[FONT="]Vị Đắng Ngọt Ngào[/FONT]
Trong tình yêu, luôn tồn tại sự ngọt ngào ...
Của những nụ hôn...
Của những cái ôm...
Của những câu nói yêu...
Nhưng song song với nó cũng là vị đắng...
Hi vọng rằng khi tất cả tan thành kí ức, khi tất cả được gói gém vào chiếc hộp mang tên là kỉ niệm thì những giọt nước mát cay xè đều sẽ nhẹ hóa thành Vị đắng ...Ngọt ngào!!!
Mọi chuyện bắt đầu khi Linh Linh sinh nhật tròn 17 tuổi,ba cô đã cho cô biết cô không phải là con đẻ mà chỉ là con nuôi trong gia đình.Sau khi anh cô[Tiểu Long] được sinh ra trong bệnh viện thì một người đàn bà đã giao cô lại cho ba nuôi dưỡng vì biết mình không thể sống được nữa.Cô đã thực sự rất buồn vì điều này!
Anh của Linh Linh là một người rất hoàn hảo ,hai anh em không phải từ một cha mẹ sinh ra nên hoàn toàn không giống nhau,đó là lí do mà Linh Linh đã giấu chuyện cô và anh trai cô sống chung một nhà với tất cả mọi bạn bè.Những người biết chuyện này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.Chỉ có Tiểu Linh-người bạn thân duy nhất là được biết.
Chương 1 : GẶP MẶT
Một vài tia nắng len lỏi làm Linh Linh bừng tỉnh giấc,nhành hoa giấy khẽ đung đưa theo gió.Cô vươn vai, uể oải lắc lắc thân mình.
-Em dậy rồi àh? Tiểu Long nhìn có vẻ bơ phờ vì cả đêm phải thức cùng ba trong bệnh viện-Thôi!Chuẩn bị đi rồi đi học.
Chả là ba Linh Linh bị tai nạn,một cậu thanh niên nào đó say xỉn đã đụng phải ba cô làm ông bị thương,đã thế ba cô còn tha cho hắn ta đi nữa chứ.Đúng là thời đại này thấy người hiền thì lợi dụng mà!
-Ba có sao không anh? Linh Linh lo lắng.
Thoáng chút ngập ngừng rồi Tiểu Long mỉm cười.
-Không có gì nghiêm trọng lắm đâu.Mà… em có định đi học không đấy?Làm ơn nhanh nhanh lên đi cô nương ạh.
Ngồi sau xe anh,bất chợt Linh Linh thấy thương anh quá,vốn dĩ nhà cô đã không khá giả gì cho lắm, bây giờ ba lại bị tai nạn,một mình anh phải lo cho cô,cho ba,và cho cả tiền viện phí nữa.Vậy mà cô lại chẳng biết làm gì để giúp anh cả.
Gió sớm mai lùa vào mát rượi…
-Cho em xuống nhanh lên,người ta nhìn thấy bây giờ! Linh Linh
giật mình ,mải suy nghĩ cô quên mất là đã gần tới trường.17 năm qua,chưa bao giờ cô để Tiểu Longchở cô vào tận trong trường.
Tiểu Long là “bạch mã hoàng tử”của nơi này,anh học giỏi,sở hữu một nụ cười “chết người” và cũng gánh luôn biệt danh”sát gái”.
Còn Linh Linh thì hoàn toàn ngược lại.Đã lâu lắm rồi…
-Tớ và Tiểu Long là anh em với nhau đó! Linh Linh tranh cãi với bọn bạn.-Thật mà!
-Ha…Ha…Ha!Thật là nực cười.Mày bảo sao?Đùng là thấy người sang bắt quàng làm họ
Cả một nhóm vây lấy cô,cười nhạo,trêu chọc cô…
Người ta nói đúng,ám ảnh tuổi thơ là thứ khiến người ta không thể nào gạt bỏ ra khỏi đầu được.
-Linh Linh ! Mày lại bắt Tiểu Long thả đi bộ àh? Tiểu Linh đứng ở bực cửa lớp nhìn bộ dáng thất thểu của Linh Linh lo lắng hỏi.-Tớ nói rồi mà cậu không nghe,cứ công khai đi,khiếp!Anh em chứ phải người yêu đâu mà sợ.Chỉ tại mày làm quá lên thôi!
-Phải như tớ cậu mới hiểu được.thôi vào lớp đi! Linh Linh giục.
- Cái đồ sướng mà không biết hưởng,tớ thì trông mỏi mắt cũng không có được ông anh như thế.
-À! Linh Linh đột nhiên quay lại-Lát nữa tớ sẽ đi xin việc làm thêm để có thêm tiền cho ba tớ.Cô thở dài buồn bã-Chứ để một mình anh ấy xoay xở tớ thấy tội nghiệp Tiểu Long lắm!
-Tớ cùng đi với nhé! Tiểu Linh sung sướng hét lên.-Tớ mong được đi làm thêm từ lâu lắm rồi.Tớ sẽ đi với cậu!Vui quá đi mất!Khác hẳn với cái vẻ mặt ỉu xìu của Linh Linh , Tiểu Linh lại nhảy chân sao đi vào trong lớp.
-Tiểu Linh !Cậu…Cậu…
Con người ta thật lạ, giàu có,sung túc lại chẳng muốn hưởng mà cứ toàn lao đầu vào để kiếm công việc. Tiểu Linh là con gái cưng duy nhất của giàm đốc công ty giải trí khá có danh tiếng ở nơi này.
Trời về chiều thật mát,nắng vàng nhẹ rắc cuối bầu trời. Linh Linh và Tiểu Linh đi đến cửa hàng kem”sweet love”-nơi mà hai người dự định sẽ vào đó làm việc. Linh Linh đã tìm thấy công việc này khi đọc tờ rơi tuyển nhân viên trên đường đi học về.
Dù chỉ bán kem thôi nhưng nó thật lớn so với trí tưởng tượng của cô.
Chủ tiệm là một ông lão đã ngoài 50,có lẽ cũng bằng tuổi ba Linh Linh .Thấy hai cô,ông bỏ cặp kính ra nhìn một lúc rồi quay đi không nói câu gì.Đúng là một người kì lạ!
Những người phục vụ nơi này đều là những mỹ nam,mỹ nữ thời đại.Họ quả thật đều rất đẹp trong không gian lộng lẫy này.
Phải đợi đến một lúc sau một người phụ nữ tuổi trung niên mới bước ra từ phòng ông lão kì lạ lúc nãy.
-Cô nào là Tiểu Linh ,sẽ ở lại đây làm phục vụ cho khách.Còn cô, cô là Linh Linh phải không?Cô sẽ theo tôi vào bếp phụ giúp trong đó nhé!Thôi nào,chúng ta sẽ bắt đầu công việc từ ngay hôm nay.Hai cô gặp khó khăn gì thì hỏi mọi người nhé!
…
Ngày làm việc đầu tiên nhanh chóng trôi qua,vì là ngày đầu nên chủ yếu chỉ là làm quen công viêc,không mấy nặng nhọc.
-Sao hôm nay em về muộn vậy?Anh thấy lớp em hình như về lâu lắm rồi mà! Tiểu Long đứng đợi Linh Linh trước cửa,vẻ mặt có vẻ khó hiểu.
-Em…Em…À mà thôi!Em chỉ đi chơi với bọn bạn, đi với Tiểu Linh đó,anh đừng lo. Linh Linh định nói cho anh biết việc cô đi làm thêm nhưng lại thôi vì sợ anh lo lắng.
-Sao lại còn đứng đấy,để anh mày chết đói bây giờ.Vào nấu ăn đi rồi còn đi thăm ba nữa.
…
-Linh Linh ! Linh Linh ! Vừa bước vào đến cửa lớp đã thấy Tiểu Linh thấp thỏm trước cửa.
-Gì thế cô nương?
- Thế cậu chưa nghe tin gì à? Đúng là chán cậu quá! Tiểu Linh lắc đầu ngán ngẩm.
- Thì tớ cũng mới đến,nhưng cậu không nghe anh cậu nói gì àh? Cả trường đang đồn ầm lên chuyện anh Tiểu Long với Mỹ Đan đang là người yêu của nhau. Tiểu Linh nói như hét lên.
-Thì sao?Mỹ Đan là hoa khôi trường này,anh tớ mà yêu cô ấy cũng có gì lạ đâu.Nhưng tớ cũng không nghe thấy anh ấy nói gì cả. Linh Linh tỉnh bơ.
-Nhưng mà…Mà tớ nghe nói cô ấy không phải là người tốt đâu.Chợt Tiểu Linh ngẩng đầu lên-Ủa! Gì mà rầm rộ thế nhỉ?Đi,đi xem nào!
Sân trường vốn đã sôi động nay như dậy sóng hơn nữa. Tất cả chỉ vì trên sân trường,anh trai Linh Linh và Mỹ Đan đang đi bên nhau,họ đẹp đôi đến kì lạ. Nắng như chìm lại đằng sau.
