Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - Lặg lẽ...!!~

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: Lặg lẽ...!!~
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
Em và anh quen nhau rồi yêu nhau không có gì lí giải được cả. Nhưng rồi mình lại lạc mất nhau. Anh đã từng nói em đừng để mình lạc mất nhau nha. Nhưng em không thể làm khác được anh à. Yêu một người là phải mang lại hạnh phúc cho người mình yêu mà anh. Em không thể mang lại hạnh phúc cho anh thì hãy để chị ấy giúp anh nha. Vì em mãi là người đến sau trong cuộc tình này mà.

Tự nói với lòng rằng phải níu giữ và không bao giờ buông tay anh ra. Nhưng giờ đây em lại là người dừng lại trong cuộc tình này. Có lẽ anh sẽ nghĩ rằng em hết yêu anh rồi. Không đâu anh à, chưa bao giờ em ngừng thôi không yêu anh cả. Nhưng chị ấy cần anh hơn em mà. Em không cao thượng đâu vì em là một cô gái ích kỉ lắm. Nhưng trong tình yêu lại là chuyện khác anh à.

Em đã chấp nhận xa anh vì em không muốn làm anh khó xử. Bắt anh phải chọn ai giữa em và chị ấy là một việc rất khó. Vì em là người anh yêu còn chị ấy là người mà anh mang ơn suốt cuộc đời này anh không thể trả được hết. Vì thế em đã quyết định thay anh làm việc đó. Em cũng không muốn như vậy đâu anh. Em đã khóc và suy nghĩ rất nhiều để em mới đưa ra quyết định này. Có lẽ anh sẽ trách và giận em lắm nhưng em thấy em đã làm đúng. Ít ra anh sẽ được hạnh phúc phải không anh? Vì chị ấy yêu anh nhiều hơn em yêu anh. Chỉ vì yêu anh mà chị ý đã chấp nhận từ bỏ hết tất cả chấp nhận bao nhiêu thiệt thòi về chị ý. Em biết anh cũng yêu chị ấy mà, có lẽ sự xuất hiện của em đã làm tim anh đập lỗi nhịp chăng? Em thấy chỉ có chị ấy mới xứng đáng bên cạnh anh thôi. Khi yêu em anh làm mọi thứ cho em còn em chẳng làm được gì giúp anh cả. Ngược lại, chị ấy luôn bên anh khi anh buồn chán, thất vọng và thất bại trong cuộc sống. Chị ấy luôn mong anh quay về với chị ấy đó. Em nhìn vào ánh mắt và cách chị ấy làm là em cảm nhận được điều đó anh à. Em biết anh chưa từng dùng tình yêu của anh để trả ơn cho chị ấy và đó không phải là lòng thương hại của anh dành cho chị ấy mà anh đã yêu chị ấy thật lòng . Em hiểu hết chứ. Đâu có ai như chị ấy làm tất cả mọi thứ vì anh chứ?
Cũng nhờ ông trời sắp đặt cho em gặp anh để rồi yêu anh. Em và anh hiểu nhau nhiều lắm. Cũng vì thế mà em đã dừng lại đó anh. Em cảm thấy em không thể tranh giành anh với chị ấy được. En thấy anh mệt mỏi lắm. Nếu cho anh quyền chọn lựa thì em biết anh sẽ chọn em. Anh nói trong cuộc đời này nếu anh gặp trước thì anh sẽ yêu em. Nhưng đằng này, em lại là người đến sau tình yêu anh à. Em biết anh đã từng yêu chị ấy mà . Có lẽ bây giờ tình yêu ấy vẫn còn mà có điều là nó bị lãng quên thôi. Nếu anh chịu vun đắp thì nó sẽ trở lại như ngày xưa thôi mà. Đừng làm chị ấy buồn và phải khóc vì anh nữa. Chị ấy xứng đáng được nhận tình yêu của anh đó. Anh hãy cho chị ấy cảm nhận tình yêu của anh nha.

Hai người hãy sống hạnh phúc đó. Em ra đi không phải trốn chạy tình yêu của anh mà vì em ra đi là để thấy rằng làm như vậy là tốt nhất. Đừng sau này em và anh còn có thể gặp nhau như hai người bạn. Để mai này mình có gặp lại nhau còn mỉm cười chào nhau nữa chứ? Em khóc vì anh nhiều lắm nhưng em quyết tâm rồi. Em sẽ không rơi nước mắt vì anh nữa mà em sẽ mỉm cười nhìn anh hạnh phúc bên chị ấy. Yêu một người là nhìn người ấy hạnh phúc mà phải không anh? Anh phải mang lại hạnh phúc cho chị ấy đó và đừng để chị ấy phải rơi giọt nước mắt nào nữa đó? Em tin là con tim anh vẫn có chỗ cho chị ấy mà. Yêu em chỉ là một phút chốc lỗi nhịp thôi. Thế nên anh hãy đập lại nhịp đúng nơi con tim anh nha. Mong anh và chị ấy hạnh phúc nha. Em nơi vẫn cầu nguyện cho hai người đó. Cảm ơn tình yêu của anh đã làm em thay đổi và suy nghĩ chín chắc hơn nha.
P/S: gởi anh - người em vẫn chưa quên được và vẫn còn yêu.
GIÁ NHƯ NGÀY ĐÓ ANH ĐỪNG TỐT VỚI EM


