điều này cũng có liên quan đến các chương trình học bắt buộc năm đó Dương Thần khi làm sát thủ - quan sát tất cả xung quanh mình.[/FONT]
[FONT="]Mà sau khi nói chi tiết cùng tư liệu với Jane, hai người liền thương lượng để làm ra một loạt những hành động trong ‘kịch bản’ kia.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần tiếp tục lưu loát thuyết giáo:
- Khi tôi biết Eum Jeong là con gái riêng Park Cheon năm đó nhẫn tâm vứt bỏ thì rất buồn bực, Eum Jeong vào nhà họ Park hẳn là để báo thù, sao lại có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cũng không làm chút chuyện gì.[/FONT]
[FONT="]- Lần trước có kẻ địch xâm phạm, Eum Jeong còn liều chết bảo vệ nhà họ Park, thậm chí lấy thân mình bảo vệ Ji Yoen, điều này cũng không giống là đến để báo thù.[/FONT]
[FONT="]- Nhưng chỉ cần nghĩ đến Kim Chul thì sẽ cảm thấy không khó lý giải. Bởi vì Kim Chul là bảo vệ của lão gia, cậu ta nhất định là có năng lực của mình, chỉ sợ lúc trước Eum Jeong muốn làm chuyện bất lợi với Park Cheon, sớm đã bị Kim Chul phát hiện.[/FONT]
[FONT="]Cùng lời tự thuật của Dương Thần, sắc mặt của Kim Chul và Eum Jeong không ngừng biến hóa, cũng đều ngầm thừa nhận.[/FONT]
[FONT="]Hai người quả thật bởi vì dưới đấu tranh ngầm mà sinh ra tình cảm, Kim Chul lại không nói thân phận của Eum Jeong cho Park Cheon biết, Eum Jeong cũng nghe theo lời của Kim Chul, không làm chuyện bất lợi với nhà họ Park.[/FONT]
[FONT="]Eum Jeong tiếp tục ở lại nhà họ Park, nguyên nhân lớn nhất có thể là để thường xuyên nhìn thấy kim Chul, Kim Chul cũng vậy, bằng không cậu ta lấy thân phận thiếu gia của nhà họ Kim, cùng quan hệ gần với Park Cheon, cũng sẽ không luôn làm bảo vệ.[/FONT]
[FONT="]- Hai người, một người bị áp lực gia tộc, phải buộc chặt ở cùng một chỗ với nhà họ Park, là thú dữ không có tự do.[/FONT]
[FONT="]Người kia, lại là lưng gánh thâm cừu, cùng người thân quen biết mà không thể nhận nhau, một đóa hoa mai cô tịch ưu thương.[/FONT]
[FONT="]- Đủ mọi loại nguyên nhân làm cho họ cảm nhận được sự đáng quý của nhau, càng lún càng sâu, rốt cuộc đi đến bước đường ngày hôm nay, có thể vì đối phương mà làm ra mọi chuyện.[/FONT]
[FONT="]- Đây là một loại lãng mạn, nhưng cũng là một loại bi ai.[/FONT]
[FONT="]Kim Chul liếc mắt nhìn sâu Dương Thần,
- Tôi thật bội phục anh… Nhưng anh vì sao biết rõ tất cả chuyện này, mà vẫn muốn Ji Yoen kết hôn với tôi. Anh có biết, tôi không có khả năng sẽ yêu cô ấy.[/FONT]
[FONT="]Nói tới đây, mặt Dương Thần lộ ra vẻ bất đắc dĩ, im lặng không nói.[/FONT]
[FONT="]Jane thay hắn trả lời,
- Bởi vì Dương Thần tin vào thái độ làm người của các người…[/FONT]
[FONT="]- Thái độ làm người?
Kim Chul nhíu mày.[/FONT]
[FONT="]- Không sai.
Jane giải thích,
- Anh ấy cảm thấy, anh là người đàn ông đáng tin cậy, bởi vì anh có thật tình của mình, anh đồng ý vì Eum Jeong không nói chân tướng cho hội trưởng Park, chứng minh suy nghĩ của anh không giống với những người chỉ vì lợi ích gia tộc, anh là người đàn ông hiểu được cái gì gọi là quý trọng.[/FONT]
[FONT="]- Mà Eum Jeong, vào đêm đó có thể tử chiến vì nhà họ Park, cũng hoàn toàn không phải vì bất kỳ ai ở đây, mà là từ trong xương cốt của cô ấy, tuy hận Hội trưởng Park, nhưng đã coi Hội trưởng Park là cha mình, coi nhà họ Park là nhà mình. Nói cách khác, cô ấy sẽ không trong thời điểm Hội trưởng và anh đều ở trong bệnh viện, vẫn còn chiến đấu vì gia tộc.[/FONT]
[FONT="] [/FONT]
[FONT="]- Từ điểm này mà nói, kỳ thật các người đều có bản chất thiện lương. Nhưng các người như vậy, lại làm tổn thương đến Ji Yoen… đây là điều Dương Thần không đự đoán được.[/FONT]
[FONT="]Kim Chul nghe đến đó, vẻ mặt lộ ra hổ thẹn và hối hận, Eum Jeong lại không dám đối mặt với ánh mắt nóng cháy của Park Cheon.[/FONT]
[FONT="]Park Cheon nghe Jane giải thích, vô cùng vui mừng, cũng cảm thấy đích thực là như vậy, tâm lý của Eum Jeong nếu không để ý người cha là ông ta, sớm đã rời khỏi nhà họ Park, nhắm mắt làm ngơ. Cho dù đi ra ngoài rồi, Kim Chul cũng có thể đi cùng, cũng không gặp trở ngại mà ở cùng một chỗ với Eum Jeong.[/FONT]
[FONT="]Cho nên, Eum Jeong hy vọng ở lại nhà họ Park mới là nguyên nhân lớn nhất![/FONT]
[FONT="]- Eum Jeong… con gái cha, thì ra con vẫn nhận người cha này.
