Tạ Từ
Vội chi hai tiếng tạ từ
Để vân vụ kéo hồn người hồn ta
Thôi thì…thôi thế…đành xa !
Câu thơ vọng mãi nỗi ta, nỗi người
Rồi đây cá nước chim trời
Ai đau tiếc bướm, ai sầu thương hoa ?
Nẻo đời muôn dặm chia xa
Lối nào thắm lại tình ta hỡi người !
Lẽ nào đành tắt môi cười
Từ đây mỗi đứa mỗi nơi ngậm ngùi
Con chim sáo nhỏ bay rồi
Trơ vơ cành trúc giữa trời bão dông
Một đời sương khói chờ mong
Câu thơ, tiếng nhạc, nỗi lòng hắt hiu
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Sương sa ngọn cỏ, sáo diều hoàng hôn
Điệu vần lục bát cũng buồn
Đôi dòng lệ ứa mạch nguồn chưa vơi
Nhớ thương về phía xa xôi
Lặng nhìn góc biển chân trời mà đau
Tuyền Linh
Tương Tư
Hỡi em, có biết anh buồn !
Làm sao ngăn chặn được nguồn tương tư ?
Tóc xanh, mắt biếc, môi cười
Nửa đang khăng khít, nửa rời dung nhan
Thắp lên nến lệ hai hàng
Tim đang mở lối, sao tàn cuộc chơi ?
Đàn trầm hồn lạc về đâu
Mà nghe như thể kinh cầu trong đêm
Tương tư mấy độ chín mềm
Tình em sóng vỗ hóa ghềnh thác reo
Mai đây nắng sớm mưa chiều
Xác thân bao nỗi đìu hiu uất trầm
Trái tim rồi cũng bão dông
Bước chân viễn cách ngàn trùng khuất xa
Ngóng trông qua ánh chiều tà
Đường xưa lối cũ sương pha mây ngàn
Tiếng thơ lạnh cả không gian
Chiều phai nắng nhạt đêm tàn tìm nhau
Rượu buồn đã cạn đêm thâu
Chiêm bao mấy lượt…lệ sầu mấy sông…
Tuyền Linh
Cố Nhân
Gọi chi hai tiếng cố nhân
Cho câu Tống Biệt mãi thầm thì rơi
Chừ đây cuối đất cùng trời
Còn đâu tương ngộ, hỡi người trong thơ !
Lối xưa rêu phủ sương mờ
Biết còn đứng vững bên bờ tử sinh
Con đường phía trước mông mênh
Sóng xô bão nổi vạn ghềnh thác reo
Dù đời còn chút hương yêu
Cũng xin giữ để kiếp sau hẹn thề
Bây giờ liễu khuất sương che
Rẽ chia lối mộng đường về xa xăm
Ai đi cắt nửa vầng trăng
Để ai lỗi hẹn”Một lần trăm năm” (*)
Để ai một thuở đảo điên
Tình chung khó nói, niềm riêng khó bày
Câu thơ lục bát còn đây
Thay câu Tống Biệt lạnh đầy chiêm bao
Ngồi nhìn đất thấp trời cao
Hỏi ai ? Ai biết kiếp nao tương phùng ! ?
Tuyền Linh
(*) Tình khúc: Một lần là trăm năm của ns Nguyễn Văn Thơ
Dáng Chiều
Đêm qua nằm ngủ mà mơ
Thấy em dung dẻ trên vườn cỏ xanh
Lỡ tay hái trái mộng lành
Thổi vào giấc mộng, tôi đành xa em !
Trời đà đang tiết sang Xuân
Bướm bay én lượn… ngùi trông ngậm ngùi…
Đâu rồi cái thưở rong chơi
Cánh diều ký ức biết rơi phương nào !
Tôi về lục lại chiêm bao
Thấy em đang đứng bên hồ xanh rêu
Tĩnh tâm soi lại dáng chiều
Chiều qua tĩnh lặng…đìu hiu hắt buồn…
Có gì vỡ vụn trong tim ?
Nghe ra mới biết bóng chìm thời gian
Thôi em,đò đã sang ngang
Lỡ tay hái trái…đá vàng còn đâu !
Chừ thương những giọt mưa ngâu
Chi thêm nặng nợ trầu cau kiếp nầy
Tuyền Linh
Thôi Em !
Lệ nào đọng lại bờ mi
Lệ nào khóc tuổi xuân thì đã qua
Lệ nào nhỏ xuống tình xa
Lệ nào đẫm ướt chiêm bao đời buồn
Lệ nào mặn đắng môi hôn
Lệ nào thương xót cuộc đời trầm luân ?
Thôi em, chớp bể mưa nguồn
Hơi đâu mà khóc chuyện buồn của ta !
Cuộc đời vốn đã phong ba
Khổ đau có số, cũng qua một đời
Chỉ mong em nở nụ cười
Nét son còn rạng bên trời hoàng hôn
Môi còn tỏa cánh sen hồng
Mây đan suối tóc, gió lồng áo bay
Mùa Thu ngủ trọn bờ vai
Đàn ta dạo phím không gầy thanh âm
Nụ cười sáng ánh trăng rằm
Thẳm sâu cõi mộng còn xanh hẹn thề
Xuân đi, Xuân lại trở về
Ân tình hương ngát, hẹn thề vấn vương
Ngập tràn giọt nhớ giọt thương
Xin em vài giọt lót đường ta đi ?
Tuyền Linh
tuyenlinh47 Đã viết:Tạ Từ
Để vân vụ kéo hồn người hồn ta
...
Trơ vơ cành trúc giữa trời bão dông
Sai chính rả 2 chỗ nè bạn. Vần vũ hoặc vân vũ chứ ko phải vân vụ; chơi vơi chứ ko phải trơi vơi nhé.
Thơ bạn có cảm xúc lắm!
Lệ Nào Là Lệ Trăm Năm
( tiếp bài: Gởi hương theo gió )
Gởi chi theo gió làn hương
Để tôi chừ phải vấn vương nữa rồi
Đời tôi lỡ khóc lỡ cười
Lỡ đi, lỡ ở, lỡ thời, lỡ duyên
Một đời lụy gót thuyền quyên
Trời kêu phải dạ, biết phiền trách ai !
Đêm thâu than vắn thở dài
Chỉ mong ngày xuống tuyền đài cho xong
Chừ đây lại rối tơ lòng
Biết còn thoát nẻo luân hồi được không !
Lời thơ ai hát lan man
Mà nghe như thể tiếng đàn vọng âm
Vòng tay níu lại dòng sông
Tình yêu thao thức gọi thầm trăng lên
Aó ai trắng cả mơ đêm
Cứa vào giấc ngủ cho mềm nỗi riêng
Thôi đành thắp nến chờ tin
Lỡ mai trượt ngã, lụy phiền đành cam
Lệ nào là lệ trăm năm
Xin cho tôi nhỏ một lần, rồi thôi !
Tuyền Linh
Đọc thì hay nhưng thấy đúng là những áng thơ. làm con người ta nhẹ tựa lông hồng ấy. Bi ai quá
upppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppppp
Đọc thấy hay quá..