-Thôi mặc bọn họ đi! Chuẩn bị vào học rồi! Vào lớp thôi. Linh Linh giục.
Cửa hàng kem “sweet love”,2pm.
-Êh! Linh Linh cậu nhìn kìa. Theo hướng chỉ tay của Tiểu Linh ,một chàng trai ngồi bàn số 5,cạnh chiếc cửa sổ đang ngồi trầm tư nhìn ra ngoài.-Đẹp không? Mà tớ thấy quen lắm nhé….Ai nhỉ? Công nhận lả rất đẹp mà lại.
-Ừh! Linh Linh phì cười vì cái bản mặt”dê con ngơ ngác”của Tiểu Linh. -Lát nữa, cậu ra phục vụ bàn đó thì tha hồ mà nhìn “cận cảnh”.Thôi,tớ vào rửa hết chồng bát đĩa ,còn cả lau chùi cửa hàng nữa.Ôi!Cái cuộc đời này!
…
Chiều..4.30PM
Ông chủ giao Linh Linh phải lau chùi cửa hàng, quán kem này rộng mênh mông mà chỉ mỗi mình cô, đến chết mất.
Đinh mệnh là thứ không ai có thể đoán trước.
Định mệnh đôi khi sẽ cho ta hạnh phúc và cũng dễ mang lại niềm đau.
-Xin lỗi!Thật lòng tôi xin lỗi! Trong lúc lau chùi, Linh Linh vô tình làm đổ tách café của chàng trai ngồi bàn số 5.
Chương 2 : BẮT ĐẦU BẰNG MỘT CUÔC TRAO ĐỔI
Chàng trai ngẩng lên,một ánh mắt ,một cái nhìn,không tình cảm,vô tình,lạnh lẽo đến không tưởng.Gió thổi vào xoa mắt đắng,một đôi mắt thật đáng sợ,có màu nâu xanh,nhẹ mong như một lớp sương mù.nó nhìn Linh Linh trong giây lát rồi lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thoáng bị thôi miên, Linh Linh lấy lại bình tĩnh,lau chùi , quét dọn sạch sẽ”vụ án”cô vừa mới gây ra.Đinh bỏ đi…
-Tôi có thể hỏi anh một câu được không?Im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng đàn du dương phát ra từ đầu quầy .
- Ngoài đó có gì à?-Vẫn là sự im lặng. Linh Linh quay đầu bỏ đi.Đúng là một vị khách kì lạ.
-Ha ha ha! Linh Linh giạo này mê trai khiếp quá,còn tìm cách tiếp cận mới nữa chứ! Đẹp giã man luôn phải không? Tiểu Linh đứng nháy mắt tinh nghịch.
- Tớ thấy con mắt của cậu cũng không tệ lắm. Hắn ta là một người rất đặc biệt, kì lạ và bí ẩn.
Trên đường về nhà, Tiểu Linh đã được ba cô cho người tới đón từ lâu,một mình Linh Linh đi bộ,cô mải nghĩ về nhà hàng kem kì lạ với những vị khách cũng hết sức lạ kì nơi đây.
-Brừm…Brừm…!
Một chiếc xe sang trọng đỗ lại ngay bên chân cô. Màn đêm như phủ trọn con đường phía trước càng làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt thêm.
“ Ai vậy nhỉ? Sao lại đỗ xe lạ thế này!”
-Chào cháu,còn nhớ ông già này chứ? Một ông lão từ từ bước ra tháo chiếc kính đen ra khỏi mặt.
Là ông chủ quán kem “sweet love” . Linh Linh ngạc nhiên.
-Ta có thể nói chuyên với cháu được chứ?
-Ơ…Ơ… Cô ấp úng không hiểu tại sao ông chủ khó tính này lại xuất hiện trước mặt mình.
-Sao cháu không nói gì? Chẳng lẽ, cháu không thấy lạ sao?
-Cháu … Cháu rất muốn hỏi, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
-Cuộc đời luôn có những thứ lạ mà.Mà đôi khi chính sự kì lạ đó lại tạo ra kì tích.
- Ý ông là sao ạ?
-Ta biết ba cháu đấy!
-Ba cháu? Linh Linh bắt đầu thấy khó hiểu.
-Ta cũng biêt cả anh cháu,là Hoàng Long phải không nhỉ? Một cậu bé cá tính. Nhưng điều kì lạ là ta không biết cháu cho tới ngày hôm qua.
-Cháu không hiểu…
-Mà tại sao ta lại nói với cháu những điều này nhỉ? Ta thấy cháu rất phù hợp với không khí ở một nơi như của “sweetlove”.
Lại thêm một điều kì lạ nữa,phù hợp với cửa hàng kem đó ư? Hình như là quá sai lầm.
-Ta nói vậy thôi chứ hôm nay ta đến nhờ cháu có việc. Ừm, không biết ta có nên nói ra hay không nhưng Hoàng Long đang làm việc tại công ty ta đấy. Việc này nói là nhờ hay bắt buôc cũng được nếu cháu không muốn anh trai mình gặp rắc rối. Ông lão ngừng lại nhìn xa xăm vào màn đêm .
Linh Linh bất giác rung mình sợ hãi.
-Thực ra biết gia đình cháu hiện tại đang gặp khó khăn về tài chính mà nghĩ cháu sẽ có thể làm được công việc này ta mới nói.
-Ý ông là sao? Cô đã nghĩ quá đơn giản về con người này.
- Cháu đừng nhìn ta với ánh mắt đó chứ,nó đơn giản mà cũng không đơn giản.Biết nói thế nào cho cháu hiểu nhỉ? Công việc này hoàn toàn trong sáng mà.Ông lão quay qua nhìn cô cười rất hiền hậu,nụ cười làm cô cảm thấy an tâm hơn.
-Chỉ là một việc nhỏ thôi không bắt cháu phạm pháp hay xúc phạm ai đâu.Nhưng ta tin cháu sẽ làm được điều này.Nếu đồng ý,mai hãy đến phòng ta, còn không,cháu có thể lĩnh lương và nghỉ việc.
Nói rồi, Ông ta khoát tay ra hiệu cho người đưa cô về.
Chiếc xe lăn bánh , ông lão đứng một mình nhìn mặt sông lấp lánh ánh đèn…
-Người ta nói “con gái sáng nắng chiều mưa,trưa loạng choạng” quả không sai.Em nhìn em kìa, mới hôm qua còn hớn hở như mẹ cho quà,hôm nay lại bí xị như thế nào kia?Đúng là con mèo mà. Càng nhìn lại càng giống đôrêmon.
-Ba thế nào rồi anh? Chẳng thèm để ý Tiểu Long nói, Linh Linh vừa hỏi, vừa ấy bộ quần áo vào máy giặt.
-Vẫn thế,chắc phải còn lâu mới ra viện được. Không còn sưng nhưng vẫn đau lắm. Cứ để ba nằm viện đén khi nào khỏi hẵng ra,dù dì anh đi làm thêm cũng được kha khá,cũng đủ trang trải mà….Ấy!Ấy! Giận chuyện gì thì nói đi chứ,sao lại đổ hết lên những sinh linh vô tội này.Quần áo anh mày có tội tình gì đâu! Tiểu Long vừa nói và lấy đồ ra.
-Anh…Anh…
-Gì? Sao hôm nay lại ấp ấp úng úng thế?
-À! Không có gì. Linh Linh thực sự rất muốn biết xem Tiểu Long đang làm gì ở ngoài.Sao ông chủ tiệm kem lại nói là đang làm trong công ty của ông ấy.-À,mà anh này,nghe nói anh và Mỹ Đan đang cặp đôi hả?Bọn lớp em đồn ầm cả lên.Cô vùa nói vùa diễn tả cảnh Mỹ Đan khoác vai Tiểu Long mà lúc sáng cô nhìn thấy.
-Em ghen hả?Mỹ Đan trông cũng đẹp đấy chứ!Em thấy cô chị dâu đó như thế nào? Tiểu Long đùa.
-Dạ khiếp!Em gái thì chạm vào cũng không cho,con người ngoài thì…Đúng là đồ háo sắc mà.
-Tất nhiên rồi, em đã bao giờ trông thấy một con heo ỉn lại đi bên cạnh một chàng hoàng tử chưa? Tiểu Long lè lưỡi,đưa hai tay lên đầu.
-Heo con xinh xinh đi trên đường,…
-Anh chết với em!Đứng lại!...
…
“Phải làm sao đây!!Trời ơi!Phải làm thề nào đây?”
-Nè! Tiểu Linh cậu thấy ông chủ tiêm kem chỗ mình là người như thế nào? Linh Linh tay cầm chiếc kẹo mút thắc mắc.
-Thì là một người tốt, hơi kì lạ nhưng lại rất tốt bụng.Một ông ngoại hiền từ và xitin. Tiểu Linh lắc lắc cái tóc đuôi gà, gật gật bình luận.Mộ đôi mắt hạt huyền,một hàng my cong vút,thảo nào mà làm bao chàng trai mơ mộng. –Mà cậu hỏi làm gì?
