Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - TRUYỆN ĐỌC [♥] Hãy để tất cả bay theo gió...

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: TRUYỆN ĐỌC [♥] Hãy để tất cả bay theo gió...
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
.Nhân vật chính:
Bảo Linh: một cô nàng tomboy cực kì cá tính. Là một cây toán của lớp. Học cực giỏi, có nhiều danh tiếng cả trong và ngoài trường. Tuy tính cách có hơi “cà chớn” nhưng cô rất tốt bụng và nhận được nhiều sự yêu thương từ mọi người xung quanh.
Thiên Cường: một hot boy của trường. Rất phong độ và ga lăng. Là con trai của một gia đình giàu có, học cực giỏi và thân thiện nhưng hơi lạnh lùng với những người con gái thích mình.
Thảo My: là bạn thân của Linh, xinh đẹp và học cực chất. Được mệnh danh là hoa khôi của trường nên cô nàng này có phần hơi “quá đáng” trong cách giao tiếp với những người xung quanh. Cộng thêm là con gái của một trùm đại gia nên My luôn nổi bật trong mắt mọi người nhưng chưa có được chàng nào lọt vào mắt xanh của nàng.



Chap 1
Reng…..reng…..reng…..“Trời đã sáng rồi, trời đã sáng rồi. Dậy Linh ơi! Dậy Linh ơi!”
Nó vật vã bước chân xuống giường, xọt vào đôi dép bông ấm áp dưới sàn rồi mơ mơ màng màng bước vào phòng tắm. Rầm!!!…“Ui da! Đau quá! Huhu!” – nó hét lên. Chẳng hiểu sao từ cái ngày thằng Cường kute gì gì đó – thần tượng của bọn con gái trong xóm chuyển đến cạnh nhà sống thì đêm nào nó cũng bị mất ngủ. Không phải là vì nó “cảm nắng” hắn mà là do đêm nào hắn cũng mở nhạc om sòm khiến nó ăn cái bánh còn không trôi chớ đừng nói đến là ngủ. Lủi thủi trong phòng tắm hết nửa tiếng, nó chui ra ngoài, mở toan tấm màn cửa ra – một công việc mà hầu như sáng nào nó cũng làm – bước ra khỏi phòng, từng cơn gió lùa vào mát rượi. Cái gió se lạnh của mùa đông làm nó dễ chịu hơn và cộng thêm những tia nắng nhỏ nhoi len lỏi qua từng lớp mây dày đặt kia…“Hôm nay chắc sẽ là một ngày may mắn đây!” – nó thầm nghĩ.
- Con gái ơi! Xuống ăn sáng này! – là mẹ nó đấy - một người mẹ tuyệt vời trong mắt nó.
- Vâng! Con xuống liền đây ạ! – Nó nhanh nhảu rồi phóng như bay vào xuống bếp.
- Mẹ nấu xong rồi này. Con ăn đi rồi còn đi học nữa.
- Vâng ạ! Hưm…thơm quá! Mẹ tuyệt vời!
- Cô chỉ được cái giỏi nịn thôi! – mẹ nó cười đáp.
- Hihi!!!
- Hai bữa nữa bố sẽ về. Cả bà cũng về nữa đấy!
- Thật không mẹ? Có cả bà nữa sao? Thế thì thích quá rồi còn gì nữa. Cả năm rồi con không gặp bà. Con nhớ bà quá mẹ ạ! – Nó vui sướng reo lên vì sắp được gặp lại bà.
15 phút trôi qua, thế là nó đã dứt xong tô cháo gà thơm phức của mẹ. Như thường lệ, nó vẫn hôn vào má mẹ một cái rồi mới xách cặp đi học. Hôm nay trời đẹp và nhẹ nhàng đến bất ngờ. Nó rảo bước trên con đường quen thuộc mà lòng thanh thản. Vừa đến cổng trường, nhỏ My đã chờ sẵn ở đấy:
- Này Linh, sao hôm nay cậu trễ thế? - nhỏ hối hả hỏi.
