Tên tác phẩm: chết chưa hẳn là hết .
Author (tác giả): yagami
Category (thể loại): Tình cảm
Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi):K+
Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): đã hoàn
Warning (cảnh cáo về nội dung truyện) : không
Nguồn: Zing
***********************************************
Ngày 13 tháng 6 , một cô bé từ cầu Thăng Long nhảy xuống sông tự vẫn , thời gian tử vong được xác định là lúc 23 giờ 6 phút . Sau khi điều tra rõ gia đình và danh tính của cô bé , công an khu vực lập tức liên lạc cho gia đình cô bé nhưng .... gia đình ấy họ chối bay chối biến rằnh cô bé không phải con họ . Dối trá một cách trắng trợn .
Người dân khu vực đành chôn cô bé cạnh bờ sông Hồng . Và cũng từ đó vào khoảng 23 giờ đếm 23 giờ 30 phút , những người đi qua cầu Long Biên , lại bắt gặp một bóng trắng nhỏ bé ngồi nghịch nước cạnh bờ sông . Vừa sợ , người ta lại vừa thương .
Cô bé mới chỉ 14 tuổi ...
Cô ấy có bố mẹ mà cứ như trẻ mồ côi ...
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Chap 1 :
Cái gì cũng vậy , chỉ được một thời gian rồi lui vào quá khứ . Câu truyện về cô bé đáng thương kia cũng không phải ngoại lệ .
***
Một đêm tháng 12 lạnh lẽo..... Vào lúc 23 giờ 30 phút.......
Ven bờ sông Hồng , cây cối âm u , rậm rạp , gió rít từng hồi , tất cả tạo nên một khung cảnh ghê rợn hơn bao giờ hết .
Bỗng . Một thanh âm cất lên , ngân nga , trong trẻo nhưng bi thương và tuyệt vọng đến khôn cùng ...
Cuộc sống này , là gì thế ?
Cái gì đúng ? Gì là sai ?
Kẻ thắng bại là ai và ai ?
Trong cuộc đời đầy những chông gai ....
Hạnh phúc tan mau ,
Nỗi đau bước tới ....
[SIZE=2] Khắp thế gian toan những tiếng than.
Người tự biết an ủi bản thân ,
Kẻ tự ngồi lủi thủi góc tối.
Chẳng ai trăn trối nổi một điều.
Cánh diều xanh liệu còn bay được mãi ?
Mái nhà kia liệu có vững chãi muôn đời ?
Thích thú gì lời mời gọi giả dối !
Cứ cố mà đối mặt với điêu tàn...
Nhân gian tuy lắm lối lắm đường ,
Rồi cũng cùng một hướng mà thôi.
Đó là nơi phía cuối chặng đường dài ,
Nơi ta xuôi tay yên giấc mộng ngàn thu.
Nơi ta lại được nghe những lời ru ngày bé ,
Nơi ta trở về với đất mẹ thân thương....
Vậy cái chết có gì là đáng sợ ?
Có chi đâu một từ '' nuối tiếc '' kia ?
Bởi chết chưa hẳn là hết mà!
Chưa hẳn hết ,
Chưa hẳn đã hết...!
Kết thúc cũng là một bắt đầu ,
Bắt đầu ngày mới nơi xa lạ...
'' Ê ''
Bắt đầu ngày mới nơi xa lạ....
'' NÀY ''
Chủ nhân của thanh âm u buôn giật mình ,dừng hát bởi tiếng quát.
'' Đêm khuya rồi không định để cho ai ngủ à ?''
Một giọng nam cáu giận vang lên.
'' Tôi để cho mọi người say giấc trong căn nhà ấm áp của họ ,chứ không muốn một kẻ lông bông vô dụng ngủ bừa ngủ bãi nơi đồng không đất trống được yên giấc đâu !''
Giọng nữ trong trẻo ,nhưng lạnh thấu xương như tiếng băng ngàn năm ngân vang.
'' Chưa thấy con ma nào ngoa ngoắt bằng cô !''
'' Sao biết tôi là ma ?''
'' Tôi không mù , quý cô ạ! Thứ nhất , không ai mặc bộ váy trắng cộc tay đó giữa thời tiết này cả.Thứ hai , không ai điên đến nỗi 12 giờ đêm lại ra bờ sông ngồi vắt vẻo trên bia mộ người khác hát thế đâu! Thứ ba ,cô ma à , muôn biến thành người thì làm ơn biến cho nó giống giống tí đi , cô không có chân kìa!''
Ma nữ đó quay lại nhìn người thanh niên với đơi mắt trắng dã một màu tưởng như có thể phát sáng trong đêm.Ma nữ đó những tưởng chàng trai sẽ sợ hãi mà bỏ chạy nhưng :
'' Cô lôi lòng đen lại đi , đôi mắt trắng dã kia làm người ta muốn móc chứ không muốn chạy đâu.Chiêu này xưa quá rồi , nàng ma ạ !''
Tình thế muôn thuở '' người sợ ma '' trong chốc lát bỗng chuyển thành '' ma sợ người ''.
'' Chết bao lâu rồi ?''
'' Tôi...tôi...''
'' Trả lời đi , lắp bắp cái gì ?''
'' Không biết ....''
'' Cô là cái thể loại gì đấy?Sao chết bao lâu rồi mà cũng không biết ? Bia mộ có khắc không ?''
Ma nữ ngó xuống.
'' Không...''
'' Đứng im đấy xem nào!''
Nói rồi chàng trai tiến lại gần ma nữ.Ma nữ hốt hoảng :
'' Anh là pháp sư ??! Anh định siêu thoát tôi ư?? KHÔNG , TRÁNH XA TA RAAAAAAA...!!!!''
'' Im. Cô điên à? Có thấy bùa bả gì trên tay tôi không? Đứng đấy , tôi có việc cần xác minh !''
Ma nữ im lặng , lơ lửng bên bụi cỏ dại đã úa vàng.
Chàng trai bước đến trước mặt ma nữ ,khẽ đặt tay lên đầu cô ta.
Ma nữ còn chưa kịp thắc mắc tại sao chàng trai kia lại có thể chạm vào mình thì đầu óc đã trở nên trống rỗng.Ma nữ nhanh chóng chìm vào trạng thái vô thức.
[/SIZE]
Khi ma nữ hoàn toàn mất đi ý thức cũng là khi chàng trai kia xâm nhập được vào phần kí ức lúc sống của ma nữ.
Lướt qua mắt chàng trai , vô vàn những cảnh tượng đau thương....
* * *
Trên con đường trưa hè nắng vắng ,toán học sinh cả nam lẫn nữ đang xúm vào bắt nạt một cô bé mà có vẻ như chính là bạn học của chúng.
'' Cặp sách của mày cũ quá rồi nhỉ ?''
Cô nàng tóc nhuộm đỏ mỉm cười hỏi cô bé đang bị vây trong đám đông ngổ ngáo - đồng bọn của cô nàng.
'' Trả lại cho tớ đi ,tớ chỉ có duy nhất chiếc cặp ấy thôi ! Bố mẹ sẽ không mua thêm chiếc nào cho tớ đâu !''
Cô bé ,mặc dù rất sợ ,chân tay đang run lẩy bẩy ,nhưng không hề khóc mà vẫn dịu giọng cố năn nỉ lũ côn đồ trước mặt trả cặp cho.Bởi , cô biết khóc lúc này chỉ làm chúng thêm ngứa mắt.
'' Ha ha ha , có lẽ nào ! Bố mẹ ai chẳng hay dọa dẫm kiểu đấy !''
Tóc Đỏ cười lanh lảnh.Thanh âm ngọt sắc pha chút đen tối nham hiểm vang lên ,đủ làm người ta thấy bất an trong lòng.
'' Tớ nói thật mà , làm ơn trả cặp cho tớ đi !''
Cô bé tiếp tục năn nỉ.