-Cậu chắc là đúng à?-Tất nhiên rồi, Tiểu Linh này chưa bao giờ nhin người sai cả.Ềh!Ê! Linh Linh nhìn này! Có tờ rơi này.
“Căp đôi đẹp nhất trong năm:Hoàng tử Hoàng Long và missX Mỹ Đan”kết quả do khối 12 bình chọn.
“Cặp đôi gàn dở nhất:Linh Linh và Hoàng Long”do khối 11 bình chọn.
Hahahahahah…… thật là nực cười,ai là người gây ra chuyện này vậy.Giờ thì tớ hiểu tại sao từ lúc nãy giờ lại có nhiều cánh tay chỉ về phía bọn mình thế. Linh Linh ! Bây giờ cậu là người nổi tiếng.
-Minh biết ai là người gây ra nó. Linh Linh vò nát tờ giấy trong tay quẳng xuống đất.
Trên tầng, Tiểu Long quan sát cô từ lúc nãy giờ,bất giác mỉm cười. Một tia nắng đã phải chết ngạt trước nụ cười chết người đó.
…
“Vào! Không vào!Vào…”Đứng trước cửa phòng ông chủ, Linh Linh băn khuăn,vào hay không ?
“Cắc”.Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.
-Cháu đến rồi à?Ta biêt ta đoán đúng mà .Nào vào đây!
-Cháu ngồi đi.
-Cháu có thể biết trước mình sẽ phải làm gì không ạ?
-Cháu vào đây nghĩa là đã đồng ý rồi phải không? Ông già nhăn trán rồi cúi xuống hộc bàn ,lấy ra một phong bì dày cộm đặt lên bàn.-Đây là lương khởi điểm, nếu cháu làm được cháu sẽ có nhiều hơn thế này.
-Nhưng công việc của cháu là…Cháu sẽ không nhận khoản tiền này khi cháu chưa hoàn thành xong công việc.Xin ông thông cảm. Linh Linh cắn môi,số tiền này với một người như cô là quá lớn và không lấy gì để đảm bảo rằng cô sẽ hoàn thành được công việc bí mật này.
-Đươc thôi!Bây giờ cháu đi theo ta.Nói rồi ,ông lão bước ra khỏi phòng dẫn theo Linh Linh .
Ông nheo mắt nói với người quản lí nhân viên.
-Cô gái này cần nghỉ ngơi!
Chiếc ô tô từ từ lăn bánh xa tiêm kem “sweet love”…
Không có thêm một tiếng nói nào nữa phát ra từ sau khi lên xe, sự im lặng đến ngạt thở.Xe chỉ dừng lại khi đúng trước một căn biệt thự màu trắng cổ kính.Biệt thự xây theo lối kiến trúc cổ của Pháp,3 tầng,một giàn giây leo xanh rì mọc bám lên phủ kín một bức tường.trông nó thật sang trọng,sự sang trọng trong tinh khôi.Ông mở cửa xe cho cô bước ra,điều đầu tiên gây ấn tượng cho Linh Linh là rất nhiều hoa hồng được trồng xung quanh một hồ nước lấp lánh,nước giữa hồ phun lên trắng xóa.Thật kì lạ khi tim thấy một nơi như vậy trong thành phố nhộn nhịp và sầm uất này.Điều đó làm cô tin tưởng rằng đây hoàn toàn là một công việc tốt đẹp.
-Dinhđong!....Dinhđong…!!!!
-Dinhđong!...Dinhđong…!!!
-Dinhđong!...Dinhđong…!!!
Đã ba lần bấm chuông cửa nhưng cánh cổng vẫn đóng im lìm.Ông lão tự tay keo chiếc cổng sắt cao cao,hoa giấy leo đầy qua một bên,dẫn cô vào trong. Quả là một nơi thật rộng rãi,cô thì có thể làm gì ở nơi này nhỉ?Giúp việc à?Hay trồng vườn?
- Kest ! Kest !Cháu ở trong đó chứ hả?
Kest là ai?Căn phòng đột ngột mở cửa,một cô gái bước ra,ăn mặc không thể mát mẻ hơn,nói đúng hơn là chảng thể nào trần truồng hơn được nữa.
Hóa ra thế! Kest chính là cô gái này.
Cô gái không hề có chút phản ứng gì với ông lão,điềm nhiên quay vào trong lấy chiếc áo dạ dài mặc vào.Căn phòng bên trong không giống với trí tưởng tượng của cô một chút nào.Đồ đạc hiện đại,rất hiện đại nhưng sắp xếp lại không mấy gọn gàng. Những thứ đồ được quẳng vung ***,tài liệu khắp nơi.Trên sofa là quần áo của một chàng trai nào đó với cô gái lúc nãy.
Linh Linh không thể tin vào mắt mình.Thật kinh tởm!Đây mà gọi là công viêc ư?Có công việc gì đàng hoàng ở một nơi thế này cơ chứ?
- Mặc dù cháu chưa biết đây là công việc gì nhưng cháu sẽ không nhận nó đâu? Linh Linh quay phắt đi nhưng ông lão đã kéo tay khiến cô dừng lại.
- Kest đâu? Kest ở đâu hả? Hãy nói cho ta biết anh ta ở đâu ?Ông trừng mắt lớn giọng,thật đáng sợ! Chưa bao giờ thấy ông lớn giọng như thế.
Cô gái kia nhìn chừng đã hơi run,không còn giữ đươc nét điềm đạm như trước nữa.Mặt đỏ ửng.Ồ!Thế hóa ra đây không phải là Kest à?
-Có việc gì mà ông phải nổi nóng với cô cháu dâu tương lai của mình thế?
Từ trên cầu thang tầng trên,một chàng trai từ từ đi xuống,vẻ mặt lạnh lùng và bình thản đến ghê sợ.Không một chút biểu cảm trên đôi mắt nâu xanh như sương phủ ấy.
Linh Linh quay hẳn người lại.Chàng trai này!Ánh mắt này!Sự vô tình này!Đúng!Là chàng trai bàn số 5 hôm bữa cô người này hay sao?Quả đất này thật là tròn!
Cô gái kia thấy Kest đi xuống,chạy lại núp sau lưng anh. Kest đưa mắt nhìn ông lão.Thời gian như ngừng lại…
…-Nhiệm vụ của cháu là chăm sóc ngôi nhà đó trong vòng một tháng,chỉ như vậy thôi!
-Tại sao lại phải ở đó? Tại sao lại là cháu mà không phải là ai khác?Nếu cháu ở đó hình như cháu quá mạo hiểm!
-Không hẳn như những gì cháu vừa nhìn thấy đâu! Cháu chỉ cần đến đó mỗi khi cháu rảnh là được.Bạn gái nó đang ở nước ngoài một tháng nữa mới về mà nó thì cần thay đổi ngay bây giờ.Cháu là người đầu tiên giám nhìn thẳng vào mắt nó.Ta muốn có người có thể nói chuyện được với nó.Và ta tin cháu làm được điều đó…Còn một lí do nữa để ta chọn cháu chứ không phải cô bạn của cháu đó là…À!Mà thôi!Cháu sẽ đồng ý làm công việc này chứ?
Cháu sẽ thay đổi được con người đó!Tin ta đi!
-Bằng cách nào ạ? Linh Linh vô thức hỏi.
-Đó là tùy cháu!
-Ông hãy cho cháu thời gian,cháu cần suy nghĩ.
-Được thôi!Gần đến nhà cháu rồi phải không?
-Dạ vâng!Cho cháu xuống điCháu sẽ đi bộ vào trong!
…
-Nhanh lên đôrêmon!Còn phải vào viện nữa!
-Từ từ!Để em chuẩn bị cho ba cái lồng cơm cái đã nào.”Dục tốc là bất đạt”.Đừng dục em!
Từ khu phố nghèo,bóng hai anh em thấp thoáng trên đường.Nhà Linh Linh không giàu có nhưng anh cô sở hữu một vẻ đẹp thật công tử.Nước da trắng,một cái nhìn quyến rũ.”Mà anh với chàng trai hồi chiều thì ai đẹp hơn nhỉ?”. Linh Linh nghĩ thầm rồi tự mỉm cười,đúng là một sự so sánh kì lạ.
-Sao thế?Mon!
-Anh có dẹp bỏ ngay cái biệt danh đó đi được không?Quên tí nữa em phải hỏi tội anh trước mặt ba mới được.
-Chuyện gì?
-Chuyện gì hả?Ai là người bịa ra cái chuyện tờ rơi? Cặp đôi đẹp nhất,gàn dở nhất,không anh thì ai vào đây nữa hả? Linh Linh tức tối,chỉ thiếu nước là cô ném cả hộp cơm vào mặt Tiểu Long .
-Không phải anh!Là bọn 12 làm đấy chứ!Anh chỉ”gợi ý”thôi.Mà chỉ gợi ý cặp đôi của anh với em thôi chứ có làm gì đâu. Tiểu Long vừa nói,vừa ngoái lại nhin Linh Linh cười hả hê.