- Ừm. Tại đêm qua tớ mất ngủ nên mới thế!
- Thế mà tớ cứ tưởng cậu bị cái gì chứ. Thôi mình đi vào đi!
Vừa bước chân đến cửa, một cảnh tưởng “kinh hoàng” hiện ra trước mắt hai đứa nó. Cái gì thế kia? “MỪNG BẠN ĐẾN VỚI LỚP 10A1 CỦA CHÚNG TÔI” – một dòng chữ to tướng trên bảng. Bên dưới lớp…“WECOME TO 10A1”, “XIN CHÀO BẠN! THIÊN THẦN TRONG TÔI!”…những tấm băng rôn với đầy ấp câu nói khuyến hai tụi nó sởn tóc gáy.
- Này! Các cậu bị gì thế? – nhỏ My hét lên.
- Cậu không biết gì à? Có một học sinh mới sẽ chuyển vào lớp chúng ta đấy! – Linh Anh – lớp trưởng lớp nó nhanh nhảu đáp.
- Học sinh mới chứ có phải là ngôi sao đâu mà phải chào đón nồng nhiệt đến thế cơ chứ? – vẫn với cái giọng điệu “khó ưa” – nhỏ My nói.
- Còn hơn cả một ngôi sao đấy! Người này không hề đơn giản như các cậu nghĩ đâu. Anh ta là con trai của một đại gia. Học cực giỏi và còn là ngôi sao của trường gì gì đó ở bên Mỹ đấy!
- Với cậu thì ai mà chẳng là ngôi sao! – nói rồi nhỏ bỏ vào lớp để lại một ánh mắt hình lựu đạn của Linh Anh ở đấy.
- Thôi cậu kệ nó đi! Tính nó trước giờ vậy rồi mà. – nó cố trấn an để Linh Anh bớt “nóng” rồi bước vào lớp.
“Reng…reng…reng” – tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp. “Cả lớp đứng” – nhỏ Linh Anh hô dõng dạc. “Cô mời các em ngồi xuống!” – cô giáo Ngọc Thảo – chủ nhiệm lớp nó…là một thiên thần trong mắt nó đấy!.
- Hôm nay lớp ta sẽ có một thành viên mới chuyển vào. Các em cho một tràn pháo tay để chào mừng bạn ấy nào.
Từ ngoài cửa, một anh chàng dáng vóc cao to, đeo kính đen, lưng thẳng như…khúc gỗ và đeo thêm chiếc ba lô bước vào lớp. Thế dưới lớp nó, cả con trai lẫn con gái nháo nhào lên cứ như là cháy chợ không bằng. “Wo…đẹp trai quá!”…“Thật không ngờ trên đời này lại có người đẹp trai đến thế!”…đứa nào cũng vài ba câu trong mồm. Chỉ riêng nó, hai mắt chữ ô, miệng chữ o mà nhìn hắn…và không ai khác…hắn chính là người đã làm nó mất ngủ cả tuần lễ - tên Cường nái. Anh ta tháo chiếc mắt kính đen thui kia ra:
- Tớ tên là Thiên Cường. Tớ rất mong được nhận sự giúp đỡ từ các bạn!
Chỉ với một câu nói ấy thôi mà đã làm nguyên bọn con gái lớp nó chao đảo. Không hiểu tụi nó nghĩ gì mà lại đi “say nắng” một tên “cáo già” như thế chớ - nó thầm nghĩ.
- Này, Linh boy! Cậu không sao đấy chứ? Đừng có nói là một tên như cậu mà cũng say nắng Cường đấy nhá! – giọng nói của My làm nó giật bắn người.
- Cái gì cơ? – nó hấp tấp trả lời.
- Còn không à? Chứ nãy giờ cậu nhìn hắn bằng con mắt gì thế hữm?
- Câu này tớ hỏi cậu mới đúng đấy? Hot girl kiêu như cậu mà nãy giờ cứ nhìn chầm chầm hắn mãi thôi. Đừng có tưởng là tớ không thấy nhá! Bên dưới có hot boy này thì cả năm không thèm nhìn. Vừa thấy người ta thế mà đã “mắt bồ câu con bay con đậu” rồi!
