Cô nàng sư tử (tiếp theo : Ch 12 - Ch 14 )
tuanart > 11-30-2014, 08:06 AM
Chương 12
Mẹ đã có một cuộc đoàn tụ rất vui vẻ với chị gái. Patricia xử sự giống hệt ông ngoại con. Chị ta đã tỏ ra rất hạnh phúc khi gặp mẹ cho đến lúc nhận ra Edward không đi cùng. Alfred - chồng Patricia, vẫn tốt bụng như mẹ từng biết, và ông ấy cố sửa soạn nơi ở giúp mẹ thoải mái nhất có thể. Patricia nói rằng họ đã phải hủy hết các cuộc hẹn để ở nhà với mẹ, nhưng chỉ chốc lát mẹ đã nhận ra họ chẳng có người bạn nào hết. Patricia căm ghét mọi người ơston, và mẹ tin rằng chị ta cũng nhận được thái độ như vậy từ họ.
Chị ta mong mỏi được quay về Luân Đôn nên đã vạch ra một kế hoạch lố bịch. Một lần chị ta thuyết phục mẹ nên ở lại thuộc địa và không bao giờ trở về với chồng mình nữa, và thông báo rằng mẹ phải đưa con của mình cho chị ta. Chị ta sẽ nhận đó là con ruột của mình. Chị ta cũng cố làm mẹ tin rằng mình muốn trở thành một người mẹ, rằng cuộc đời chị ta sẽ không trọn vẹn đến khi có một đứa trẻ của riêng mình. Tất nhiên mẹ biết sự thật là gì. Patricia vẫn không thay đổi sau khoảng thời gian dài bọn mẹ chia tay nhau. Không, chị ta muốn có một đứa cháu ngoại cho cha của mẹ. Một người thừa kế, cha của mẹ có thể sẽ quên hết mọi lỗi lầm của chị ta; ông sẽ truyền hết của cải cho đứa cháu duy nhất của mình. Mẹ đã bị chấn động mạnh mẽ bởi sự gian dối này, Christina. Mẹ biết rõ lòng tham là lý do duy nhất của chị gái. Mẹ đã nói với chị ta rằng sẽ không bao giờ lìa xa con mình. Patricia phớt lờ sự phản đối của mẹ. Mẹ chứng kiến chị ta thiêu hủy lá thư mẹ nhờ chồng chị ta gửi đến Luân Đôn. Dù vậy, mẹ vẫn còn một lá thư khác thoát khỏi sự truy lùng của chị ta, và vẫn yên tâm vì biết rằng ông ngoại con sẽ tìm được nó trong tủ quần áo mùa đông của mình.
Alfred đã khiến mẹ ngạc nhiên khi hằng ngày đều mang báo tới cho mẹ đọc để giết thời gian trong khi chờ tới ngày sinh. Và thật tình cờ mẹ đã đọc được một bài báo về những người sống ở vùng biên giới.
Nhật ký hành trình, 05/10/1795
Lyon và Christina lên đường về trang viên ở nông thôn ngay sau bữa trưa bên ngoài phòng ăn mà Christina khăng khăng thực hiện. Họ ăn bánh mì vỏ cứng, pho mát, thịt cừu thái lát và mứt táo tròn. Thức ăn được bày trên chiếc chăn mềm mà Christina đã kéo theo từ trên gác. Theo bản năng, Lyon với tới chiếc quần của mình, nghĩ rằng sẽ mặc đồ trước, nhưng vì Christina đang cười bởi vẻ e thẹn của chàng, nên chàng mau chóng bị thuyết phục rằng không cần phải vội vàng như thế.
Cả hai đều bị phủ bởi một lớp bụi đất khi tới nơi, nhờ lời cầu xin đi xe ngựa không mui của Christina và chàng đã đồng ý
Trong suốt chuyến đi, chàng đã cố gợi chuyện về cha nàng mấy lần nhưng Christina dễ dàng lảng tránh. Ngay khi họ bỏ lại thành phố sau lưng, vẻ đẹp của vùng hoang vắng xung quanh đã thu hút hết sự chú ý của Christina. Sự thích thú của nàng hết sức rõ ràng. Không lâu sau Lyon nhận ra nàng tin rằng mọi vùng của nước Anh đều giống như Luân Đôn.
"Tại sao chàng lại muốn vào thành phố trong khi có thể sống ở một nơi huy hoàng như thế này?" Christina hỏi.
Huy hoàng? Lyon chưa bao giờ nghĩ về vùng nông thôn theo cách này. Dù thế, niềm vui thích có thể nhìn thấy trên mặt vợ cũng khiến chàng mở rộng tâm trí ra vẻ đẹp hoang sơ xung quanh.
"Chúng ta thích những gì quen thuộc với mình", Lyon biện bạch.
"Hãy nhìn xung quanh, hãy chiêm ngưỡng món quà của Chúa", Christina chỉ dẫn.
"Em hứa với ta điều này được không, Christina?" Lyon hỏi.
"Nếu em có thể", nàng trả lời.
"Không bao giờ thay đổi", chàng thì thầm.
Đó là một lời khen ngợi và vì thế Lyon cảm thấy bối rối bởi phản ứng của nàng.
Christina nắm chặt tay trong lòng và cúi đầu hồi lâu. Cuối cùng khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất nghiêm trang.
"Em yêu, ta không đòi hỏi em thực hiện các nghĩa vụ với nước Anh", Lyon nhận xét. "Và câu nói của ta không thích đáng chút nào. Ta sẽ đảm bảo là em không thay đổi."
"Chàng làm cách nào?" Christina hỏi.
"Xóa bỏ mọi sự cám dỗ", Lyon với một cái gật đầu.
"Sự cám dỗ?"
"Đừng bận tâm, em yêu. Đừng nghiêm túc thế. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Có phải Lettie đã thay đổi?"
Nàng biết Lyon không thích câu hỏi này. Dĩ nhiên như thế là không công bằng vì đó là câu hỏi đầu tiên nàng hỏi về quá khứ của chàng. "Chàng đã rất yêu vợ mình đúng không, Lyon?", nàng hỏi.
"Lettie đã chết. Từ bây giờ em là tất cả với ta."
"Tại sao chàng có thể tra hỏi về quá khứ của em mà lại không chấp nhận việc em hỏi chàng? Cái quắc mắt của chàng không có tác dụng với em đâu, Lyon. Hãy trả lời em đi. Chàng có yêu Lettie không?"
"Chuyện đó đã qua lâu rồi", Lyon nói. "Ta nghĩ là có... lúc ban đầu..."
“Trước khi cô ấy thay đổi", Christina thì thầm. "Cô ấy đã không giống như chàng nghĩ, có phải thế không?"
"Đúng, cô ấy không giống." Giọng nói đã trở về vẻ lạnh lẽo quen thuộc.
"Chàng vẫn chưa quên cô ấy đúng không, Lyon? Cho dù cô ấy khiến chàng tổn thương như vậy?"
"Em đang tưởng tượng đấy", Lyon lên tiếng. "Tại sao chúng ta lại nói đến chủ đề chết tiệt này?"
"Em đang cố tìm hiểu", Christina đáp. "Em gái chàng nói rằng chàng rất yêu Lettie. Có phải chuyện này đau lòng tới mức chàng thậm chí còn không muốn nhắc đến tên cô ấy?"
"Christina, có phải em muốn ta cư xử giống mẹ ta không? Tất cả những gì bà ấy nói là James", chàng nói thêm.
"Lyon, em muốn tất cả thời gian chúng ta ở cùng nhau sẽ tràn ngập niềm vui. Nếu em biết Lettie thay đổi thế nào, có lẽ em sẽ không mắc sai lầm như thế."
"Ta yêu em như chính em bây giờ. Và ta cực kỳ mệt mỏi khi nghe cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Hãy bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu đi, quý cô. Chúng ta sẽ sống với nhau đến khi cái chết chia lìa."
