Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - Nơi ta là chính ta

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: Nơi ta là chính ta
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
Trang: 1 2
chủ nhật ngày 24/4/2011
Đã lâu lắm rồi mình mới lại viết nhật ký lại như thế này nhỉ,uh cũng đã gần 1 năm chứ ít gì.Dạo này mình cũng không hiểu mình sao nữa,chắc tại vì gia đình và cũng phần nhiều do mình nữa.Hj có sao đâu chẳng lẽ mình đã quyết định đi trên con đường này rồi mà mình lại hối hận chăng,không đó đâu phải là mình.Nhưng đôi lúc mình suy nghĩ vẩn vơ mình tự hỏi mình từ bỏ hết tất cả để làm như vậy có đúng không nữa.Bạn bè mình dần xa cách, người con gái mình để ý và cả sở thích của mình nữa,mình dần dần khép mình lại trở về ngày xưa.Nhưng từ bỏ những thứ đó để được một thứ, đó là time thực hiện ước mơ,thực hiện những điều ba mong mình đạt được.Điều đó không hề sai,trước kia mình đã làm mọi người lo lắng cho mình quá nhiều rồi,chẳng lẽ đên những giây phút cuối cùng này mình cũng không để ba yên tâm được sao.Nhưng sao cuộc đời lại lắm gian chuân và thử thách thế chứ.Mình đã cố mà sao khó quá.Mình cần ai đó hiểu mình nhưng rôt cuộc chỉ được những lời trách móc,những lời xa lánh dần mình.Hôm nay mình quá mệt mỏi rồi.Không biết rồi mình sẽ đi đến đâu khi mà ba mẹ không còn trở che mình nữa.Cứ tưởng mình đã lớn,đã trưởng thành,nhưng thật ra mình vẫn còn bé bỏng quá.Nhìn lại quanh mình sao thấy trống vắng quá.Phải rồi họ đã đi hết còn đâu,và mình cũng đâu cần ai chứ,mình là ai chứ.Từ trước đến nay mình luôn tin tưởng vào chính mình cơ mà,phải rồi,không gì là mình không làm được nếu như mình thực sự muốn.Thật là may khi sự tự tin lại trở về bên mình.Rối đây mình sẽ không để ai phải lo lắng hay cười chê mình nữa.Mình đã thấy con đường mịt mù bụi đầy sỏi đá phía trước đang dần hiện rõ ra rội.Mình sẽ tiến bước tiếp trên con đường mình chọn mà không hề ngoái đâu lại nữa.Tình yêu uh,bạn bè hả,với mình có thể có hoặc không.Nhưng mình thì không thể dừng bước được vì time không thể đợi ba hay là mình phải không.Ôi cuối cùng mình cũng trút được khúc mắc trong ta rồi,nhẹ nhõm hơn bao nhiêu.
hÍc...entry tÂm trạng, tk fÁt nè ^^, ngÀy zui zẽ 8->
Chỉ biết Jun sớm thực hiện đc ước mư, hoài bão của mình ...
thứ tư ngày 27/4/2011
Lại 1 ngày nữa trôi qua, mình lại cảm thấy mệt mỏi hơn 1 phần hôm nay mình bị 1 người mà mình tin tưởng nhất phản bội.Thật buồn cười minh,dù bị phản bội mình vẫn ko cảm thấy nó tồi tệ hơn bình thường 1 chút nào cả,có phải chăng do bình thường với mình nó đã tồi tệ hơn thế này nhiều rùi.Người đó đã từng là 1 người bạn thân của mình,tính ra từ hồi cấp 2 chứ mấy.Vậy mà h tình bạn của mình ntn đây,đơn giản chỉ vì 1 thứ đó là tình yêu và giá trị của chính mình.Buồn cười nhỉ.Tình yêu của người đó thì liên quan j đến mình đâu,mình con chả biết người con gái đó là ai cơ mà,thế mà mình lại bị chụp cho 1 cái tội mà mình ko hề có.Để h mình nhận thêm 1 thứ,sự cô đơn lẻ noi.Dù sao mình cũng đã quen với sự im lặng và lạnh lẽo này rùi nên cuộc đời vẫn tiếp diễn mà thui.Hj mình đã làm được 1 bài thơ,bài con có ý mà(bật mí chút nha bài này mình làm hồi cấp 3 cùng vời người đã phản bội mình hum nay chứ,thế mà mình lại nhớ mới chết chứ,ko phải lúc khác mà là chình lúc này......
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu,
Chưa đủ quên để trở thành xa lạ.
Em ám ảnh anh giữa hai chiều nghiệt ngã,
Nghiêng bên này,anh chống bên kia.
Em là ai trong thế giới của anh,
Lúc mập mờ ẩn hiển trong mù sương,
Lúc lại biên đi trong mây khói.
Em là ai?