- Tớ…tớ…
- Hết cãi nhá! Hihi ^^
“Lớp im lặng” – cô Thảo nói – “Cường này, em xuống chỗ bạn Linh ngồi nhé! My à, em chuyển xuống chỗ bạn Long ngồi đi!”. Thế là cả lớp đưa mắt về phía nó, còn nhỏ My thì bực bội xách cặp xuống phía dưới chỗ hot boy Long.
- Chào cậu!
- Chào! – Tôi đáp lại bằng một câu cộc lốc.
- Nhìn cậu quen quen. À! Có phải cậu là con của cô Xuân không?
- Đúng! Thì sao?
- Nhà tớ ở cạnh nhà cậu đấy! Tớ mới chuyển đến.
- Và cậu cũng chính là cái thằng đáng ghét suốt ngày không ăn cho heo ăn để heo la in ỏi chứ gì? – Nó bực bội.
- Hả? Heo gì cơ?
- Lại còn không à? Thế ai là người suốt ngày cứ “ai lơp du…ai lơp du fo é vờ” thế hở?
- Thôi nào! Cả lớp im lặng. Chúng ta bắt đầu vào bài! – Giọng của cô Thảo vang lên và kết thúc cuộc đấu khẩu giữa nó và Cường. Cũng may là vậy chứ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo vì tuy là con gái 100% nhưng nó cũng hay động tay động chân lắm! (Tomboy mà!)


[INDENT]
Chap 2
Suốt cả 2 buổi học, nó không nói với Cường tiếng nào mặc cho Cường đang cố gắng bắt chuyện với nó. Tùng…tùng…tùng! Cuối cùng thì cũng xong. Nó bỏ sách vở vào cặp và lôi My xuống can-tin ngay sau đó.
- Cậu làm gì mà hấp tấp thế? Tớ còn chưa kịp chào người ta một tiếng!
- Cái gì? Chào ai cơ? – Nó hét lớn lên.
- Ờ thì…học sinh mới ấy! Cậu ta mới vào lớp mà.
- Này…cậu có bị hâm không đấy? – Nó đưa tay lên trán My – Sáng cậu chưa uống thuốc à? Lần đầu tiên tớ thấy cậu quan tâm đến người ta ngoại trừ tớ ra đấy!
- Ờm thì có gì đâu! Bạn bè cùng lớp mà. Và tớ cũng biết chắc là Cường thích tớ nên tớ mới quan tâm lại thôi í mà!
- Vậy sao? Vậy cậu cũng thừa biết là Long thích cậu cơ mà! Sao cậu không quan tâm Long í? Tớ thấy cậu hơi bị tự tin rồi đấy! Làm sao mà cậu chắc là Cường thích cậu cơ chứ?
- Thế cậu không thấy lúc mới vừa vào lớp Cường đã nhìn tớ rồi à? Còn về Long thì tớ không biết. Chả hiểu sao tớ chẳng có chút cảm tình với bất kì đứa con trai nào trong cái trường này cả. Cái phòng chứa toàn gấu bông và đồ lưu niệm ở nhà tớ thật ra toàn là của bọn con trai tặng không đấy! Ngay cả Long!
Nó nhìn ra sau lưng My, Long đã đứng ở đấy từ bao giờ rồi. Nhìn vẻ mặt của Long lúc ấy tức giận lắm! “Cậu được lắm My à!” – Long hét lên rồi bỏ đi thật nhanh. Nó chạy theo Long ra sau vườn trường. Nó hiểu được cảm giác của Long lúc này. Suốt 7 năm qua Long chỉ hướng về My. Long là hot boy của trường và được rất nhiều bạn gái theo đuổi nhưng Long chưa hề rung động trước bất cứ ai. Long đã hi sinh cho My rất nhiều và ngay lúc này đây Long thật sự thất vọng bởi nhiều năm qua Long luôn cho rằng My thích Long nhưng chỉ là chưa đến lúc để My và Long quen nhau (My đã từng nói như thế với Long). Sự tổn thương trong Long lúc này là vô tận.