…Trên phố,hai anh em ra sức đuổi bắt nhau.
-A! Linh Linh giả vờ trượt ngã.Bao giờ chẳng thế,khi hai anh em rượt nhau thì cô luôn dùng cách này.
Lần này cũng không phải là ngoại lệ. Tiểu Long cuống cuồng chạy lại,vẻ lo lắng hiện rõ nơi khuôn mặt.
-Em không sao chứ?Đưa chân đây anh xem nào!
-Không sao cái cóc bù,tại anh mà chân em bị đau rồi này.Đền lại cho em đi!Không đi được nữa nè. Linh Linh nhăn nhó.
-Quái!Ở đây không có đá sao ngã được.Thôi! Leo lên đây.
-Có thế chứ!
Cô nhanh chóng leo lên lưng Tiểu Long .
- Linh Linh này,gia đình nào mà có hai người cùng lúc ở bệnh viện chắc đáng thương lắm nhỉ?
- Ừ!
- Vậy em nên chuẩn bị tinh thần đi!
- Sao vậy?
- Thì đón anh vào viện vì kiệt sức,ai đời bắt người như anh phải cõng một con heo mập bao giờ.May trời hôm nay tối chứ sáng là mất hình tượng.
- Cái anh nay!Muốn chết hả?
…
Cánh cửa phòng 307 được mở ra.Tại giường số 2 ,một bệnh nhân ngoài 50 đang nằm.
-Ba!Ba sao rồi ạ?Đó là Tiểu Long không cho ta ra viện mà thôi.Làm tội con hôm nào cũng phải đưa cơm đến.
-Phải làm cho nó quen đi ba ạ! Mà nó có phải tự đi đến đây đâu, được hộ tống hẳn hoi mà.Như thế này chắc con phải vào viện ở với ba cho vui quá .
-Em không thèm chấp với anh! Tránh ra!
…
-Để anh đi hỏi xem bệnh tình ba thế nào rồi!Ở lại đó với ba nhé!
...
-Thứ nhất căn bệnh này không dễ chữa trị vì bác cũng đã già.Thứ hai,phải tìm được tủy phù hợp mới mong chữa khỏi,mà có tủy cũng chưa chắc anh em cậu có thể chia sẻ.Đó là một số tiền không nhỏ đâu.Và thứ ba,căn bệnh phát triển đã khá lâu nên tỉ lệ sống sót là rất thấp.Hiện tại là 40% cậu nghĩ sao?
Đó là câu chuyện cô vô tình nghe được khi nghe bác sĩ và anh trai cô nói chuyện với nhau khi đi ngang qua dãy nhà tầng tìm anh về kẻo muộn.
Hóa ra đã từ lâu,ba cô không nằm viện chỉ vì vụ tai nạn nữa mà là do một bệnh khác.
…
-Sao anh không cho em biết? Linh Linh siết chặt cổ anh,phụng phịu.
-Chuyện gì?
-Anh đừng dấu em nữa được không!Chuyện bệnh tình của ba đó.Hay anh nói em là người ngoài,không phải con đẻ ba?
-Biết em có giải quyết được gì không?Và hơn nữa, ba cũng không cho anh nói cho em biết.Ba sợ em lo lắng.Trầm ngâm đi một lúc Tiểu Long mới cất lời.
-Sao không?Em sẽ đi kiếm tiền hộ anh.
-Anh không lo chuyện đó mà điều anh lo là làm sao kiếm được tủy phù hợp cho ba.
-Của anh!
-Không được!
-Của em!
-Cũng không được!
-Lỡ nó được thì sao?Sao anh biết của em không được?
-Thì hôm đầu tiên vào viện chẳng phải bác sĩ đã làm xét nghiệm với em rôì hay sao? Tiểu Long thở dài.Một hành động thật đáng ngạc nhiên,kì lạ nhất từ trước đến nay . Linh Linh lại càng thương anh hơn.
-Anh đang đi làm ở đâu?
-Tại một tập đoàn giải trí lớn!
-National inertainment?
-Ừh!Sở dĩ mọi nơi đều không nhận nhân viên giới 18 tuổi nhưng nơi đây lại khuyến khích.
-Thật á!
Sở dĩ cô hỏi vậy vì ông chủ “sweet love”đang làm việc ở đấy.NI ư?Thật đáng ngạc nhiên!Bất cứ một người nào ở đất nước này cũng phải biêt đên nó.Đó là một tập đoàn giải trí hùng mạnh lớn nhất châu Á.Nên khi nhắc tới tập đoàn lớn,NI luôn là cái tên đứng đầu.
…
-Này!Hôm qua,ông chủ đưa mày đi đâu đấy? Tiểu Linh nhí nhảnh hỏi.
-Đi lung tung ấy mà!Có lẽ tớ sẽ không làm công việc này nữa đâu.Tớ sẽ chuyển ,làm công việc khác.Khi nào tiện ,tớ sẽ nói cho cậu biết.
-Cậu nghỉ việc ở “sweet love”,tớ cũng nghỉ luôn theo cậu.Cậu mà bỏ thì tớ làm ở đó làm gì.
Cũng đúng thôi! Tiểu Linh nên nghỉ việc ở đó.Nhiều khi muốn có được một ngôi nhà như thế.
Sau một đêm nằm trằn trọc suy nghĩ, Linh Linh quyết định sẽ đi làm cho ông lão ấy.Cô phải giúp ba và anh!
Căn biệt thự trắng…3h chiều…
Cầm chìa khóa của nó trên tay,cô bước vào nhà.Vẫn bừa bộn.
Xăn tay áo lên,đầu tiên là phải dọn dẹp nơi này.Thứ gì về với chỗ của nó.Tầng một không có gì khiến cô mệt.Tầng hai và ba thì cô lại không có chìa khóa mở nên lại thôi.
Đây là căn nhà kì lạ nhất mà cô từng thấy.
-Cô là người con gái thứ 31 bước vào căn nhà này!Các cô trước sẽ trở lại đây trong nhiều nhất là hai lần nữa.Bọn họ đều do ông già ấy mơn trớn với những lời lẽ tương tự như cô mà thôi.Xấu có,đẹp có và cô là người tệ nhất.Gạt tàn điếu thuốc trong tay,anh bước lên tầng trên ,khói thuốc mơ màng.
Là sao thế nhỉ?
-Hãy về trước đi trước khi tôi phải đuổi!Giọng nói của Kest vọng lại.
-Xin lỗi nhưng tôi cần tiền,rất cần… Linh Linh lẩm bẩm.
-Tôi về đây!
”Nếu như công việc này như thế này thì quá đơn giản”…
Mọt công việc dễ hơn cô tưởng,chiếc xe ô tô đen óng đã đợi cô ở cửa.Trong xe,ông lão chủ tiệm đang ngồi.
-Nó thế nào?
Linh Linh khẽ thở dài:
-Nhiệm vụ của cháu chỉ là ở trong căn nhà đó một tháng cho đến khi người yêu của anh ta về thôi ,đúng không ạ?Và cháu sẽ nhận được tiền.Nếu vậy cháu sẽ cố!
-Tốt lắm!Vậy từ ngày mai sẽ có xe đưa đón cháu,khỏi cần qua quán kem của ta nữa.Và đây…Ông lão lôi từ trong túi ra một chiếc điện thoại.-Cháu cầm lấy,sẽ có lúc cháu sẽ cần đến nó đấy.Hiện tại trong này có số ta,tài xế và Kest .Cháu muốn gọi hay không thì tùy.
Sau khi đưa điện thoại cho Linh Linh ,ông mở cửa bước ra ngoài.Ra hiệu cho tài xế đưa cô về.Chiếc xe mất hút vào dòng xe cộ tấp nập.
-Cô bé này nhất định sẽ làm được điều mà người khác không làm được!Chỉ sợ rằng…
-Hôm nay,anh sẽ đi làm cả ngày,em ở nhà một mình,lát nhớ mang cơm cho ba nhé!Mon,anh đi đây!
“Lại dọn dẹp,hình như đời mình sinh ra là để làm cái nghề này thì phải”.Một ngày chủ nhật tồi tệ,đằng nào thì lát nữa cô cũng phải đến căn biệt thự màu trắng đó,Linh Linh cảm giác có gì đó rất tò mò với nơi đó.Người chủ đó thật đáng sợ!Mà liệu những gì anh ta nói có chính xác không nhỉ?
…Cửa cổng mở,Cửa trong nhà cũng mở,tất cả mọi cửa đều được mở toang như cố đón lấy chút nắng sớm mai.Tầng một không có người cũng không bề bộn,cô đặt nhẹ nhàng bước chân của mình lên tầng hai,nơi hôm qua đã bị khóa.Mở cánh cửa ,cầu thang được chạm trổ mọt cách cầu kì,khá tinh xảo.Có vẻ như chủ của nó đã rất kì công khi thực hiện những thứ này.Tầng hai có ba phòng,mỗi phòng được sơn một màu riêng.Cô bước lên tầng trên cùng. Gió thổi làm tấm rèm cửa bay bay….