'' Ôi trời ,trông thương quá ! Ấy làm tớ động lòng rồi đây này ,thôi được , tớ sẽ....''
Đôi mắt cô bé rạng rỡ một tia hy vọng khi nghe thấy câu nói ấy.Tóc Đỏ thích thú , nhếch mép cười và rồi...
'' Toạc..''
Bằng hết sức bình sinh ,Tóc Đỏ xé chiếc cặp da vốn đã bục chỉ ,sờn bạc của cô bé ra làm đôi và nói tiếp :
''...tớ sẽ tạo điều kiện để ấy được mua cặp mới !''
Nhìn nụ cười lạnh lùng ,độc ác ngự trên môi Tóc Đỏ ,cô bé càng thêm phần sợ hãi.Nhưng đôi mắt to tròn ,đen láy trên gương mặt trắng hồng của cô vẫn chẳng để lộ ra chút nước mắt yếu mềm nào.
Cô bé rụt rè tiến lại phía Tóc Đỏ ,đưa tay làm hành động đỡ lấy chiếc cặp tơi tả của mình ,thế nhưng...Tóc Đỏ lại giơ cao chiếc cặp lên ,dốc ngược xuống khiến tất cả sách vở ,bút thước đều theo đó mà '' đáp đất '' một cách không thành công.Hậu quả của cú '' đáp đất '' không thành công ấy là : bút vỡ , thước gẫy ,vở rách giấy , sách long bìa...
Tóc Đỏ cười ngạo nghễ :
'' Và giúp ấy sắm luôn cả đồ dùng học tập mới nữa ,sướng nhé !''
Nói rồi bước đến vỗ vai cô bé ,cười to , dắt theo đám '' khán giả '' của mình đi thẳng.
Cô bé thở dài ,cúi xuống thu dọn đống bề bộn trên nền đất được nắng hè nung nóng.Nét buồn bã thấm đượm trong từng động tác của cô.
* * *
Một buổi chiều đi học về ,mở cửa ra , những âm thanh ầm ĩ quen thuộc lại quẩn vào tai cô bé.
'' Mày đi đâu mà bây giờ mới vác cái bản mặt ******** đó về? Hả ?''
'' Con về đúng giờ mà ,tan học lúc 5 giờ , đi đường mất 5 phút , mẹ ạ !''
Cô bé nói rất nhỏ , giọng nói chất đầy mệt mỏi và chịu đựng, bi thương.Nghe giọng nói như thế , không ai là không thể nguôi giận.Nhưng với bà mẹ trẻ từ lâu đã coi đứa con gái mình mang nặng đẻ đau như cái gai trong mắt ,như con sâu hại cần giết bỏ ngay lập tức thì những lời đầy lề phép kia chỉ mang thêm bực bội và chán ghét.
Bước nhanh về phía cô bé , bà ta đưa tay , lấy đà...
'' Bốp...''
Một tiếng động giòn tan vang lên và năm đầu ngón tay in hằn trên má trái cô gái bé nhỏ.
'' Mày còn già mồm cãi tao nữa à ? Mở mồm ra là cãi , mở mồm ra là ' đốp ' lại tao.Có ngày tao phải cắt lưỡi mày đi thì mới yên thân !''
Vừa nói ,người đàn bà được vinh hạnh nhận danh xưng là '' mẹ '' ấy vừa ấn mạnh vào trán con mình ,làm cô bé ngã dúi ngã dụi xuống đất.
Và màn **** bới vẫn còn tiếp diễn...
'' Mày lại còn nằm ăn vạ ở đấy nữa à ? Thích ăn vạ chứ gì ? Được , tao cho mày ăn vạ !''
Nói rồi bà ta vớ lấy đôi gót nhọn 20 phân của mình đập tới tấp vào đầu ,vào mặt cô bé.Kết thúc màn đánh đập bằng một cú đạp lưng đau điếng , bà ta đẩy cô bé lên phòng.
Bi phẫn và đau đớn được cô bé lặng lẽ nuốt vào trong cổ họng cùng những giọt nước mắt mà đáng lẽ phải vương vấn bờ mi đau buồn.
Bước vào căn gác xép ẩm mốc , xập xệ , nơi mà người đàn bà dưới nhà gọi là '' phòng của cô bé '' , cô đặt nhẹ túi ni lông đựng sách vở xuống.Lặng lẽ đến bên khung cửa sổ nhỏ - nguồn ánh sáng duy nhất của căn phòng , cô bé dựa vào đó ,nhắm mắt , buông thả bản thân cho đớn đau giằng xé.
Ai có thể hiểu được ? Chẳng ai có thể thấu hiểu nỗi đau của cô bé đâu , kể cả trời xanh !!
Sao mà không đau cho được khi mà mẹ mình ngày nào cũng tìm lí do để đánh đập mình? Để trút giận lên mình? Chỉ vì mình không phải con trai ? Và chỉ vì mẹ không sinh được con trai nên bố trút bực lên đầu mẹ , để theo hiện tượng băng chuyền , mẹ trút hết lên mình? Bằng đòn roi , bằng **** bới...
Sao mà không đau cho được khi mà một người cha đáng lẽ luôn là thần tượng của con cái lại không thèm nhìn mặt con mình đến một lần chỉ vì : '' Nhìn mày tao đau mắt '' ,chỉ vì : '' Mày không phải con trai '' mà người cha ,người mẹ ấy thay nhau giày vò tâm hồn thơ dại của một cô bé mới 14 tuổi.
Cô bé ấy tên là Minh Châu , tên của loại ngọc quý mà người người đều nâng niu gìn giữ.Vậy mà....
truyện này đọc r, hay cực
Tks s' nha
chap3
Một ngày đẹp trời đã mở đầu cho chuỗi bi kịch của cô bé.
Sau những chuyến cầu trời khấn phật ,lễ bái thần linh , xin đông
cầu tây , gọi nam hô bắc , đôi vợ chồng trọng nam khinh nữ kia
đã đạt được ước nguyện : có con trai.Và , sau chín tháng mười
ngày nâng niu , bảo vệ cái bào thai quý hơn kim cương , họ cũng
chờ được đến lúc "" bảo bối "" của họ chào đời.
Lúc em trai Minh Châu chào đời cũng là thời khắc cánh cửa địa
ngục rộng mở chào đón cô.Minh Châu phải nghỉ học để chăm
em , và để trở thành nô lệ cho chính gia đình mình.
* * *
"" Bốp ""
Âm thanh quen thuộc lại một lần nữa vang lên trong ngôi nhà
địa ngục.
Âm thanh ấy vang lên để những giọt nước mắt lặng thầm lăn
ngược vào tim người con gái bé nhỏ.Để tâm hồn cô bé lại chất
chứa thêm những nỗi buồn vô thường....
"" Mày nấu bột cho em đặc thế này thì thằng bé làm sao mà nuốt
nổi ?""
Đó là câu nói đi kèm với âm thanh của phát tát ban nãy.
"" Mày còn đứng đực ra đấy nữa à ? Đi nấu lại đi !!""
Theo sau câu nói là động tác hất nồi của bà mẹ trẻ.
Điều đương nhiên sẽ xảy ra : chỗ bột nóng bỏng theo đà "" bay ""
vào người Minh Châu.Phần bụng và tay cô bé bỏng rát.Đáng
nhẽ , cô phải khóc hết nước mắt vì đau ,phải ôm lấy cánh tay mà
thổn thức.Nhưng đằng này....cô chỉ lẳng lặng gột rửa sạch sẽ chỗ
bột trên áo và trên tay và tiếp tục lẳng lặng nấu nồi bột mới.
Minh Châu cười nhạt , thì thầm với nồi bột :
"" Đau thế này...chưa là gì cả !""
* * *
Chiều nọ , Minh Châu đang ngồi cặm cụi giặt đống quần áo chất
cao như núi thì bông! cô nghe tiếng quát :
"" Lề mề ở đấy làm gì ? Vào cho em ăn.""
