Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - Buông tay :)*

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: Buông tay :)*
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
Tại sao khi nó muốn đứng dậy, nó muốn làm cái gì đó để người mọi người nhìn nó bằng ánh mắt khác cũng là lúc nó thất bại, và cũng là lúc mọi thứ xung quanh nó xụp đổ. Cứ như ai đó, hay một năng lực siêu nhiên nào đó ngăn cản nó không được đứng dậy và không được làm lại cuộc đời.
Nó gục đầu muốn khóc, nó vùi đầu vào thau nước để nước cuốn trôi những muộn phiền trong nó. Nhưng không, không gì có thể giúp nó tỉnh táo hơn lúc này. Cảm giác lẻ loi lại một lần bao trùm lên nó. Nó hụt hẫng, nó muốn kết thúc tất cả. Nó muốn buông xuôi như bao lần. Sao... Tại sao ? Tại sao bao bất công lại đổ lên đầu nó. Sao không phải là ai khác mà là nó. Tại sao ? Tại sao ?
[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]...........
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]

Có lẽ số phận của nó được định đoạt nó là một thứ cặn bã trong xã hội, nó không quyền ngóc đầu lên. Nó không có quyền được sống trong vui vẻ. Nó không có quyền được hạnh phúc và nó không có quyền làm một con người. Nó phải là con chó để mọi người chà đạp, nó phải là cái gì đó để mọi người ghê tởm. Gớm...!!! Nhìn nó đã phát khiếp...
Chỉ một mũi kim thôi, chỉ một miếng nước thôi cũng đủ nó kết thúc cuộc sống. Cũng đủ để nó thôi không còn thức trắng hàng đêm, thôi còn khóc trong màn đêm lạnh lẽo. Không còn nghĩ vẫn vơ và cũng thôi không còn nhớ nó là ai và vì sao nó được sinh ra cõi đời nó. Nó muốn làm điều đó. Nó muốn kết thúc tất cả. Nhưng sao nó thấy khó quá. Nó còn vương vấn nhiều quá. Nó còn nợ nhiều quá. Nó nợ tình người, nó nợ nhiều người. Nợ tình yêu thương của những người bạn, những người bên cạnh nó. Nhưng với cuộc đời này, cuộc sống này nó đã trả nợ xong. Và còn bao người chưa trả cho nó cái nợ. Cái nợ mà có lẽ khi chết đi nó cũng không thèm đòi.
[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]..........
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]Giờ nó cứ viết, cứ thế gõ mà không biết mình viết gì, không biết mình gõ về cái gì. Nó điên dại, nó điên dại tột đỉnh. Mọi thứ cứ thế ập vào nó, nó là người. Nó sống cũng như bao người nhưng sao nó phải chịu đựng nhiều hơn người khác. Nó mất mát quá nhiều, nó thiếu thốn nhiều và nó cũng thất bại nhiều. Nó chản nản và chẳng biết phải làm gì vào lúc này. Hụt hẫng tột độ. Nhiều lúc nó muốn văng tục chửi cái đời khốn nạn này. Nó muốn văng tục chửi những người đã cho nó một cuộc sống như thế này. Nó muốn chửi chính bản thân nó, nó không mạnh mẽ để kết thúc cái cuộc sống khốn này. Nó yêu đuổi mãi để đối mặt với bao khốn đốn khổ đau.
Gục đầu để không thấy những hạnh phúc của người khác đang có, để không thấy những niềm vui đang tràn trề ngoài cuộc sống ấy. Bịt tai để không nghe những tiếng cười ríu rít, để không nghe những lời yêu thương ngọt ngào mặn nồng. Nó sống trong xã hội như bao người, nhưng sao nó có cảm giác rằng nó là người ngoài cuộc, nó là người ngoài lề cái cuộc sống hạnh phúc, cái cuộc sống có tiếng cười mà hằng hao ước mà nó không có được.
Nó cười nói vui vẻ nhưng sao giả tạo quá. Làm sao ai có thể biết được nó đang cố gắng đeo cái vỏ bọc nặng nề này. Làm sao có ai biết được nó muốn trút bỏ cái mặt nạ vui vẻ ấy, để mọi người biết rằng nó đang đau khổ như thế nào, và làm sao có thể nó trải hết nỗi lòng của nó với mọi ai đó khi xung quanh nó chẳng còn ai ngoài bóng đêm và nỗi buồn của riêng nó.
Mọi thứ, mọi người đều rời xa nó. Những thứ hạnh phúc đơn giản nhất nó cũng không có. Những thứ mọi người có thì nó phải đứng ngoài thèm thuồng. Có lắm lúc nó nghĩ làm người lương thiện sao khó thế. Nó ước nó có phép thuật, nó có thể hô biến để có những thứ nó mong muốn bấy lâu. Nhưng đó chỉ là mơ, đó chỉ là giấc mơ trẻ con mà một thằng to đầu ngu xuẩn thường mơ. Còn hiện tại nó vẫn là nó. Nó không là ai và cũng chẳng là thứ gì trên thế gian này.
.....