Park Cheon kích động toàn thân run rẩy, muốn tiến lên ôm Eum Jeong, nhưng lại bị gạt ra.[/FONT]
[FONT="]Eum Jeong cảnh giác nhìn Park Cheon, nhưng sự hung ác trong ánh mắt đã bớt đi rất nhiều, Park Cheon cũng cười, không đi quấy nhiễu cô nhiều.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần từ từ thở hắt ra,
- Là tôi quá chắc chắn rồi, tôi đã quên trên thế giới này, tình yêu nam nữ không thể dùng lẽ thường để phán đoán. Cậu hạ độc Ji Yoen, tôi thật sự không đoán ra… Nhưng, cậu đã hạ độc rồi, cho dù tôi biết cậu bây giờ đã hối hận, tôi cũng không thể dễ dàng bỏ qua![/FONT]
[FONT="]- Dương tiên sinh! Cậu… chẳng lẽ cậu muốn giết Kim Chul?
Park Cheon kinh ngạc hỏi.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần đương nhiên nói:
- Nếu không thì sao, điều này hoàn toàn không công bằng với Ji Yoen. Yên tâm đi, tôi xuống tay rất nhanh, cậu ta sẽ chết nhẹ nhàng, tôi sẽ để cậu ta toàn thây…[/FONT]
[FONT="]- Đừng![/FONT]
[FONT="]Một tiếng nói mềm mại truyền tới từ phía sau đám người, hoàn toàn xua tan không khí căng thẳng.[/FONT]
[FONT="]- Ji Yoen?[/FONT]
[FONT="]Dương Thần nhìn qua đám người, không biết từ khi nào Ji Yoen đã khôi phục, đang đứng ở bên ngoài đám người nhìn tất cả, tất cả mọi người đều đem sự chú ý tập trung trên người Kim Chul và Eum Jeong, lại không phát hiện ra.[/FONT]
[FONT="]Ji Yoen đi đến giữa đám người, trải qua sự giúp đỡ của Dương Thần, cô không những không còn trở ngại gì, mà thân thể vô cùng thoải mái, sắc mặt hồng nhuận sáng bóng, hoàn toàn không nhìn ra là người vừa đi ra từ quỷ môn quan, điều này khiến đám người Park Cheon có chút kinh hỉ.[/FONT]
[FONT="]- Dương đại ca.
Ji Yoen nhìn Dương Thần nói:
- Bọn họ vì tình yêu, có thể bỏ xuống sự trung thành, địa vị, tài phú, tình thân, liều lĩnh tan xương nát thịt… Em biết như vậy không đúng hoàn toàn, nhưng, lẽ nào anh nhìn bọn họ không nghĩ đến chúng ta sao, không cảm thấy có chút xấu hổ sao?[/FONT]
[FONT="] [/FONT]
[FONT="]Chương 1443: Vì Sao Phức Tạp[/FONT]
[FONT="]Dương Thần không nghĩ tới nha đầu kia vừa lên ra dĩ nhiên là chất hỏi mình, nhìn xem Trinh Tú thanh tịnh mà sáng quắc ánh mắt, Dương Thần chột dạ khẽ cười nói: "Hổ thẹn? Ta có cái gì tốt hổ thẹn hay sao?"[/FONT]
[FONT="]"Ngươi không có sao?" Trinh Tú phảng phất biết sớm như vậy, đi đến Dương Thần trước mặt, thẳng tắp chằm chằm vào Dương Thần, "Cái kia tốt, ta nói ta đấy hổ thẹn."[/FONT]
[FONT="]"Từ Trinh Tú... Ngươi đây là..." Dương Thần muốn đánh nhau đoạn, sợ hãi nghe được nữ hài nói cái gì đó.[/FONT]
[FONT="]Có thể Trinh Tú cũng chưa muốn dừng lại để ý tới Dương Thần ý tứ, hốc mắt hồng hồng, tiếng nói hơi lấy kích động mà khiến cho run rẩy.[/FONT]
[FONT="]"Dương đại ca, ta thích ngươi" .[/FONT]
[FONT="]Nữ hài nhu hòa mà kiên quyết đích thoại ngữ, lại để cho Dương Thần lập tức không biết nên như thế nào tiếp tục nữa, sắc mặt cứng ngắc ở đàng kia, không biết làm sao.[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú bỗng nhiên ôn nhu cười cười, đang mặc tuyết trắng áo cưới nữ hài giờ phút này giống như tuyết lên tinh linh.[/FONT]
[FONT="]"Dương đại ca, ngươi còn nhớ rõ ấy ư, lúc trước ta tại Trung Hải ôn tập lấy lúc thi tốt nghiệp trung học, ngươi có lúc trời tối đột nhiên tiến trong phòng của ta, sau đó, phát hiện ta tại đâu đó điệp ếch xanh..."[/FONT]
[FONT="]Tựa hồ nhắc tới cái này túng quẫn sự tình, đến bây giờ lại rất thẹn thùng, Trinh Tú trên mặt đỏ ửng chóng mặt.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần đờ đẫn gật gật đầu, hắn là nhớ rõ, Nhưng hắn vẫn còn vì Trinh Tú đột nhiên tỏ tình đau đầu, nên làm thế nào cho phải.[/FONT]
[FONT="]Người chung quanh, kể cả Phác Xuyên ở bên trong, cũng đã mộng, tân nương tử không chỉ có bị chú rể hạ độc, lại dẫn xuất tân nương ái mộ một cái Hoa Hạ chuyện của nam nhân !"[/FONT]
[FONT="]"Ngươi lúc ấy khẳng định cảm thấy ta rất kỳ quái, như thế nào sẽ tại loại này thời điểm điệp ếch xanh, ta hiện tại có thể nói cho ngươi biết...[/FONT]
[FONT="]Ta khi đó liền phát hiện, ta đã bất tri bất giác thích ngươi rồi, nhưng là, ngươi là Nhược Khê tỷ tỷ trượng phu, ta không thể làm thực xin lỗi Nhược Khê tỷ tỷ sự tình, cho nên, ta chỉ có thể đem đối với ngươi yêu dấu ở trong lòng.[/FONT]