Không chần chừ lấy một giây ,Minh Châu rửa tay rồi lập tức vào
nhà.
Thực chất , Minh Châu đâu có nhất thiết phải giặt quần áo bằng
tay ,bởi , nhà cô có máy giặt.Nhưng mà mẹ cô bảo : "" Giặt tay
cho sạch "" ,và cô tất nhiên không thể từ chối nhiệm vụ "" cao cả
và vinh quang "" này.Bắt cô giặt quần áo bằng tay chỉ cốt để hành
hạ cô mà thôi , điều này cớ gì cô không biết ?
Nhưng , biết thì làm gì được ?
Bởi đó là mẹ cô ,là bố cô , là những người ruột thịt của cô.Với
hành động của họ , cô chỉ thấy buồn...và đau...
* * *
Nhìn khuôn mặt bé Bun ( em trai Minh Châu ) , cô bất giác mỉm
cười.Tuy Bun được coi là tai họa của đời cô , nhưng , cô không
thấy vậy.
Cô thực lòng yêu quý Bun bằng tất cả tình thương mà bố mẹ
chưa hề danh cho cô dù chỉ trong một phút giây ngắn ngủi.
Vừa cẩn thận xúc từng thừa bột nhỏ cho Bun , Minh Châu vừa
thả lỏng người để tận hưởng niềm vui duy nhất trong quãng
thời gian mù mịt này.Chăm sóc cậu bé , Minh Châu tưởng như có
thể chăm sóc chính bản thân khi còn thơ dại.Đồng thời ,Minh
Châu cũng băn khoăn vô vùng.Cô không biết liệu niềm vui duy
nhất này có được lâu dài ? Cô sợ...Mà cũng đúng thôi , cô không
có lí do gì để không sợ.Bởi những điều đẹp đẽ đến với cô chỉ có
tuổi thọ của một bong bóng xà phòng...
Ví dụ như...cậu ấy....
"" A..oa...oa...""
Bé Bun bỗng khóc thét lên khiến Minh Châu giật nảy mình.Cô còn
chưa kịp tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra với Bun thì đã nghe
tiếng bước chân vội vã từ tầng trên vọng xuống.
Xồng xộc lao vào phòng , bà mẹ trẻ giật phắt bé Bun từ tay Minh
Châu.Vừa nựng nịu ,bà ta vừa xuýt xoa :
"" Bun ngoan ,nín đi ! Bun của mẹ làm sao thế này ? Nín đi , mẹ
thương ,nín đi nào ! Để im mẹ xem con ác ôn kia nó làm gì Bun
của mẹ nào !!""
Tặng cho Minh Châu một ánh nhìn hình bom nguyên tử xong , bà
mẹ trẻ chăm chú xem xét khắp người bé Bun.
Thấy mẹ mình nhẹ nhàng đặt bé Bun đã nín khóc xuống , Minh
Châu thở phào nhẹ nhõm.Cô có ngờ đâu , bà ta đặt đứa trẻ
xuống là để rảnh tay đánh cô.
"" Mày làm gì mà để tay thằng bé tím bầm thế kia ?""
Minh Châu nhìn mẹ bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn bàng hoàng.
Vết bầm ư ? Ở đâu ra ??
Mãi ,rồi cô mới thốt lên được một câu :
"" Con...con không biết !!""
"" Này thì không biết này !! Mày không biết thì ma nào biết ?""
Vừa nói , bà ta vừa dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh Minh Châu
làm cô ngã đập đầu vào tường.Một cú va đập chắc chắn không
thể gọi là nhẹ.
Với sự váng vất ngập tràn trong não ,Minh Châu không thể nào
tiếp thu nổi những lời **** bới thậm tệ của mẹ mình.Cô chỉ còn
lơ mơ nhận thấy mình bị đẩy ra ngoài cùng những giọt âm ấm
lăn dài trên má ngày càng nhiều.
Chap 4 :
"" Cô chú nhớ để ý đến cháu nhiều hơn nhé !""
"" Vâng ,tất nhiên ạ ! Bác cứ yên tâm , bọn em sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần thứ hai đâu ! Cảm ơn bác , nếu không có bác thì không biết con bé nhà em ra sao rồi nữa !!""
Nói đến đấy , bà mẹ trẻ đưa khăn tay lên làm động tác chấm nước mắt.
Cuộc nói chuyện còn tiếp diễn thêm mươi mười phút nữa nhưng Minh Châu không muốn nghe ,càng không muốn chứng kiến sự giả tạo của bố mẹ mình dù chỉ trong giây lát.Vì vậy , cô trùm kín chăn ,lấy gối bịt chặt tai.
Lúc này ,Minh Châu đang ở bệnh viện.Sau khi bị mẹ ruột đẩy đẩy cho đập đầu vào tường , chảy máu và bị đạp ra khỏi cửa nhà một cách thô bạo , Minh Châu ngất luôn ngoài cửa. Tình cờ ,bác hàng xóm đi qua , thấy nhà cô cửa đóng im ỉm , tưởng cả nhà đi vắng hết , bác bèn đưa cô vào bệnh viện và gọi điện cho bố mẹ cô tới.
Minh Châu cảm kích sự tốt bụng của bác hàng xóm nhưng cũng lại có chút oán giận bác.Bác ấy mà cứ để cô nằm ngoài trời như thế tới chết thì , có lẽ , tốt hơn.
Tối nay sẽ lại là một tối không yên bình với Minh Châu.Bão tố ,mưa giông đã sẵn sàng xối xả vào cô , khi cô trở về nhà.
* * *
Minh Châu đã trở về nhà và cô đang cảm thấy vô cùng kì lạ.Bởi bố mẹ chỉ ném cho cô mấy cái liếc nhìn khinh ghét rồi bỏ vào phòng , ngoài ra , không còn gì khác.Nhưng cái "" không còn gì khác "" ấy mới chính la vấn đề.Đáng nhẽ , giờ này cô đang phải chịu một trận sấm sét cuồng nộ của bố mẹ mới đúng.Thế mà cô lại được yên ổn mà ngồi trên căn gác xép bé nhỏ của mình. Càng nghĩ càng thấy bồn chồn , cuối cùng , Minh Châu quyết định xuống nhà nghe ngóng.
Bước nhè nhẹ xuống cầu thang , lúc này , Minh Châu trông chẳng khác gì kẻ trộm.Có chăng , chỉ là lũ kẻ trộm đó sẽ không bao giờ mặc đồ ngủ mà đột nhập vào nhà người khác mà chôm đồ .
Nghe thấy tiếng xì xào phát ra từ phòng bố mẹ , Minh Châu thu hết can đảm , tiép gần đến cánh cửa , áp sát tai.
"" Cho nó đi làm thuê hả anh ?""
"" Không được , thế tết nó lại vác mặt về.""
"" Làm sao tống khứ cái của nợ ấy đi bây giờ ? Để ở nhà không những chướng mắt lại còn tốn cơm tốn gạo nuôi nó.Lúc chiều , không biết nó ghen tị gì mà cấu tím cả tay bé Bun đấy , anh ạ ! Em mà không vào kịp thì không biết nó còn hành hạ bé Bun đến đâu !""
"" Chết thật , thế này thì dứt khoát là phải tống nó đi thôi ! ""
"" Nhưng làm sao để tống được nó đi ấy !""
"" Im ,từ từ , để anh nghĩ...""
Khi khoảng không gian chật hẹp trở nen im lặng , Minh Châu tưởng như cô có thể nghe thấy tiếng trống ngực đang đập thình thịch của chính mình.
"" A , anh nghĩ ra rồi !""
"" Gì thế anh ?""
"" Bán nó đi , bán sang Trung Quốc ấy.""