[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]................
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]

......

[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]Kết thúc...!!!
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]Nó muốn viết nữa. Dài lắm, rất là dài. Nếu nó viết tiếp chắc nó không đủ sức để ngồi gõ bàn phím mãi thế này. Nó muốn kết thúc sớm để còn chọn lựa cho mình cách ra đi nhẹ nhàng hay đau đớn nhất. Nó thích là gió, nó thích được bay cùng gió. Nhưng giờ nó không thể đứng tít trên cao và thả mình theo từng cơn gió được nữa rồi.
Hay một mũi kim tiêm vậy nhé...!!!
Vậy là xong...!!!
Vậy hết chết...!!!
Chết là hết thôi mà, có gì phải sợ hãi...!!!
Tạm biệt cuộc sống...!!!
Tạm biệt người yêu và tạm biệt tất cả....!!!
Hãy xóa nhòa tất cả để ra đi....!!!
P.s: Dư thời gian không biết làm gì. Ngồi chèn hình minh họa cho vui... Nó điên rồi....
ckết hum zải qyết đc zỳ âu pé 3pj à...
nkìu lúc kon ngừk ta kàm tkấy tuyệt zọg zế pản tkân kuộc sốg mún ckết để kết tkúc tất kả...nkưg mà khi mỳk ckết đi nkữg ng iu tkươg mỳk sẽ tkế nào?
kuộc sốg kòn nkìu đìu tốt đẹp lắm...kố zượt qa nka...
P/s mặc zù mỳk kju ng ta rág sốg nkưg pản tkân mỳk đag rất mún ckết Smile)
tkôu kố lên nka pạn
Cố lên bạn.. đời còn nhìu cái đẹp lắm! Yêu đời đi .. hehe >:d<
hum êu đời tkỳ êu Pan nè :x
GIÁ NHƯ NGÀY ĐÓ ANH ĐỪNG TỐT VỚI EM