- Cậu không sao chứ Long?
- Tớ không sao! – Long đáp với giọng buồn lắm – Có lẽ tớ đã sai khi cứ hướng về My. Tớ biết rõ My là con người như thề nào nhưng tớ vẫn luôn muốn có My. Bây giờ thì tớ đã hiểu rồi. My không thuộc về tớ và mãi mãi sẽ như vậy!
- Cuối cùng thì cậu cũng hiểu ra rồi. – Nó mỉm cười.
- Cậu nói đúng Linh à! Tớ không nên theo đuổi My nữa. Vì như vậy chỉ làm tớ thêm tổn thương thôi. Tớ quyết định rồi! Tớ sẽ thay đổi đối tượng! ^^
- Cái gì cơ? – Nó tròn xoe mắt hỏi Long.
- Ừ…tớ yêu cậu ấy lâu rồi nhưng tớ không dám nói ra vì tớ hi vọng rằng My thích tớ! Còn bây giờ, người tớ thích sẽ mãi là người tớ thích. Còn người tớ yêu…tớ sẽ luôn mãi yêu!
- Ờ ờ…chúc cậu may mắn! – Nó cười gượng cho có lệ rồi ra về.
Nó cũng không thể hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra với Long nữa. Long lại muốn làm mình tổn thương lần nữa sao? Lại còn nói người cậu ta yêu là người khác nữa cơ chứ. Vậy cuối cùng người đó là ai? Người Long thích là My. Còn yêu là ai? Ui trời, nhức đầu quá!
- Muốn đi nhờ chứ? – tiếng của một người con trai vang lên từ phía sau lưng cắt nang dòng suy nghĩ của nó. Nó quay quắt người lại – không ai khác chính là con heo nái Cường.
- Không cần! Cảm ơn.
- Thôi lên đi! Trời đang nắng đấy! Kẻo cảm nắng bi giờ.
- Kệ tôi. Không cần cậu quan tâm!
- Thôi mà lên đi! Sẵn tiện tớ chở cậu đi ăn luôn. Là để xin lỗi vụ làm cậu mất ngáy mấy đêm liền. – Hắn vừa nói vừa cười, trong cũng đẹp trai nhưng tất nhiên là không thể làm rung động một tom như nó.
- Ai ngáy chớ? Thôi được rồi. Sẵn tiện tớ cũng đang đói. Đi ăn KFC nhá!
- OK! LET’S GO! – Hắn nháy mắt với nó.
Nó và Cường chạy suốt những con phố dài trên chiếc xe máy của hắn. Đúng là con đại gia nhỉ? Mới có lớp 10 mà đã có xe riêng rồi. Thà nhà xa không nói. Đằng này chỉ cách có vài ba bước mà cũng phải xách xe đi học. Mà chẳng hiểu sao nãy giờ đi tới đâu người ta cứ gián mắt vào nó và Cường rồi bàn tán lao xao làm nó chẳng biết dấu mặt đi đâu.
- Tới nơi rồi! Xuống thôi! – Cường dừng xe trước một quán KFC được cho là hoành tráng nhất ở cái thành phố này.
- Vào thôi! – Nó nhí nhảnh chạy vào và gọi đủ món – Cho hắn chết! hihi – Nó cười đểu rồi chạy vào bàn.
Cường bước tới chỗ nó, cất tiếng:
- Cậu chọn thức ăn rồi chứ?
- Đơn nhiên là rồi!
- Thế có chọn cho tôi không đó? Hay là tham quá nên kêu cho mình thôi?
- Cậu nghĩ tôi là loại người gì thế hở? – Nó vừa nói vừa đánh cười một cái rõ đâu – Ui da! Con gái gì mà mạnh tay thế! – Cường la lên khiến ai cũng quay lại nhìn.
- Cậu nhỏ cái mồm lại không được à? Người thì nhỏ mà cái mỏ như con heo í!
- Cái gì?
