Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - Tuyển tập những câu chuyện ý nghĩa

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: Tuyển tập những câu chuyện ý nghĩa
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
Một thày giáo lớn tuổi đã kể lại cuộc thi mà có lần ông được mời làm giám khảo. Mục đích của cuộc thi là tìm xem đứa trẻ nào có lòng quan tâm đến người khác nhất. Người đoạt giải cuộc thi này là một cậu bé mới bốn tuổi.

Gần nhà cậu bé có hai vợ chồng già luôn yêu thương và nương tựa lẫn nhau. Cho đến một ngày kia khi bà cụ qua đời, ông cụ đau buồn khôn xiết. Nhìn thấy ông cụ đau đớn, cậu bé đi qua nhà và leo vào ngồi trong lòng ông cụ, và cứ ngồi yên ở đó.

Khi mẹ cậu bé hỏi cậu đã nói gì để an ủi ông cụ, cậu bé trả lời:
- Con chẳng nói gì cả, con chỉ giúp cho ông khóc được thôi mà.
Khát vọng của nàng Violet

Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn tỏa ngát hương thơm. Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.
Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn, nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở : " So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình đuợc làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".


Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bông hoa bé nhỏ :
- Chuyện gì xãy ra với con vậy ?
Nàng Violet cất giọng tha thiết :
- Con biết Bà luôn nhân từ và đầy lòng yêu thương. Con cầu xin Bà hãy biến con thành Hoa Hồng !
Bà tiên chăm chú nhìn bông hoa :
- Con có bóêt mình đang đòi hỏi điều gì không ? Một ngày nào đó con sẽ hối hận đấy.
Nhưng Violet vẫn một mực nài nĩ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên đồng ý. Bà chạm ngón tay thần kỳ của mình vào thân Violet, và ngay lập tức Violet biến thành một cây hoa hồng xinh tươi, kiêu hãnh vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.
Một hôm, Giông Bão đi qua khu vườn, giật gãy các nhánh cây,làm bật gốc cả những cây cao to. Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những lòai hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như Violet.
Bão tan. Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cành hoa tím, vui đùa bên nhau. Một nàng nhìn Hoa Hồng - là Violet ngày nào - thương xót :
- Các bạn nhìn kìa, cô ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy !
Nàng Hoa Hồng nằm quật dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng thều thào :
-Tôi chưa bao giờ biết sợ Giông Bão. Khi còn là một cành Violet bé nhỏ, đã có những lúc tôi cảm thấy thoãi mái và hài lòng với mình. Nhưng khi cứ mãi như vậy tôi chợt thấy mình nhỏ bé, nhàm chán và nhạt nhẽo. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám mình vào đất với vẻ sợ sệt, yếu đuối, và khi mùa đông đến sẽ vùi lấp dưới lớp tuyết trắng xóa. Hôm nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tôi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết thế nào là thế giới muôn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đãn ngẫng cao nhìn ánh Mặt Trời, nghe đuợc lời thì thầm của chị gió và vui đùa với các chị Sương Mai. Tôi có thể chạm vào nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng tôi đã được đi đến tận cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện đuợc ứơc mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
Nói xong, nàng từ từ khép những cánh hồng héo úa lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi
[SIZE=4]Thư bố gửi con gái[/SIZE]

Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.

Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.

Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.

Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.

Con có thể phải lòng một người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.

Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.

Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.

Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.

Bố chúc con sẽ nhận được một lời tỏ tình không lãng mạn : " Anh yêu em , như em vẫn vậy "
Có một ngày...

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa

việc giữ một bàn tay và sự rang buộc một tâm hồn.

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình yêu
không còn là điểm tựa và bên nhau không có nghiã là bình yên.
[FONT=&quot]
[/FONT]

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn

không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa thật lòng.

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải
mùa nắng nào cũng đẹp.

Và bạn biết chấp nhận thất bại
với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sang,
với sự cao thượng của tuổi trưởng thành
chứ không bi lụy, cố chấp của trẻ thơ.



Có ai đi không vấp ngã một đôi lần???????????


Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây –

trên con đường đã chọn của những ngày hôm nay
và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.

Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối, níu kéo.
Có ai cho đi mà cảm thấy mất bao giờ?

Và hãy giữ lại những điều tốt đẹp nhất,
gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn,
hơn mòn mỏi đợi chờ ai mang đến.

Và bạn nhận ra rằng mình đã vượt qua.
Cuộc sống sẽ them phần ý nghĩa


Tự do mơ về những điều sẽ đến
Ngước mắt vượt qua khung cửa sổ -
ngắm nhìn các vì sao

Cảm nhận thật rằng bạn đang sống
Bản lĩnh, mạnh mẽ và xứng đáng
Dù bất kỳ điều gì xảy ra

Tất cả là bắt đầu , với tất cả những gì vốn có
Chờ đón bạn phía truớc.
Trong ánh mắt lấp lánh niềm tin
Của ngày mới mang đến.

Veronica A. Shoffstall
You never lose by loving.
You always lose by holding back
( Barbara De Anggels )
[FONT=Courier]Mẹ và cuộc hành trình của bạn


[/FONT]
[FONT=Courier]Khi bạn bước chân vào thế giới này,[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ đã ôm bạn trong tay. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc [/FONT]
[FONT=Courier]như một nữ thần báo tử.

