Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất - Diệp Tử
ruby_trinh > 10-04-2011, 08:31 AM
2. CÓ GAN ĐỪNG CHẠY, ĐỢI ĐẤY MÀ XEM!
Thứ 7, như thường lệ Diêu Thiên Thiên hăng hái chiến đấu trước màn hình máy tính, dự định lợi dụng thời gian cuối tuần bế quan luyện cấp, chỉ cần tăng thêm một tầng, là cô có thể được liệt vào danh sách mười đại cao thủ trong sever này.
Vào những này Mễ Bác phải tăng ca, đi công tác hay những ngày không hẹn hò, cô đều giết thời gian như thế.
Diêu Thiên Thiên đang ở Tử Trúc Lâm thách đấu với trưởng môn võ đang- Trương Tam Phong, đúng lúc trận chiến đang hồi khốc liệt, thì chuông điện thoại reo, cô liếc mắt nhìn xem là ai gọi, hậu quả của việc mất tập trung là bị Trương Đạo Nhân liên tiếp ra tay hạ sát, lượng máu rớt đáy thê thảm, xém chút nữa là bị đưa về Tân Thủ Thôn.
Diêu Thiên Thiên toát mồ hôi hột, chết một lần là bị trừ 10% điểm kinh nghiệm, với cấp của cô hiện nay, ít nhất cũng phải mất một tháng mới luyện lại được.
Cô không ngừng ấn nút tháo chạy trên bàn phím, cuối cùng cũng bảo toàn được tính mạng. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, cô ôm ngực, thở phào.
Sau khi quay về khu vực an toàn, cô mới nghe máy. Là cô bạn thân Lâm Hi gọi, “Thiên Thiên…cậu, đang ở đâu?”
“Ở quảng trường Sư Môn” Thiên Thiên buột miệng.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, mới tức giận nói: “Diêu Thiên Thiên, cậu chơi game đến tẩu hoả nhập ma rồi”
“Oh” Diêu Thiên Thiên lè lưỡi, ngại ngùng nói: “Đang ở nhà, có chuyện gì?”
“Thì ra đúng là không phải cậu” Lâm Hi đáp nhỏ.
“Đại tiểu thư của tôi ơi, câụ đang nói gì vậy?” Diêu Thiên Thiên không hiểu hỏi lại.
Lâm Hi do dự hồi lâu, mới hạ quyết tâm nói ra: “Thiên Thiên, cậu nghe mình nói đây, nhưng cậu không được kích động đâu đấy”
“Cậu nói đi” Mắt Diêu Thiên Thiên vẫn đang dính vào màn hình máy tính.
“Vừa….vừa rồi, mình nhìn thấy Mễ Bác”
“Thế thì có gì là lạ đâu” Diêu Thiên Thiên vẫn còn kịp trả lời tin nhắn của Tiêu Dao.
Lâm Hi lí nhí: “Anh ấy ….đi cùng với một người con gái khác”
Diêu Thiên Thiên nghe ra ý của Lâm Hi, bình tĩnh đáp: “Rất thân mật phải không?”
“Uh, bọn họ tay nắm tay cùng nhau đi vào phòng ăn đã đặt sẵn trong nhà hàng. Mình không nhìn rõ, ban đầu cứ tưởng là cậu”
Đầu óc Thiên Thiên đặc quánh lại, nhất thời không thông được khí.
“Thiên Thiên, Thiên Thiên, cậu không sao chứ?” Lâm Hi lo lắng gọi.
“Không sao, cậu trông chừng họ cho mình, mình lập tức đến đó”
Lâm Hi đọc địa chỉ, Diêu Thiên Thiên vơ vội chiếc áo khoác, lập tức đứng dậy đi ngay.
Đi được nửa đường thì Lâm Hi lại gọi điện, “Thiên Thiên, bọn họ đã ra khỏi nhà hàng, mình đang bắt taxi theo sau”
“Vậy giờ mình phải tới đâu để tìm cậu?” Tâm trạng Thiên Thiên ổn định, giọng nói vô cùng bình tĩnh, không thấy có gì bất thường.
“Nhìn thì có vẻ họ đang đi vào trung tâm thành phố. Cậu dừng lại đó đợi điện thoại của mình”
Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói với tài xế taxi: “Xe không được dừng, cứ chạy hai vòng con đường này cho cháu”
Tài xế thấy chuyện lạ nhưng cũng không tỏ vẻ thắc mắc, chỉ cần kiếm được nhiều tiền, thì anh ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu cổ quái của khách.
Khi tài xế chuẩn bị quay đầu lần thứ ba, thì điện thoại Diêu Thiên Thiên báo có tin nhắn: “Ngân Nhân Ngự Thự” tin nhắn do Lâm Hi gửi đến chỉ có 4 từ.
“Thiên Thiên, ở đây” Xe taxi vừa quẹo vào Ngân Nhân Ngự Thự, Lâm Hi vội vàng vẫy tay với cô.