Chương 3 : GIẢI MÃ… (1)
Tầng 3,thật kì lạ,chỉ có một phòng duy nhất.Nó được khóa bởi một cánh cửa điện tử.Cần mật mã???
Linh Linh định quay xuống nhưng theo phản xạ của bất cứ một ai nhìn thấy cánh cửa này,cô quay lại nhập ngày tháng năm sinh của mình trong vô thức.
-“Tách!”
Cánh cửa bật mở trong sự ngỡ ngàng và ngạc nhiên của cô,một căn phòng thật rộng ,không hề có đồ đạc gì trong.Phòng có 5 cánh cửa sổ,đều đã mở.Khắp bốn mặt của tường đều có ảnh một người con gái,khóc có,cười có…Trong đó có một vài bức chụp chung với Kest ,trông Kest lúc ấy rất vui,anh cười rất tươi.Nhưng cô gái này là ai?Thật sự rất quen…Rất quen…
-Làm sao cô vào được đây,có vẻ cô hơi chuyên nghiệp đấy! Kest đứng giựa lưng vào tường,hai tay cho vào túi quần,nhìn một cách bâng quơ.
Linh Linh muôn giải thích nhưng cổ họng đã nghẹn ứ lại,không nói được lời nào.
-Cô là người đầu tiên vào được đây!
-Đây là người anh yêu?...Là cô gái đã có đính ước với anh phải không?Một lúc lâu sau,Linh Linh mới có thể thầm thì.
Kest im lặng,mắt anh chăm chăm nhìn vào cô gái trong ảnh đầy xúc động.Lát,anh bước xuống cầu thang bỏ cô lại một mình.
“Quen quá!!!...”
Cả trên trần nhà cũng có một chiếc đồng hồ to có in hình chị kia.Tất cả,tất cả nơi đây đều dành cho cô gái naỳ cũng như trái tim anh….,mãi mãi…
“Kest cũng đâu có vô tình như mình tưởng,cũng biết yêu đấy chứ!Cô mỉm cười bước xuống,không quên khóa cửa lại.
-Anh uống café nhé? Linh Linh đưa tách cafê nóng ra trước mặt Kest .Anh đứng ngoài hồ nước,nhìn trong im lặng.Lặng lẽ đón lấy tách cafê từ tay cô,anh hỏi:
-Rốt cuộc ông ta đưa cho cô bao nhiêu tiền để làm phiền cuộc sống của tôi?
-Gần như cả mạng sống. Linh Linh nghĩ đến ba và anh trai,nói rồi cô bỏ vào nhà.Có lẽ nếu không vì họ sẽ chẳng bao giờ cô có mặt tại nơi này.Nhưng thực sự,căn nhà này cũng không mấy đáng sợ như cô nghĩ,mà bây giờ,cô thấy tò mò nhiều hơn.
Bũa ăn trưa được soạn ra…Chưa đợi Kest,Linh Linh ngồi vào bàn ăn.
-Tại sao cô lại không về nhà?
-Không có ai ở nhà cả,tôi không muốn ăn cơm một mình!
Kest cười lạt,rất lạt,rất đểu giả.Cô không hiểu nụ cười ấy có ý nghĩa gì.Vì khinh thường hay vì điều cô nói quá điên rồ?
-Anh năm nay bao nhiêu tuổi?
Vài giây sau…
-Cô có vẻ ngây thơ quá nhỉ?Không phải ông ta đã cho cô biết quá rõ về cái lí lịch của tôi rồi sao?
Linh Linh loạng choạng suýt thì đánh rơi hết bát đĩa.Gì chứ?...Đến cái tên anh ta mà vào đây cô mới biết huống gì…
-Cô 17 tuổi,học ở trường THPT X phải không?Thật quá đơn giản để biết.Tại sao ông ta lại không nhờ diễn viên xuất sắc hơn tí chứ?Diễn xuất của cô không tốt chút nào!
-Diễn …xuất…Ăn mà cũng bị nghẽn,nếu bây giờ Kest không phải là khách hàng mà khách hàng là thượng đế thì cô đã tặng ngay bát cơm này vào mặt anh ta rồi.Nhưng bây giờ cô kìm nén,trừng con mắt nhìn Kest . Kest thì hoàn toàn ngược lại,anh không hề có chút thay đổi gì trên nét mặt,vẫn điềm nhiên. Linh Linh không nói gì nữa,im lặng và im lặng…
Soạn bàn ăn xong,định chuẩn bị đưa cơm vào cho ba thì lại thấy Kest đứng ở cửa.
-Nếu cô không biết thì nên đọc cái này rồi đi khỏi đây càng sớm càng tốt. Kest nói giọng không to nhưng đủ cho người khác phải sợ.Mắt anh nhìn vào tờ báo để trên bàn.
Quá tò mò ,Linh Linh quay lại láy tờ báo và đi thẳng ra cửa.
Tờ báo với trang bìa là Kest !Số ra đầu năm nay,với nhan đề:”Đã lộ diện chủ tịch mới của tập đoàn giải trí NI”.
Tên:K.E.S.T-kenvin sagacity thorough
(ác quỉ độc ác hoàn hảo)
Ngồi trên xe,cô giở ngay đến trang 27,ảnh chụp Kest trong một buổi ra mắt.
…
Đã lật đổ hai công ty giải trí khác trong vòng 2 tháng giữ chức.
Tốt nghiệp đại học năm 12 tuổi với 5 văn bằng.
Đoạt 4 huy chương vàng vô địch trẻ karatedo châu á.
…
Gấp lại tờ báo,Linh Linh cố trấn tĩnh bản thân trước bảng thành tích “ngắn ngủi”của Kest .Đây thật chẳng phải là người nữa.Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện…
Vào thăm ba xong,cô trở về. Kest vẫn đứng ở hồ nước.Một tay xòe ra hứng nước rất chăm chú.Cô dừng lại,thật hiếm khi thấy anh say mê như vậy.
-Sao cô không vaò?
-Tôi định xem anh làm gì!
-Nước thì có thể làm gì chứ!Chẳng bao giờ có thể nắm được nó trong tay.
-Tôi đã đọc nó,bây giờ trả lại cho anh. Linh Linh xòe tờ báo đưa cho Kest .
-Cô không cần phải đưa nó cho tôi.Hãy xé nó đi nếu cô muốn.Nói xong Kest quay đi để những giọt nước long lanh bị hoàng hôn chiếu vào thêm phần ảm đạm…
-Tôi sẽ đưa tiền cho cô!Kết thúc công việc này tại đây!
-Tôi…Tôi… Linh Linh ngập ngừng-Anh dừng lại!Cô chạy lại chắn ngang đường anh đi!
-Anh hãy cho tôi một tháng!Một tháng thôi!Rồi tôi sẽ rời khỏi nơi đây…Được…Được chứ???
Kest im lặng chừng hai giây…
-Sẽ có giá của nó đấy!...Cô phải trả không ít đâu!
Bóng anh lướt qua khỏi cô.
-Cái giá!... Linh Linh rung mình.
1h chiều
Rốt cuộc anh muốn gì? Linh Linh
la lên.
-Sau một tháng tôi sẽ rời khỏi nơi đó,cô yên tâm đi!
-Anh có thể giết tôi nếu anh muốn,đừng ám ảnh tôi như vậy được không?
-Ừ,có thể tôi sẽ tha cho cô đấy.
Linh Linh đã luyện tập trước gương hơn một tiếng đồng hồ những lời cô hi vọng sẽ có thể nói với Kest khi đến nhà anh.Và cái gương kia chính là Kest.
“Nếu có thể ta muốn đấm ngươi vài cái cho hả giận”.
1h 30’ tại căn biệt thư trắng.
Trời dần chuyển mưa,mưa có vẻ như sẽ to lắm,mây kéo đến giăng kín cả bầu trời.Trời đang sáng bỗng chốc trở nên âm u,đen kịt.Anh tài xế đã về từ lúc nào,cô không đem theo chìa khóa căn biệt thự,cái điện thoại cũng không nốt.Cứ tưởng Kest sẽ ở nhà, ai ngờ anh ta lại đi đâu…
Mấy tia chớp cuộn mình rạch tung những đám mây đen phát ra những âm thanh ghê rợn.Cứ thế,mưa ,và mưa.Những hạt mưa ban đầu còn nhẹ sau càng lúc càng nặng và dày hạt hơn. Linh Linh chẳng quen ai ở khu biệt thự V.I.P này.Cô khép nép tựa mình vào cánh cổng.
Mưa chừng một tiếng thì ngừng lại.Mùa hạ bao giờ cũng thế,bất chợt nắng rồi lại bất chợt mưa.Điều đó dễ khiến người ta khó chịu, đầu Linh Linh đau như búa bổ.Cảm giác khó chịu lan khắp người.Cô mệt mỏi,dường như không còn đủ sức để về sau cơn mưa.Đôi chân đã bị tê cứng lại, càng khó để nhúc nhích.