[/FONT]
[FONT=Courier]Khi bạn 1 tuổi, mẹ đút từng miếng ăn [/FONT]
[FONT=Courier]và chăm sóc cho bạn. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]khóc suốt đêm dài.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 2 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ tập cho bạn đi. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]bỏ chạy đi khi mẹ gọi.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 3 tuổi, mẹ làm cho bạn tất cả
[/FONT]
[FONT=Courier]những bữa ăn với tình yêu. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]quăng đĩa cơm xuống sàn.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 4 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ cho bạn một vài cây bút màu.[/FONT]
[FONT=Courier] Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]tô chúng lên bàn ăn.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 5 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ diện cho bạn vào những ngày lễ. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]ngã ùm vào đống bùn gần nhất.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 6 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ dắt tay bạn đến trường. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]la lên:” Con không đi”[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 7 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ mua cho bạn quả bóng.[/FONT]
[FONT=Courier] Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]ném nó qua cửa sổ nhà bên cạnh.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 8 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ cho bạn một cây kem. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách để [/FONT]
[FONT=Courier]nó chảy cả vào lòng bàn tay.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 9 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ cho bạn đi học piano. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]chẳng bao giờ ngó ngàng đến việc thực hành.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 10 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ làm tài xế cho bạn suốt ngày, [/FONT]
[FONT=Courier]từ đi chơi bóng đến tập thể dục rồi [/FONT]
[FONT=Courier]hết tiệc sinh nhật này đến tiệc sinh nhật khác. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]khi đến nơi nhảy ra khỏi xe [/FONT]
[FONT=Courier]và chẳng bao giờ quay lại.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 11 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ dẫn bạn cùng bạn bè đi xi-nê. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]xin ngồi ở hàng ghế khác.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 12 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ răn bạn rằng không được xem những [/FONT]
[FONT=Courier]chương trình ti vi nào đó. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]đợi cho mẹ rời khỏi nhà rồi bật lên xem.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 13 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ đề nghị bạn cắt tóc. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]bảo mẹ rằng không biết thế nào là sành điệu.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 14 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ cho bạn đi trại hè xa nhà một tháng.[/FONT]
[FONT=Courier] Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]quên chẳng viết lấy một lá thư.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 15 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ đi làm về và chờ đợi sự chào đón của bạn. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]khoá cửa phòng ngủ.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 16 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ dạy bạn lái chiếc xe của mẹ. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]lấy nó chạy bất cứ lúc nào có thể.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 17 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ đang đợi một cuộc gọi quan trọng. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]tán dóc trên điện thoại đến giữa đêm.[/FONT]
[FONT=Courier]Khi bạn 18 tuổi, [/FONT]
[FONT=Courier]mẹ đã khóc trong ngày tốt nghiệp của bạn. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]đi chơi với bạn bè đến chiều tối.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 19 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ trả tiền học phí cho bạn, [/FONT]
[FONT=Courier]lái xe đưa bạn đến trường đại học, [/FONT]
[FONT=Courier]mang túi sách cho bạn. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]tạm biệt mẹ bên ngoài dãy phòng tập thể [/FONT]
[FONT=Courier]để khỏi lúng túng trước mặt bạn bè.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 20 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier] mẹ hỏi bạn gặp gỡ ai chưa. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]đáp:” Đó không phải là chuyện của mẹ”.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 21 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ đề nghị bạn những nghề nghiệp nào đó cho tương lai. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]trả lời :” Con không muốn giống mẹ”.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 22 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ ôm bạn tại ngày lễ tốt nghiệp. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cảm ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]hỏi xem mẹ có thể tặng bạn [/FONT]
[FONT=Courier]một chuyến du lịch Châu Âu không?[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 23 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ sắm sửa tất cả đồ đạc [/FONT]
[FONT=Courier]cho căn hộ đầu tiên của bạn. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cảm ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]nói rằng những người bạn của mẹ thật xấu xí.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 24 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ gặp vị hôn phu của bạn và [/FONT]
[FONT=Courier]hỏi về những kế hoạch tương lai của bạn. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cám ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]giận giữ và càu nhàu:” Con xin mẹ đấy”.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 25 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ lo lễ cưới cho bạn, mẹ khóc và [/FONT]
[FONT=Courier]bảo mẹ yêu bạn biết bao. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cảm ơn mẹ bằng cách[/FONT]
[FONT=Courier] dọn đến sống ở một nơi xa tít.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 30 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ gọi bạn và khuyên bảo [/FONT]
[FONT=Courier]về việc chăm sóc trẻ con. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cảm ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]bảo rằng:” Mọi việc giờ đã khác xưa rồi”.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 40 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier]mẹ gọi điện để nhắc bạn nhớ [/FONT]
[FONT=Courier]một sinh nhật của người thân. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cảm ơn mẹ bằng [/FONT]
[FONT=Courier]câu trả lời:” Con thật sự bận mẹ ạ”.[/FONT]
[FONT=Courier]
Khi bạn 50 tuổi,
[/FONT]
[FONT=Courier] mẹ ngã bệnh và cần bạn chăm sóc. [/FONT]
[FONT=Courier]Bạn cảm ơn mẹ bằng cách [/FONT]
[FONT=Courier]tìm đọc sách về đề tài [/FONT]
[FONT=Courier]:” Cha mẹ trở thành gánh nặng cho con cái như thế nào?”.[/FONT]
[FONT=Courier]
Và rồi, một ngày kia, mẹ lặng lẽ ra đi. Tất cả những điều bạn chưa bao giờ làm sụp đổ tan tành.” Hãy ru con ngủ, ru con qua suốt đêm dài. Bàn tay đưa nôi… có thể cai trị cả thế giới.”
[/FONT]
[FONT=Courier]
Ta hãy dành một giây phút nào đó để báo hiếu và tỏ lòng kính trọng đối với người ta gọi là Mẹ, dù rằng một số người có thể sẽ không nói điều đó thẳng thắn với mẹ mình. Chẳng có điều gì có thể thay thế mẹ được. Hay trân trọng từng giây phút, dầu rằng đôi khi mẹ không phải là người hiểu ta nhất trong những người bạn của ta, có thể không đồng ý với những suy nghĩ của chúng ta, nhưng người ấy vẫn là mẹ bạn!!!
Mẹ sẽ luôn ở bên bạn, lắng nghe những phiền muộn, niềm vui cũng như nỗi thất vọng của bạn. Hãy tự hỏi chính mình:” Mình có dành đủ thời gian cho mẹ để lắng nghe những phiền muộn và buồn chán của người nội trợ suốt ngày ở trong bếp không???”.
Yêu thương và kính trọng mẹ, dù rằng bạn có thể có cách nhìn khác với mẹ. Khi mẹ ra đi, những kỉ niệm yêu mến của qua khứ và cả nuối tiếc sẽ ở lại.
Đừng xem những điều gần gũi nhất với trái tim bạn là hiển nhiên. Yêu mẹ hơn bản thân mình, vì cuộc đời bạn sẽ vô nghĩa nếu không có Người
[/FONT]
góp vui chút nà
[INDENT] Hai mươi đô la