[FONT="]Ta muốn muốn tốt học tập, nhưng lại luôn trong lòng nhớ tới ngươi, để cho ta tâm loạn như ma. Ta chỉ tốt làm chuyện khác phân tán chú ý của ta lực.[/FONT]
[FONT="]Ta thử ghi nhật ký, trong nhật ký ghi toàn bộ là của ngươi chán ghét, không tốt, ta với ngươi đấu võ mồm, tựu muốn cho ngươi quở trách ta, để cho ta chán ghét ngươi...[/FONT]
[FONT="]Thế nhưng mà, ta lại là nhớ ngươi, vì vậy, ta liền nghĩ đến, dùng gấp giấy ra đem tình cảm phát tiết ra ngoài, giống như mỗi điệp một cái ếch xanh, trong nội tâm niệm tưởng sẽ thiếu một phân..."[/FONT]
[FONT="]Nói đến đây, Trinh Tú thẹn thùng cúi đầu, lúng túng nói: "Thế nhưng mà... Ta khi còn bé đều tại cùng một ít nam hài tử chơi, sẽ gấp giấy tựu là ếch xanh cùng Ninja phi tiêu, nhưng ta không thể đem ta đấy tưởng niệm đặt ở Ninja tiêu ở bên trong, tốt như vậy như là hận ngươi đồng dạng, cho nên... Ta chỉ có thể càng không ngừng điệp ếch xanh, một cái lại một chỉ là ếch xanh..."[/FONT]
[FONT="]Dương Thần lúc này đã phục hồi tinh thần lại, nghe được Trinh Tú như thế hoang đường đích thoại ngữ, không khỏi muốn bật cười.[/FONT]
[FONT="]Thế nhưng mà, vừa nghĩ tới cái kia đèn bàn xuống yên lặng một người chồng lên ếch xanh mềm mại bóng lưng, Dương Thần lại như thế nào đều cười không nổi...[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú xoa xoa khóe mắt, ngẩng đầu mặt giản ra cười nói: "Ta phải hay là không rất ngu, nhất định là, trong lòng ngươi đều chết cười ta, Nhưng ta chính là như vậy, ta không quan tâm ngươi có thể hay không cười nhạo ta, bởi vì ta dám nói ra."[/FONT]
[FONT="]"Trinh Tú, ta..."[/FONT]
[FONT="]"Ngươi không cần giải thích, vậy. Không cùng ta nói cái gì đạo lý", Trinh Tú ai oán mà nói: "Ta về sau mới từ từ suy nghĩ minh bạch, ngươi kỳ thật một mực cũng biết ta đối tình cảm của ngươi, quan sát của ngươi lực mạnh như vậy, Ân Tịnh và Kim Chập sự tình cũng có thể bị ngươi phát hiện, ngươi làm sao có thể bỏ qua ta đâu rồi, đều là tự chính mình tại bịt tai mà đi trộm chuông mà thôi.[/FONT]
[FONT="]Cái kia một lần buổi tối, chúng ta ngồi ở cửa hàng giá rẻ cửa ra vào ăn mì tôm, ngươi biết ta là muốn thân ngươi đúng hay không, Nhưng ngươi trang làm cái gì vậy. Chưa phát sinh.[/FONT]
[FONT="]Ta tại Seoul những ngày này, không có các ngươi ở bên cạnh ta, mỗi lần nghĩ tới những thứ này thời điểm, đặc biệt trời thu, mùa đông thời điểm, ta nhìn thấy lá cây theo trên cây rơi xuống, thật giống như lòng ta vậy. Đi theo rơi xuống suy sụp, theo gió phiêu tán, cực kỳ đau lòng."[/FONT]
[FONT="]Dương Thần trước mắt phảng phất vậy. Hiện lên nữ hài tại nơi này quen thuộc mà địa phương xa lạ, vượt qua thời gian, trong lòng ẩn ẩn làm đau.[/FONT]
[FONT="]"Dương đại ca, trước ngươi một mực cầm Kim Chập là cái nam nhân tốt đem làm lấy cớ qua loa tắc trách ta, hiện tại, ngươi lại cho rằng ta ưng thuận cùng Kim Chập kết hôn sao?"[/FONT]
[FONT="]"Cái này... Đương nhiên không thể", Dương Thần đâu còn đuổi theo đem Trinh Tú đẩy vào hố lửa, "Ta lúc trước chỉ là không nghĩ tới, hắn vậy mà làm được ra loại sự tình này..."[/FONT]
[FONT="]"Ngươi đương nhiên sẽ không, bởi vì trong lòng của ngươi vậy. Yêu thích ta a", Trinh Tú đột nhiên từ tín nói, "Ngươi vì ta có thể không chút do dự sát nhân, ta có thể chứng kiến trong mắt ngươi ở chỗ sâu trong đồ vật."[/FONT]
[FONT="]Dương Thần khóe miệng co giật dưới, "Nha đầu, lời này không thể nói lung tung, ta là đem ngươi trở thành thành muội muội của ta xem."[/FONT]
[FONT="]"Tuệ Lâm tỷ tỷ đã từng hay là ngươi cô em vợ đâu rồi, ngươi đừng tưởng rằng loại lời này có thể đối phó ta", Trinh Tú trừng lớn hạnh con mắt nói.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần triệt để không có cách, "Ngươi... Điều này cũng không có thể nói nhập làm một, ta đối với ngươi phải.. Phải.."[/FONT]