"" Ha ha ha,... cái anh này , đang lúc nghiêm túc mà cứ đùa !""
"" Anh không đùa , anh nói thật. Em có người bà con ở Điện Biên đúng không ?""
""....vâng""
"" Hỏi xem làm thế nào liên lạc được với mấy đường dây buôn người ấy , anh biết trên đấy có mà.Nếu người bà con của em thắc mắc thì cứ bảo là em cần viết bàn về tổ chức buôn người và có người bạn làm công an đang cần nên lấy thông tin giúp.Nhắc đến công an thì bà con của em lại chẳng tin sái cổ ra ấy chứ !! Dù gì em cũng là phóng viên danh tiếng , không sợ đâu !""
"" Liên lạc được rồi thì mình làm gì nữa hả anh ?""
"" Thì chuẩn bị thuốc mê , gây mê con Châu xong , đem nó lên đấy bán cho họ.Em nhớ mặc cả giá nhé , bao công sức mình nuôi nó không thể để mất trắng được !""
"" Biết rồi , thôi để bây giờ em đi liên lạc với người bà con kia.""
"" Ừ , " đánh nhanh rút gọn " em ạ !""
"" Mà anh có thấy em để cái điện thoại ở đâu không ? Sao em tìm mãi không thấy nhỉ ?""
"" Hình như em để ngoài bếp hay sao ấy , ra tìm thử xem ""
"" Ừm..""
Nghe tiếng bước chân đang tiến dần ra phía cửa , Minh Châu chạy vội lên gác.
* * *
Cô không ngờ.Cô thật sự không ngờ.Cô chưa bao giờ ngờ đến điều này !!
Choáng váng....bàng hoàng....
Họ có thể đánh mắng cô bao nhiêu cũng được.Nhưng sao , tại sao lại co thể nhẫn tâm bán cô đi như thế ?
Tại sao ? Tại sao?????
Rốt cuộc...họ có phải bố mẹ ruột của cô không ?? Câu trả lời hình như là...Không.
Cô phải làm gì đây ? Bỏ trốn ư ? Nhưng trốn đi đâu ?
Dưới gầm trời vốn rộng lớn như vậy , nhưng lại chẳng có nổi một chốn để cô dung thân....
Minh Châu gục xuống , những giọt nước mắt mệt mỏi lăn dài trên má.
"" Này , dậy đi !""
Minh Châu bị gọi liền mở mắt , giật mình khi thấy mẹ đang ngồi trước mặt.
"" Ăn cái này mau lên rồi thay quần áo đi !""
Bà ta vừa nói vừa đưa bát phở thơm nức lại gân Minh Châu.Cô run rẩy :
"" Không ,...con không ăn đâu !""
Mẹ gí bát phở sát mặt Minh Châu , đe dọa :
"" Ăn ngay ! Không ăn thì biết hậu quả rồi đấy !""
"" Không ggggggg.....""
Minh Châu hất ngược bát phở vào người mẹ mình rồi vùng chạy , bỏ lại sau lưng những tiếng **** rủa.
Chạy xuống nhà , Minh Châu vội vàng xáo tung trùm chìa khóa.Mở được cửa , cô lao thẳng ra ngoài khi sương sớm còn bao quanh cảnh vật .
* * *
Cả ngày trời , Minh Châu rã rời không chỉ chân tay mà còn cả tinh thần.Không biết phải đến đâu , càng không biết phải về đâu , cô chỉ còn biết mải miết bước đi trong đêm khuya tĩnh lặng.
Rồi vô tình , Minh Châu va phải một đám thanh niên mà từ chân đến đầu đều toát ra hai chữ : hư hỏng.
"" Ôi chà ! Khuya thế này em còn đi đâu thế , cô bé xinh đẹp ? Đi tìm bọn anh à ?""
Một tên trong đám cất tiếng, kéo tay Minh Châu , giữ lại. Bọn còn lại cười ầm hưởng ứng.
"" Bỏ ra. để tôi đi !""
Minh Châu mệt mỏi nói , giọng cô chẳng còn chút sinh khí.
"" Ừ , đi.Chúng ta cùng đi nào !""
Lại một tên khác lên tiếng , đầy ẩn ý.
Nhận ra sự khác thường trong giọng nói của tên nọ ,Minh Châu lúc này mới hoảng hốt đưa mắt mà nhìn vào tình cảnh của mình.
Cô đang bị vây bởi năm nam thanh niên giữa đường khuya vắng vẻ.
Minh Châu run bần bật khi nhận ra sự bất lợi hoàn toàn thuộc về mình.Đầu óc cô rối loạn , không còn nghĩ được gì để thoát thân.
"" Nào , cô em ! Đi thôi nào !""
Tên áo tím túm chặt lấy tay Minh Châu định lôi đi , nhưng chưa kịp thì đã gặp phải sự phản kháng của Minh Châu.Cô cào mạnh vào tay tên áo tím khiến hắn nổi giận ,tát cô một phát nổ đom đóm mắt.Minh Châu mất thăng bằng , ngã phịch xuống mặt đường đầy cát bụi.
Khoan đã , cát ư ?!
Một tia ý nghĩ loé sáng trong đầu Minh Châu.
Cô nhanh nhẹn bốc lấy một nắm to cát trên đường , ném thẳng vào năm tên thanh niên kia rồi vụt chạy , bằng hết sức bình sinh.
* * *
Đến cầu Thăng Long , Minh Châu kiệt sức , cô đành dừng lại.Cũng may , mấy tên kia không dai dẳng mà đuổi bắt cô chứ nếu không thì hôm nay thật cô không còn biết chạy thế nào để thoát khỏi chúng.
Ngồi dựa vào thành cầu , Minh Châu bật khóc , mặc cho những người lái xe đêm thi thoảng đi qua nhìn cô bằng ánh mắt lạ kì.
Khi nãy , khi bị vây *** nguy hiểm như thế , cô không khóc.
Lúc còn ở nhà , bị mẹ đánh như thế cô cũng không khóc.
Ở trường , bị bạn bè bắt nạt , cô còn chẳng thèm màng đến.
Vậy mà , giờ đây , khi chẳng còn lời mắng mỏ nào vang bên tai , chẳng còn tiếng cười cợt chế giễu , đắc thắng , chẳng còn âm thanh của những phát tát , cú đạp , chẳng còn những con người suốt ngày chỉ chăm chăm hành hạ cô , cô lại khóc , một cánh tức tưởi , bi phẫn...
Thể giới này thật xấu xa ! Xấu xa vô cùng !! Xấu xa đến không thể hơn được !!
Minh Châu mệt rồi , cô không muốn nhìn thấy cái thế giới xấu xa này thêm một giây một phút nào nữa !
Đứng phắt dậy , Minh Châu lau sạch nước mắt. Cô thốt lên một câu đầy phẫn nộ :
"" Các người ghét tôi ? Không sao , tôi cũng căm hận các người ! Các người không bao giờ muốn chết , đúng không ? Được , vậy tôi sẽ chết !! Để chúng ta có thể mãi mãi không phải nhìn thấy nhau nữa !!""
Rồi , Minh Châu trèo ra khỏi thành cầu , không chút lưu luyến , cô nhảy xuống.
Chap 6 :
Chìm dần vào dòng nước đêm đen kịt , kí ức của Minh Châu như một đoạn phim tua nhanh, cứ thế , theo dòng nước lạnh lướt qua mắt cô.
Hình ảnh của mẹ....
Hình ảnh của Bun...
Hình ảnh của bố...
Hình ảnh của Tóc Đỏ....
Hình ảnh của cậu ấy....
Cậu ấy nắm tay , nhẹ đỡ Minh Châu dậy....
Cậu ấy dịu dàng dùng chiếc khăn xanh biển...bôi bẩn lên mặt cô làm cô cáu tiết đuổi cậu ấy chạy vòng vòng....Cả hai cười vang một góc trời...