Ta tự hỏi lúc này người đó có buồn, có hối hận khi đã phá vỡ 1 tình bạn đã có từ lâu hay không ??
Cuộc sống vẫn tiếp diễn dù có ta hay không.
Ông Phó lại thế rồi ....
Đả thông tư tưởng đi nhé ông PCT...
Thứ 2 ngay9/5/2011
Một buổi chiều nóng kinh khủng,đúng với cái khí hậu mùa hè mà nó vốn có,không khí ảm đạm.Ta ngôid mở nhạc nghe thư giãn sau 1 buổi time ôn bài.Hj không hiểu sao lại mở mấy bài nhạc này nữa nhỉ,chỉ biết vốn nó đã ở trong abum nhạc của mình.Không hiểu sao mình lại buồn nhỉ,khoé mắt có vẻ hơi cay cay.Nhìn quanh mình chợt nhận ra,quanh mình thật tĩnh lặng,1sự yên lặng đáng sợ.Những người đã cùng nghe và cùng hát với mình những bài hát này đâu rồi,nhất là em.Buồn cười nhỉ,mình đã chia tay rồi sao lại vậy chứ,đã bao lần chấp nhận sự thật này rồi nhưng trong nơi sâu thẳm mình khi chạm đến những j thuộc về quá khứ mình lại thấy lòng đau nhói.Đã 1 khoảng time mình thật vui vẻ,hạnh phúc biết bao.Mình không tài giỏi ,cung không đẹp trai nhưng mình lại có tất cả:bạn bè ,tình yêu và gia đình.Thât là như một giấc mộng mà không bao giờ mình muốn bước ra nữa.Vậy mà giờ thì sao nhỉ,mọi người dần rời xa mình,hay la do mình rời xa họ nhỉ.Đâu tiên là em,em đã hứa sẽ ở bên anh suốt đời,chỉ cần anh gọi tên em trong tim hay cần có em là em se xuất hiện vì em là thiên thần của anh.Vậy giờ em ỏ nơi đâu.Cách nhau có mấy trăm mét mà sao như xa tận chân trời vậy.Sự thật em đã rời xa anh để đi con đường em đã chọn,con đường không có anh.Hj rồi sao nữa chứ ,bạn thân uh,họ lợi dụng rồi lừa dối mình,tất cả chỉ là giả dối mà thôi.Và giờ nữa gia đình mình cũng sắp không còn nguyên vẹn nữa,ba mình săp đi về 1 nơi xa, nơi mà mình ko bao giờ đặt chân đến dc.1giấc mộng đẹp sau khi tỉnh dậy giờ như thế này đó.Cuộc sống với mình bây giờ có còn ý nghĩa nữa không,khi ma chính mình cũng không biết mình có đủ sức để tiếp tục nữa không.Mình sắp kiệt sức thật rồi.Yêu làm gì nhỉ,sống làm chi nhỉ... để rồi lại buồn lại đau,lại thưong nhớ,rồi lại chia xa.Mình biết làm gì bây giờ đây.Mình cảm thấy mệt mỏi quá rồi.Giá như mình không tồn tại,mình không sinh ra hay chí ít là không gặp em,chắc cuộc sống mình đã khác rồi phải không nhỉ....1 cuộc sống âm u mà bé nhỏ....
thứ 4 ngày 11/5/2011
Mới sáng sớm mà đã không còn sinh lực gì cả,buồn ghê.Hôm nay mình có việc gì nhỉ,ah phải rồi hôm nay thi.Vậy sao mình chả buồn quan tâm đến nhỉ.Điều gì khiến mình chú ý và quan tâm bây giờ nhỉ,mình cứ như 1 bóng ma vậy.Cứ bước đi mà không hề suy nghĩ hay để tâm đến cái gì cả.Thôi kệ chuyện đâu rồi sẽ có đó,đến đâu hay đến đó.Mình cũng chả quan tâm rồi mình sẽ ra sao kệ nó.Lo nghĩ nhiều,để ý nhiều lại toàn thấy sự giả dối,ngụy biện,nước mắt và cả nỗi buồn mà thôi.Cuộc sống có khác gì khi không có ta đâu nhỉ,có khi còn tồi tệ hơn ý chứ?Uhm mình có cố gắng đến đâu cũng chả thay đổi được gì cả mà.Thôi kệ cứ như vây đâm ra lại tốt cho mọi người,
ôi 1 ngày mà đến mình còn thấy sợ,đối mặt với tình cảm,với quá khứ và cả lòng tự trong của mình.Mình ko biết chọn cái nào và bỏ cái nào.Mình mết mỏi và chán nản vì tất cả mọi thứ.Mình muốn ai đó cho mình 1 cái bạt tai ngăn mình bước tiếp con đường buông thả thế nay.Nhưng mình thiệt cô đơn,có ai hiểu mình và chịu sẻ chia cùng mình.Mình bùn quá,mình đã bỏ nhà khá lâu rùi >mình nhớ nhà và lo cho tình trạng của bố nhưng mình lại ko dám về.Mình biết làm j đây>Mình gét bản thân sao lại nhu nhược và yếu đuối như thế này chư.Con người mạnh mẽ tràn đây lòng tự tin dù % thành công là ít mình cung ko bao h quay đâu bỏ chạy đâu rồi.Có khi nào mình ko bao h trở lại là con người đó nũa chứ
tâm trạgg qua s đỗi đau thương
e từng tặng a bài thơ này vậy mà h e ở đâu chứ


if love were what the rose is,
and i were like the leaf,
our lives would grow together
in sad or singing weather
that you are not alone for i am here with you
i will always love you...4ever love...!
Trang: 1 2