08-12-2011, 12:13 AM
Tại sao khi nó muốn đứng dậy, nó muốn làm cái gì đó để người mọi người nhìn nó bằng ánh mắt khác cũng là lúc nó thất bại, và cũng là lúc mọi thứ xung quanh nó xụp đổ. Cứ như ai đó, hay một năng lực siêu nhiên nào đó ngăn cản nó không được đứng dậy và không được làm lại cuộc đời.
Nó gục đầu muốn khóc, nó vùi đầu vào thau nước để nước cuốn trôi những muộn phiền trong nó. Nhưng không, không gì có thể giúp nó tỉnh táo hơn lúc này. Cảm giác lẻ loi lại một lần bao trùm lên nó. Nó hụt hẫng, nó muốn kết thúc tất cả. Nó muốn buông xuôi như bao lần. Sao... Tại sao ? Tại sao bao bất công lại đổ lên đầu nó. Sao không phải là ai khác mà là nó. Tại sao ? Tại sao ?[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]...........
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]
Có lẽ số phận của nó được định đoạt nó là một thứ cặn bã trong xã hội, nó không quyền ngóc đầu lên. Nó không có quyền được sống trong vui vẻ. Nó không có quyền được hạnh phúc và nó không có quyền làm một con người. Nó phải là con chó để mọi người chà đạp, nó phải là cái gì đó để mọi người ghê tởm. Gớm...!!! Nhìn nó đã phát khiếp...
Chỉ một mũi kim thôi, chỉ một miếng nước thôi cũng đủ nó kết thúc cuộc sống. Cũng đủ để nó thôi không còn thức trắng hàng đêm, thôi còn khóc trong màn đêm lạnh lẽo. Không còn nghĩ vẫn vơ và cũng thôi không còn nhớ nó là ai và vì sao nó được sinh ra cõi đời nó. Nó muốn làm điều đó. Nó muốn kết thúc tất cả. Nhưng sao nó thấy khó quá. Nó còn vương vấn nhiều quá. Nó còn nợ nhiều quá. Nó nợ tình người, nó nợ nhiều người. Nợ tình yêu thương của những người bạn, những người bên cạnh nó. Nhưng với cuộc đời này, cuộc sống này nó đã trả nợ xong. Và còn bao người chưa trả cho nó cái nợ. Cái nợ mà có lẽ khi chết đi nó cũng không thèm đòi.
[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]..........
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]Giờ nó cứ viết, cứ thế gõ mà không biết mình viết gì, không biết mình gõ về cái gì. Nó điên dại, nó điên dại tột đỉnh. Mọi thứ cứ thế ập vào nó, nó là người. Nó sống cũng như bao người nhưng sao nó phải chịu đựng nhiều hơn người khác. Nó mất mát quá nhiều, nó thiếu thốn nhiều và nó cũng thất bại nhiều. Nó chản nản và chẳng biết phải làm gì vào lúc này. Hụt hẫng tột độ. Nhiều lúc nó muốn văng tục chửi cái đời khốn nạn này. Nó muốn văng tục chửi những người đã cho nó một cuộc sống như thế này. Nó muốn chửi chính bản thân nó, nó không mạnh mẽ để kết thúc cái cuộc sống khốn này. Nó yêu đuổi mãi để đối mặt với bao khốn đốn khổ đau.
Gục đầu để không thấy những hạnh phúc của người khác đang có, để không thấy những niềm vui đang tràn trề ngoài cuộc sống ấy. Bịt tai để không nghe những tiếng cười ríu rít, để không nghe những lời yêu thương ngọt ngào mặn nồng. Nó sống trong xã hội như bao người, nhưng sao nó có cảm giác rằng nó là người ngoài cuộc, nó là người ngoài lề cái cuộc sống hạnh phúc, cái cuộc sống có tiếng cười mà hằng hao ước mà nó không có được.
Nó cười nói vui vẻ nhưng sao giả tạo quá. Làm sao ai có thể biết được nó đang cố gắng đeo cái vỏ bọc nặng nề này. Làm sao có ai biết được nó muốn trút bỏ cái mặt nạ vui vẻ ấy, để mọi người biết rằng nó đang đau khổ như thế nào, và làm sao có thể nó trải hết nỗi lòng của nó với mọi ai đó khi xung quanh nó chẳng còn ai ngoài bóng đêm và nỗi buồn của riêng nó.
Mọi thứ, mọi người đều rời xa nó. Những thứ hạnh phúc đơn giản nhất nó cũng không có. Những thứ mọi người có thì nó phải đứng ngoài thèm thuồng. Có lắm lúc nó nghĩ làm người lương thiện sao khó thế. Nó ước nó có phép thuật, nó có thể hô biến để có những thứ nó mong muốn bấy lâu. Nhưng đó chỉ là mơ, đó chỉ là giấc mơ trẻ con mà một thằng to đầu ngu xuẩn thường mơ. Còn hiện tại nó vẫn là nó. Nó không là ai và cũng chẳng là thứ gì trên thế gian này.
.....
[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]................
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]
......
[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]Kết thúc...!!!
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]Nó muốn viết nữa. Dài lắm, rất là dài. Nếu nó viết tiếp chắc nó không đủ sức để ngồi gõ bàn phím mãi thế này. Nó muốn kết thúc sớm để còn chọn lựa cho mình cách ra đi nhẹ nhàng hay đau đớn nhất. Nó thích là gió, nó thích được bay cùng gió. Nhưng giờ nó không thể đứng tít trên cao và thả mình theo từng cơn gió được nữa rồi.
Hay một mũi kim tiêm vậy nhé...!!!
Vậy là xong...!!!
Vậy hết chết...!!!
Chết là hết thôi mà, có gì phải sợ hãi...!!!
Tạm biệt cuộc sống...!!!
Tạm biệt người yêu và tạm biệt tất cả....!!!
Hãy xóa nhòa tất cả để ra đi....!!!
P.s: Dư thời gian không biết làm gì. Ngồi chèn hình minh họa cho vui... Nó điên rồi....
)