"Hay đến khi em thay đổi như Lettie đã làm", nàng nói, giọng cũng to, giận dữ như Lyon.
"Em sẽ không thay đổi."
Lyon chợt nhận ra mình đang hét lên. "Đây là cuộc tranh luận lố bịch. Ta yêu em."
"Chàng yêu một nàng công chúa."
"Chết tiệt, ta không quan tâm em có là một công chúa hay không. Ta yêu em."
"Ha.”
"Điều đó có nghĩa là cái quái quỷ gì thế", Lyon nghiêng tới ôm lấy vợ. "Ta không thể tin được chúng ta lại hét vào mặt nhau như vậy."
"Lyon, em không phải là công chúa."
Nàng thì thầm thú nhận trên vai chồng. Chúa ơi, nàng có vẻ vô cùng tuyệt vọng. Cơn giận của Lyon chợt tan biến. "Tốt", chàng lẩm bẩm.
"Tại sao lại tốt?" Christina ngạc nhiên.
"Bởi vì từ bây giờ em sẽ không thể nói rằng ta yêu một công chúa", chàng tươi cười lý giải. "Ta không cưới em chỉ vì danh hiệu
"Vậy thì vì sao? Chàng đã nói rằng em không biết điều chút nào, rằng em luôn cố biến chàng thành kẻ ngớ ngẩn..."
"Tiền của em.”
"Cái gì?" Christina vùng ra khỏi vòng tay Lyon để nhìn vào mắt chàng. Có một tia xác định lấp lánh trong đó. "Hẳn chàng đang đùa cợt em. Chàng không biết em có bao nhiêu tiền cho đến khi cưới em."
"Thật khôn ngoan khi em nhớ ra điều này", Lyon nói rồi hôn và xua đi nét cau có khỏi khuôn mặt vợ, sau đó vòng tay quanh vai nàng.
Christina lại tựa đầu vào vai chồng. Tiếng lộp cộp không dứt của vó ngựa và chuyển động lắc lư nhịp nhàng của chiếc xe khiến nàng buồn ngủ và hài lòng.
"Lyon? Chàng vẫn chưa hỏi tại sao em cưới chàng?", nàng thì thầm vài phút sau đó.
"Ta biết rõ tại sao em cưới ta, em yêu."
Christina mỉm cười với lời tuyên bố ngạo mạn đó. "Vậy vui lòng giải thích cho em. Em vẫn chưa hiểu tại sao."
Chàng siết nhẹ ra hiệu cho nàng biết mình không thích thú với ý kiến đó.
"Đầu tiên, là vì những vết sẹo. Em đột nhiên yêu cái thân thể sứt sẹo của ta."
"Làm sao chàng biết điều đó?", Christina hỏi, giả vờ tức giận.
"Vì em không thể rời tay khỏi người ta", chàng nói. "Thứ hai, ta khiến em liên tưởng tới một chiến binh."
Christina lắc đầu và nói. "Chàng không có chút khiêm tốn nào. Và chàng là một chiến binh, Lyon. Một kẻ kiêu ngạo, nhưng
"A, kiêu ngạo", Lyon dài giọng. "Điều đó có nghĩa là có thể em sẽ sử dụng dao với ta phải không?"
"Chàng đang định nói gì thế?"
"Phu nhân Cecille. Em đã đe dọa..."
"Vậy là chàng đã nghe cuộc trò chuyện của bọn em trong thư viện." Christina sửng sốt. "Chàng nói dối em. Thật đáng xấu hổ."
"Ta nói dối em sao?" Giọng Lyon đầy hoài nghi. "Dĩ nhiên, em luôn thành thật với ta."
"Chàng sẽ phải gạt phu nhân Cecille ra khỏi đầu", Christina tuyên bố, tóm lấy chủ đề này để tránh tranh cãi về cái khác. "Em sẽ không cưới một kẻ lang thang."
"Một kẻ gì cơ?"
"Một người đàn ông săn đuổi những phụ nữ khác", Christina giải thích. ''Em sẽ tin tưởng chàng, và chàng cũng phải tin em. Cho dù ngoại tình là mốt phổ biến ở nước Anh, chàng cũng không được làm thế. Và thế thôi."
Chàng ngạc nhiên bởi sự dữ dội trong giọng nói và chưa từng biết Christina có thể tự tin đến vậy. Thực tế, yêu cầu đó khiến Lyon vô cùng hài lòng. "Em có biết là em rất hách dịch không?", chàng thì thầm và hôn vợ lần nữa với điệu bộ hết sức ung dung.
Christina nhận ra Lyon vẫn chưa hứa hẹn, nhưng cũng không định thúc ép gì. Chuyện này nói sau vẫn còn sớm chán.
Nàng gần như ngủ thiếp đi lúc họ tới Lyonwood. Lyon thúc khuỷu tay, đánh thức vợ khỏi cơn mơ màng. "Chúng ta về đến nhà rồi, Christina."
Chiếc xe đang rẽ vào khúc quanh trên đường. Quang cảnh hoang dã đột nhiên biến mất. Vùng đất trống trải đã được thay thế bằng bãi cỏ xanh mượt mà, tốt. Một vài bụi cây được cắt tỉa cẩn thận dọc theo lối đi vòng tròn trải sỏi, cùng những đám hoa dại màu sắc sặc sỡ đan xen với những cây to. Phía trên đỉnh ngọn đồi thoai thoải này là tòa nhà tráng lệ của Lyon.
Christina nghĩ nó giống như một cung điện hơn. Ngôi nhà được xây bằng đá màu nâu xám, hai tầng, với các cửa sổ được thiết kế từng cặp một thẳng hàng nhau dọc theo mặt tiền. Những chiếc lá thường xuân màu vàng xanh rơi lả tả trên nền đá.
"Lyonwood đẹp như chủ của nó vậy", Christina lẩm bẩm. "Em sẽ không bao giờ nhớ làm thế nào để đi xung quanh nó."
"Em chỉ cần đi quanh ta là đủ", Lyon bình luận. "Ta chắc chắn em sẽ nhanh chóng chinh phục ngôi nhà mới của mình."
Christina mỉm cười vì lời trêu chọc. "Có bao nhiêu thành viên trong gia đình sống ở đây cùng chàng? Chàng có cho rằng em sẽ gặp tất cả bọn họ hôm nay không?"
"Ta không nghĩ thế", Lyon trả lời. "Ta sống một mình." Rồi bật cười khi thấy nàng sửng sốt. "Tất nhiên, từ bây giờ cô vợ bé nhỏ dịu dàng của ta sẽ sống cùng ta."
"Có bao nhiêu phòng ở đây?"
"Chỉ có mười hai phòng thôi", Lyon nhún vai đáp. Chiếc xe dừng lại ở trung tâm vòng tròn ngay khi cửa nhà bật mở. Quản gia của Lyon, một anh chàng trẻ tuổi, vạm vỡ với mái tóc màu đen tên là Brown, dẫn đầu một đoàn người giúp việc bước xuống bốn bậc thềm. Bọn họ xếp hàng ngay ngắn phía sau người quản gia. Đồng phục được hồ cứng cũng giống hệt như tư thế của họ, và mặc dù vẻ mặt họ cố kiềm chế nhưng mọi con mắt đều đổ dồn về bà chủ mới của mình.
Lyon từ chối lời đề nghị giúp đỡ vợ mình bước xuống xe. Tay nàng lạnh cóng, còn mũi thì đỏ rực lên vì đi nhanh trong gió. Chàng nghĩ có lẽ Christina hơi lo lắng khi gặp gỡ những người giúp việc lần đầu tiên, và siết chặt tay nàng.
Không lâu sau Lyon nhận ra nàng chẳng hề lo lắng chút nào. Phong thái của nàng xứng đáng là một nữ hoàng... hoặc một nàng công chúa, Lyon thầm nghĩ và toét miệng cười. Cử chỉ toát lên vẻ đài các, quý phái. Nàng duyên dáng chào hỏi từng người, chăm chú lắng nghe họ giải thích về nhiệm vụ của mình.