- Này! Đó chẳng phải là anh Cường sao? Đẹp trai quá í! – một bạn gái bàn đối diện lên tiếng.
- Ê mày! Còn kia chẳng phải là nhỏ Linh sao? Chẳng lẽ hai người đó yêu nhau sao? Hot boy mà lại đi quen với tomboy á? – Bạn gái ngồi cùng bàn bên ấy nói.
Coi bộ cậu ta cũng nỗi tiếng quá đấy! Chỉ mới về Việt Nam sống có mấy hôm mà đã được nhiều người biết thế rồi! Tên này không hề đơn giản như mình nghĩ! – nó nghĩ.
- Làm gì mà tụi kia biết cậu ghê thế? Cậu mới về Việt Nam thôi mà! – Nó tò mò hỏi Cường.
- Truyện dài dòng lắm! Khi nào có dịp tớ sẽ kể cho cậu nghe!...Xích lại đây!
- Làm gì?
- Cứ xích lại đi! – và nó làm theo. “Chụt”…Cường hôn vào môi nó…vậy là cái được gọi là nụ hôn đầu tiên của nó đã bị hắn cướp mất – Im lặng! Đừng hét lên! – Cường nói.
- Cậu bị điên hả? – nó bình tĩnh hỏi nhỏ.
- Không…cậu im lặng nhé! Giả vờ làm bạn gái tớ! Tớ xin cậu đấy! Giúp tớ với!
Nó chưa kịp hiểu chuyện gì thì từ bàn bên kia, một cô gái xinh đẹp bước lại:
- Thiên Cường…anh…anh đã có bạn gái rồi sao? Tại sao chớ?
- Anh xin lỗi…nhưng anh chưa bao giờ nói là anh thích em mà!
- Tại sao chớ? Em ghét anh! – Bốp…một cái tát dành cho Cường nái rõ đau và bỏ đi.
- Mới về mà đã bị gái tát rồi à? Ai thế? Bạn gái từ thuở “mặc tã chung nôi” à? Sao giống phim Hàn Quốc thế? Kể nghe với! – nó cười cười hỏi.
- Gì chớ? Nghĩ sao vậy? Được thế còn đỡ. Mới xuống tới sân bay đã gặp rồi. Cổ theo đuổi tớ từ lúc ấy. Còn đòi tự tử nếu tớ không đồng ý nữa cơ. Ôi cái cuộc đời này!
- Haha! Đáng lắm! Thôi ăn nào!
- Cái gì? Sao nhiều thế? Cậu là người hay heo đấy? – Cường mở to hai mắt nhìn nó.
- Cậu khao mà! Hí hí!
[/INDENT]

Chap 3
- Heyza…tắm xong rồi! Khỏe quá đi! – Lâu lắm rồi nó mới có cái cảm giác thoải mái như vậy.
“Tình yêu vu vơ ghé qua mang đến em bao nỗi mong chờ…”
- Alô! Linh nghe nè!
- Linh hả? Tối nay 7h cậu rãnh chứ?
- Ờm…tối nay mình rãnh. Có gì không Long?
- Vậy tối nay cậu đi xem phim với mình nhé!
- Ok!
- Ừm. Vậy thôi nhé! Tối nay 7h tớ sẽ qua đón cậu. Không được rủ ai đấy! Chỉ mình cậu thôi. Tớ cúp máy đây! Bye cậu!
- Alô! Alô! Long!!!
Lại nữa rồi, Long lúc nào cũng vậy. Luôn thích làm theo ý mình. “Bíp”
From: Không rõ.
- Lên sân thượng đi Linh!
- Ai vậy?
- Lên đi rồi sẽ biết!
Chẳng biết là ai nữa, thôi kệ! Lên đại đi! Chắc chẳng sao đâu! – Nó thầm nghĩ bụng. Vừa lên đến nơi, người nó thấy chẳng ai xa lạ cả - là Cường nái. Mà chẳng biết hắn kêu nó lên đây làm cái gì nữa.
- Cậu lên rồi hả? – Nó quay lại và nở một nụ cười thiên thần nhìn cũng lovely lắm.
