Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - [ Truyện ngắn ] Đời trắng.

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: [ Truyện ngắn ] Đời trắng.
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
Chương 1 : Một gia đình.

Một thành phố nhỏ bé được tạo nên bởi nắng và gió, nằm kề bên biển. Nơi có những con người cũng mặn mòi như hương vị của gió biển. Mỗi người một cuộc sống, một con đường riêng để bước, nhưng họ có cái cách riêng để bước đi mà không hề dẫm đạp lên người khác.
Một ngã ba đường vắng vẻ tồn tại đâu đó trong thành phố, tách biệt với trung tâm thành phố náo nhiệt. Mặt đường rải nhựa nóng như thiêu đốt, chẳng tài nào tìm được một chỗ trốn cái nắng bụi trên con đường tưởng chừng thăm thẳm. Mấy căn nhà cấp bốn nằm cách xa nhau thật buồn tẻ. Hình như con đường có chút mát mắt hơn, với khoảng đất trống có cỏ dại mọc um tùm dưới mấy hàng dừa ngay ngắn như ai cố tình sắp xếp. Liền kề bên đó là một căn nhà lá rộng rãi, tấm biển để trên hiên gạch đã cũ kỹ ghi nắn nót vài chữ đỏ chót :”BÚN RIÊU BÌNH DÂN. KÍNH MỜI”. Quán ăn duy nhất trên cả con đường nóng nực, dù sao cũng có nơi nào đó mà trú chân lúc cái dạ dày lên tiếng.
Quán ăn lợp lá kiểu cũ rộng rãi như đón vài cơn gió vội, sáu cái bàn nhựa xếp ngay thẳng, khách chẳng có ai ngoài mấy đàn ruồi vo ve nhảy múa từ bàn này sang bàn khác. Bà Loan chủ quán là một người phụ nữ tròn trịa, nước da bánh mật, nụ cười hiền hiền, còn mái tóc đã muối tiêu. Chẳng ai thấy chồng bà đâu và hình như họ cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ biết rằng bà có một cậu con trai lớn và ba cô con gái còn đang tuổi ăn ngủ.
Đã xế trưa, một bóng áo dài trắng mỏng manh lướt trên đường quẹo vào con đường nhỏ cạnh quán bún nọ. Cô gái mảnh khảnh, nhìn rất duyên này là Ngọc, con thứ ba của bà Loan, cô bé là học sinh trường trung học phổ thông nào đó trong thành phố này. Từ trong chạy ra nơi mấy gốc cây ổi bên hông quán mà Ngọc dựng xe là một cô bé kháu khỉnh. Mồ hôi nhễ nhại làm mớ tóc mai bết lại trên trán. Bé My là con út, nhìn My thật thích mắt với đôi má phúng phính, đôi mắt tròn long lanh . My cười khúc khích và bám lấy tà áo chị mà ríu rít :
- Chị Ngọc đã về, hôm nay chị có điểm mười không? Học mệt không? Nhớ My không? – chẳng cần chờ chị trả lời My đã liến thoắng – Hôm nay My giúp mẹ bán hàng nè, giúp mẹ nhặt rau nứa. Thấy My giỏi không chị?
My cứ lẵng nhẵng theo Ngọc từ khi biết đi, nó yêu chị nó nhiều lắm mặc dù đôi lúc không nghe lời để bị chị mắng khóc hu hu ở góc sân. Để rồi chị Hiền, cô chị cả lại chạy ra vỗ về con bé. Hiền có hai cái má lúm đồng tiền mỗi khi mỉm cười. Mái tóc dày đen tuyền chớm vai,nhưng ít khi thấy Hiền ở nhà vì cô ấy đang học đại học xa nhà.


~~~~~~~~~~~CÒN TIẾP~~~~~~~~~~~~~~~

Hơ hớ...
Mới tập đầu mà Sóc đã thấy hay rồi Wink)
Tiếp nào cô nương...!!!

:"> có mỗi mình Sóc xem
buồn nhaz

lừa đảo ak
Sáng tác thì được nhiều nhiều thí pót nha bạn. Đọc thế này mất hứng lắm

@lako: lừa đảo là làm răng???
@l00kfordream: dzạ sẽ cố gắng >.<
sao k thanks Sad(

Ra chap mới phải đều đều nghe Meo máy...
Không là độc giả bỏ đi hết đó Wink)
sao có tý mấy. đọc mất cả hứng nha kưng
Chương 2: Thanh

Trước kia gia đình bà Loan cũng giàu có lắm chứ, cuộc sống cứ trôi qua êm đềm cho đến khi Ngọc được 10 tuổi thì chồng bà bắt đầu rượu chè cờ bạc. Bỏ đi biền biệt mấy tháng mới về một lần, rồi của cải cũng từ đó không cánh mà bay theo gót chân chồng bà.Năm năm sau, khi ông trở về cùng với một đứa bé đỏ hỏn trên tay, là khi bà đã có được căn nhà nhỏ để mẹ con bà có chỗ mà trú thân sau khi đã chạy vạy khắp nơi nhờ sự giúp đỡ của anh chị em họ hàng, rồi ông cũng lại ra đi trong lặng thầm để lại cho bà Loan thêm bao gánh nặng.