Lúc thanh toán tiền Taxi Diêu Thiên Thiên ruột đau như cắt, cứ giữ mãi hai tờ giấy bạc màu hồng không chịu đưa cho tài xế.
Lâm Hi giật lấy, nhét vào tay tài xế, đồng thời kéo Diêu Thiên Thiên xuống xe: “Đi thôi, cậu còn chần chừ ở đó làm gì?”
“Anh ta còn chưa trả lại tiền cho mình mà” Diêu Thiên Thiên bị kéo tới trước sân một toà nhà, đột nhiên bật lên tiếng kêu thảm thiết.
“Diêu Thiên Thiên, mình thật phục cậu đấy!” Lâm Hi thật sự không biết nói gì.
Ngân Nhân Ngự Thự nằm ở khu vực phồn hoa nhất giữa trung tâm thành phố, sừng sững trước mặt hai cô gái là một toà chung cư được trang hoàng lộng lẫy.
“Tầng 18, mình đợi thấy họ bấm nút gọi tầng xong mới chạy ra đón cậu” Lâm Hi tỏ vẻ mình đã làm việc thì cậu cứ yên tâm.
Hai cái thang máy không cái nào chịu nể mặt cô, một cái thì dừng ở tầng 24 mãi không chịu xuống, còn cái kia lại ở tầng B2 tu thân dưỡng tính.
Diêu Thiên Thiên không thể đợi thêm nữa, kéo tay Lâm Hi chạy vào cầu thang bộ, chạy liền một mạch lên tận tầng 6.
“Mình không thể đi được nữa” Lâm Hi thở không ra hơi.
Đây chính là kết quả của việc hàng ngày không chịu luyện tập, Diêu Thiên Thiên khinh miệt nhìn bạn: “Vậy mình lên trước, cậu cứ ở đây từ từ đợi thang máy”
Cô vừa chạy vừa thở lên tới tầng 18, chỗ này mỗi một tầng chỉ có một phòng, thật đỡ phiền phức.
Diêu Thiên Thiên nén cơn giận trong lòng lại, nhấn chuông cửa.
Không có ai trả lời.
Diêu Thiên Thiên cố gọi với giọng hết sức ôn hoà: “Mễ Bác, anh ra đây đi”
Vẫn thế, không có ai mở cửa.
5 phút sau thì Diêu Thiên Thiên đã mất hết kiên nhẫn : “Mễ Bác, anh mau cút ra đây cho tôi”
Cô đập cửa thình thình, dùng cả chân lẫn tay.
Trong mắt Diêu Thiên Thiên cô không chấp nhận dù chỉ là nửa hạt sạn, hành động của Mễ Bác như giọt nước tràn ly, cô không thể chịu đựng được nữa.
Dường như người bên trong muốn thi gan với cô, cửa vẫn đóng im ỉm.
Diêu Thiên Thiên tức giận, hai tay chống nạnh, đôi mắt như toé lửa.
Và đúng lúc ấy, cánh cửa lặng lẽ được mở ra.
Người ra mở cửa vẫn còn ngái ngủ, cởi trần, vừa mở cửa vừa nhíu máy ngáp một cái khá to.
Diêu Thiên Thiên tức đỏ cả mắt, không thèm bận tâm xem cơ thể anh ta có hoàn mỹ hay không, tỉ lệ có cân xứng hay không, đánh móc một cú từ dưới lên, sau đó thêm một cái quét chân, thoả mãn nhìn anh ta tay ôm mặt chân khuỵu xuống.
Diêu Thiên Thiên khinh miệt phủi phủi tay, khịt khịt cười mũi, 5 năm luyện Taekwondo của cô quả không uổng phí. Cô lao thẳng vào trong phòng, bắt trộm phải bắt tận tay, bắt kẻ gian dâm phải vào tận giường, hôm nay phải nhìn nhìn rõ bộ mặt thật của con hồ ly kia.
Căn phòng rất rộng, Diêu Thiên Thiên choáng váng chạy khắp phòng một lượt, thậm chí đã tìm cả trong tủ quần áo, gầm giường, ban công, những nơi có thể dấu người cô đều tìm cả, đến cả những góc khuất cô cũng không bỏ qua, nhưng hoàn toàn không phát hiện thấy sự tồn tại của người thứ ba.
Cô lo lắng, theo lý mà nói cô đã hành động rất nhanh, quyết không có cơ hội cho kẻ kia chạy thoát.
Lúc này, anh chàng bị Thiên Thiên tung chưởng hạ ngục dưới đất cũng đã hồi phục lại, anh ta đứng dậy mặt mày nhăn nhó, vơ vội chiếc điện thoại di động trên ghế sofa trong phòng khách rồi chạy ra ngoài, đóng sập cửa lại bắt đầu bấm số: “110 phải không? Có kẻ vào phòng ăn cướp, đúng, các anh mau tới đi”
Ba phút sau, Diêu Thiên Thiên bị cảnh sát dân sự được trang bị đầy đủ vũ trang túm chặt dí nằm sấp dưới đất trong khi vẫn đang tìm đông kiếm tây trong phòng, đồng thời vặn hai tay cô ra phía sau khoá lại.