- Ừm…cậu kêu tớ lên đây làm gì?
- Cậu qua đây đi. – Cường nắm lấy tay nó và kéo nó sang bên sân thượng nhà Cường. Vì nhà nó và Cường sát nhau nên sân thượng trên cùng cũng được xây gần nhau nhưng cách khoảng 1m lận. Loạng choạng là chết như chơi chứ ít gì – Cho tớ xin lỗi chuyện lúc chiều nhé! Lẽ ra tớ không nên làm như vậy với cậu!
- Ừm…không sao đâu! Mình hiểu mà.
- Hi…cậu thấy cảnh hôm nay đẹp chứ?
- Lâu lắm rồi tớ không ngắm cảnh trên này. Công nhận đẹp thật đấy! Cứ như là bức tranh vậy!
- Ừm…sóng biển nhẹ nhàng thật.
- Nhẹ nhàng nhưng đôi lúc cũng sẽ giận dữ…
- Giống cậu vậy – Cường cắt ngang lời nó.
Nó và Cường nhìn nhau mỉm cười. Hoàng hôn hôm ấy đẹp lắm! Cũng đã mấy năm rồi nó mới ngắm cảnh hoàng hôn trên biển. Từ cái ngày mà Gia Huy – anh trai nó mãi mãi ra đi trong một vụ tai nạn và chính nó là người gây ra. Nó còn nhớ như in, năm ấy nó 4 tuổi, vào cái ngày sinh nhật của nó, lúc đó cả bọn đang chơi đá bóng ngoài sân thì bỗng trái bóng lăn ra ngoài đường. Anh Huy định chờ xe đi qua rồi mới sang lượm lại trái banh. Vì ham vui nên nó đã chạy từ phía sau và đẩy anh Huy một cái thật mạnh để thúc giục anh đi nhanh hơn. Nhưng nó đâu ngờ rằng chỉ trong chốc lát, nó đã không còn anh. Và rồi…nước mắt nó bắt đầu rơi xuống.
- Cậu khóc sao? – tiếng Cường vang lên xé tan bầu không khí im lặng.
- À…không có gì đâu! Thôi trời cũng tối rồi…tớ về đây! Bye cậu…mai gặp lại! – sau lời nói, không cần Cường trả lời, nó chạy về ngay lập tức.
Nhìn lên đồng hồ đã hơn 6h30, nó chợt nhớ ra nó có buổi hẹn với Long vào lúc 7h. Chưa chuẩn bị gì cả. Axax…chết thật! Thế là nó ba chân bốn cẳng chạy đi chuẩn bị. Bước vào tủ đồ, nó chọn ngay cho mình một chiếc quần bò ôm sát chân và một chiếc áo sơ mi đen cộng thêm một chiếc áo ấm cực chất. Thay đồ xong nó bước đến trước gương, lấy hủ keo xịt tóc và bắt đầu chải chải chuốt chuốt. Xong nó với ngay chai nước hoa CK thơm ngất ngây xịt lên người. Lấy chiếc mũ len ấm áp đội lên đầu, ngắm mình lại lần nữa trong gương…“Đẹp trai hơn Long rồi! Hihi” – nó lại tự sướng…nó là vậy!
- Mẹ à! Hôm nay con không ăn cơm nhé! Con có hẹn với bạn rồi!
- Ừm…mẹ cũng định bảo con ăn cơm một mình mà chỉ sợ con buồn. Mẹ cũng có hẹn với cô Thanh đi siêu thị mua ít đồ.
- Vâng ạ! Thế thôi con đi trước nhé! Bạn con sắp tới rồi!
- Ừ! Con đi cẩn thận nhé! À mà con có cần mua gì không để mẹ mua giúp cho!
- Không cần đâu ạ! Con có đủ cả rồi! Con đi mẹ nhé! Bye mẹ! – “Chụt”…nó hôn vào má mẹ một cái rồi chạy ra khỏi nhà. Và Long đã đứng chờ nó.
- Trễ 5’ nhé! – Long cười.