Cậu ấy mỉm cười , khoe ra cái má lúm đồng tiền duyên duyên...
Cậu ấy đã chết ....Cậu ấy - Nguyên Bảo....
Minh Châu đã rất buôn nhưng giờ thì không phải buồn thêm nữa...
Bởi , có lẽ , cô sắp được gặp cậu ấy rồi...!
Khi chút oxi ít ỏi còn lại trong phổi tiêu tán hết cũng là khi Minh Châu nhắm mắt , mỉm cười.
* * *
Thoát khỏi kí ức linh hồn người thiếu nữ , chàng trai khẽ thở dài.Anh ta đặt hờ một bàn tay lên trán cô gái , nhắm mắt.
Dưới bàn tay anh ta, một luồng sáng màu tím nhạt phát ra , bao bọc lấy linh hồn người thiếu nữ.
Chỉ chốc lát sau , linh hồn ấy đã không còn trong suốt , mờ ảo nữa mà có da có thịt , y như một con người còn sống.
Cởi áo khoác , khoác cho cô gái , chàng trai nhẹ nhàng bế cô lên.Anh ta đang dợm bước định bỏ đi thì thình *** h , có tiếng nói bất chợt vang lên sau lưng :
"" Anh trai , đến giờ " đăng cơ " rồi !""
"" Ừ , biết mà , đang định về đây.""
Chàng trai không quay đầu lại , bình thản đáp.
"" Anh đang bế ai thế ?""
"" Chị dâu tương lai của cậu !""
"" Cái gì ? Con nhóc này cùng lắm chỉ bằng tuổi em , làm sao em gọi nó là chị được ??!!""
Chủ nhân của câu nói trên - một thiếu niên có mái tóc vàng rực , phát sáng trong bóng tối và đôi cánh đen hơn cả màn đêm lao đến trước mặt chàng trai , giãy nẩy.
"" Hơn cậu mấy tuổi cơ mà ! Tính theo thồi điểm tiếp diễn từ khi chết đến giờ thì cô ấy cũng phải hai mươi rồi. Kể ra , trông cô ấy trẻ nhỉ ?""
Chàng trai mỉm cười , dịu dàng nhìn người con gái trên tay đang còn say ngủ.
"" Sặc ,em mặc kệ , em không biết !Em chết cũng không gọi cô ta là chị đâu.Trông cái mặt non choẹt , thấy ghét !""
"" Ha ha ha , nhóc con , em chết rồi còn gì ! Mà thôi , tùy. Chuyện đó để sau đi ,bây giờ phải về đã , muộn rồi , các trưởng lão mắng sẽ mắng ta té tát mất.""
Chàng trai bật cười.
Thiếu niên tóc vàng nhăn nhó , làu bàu nốt mấy câu rồi đưa tay , vẽ ra trong không khí một cánh cửa phát ra ánh sáng xanh lá đậm , lấp lánh , óng ánh , như được kết thành từ ngàn vạn ánh sao.
Ánh sáng của cánh cửa hắt lên gương mặt chàng trai.Làm nổi bật mái tóc đen huyền , đôi mắt đen thẳm sắc lạnh và tô đậm thêm những đường nét tuyệt mĩ trên làn da trắng ngần.
Chàng trai bước vào cánh cửa , thiếu niên tóc vàng theo sau.
Cánh cửa biến mất cùng ba con người thuộc về phần không gian huyền bí.
Chap 7 :
Minh Châu tỉnh dậy trong căn phòng màu kem dìu dịu bài trí theo lối sang trọng cổ điển.
Cô hoảng hốt , nghĩ chắc chắn gã pháp sư kia nhốt mình ở đây để lát siêu thoát mình cho tiện.
Cúi xuống nhìn bộ váy trắng vừa lộng lẫy vừa thanh thoát như một đóa hồng trắng tinh khiết , Minh Châu lẩm bẩm : "" Sắp bị hành hình có khác , được cho mặc rõ đẹp !""
Cô bực quá , không còn để ý gì đến xung quanh. Cũng vì thế mà cô không nhận thấy mình đang đứng bằng chính đôi chân của mình và có da có thịt y như một con người.
* * *
"" Tỉnh rồi à ?""
Đang thơ thẩn ngồi cắn môi tìm lối thoát ,Minh Châu giật bắn mình vì tiếng nói của gã pháp sư mà cô đang rủa thầm.Chỉ thẳng vào mặt tên pháp sư đang nhe nhởn cười cười , đứng dựa vào cửa , Minh Châu quát :
"" Ngươi....ngươi...Tên khốn kiếp !! Ngươi dám bảo không phải pháp sư ư ? Vậy thì ngươi đem ta đến đây làm gì ? Ngươi giam ta ở đây làm gì ?""
"" Để cô ở chỗ cũ thì cô hạnh phúc hơn à ? Khi mà suốt ngày luẩn quẩn trong đầu cô là những kí ức tồi tệ về bố mẹ ruột của mình ? Khi mà cô chẳng lúc nào quên nổi những lời nói tàn nhẫn đó , chẳng lúc nào không nhớ đến người bạn quá cố của mình ? Ở đó cô là gì ? Chẳng là gì cả !! Chỉ là một hồn ma vật vờ vất vưởng thôi. Nếu cô thích tiếp tục tình trạng đó , tôi sẽ đưa cô về !""
Thái độ của chàng trai thay đổi nhanh như chảo chớp , đang cười cười thế mà nổi giận ngay được.
"" Sao...sao...anh lại biết...??""
Minh Châu kinh ngạc.
Thấy vẻ mặt của Minh Châu , chàng trai liền dịu giọng.
"" Ngồi xuống , bình tĩnh nghe tôi nói đây !""
Minh Châu ngoan ngoãn tiến lại phía chiếc bàn gỗ tròn bóng và ngồi xuống theo chàng trai.
"" Tôi biết chắc cô sẽ không tin những điều tôi nói sau đây nhưng vẫn phải nói không sau này cô lại tôi nói dối !""
"" Khoan đã , tại sao sau này tôi lại phải trách anh nói dối ?""
Chàng trai mỉm cười , nói tiếp , nhưng không phải là để trả lời Minh Châu.
"" Cô đang ở Thế giới Thứ Hai - thế giới dành cho người đã chết chứ không phải lò siêu thoát ngớ ngẩn của bất kì một gã pháp sư ngu ngốc nào cả.Điều này cũng có nghĩa là tôi không phải pháp sư. Cô có tin không ?""
Minh Châu nhìn chàng trai trước mắt bằng ánh mắt nghi ngờ trong một thoáng rồi khẽ gật đầu :
"" Tin.Nhưng tin cái Thế giới Thư Hai thôi !""
"" Trời ạ , tôi có khả năng nhìn thấu kí ức cô vì tôi là người của hoàng tộc , được ban sức mạnh đặc biệt chứ tôi không phải pháp sư , cô tin không ?""
"" Không biết có nên tin hay không "".
"" Trả lời rõ ràng "".
"" Cứ cho như là tin đi !""
"" Rõ ràng !""
"".....tin ""
Minh Châu nhăn nhó , chàng trai mỉm cười mãn nguyện.
"" Và vì tôi là người của hoàng tộc nên tôi có quyền cũng như khả năng thừa kế quyền thống trị nơi này.""
"" Rồi sao ?""
Minh Châu hỏi bằng giọng thờ ơ.
"" Hôm nay tôi đã chính thức nhận được cái quyền thừa kế ấy.""
Minh Châu nhếch mép cười trước vẻ mặt đầy hồi hộp lo lắng của chàng trai.
"" Này anh !""
"" Sao thế ?""
"" Anh bị điên à ? = . = ""
Chàng trai ngao ngán thở dài.
"" Haizz...,tôi biết mà ! Nhưng thôi , cô cũng chẳng cần thiết tin vào những điều trên , chỉ cần tin vào một câu này thôi , là : Tôi sẽ không bao giờ làm hại cô ! , được chứ ?""