[FONT="]Dương Thần nhất thời không biết như thế nào cùng Trinh Tú nói tiếp, trong lòng mình cái kia từng đạo phòng tuyến, đang theo nữ hài mãnh liệt thế công có sụp đổ xu thế.[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú tựa hồ có chút tức giận, cắn Ngân Nha, dậm chân, "Dương đại ca, ngươi đến cùng phải hay không nam nhân !" Ta một nữ hài tử cũng dám trước mặt nhiều người như vậy nói những lời này, ngươi không thể thản nhiên đối mặt nội tâm của ngươi sao?[/FONT]
[FONT="]Nhược Khê tỷ đã muốn với ngươi ly hôn !" Ta hiện tại không có làm thực xin lỗi chuyện của nàng !" Ta là tự do, ngươi cũng thế tự do !"[/FONT]
[FONT="]Nam nữ cảm tình tại sao phải phức tạp như vậy đâu rồi, ta chỉ muốn biết tâm ý của ngươi, cũng không phải muốn ngươi lập tức hiện tại tựu lấy ta, cũng không phải muốn ngươi đem yêu toàn bộ cho ta, vĩnh viễn cái cùng ta !"[/FONT]
[FONT="]Ấp a ấp úng như cái gì? Chẳng lẽ ngươi không thể dùng ngắn gọn một câu, một cái từ đến thuyết minh, không thể sao?"[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú phảng phất lại nhớ tới lúc trước cái kia nhanh nhẹn dũng mãnh nóng bỏng tiểu thái muội bộ dáng, sốt ruột mà hỏi thăm: "Ngươi có thích hay không ta, chỉ cần nói " ưa thích ", ta sẽ cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của ngươi, cho dù ngươi sẽ không lấy ta, ta vậy. Không oán Vô Hối, đây là lựa chọn của ta !"[/FONT]
[FONT="]Nếu như ngươi nói " không thích ", ta sẽ Wow rời đi, an phận đem làm muội muội của ngươi, hoặc là đi đến một cái sẽ không để cho ngươi trông xem cho ngươi tâm phiền địa phương, an tâm tìm nam nhân qua nửa đời sau, chỉ đơn giản như vậy !" Ngươi nói mau a !" "[/FONT]
[FONT="]Nữ hài phảng phất thét lên như thường đích thoại ngữ, lại làm cho chung quanh tất cả mọi người giật mình nhưng không ngữ, Phác Xuyên không thể tưởng tượng nổi nhìn xem ngoại tôn nữ, phảng phất từ ra không muốn qua Trinh Tú giống như này phấn đấu quên mình một mặt.[/FONT]
[FONT="]"Cái này nào có đơn giản như vậy... Ta... A... !" "[/FONT]
[FONT="]Không đợi Dương Thần nói xong, Trinh Tú đã nhào lên, ôm lấy cổ của hắn, hơi mỏng môi anh đào dính sát ở Dương Thần bờ môi !"[/FONT]
[FONT="]Dương Thần chính tâm nhức đầu loạn, căn bản đều chưa kịp phản ứng, cũng đã trở thành như vậy lửa nóng một màn.[/FONT]
[FONT="]Ở đây các tân khách phát ra tiếng kinh hô, Phác Xuyên bọn người tắc thì sắc mặt trắng bệch.[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú hôn đến rất dùng sức, rất không lưu loát, lại liều hết mọi, tựa hồ ngôn ngữ đã không cách nào biểu đạt nàng đè nén tình cảm, nàng muốn đem hết thảy đều kính dâng đi ra như thường.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần ý thức dần dần có chút mê loạn, suy nghĩ tung bay lấy, nữ hài mê người xử nữ hương thơm, tựu cùng lại để cho đại não say mê dược vật đồng dạng.[/FONT]
[FONT="]Trong đầu, từng màn qua lại hình ảnh, giống như là cựu điện ảnh đồng dạng, một vừa phù hiện...[/FONT]
[FONT="]...[/FONT]
[FONT="]Cửa cảnh cục.[/FONT]
[FONT="]Nữ hài đem trăng lưỡi liềm vật trang sức nhét vào trên tay nam nhân, "Đại thúc, cái này cho ngươi. Đây là mẹ ta để lại cho ta, nói là một cái bùa hộ mệnh, ta hiện tại đưa cho đại thúc."[/FONT]
[FONT="]"Mắc như vậy nặng đồ vật, ta sao có thể nhận lấy?"[/FONT]
[FONT="]"Đại thúc là người thứ nhất nguyện ý ra mặt bảo hộ ta, để cho ta cảm giác mình đã bị người đãi ngộ người tốt, trước kia ta đều cảm thấy là cái này bùa hộ mệnh bảo hộ ta, hiện tại ta cảm thấy được, chỉ cần có đại thúc, ta tựu không cần phải sợ." Nữ hài rất nghiêm túc trong đôi mắt đầy là vẻ vang...[/FONT]
[FONT="]...[/FONT]
[FONT="]Màu trắng trên mặt tuyết, nữ hài ngồi ở bàn đu dây lên, nam nhân ngồi xổm trước người của nàng.[/FONT]
[FONT="]"YAA.A.A..... Thật là một cái xinh đẹp tiểu cô nương, trông thấy ngươi, ta tựu không nỡ buông xuống. Tiểu cô nương, cùng ta về nhà được không nào? Tuy nhiên ta đem làm ba của ngươi giống như có chút quá trẻ tuổi, đem làm muội muội của ta được không? Trả lời ta, ngươi nguyện ý sao?"[/FONT]
[FONT="]"Ân, ta nguyện ý", nữ hài vui đến phát khóc.[/FONT]
[FONT="]"Trinh Tú, nếu như ngươi cảm thấy, trên cái thế giới này, ai cũng thực xin lỗi ngươi, như vậy ngươi nhất định phải nhớ rõ, có một người như thế, sẽ vì ngươi, đi thực xin lỗi toàn bộ thế giới..."[/FONT]
