Lần cuối Tiễn đưa
Hôm tiễn nhau đi, bước nặng nề
phi trường hồn nghẹn nỗi đau tê
tiếng rú phi cơ nghe rền rĩ
lòng của người đi ... chẳng nỡ về
Lần cuối cầm tay, ôi vấn vương
thương nhớ trào dâng, mấy dặm trường
gót nặng, nện thềm, từng anh bước
hồn em chết lặng, phủ hơi sương
Em đứng bơ vơ giữa đám người
tim buồn đau xót nỗi chia li
hỏi người đưa tiễn, người được tiễn:
Ai đã buồn hơn, lệ ướt mi !?
Tình ta biến hoá những chiếc tàu
ngàn đời biết đủ sức tìm nhau ?
lần tiễn đưa nhau về phương ấy
khắc dáng người thương, đến ngàn sau
---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi http://www.uhm.vn ----------
Đời !
Đời nhạo tôi ... Một chữ khờ, si dại
kiếp con tằm, vây kén, trả nợ tơ
suốt nữa đời, gậm nhấm mối mộng mơ
cho nhân thế kết thành tơ, gấm, lụa
Đời cười tôi ... Một chữ tình, vây bủa
quay quắt hồn, tìm ngõ cụt không tên
bước thấp, cao vô lối chốn chênh vênh
chưa thoát ngõ, vì đa tình tự cổ
Đời chê tôi ... Một chữ nghèo, khốn khổ
cảm mến người, đè nén tận lòng sâu
ôm tương tư, khoé mắt ngấn giọt châu
không dám tỏ, vì sợ người chê trách
Đời oán tôi ... Một chữ lòng, mục rách
chấp vá hoài, muôn mảnh vụng thô sơ
vẫn thế thôi, ai đã biết, đã ngờ
vì nhân thế làm tâm hồn ngây dại
Đời ghét tôi ... Một chữ cười, tê tái
tôi cuồng ngông, thế thái vốn vô tình
nhân gian kia, ngàn vạn lối loạn hình
lúc mờ tỏ, không làm sao hiểu được