- Hihi! Xin lỗi! Tại tớ bận chút việc. Thôi chúng ta đi đi!
- OK! Lên xe! Ôm chặt vào nhé! 1…2…3…xuất phát!
Trên đường đi, nó và Long nói chuyện rôm rả. Hằng ngày Long ít nói lắm, nhưng không hiểu sao hôm nay cậu ta lại luôn kiếm đủ chuyện để buôn dưa lê với nó. Có lẽ là Long không còn buồn chuyện lúc trưa nữa. Nhưng cái câu lúc trưa Long nói làm nó khó hiểu quá.
- Long này! Lúc trưa cậu bảo My chỉ là người mà cậu thích. Còn người cậu yêu là ai vậy?
- Bí mật!
- Nói tớ nghe đi! Bạn bè mà thế đấy!
- Không nói bây giờ được đâu! Trước sau gì cũng cậu sẽ biết mà!
- Ờm…thế thôi!
- Tới nơi rồi! Vào đi! Phim sắp chiếu rồi đấy. Cậu ăn bắp và uống Pessi nhá!
- Ok luôn! – Nó lè lưỡi đáng yêu đáp.
Xem phim xong, Long chở nó đi ăn kem, sau đó là đi dạo chợ đêm rồi chở nó ra bờ hồ chơi. Khung cảnh buổi tối ở đây đẹp lắm nhưng chúng lại gợi nhắc những kí ức không vui với nó. Nó còn nhớ lúc nhỏ 2 anh em nó hay ra đây chơi. Rồi có hôm nó bị té, anh Huy đã phải cổng nó từ đấy về đến nhà. Từ cái xích đu đến chiếc bập bênh…mọi thứ đều in dấu bóng hình của anh trai nó. Nếu anh Huy vẫn tồn tại thì mỗi buổi sáng nó đã có người chở đi học. Đã có người chỉ cho nó cách giải những bài tập khó. Đã có người mua kẹo cho nó ăn mỗi lúc nó khóc…Và rồi nước mắt nó lại rơi…
- Cậu đang nhớ anh Huy đúng không?
- Sao cậu biết?
- Đã 7 năm trôi qua rồi còn gì nữa…
- Tớ biết…nhưng tớ không thể quên được anh! Nếu khi ấy tớ không ham vui thì chắc có lẽ anh tớ đã không mất. Nếu ngày hôm đó tớ lớn hơn, khôn hơn thì anh tớ đã không phải ra đi rồi… - nó nói trong từng tiếng nấc nghẹn ngào. Bỗng Long nắm lấy bàn tay nó, rồi ôm chặt lấy nó…nó tựa đầu vào Long và khóc…khóc rất nhiều…
- Mặc dù anh ấy đã mất nhưng anh ấy vẫn luôn tồn tại trong trái tim cậu! Hãy sống thật tốt Linh à! Cậu rất mạnh mẽ và anh trai cậu luôn mong muốn cậu như vậy! Tớ…sẽ thay anh Huy chăm sóc cậu! Yên tâm nhé!
Câu nói của Long làm nó cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Và nó chắc rằng chỉ Long là người duy nhất có thể nói ra điều ấy. Từ nhỏ đến lớn, Long là người hiểu nó nhất. Còn My tuy là bạn thân nhưng thật ra thì My chẳng hiểu gì về nó cả…và nó cũng vậy (thế mà vẫn chơi thân với nhau được mới tài). Nhưng dù sao thì hôm nay nó cũng cảm thấy rất vui. Lâu lắm rồi nó mới có được một buổi đi chơi vui vẻ như vậy. Đêm hôm ấy nó đã suy nghĩ…suy nghĩ rất nhiều về câu nói của Long. Nó nhận ra được điều gì đó bất bình thường trong câu nói ấy. “Long thích mình sao? Không thể nào…Long là hot boy và luôn thích những cô nàng tiểu thư xinh đẹp như My chẳng hạn. Còn mình…mình là một tomboy quá mạnh mẽ…tính ra thì cũng gần giống với Long rồi…khó hiểu thật” – nó suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.