Thanh là con trai cả của gia đình, cậu nhìn cao ráo, người gầy nhìn hao hao giống bố cậu, mũi dọc dừa của mẹ khiến khuôn mặt cậu trở nên thanh tú. Nụ cười của Thanh có thể làm người ta đắm chìm vào trong ấy, nụ cười hiền và đáng yêu không tả nổi . Thanh học rất giỏi, năm nào cũng đứng đầu lớp, ai mà ngờ được một cậu con trai như thế lại có thể trở nên sa đoạ. Từ khi bố rời bỏ gia đình, Thanh bỗng nhiên trở thành người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu thấy căm thù bố và căm thù bản thân mình sau những lời trêu chọc từ bạn bè và từ anh mắt thương hại của mọi người xung quanh. Thanh trở nên lầm lì và kiệm lời hơn trước, bắt đầu trốn học, đánh nhau và dao du với những người mà trước kia với cậu ấy là không tưởng. Lại đến Thanh cũng bỏ đi, bà Loan khóc hết nước mắt vì lo cho con, đêm nào cũng ngồi đến hai, ba giờ sáng mở cửa chờ con. Rồi sự chờ đợi mỏn mỏi của bà hình như cũng được đáp ứng. Thanh trở về trong một buổi sáng bán hàng đông khách, bà mếu máo ôm chầm lấy con mà hỏi han đủ điều:
- Ôi con tôi! Con trở về với mẹ rồi! Tạ ơn ông Trời đã không phụ lời khấn nguyện của tôi! Ôi con tôi! Hu hu hu. Sao con đi đâu mà bây giờ mới về hả con, sao trông con xanh xao thế này? Con có đói không, ăn gì chưa con? Hay vào nhà tắm rửa thay đồ mẹ làm cho con tô bún nhé! – bà Loan quệt vội hai hàng lệ lăn dài trên gò má, nhìn con xót xa.
- Không đói đâu! – Thanh tỏ ra cáu kỉnh với sự lo lắng của mẹ cậu. – Mẹ lo bán hàng đi, tôi mệt đi ngủ đây! – Thanh bỏ vào nhà trong mà cũng chẳng thèm quan tâm khuôn mặt bà Loan lúc này.
Ngần ấy năm nuôi con, chưa bao giờ Thanh ăn nói như thế với bà, tại sao con trai bà lại thay đổi như thế? Chuyện gì đã xảy ra với Thanh khi cậu bỏ nhà đi? Tại sao mà Thanh lại bỏ nhà đi rồi bây giờ mới trở về trong bộ dạng xanh xao, ốm yếu? Hàng ngàn câu hỏi vụt lên trong đầu sau cách trả lời của con trai, bà Loan lại cắm cúi tra nước lèo vào mấy tô bún riêu.
Hết lần này đến lần khác Thanh cứ bỏ đi vài ngày rồi lại trở về, mẹ cậu khóc mãi rồi cũng như chai sạn. Những lần trốn nhà đi cứ thường xuyên dần , rồi xuất hiện những khuôn mặt lạ đến tìm Thanh. Họ cũng xanh xao và gầy guộc như Thanh, tra hỏi thì cậu cáu bẳn và bỏ đi. Rồi một lần trở về của Thanh khiến bà Loan đã phát hiện ra cái điều mà cậu dấu giếm bấy lâu. Thanh trở về với dáng vẻ uể oải, lần này Thanh ở nhà lâu hơn, ăn nói ngoan ngoãn hơn. Bà Loan cũng thấy vui trong lòng và cho rằng Thanh đã chán những cuộc ăn chơi và những lần trốn khỏi nhà rồi. Nhưng hình như niềm vui chẳng mấy trọn vẹn với người phụ nữ hiền từ này. Vẫn một buổi trưa nóng giẫy, quán bún của bà Loan đóng cửa sớm, một cậu thanh niên lạ mặt đến bên hông nhà và xộc thẳng vào trong mà hét toáng lên:
- Thanh ơi! Mày đâu, mang cái mạng chó mày ra đây. Mẹ kiếp, mày cầm tiền của tao rồi hàng đâu! – dáng vẻ lừ đừ, hai tay cứ như không yên mà vò đầu bứt tai liên tục, chàng thanh niên nọ vừa ngáp vừa đạp cửa xông vào nhà.
- Mày đến đây làm gì? Tao đã bảo là không bao giờ được đến nhà tao cơ mà? – Thanh lao ra như bay, vừa đẩy chàng trai nọ ra khỏi.
- Tao đéo quan tâm, hàng của tao đâu? Sáng chưa súc miệng một viên là đéo sống nổi, ói hàng ra đây không tao đập nát nhà mày – cậu thanh niên nọ hét lên trong khi tay vẫn tiếp tục vò đầu gãi tai.
Thanh móc trong túi quần một gói nhỏ xíu và lôi cậu bạn ra sau nhà. Cậu không hề biết rằng, bà Loan đã thức dậy và nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện giữa cậu và anh bạn hàng. Bàng hoàng sau tất cả những gì nghe thấy bằng chính đôi tai của mình, bà cứ ngồi đó nhìn vào khoảng không mà tê tái.

~~~~~~~~ Còn Tiếp ~~~~~~~

xD quảng bá truyện mới đc xD