-Sao không vào nhà mà ngồi đây?
Chiếc xe trắng sang trọng đỗ lại trước mặt,Kest bước ra cầm ô lại che cho cô và dìu cô vào nhà.
-Tại sao?
…Ánh mắt đó thật đáng sợ…
-Tôi quên đưa chìa khóa. Linh Linh thều thào.
Kest không nói gì,anh quay lên tầng,lát sau anh xuống đưa cho cô một bộ quần áo trông rất buồn cười.
-Cô có thể mặc nó.Tôi sẽ cho người làm khô bộ quần áo trên người hộ cô.Sẽ không lâu đâu.
-Bộ quần áo gì thế này? Linh Linh cáu kỉnh nhận từ tay Kest .Chưa bao giờ cô thấy một thứ quần áo nhìn ngố đến vậy.
…
Thay quần áo xong,cô ngồi phịch xuống ghế,mở một kênh bất kì ngồi, chờ đợi người mang bộ kia tới.
Tiếng bước chân của từ ngoài hành lang nghe lúc càng rõ, Kest đi vào,hình như anh mới nghe điện thoại xong.
-Bật kênh N.I đi!
(N.I là kênh giải trí do tập đoàn thành lập)
-Tôi thích xem phim,đang đến đoạn hay mà!
Đừ…ng!!!!
Cô chưa kịp nói xong,Kest đã mở kênh N.I rồi.
“Cuộc thi tuyển chọn người mới của tập đoàn N.I” giọng nói của chị MC khá duyên dáng trên truyền hình vang lên.Ngay lập tức,khán đài như vỡ ra,rung chuyển.Vì là tập đoàn lớn nên mỗi năm N.I sẽ tuyển người mới một lần.Nếu dành thắng cuộc,cơ hội dành ỗi người trở thành người nổi tiếng là rất lớn,chính vì lẽ đó mà hàng triệu lượt hồ sơ từ khắp mọi nơi lũ lượt đổ về.Vog sơ khảo đã diễn ra từ tháng trước,bây giờ là vòng chung kết thì phải.
-Èo!Chán phèo!Tôi ngủ đây , khi nào quần áo tôi về thì thức tôi dậy nhé.
Kest ngồi trầm tư xem chương trình,vẫn thế,chẳng thể nào nhận ra cảm xúc của anh.
“Thảo nào cánh nhà báo luôn cho anh ta là một con người bí mật.Đến một chương trình quan trọng như thế này mà còn ngồi ở nhà điều khiển thì đáng sợ thật”. Linh Linh thầm nghĩ.
Liệu có ngờ được rằng ban giám khảo hôm đó thiếu mất một vị trí quan trọng là vì sợ mưa sẽ mang một ai đó đi…
Và chính người đó có lẽ cũng chưa hiểu thứ tình cảm đang nảy nở kia…
“Có những hạnh phúc trong tay tôi luôn cố gắng nắm giữ,chỉ xin một lần em nói yêu tôi,chỉ xin một ngày em sẽ yêu tôi như tôi đã yêu em…”
“Giọng này nghe quen quá!”
Linh Linh ngồi phắt dậy,cô nhận ra chất giọng này,nó quá đỗi quen thuộc với cô.Nó chính là của Tiểu Long –anh trai cô.
Cô thật không thể tin vào mắt mình,Hoàng Long thật đẹp,mọi thứ ánh đèn như chìm lại đằng sau anh.Một khuôn mặt quyễn rũ,một đôi mắt có thần và một giọng hát ấm áp.Bình thường chỉ cần một cái nháy mắt thôi cũng đã khiến bao người ngã rạp.Giờ đây,anh đẹp hơn gấp trăm bội lần.
Cả khán đài như chết lặng đi trong cái điệu nhạc du dương trong cái ánh mắt chết người đó.
Linh Linh quay sang Kest,lần đầu tiên cô thấy anh cau mày,có vẻ như anh đang suy nghĩ điều gì đó mà không hề hay biết là cô đã tỉnh dậy
Phần dự thi của Tiểu Long kết thúc,tất cả lặng đi vài giây rồi tiếng vỗ tay nổi lên như một cơn triều thần.Chị dẫn chương trình từ trong khán đài bước ra,tay cầm một chiếc khăn mùi soa,lau nước mắt.
Kest gật đầu.Cảm giác tự hào xâm chiếm toàn người Linh Linh.
Nghe xong bài hát,Kest gọi điện cho ai đó.Cô nghe rõ mồn một.
-THí sinh vừa hát xong!Chính anh ta! Kest gấp điện thoại ném ra giữa ban tiếp tục nhìn lên ti vi.
-Chẳng phải trước đây chính anh đã ra lệnh đuổi anh trai tôi sao? Linh Linh bực mình.
-Nếu không phải liệu thế,liệu anh cô có ngày hôm nay không?Anh cô không thích hợp để nhận công việc trước kia.
Kest không ngoảnh mặt lại,anh nói từ từ.-Tôi không như cô nghĩ đâu.
-Từ mai cô không cần phải đi đến đây nữa.Tôi phải đi công tác qua Nhât khoảng hai tuần.bởi vậy cô có thể giải thoát và đừng làm phiền tôi trong những ngày đó.Được chứ?
-Được thôi!Thoát khỏi anh thật là hạnh phúc. Linh Linh về.
“HaHa,thế là hai tuần hạnh phúc sắp tới với mình rồi!”
-Mọi thứ đều là sự thật à? Linh Linh !Tớ thật không ngờ cậu là người như vậy!
Đó là câu nói duy nhất mà cô bạn thân của cô- Tiểu Linh nói trong cuộc điện thoại lúc tối.Cô muốn rủ Tiểu Linh đi ăn liên hoan Tiểu Long đoạt giải thưởng lớn vậy mà gọi thì Tiểu Linh lại chẳng để cô nói câu nào mà tuôn ào ào.Không biết có chuyện gì nữa?
-Sẽ không sao đúng không anh?Sao Tiểu Linh lại cư xử như vậy?Anh! Phải làm sao bây giờ? Linh Linh đi đi lại lại trong phòng vẻ lo âu.
-Không sao đâu!Bọn mày vẫn giận nhau hoài đấy thôi,Làm lành ngay ấy mà.
-Không!Em linh cảm thấy có chuyện không lành. Em lo lắm!
-Thôi!Ngủ đi!Mai còn dậy đi học nữa
…
-Ê!Ê!Hình như anh Tiểu Long chở con bé ấy đi học đấy!
-Lại còn thế nữa.Chắc lại giả vờ đau chân để rủ xin lòng tốt của anh ấy đấy.Trơ trẽn quá!
…
-Ê!Con bé đó! Chính nó đấy!
-Ừ! Giống hệt trong ảnh đây này.
-Đúng là nó,con yêu tinh đáng ghê rợn.
Điều đầu tiên Linh Linh thấy khó hiểu là mọi người ai cũng cầm một tờ rơi màu xanh.Vào lớp,bọn bạn nhìn cô với một ánh mắt khác thường.Lạ thật,bình thường tờ rơi thì ở đâu cũng có .Đằng này ai cũng có,chỉ riêng cô là không.
Cô đi đến đâu ,bọn bạn cũng tản ra.Riêng cô bạn thân Tiểu Linh thì hôm nay cũng chẳng đi học.
Chuyện gì thế này???
10 phút sau…
Chẳng hiểu sao Tiểu Long tay cầm một xập tờ rơi màu xanh khó hiểu đó xông vào lớp cô. Linh Linh còn chưa kịp nói gì thì anh đã nắm tay cô kéo ra khỏi khu vực trường học trước con mắt ngạc nhiên của bao người.
- Tiểu Long !Anh làm sao vậy?Nhẹ thôi!Em đau tay!
- Chuyện này là thế nào?Anh quát lên mặc cho cái nhìn mọi người,tay dúi xập tờ rơi kia vào cô.Chưa bao giờ cô thấy anh như vậy… Cô từ tư mở chúng ra…
…Đằng trong bức ảnh xanh là cảnh cô ngồi dưới mưa cạnh cổng nhà Kest với một hàng tiêu đề:
“BẤT CHẤP MƯA ĐỂ QUYẾN RŨ ”
Rối mấy bức ảnh Kest cầm ô đưa cô vào nhà.
“LÒNG THƯƠNG NGƯỜI BỊ LỢI DỤNG”
“TẤT CẢ CHỈ CẦN TiỀN” là bức ảnh cuối cùng khi cô vừa đi ra khỏi nhà Kest vừa cười.
-Tại sao?...Ai?...Ai?...Đã làm chuyện này?
-Có phải em đã đến nhà hắn không? Tiểu Long ôm lấy hai vai Linh Linh mà lắc mạnh.
-Vậy hóa ra hôm qua em không có ở nhà,không nghe điên thoại anh là vì việc này sao? Tiểu Long gục mặt xuống,anh nói trong đau khổ.