[FONT="]...[/FONT]
[FONT="]Trong đêm tối, nữ hài theo cầu lớn lên trụy lạc, rơi vào nam nhân trong ngực.[/FONT]
[FONT="]"Ta hận ngươi !" "[/FONT]
[FONT="]Nam nhân nhếch miệng cười cười, "Hận ta tựu hận ta đi, tổng so thực xin lỗi ta hiếu thắng."[/FONT]
[FONT="]Nữ hài hốc mắt hồng hồng, một thanh lại mạnh mà ôm nam nhân cổ, ôm thật chặt.[/FONT]
[FONT="]"Từ Trinh Tú, vĩnh viễn không cảm thấy, ngươi là người yêu của ngươi vướng víu, ngươi là trên cái thế giới này độc nhất vô nhị từ Trinh Tú, tánh mạng của ngươi, bất luận là đối với ngươi, hay là đối với tại mọi người chúng ta mà nói, đều là trân quý nhất..."[/FONT]
[FONT="]...[/FONT]
[FONT="]Dương Thần cảm giác mình như là làm giấc mộng, tỉnh mộng, có thể phát giác được trên gương mặt, trên môi, có lành lạnh chất lỏng.[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú khóc, bởi vì Dương Thần thờ ơ bộ dạng.[/FONT]
[FONT="]Ngay tại lúc này, Dương Thần hai cánh tay, thật sự ôm vào nữ hài bên hông, cách tinh tế tỉ mỉ áo cưới, có thể chạm đến non mềm da thịt.[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú hô hấp ngưng tụ trệ, trên hai gò má mang theo một vòng diễm lệ ráng ngũ sắc, chớp lấy một cắt bỏ hai con ngươi, nhìn xem Dương Thần.[/FONT]
[FONT="]"Đều nói ngươi còn nhỏ, nói như thế nào nói lấy sẽ khóc nữa nha", Dương Thần thoải mái cười nói: "Từ Trinh Tú, lần này ta thua, ta thừa nhận ta thích ngươi."[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú trong mắt từ vừa mới bắt đầu sương mùche chắn, đến thời gian dần trôi qua cuồng hỉ, đến cuối cùng, run rẩy môi mỏng, thân thể mềm mại run rẩy lấy, chuyển biến thành một vòng ngượng ngùng.[/FONT]
[FONT="]Nước mắt dịu dàng hốc mắt, như là tùy thời sẽ lại lần nữa vỡ đê.[/FONT]
[FONT="]"Nhưng là, có thể hay không cho ta một ít thời gian, ta vẫn muốn cố gắng đem ngươi trở thành làm muội muội, nhưng bây giờ ngươi lại như vậy, ta..."[/FONT]
[FONT="]"Ta biết đến, cái nếu như vậy là đủ rồi", Trinh Tú mỉm cười hạnh phúc tươi như hoa, như là được KẸO ngây thơ tiểu nữ hài.[/FONT]
[FONT="] [/FONT]
[FONT="]Chương 1444: Thuận Thế Mà Làm[/FONT]
[FONT="]"Không được !" Trinh Tú ngươi tuyệt đối không thể cùng Dương tiên sinh cùng một chỗ !" [/FONT]
[FONT="]Phác Xuyên một mực đều sững sờ nhìn xem, các loại... Giờ khắc này kịp phản ứng, kinh hoảng ở bên trong miệng vỡ mà ra mà nói: "Ngươi là ta phác gia người thừa kế, nhân sinh của ngươi như thế nào có thể như vậy trò đùa !" ?"[/FONT]
[FONT="]Nghe nói như thế, Dương Thần không vui, "Phác lão đầu, lời này của ngươi ta tựu không thích nghe, như thế nào theo ta là được trò đùa nữa nha?"[/FONT]
[FONT="]"Dương tiên sinh, ngươi là ta ân nhân cứu mạng, Nhưng ta phác gia Tinh Nguyệt tập đoàn cần một cái hợp cách người thừa kế, ngươi là đã kết hôn người, như cùng nhà của ta Trinh Tú cùng một chỗ, chẳng phải là để cho chúng ta phác gia biến thành trò cười?" Phác Xuyên trong nội tâm lửa giận, cũng không dám biểu đạt đi ra, Dương Thần thật sự vô cùng thâm bất khả trắc, hắn biết rõ bằng hắn Á Châu phú hào thân phận căn bản không tại người ta trong mắt.[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú buông lỏng ra Dương Thần, đi đến ông ngoại trước mặt, ưỡn ngực nói ra: "Ông ngoại, ngươi đã từng hủy diệt mẹ ta tình yêu, nàng thua, bởi vì ba của ta không bằng ngươi.[/FONT]
[FONT="]Nhưng lúc này đây, ta sẽ không lại cho ngươi thực hiện được, đây là ta từ Trinh Tú nhân sinh, ta sẽ không oán Vô Hối được yêu một cái ngươi không thích nam nhân, nhưng đây là một cái có thể chiến thắng ngươi nam nhân."[/FONT]
[FONT="]Phác Xuyên sắc mặt trắng bệch, trong đầu nghĩ lại tới năm đó Trinh Tú mẫu thân phác trí theo chuyện cũ, không khỏi có chút nghẹn lời.[/FONT]
[FONT="]"Trinh Tú... Ông ngoại là vì muốn tốt cho ngươi..."[/FONT]
[FONT="]"Đây chẳng qua là ông ngoại ngươi cho rằng mà thôi, Nhưng ngươi trông xem, ngươi tốt với ta, lại làm cho ta thiếu chút nữa tựu chết ở chỗ này. Nếu như không phải Dương đại ca ở đây, ta hôm nay sẽ thấy vậy. Mở mắt không ra" .[/FONT]
[FONT="]Phác Xuyên lảo đảo rút lui bước, có chút chột dạ, theo sát lấy trợn mắt nhìn về phía Kim Chập cùng Ân Tịnh.[/FONT]