Diêu Thiên Thiên hết sức kinh ngạc: “Các anh định làm gì?” Gan của cô cũng không phải là nhỏ, người bình thường gặp cảnh này chắc chắn sẽ sợ tới lắp bắp, cô vẫn còn dám phản kháng và chống cự.
Đội trưởng không khách khí nói: “Thành thật đi”
Thấy những người khống chế mình mặc cảnh phục màu xanh, Diêu Thiên Thiên nhận thấy có gì đó bất thường.
Cảnh sát hỏi người đàn ông vừa gọi điện: “Là cô gái này sao?”
Anh chàng kia gật đầu.
“Nhìn cô nhỏ bé, lại có vẻ trí thức thế này, không ngờ gan cũng to đấy!”
“Cô ta biết võ” Anh chàng kia vội thông báo, lườm Diêu Thiên Thiên một cái.
Diêu Thiên Thiên hốt hoảng: “Anh là ai?” Anh chàng đứng trước mặt cô mắt thâm xì, trên người còn lưu lại dấu giầy, chắc chắn là kiệt tác của cô. Nhưng hai chưởng đó rõ ràng là dành cho Mễ Bác, chuyện này là thế nào đây?
“Đưa cô ta về đồn” Vừa nghe anh cảnh sát ra lệnh, Diêu Thiên Thiên giật mình.
“Trời ơi, Thiên Thiên, Sao cậu lại chạy đến đây?” Lâm Hi chen vào từ giữa đám người đang vây quanh cửa, hệt như thiên sứ xuống trần, Diêu Thiên Thiên bật khóc thảm thiết.
“Hi Hi, Cậu mau giải thích với họ đi, mình bị bọn họ bắt vì nghi là kẻ cướp” Lâm Hi cũng cuống lên, khó khăn lắm cô mới đợi được thang máy để lên tầng 18, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Diêu Thiên Thiên đâu, cô không biết là liệu Diêu Thiên Thiên đã xông vào phòng rồi hay vẫn chưa tới nơi, nên không dám tuỳ tiện hành sự, cứ ở đó chờ đợi. Cho tới khi nghe thấy tiếng cãi vã và ồn ào ở tầng trên vọng xuống, cô hiếu kỳ muốn xem, liền đi lên trên đó, mới nhìn thấy Diêu Thiên Thiên đang nước mắt nhạt nhoà.
Lâm Hi chỉ liếc nhìn tình hình trước mắt, hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, cô ứng biến cực nhanh, ngắn gọn thuật lại nội tình câu chuyện từ đầu tới cuối, và cả mục đích mà hai cô tìm tới chỗ này cũng nói luôn, cô cười cười : “Cô ấy lên nhầm tầng, vì thế chỉ là hiểu lầm thôi”
“Bất luận là sự việc có giống như những gì cô nói hay không, tất cả về đồn lâp biên bản đã”
Diêu Thiên Thiên mặt mày ủ ê bị áp giải ra cửa, chán nản vô cùng, lần này thì lớn chuyện rồi, không chừng ngày mai cô sẽ được lên trang đầu của các tờ báo sáng.
Cô tức giận đùng đùng đã vào cánh cửa sắt một cái, đột nhiên cột sống thẳng đứng, vẻ mặt hết sức lúng túng.
Lâm Hi nhìn theo ánh mắt của bạn, Mễ Bác-Người khởi xướng sự việc bi thảm này đang đứng cách đó không xa nhìn ngó xung quanh, bên trái anh ta là một cô gái với thân hình bốc lửa diện mạo xinh đẹp, hai người đan mười ngón tay vào nhau, trong hoàn cảnh này vẫn không quên thể hiện tình cảm.
“Thiên Thiên, chính là cô ta” Lâm Hi nói nhỏ.
Mễ Bác bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Thiên Thiên, lập tức buông tay.
Khi còn chưa được tận mắt chứng kiến chân tướng sự việc, Diêu Thiên Thiên đã vô cùng tức giân, nhưng khi sự thật được phơi bày ra trước mắt, cô lại rất bình tĩnh. Cô lạnh nhạt liếc nhìn Mễ Bác, mặt không cảm xúc nói với anh cảnh sát: “Đi thôi!”
Chuông điện thoại reo vang, cô nhìn màn hình hiển thị thông tin người gọi tới, nhấn nút tắt.
Lai gọi, lại tắt.
Lúc này mà giải thích thì chính là muốn che đậy, huống hồ Thiên Thiên luôn tin vào những gì mình tận mắt chứng kiến và phán đoán của bản thân.
Cô vùi đầu vào game online, có như thế cô mới có thể quên hết những chuyện không vui.
Những lúc tâm trạng không vui, muốn giải toả, cô thường chơi game và giết người trong đó.
Gặp người giết người, gặp phật giết phật, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết bất khả chiến bại, điểm uy tín của thủ lĩnh tà phái không ngừng tăng cao.