01-09-2012, 02:15 AM
Xin lỗi tình yêu của anh
Cuối cùng anh cũng đã quyết định viết những lời tâm sự mang đầy tâm trạng của mình gửi tới em...
Em biết không, trước đây khi anh đăng ký email cho em trên mạng, nhưng chưa bao giờ anh viết thư gửi em. Thực ra không phải anh không viết mà anh viết nhưng chưa bao giờ gửi, anh chỉ dám lưu lại làm thư nháp, vì anh sợ khi anh gửi đi anh nhất định sẽ không cầm được nước mắt, giống như bây giờ, mới chỉ viết cho em mấy dòng đầu, mà mắt anh đã thấy cay xè.
Vợ ngoan hiền của anh! Anh biết rằng từ ngày em ở với anh, em đã phải chịu biết bao tủi hờn vất vả, mà đối với một người con gái hoàn hảo như em, thực ra, chỉ cần em muốn, em hoàn toàn có thể tìm được một người chồng tốt hơn anh, giàu có hơn anh, đẹp trai hơn anh rất nhiều. Em hoàn toàn không đáng phải chịu nhiều thiệt thòi như thế, không đáng phải hi sinh vì anh như thế!
Nói thật lòng, rất nhiều lúc anh cảm thấy thật có lỗi với em, dường như yêu em là anh đã hại em, đã để em phải khổ, đã làm lỡ cả cuộc đời của em. Còn nhớ những ngày mới yêu, lúc đó anh vừa tốt nghiệp ĐH Bách khoa HN, bằng thì chưa được lấy, kinh nghiệm đi làm thì chưa có, vô tình anh được đứa bạn rủ đi làm với mức lương 3 cọc 3 đồng. Mùa đông đến, thậm chí anh còn không đủ tiền mua nổi cho em một chiếc áo ấm cho mùa đông năm ấy.
Anh vẫn còn nhớ, mãi đến sau này khi em không thể chịu nổi em mới nói cho anh biết em rất lạnh. Rồi sau đó chúng mình cùng đi chợ đêm tìm mua cho em một chiếc áo khoác màu trắng, hàng ngày em cứ khoác chiếc áo mỏng manh đó đội gió rét đi học và đón anh 23h hằng đêm khi anh tan giờ làm về. Anh rất vui vì em quý chiếc áo đó anh mua.
Sau này anh mới biết em thường xuyên bị lạnh đến toàn thân run rẩy, nhưng em vẫn chỉ một mực nói với anh: “Tuy chúng mình không có tiền, nhưng chỉ cần chồng yêu thương vợ thật lòng và đối xử tốt với vợ, cuộc sống của chúng mình vẫn rất giàu có tình cảm, em vẫn cảm thấy rất mãn nguyện vì có anh ở bên, có người chồng yêu thương em hết mực...”.
Hình ảnh khuôn mặt em tái đi vì lạnh, cả người em run rẩy trước cơn gió lạnh mùa đông khi đi đón chồng lúc nửa đêm luôn in đậm trong kí ức của anh đến bây giờ. Trái tim anh vẫn xót xa vô hạn... (Viết đến đây anh thực sự không thể cầm được nước mắt, anh thật muốn tìm một nơi nào đó để khóc cho thật đã, nhưng anh lại sợ làm em buồn... Thôi được anh sẽ cho lòng bình tĩnh trở lại, anh phải lau ngay nước mắt đi, bởi vì nếu như bị em phát hiện anh đang khóc, em nhất định sẽ cười anh, nói anh thật yếu mềm, anh lại ngồi tiếp tục viết thư cho em…).
Sau này, khi em quyết định bắt anh nghỉ việc ở công ty cũ để xin vào công ty khác, anh đã phải đi lang thang xin việc mất 3 ngày... Anh chưa thể giúp được vợ việc gì anh cũng buồn cũng chán lắm!
Em vẫn rất kiên cường đối diện với hiện thực, ngày ngày em đi học và làm tất cả mọi việc có thể, khi trở về lại nấu cơm giặt giũ, chiều chiều ra ăn cơm quán với chồng cho chồng vui, tối đêm khuya đi đón chồng đi làm về, chăm sóc chồng. Giờ đây khi nhớ lại những ngày tháng đó anh càng cảm thấy khâm phục sự kiên cường của em. Đáng lẽ trong tình cảnh ấy, khi người chồng đang là chỗ dựa của em bị sa sút cả về vật chất lẫn tinh thần, là một người con gái mềm yếu em phải là người đau lòng nhất, phải là người lo sợ nhất, nhưng thật không ngờ em vẫn vững vàng, em vẫn không ngừng cổ vũ anh, tiếp cho anh thêm sức mạnh...