Đã 3 năm rồi, mình học chung với nhau anh nhỉ? Nhưng em và anh chưa một lần trò chuyện với nhau, mãi đến năm cuối khi anh và em tình cờ, chỉ là tình cờ thôi mà em cảm thấy trái tim em như muốn vỡ oà ra.
Giá như anh đừng đối xử tốt với em, giá như anh đừng làm cho em yêu anh, thì hôm nay đây, trái tim em đã không thắt lại vì anh...
Anh còn nhớ lần đầu tiên mình nói chuyện với nhau không anh, thế rồi mình nhắn tin với nhau nhiều hơn. Dường như được nhắn tin với anh mỗi ngày đã trở thành thói quen của em mất rồi anh ạ. Luôn là như vậy, sau giờ học trở về nhà thì anh bắt đầu chủ động nhắn tin cho em trước. Anh có biết nhận được tin nhắn của anh, em vui như thế nào không. Em cứ ngỡ là anh cũng yêu em như em yêu anh. Chỉ tại anh quá tốt với em, anh đã làm em có cảm giác được yêu thương. Em nhờ anh chở đi học, đi chơi em cũng điện thoại cho anh qua đưa đi. 12h trưa trời nắng gắt vậy mà anh cũng đồng ý sang đón em. Rồi trời mưa xe hết xăng em cũng gọi anh, không có đề cương em cũng nhờ đến anh... Anh đã trở thành người quan trọng như thế với em.
Em luôn chăm chỉ online để chỉ anh làm toán, để nhắc nhở anh học bài. Từ bao giờ em đã trở thành một cô bé nghiện internet, em treo nick cả ngày nhung chỉ để nói chuyện với một người đó là anh. 11-12h khuya em vẫn không chịu ngủ. Anh có biết tại sao không, vì nick của anh còn sáng, dù em biết ngày mai cả anh và em đều cùng phải thức dậy thật sớm để đi học. Song em vẫn thức không chịu ngủ, em bắt anh ngủ trước. Nhưng anh cũng cứng đầu không kém. Anh bảo khi nào em ngủ anh mới ngủ. Thế là 2h sáng mình mới bắt đầu giấc ngủ.
Anh có nhớ lần đi Đà Lạt không? Em muốn 3 ngày ấy cứ kéo dài mãi, em và anh cứ như một đôi tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này vậy. Em đòi anh mua thứ này thứ kia, anh có biết tại sao không, vì em muốn giữ những kỉ niệm về anh, anh là người đầu tiên mà em yêu thật sự. Em luôn an ủi anh những lúc anh buồn. Anh rủ em chơi game, thế rồi em và anh dĩ nhiên trở thành một cặp trong game. Rồi mình cũng chuyển sang xưng hô là "vợ chồng". Anh luôn nói anh yêu em và em cũng thế nhưng em không biết đó là lời anh nói thật hay chỉ đùa như trò game mình đang chơi.
Vì anh mà em cũng đã từ chối tất cả những người muốn đến với em. Vì anh mà em đã khóc khi mà em lấy hết can đảm để thổ lộ với anh, để rồi anh nói là "anh không thể", "anh có lý do". Anh không yêu em vậy sao anh lại tốt với em đến thế? Em hỏi anh có bạn gái chưa thì anh nói chưa. Vậy sao anh không chấp nhận em? Vì quá yêu anh mà em chấp nhận chỉ là bạn để được nói chuyện, tâm sự với anh, rằng người ta kém em đến 2 tuổi. Có lẽ nếu người ta không gọi điện thoại chửi em là "đồ cướp bồ người khác" thì có lẽ em vẫn không biết đó là bạn gái của anh, vì những tin nhắn xưng vợ chồng mà vô tình cô ấy đọc được. Lúc ấy, tức giận quá em đã nói với cô ấy rằng anh chưa bao giờ công nhận cô ấy là bạn gái của anh nên em không biết. Anh gọi đến bảo em giải thích. Giải thích gì đây anh? Em phải nói em với anh chỉ là tình cảm trong game thôi ư? Em nghẹn ngào lần thứ 2. Em lại khóc vì anh. Về nhà anh lại gọi điện thoại xin lỗi em. Em lại phải cho qua như chưa có gì xảy ra, chỉ vì em đã quá yêu anh.
Em luôn muốn hỏi anh là tình cảm anh dành cho em là có thật không hay chỉ là một trò chơi, và trò chơi nay đã kết thúc rồi phải không anh? Tốt nghiệp xong, anh lạnh nhạt, hờ hững với em, vì em và anh chỉ gặp nhau trên mạng, bây giờ em luôn là người gọi anh trước. Em luôn tìm kiếm lý do để được nói chuyện với anh. Có lẽ bây giờ em đã không còn là gì với anh rồi, thậm chí anh còn không thèm reply nữa, vậy mà ngày nào em cũng buzz...
Em là một cô gái ngốc lắm phải không anh? Nhưng tất cả chỉ vì anh. Giá như ngày đó anh đừng tốt với em đến thế...