[FONT="]Theo vừa mới bắt đầu, Kim Chập tựu ôm chặc Ân Tịnh, cái này đối tuổi trẻ số khổ uyên ương phảng phất căn bản là mặc kệ người ngoài thấy thế nào, bọn hắn thầm nghĩ như vậy im im lặng lặng, thoải mái ôm cùng một chỗ.[/FONT]
[FONT="]"Đều là ngươi cái này nghiệp chướng... Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi như thế nào có thể như vậy đối với ta gia Trinh Tú !"!"" Phác Xuyên hướng phía Kim Chập gào thét.[/FONT]
[FONT="]Kim Chập trên mặt hiện lên một ít vẻ xấu hổ, nhưng ánh mắt như cũ kiên quyết, thấp giọng nói: "Vì Ân Tịnh, ta không từ bất cứ việc xấu nào."[/FONT]
[FONT="]Ân Tịnh thâm tình nhìn xem nam nhân, nàng giờ khắc này cảm nhận được vô cùng hạnh phúc thỏa mãn.[/FONT]
[FONT="]"Phác hội trưởng", Dương Thần đi đến Phác Xuyên bên người, ôm lấy Phác Xuyên cổ, gom góp hắn bên tai nhỏ giọng nói: "Kỳ thật a, ngươi bây giờ ưng thuận cao hứng mới đúng..."[/FONT]
[FONT="]Phác Xuyên hừ lạnh, "Dương tiên sinh thực biết nói thật nghe lời, vốn tưởng rằng Dương tiên sinh là khai sáng đại nghĩa chi nhân, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không chịu buông tha nhà của ta Trinh Tú."[/FONT]
[FONT="]"Ngươi nhìn ngươi, còn nói loại này lời nói ngu xuẩn. Người nơi này đều không ngốc, ngươi cho rằng Ân Tịnh mẫu thân của nàng sự tình vừa ra tới, ngươi cái này phác hội trưởng vẫn thật là bị bọn hắn để mắt.[/FONT]
[FONT="]Ngươi theo ta nhưng thật ra là một mạch mặt hàng, nam nhân sao, luôn luôn tiếc nuối luôn luôn thực xin lỗi nữ nhân thời điểm, mấu chốt phải chịu trách nhiệm người, làm việc trái với lương tâm, phải đối với nữ nhân rất tốt mới được.[/FONT]
[FONT="]Ngươi đã thẹn với Ân Tịnh mẫu thân hơn hai mươi năm, hiện tại Ân Tịnh ngay tại trước mắt ngươi, ngươi ruột thịt khuê nữ, lại trổ mã xinh đẹp như vậy ưu tú như vậy, càng quan trọng hơn là, có một Kim Chập đối với nàng khăng khăng một mực.[/FONT]
[FONT="]Ta cảm thấy được a, ngươi kỳ thật lại có thể sống đến chừng một trăm tuổi, tại nhiều năm như vậy trong thời gian[/FONT]
[FONT="], chẳng lẽ lại cả cái cháu trai đều làm không đi ra sao?"[/FONT]
[FONT="]Phác Xuyên nghe đến đó, ánh mắt ngưng tụ, quay đầu nhìn nhìn Dương Thần, lông mày nhíu lại, tựa hồ đang tự hỏi Dương Thần lời nói khả thi.[/FONT]
[FONT="]Hoàn toàn chính xác, bị Dương Thần vừa nói như vậy, giống như Ân Tịnh thật sự so Trinh Tú càng đối với gia tộc có giá trị.[/FONT]
[FONT="]Dù sao Trinh Tú lại quá trẻ tuổi, hơn nữa tâm căn bản không ở chỗ này, từ nhỏ tại Hoa Hạ sinh hoạt, làm cho nàng rất chịu không được như vậy đột nhiên thượng lưu xã hội sinh hoạt, lại muốn làm nàng không có hứng thú gia tộc xí nghiệp.[/FONT]
[FONT="]Nhưng Ân Tịnh bất đồng, đứa bé này tuy nhiên là mang trả thù chính mình cái cha đẻ tâm ra, nhưng nhưng lại chưa chính thức làm ra cái gì nguy hại gia tộc sự tình, Nhưng thấy nàng kỳ thật thực chất bên trong chảy đối với gia tộc trung thành huyết dịch.[/FONT]
[FONT="]Hơn nữa Ân Tịnh chịu khổ nhọc, ẩn nhẫn khắc chế cứng cỏi phẩm chất, tuyệt đối là thượng giai gia tộc người thừa kế.[/FONT]
[FONT="]Một nghĩ đến đây, Phác Xuyên sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, đi lại tối nghĩa đi tới Ân Tịnh trước mặt, nói: "Ân Tịnh, Kim Chập, nếu như các ngươi đáp ứng ta một sự kiện, hôm nay các ngươi đối Trinh Tú làm những chuyện như vậy, ta một mực không truy cứu."[/FONT]
[FONT="]Kim Chập cùng Ân Tịnh khẽ giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn xem Phác Xuyên, không thể tin được Phác Xuyên muốn thả qua bọn hắn, bọn hắn nhưng là phải giết bằng thuốc độc Trinh Tú a !"[/FONT]
[FONT="]Trên thực tế, bọn hắn hay là xem thường Phác Xuyên, bằng hắn cay độc tâm tư, xét đến cùng, cái gì thân tình đều có thể ném, chỉ cần gia tộc và chính mình buôn bán vương quốc vững chắc, tựu là tốt nhất lựa chọn !"[/FONT]
[FONT="]"Hội trưởng, ngươi... Muốn như thế nào?" Ân Tịnh run giọng hỏi.[/FONT]