"" Ừm "".
Minh Châu quay đi nhìn hướng khác bởi cô bỗng nhiên thấy ngượng trước sự đa nghi của mình với ánh mắt chân thành của chàng trai lúc này.
"" Bây giờ tôi sẽ đưa cô đi vòng quanh thăm thú ,nếu cô muốn. Đi không ?""
"" Đi chứ !""
Minh Châu vui vẻ đáp , sau đó bước liền theo bước chàng trai.
Chap 8 :
"" Cô muốn đến cái gọi là Địa Ngục trước hay nơi gọi là Thiên Đường trước ?""
"" Cả hai !""
Minh Châu nhịn cười nhìn khuôn mặt đã trở nên ngố toàn phần của chàng trai sau khi nghe được câu trả lời gây shock của cô.Anh sầm mặt :
"" Thế thì cô chặt người cô ra làm đôi đi !""
Minh Châu không nhịn được nữa liền bật cười :
"" Đùa thôi ! Địa Ngục trước đi.""
"" Tầng bao nhiêu ?""
"" Ơ ? Có cả tầng à ?""
"" Thế chưa nghe " 18 tầng Địa Ngục " bao giờ à ?""
Chàng trai vờ ngạc nhiên hỏi.
"" Tất nhiên là rồi. Để xem....ừm...Tầng 7 đi !""
"" Cảnh báo trước nhé , nếu cô khóc trong ấy tôi sẽ không dỗ đâu mà ném luôn vào đấy đấy !""
Minh Châu không đáp.Cô đang rất hồi hộp muốn xem những kẻ cư xử xấu xa sau khi chết sẽ bị trừng trị thế nào.
* * *
"" Đưa tôi ra khỏi đây mau !""
Minh Châu mặt tái mét níu áo chàng trai.
"" Chưa xem nổi ba phòng mà ! Tầng 7 rộng lắm , có tận 300 phòng cơ mà !""
"" Tôi không thể chịu được nữa rồi , đưa tôi ra khỏi đây !""
"" Tưởng cứng cỏi lắm , chưa gì đã xây xẩm mặt mày thế kia ! Xem có mỗi cái cảnh cắt lưỡi với nội tạng lòi ra ngoài thôi mà trông như sắp phát nôn rồi , tôi cá là xem xong 300 phòng cô sẽ...chết thêm lần nữa !""
"" Đúng , tôi sắp phát nôn đây ! Nếu anh không đưa tôi ra ngoài tôi sẽ nôn vào người anh cho bằng được !""
Minh Châu cáu.
"" Được rồi , ra thì ra , đừng làm thế nhé , mất vệ sinh lắm !!""
Chàng trai cố tình cợt nhả bất chấp cái trừng mắt của Minh Châu.
Quả thực , cô không thể chịu nổi những cảnh tượng kinh khủng trong các căn phòng ấy nữa.
Người thì bị lột da , còn trơ mỗi phần thịt và cơ.Người thì bị rút sạch xương , nằm rũ xuống sàn nhà trông như một đống thịt bủi nhủi.Người nhẹ tội , lưỡi chỉ bị cắt làm mấy mảnh. Người nặng hơn nữa bị trói chặt chân tay , mổ bụng , lôi hết ruột gan ra ngoài ,rồi bị xẻo từng miếng thịt nhỏ.Ở mỗi chỗ bị xẻo , người ta lại còn bị rắc muối đầy vết thương..
A a a a a a....Kinh khủng quá !!Minh Châu không muốn nhớ nữa !!!Mới vào đây mấy phút cô đã không chịu nổi rồi , những người trong đó , họ thực sự đáng bị như vậy sao ?
Minh Châu bê nguyên cái ý nghĩ trên ra hỏi chàng trai và , nhận được câu trả lời thản nhiên đến cay nghiệt :
"" Phải , họ hoàn toàn đáng bị như vậy ! Đừng tưởng chết là đã hết.""
Mặt Minh Châu đã tái nay lại còn tái hơn khi nghe câu này.
Nếu...nếu một ngày nào đó bố mẹ cô cũng bị như vậy thì cô thật không đành lòng.
Trong mắt con trẻ , mẹ là đất Thánh. Với Minh Châu cũng vậy , từ lâu bố mẹ đã luôn là vùng "" đất Thánh "" trong tâm trí cô , dù cho , vùng "" đất Thánh "" ấy bị cai trị bởi lũ quỷ dữ chứ không phải bậc Thánh thần.
"" Đừng nghĩ về mấy cảnh vừa nãy nữa , bây giờ chúng ta đi xem Thiên Đường , rồi cô sẽ lại vui lên ngay thôi !""
Chàng trai lên tiếng an ủi Minh Châu.Cô đáp nhỏ :
"" Ừ "".
* * *
Khác hẳn với Địa Ngục , tất nhiên , Thiên Đường là một nơi mà "" cái tên đã nói lên tất cả "".
Tràn ngập ánh sáng , màu sắc.Bầu trời êm dịu một màu xanh.Màu nắng rực lên màu xanh lá cỏ , trải dài , tưởng như bất tận và đâu đâu cũng là âm thanh trong trẻo của những tiếng cười.
Cảnh tượng đẹp đẽ này lập tức xóa nhòa đi những hình ảnh khủng khiếp trong đầu Minh Châu ban nãy.Trong vô thức , cô mỉm cười ,khiến người bên cạnh cười theo.Hai nụ cười vàng như màu nắng.
"" Đẹp quá phải không ?""
"" Ừ. đẹp đến không thể tưởng tượng nổi !""
"" Vẫn còn một nơi rất đẹp , có muốn xem không ?""
"" Tất nhiên là có ! Nơi nào thế ?""
"" À ,...là Thiên Đường của riêng tôi !""
* * *
Đến trước một căn nhà nhỏ , chàng trai dừng lại , mở cửa , dẫn Minh Châu vào trong. Không ngờ , đúng thời khắc này Minh Châu lại giở thói vụng về , chân nam đá chân xiêu , cô vấp chính chân mình rồi ngã.Chàng trai cười nhẹ , chìa tay kéo Minh Châu đứng dậy.Trong một thoáng , cô khẽ bâng khuâng.Cô tự hỏi cái nắm tay này sao mà quen đến thế?
"" Này , cảnh báo trước đây , đừng có hét lên vì nó quá đẹp đấy nhé !""
Chàng trai lại giở giọng bông đùa.Minh Châu chẳng thèm đáp , cứ thế vào thẳng luôn.
* * *
Choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt , Minh Châu bất động tại chỗ , sững sờ.
Lúc mới bước vào đây , cô cứ tưởng nơi này đang đong đầy biển nắng thì mới có thể ngập tràn sắc vàng bừng sáng như thế.Nhưng nắng này là "" nắng của hoa "" chứ không phải ""nắng của mặt trời "".
Cả một rừng hoa tạo nên màu nắng.
"" Tôi bảo cô đừng hét. không có nghĩa là cô có thể há hốc mồm ra thế đâu !""
Chàng trai lên tiếng trấn chỉnh tư thế của Minh Châu.Nhưng cô làm gì còn tâm trí mà để ý , tâm trí cô bây giờ đã bị rừng hoa đậm sắc vàng kia chiếm trọn rồi.
Thốt lên hai tiếng :"" Đẹp quá !"" đầy xúc động xong , Minh Châu xà vào cánh đồng hoa.
Chàng trai bước theo , trên đoạn đến chỗ Minh Châu đang đứng , anh ta khom người xuống và cầm lên một bó hoa như đã được chuẩn bị sẵn tự bao giờ.Khi đã đến cạnh bên Minh Châu , chàng trai vẫn không nói gì , chỉ mỉm cười ,lẳng lặng trao bó hoa cho cô.Minh Châu đỏ mặt , nhận lấy bó hoa ,cúi đầu lí nhí :
"" Cảm ơn !""