Lúc đó dù bao cố gắng em dành cho anh, kết quả anh luôn làm em phải thất vọng. Anh như một kẻ yếu hèn nhụt chí vẫn không đứng dậy lại, anh vẫn tìm những niềm vui vô bổ để trốn tránh hiện thực, trốn tránh em. Thậm chí anh còn mắng chửi em, đánh em, khiến trái tim em bị tổn thương không chỉ một lần...
Hồi đó anh cảm thấy mình thật tồi tệ, thật hèn kém... Mỗi lần chỉ nghĩ đến chuyện đó anh cảm thấy trong lòng thật hổ thẹn và hối hận vô cùng. Cho nên bây giờ dù em có đối xử với anh thế nào, thậm chí em có thể chửi mắng, có thể đánh anh, anh cũng sẽ luôn cam tâm tình nguyện. Cả đời này anh phải bù đắp lại cho em, trong lòng anh không bao giờ quên những ngày tháng đó.
Vợ ngoan hiền của anh, giờ đây anh đã và đang cố gắng sửa sai và bù đắp lại, suy nghĩ lại về tất cả những hành động điên rồ của mình, nhưng anh biết em vẫn phải chịu nhiều thiệt thòi. Những bề bộn của học tập, những lo nghĩ về gia đình, những công việc không tên luôn khiến em phải lo lắng vất vả... mà anh thì thường xuyên phải đi làm chiều muộn mới về được, cứ thế đến hết tuần chẳng có thời gian chăm sóc em. Anh luôn cảm thấy có lỗi thì em lại đuổi anh đi, trong lòng anh buồn vô cùng, anh có thể về nhà bình yên đâu, lại ngày chủ nhật em về thế là anh chẳng có ngày trọn vẹn bên em, không thể đưa em đi chơi đi mua sắm... Thực ra em có biết không? Mỗi lần anh nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của em, nhìn thấy đôi bàn tay đã chai sạn vì anh, trong lòng anh luôn nhói đau. Anh thật lòng rất muốn để em sống một cuộc sống thật an nhàn, hạnh phúc, không có những lo toan tính toán, không có những phiền muộn. Anh chỉ muốn tất cả mọi vất vả khó khăn hãy chỉ để một mình anh gánh chịu, anh nguyện sẽ làm tất cả vì em.
Có lần em đã từng hỏi anh, nếu như phải lựa chọn giữa em và sự nghiệp, anh sẽ chọn cái gì? Nói thật lòng trong lúc đó anh hơi do dự. Bởi vì anh nghĩ rằng nếu muốn em được hạnh phúc, đầu tiên anh phải có sự nghiệp vững vàng, rồi anh mới có thể mang lại hạnh phúc cho em. Nhưng, bây giờ anh đã hiểu rồi, dù anh có trong tay tất cả nhưng lại không thể khiến vợ yêu của anh được hạnh phúc, vậy những thứ đó với anh còn có ý nghĩa gì đây? Và nếu như bây giờ anh trả lời câu hỏi đó của em, anh sẽ nói: “Vì em, anh có thể từ bỏ tất cả, bao gồm cả sinh mệnh của mình!”.
Vợ yêu của anh! Giờ đây với anh, ngoài công việc, thì bất cứ lúc nào anh cũng chỉ muốn được ở bên em. Anh biết rằng cả cuộc đời này số mệnh của chúng mình đã được định đoạt... Nếu không có em, cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, anh sẽ vĩnh viễn cô đơn, vĩnh viễn đau buồn...
Em có biết anh thích nhất là được ngắm nhìn em lúc em đang ngủ say, anh sẽ nằm sát bên tai em, thầm thì nói với em rằng: “Chồng yêu vợ lắm, chồng sẽ yêu vợ trọn đời này”. Dù em có nghe thấy hay không nhưng anh vẫn sẽ cảm thấy thật hạnh phúc. Có lẽ, yêu một người chỉ cần được ôm chặt cô ấy trong lúc ngủ say, nói cho cô ấy nghe rằng anh rất yêu cô ấy, đó có lẽ cũng là một niềm hạnh phúc ngọt ngào!
Nhiều lúc em đuổi anh mà anh không đi là vậy, anh mong được nhìn ngắm em, ôm em vào lòng và nói: “Anh rất yêu em...”. Lúc này em có biết trông em đáng yêu biết chừng nào không?
Anh không biết lúc nào em mới đọc được những dòng chữ này nhưng anh biết khi đọc nó, em hãy suy nghĩ lại và suy nghĩ cho anh một chút. Anh chỉ muốn em hiểu một điều: “Giờ đây chồng yêu sẽ yêu em và ở bên em trọn đời. Hãy tha thứ cho anh và yêu anh bằng trái tim thật lòng. Yêu vợ của anh rất nhiều!”.