-Em…Em !Linh Linh quá bất ngờ,cô ấp úng trong phút chốc rồi đột nhiên cô ngẩng đầu quả quyết-Em sẽ làm rõ chuyện này!Anh không tin em ư? Cô nhìn anh,đôi mắt có chút rưng rưng lệ.Và hơn ai hết, Tiểu Long không muốn nhìn thấy cô phải khóc.
Nói xong , Linh Linh bước vào trong.Cô biết chỉ có Kest mới giải thích được điều này,và Kest sẽ giúp cô thanh minh.
Nhưng trớ trêu thay,khi nghe tin cô sẽ được nghỉ hai tuần cô lại đã xóa luôn số của Kest
Làm sao bây giờ?
Việc cô lôi từ trong căp chiếc máy đời mới nhất trong khi cô lại sống ở khu phố nghèo lại càng khẳng định ọi người thấy cô đang qua lại với Kest .
Đầu óc quay cuồng,phải làm sao đây? Linh Linh ngồi phịch xuống ghế.Mọi sự chú ý trong lớp đổ dồn về phía cô.
“Chắc chắn đây là cái giá mà anh ta đã nói,quả là một con người nham hiểm.Hắn đã sắp đặt trước tất cả mọi thứ.”Cô thầm nghĩ.”Cũng đúng thôi,Kest còn được mệnh danh là kẻ mà ai cũng biết.Nhắc đến cái tên này có khi còn khiến người ta kinh hãi y như cái tên chúa tể trong harry poster ấy chứ.Còn gì đáng bị sỉ nhục hơn khi bị xem là thấy tiền thì sáng mắt.Thế này thì mình chết mất!”
Lê từng bước nặng nề về nhà.”Biết giải thích với anh mình sao đây ?”
Vừa vào tới cửa đã thấy Tiểu Long đứng ở đó,ánh mắt không mấy vui,anh nhìn cô.Chẳng biết nói gì với anh,Linh Linh cố gắng phớt lờ nó ,đi thẳng vào nhà.
-Không có gì để nói sao? Tiểu Long lên tiếng.
-Em biết nói gì đây? Anh tin em? Linh Linh quay đầu lại.
- Em có thể giải thích!
-Không! Nếu anh đã không tin thì có giải thích trăm ngàn lần cũng vô ích. Linh Linh thở dài,cô đi vào phòng nhưng Tiểu Long đã giữ cô lại,càng cố vùng vẫy, anh càng nắm chặt hơn.
Đau đớn…
Cô buông xuôi,thôi không chống trả nữa.Lúc này,sự im lặng sẽ giải quyết tất cả thay cô.
-Tất cả, tất cả đó là sự thật? Tiểu Long ném xếp tờ rơi xuống sàn,văng tung tóe.-Hãy cho anh một lời giải thích, được không?
-Không! Anh buông tay em ra đi.
-Tại sao?Tại sao chứ? Tiểu Long hét lên,anh dằn mạnh tay đấm vào cửa kính.-Chẳng lẽ là vậy thật sao? Em và Kest ?Máu từ ngón tay anh bắt đầu rỉ ra.
Gió lạnh ùa vào… Buốt giá…Nỗi đau dường như ngấm tận vào tim…
-Anh sẽ không nói với ba chứ? Linh Linh dừng lại,hoảng hốt trước hành động của anh,cô lo lắng cho tay anh.
-Em đi đi…Đi đi! Anh… xin lỗi đã làm em sợ. Tiểu Long lắc đầu,tóc anh xõa xuống phủ kín đôi mắt đang xúc động đến nghẹt thở của mình.-Anh…Không sao! Máu càng lúc rỉ ra càng nhiều hơn.-Em có thể …đi đi!
Gió tưởng như chỉ chờ đợi giây phút này để ào tới…
Linh Linh vào phòng mình,khép cửa và khóc. Chưa bao giờ cô thấy anh xúc động như vậy và cũng chưa bao giờ cô phải khổ như lúc này. Cô cảm giác mình thật là tồi tệ. Không ai nghe cô,hiểu cô và bênh vực cô. Người bạn thân nhất cũng nghĩ xấu,không tin cô. Cô tự thề với bản thân là sẽ hận Kest suốt đời.
Có thể chăng nỗi hận này sẽ thành một kí ức …ngọt ngào?
Ngày thư hai sau vụ việc đấy.
Trường vẫn đầy rẫy những tờ rơi được phát một cách nham nhảm. Tiểu Linh vẫn chưa đi học. Cô vẫn không dám nhìn mặt anh,vẫn là một”sao hot”trong trường này. Mọi chuyện thật kinh khủng!
- Mày nhìn con bé đó kìa. Đó ,con nhỏ đó kìa,nó mang ba lô vàng đứng nơi gốc cây đó! Một cánh tay nữa lại hướng về phía Linh Linh.
-Con nhỏ đó hả,tao biết,quên! Không phải chỉ mỗi tao, chắc cả trường ai cũng biết nó ấy chứ . Con gái gì mới tí tuổi đầu mà đã…
-Không ngờ trường chúng ta lại có người như vậy. Loại con gái đó…thì vào bar sớm.
Từ lúc nãy giờ,nghe tất cả cuộc nói chuyện của lũ con trai lớp bên,cả những điệu cười khinh bỉ của chúng dành cho Linh Linh . Tiểu Long vô cùng tức tối. Anh không muốn,và tuyệt đối không thể để ai xúc phạm đến cô.
-Mày im đi…đừng bao giờ đụng vào Linh Linh trước mặt tao. Anh dằn mạnh từng tiếng ,nắm lấy cổ áo của tên vừa nói lúc nãy.
Chàng trai ra sức giãy giụa nhưng vô ích. Mọi người xung quanh ùa lại xem. Người ta chỉ mới gặp một Tiểu Long hào hoa ,phong nhã,hay cười chứ dường như hay nói cách khác là chưa từng gặp một Tiểu Long đáng sợ như thế này.
-Nếu một lần nữa thấy mày nói về cô ấy thì đừng trách tao. Tiểu Long từ từ thả tên con trai kia xuống,vẻ tức giận không hề thuyên giảm đi chút nào,anh quay vào lớp…
-Em nào là Hoàng Linh Linh? Vị giáo viên già dạy môn giáo dục công dân đeo cặp kính cận dày cộp đánh mắt xuống lớp kiếm tìm.
-Dạ! Là em! Linh Linh đứng dậy cúi đầu,người này nổi tiếng là nghiêm khắc,cả trường ai cũng biết.
-Hừ! Một con bé quê mùa không hơn không kém chả trách lại thèm khát tiền đến vậy. Cô định kiếm tiền nhờ lòng thương hại của một chàng trai đặc biệt nhất trái đất này à?Cô mỗi lúc một tức giận.
-Dạ! Không phải như cô và các bạn nghĩ đâu ! Linh Linh vội xua tay.
-Thôi im đi! Học sinh như em không có chỗ trong giờ của tôi.Àh quên! Tiện thể tôi thông báo luôn,nhà trường đã quyết định chiều thứ 5 sẽ họp kỉ luật cô. Cô yên tâm đi! Cô giáo chợt nhẹ giọng rồi cười khẩy.-Hình thức cao nhất chỉ có thể là buộc thôi học thôi!
Tai Linh Linh như ù đi. Bầu trời phía trước như sụp đổ. Rốt cuộc cô có lỗi gì chứ? Sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy? Thế là hết!
Cái giá phải trả ột tháng ư? Thật quá đắt!
…
- Tiểu Long ! Tiểu Long ! Anh dừng lại đi, em muốn hỏi. Mỹ Đan từ lúc trống đánh đến giờ theo sát Tiểu Long .-Anh dừng lại đi!
Tiểu Long dừng lại nhưng anh không nói gì.
-Dạo này anh sao vậy? Chuyện lúc sớm là sao? Anh và Linh Linh là gì của nhau?
-Vậy cô là gì của tôi?
Tiểu Long quay đi để Mỹ Đan lại một mình.
…
-Ba giạo này khỏe chứ? Linh Linh mở cửa phòng bệnh,gắng gượng nở một nụ cười.
-Ừh! Ba không sao nhưng nhìn con sao có vẻ mệt mỏi thế? Anh con đâu?
-Chắc có lẽ bận đi kiếm con dâu cho ba. Cô đùa nhưng trong lòng chợt nhói lên. Cô chợt nghĩ tới khuôn mặt đau khổ của anh.
Cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa bật mở, Tiểu Long bước vào.
-Em còn nhớ tới thăm ba cơ à? Anh hỏi cô nhưng ánh mắt lại như chờ đợi một câu trả lời khác. Linh Linh quay phắt đi,không dám đối diện với nó.
Mát hẳn cái vẻ tươi cười lúc nãy, cô đứng như chết lặng,mắt rưng rưng chực khóc.
-Hai anh em con có chuyện gì à? Như đoán ra điều gì đó,ba cô thều thào hỏi.