[FONT="]Phác Xuyên trong mắt tinh quang lập loè, sáng quắc nhìn xem Ân Tịnh, "Ngươi là ta con gái ruột, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ta đều đem ngươi trở thành ta đấy thân nữ nhi đối đãi, Kim Chập lại là ta đắc lực trợ thủ. Ta cũng không phản đối các ngươi cùng một chỗ, nhưng là, từ nay về sau, các ngươi phải với tư cách phác gia người, vì phác gia, vì Tinh Nguyệt tập đoàn, kính dâng hết thảy !" "[/FONT]
[FONT="]"Cái... Sao !" ?" Ân Tịnh cùng Kim Chập nhìn nhau mắt, cái này không thể nghi ngờ đối với bọn họ mà nói là cái "Mỹ diệu" xử phạt !"[/FONT]
[FONT="]"Ta sẽ tay cầm tay dậy ngươi như thế nào quản lý công ty, như thế nào quản lý gia tộc, ta không cần ngươi tha thứ ta đối với ngươi mẫu thân đã làm sự tình, ta cái hi vọng, ngươi có thể với tư cách phác gia con gái, giữ gìn phác gia vinh dự", Phác Xuyên nói.[/FONT]
[FONT="]Ân Tịnh trong mắt chứa đựng nước mắt, nàng không có lý do gì cự tuyệt, bất kể là vì mình, vẫn là vì Kim Chập, vì vậy dùng sức nhẹ gật đầu.[/FONT]
[FONT="]"Cảm ơn hội trưởng" .[/FONT]
[FONT="]Nàng lúc trước hoàn toàn chính xác đối Phác Xuyên hận thấu xương, nhưng máu mủ tình thâm, nhiều năm qua tại phác gia sinh hoạt, làm cho nàng dần dần minh bạch một đại gia tộc sinh tồn là cỡ nào tàn khốc, vậy. Lý giải Phác Xuyên làm một ít vô tình lựa chọn, là tất nhiên. Hơn nữa Phác Xuyên nguyện ý buông tha bọn hắn, tự nhiên có một vòng cảm ơn.[/FONT]
[FONT="]Phác Xuyên buông lỏng cười cười, lộ ra một vòng hòa ái từ phụ biểu lộ, "Đây đều là ngươi nên được, nữ nhi của ta."[/FONT]
[FONT="]Thấy như vậy một màn, ở đây phác trí nghiên các loại... Phác gia người, khó tránh khỏi đều sắc mặc nhìn không tốt, không nghĩ tới Trinh Tú đi, Ân Tịnh lại muốn bị đẩy lên địa vị.[/FONT]
[FONT="]Jane một mực yên lặng lặng yên nhìn xem đây hết thảy, lúc này đi đến Dương Thần bên người, giễu giễu nói: "Thật sự là giỏi tính toán, được cái tiểu mỹ nhân, lại đem phác gia cho cả thỏa."[/FONT]
[FONT="]Dương Thần nhếch miệng cười nói: "Phác Xuyên lại không ngu ngốc, ta chỉ có điều trước thời gian chỉ điểm hắn bỗng chốc, như vậy không phải rất[/FONT]
[FONT="]Được chứ."[/FONT]
[FONT="]"Trinh Tú, ngươi tựu thực không hận Ân Tịnh sao?" Jane lại hỏi nữ hài.[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú lắc đầu, lúc này trên mặt nàng chỉ có vui vẻ cười vui, "Chưa đâu rồi, nếu không phải ân... Ách... Tiểu Di, ta còn không có cơ hội lại để cho Dương đại ca thẳng thắn theo rộng."[/FONT]
[FONT="]"Cái gì gọi là thẳng thắn theo rộng, ta lại chưa phạm pháp", Dương Thần lúng túng nói.[/FONT]
[FONT="]"Ngươi đều đem người đập thành thịt nát ngươi còn không có phạm pháp", Jane trợn trắng mắt, đến bây giờ trên đồng cỏ lại phiêu tán mùi máu tươi.[/FONT]
[FONT="]Lúc này, Ân Tịnh cùng Kim Chập, đi theo Phác Xuyên đi đến Dương Thần trước mặt.[/FONT]
[FONT="]"Dương tiên sinh, cám ơn ngươi ân không giết", Kim Chập cùng Ân Tịnh đều cúi người chào nói.[/FONT]
[FONT="]"Các ngươi muốn cảm kích Trinh Tú, nàng đem bạc triệu gia tài lưu cho các ngươi, lại không trách các ngươi", Dương Thần nói.[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú hì hì trên mặt đất trước, một bả nhấc lên Ân Tịnh tay, "Không nghĩ tới Ân Tịnh tỷ tỷ là ta Tiểu Di, trách không được như thế nào thân thiết đâu rồi, về sau muốn cùng Kim Chập hảo hảo ở tại cùng một chỗ nha, ta thế nhưng mà đem vị hôn phu đều bị cho ngươi rồi, ngươi muốn hảo hảo mà cùng hắn sinh cái mập mạp tiểu tử, như vậy ông ngoại thì có người thừa kế."[/FONT]
[FONT="]Ân Tịnh thẹn thùng vừa cảm kích nhìn xem Trinh Tú, "Ta... Tạ Tạ tiểu thư."[/FONT]
[FONT="]"Còn gọi ta tiểu thư", Trinh Tú vểnh lên miệng.[/FONT]
[FONT="]"Cảm ơn ngươi, Trinh Tú", Ân Tịnh hiển nhiên lại không thói quen thân phận chuyển biến, nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ.[/FONT]
[FONT="]Phác Xuyên chứng kiến những này, không khỏi lão hoài đại sướng, cười ha ha lấy, đối ở đây các tân khách nói: "Hôm nay ta thật cao hứng, nữ nhi của ta Ân Tịnh trở về, tuy nhiên hôn lễ chưa hoàn thành, nhưng ta rất nhanh sẽ cho Kim Chập cùng Ân Tịnh cử hành hôn lễ, mọi người hôm nay bị sợ hãi, hi vọng tiếp theo như cũ có thể cổ động."[/FONT]