Rồi cô lại ngẩng đầu lên , với ánh mắt cảm kích , chân thành nói với chàng trai :
"" Cảm ơn bó hoa và cả anh nữa ! Anh là người thứ ba đối xử tốt với tôi như thế !""
Chàng trai thoáng lộ vẻ ngạc nhiên :
"" Hai người trước tôi là ai thế ? ""
"" Bác hàng xóm và...ừm....bạn tôi , cậu ấy là...Nguyên Bảo !""
Nghe đến đó , chàng trai bật cười.Hành động này không khỏi làm Minh Châu thắc mắc :
"" Sao anh lại cười ? Có gì buồn cười ?""
"" Không sao , chỉ đơn giản là tự nhiên tôi thấy vui nên cười thôi mà !""
Minh Châu ra vẻ ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng :
"" Ừ , đúng là vui thật !""
Tay cô khẽ lướt qua những cánh hoa mềm mịn , đang chuẩn bị cất lên một khúc ca yêu đời thì bất chợt , cô nhớ ra một điều...
"" Quên mất , tôi còn chưa biết tên anh !""
"" Muốn biết à ?""
"" Ừ !""
"" Thật sự muốn biết ?""
"" Ơ...tất nhiên !""
Chàng trai cười lém lỉnh , trong khoé mắt ánh lên một tia vui thích lấp lánh :
"" Tên tôi là...Nguyên Bảo , là người bạn đã chết của Hoàng Minh Châu !""
Chap 10 :
Trên cánh đồng hoa vàng , có một người đứng lặng và một người đứng cười khúc khích.
"" Tôi không tin ! Anh có bằng chứng gì mà dám nói như thế? ""
Minh Châu lên tiếng phá tan im lặng , mặt mày nhăn nhó trái ngược hẳn với bộ mặt nhăn nhở của chàng trai.
"" Từ xưa cậu đã thừa biết rằng tôi không nói gì vô căn cứ cả mà !""
Chàng trai tiếp tục nhăn nhở , nói.Minh Châu nghe xong lập tức phủ nhận :
"" Tôi không quen anh đủ để biết gì về anh hết ! Muốn tôi tin anh là Nguyên Bảo thì phải chứng minh đi chứ !!""
Cố kìm lại một nụ cười đắc ý , chàng trai từ từ rút ra một chiếc khăn tay trắng tinh , phía góc dưới bên trái có một dòng chữ hay hình thù gì đó nhìn không rõ , phe phẩy trước mặt Minh Châu :
"" Không biết cậu có còn nhớ không , nhưng tôi chưa bao giờ quên chiếc khăn tay độc nhất vô nhị mà cậu đã tặng tôi. Trước khi... quan tài của tôi đóng nắp !""
Minh Châu đến bên chàng trai với ánh mắt nghi ngờ , cầm lấy chiếc khăn tay , cô nhận ngay ra dòng chữ chính tay cô đã thêu vào rồi đặt vào quan tài Nguyên bảo ngày cậu mất :You never die in my haert ...
"" Cậu thật sự là Nguyên Bảo ư?""
"" Ừ !""
"" Không lừa tôi chứ ?""
"" Ừ !""
"" Cái này không phải là giả chứ ?""
"" Ừ !""
Nguyên Bảo kiên nhẫn "" ừ "" tiếng thứ ba , trả lời cho hết đống câu hỏi ngớ ngẩn và vớ vẩn của Minh Châu.
"" Cậu....""
Câu hỏi chuẩn bị thoát ra khỏi miệng Minh Châu bị chặn lại bởi một cái ôm dịu dàng và đột ngột của Nguyên Bảo.Sau 3s im lặng , Nguyên Bảo cất tiếng hỏi :
"" Sao cậu không khóc ?""
Minh Châu khẽ cười , đấm nhẹ vào lưng Nguyên Bảo một cái rồi dọa :
"" Tôi mà khóc thì tôi cũng sẽ làm cho cậu khóc theo , nhưng là khóc vì đau đấy !""
Vẫn ôm Minh Châu , Nguyên Bảo nghiêng đầu thắc mắc :
"" Con gái trong trường hợp này thì phải khóc chứ nhỉ?""
Minh Châu đẩy đẩy Nguyên Bảo ra , lớn giọng :
"" Cậu buông tôi ra , buông ra ngay , để tôi cho cậu biết : Con gái trong trường hợp này như thế nào !""
"" Ha ha ha.. còn lâu mới buông , chết cũng không buông nhé !""
Nguyên Bảo định trêu người nhưng không ngờ lại lập tức bị người trêu lại :
"" Cậu chết rồi còn gì !""
"" Nói tóm lại là không buông , thế đấy , cậu có đánh tôi chết thêm lần nữa tôi cũng không buông ! Không bao giờ buông nữa !!""
Vừa nói , Nguyên Bảo vừa siết chặt thêm vòng tay mình.Cậu như muốn truyền cho Minh Châu thứ tình cảm mãnh liệt chẳng nói nổi thành lời mà cậu đã dành cho cô từ khi cả hai cỏn là người.Và có lẽ , Minh Châu cũng hiểu.Vậy nên , cô thoải mái mà nép vào vòm ngực ấm áp của Nguyên Bảo , khép hờ mi mắt ,cảm nhận niềm yêu thương diệu kì.
Cả cánh đồng hoa vàng chìm vào trạng thái tĩnh lặng , sự tĩnh lặng của tình yêu !
Chết chưa hẳn là hết , phải không?
* * *
Ngoại truyện :
1. Vì tôi muốn đợi đến khi có thể gặp được cậu mà !
Vẫn trên cánh đồng hoa , Minh Châu tựa đầu vào vai Nguyên Bảo , mắt lim dim.Bỗng , cô nhớ ra một chuyện :
"" Này , sao cậu lại là người của hoàng tộc được? Chẳng lẽ nhà cậu ai cũng mất sớm rồi xuống đây cai trị à?""
Nguyên bảo lắc đầu , phì cười.
"" Không biết nữa , có lẽ do tôi quá đẹp trai tài giỏi nên ông trời không nỡ phụ người tài chăng? ""
Minh Châu nghe vậy liền làm mặt chế nhạo , lè lưỡi. Ngay lập tức , cô nhận được một cú cốc đầu từ Nguyên bảo.
"" Mà , không biết tại sao từ lúc tới đây tôi có hẳn chân tay chứ không lơ lửng và trong suốt nữa , lạ thật !""
Nguyên Bảo thản nhiên đáp :
"" Lúc ở trên đó , tất cả mọi người đều có dạng lơ lửng và trong suốt , trừ tôi và một số ít người nữa.Xuồng đây , muốn có cơ thể như người bình thường thì phải đi qua một cánh cửa , tắm trong một dong sông đen ngòm mà tôi không cho cậu biết tên được. ""
"" Thế lúc tôi xuống thì ai đã tắm cho tôi?""
"" Cậu chẳng đi qua cửa mà cũng chẳng tắm táp gì hết , vì...""
Nguyên Bảo bỏ lửng câu nói làm Minh Châu càng tò mò.
"" Vì ?""
"" Vì tôi đã trực tiếp hình thành cơ thể cho cậu. Vậy nên...""
Nguyên Bảo lại lấp lửng.
"" Bực quá , nên sao? Cậu có thôi ngay cái kiểu lấp lửng ấy đi không hả?""
Nguyên Bảo cười gian.
"" Nên...cậu là của tôi !""