-Có chuyện gì đâu ba, chỉ là con bé này ở nhà chẳng chịu nghe lời con gì cả. Thôi về đi! Anh sẽ ở lại với ba,em về chuẩn bị cơm đi. Ba hỏi cô còn chưa biết trả lời thế nào, may mà anh đã để cô về. Cô vội chào ba và bước ra khỏi phòng. Đi xa nhưng cô vẫn nghe rõ giọng ba:
-Em nó còn nhỏ, phải day bảo từ từ…
Nước mắt cô chợt rơi ra, đầm đìa…
Ngày thứ ba…
Chẳng có việc gì tiến triển hơn, mọi việc cũng không có chuyển biến gì. Lúc đêm, Kest có một bài phỏng vấn trên kênh truyền hình. Điều đó lại càng làm ọi chuyện xấu đi.
Thứ năm!..
Hôm nay cô sẽ phải vào phòng hội đồng để bình xét kỉ luật.
-Em nào là Hoàng Linh Linh đi theo tôi.
Linh Linh bước ra khỏi chỗ ngồi. Thôi, thế là hết thật rồi! Đi theo thầy vào phòng,ở đó tất cả giáo viên đã có mặt.Vừa nhìn thấy cô,những tiếng bàn tán đã rộ lên. Khắp mọi người đều lắc đầu tỏ ý không bằng lòng. Cô nhắm mắt lại,cuộc đời đi học của cô sẽ kết thúc tại đây sao?
…
-Không thể để một học sinh như thế tới trường. Đó là kết luận của 100% số phiếu bầu. Em buộc phải thôi học. Đó là câu nói cuối cùng thầy nói trước khi bước ra khỏi căn phòng đó.
…
Chiều, chiều rồi. Chiều nhẹ nhàng thênh thang nhưng lòng cô đang đau và đau lắm.
Thế là từ ngày mai cô không thể đến trường nữa. Từ ngày xảy ra chuyện,cô chưa lần nào gặp Tiểu Linh . Người cô muốn gặp bây giờ là người bạn đó. Chỉ có Tiểu Linh là có thể hiểu cô và khóc cùng cô. Linh Linh không muốn khóc nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ rơi.
-Đó! Chính nó,cô gái đó. Xử lí cô ta đi,hãy cho cô ta một trận vì dám tranh dành người yêu với ta. Một giọng nói thanh phát lên,một đôi mắt tròn xoe...
Chương 4 : GIẢI MÃ… (2)
- Tiểu Long !Anh Long ơi! Linh Linh… Linh Linh…bị …bị…Từ đâu,Tiểu Linh xuất hiện thở hổn hển.
-Bị làm sao? Tiểu Long hét lên làm mọi người giật mình.
-Bị người ta… người ta đánh ở sau sân trường.
Chưa để Tiểu Linh nói hết câu, Tiểu Long đã chạy vụt đi,mọi người cũng chạy theo. Người thì tò mò, người thì muốn xem rốt cuộc giữa Linh Linh và chàng “hoàng tử”này có mối quan hệ gì mà cô gái có thể khiến anh ấy lo lắng đến như vậy…
Duy nhất một người đứng lại. Một người có đôi mắt tròn.
-Có thể kịp nữa sao? Thật nực cười.!
-Các ngươi đang làm gì tôi vậy? Linh Linh giãy giụa,hét lên. Nhưng gần như kể từ ngày xảy ra chuyện đến bây giờ cô không thiết ăn uống gì cả nên không còn một chút sức nào để gắng gượng,huống gì là phản kháng dưới một bàn tay chắc nịch như thế này.
-Chỉ cần đánh cho nó một trận thôi,cho chưa cái thói nhúng mũi vào chuyện của người khác.
…
Không được nữa rồi! Không thể gắng thêm một giây phút nào nữa.Hơi thở của cô như bị ai bóp nghẹt…Nó trở nên nặng dần,cô lịm đi…Chỉ còn nghe thấy tiếng phanh của một chiếc xe ô tô,phanh gấp lắm…
7h tối…
Mọi chiếc đèn trong nhà Tiểu Long đều được bật lên. Anh kê ghế ngồi cạnh Linh Linh . Cô nằm mê man,bất tỉnh. Vị bác sĩ lúc chiều đã nói là không sao chỉ là do chịu quá nhiều áp lực nên mệt mỏi mà ngất đi thôi.
Trán cô túa mồ hôi,chốc chốc,trong cơn mê cô lại hét lên:
-“Không phải thế,không phải như mọi người nghĩ đâu!”
Tiểu Long đau khổ,chỉ tại anh. Anh tự trách mình thật vô dụng,đã hiểu lầm cô.
…
Sáng nay,anh đã lo cho cô biết chừng nào,nếu cô mà có mệnh hệ gì chắc anh sẽ không thể tha thứ nổi cho bản thân. Anh đã chạy,đã chạy thật nhanh….nhưng…cuối cùng anh đã đến sau một người…
Lúc anh đến nơi,Kest đã ở đó. Kest đã bế Linh Linh và đợi cho bọn đàn em của mình xử những người đánh cô. Đợi cho bọn họ nằm gục đất anh mới rời khỏi nơi đó. Kest trao Linh Linh lại cho anh. Những tiếng bàn tán như dậy lên như một cơn song bất chợt ào đến. Kest không hề quan tâm đến điều đó,anh nhìn tất cả một lượt.
Lạnh lùng… Đáng sợ…Nghiêm nghị…
Tất cả im lặng.
-Anh không hiểu cô em gái của mình một phần nào hết. Kest nói rồi rẽ đám đông tiến về phòng ban giám hiệu. Ở đó,hiệu trưởng đang đứng đón anh với một vẻ mặt lo sợ…
-Tiểu Long !... Tiểu Long!.. Linh Linh thều thào. Tiểu Long giật mình quay lại.
-Em không sao chứ?
-Tại sao em lại ở đây?...Chẳng phải?...Chẳng phải..? Cô cau mày,cố gắng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
-Kest đã cứu em! Như hiểu được Linh Linh đang nghĩ gì,Tiểu Long lên tiếng.
-Kest ! Kest!.. Anh ta về rồi sao? Linh Linh bật dậy nhưng cô còn quá yếu.
-Em nhớ anh ta đến vậy cơ à?
Có một chút gì đó xót xa hòa lẫn vào cơn gió đêm…
-Anh!... Linh Linh quắc mắt nhìn Tiểu Long –Tất cả chuyện này đều do hắn gây ra. Cô bức bội thả mình xuống giường.
-Vậy giữa em à hắn có quan hệ gì vậy?
Linh Linh cố tình trách câu hỏi đó. Hiện tại, cô chưa muốn để ai biết mối quan hệ rối ren này. Nhìn thấy cô như vậy, Tiểu Long không nói gì cả,anh kéo lớp chăn mỏng đắp cho cô.
…Ngoài cửa có tiếng xe ô tô,anh quay ra..
…Bóng tối không làm chìm đi sắc quí tộc đấy…
Kest bước vào,anh lặng lẽ quan sát căn nhà rồi ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Long .
-Linh Linh đâu?
-Tại sao tôi phải nói với anh?
Kest đi sâu vào nhà,mặc kệ cho câu hỏi còn bỏ ngỏ.
-Anh đi ra đi! Kest bị chặn lại-Linh Linh cần nghỉ ngơi.
Không gian chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
…
-Hai anh làm gì ở đây vậy? Linh Linh đứng ở cửa phòng cô,giọng còn yếu nhưng nghe rõ từng tiếng một.-Còn anh,anh đến đây để làm gì?Cô nhìn Kest.
-Chúng ta cần nói chuyện. Tiểu Long! Anh có thể ra ngoài được không? Kest đều đều.
-Ra ngoài ư? Tiểu Long hỏi lại đầy ẩn ý.
-Anh đi ra ngoài đi,lát nữa em sẽ nòi với anh sau.
Nghe Linh Linh nói vậy,Tiểu Long mới dịu xuống một chút,anh đóng sầm cánh cửa lại và ra ngoài.
…
-Thấy tôi như thế này ,anh đã hài lòng chưa? Anh muốn nói gì cứ nói đi.!
Kest im lặng,anh nhìn khắp phòng một Linh Linh một lượt rồi dừng lại ở phía góc bàn.Nơi đặt bức ảnh cô và Tiểu Long đi chơi hồi hè năm ngoái. Anh cầm nó lên ,nhìn một cách chăm chú.
-Tôi hỏi anh nói đi chứ!
-Vậy cô nghĩ mọi chuyện là do tôi gây ra sao? Thả bức ảnh về vị trí cũ,Kest ngẩng mặt lên nhìn cô.
Linh Linh lung túng,ánh mắt đó như nhìn thấu tâm can cô.
Cô cũng không thể tin là Kest nhưng nếu không là anh thì có thể là ai được chứ?
-Chẳng lẽ…không phải vậy?
-Tôi chưa bao giờ làm mà không nhận!
Ánh đèn điện phả vào mặt Kest như tạc một bức tượng tuyệt mỹ lên bức tường.
-Mai cô vẫn có thể đi học,một phần trong chuyện này là do tôi g