Cuối cùng anh cũng đã quyết định viết những lời tâm sự mang đầy tâm trạng của mình gửi tới em...
Em biết không, trước đây khi anh đăng ký email cho em trên mạng, nhưng chưa bao giờ anh viết thư gửi em. Thực ra không phải anh không viết mà anh viết nhưng chưa bao giờ gửi, anh chỉ dám lưu lại làm thư nháp, vì anh sợ khi anh gửi đi anh nhất định sẽ không cầm được nước mắt, giống như bây giờ, mới chỉ viết cho em mấy dòng đầu, mà mắt anh đã thấy cay xè.
Vợ ngoan hiền của anh! Anh biết rằng từ ngày em ở với anh, em đã phải chịu biết bao tủi hờn vất vả, mà đối với một người con gái hoàn hảo như em, thực ra, chỉ cần em muốn, em hoàn toàn có thể tìm được một người chồng tốt hơn anh, giàu có hơn anh, đẹp trai hơn anh rất nhiều. Em hoàn toàn không đáng phải chịu nhiều thiệt thòi như thế, không đáng phải hi sinh vì anh như thế!
Nói thật lòng, rất nhiều lúc anh cảm thấy thật có lỗi với em, dường như yêu em là anh đã hại em, đã để em phải khổ, đã làm lỡ cả cuộc đời của em. Còn nhớ những ngày mới yêu, lúc đó anh vừa tốt nghiệp ĐH Bách khoa HN, bằng thì chưa được lấy, kinh nghiệm đi làm thì chưa có, vô tình anh được đứa bạn rủ đi làm với mức lương 3 cọc 3 đồng. Mùa đông đến, thậm chí anh còn không đủ tiền mua nổi cho em một chiếc áo ấm cho mùa đông năm ấy.
Anh vẫn còn nhớ, mãi đến sau này khi em không thể chịu nổi em mới nói cho anh biết em rất lạnh. Rồi sau đó chúng mình cùng đi chợ đêm tìm mua cho em một chiếc áo khoác màu trắng, hàng ngày em cứ khoác chiếc áo mỏng manh đó đội gió rét đi học và đón anh 23h hằng đêm khi anh tan giờ làm về. Anh rất vui vì em quý chiếc áo đó anh mua.
Sau này anh mới biết em thường xuyên bị lạnh đến toàn thân run rẩy, nhưng em vẫn chỉ một mực nói với anh: “Tuy chúng mình không có tiền, nhưng chỉ cần chồng yêu thương vợ thật lòng và đối xử tốt với vợ, cuộc sống của chúng mình vẫn rất giàu có tình cảm, em vẫn cảm thấy rất mãn nguyện vì có anh ở bên, có người chồng yêu thương em hết mực...”.
Hình ảnh khuôn mặt em tái đi vì lạnh, cả người em run rẩy trước cơn gió lạnh mùa đông khi đi đón chồng lúc nửa đêm luôn in đậm trong kí ức của anh đến bây giờ. Trái tim anh vẫn xót xa vô hạn... (Viết đến đây anh thực sự không thể cầm được nước mắt, anh thật muốn tìm một nơi nào đó để khóc cho thật đã, nhưng anh lại sợ làm em buồn... Thôi được anh sẽ cho lòng bình tĩnh trở lại, anh phải lau ngay nước mắt đi, bởi vì nếu như bị em phát hiện anh đang khóc, em nhất định sẽ cười anh, nói anh thật yếu mềm, anh lại ngồi tiếp tục viết thư cho em…).
Sau này, khi em quyết định bắt anh nghỉ việc ở công ty cũ để xin vào công ty khác, anh đã phải đi lang thang xin việc mất 3 ngày... Anh chưa thể giúp được vợ việc gì anh cũng buồn cũng chán lắm!
Em vẫn rất kiên cường đối diện với hiện thực, ngày ngày em đi học và làm tất cả mọi việc có thể, khi trở về lại nấu cơm giặt giũ, chiều chiều ra ăn cơm quán với chồng cho chồng vui, tối đêm khuya đi đón chồng đi làm về, chăm sóc chồng. Giờ đây khi nhớ lại những ngày tháng đó anh càng cảm thấy khâm phục sự kiên cường của em. Đáng lẽ trong tình cảnh ấy, khi người chồng đang là chỗ dựa của em bị sa sút cả về vật chất lẫn tinh thần, là một người con gái mềm yếu em phải là người đau lòng nhất, phải là người lo sợ nhất, nhưng thật không ngờ em vẫn vững vàng, em vẫn không ngừng cổ vũ anh, tiếp cho anh thêm sức mạnh...