Dĩ nhiên, nàng quyến rũ họ, cũng giống như đã quyến rũ chàng. Ngay cả Brown, người quản gia với vẻ mặt nghiêm khắc cũng rất xúc động. Khi Christina nắm tay và tuyên bố rằng rõ ràng anh ta đã làm rất tốt công việc của mình, khuôn mặt anh ta dãn ra thành một nụ cười sung sướng.
"Tôi sẽ không can thiệp vào công việc của anh, Brown", nàng giải thích.
Brown trông có vẻ nhẹ nhõm bởi lời tuyên bố này. Rồi quay sang ông chủ của mình. "Thưa ngài, chúng tôi đã dọn dẹp phòng ngủ của ngài và một phòng liền kề cho Nữ hầu tước."
Christina ngước lên nhìn chồng, cực kỳ mong đợi chàng sẽ bảo anh ta không cần phải làm vậy. Khi Lyon chỉ gật đầu và khoác tay nàng đi lên thềm, nàng đành cố mỉm cười với những người hầu đang quan sát hai người và thì thầm sự không hài lòng với chồng.
"Em sẽ không cần phòng riêng, Lyon. Bây giờ em là vợ chàng. Em phải đắp chung một cái chăn với chàng. Và em thực sự không cần một cô hầu gái." Đưa mắt nhìn xung quanh, nàng nói thêm. "Chúa ơi, Lyon, lối vào này còn to hơn cả căn nhà ở thành phố của chàng."
Christina có lẽ sẽ không bị kinh ngạc nếu nghe được tiếng mình vọng lại. Lối vào quá vĩ đại. Nền nhà sáng bóng như gương. Một phòng khách rộng lớn ở bên trái, và một phòng khác to không kém ở bên phải cân xứng với nhau. Tiền sảnh bắt đầu từ phía bên trái của cầu thang hình xoắn ốc. Lyon giới thiệu rằng phòng ăn liền kề với phòng khách, phía sau nó là vườn cây. Phòng bếp nằm ở phía đối diện.
Phòng ngủ của họ được thông với nhau bằng một cái cửa. "Ta sẽ yêu cầu chuyển quần áo của em sang đây'", Lyon nói khi Christina cau mày rồi chỉ vào giường ngủ với một cái rướn mày và hỏi nàng có muốn kiểm tra nó có thoải mái không.
"Trông chàng như một đứa trẻ tinh quái ấy", nàng cười vang. "Em muốn đi tắm, Lyon, và sau đó muốn đi xem chuồng ngựa của chàng. Chàng có nuôi ngựa ở đây không, Lyon?"
"Nhưng em không thích cưỡi ngựa", Lyon nhắc nhở.
"Đừng bận tâm", Christina đáp.
"Christina, nếu em không hài lòng với Kathleen, ta sẽ yêu cầu một người hầu nữ khác."
"Ồ, Kathleen có vẻ rất phù hợp", Christina nói. "Em chỉ không muốn bất kỳ người hầu nào thôi."
"À, em sẽ phải có một người", Lyon tuyên bố. "Ta sẽ không thường xuyên ở đây để cởi khuy váy cho em, em yêu ạ, đừng cau mày với ta như thế."
Christina thong thả đi về phía mấy chiếc cửa sổ. ''Chàng rất hách dịch, chàng biết không Lyon?", nàng tuyên bố.
Lyon ôm lấy vợ từ phía sau và đặt một nụ hôn ướt át lên cổ nàng. "Ta thực sự muốn em lên giường."
"Bây giờ ư?"
Christina quay lại nhìn Lyon bước về phía cửa. Khi chàng khóa cửa và quay lại đối diện với nàng, Christina biết là chàng không nói đùa. Chàng nhìn bằng ánh mắt đáng sợ nhất rồi ra hiệu cho nàng bằng cái gật đầu ngạo mạn.
"Cả người em đang dính đầy bụi bẩn."
"Ta cũng thế."
Nàng đã nghẹn thở dù chàng vẫn chưa chạm vào.
Christina đá bay đôi giày ra khỏi chân và bước về phía giường. "Chàng định sẽ luôn ra lệnh cho vợ mình như vậy sao?", và hỏi.
"Đúng", Lyon đáp, vứt bỏ áo khoác và giày, rồi bước t Christina. "Vợ ta sẽ luôn vâng lời chứ?", chàng hỏi khi kéo nàng vào lòng.
"Nghĩa vụ của người vợ là phải phục tùng chồng, đúng không?" Christina hỏi.
"Đúng thế", Lyon nói. Tay chạm tới khuy áo sau lưng nàng. “Ồ, chính xác là như thế."
"Vậy thì em sẽ vâng lời, Lyon", Christina tuyên bố. "Nếu yêu cầu đó thích đáng với em."
"Một người đàn ông chỉ mong muốn thế thôi", Lyon cười toe toét.
Christina vòng tay qua cổ và hôn chồng say đắm. Lúc này nàng không ngoan ngoãn chút nào. Lưỡi nàng luồn sâu vào trong miệng, quấn quýt với lưỡi chàng và biết Lyon thích sự xâm lược của mình. Chàng siết chặt eo nàng hơn và rên rỉ thỏa mãn.
"Em yêu, ta e là sẽ phá hỏng một chiếc váy nữa của em", chàng thì thầm.
Giọng nói không chút ăn năn. Và giọng cười nhẹ nhàng của Christina cho biết điều đó không khiến nàng bận tâm chút nào.
Hai tuần tiếp theo thực sự là khoảng thời gian kỳ diệu và thần tiên với Christina giống như những trang đầu tiên trong câu chuyện về Camelot của ngài Thomas Mallory. Thời tiết cũng phù hợp với tưởng tượng của nàng và chỉ mưa vào ban đêm.
Christina và Lyon dành hầu hết thời gian trong những ngày nắng đẹp để thám hiểm vùng đất hoang vu rộng lớn quanh trang viên.
Nàng cực kỳ kinh ngạc vì một người lại có thể sở hữu nhiều đất đai đến thế.
Còn chàng thì ngạc nhiên tại sao một phụ nữ lại có thể hiểu biết nhiều đến vậy.
Christina tặng chàng món quà về nhận thức và cách đánh giá mới về các kỳ quan của thiên
Lyon bắt đầu nhận ra sự tự do quan trọng với nàng nhiều thế nào. Nàng hạnh phúc nhất khi họ ở ngoài trời. Niềm vui của nàng rất dễ lây nhiễm. Lyon phát hiện mình cười cũng nhiều như niềm thích thú khi nặng nề băng qua đám cây bụi hoang dã để đuổi theo vợ mình.
Hai người thường xuyên kết thúc một ngày tại dòng suối nhỏ yên bình mà họ vô tình phát hiện ra trong ngày khám phá đầu tiên. Và cũng luôn ngâm chân trong dòng nước mát lạnh khi ăn bữa chiều đã được chuẩn bị chu đáo.
Trong một buổi chiều như thế, Lyon định trêu chọc vợ. Chàng ngắt một chiếc lá từ bụi cây gần nhất và giả bộ như chuẩn bị ăn nó. Christina không thích thú với điều đó nên giật phắt nó khỏi tay chồng và la rầy chàng vì sự thiếu hiểu biết, rồi sau đó giải thích rằng chiếc lá này có độc, không nên cho ngựa ăn những cái cây này. Nếu chàng vẫn còn đói thì nàng sẽ rất vui lòng chia sẻ suất ăn của mình.
Buổi sáng thứ Sáu đến sớm hơn mong muốn của Lyon. Chàng phải trở về Luân Đôn để họp mặt với Rhone và những nạn nhân vô danh trong ván bài của mình.
Lyon cực kỳ miễn cưỡng rời khỏi cô vợ bé bỏng ngọt ngào của mình dù chỉ một đêm.