[FONT="]Hắn vừa nói như vậy, các tân khách lại không có người nào đáp lại, đều khó xử tại đâu đó cương cười, hiển nhiên là bị hôm nay huyết tinh hình ảnh dọa sợ.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần nhướng mày, quét mắt một vòng, nói: "Hỏi các ngươi lời nói đâu rồi, đều không nói gì?"[/FONT]
[FONT="]Bị Dương Thần như vậy vừa hỏi, các tân khách đều lập tức lớn tiếng đáp lại, nhao nhao tỏ vẻ nguyện ý tới tham gia, sợ tìm tới chính mình.[/FONT]
[FONT="]Phác Xuyên trong mắt có một phần khinh thường nhìn xem quanh mình những người này, về sau có Dương Thần cái tầng quan hệ này, hắn tại Hàn Quốc địa vị càng phát ra vững chắc, đây không thể nghi ngờ là Trinh Tú theo Dương Thần sau thu hoạch lớn nhất.[/FONT]
[FONT="]Lỗ khải trung chết rồi, Khổng gia chỉ còn cái âm tàn có thừa mưu trí không cao lỗ Vũ, không đủ gây sợ, Phác Xuyên có thể rất nhẹ nhàng đem Khổng gia ăn hết, mà chính thức vậy. Không có khả năng làm cho…này dạng Khổng gia đắc tội phác gia.[/FONT]
[FONT="]Chuyện ngày hôm nay, cho dù có người ở bên ngoài tản lời ra tiếng vào, cũng đều là lông gà vỏ tỏi việc nhỏ, Phác Xuyên căn bản tựu không quan tâm, quyền lực và tài phú quyết định hết thảy.[/FONT]
[FONT="] [/FONT]
[FONT="]Chương 1445: Bị Di Vong Mùa Xuân[/FONT]
[FONT="]Hai ngày sau, Kim Chập cùng Ân Tịnh liền chính thức kết hôn, tiệc cưới như cũ tổ chức.[/FONT]
[FONT="]Vốn là không cần gấp gáp như vậy, Nhưng Dương Thần một lòng muốn nhanh lên đi luyện chế hóa rồng đan, cho các nữ nhân tăng lên tu vi, vậy. Tựu bất chấp quá nhiều, lại để cho Phác Xuyên mau chóng xong xuôi, làm cho Trinh Tú giải quyết xong mất điểm ấy chuyện trong nhà, an tâm đi Địa Trung Hải tu luyện.[/FONT]
[FONT="]Trinh Tú cái này mới vừa vặn cất bước, Dương Thần tuy nhiên có thể trong thời gian ngắn làm cho nàng tiến vào Hậu Thiên đỉnh phong, nhưng cũng không thể một lần là xong.[/FONT]
[FONT="]Các loại... Hết thảy sau khi kết thúc, Dương Thần phái khung máy bay, tiến về trước Trung Hải, đem Đường Uyển, an tâm, Lý Tinh Tinh các loại... Đều lành, đương nhiên, tiểu mập little Girl là người thứ nhất không thể rơi xuống.[/FONT]
[FONT="]Về phần Tiêu Chỉ Tinh, Dương Thần muốn cho nàng cùng xem ra, sợ lạnh nhạt nữ hài, nhưng Tiêu Chỉ Tinh nhưng lại dùng muốn cùng Vương mụ vì lý do cự tuyệt, Dương Thần nghĩ đến Vương mụ xác thực cô đơn, Mã Quế Phương còn không có theo quê quán trở về, vì vậy liền chưa cưỡng cầu.[/FONT]
[FONT="]Mọi người đuổi tới bị di vong quốc gia lúc, Thái gia hai tỷ muội, Sắc Vi, Mạc Thiến Ni, Lưu Minh ngọc chư nữ, cũng đã tại sân bay thượng đẳng hậu.[/FONT]
[FONT="]Mùa xuân, Địa Trung Hải khí hậu đã chim hót hoa nở, các nữ nhân ăn mặc màu sắc rực rỡ hải đảo phong tình quần lụa mỏng, tần tần Đình Đình, phong độ tư thái trác tuyệt.[/FONT]
[FONT="]Dương Thần hồi lâu không thấy Sắc Vi các loại... Nữ, tránh không được một bên thân thân ôm một cái, một bên còn nói chút ít tưởng niệm đích thoại ngữ, bất quá Sắc Vi cùng Thái Ngưng đều là Hóa Thần Kỳ tu vi, từng người có đối Thiên Đạo lĩnh ngộ, tầm mắt khoáng đạt vô cùng, sớm đối tình yêu nam nữ chưa như quá khứ nhạy cảm như vậy.[/FONT]
[FONT="]Tuy nhiên ở sâu trong nội tâm in dấu lấy Dương Thần thân ảnh, nhưng lại sẽ không biết biểu hiện cỡ nào rõ ràng, ngược lại Dương Thần càng giống cái cầu yêu thương hài tử, lại để cho các nữ nhân có chút bất đắc dĩ, có lẽ tại ưa thích mặt người trước, nam nhân hoàn toàn chính xác vĩnh viễn chưa trưởng thành.[/FONT]
[FONT="]Đảo truy cập tử đã có mười cái phong tình vạn chủng nữ nhân, cũng đều là minh Vương đại nhân nữ nhân, cái này lại để cho ở trên đảo cái kia chút ít ẩn cư thế giới dưới lòng đất cường nhân cảm thấy đặc biệt có ý tứ, tại đây cũng không có gì thế tục pháp luật, chỉ cần là Minh Vương các hạ nữ nhân, vậy thì cũng phải cần dùng chủ mẫu thân phận ra tôn kính đối đãi, đây là đang tại đây sinh hoạt người nhất định phải minh bạch đạo lý.[/FONT]
[COLOR=black][FONT="]Cũng may những nữ nhân này đều không có gì xấu tính, tối đa tựu Thái nghiên so sánh chuyện quan trọng, tổng tìm những cái...kia ẩn cư lấy cao thủ so chiêu, nhưng đây cũng chỉ là có một chút liền ngừng lại, ai cũng chưa cảm thấy Thái nghiên rất c