Lúc đó dù bao cố gắng em dành cho anh, kết quả anh luôn làm em phải thất vọng. Anh như một kẻ yếu hèn nhụt chí vẫn không đứng dậy lại, anh vẫn tìm những niềm vui vô bổ để trốn tránh hiện thực, trốn tránh em. Thậm chí anh còn mắng chửi em, đánh em, khiến trái tim em bị tổn thương không chỉ một lần...
Hồi đó anh cảm thấy mình thật tồi tệ, thật hèn kém... Mỗi lần chỉ nghĩ đến chuyện đó anh cảm thấy trong lòng thật hổ thẹn và hối hận vô cùng. Cho nên bây giờ dù em có đối xử với anh thế nào, thậm chí em có thể chửi mắng, có thể đánh anh, anh cũng sẽ luôn cam tâm tình nguyện. Cả đời này anh phải bù đắp lại cho em, trong lòng anh không bao giờ quên những ngày tháng đó.
Vợ ngoan hiền của anh, giờ đây anh đã và đang cố gắng sửa sai và bù đắp lại, suy nghĩ lại về tất cả những hành động điên rồ của mình, nhưng anh biết em vẫn phải chịu nhiều thiệt thòi. Những bề bộn của học tập, những lo nghĩ về gia đình, những công việc không tên luôn khiến em phải lo lắng vất vả... mà anh thì thường xuyên phải đi làm chiều muộn mới về được, cứ thế đến hết tuần chẳng có thời gian chăm sóc em. Anh luôn cảm thấy có lỗi thì em lại đuổi anh đi, trong lòng anh buồn vô cùng, anh có thể về nhà bình yên đâu, lại ngày chủ nhật em về thế là anh chẳng có ngày trọn vẹn bên em, không thể đưa em đi chơi đi mua sắm... Thực ra em có biết không? Mỗi lần anh nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của em, nhìn thấy đôi bàn tay đã chai sạn vì anh, trong lòng anh luôn nhói đau. Anh thật lòng rất muốn để em sống một cuộc sống thật an nhàn, hạnh phúc, không có những lo toan tính toán, không có những phiền muộn. Anh chỉ muốn tất cả mọi vất vả khó khăn hãy chỉ để một mình anh gánh chịu, anh nguyện sẽ làm tất cả vì em.
Có lần em đã từng hỏi anh, nếu như phải lựa chọn giữa em và sự nghiệp, anh sẽ chọn cái gì? Nói thật lòng trong lúc đó anh hơi do dự. Bởi vì anh nghĩ rằng nếu muốn em được hạnh phúc, đầu tiên anh phải có sự nghiệp vững vàng, rồi anh mới có thể mang lại hạnh phúc cho em. Nhưng, bây giờ anh đã hiểu rồi, dù anh có trong tay tất cả nhưng lại không thể khiến vợ yêu của anh được hạnh phúc, vậy những thứ đó với anh còn có ý nghĩa gì đây? Và nếu như bây giờ anh trả lời câu hỏi đó của em, anh sẽ nói: “Vì em, anh có thể từ bỏ tất cả, bao gồm cả sinh mệnh của mình!”.
Vợ yêu của anh! Giờ đây với anh, ngoài công việc, thì bất cứ lúc nào anh cũng chỉ muốn được ở bên em. Anh biết rằng cả cuộc đời này số mệnh của chúng mình đã được định đoạt... Nếu không có em, cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, anh sẽ vĩnh viễn cô đơn, vĩnh viễn đau buồn...
Em có biết anh thích nhất là được ngắm nhìn em lúc em đang ngủ say, anh sẽ nằm sát bên tai em, thầm thì nói với em rằng: “Chồng yêu vợ lắm, chồng sẽ yêu vợ trọn đời này”. Dù em có nghe thấy hay không nhưng anh vẫn sẽ cảm thấy thật hạnh phúc. Có lẽ, yêu một người chỉ cần được ôm chặt cô ấy trong lúc ngủ say, nói cho cô ấy nghe rằng anh rất yêu cô ấy, đó có lẽ cũng là một niềm hạnh phúc ngọt ngào!
Nhiều lúc em đuổi anh mà anh không đi là vậy, anh mong được nhìn ngắm em, ôm em vào lòng và nói: “Anh rất yêu em...”. Lúc này em có biết trông em đáng yêu biết chừng nào không?
Anh không biết lúc nào em mới đọc được những dòng chữ này nhưng anh biết khi đọc nó, em hãy suy nghĩ lại và suy nghĩ cho anh một chút. Anh chỉ muốn em hiểu một điều: “Giờ đây chồng yêu sẽ yêu em và ở bên em trọn đời. Hãy tha thứ cho anh và yêu anh bằng trái tim thật lòng. Yêu vợ của anh rất nhiều!”.
Chồng của em!
)