Chàng tỉnh giấc rất sớm và lại phát hiện ra vợ mình đang ngon giấc trên sàn nhà nên lập tức bế nàng trở lại giường. Làn da Christina hơi lạnh, chàng đã dùng tay và miệng để sưởi ấm nàng.
Chàng đã căng cứng và nhức nhối lúc Christina tỉnh giấc. Miệng chàng gắn chặt trên ngực nàng, chiếc lưỡi như một tấm vải nhung thô ráp đang cuốn quanh nhũ hoa. Chàng bắt đầu mút mạnh trong khi đôi tay ma thuật làm cháy bừng lên ngọn lửa cuồng nhiệt bên trong nàng.
Chàng biết chính xác phải chạm vào đâu để thức tỉnh sự hoang dại của vợ. Ngón tay trượt sâu vào bên trong, kéo theo một tiếng rên rỉ tắc nghẹn, rồi rút ra để trêu chọc và thình lình đâm mạnh trở lại.
Christina muốn chạm vào chồng. "Lyon." Nàng chỉ có thể gọi được tên chàng. Đôi môi chàng đã chuyến xuống chiếc bụng phắng lì với những nụ hôn nóng bỏng, ướt át trong khi tay vẫn tiếp tục trò ma thuật của mình.
Nàng không thở nổi. "Hãy nói là em muốn đi", Lyon đòi hỏi, lúc này giọng nói đã khản đặc. Đầu chàng đang chậm rãi di chuyển xuống khu vực bí ẩn giữa hai chân nàng. "Hãy nói đi, Christina", Lyon thì thầm. Hơi thở ấm nóng đang phả vào làn da nhạy cảm. Ngón tay chàng đâm sâu vào trong và rút mạnh ra để thay thế bằng môi và lưỡi mình.
Những điều Lyon đang làm khiến nàng quên cả thở. Hai mắt nhắm nghiền và tay bám chặt vào lớp ga trải giường. Sự thúc bách lớn dần đến khi bao trùm toàn thân. Từng luồng cảm xúc tràn qua như ngọn lửa mãnh liệt không kiểm soát được.
"Lyon!"
"Có thích không em yêu?"
"Có. Ôi Chúa ơi, có... Lyon, em sẽ..."
"Hãy để nó xảy ra, Christina", Lyon yêu cầu bằng giọng khàn khàn, dữ dội.
Chàng không cho phép nàng giữ được sự kiểm soát Tình trạng căng cứng thật không thể chịu đựng được giống như ngọn lửa đang thiêu đốt khắp toàn thân Christina.
Christina ưỡn người dán sát vào chàng, hôn hển gọi tên Lyon. Cảm giác choáng ngợp vẫn bao trùm lấy nàng khi Lyon trượt sâu vào bên trong.
Chàng quá thèm muốn, không thể cưỡng lại. Hơi thở đứt quãng bên tai.
"Em thích thế này đúng không, em yêu?", chàng gặng hỏi.
"Vâng, Lyon", nàng thì thầm đáp lại.
"Hãy quấn chân quanh người ta, khiến ta..." Mệnh lệnh của chàng kết thúc bằng tiếng rên rỉ mãnh liệt
Christina đã vòng cả tay và chân quanh người Lyon, kéo chàng vào sâu bên trong mình hơn. Móng tay cào xước vai chàng, vòng ôm chặt cứng và ngọt ngào, nóng bỏng như nơi thầm kín của nàng.
Chàng càu nhàu mãn nguyện. Christina từ từ chuyển động hông. "Chàng có thích thế này không, Lyon?", và thì thầm khi đẩy lại.
Lyon không thể mở miệng trả Iời. Nhưng cơ thể cho thấy chàng thích thú nhiều thế nào. Và khi phóng hạt giống vào bên trong Christina, chàng nghĩ hẳn mình đã chết và đang đi tới thiên đường.
Một giờ sau, Lyon cùng Christina đi xuống tầng một, tay ôm chặt vai nàng đầy chiếm hữu.
Brown đang đợi ở dưới chân cầu thang. Sau khi thông báo rằng ngựa của Lyon đã sẵn sàng và đang đợi ở trước cửa, người quản gia kín đáo rút lui để Hầu tước có thêm vài phút riêng tư tạm biệt vợ theo đúng quy tắc.
"Christina, khi nào em vượt qua được nỗi sợ về những con ngựa thì chúng ta sẽ cùng nhau cưỡi chúng mỗi..."
"Em không sự ngựa", Christina kêu lên. Giọng nghe như bị sỉ nhục. "Chúng ta đã nói về chuyện này rồi, Lyon. Em sợ những cái yên ngựa, chứ không phải bản thân con vật. Đó là một sự khác biệt lớn."
"Em sẽ không cưỡi ngựa mà không có yên", Lyon tuyên bố. "Và thế thôi."
"Chàng quá ngoan cố", nàng lẩm bẩm.
"Ta chỉ không muốn em ngã xuống đất và làm gẫy cái cổ nhỏ bé xinh xắn của mình thôi."
Lyon mở cửa, nắm tay Christina và kéo nàng bước ra ngoài.
Christina đang cau mày và nghĩ Lyon có lẽ đã xúc phạm mình lần nữa. Rồi nàng biện bạch rằng hẳn chàng không biết có thể cưỡi ngựa giỏi ra sao. Có thể chàng không định phỉ báng mà thực sự lo lắng về sự an toàn, hay như đã nói về cái cổ nhỏ bé xinh xắn của nàng.
Christina băn khoăn không biết Lyon sẽ nghĩ gì nếu biết nàng luôn dậy sớm và cưỡi ngựa hầu hết các buổi sáng. Chắc chàng sẽ rất tức giận, nàng suy đoán. Christina đã hối tiếc vì trò lừa bịp nho nhỏ này và gạt bỏ mặc cảm tội lỗi sang một bên. Nàng luôn quay trở lại giường trước khi chàng thức dậy và không lo lắng bị phát hiện. Wendell - người trông coi ngựa sẽ không báo với Lyon. Không, Wendell là người ít nói. Hơn nữa anh ta cho rằng nàng đã được Lyon cho phép.
"Christina, ta sẽ quay lại vào trưa mai", Lyon lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Christina và nâng cằm vợ lên và hôn nàng một cách đứng đắn.
Lúc chàng bắt đầu bước xuống thềm, Christina vội chạy theo. "Em vẫn không hiểu tại sao mình không thể đi cùng chàng. Em muốn gặp em gái và mẹ chàng nữa, Lyon."
"Lần sau đi, em yêu. Diana sẽ tới dự bữa tiệc nhà Martin tối nay."
"Cô Harriett cũng đi cùng chứ?"
"Có thể", Lyon đáp.
"Em có thể đi cùng họ", Christina gợi ý.
"Ta nghĩ là em thích ở vùng nông thôn này", Lyon nhắc nhở. "Đúng không?"'
"Vâng, em rất thích. Nhưng em là vợ chàng, Lyon. Em nên thực hiện nghĩa vụ với những người thân thích của chàng. Chàng biết không, mặc dù rất kỳ quặc nhưng em phải thừa nhận là mình thực sự thích một vài bữa tiệc. Có một số người rất đáng mến mà em muốn gặp lại."
"Không."
Giọng nói rất cứng rắn khiến Christina lập tức cảm thấy bối rối. "Tại sao chàng lại không muốn em đi cùng? Em đã làm gì khiến chàng phật ý
Lyon bị tác động bởi sự lo lắng trong giọng nói của Christina nên dừng lại, nhìn sâu vào mắt, rồi đột nhiên khao khát muốn hôn nàng lần nữa. "Em không làm gì khiến ta phải bực mình hết. Nếu em muốn tham dự một vài bữa tiệc thì hãy chờ tới lúc ta có thể đi cùng.”
"Liệu em có thể chơi bài cùng chàng và những kẻ phá rối không?", nàng hỏi. "Em chưa từng chơi trước đó, nhưng em chắc chắn nó không quá khó để học.”