Đã 3 năm rồi, mình học chung với nhau anh nhỉ? Nhưng em và anh chưa một lần trò chuyện với nhau, mãi đến năm cuối khi anh và em tình cờ, chỉ là tình cờ thôi mà em cảm thấy trái tim em như muốn vỡ oà ra.
Giá như anh đừng đối xử tốt với em, giá như anh đừng làm cho em yêu anh, thì hôm nay đây, trái tim em đã không thắt lại vì anh...
Anh còn nhớ lần đầu tiên mình nói chuyện với nhau không anh, thế rồi mình nhắn tin với nhau nhiều hơn. Dường như được nhắn tin với anh mỗi ngày đã trở thành thói quen của em mất rồi anh ạ. Luôn là như vậy, sau giờ học trở về nhà thì anh bắt đầu chủ động nhắn tin cho em trước. Anh có biết nhận được tin nhắn của anh, em vui như thế nào không. Em cứ ngỡ là anh cũng yêu em như em yêu anh. Chỉ tại anh quá tốt với em, anh đã làm em có cảm giác được yêu thương. Em nhờ anh chở đi học, đi chơi em cũng điện thoại cho anh qua đưa đi. 12h trưa trời nắng gắt vậy mà anh cũng đồng ý sang đón em. Rồi trời mưa xe hết xăng em cũng gọi anh, không có đề cương em cũng nhờ đến anh... Anh đã trở thành người quan trọng như thế với em.
Em luôn chăm chỉ online để chỉ anh làm toán, để nhắc nhở anh học bài. Từ bao giờ em đã trở thành một cô bé nghiện internet, em treo nick cả ngày nhung chỉ để nói chuyện với một người đó là anh. 11-12h khuya em vẫn không chịu ngủ. Anh có biết tại sao không, vì nick của anh còn sáng, dù em biết ngày mai cả anh và em đều cùng phải thức dậy thật sớm để đi học. Song em vẫn thức không chịu ngủ, em bắt anh ngủ trước. Nhưng anh cũng cứng đầu không kém. Anh bảo khi nào em ngủ anh mới ngủ. Thế là 2h sáng mình mới bắt đầu giấc ngủ.
Anh có nhớ lần đi Đà Lạt không? Em muốn 3 ngày ấy cứ kéo dài mãi, em và anh cứ như một đôi tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này vậy. Em đòi anh mua thứ này thứ kia, anh có biết tại sao không, vì em muốn giữ những kỉ niệm về anh, anh là người đầu tiên mà em yêu thật sự. Em luôn an ủi anh những lúc anh buồn. Anh rủ em chơi game, thế rồi em và anh dĩ nhiên trở thành một cặp trong game. Rồi mình cũng chuyển sang xưng hô là "vợ chồng". Anh luôn nói anh yêu em và em cũng thế nhưng em không biết đó là lời anh nói thật hay chỉ đùa như trò game mình đang chơi.
Vì anh mà em cũng đã từ chối tất cả những người muốn đến với em. Vì anh mà em đã khóc khi mà em lấy hết can đảm để thổ lộ với anh, để rồi anh nói là "anh không thể", "anh có lý do". Anh không yêu em vậy sao anh lại tốt với em đến thế? Em hỏi anh có bạn gái chưa thì anh nói chưa. Vậy sao anh không chấp nhận em? Vì quá yêu anh mà em chấp nhận chỉ là bạn để được nói chuyện, tâm sự với anh, rằng người ta kém em đến 2 tuổi. Có lẽ nếu người ta không gọi điện thoại chửi em là "đồ cướp bồ người khác" thì có lẽ em vẫn không biết đó là bạn gái của anh, vì những tin nhắn xưng vợ chồng mà vô tình cô ấy đọc được. Lúc ấy, tức giận quá em đã nói với cô ấy rằng anh chưa bao giờ công nhận cô ấy là bạn gái của anh nên em không biết. Anh gọi đến bảo em giải thích. Giải thích gì đây anh? Em phải nói em với anh chỉ là tình cảm trong game thôi ư? Em nghẹn ngào lần thứ 2. Em lại khóc vì anh. Về nhà anh lại gọi điện thoại xin lỗi em. Em lại phải cho qua như chưa có gì xảy ra, chỉ vì em đã quá yêu anh.
Em luôn muốn hỏi anh là tình cảm anh dành cho em là có thật không hay chỉ là một trò chơi, và trò chơi nay đã kết thúc rồi phải không anh? Tốt nghiệp xong, anh lạnh nhạt, hờ hững với em, vì em và anh chỉ gặp nhau trên mạng, bây giờ em luôn là người gọi anh trước. Em luôn tìm kiếm lý do để được nói chuyện với anh. Có lẽ bây giờ em đã không còn là gì với anh rồi, thậm chí anh còn không thèm reply nữa, vậy mà ngày nào em cũng buzz...
Em là một cô gái ngốc lắm phải không anh? Nhưng tất cả chỉ vì anh. Giá như ngày đó anh đừng tốt với em đến thế...