Câu nói ấy , Nguyên bảo khẽ thì thầm vào tai Minh Châu làm cô đỏ mặt đẩy cậu ra ngay lập tức , nhưng rồi lại bị cậu kéo vào lòng ôm chặt.Nguyên bảo véo nhẹ má Minh Châu , nói :
"" Bây giờ đến lượt tôi hỏi đây ! Tại sao , lúc hiểu nhầm tôi là pháp sư , cậu lại cứ nằng nặc không muốn siêu thoát thế ? Khi ấy , siêu thoát chẳng phải cũng là một lựa chọn tốt sao? Cậu còn cái gì để lưu luyến nữa chứ ?""
Minh Châu mặt vốn đã đỏ ngay từ trước , nay lại càng đỏ hơn.
"" Bởi vì...vì tôi muốn đợi cho đến khi có thể được gặp cậu mà !""
Tiếng Minh Châu như vang vọng trong không gian đậm sắc vàng. Câu nói của cô làm trái tim Nguyên bảo lại một lần nữa vang lên khúc ca : Mãi mãi chỉ còn đập vì người con gái trước mắt.
2.Luật được làm ra là để cho người ta lách mà !
"" Anh trai, chuyện này không được !""
"" Sao lại không? Anh làm gì sai mà không được ?""
"" Cái gì? Anh còn dám bảo anh không làm gì sai ư ?""
Thiếu niên tóc vàng trợn tròn mắt nhìn Nguyên Bảo đang trơ tráo cười , ung dung ngồi trên ngai vàng giữa thần điện.
"" Anh...anh...Rõ ràng em vừa nhìn thấy anh sửa sổ " Mệnh " , anh còn định chối ư? ""
Thiếu niên tóc vàng tức muốn nghẹn , lắp bắp nói.Hít thở sâu , cậu dịu giọng khuyên bảo người mà cậu cho là sắp gặp rắc rối lớn.
"" Em biết , anh rất hận những người mang danh là bố mẹ nhưng lại đối xử không ra gì với Minh Châu , nhưng anh cũng không thể tùy ý mà rút ngắn tuổi thọ của họ đi như vậy.""
Nguyên Bảo nghiêm mặt.
"" Sao em lại nghĩ anh công tư không phân minh như vậy ? Anh chỉ là vô tình làm nhoè mực đúng ngay chỗ tuổi của họ nên tô lại.Ai ngờ , mắt kém nên 85 ghi nhầm thành 45 thôi mà.Chuyện đã lỡ , bây giờ không sửa được , anh cũng không muốn vậy !""
Thiếu niên tóc vàng tím mặt , mím môi.Sao cậu lại không biết Nguyên Bảo cố tình chứ không chỉ đơn thuần như lời bên trên của anh ta chứ ! Vừa hôm trước , ngay trước mặt cậu còn đập tan cái ly ngọc cậu yêu nhất , thề là không tha cho bố mẹ Minh Châu xong , hôm nay bị cậu bắt tại trận nư thế , còn dám giả ngây !
Được , để xem anh còn giả ngây được đến bao giờ nhé , anh trai !
"" Vậy chúng ta cùng đến chỗ các trưởng lão , để họ phán xét xem anh có phạm luật hay không? ""
"" Cây ngay không sợ chết đứng ! Anh đương nhiên là không phạm luật.Luật chỉ nói nếu " cố tình " thì mới phạt , còn anh chỉ " vô ý " thôi ! ""
Nguyên Bảo vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc lúc nãy , nhưng thực ra đang nhịn cười đến nỗi sắp tẩu hỏa nhập ma.Cậu bé này to gan thật , cậu ta không biết mình đã chìa thóp ra cho Nguyên Bảo nắm từ lâu rồi hay sao mà còn dám đi uy hiếp ngược thế này ?
"" Anh đừng hòng lợi dụng câu chữ phong phú mà lách luật !""
Thiếu niên tóc vàng gần như thét ra lửa.
Nguyên Bảo nheo mắt nhìn cậu , khẽ nở nụ cười đẹp mê hồn.
"" Bé yêu , luật được làm ra vốn là để co ngưới ta lách mà !""
Thiếu niên tóc vàng cười khẩy.
"" Cuối cùng anh cũng chịu nhận rồi ! Đi , chúng ta tới chỗ các trưởng lão , xem họ xử lí anh thế nào !""
Tóc vàng cười thầm , đắc ý. Keo này cậu thắng rồi , có người phải mua chuộc cậu rồi đây !
Nhưng , cậu không ngờ người sắp bị cậu tố cáo còn sốt sắng đi hơn cả cậu.
Nguyên bảo đi liền xuống chỗ thiếu niên tóc vàng , vừa đi , vừa làm bộ gấp gáp, nói :
"" Đi , chúng ta mau đi thôi , anh chợt nhớ ra một chuyện cũng cần đi thưa với các trưởng lão ngay ! Em có muốn biết chuyện đó không?""
Thiếu niên tóc vàng nghi hoặc nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Nguyên Bảo đang dành cho mình.
"" Chuyện gì thế ạ? ""
Nguyên Bảo thong thả , đối với con mồi đã vào tròng thì không cần phải vội.
"" Chả là thế này , hôm trước anh tình cờ phát hiện có một người trốn từ lớp học Hoàng Gia ra , chạy thẳng đến vườn của anh trộm hoa rồi đem tặng cho cô bé có mái tóc nâu nhạt ,có một lúm đồng tiền bên má phải.Cô bé ấy mặc bộ váy màu kem , choàng khăn len xanh rêu.Đại khái là trông cũng xinh xắn ( Nhưng tất nhiên là không bằng Minh Châu ) !""
Giấu đi vẻ đắc ý khi nhìn thấy khuôn mặt cắt không còn giọt máu của thiếu niên tóc vàng , Nguyên Bảo tiếp tục :
"" Mà không hiểu sao , cái tên ấy lại có ngoại hình giống em đến kì lạ ! Nhưng đáng thương quá , số khổ , lại để anh bắt gặp trốn học.Các vị trưởng lão vốn ghét cay ghét đắng hành động này. Haizz , không biết lần này tên ấy bị xử dã man đến thế nào đây ! ""
Nguyên bảo lắc đầu , thở dài , ra vẻ thương tiếc cho cái tên xấu số kia.Cố kìm lại nét cười vừa thoáng hiện trên môi mình , Nguyên Bảo bồi thêm đòn chót :
"" Thôi , anh em ta đi thôi không muộn !""
Vừa nói , cậu vừa kéo tay thiếu niên tóc vàng , làm bộ sắp đi.Bỗng , thiếu niên tóc vàng đưa tay nhẹ gỡ tay Nguyên Bảo ra , cười xòa , nói :
"" Anh à , em chợt nhớ ra một việc quan trọng cần giải quyết ngay.Hôm nay không đi với anh được rồi , hôm khác nha ! Em đi đây !""
Chưa nói hết câu , thiếu niên tóc vàng đã co giò chạy thẳng.Cậu chạy nhanh và xa đến nỗi không nghe thấy tiếng cười của Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo khoanh tay đứng dựa vào cửa , nói với theo :
"" Đi thong thả nhé ! ""
Trong mắt cậu , ánh vui thích vẫn còn vương đậm.
~ The End ~
Chết không hết với những ai tin vào ngày sau.
Và với ai có niềm tin vào một tôn giáo nào đó
như mình tin vào thiên chúa,mình theo đạo và tự hào về điều đó
còn bạn ?
xuandan22 Đã viết:Chết không hết với những ai tin vào ngày sau.
Và với ai có niềm tin vào một tôn giáo nào đó
như mình tin vào thiên chúa,mình theo đạo và tự hào về điều đó
còn bạn ?
Đây chỉ là truyện đọc hư cấu chứ ko mang tính chất tâm linh bạn ơi
Hi mình ko có đọc câu truyện đó đâu àhh

Mình theo niềm tin của mình mà ?

)
Chào bạn, mình là tác giả của Chết chưa hẳn là hết, và mình muốn bạn sửa lại tên tác giả ở trên kia, Yagami là biên tập, cũng là bạn thân của mình nhưng cô ấy không phải là mình.