Lyon giấu kín vẻ thích thú của mình. Vợ chàng có vẻ rất nghiêm túc. Giọng nói chân thành cho thấy rõ điều đó. "Ta sẽ dạy em lúc khác, Christina. Nếu em muốn, ta có thể chờ trong khi em viết một lá thư cho Diana và cô Harriett."
Christina có thể khẳng định rằng Lyon kiên quyết không cho mình đi cùng. "Em đã viết xong rồi, thậm chí cho cả dì Patricia và Elbert", nàng thông báo. "Brown đã gửi chúng đi ngày hôm qua.”
Họ sóng bước cùng nhau, tay trong tay. Khi đến cạnh con chiến mã của mình, Hầu tước quay lại. "Ta phải đi bây giờ, em yêu."
"Em biết.”
Nàng không cố ý tỏ ra đáng thương. Sự thực Lyon phải rời đi khiến nàng cảm thấy buồn, đúng, nhưng chính thái độ thờ ơ của chàng khiến nàng đau khổ hơn. Nàng cho rằng Lyon không bận tâm vì phải rời xa mình. Còn nàng thì rất buồn phiền.
Đeo bám dai dẳng không phải là tính cách của nàng. Nhưng dường như Christina không thể rời tay chồng ra. Chuyện quái quỷ gì vậy? Chúa ơi, nàng gần như phát khóc. Chàng chỉ đi có một đêm thôi, nàng tự nhủ, không phải là mãi mãi.
Lyon hôn nhẹ lên trán vợ. "Có điều gì em muốn nói trước khi ta đi không, Christina?"
Giọng Hầu tước dỗ dành ngon ngọt. Christina buông tay ra. "Không."
Lyon thở dài, lại nắm tay và kéo vng một bên để người giữ ngựa không thể nghe trộm rồi nói. "Ta sẽ rất nhớ em."
Giọng nói không còn dỗ dành nữa mà rất nhanh nhảu.
Christina bật cười.
"Chết tiệt em yêu, ta muốn nghe những lời dịu dàng", chàng càu nhàu. Lập tức cảm thấy mình như thằng ngốc khi thú nhận điều lố bịch như vậy.
"Chết tiệt, Lyon, em muốn đi Luân Đôn cùng chàng."
"Christina, em sẽ ở đây", Lyon hét toáng lên, sau đó hít một hơi thật sâu, rồi bực tức nói thêm. "Ta yêu em, Christina. Nào, hãy nói em yêu ta đi. Ta đã phải chờ đợi cả tuần để nghe em thú nhận điều này."
Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt bất mãn. Lyon không nhượng bộ. "Christina, ta đang đợi đấy."
"Chúc chuyến đi an toàn, Lyon."
Lyon không nhận ra, đối với chàng, lời thú nhận nàng yêu mình quan trọng như thế nào cho đến khi yêu cầu hoàn toàn bị cự tuyệt. Lyon đứng đó, hết sức tức giận và cảm giác thất bại, ánh mắt trầm ngâm nhìn Christina đi xa.
"Khốn kiếp", chàng lẩm bẩm rồi leo lên con chiến mã, nắm lấy dây cương từ Wendell, dù có vẻ không thể thúc ngựa đi được. Thậm chí không thể rời mắt khỏi người phụ nữ cứng đầu đang sải bước về phía cửa.
Christina sẽ không thể gạt bỏ chàng lần này. Tay run lên khi chạm tới tay nắm cửa bằng đồng. Chàng quả thật vô cùng bướng bỉnh, liên tục thúc giục và cằn nhằn, không để nàng giấu kín cảm xúc của mình. Nhưng Lyon không hiểu tầm quan trọng của điều chàng vừa yêu cầu. Một khi đã trao những lời nói đó thì nàng sẽ không thể quay lại được.
Không, nàng sẽ không thể trở về nhà được nữa.
Một nụ cười nhẹ làm thay đổi nét mặt. Sự thật vừa đau đớn vừa hân hoan. Thực sự nàng sẽ không bao giờ có lựa chọn đúng không? Kể từ giây phút gặp gỡ Lyon, trái tim nàng đã biết điều đó. Tại sao lại mất nhiều thời gian đến thế để chấp nhận nó?
Christina nhìn qua vai, nước mắt cản trở tầm nhìn của nàng. "Hãy mau chóng trở về, Lyon. Em sẽ đợi chàng."
"Hãy nói những lời đó, Christina." Lyon cũng đồng thời hét lên và trên khuôn mặt thể hiện rõ sự giận dữ.
"Em yêu chàng.”
Vài nhịp đập của con tim trôi qua trước khi Lyon nhận thức được lời thú nhận của vợ. Và rồi cộc lốc gật đầu. Ổ, chàng quả là quá ngạo mạn. Nhưng thái độ lại rất dịu dàng, chu đáo và cực kỳ yêu thương.
Chỉ cần như vậy là đủ. Christina giấu kín nụ cười của mình. Một cảm giác mãn nguyện và sung sướng tràn ngập. Đột nhiên nàng cảm thấy nhẹ nhàng như cơn gió.
Sự thú nhận đó đã mang lại tự do.
Christina mở cửa và chuẩn bị bước vào khi tiếng hét của chồng khiến nàng khựng lại. "Vợ yêu?"
"Sao hả, chồng của em?"
"Hãy nói em cũng tin tưởng ta đi."
Nàng quay ngoắt lại. Hai tay chống hông và hy vọng Lyon có thể nhìn thấy vẻ mặt tức tối của mình. "Đừng ép em, Lyon. Hãy nhấm nháp mỗi chiến thắng ở từng thời điểm, giống như bất kỳ chiến binh cao quý nào."
Lyon cười ha hả, hét lên. "Được, Christina, thưởng thức chiến thắng ở từng thời điểm. Lúc này ta đã hoàn toàn có được em, đúng không?", chàng hỏi, niềm vui lấp lánh trong ánh mắt và nụ cười
Người đàn ông này lại hả hê lần nữa.
Christina sải bước trên bậc thềm cuối cùng. "Đúng vậy, Lyon, chàng đã có em. Và khi về đến Luân Đôn, chàng sẽ phải tìm hiểu chính xác mình đã có được cái gì. Không giả vờ. Không nói dối nữa."
"Ta không thể hạnh phúc hơn", Lyon nhận xét.
"Hãy cẩn thận, Lyon. Em e cảm giác đó sẽ không kéo dài đâu."
Nàng hét to lời cảnh báo qua vai. Cánh cửa đóng sầm lại trước khi Lyon có thể hỏi thêm.
Lyon cảm giác như gánh nặng đã rời khỏi vai - và trái tim. Christina yêu chàng. "Phần kết sẽ đến sớm thôi, vợ yêu", chàng lẩm bẩm. "Ta hứa đấy."
Chàng chưa bao giờ cảm thấy tự tin, vô cùng, vô cùng bình thản đến thế.
Cảm giác đó không kéo dài.
Chương 13
Con mới chỉ được ba tháng khi mẹ quấn con lại và chuẩn bị cho một cuộc phiêu lưu khác. Mẹ rời đi trong đêm tối để Patricia không thể ngăn cản được. Mẹ cũng không nhắn lại với chị ta vì tin rằng chị ta sẽ cho người đuổi theo.
Con là một cô bé mạnh mẽ. Với suy nghĩ đó, mẹ cho rằng chuyến đi sẽ khó khăn với mẹ hơn là với con. Con chỉ mới bắt đầu học cười và là một đứa trẻ rất dễ thương.
Mẹ đã lên kế hoạch rời đi cùng Jacob và Emily Jackson. Con biết không, mẹ đã gặp họ trong những buổi lễ ở nhà thờ vào Chủ nhật và lập tức quý mến họ. Họ vừa mới kết hôn và đã bán hết quà cưới nên có đủ tiền để tìm kiếm cuộc sống mới. Họ rất cảm kích bởi sự giúp đỡ của mẹ. Emily cũng rất yêu quý con, Christina. Cô ấy hát ru và đung đưa cho đến khi con ngủ thiếp đi trong lúc mẹ nấu bữa tối.
Jacob là một người đàn ông khao khát được khám phá. Tối tối anh ấy lại kể cho bọn mẹ nghe những câu chuyện kỳ diệu nhất về những con người dũng cảm sống ở vùng núi Đen. Anh trai của anh ấy đã đưa cả gia đình tới đó và báo cho Jacob biết anh ta đã trở nên giàu có khi trồng trọt ở vùng đất đó.
Sự nhiệt tình của Jacob rất dễ lan truyền sang người khác. Mẹ cũng nhanh chóng trở nên hào hứng như anh ấy. Emily nói rằng có rất nhiều đàn ông độc thân đang làm việc ở đó, và chắc chắn mẹ sẽ sớm tìm được một người chồng tốt. Mẹ thừa nhận với con là mẹ đã khiến họ tin rằng chồng mình vừa mới qua đời, và mẹ cảm thấy rất xấu hổ vì đã nói dối họ.
Mẹ đã nhắc đi nhắc lại với bản thân rằng lời nói dối đó không có hại. Edward sẽ không bao giờ tìm ra mẹ ở vùng đất hoang vu mênh mông này.
Bọn mẹ gia nhập một đoàn xe ngựa đi tới nơi mà mẹ tin rằng ở tận cùng trái đất. Mẹ vô cùng mệt mỏi. Emily vẫn luôn tươi cười. Và rồi, trong một buổi chiều mưa lạnh lẽo, bọn mẹ cùng đi tới một thung lũng bên dưới những ngọn núi hùng vĩ nhất mà mẹ từng nhìn thấy.
Mẹ nhớ hôm đó trời khá lạnh. Nhưng điều đó không quan trọng. Chúng ta đã tự do, Christina. Tự do. Bây giờ không ai có thể làm hại chúng ta nữa.
Nhật ký hành trình, 11/10/1795
Lyon đã rời đi được khoảng h một tiếng đồng hồ khi hai lá thư được mang tới. Cả hai đều đề tên người nhận là Christina, và đều yêu cầu nàng phải đọc ngay lập tức.
Sau khi yêu cầu Kathleen dẫn người đưa thư vào bếp nghỉ ngơi, Christina mang hai lá thư đến thư viện của Lyon.
Lá thư thứ nhất là từ dì Patricia. Đó là một lá thư đáng ghét tràn đầy những Iời phỉ báng về Lyon. Nữ bá tước nói với Christina rằng bà ta biết toàn bộ sự thật về Hầu tước và cảm thấy có trách nhiệm phải cảnh báo cháu gái của mình rằng nàng đã cưới phải một kẻ giết người.
Rồi bà ta yêu cầu Christina phải quay về Luân Đôn ngay tức khắc để nàng có thể đi cùng bà ta đến các sự kiện của giới thượng lưu. Bà ta than vãn về sự thật nhục nhã là mình đã không nhận được bất kỳ lời mời nào kể từ đám cưới kỳ quặc của Christina.
Christina lắc đầu. Mới chỉ gần một tháng kể từ đám cưới nhưng dì nàng làm như thể nó đã kéo dài cả năm qua.
Nữ bá tước kết thúc danh sách phàn nàn của mình bằng một lời nhắn nhủ rằng bà ta gửi kèm theo đấy một lá thư dài nhận được từ nhà truyền giáo Deavenrue.
Bà ta hy vọng Christina sẽ không nhận được tin tức xấu.
Lập tức Christina cảm thấy nghi ngờ. Không phù hợp với tính cách của dì Patricia khi đưa ra một nhận xét tốt bụng như vậy. Nàng nghĩ có lẽ Nữ bá tước lại bắt đầu một trò bịp bợm. Tuy nhiên, nàng rất quen thuộc với chữ viết của người thầy cũ và kiểu chữ bay bướm trên bì thư cho thấy thực sự ông đã viết lá thư này. Hơn nữa, dấu tem đóng ở mặt sau của lá thư cũng chưa bị gỡ ra.
Bị thuyết phục rằng lá thư này thực sự được gửi từ người bạn đáng mến của mình, cuối cùng Christina cũng bóc nó ra.
Brown là người đầu tiên nghe được tiếng thét nghẹn ngào phát ra từ thư viện. Anh phóng như bay vào trong phòng và gần như hoảng hốt lúc phát hiện ra bà chủ đã ngất xỉu trên
Anh ngoái cổ lên hét gọi người giúp việc trong lúc quỳ xuống bên cạnh Nữ hầu tước. Kathleen - hầu gái của Christina, là người đầu tiên chạy tới. Khi nhìn thấy bà chủ, cô thảng thốt kêu lên. "Phu nhân bị ngất ư? Brown, tại sao cô ấy lại khóc? Cô ấy bị đau sao?"
"Đừng hỏi nữa, cô gái", Brown quát lớn, cẩn thận bế bà chủ của mình lên, rồi chú ý tới lá thư nàng đang nắm chặt trong tay. Anh kết luận rằng chính tin tức vừa nhận được đã khiến nàng ngất xỉu. "Hãy đi chuẩn bị giường cho phu nhân ngay, Kathleen", anh càu nhàu. "Cô ấy không nặng hơn một cọng lông chim. Cầu Chúa cho cô ấy không bị ốm."
Hầu hết người hầu đã tập trung lại và im lặng đi theo Brown khi anh bế Christina đi lên cầu thang quanh co. Kathleen đã nhanh chóng chuẩn bị giường trong phòng ngủ của nàng, nhưng Brown đã bế Christina đi qua đó vào thẳng phòng ngủ của ông chủ.
"Cô ấy sẽ thấy dễ chịu hơn khi tỉnh giấc ở đây", anh thì thầm với người đầu bếp. "Ông bà chủ rất gắn bó với nhau. Cô ấy ngủ ở đây hằng đêm.”
"Chúng ta có nên báo cho Hầu tước không?'' Kathleen hỏi giữa những tiếng nức nở.
"Gọi Sophie ngay", Brown ra lệnh. "Bà ấy sẽ biết phải làm gì với người bị ngất. Người đưa thư vẫn còn ở đây phải không?"
Khi Kathleen gật đầu, Brown nói, "Tôi sẽ bảo anh ta chuyển một tin nhắn tới Hầu tước. Lewis", rồi ra lệnh cho người làm vườn, "Đi và bảo anh ta chờ một chút".
Christina mở bừng mắt ngay lúc Brown đang buông tấm rèm xung quanh giường. “Đừng làm ầm ĩ vì tôi, Brown."
"Phu nhân, cô bị đau ở đâu không?" Brown hỏi, giọng tràn đầy vẻ lo lắng. "Tôi đã cho mời Sophie. Bà ấy biết cần làm gì", và nói thêm, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói.
Christina đang cố gắng ngồi dậy thì một người nữ cao lớn, mái tóc muối tiêu vội vã đi vào phòng. Bà ta chèn hai cái gối sau lưng Christina. "Bà nghĩ sao, Sophie?" Kathleen hỏi. "Bà chủ hét lên một tiếng khủng khiếp và chết ngất sau đó."
"Tôi có nghe tiếng cô ấy", Sophie thông báo, đặt tay lên trán Christina. Động tác của bà nhanh nhẹn, nhưng khuôn mặt lại rất căng thẳng. "Brown, tốt nhất là mời bác sĩ Winters. Cô ấy như đang phát sốt. Winters là bác sĩ riêng của chồng cô", Sophie giải thích với Christina.
"Tôi không bị ốm", Christina phản đối nhưng kinh ngạc vì giọng nói của mình quá yếu ớt. "Brown, đừng mời bác sĩ. Bây giờ tôi cảm thấy khá hơn rồi. Nhưng tôi phải đi Luân Đôn ngay lập tức. Vui lòng mang xe ngựa tới cho tôi. Kathleen, cô có thể giúp tôi sửa soạn ít đồ được không?"
"Phu nhân, cô không thể rời giường được. Cô đang bị ốm dù có thừa nhận hay không", Sophie phản đối. "Cô nhợt nhạt như một đám mây. Đúng như vậy."
"Tôi phải đến chỗ chồng tôi", Christina cãi lại. "Chàng sẽ biết phải làm gì."
"Chính tin tức trong lá thư khiến bà chủ bị ngất xỉu đúng không ạ?" Kathleen hỏi, vặn vẹo hai tay.
Brown quay sang lừ cô hầu gái. Kathleen lập tức cảm thấy ân hận. "Em xin lỗi vì quá tò mò, thưa phu nhân, nhưng tất cả bọn em đều rất lo lắng. Phu nhân khiến bọn em hết sức sợ hãi và chúng em đều rất quan tâm tới phu nhân."
Christina cố gắng mỉm cười. "Và tôi cũng rất quan tâm tới mọi ngưòi", nàng nói. "Đúng thế, Kathleen, chính là do lá thư."
"Tin xấu phải không ạ?" Kathleen hỏi.
“Tất nhiên đó là tin xấu rồi, cô thật ngớ ngẩn", Brown gắt nhỏ. "Bất kỳ ai chỉ cần dùng nửa cái đầu cũng có thể đoán ra", và nói thêm. "Phu nhân, tôi có thể làm gì giúp nguôi nỗi đau buồn của cô không?"
"Có đấy Christina đáp. "Đừng tranh cãi khi tôi nói là tôi sẽ phải đi Luân Đôn ngay. Xin hãy giúp tôi, Brown. Tôi cầu xin anh đấy."
"Tôi sẽ làm tất cả vì cô", Brown thốt lên đầy nhiệt tình rồi đỏ mặt và nói thêm, "Hầu tước sẽ rất bực bội vì sự thay đổi này, nhưng nếu cô nhất định phải đi, tôi sẽ cử bốn người đàn ông khoẻ mạnh hộ tống cô. Kathleen, hãy nhanh tay và thực hiện mệnh lệnh của bà chủ đi".
"Em sẽ đi cùng phu nhân chứ?" Kathleen hỏi.
"Cô sẽ đi", Brown thông báo trước khi Christina kịp ngăn cản cô hầu gái hăng hái của mình.
"Tôi muốn ở một mình vài phút", Christina nói nhỏ. "Tôi phải đau buồn trong riêng tư."
Rồi tất cả đột nhiên hiểu ra. Hẳn có người thân thích nào đó của bà chủ đã qua đời.
Brown tức khắc ra hiệu cho tất cả người hầu rời khỏi phòng. Anh ngập ngừng một chút sau khi đóng cửa, rồi đứng đó, cảm thấy bất lực khi nghe thấy những tiếng nức nở đau lòng phát ra từ căn phòng.
Anh không biết phải giúp nàng thế nào. Brown đứng thẳng lên và nhanh chóng bước xuống sảnh. Lúc này sức khỏe và sự an toàn của bà chủ đặt nặng lên vai anh. Anh không muốn có bất cứ sơ suất nào và quyết định cử sáu người thay vì bốn như lúc đầu đi theo bảo vệ Nữ hầu tước.
Và cho dù cực kỳ là bất thường nếu một quản gia rời bỏ nhiệm vụ chăm nom ngôi nhà, nhưng Brown không quan tâm. Anh không định bỏ mặc bà chủ cho đến khi cô ấy được an toàn trong vòng tay của chồng mình. Đúng thế, anh sẽ đi cùng cô ấy. Và nếu có thể nhớ ra làm thế nào để nhảy lên lưng một con ngựa, chắc hẳn anh sẽ dẫn đầu mọi ngưòi.
Christina không hề biết nàng đã khiến đám người hầu lo lắng thế nào. Nàng rúc vào trong chăn, ôm chặt chiếc gối của Lyon trước ngực và âm thầm khóc.
Khi đã khóc cạn nước mắt, nàng từ từ leo ra khỏi giường và tìm chiếc kéo. Nàng sẽ cắt tóc và bắt đầu nghi thức khóc thương.
Từ giờ phút này, dì Patricia coi như đã chết. Christina sẽ không bao giờ bận tâm về sự tồn tại của bà ta nữa.
Việc cắt vài inch tóc diễn ra nhanh chóng. Kathleen vội vã bước vào phòng, mang theo chiếc váy màu xanh lá cây nhạt màu. Mắt cô mở to khi thấy mái tóc của bà chủ bị cắt ngắn, nhưng vẫn im lặng và giúp nàng thay đồ.
"Chúng em sẽ xong xuôi trong vòng mười phút nữa", Kathleen nói nhỏ trước khi để nàng lại một mình.
Christina bước về phía cửa sổ và nhìn chăm chăm ra vùng đất đai xung quanh. Nàng nghĩ về gia đình mình. Merry sẽ yêu mến vùng đất này. Dĩ nhiên Sói Đen cũng sẽ bị ấn tượng, dù ông không bao giờ thừa nhận. Ông quá kiêu ngạo để công nhận điều đó. Ổng cũng sẽ lấy làm khó hiểu nếu biết Lyon sở hữu nhiều đất như thế.
Đại Bàng Trắng sẽ bị choáng ngợp hơn bởi đàn ngựa của Lyon. Những con ngựa được nuôi dưỡng chu đáo rất khỏe mạnh và dẻo dai, còn đàn ngựa con thì quá hiếu chiến và rất đẹp đẽ, là minh chứng về sự lựa chọn kỹ càng của Lyon.
"Họ không chết", giọng Christina tràn đầy tức giận.
Nàng lại bắt đầu khóc. Không, họ chưa chết. Lá thư là một sự dối trá. Từ sâu thẳm trái tim, nàng sẽ biết nếu có bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra với gia đình mình.
"Mình sẽ biết", nàng thì thầm tự nhủ.
Đúng, đây là một trò lừa bịp. Christina không biết dì nàng đã làm thế nào để hoàn thành lá thư bẩn thỉu này, nhưng đó là một trò bịp bợm. Người đàn bà xấu xa đó muốn Christina tin rằng gia đình người da đỏ của nàng đã chết.
Christina không hiểu mục đích của Nữ bá tước là gì.
Lyon có thể giải thích được. Chàng là chiến binh cừ khôi, sắc sảo và biết mọi trò lừa đảo trên thế giới.
Nàng cảm thấy một mong muốn đến tuyệt vọng được gặp chồng mình.
Christina sẽ yêu cầu chàng ôm mình vào lòng, nói chàng yêu nàng nhiều thế nào. Và sẽ đề nghị chàng hôn mình. Sự âu yếm của chàng sẽ xua tan nỗi đau khổ, buồn phiền.
Nàng sẽ đòi hỏi và Lyon sẽ đáp ứng. Đó là nghĩa vụ của chàng.
***
Khi Lyon đến được ngôi nhà ở Luân Đôn, ngài Fenton Richards đã đang đợi chàng ở ngưỡng cửa.
Richards không mỉm cười.
Lyon lập tức cảnh giác. "Ông đã béo lên nhiều đấy", và tuyên bố thay cho lời chào hỏi.
"Tôi đã béo lên", Richards thừa nhận với nụ cười tươi tắn rồi vỗ nhẹ lên cái bụng bụ để ám chỉ đó chính là nơi tập trung trọng lượng thừa của mình.
Lyon bắt đầu thả lỏng bản thân. Động tác của ông ta đã nói tất cả những điều chàng cần biết. Chắc chắn có chuyện xảy ra, nên Richards không thể đợi được mà tự mình đến đây. Nhưng thái độ bình thường của ông cho thấy đó không phải là vấn đề nghiêm trọng.
Richards quay sang đập bình bình vào cửa. Nó được một người hầu mở ra ngay tức khắc. Lyon ra hiệu cho người hầu cầm dây cương và đưa ngựa đi, rồi dẫn bạn vào thư viện.
Richards lặc lè theo sau. Ông là một người to béo với bộ râu rậm rạp và mái tóc bạc phơ, ăn nói nhẹ nhàng, gù lưng và thường tỏ ra thận trọng. Trừ khi ở cùng với Lyon. Người đàn ông đứng tuổi này có thể thư giãn vì tin tưởng tuyệt đối vào người bạn trẻ của mình.
"Địa ngục đã bị phá vỡ với một sự trả th dữ dội."
Lyon rướn mày lên bởi nhận xét nhẹ nhàng đó.
"Rhone đã bị quản thúc tại nhà", Richards thông báo rồi thả người vào một trong hai chiếc ghế bọc da đặt trước bàn làm việc của Lyon trước khi nói thêm, "Tôi đã cố can thiệp, nhưng lời buộc tội được đưa ra bởi Wellingham. Bây giờ cậu phải giải quyết vấn đề này".
"Làm sao cậu ta bị phát hiện?" Lyon hỏi, ngồi xuống phía sau chiếc bàn và bắt đầu chọn lọc giữa đống thư từ cùng những Iời mời cao ngất ở giữa bàn.
Richards cười khúc khích và nhận xét. "Cậu đón nhận trách nhiệm với người bạn của chúng ta rất bình tĩnh."
"Như ông đã nói, trách nhiệm đó thuộc về tôi từ lúc này. Tôi sẽ giải quyết nó. Kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra. Làm thế nào..."
"Wellingham đã chú ý tới cổ tay bị quấn băng của Rhone. Sau đó một suy đoán được đưa ra. Rhone có quá nhiều điểm tương đồng", Richards tuyên bố. "Có vẻ như cậu ta đã lao vào Wellingham trên đường về nhà từ đám cưới của cậu. Nhân tiện, tôi rất xin lỗi vì không tham dự buổi lễ được", ông nói thêm. “Tôi không thể làm gì hơn. Tôi vừa mới trở về Luân Đôn hai ngày trước."
"Đó chỉ là một bữa tiệc giản dị thôi mà", Lyon nói. "Ông sẽ phải tới Lyonwood để gặp Christina", chàng hỏi, quay trở lại vấn đề trước mắt. "Rhone đã phản ứng thế nào?"
"Với bản tính ngang tàng thiên phú của cậu ta ư", Richards lạnh lùng bình luận. "Kể từ khi bị quản thúc tại nhà, cậu ta đã tổ chức tiệc tùng hằng đêm. Có một buổi tiệc đêm nay đấy. Tôi định sẽ ghé qua."
Richards dừng lại, nhìn Lyon bằng ánh mắt đầy ẩn ý hồi lâu.
Lyon cuời toe toét. "Tôi sẽ có mặt", và nói. "Đừng mang nhiều đồ có giá trị theo đấy, Richards. Ông không muốn bị cướp bởi J, đúng không?"
"À, vậy là Jack sẽ tái xuất hiện hả?"
"Ông có thể đánh cược điều đó."
"Hẳn Rhone sẽ không thích thú nhỉ?" Richards bình luận rồi ngồi thẳng trên ghế, ánh mắt chợt trở nên linh hoạt. "Nào, giờ vấn đề của Rhone đã được giải quyết, tôi sẽ chuyển sang vấn đề khác khiến tôi phải gặp cậu. Chính xác là về cha vợ của cậu."
Richards khiến Lyon chú ý hoàn toàn. Chàng hất đống thư sang một bên và rướn người về phía trước.
"Cậu có biết Nam tước đang trên đường về Luân Đôn không, Lyon?"
Lyon lắc đầu. "Làm sao ông biết ông ta?", chàng hỏi.
"Tên ông ta là Edward Stalinsky, nhưng tất nhiên là cậu biết điều này", Richards nói.
Lyon gật đầu bởi đã biết tên đầy đủ của cha vợ, nhưng chỉ khi nhìn Christina ký tên vào tờ giấy chứng nhận hôn thú. "Đúng, Nam tước Stalinsky", chàng nói, thúc giục Richards tiếp tục.
"Ông ta đã thực hiện một ân huệ cho chúng ta trước đây rất lâu. Vụ Brisbane. Cậu có nhớ được nghe về vụ bất hạnh đó không?"
Bất hạnh? Lyon lắc đầu. "Tôi chỉ nhớ ông đã gọi trận chiến Waterloo là nỗi bất hạnh của Napoleon thôi", chàng đáp. "Hãy nói cho tôi về vụ Brisbane đi. Tôi chẳng mảy may nhớ chút nào về nó cả."
"Lúc đó cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc. Tuy nhiên, tôi nghĩ hẳn cậu cũng nghe về nó dù sớm hay muộn", Richards nói, giọng thì thào. "Tôi quên mất là mình hơn cậu những hai mươi tuổi. Tôi cho rằng mình nên nhường một người trẻ tuổi hơn nắm giữ vị trí này", và
"Ông đã cố gắng nghỉ hưu vài lần trong suốt thời gian tôi làm việc cho ông", Lyon đáp.
Chàng mong muốn nghe Richards kể về những gì đã xảy ra với mình và tìm hiểu mọi thứ có thể về cha của Christina, nhưng hiểu người bạn của mình quá rõ và biết ông sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn bình thường để hồi tưởng lại.
"Tôi giống như một con chó săn già ấy", Richards nói. "Đánh hơi các rắc rối vẫn luôn thu hút tâm trí tôi. Brisbane là một người Anh", ông tiếp tục, cuối cùng cũng quay lại chủ đề chính. "Có thể nói hắn ta giống như Benedict Arnold. Hắn phản bội, bán một vài bí mật, rồi gia đình hắn lo lắng về lương tâm của hắn. Hắn có một vợ và bốn con gái. Hắn đến chỗ bọn tôi và thừa nhận tội lỗi. Bọn tôi, hay chính xác hơn là người tiền nhiệm của tôi, đã hứa với hắn. Cậu thấy đấy, chúng tôi đang thả con săn sắt để bắt con cá rô. Với sự hợp tác hoàn toàn của Brisbane, chúng tôi đã lập một cái bẫy để tóm gọn cấp trên của hắn. Nam tước Stalinsky đóng vai trò như người trung gian của chúng tôi. Tôi không nhớ tại sao ông ta lại tham dự vào", ông nhún vai nói thêm.
"Nam tước đã làm tất cả những gì có thể - thực hiện mọi sự đề phòng tôi đưa ra - nhưng kế hoạch đã thất bại cực kỳ khủng khiếp."
"Như thế nào?" Lyon hỏi.
"Vợ Brisbane và bọn trẻ bị sát hại. Cổ họng của họ bị cắt đứt. Tấn bi kịch được dàn dựng như thể chính Brisbane đã giết họ rồi tự tử sau đó."
"Ông không cho rằng đó là điều thực sự xảy ra, đúng không?" Lyon hói.
"Không, tất nhiên là không. Tôi nghĩ là một trong những cấp trên của Brisbane đã khám phá ra cái bẫy", Richards đáp. "Cho dù là tình cờ hay phải trả bằng tiền."
"Còn Nam tước Stalinsky thì sao? Sau đó ông ta có tiếp tục làm việc cho chính phủ
"Không. Ông ta kết hôn sau vụ Brisbane không lâu và trả về quê hương. Ông ta bị ám ảnh bởi cảnh tượng kinh hoàng đã được chứng kiến. Ông ta là người đầu tiên phát hiện ra những cái xác đó, cậu biết không, và sau đó từ chối giúp đỡ nước Anh. Không thể trách cứ ông ta. Tôi không có mặt ở đó, nhưng có thể tưởng tượng cơn ác mộng mà Stalinsky rơi vào."
"Ông có giữ liên lạc với ông ta không?"
"Không ai trong chúng tôi còn liên lạc với ông ta", Richards đáp. "Nhưng một vài người bạn cũ của ông ta đã nhận được thông báo là ông ta sẽ sớm quay trở lại Anh."
[FONT=arial]"Tôi băn khoăn không hiểu ông ta có biết mình hiện có một cô con