--------------------------------------------------------------------------------
Một nhà diễn thuyết nổi tiếng đã bắt đầu buổi nói chuyện của mình bằng cách đưa ra tờ giấy bạc trị giá 20 đô la. Trong gian phòng có 200 khán giả, anh ta cất tiếng hỏi: "Ai muốn có tờ 20 đô la này?".
Những bàn tay bắt đầu giơ lên. Anh ta nói tiếp: "Tôi sẽ đưa tờ 20 đô la cho bạn - nhưng điều đầu tiên, hãy để tôi làm việc này!"
Anh ta vò nhàu tờ 20 đô la. Sau đó, anh ta lại hỏi: ""Còn ai muốn tờ bạc này không?". Vẫn có những bàn tay đưa lên.
"Ồ, vâng, nó sẽ như thế nào nếu tôi làm thế này?" - nói rồi anh ta quẳng nó xuống sàn và giẫm giày lên. Sau đó, anh ta nhặt tờ bạc lên, bây giờ trông nó đã nhàu nát và dơ bẩn. "Nào, ai còn muốn có tờ bạc này nữa?". Vẫn còn những bàn tay đưa lên
"Những người bạn của tôi, tất cả các bạn phải học một bài học rất giá trị. Không có nghĩa gì đối với những việc tôi làm với đồng tiền, bạn vẫn muốn có nó bởi vì nó không giảm giá trị. Nó vẫn có giá trị là 20 đô la. Nhiều lần trong cuộc sống của chúng ta, bạn bị rơi ngã, bị "vò nhàu" và bị vẩn đục bởi những quyết định mà chúng ta làm và những hoàn cảnh đến với chúng ta. Chúng ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên vô giá trị; nhưng không có nghĩa lý gì những gì đã xảy ra, bạn sẽ không bao giờ mất đi giá trị của mình. Dù thế nào đi nữa, bạn cũng là vô giá với những người yêu thương bạn. Giá trị của cuộc sống chúng ta được quyết định không phải do những gì chúng ta làm hoặc người mà chúng ta quen biết, mà bởi... chúng ta là ai.
Bạn thật đặc biệt - đừng bao giờ quên điều đó!"
[/INDENT]
hay quá Mẹ và cuộc hành trình của bạn đọc ý nghĩa lắm chị à
QUẲNG GÁNH LO ĐI MÀ VUI SỐNG

Người dẫn chương trình giơ cao một ly và hỏi khán giả : "Quí vị thử đóan xem ly nước này nặng bao nhiêu "

"Điều đó còn phụ thuộc vào chuyện anh cầm nó trong bao lâu chứ "
"Đúng vậy,nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói.Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiêng tay tôi sẽ mỏi.Còn nếu tôi cầm nó trong một ngày,quí vị sẽ phải gọi xe cấp cứu cho tôi.Cùng một khối lượng ,nếu mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng nề hơn "
Trong cuộc sống cũng vậy.Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng,nó sẽ càng trở nên trầm trọng.Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã." Điều quí vị phải làm là :đặt ly nước xuống nghỉ một lát rồi lại tiếp tục cầm nó lên "
Thỉnh thỏang chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống,nghỉ ngơi lấy sức để tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo.Khi bạn trỏ về nhà,hãy quẳng lo âu công việc ngòai cửa.Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang.Còn bây giờ:giải trí và thư giãn !
Trước khi mà bạn nói, hãy lắng nghe
Trước khi bạn viết, hãy nghĩ suy
Trước khi tiêu pha, hãy kiếm được tiền trước đã

Trước khi đầu tư, hãy tìm hiểu
Trước khi chỉ trích, hãy chờ đợi

Trước khi cầu xin, hãy tha thứ
Trước khi từ bỏ, hãy thử cố
Trước khi về hưu, hãy dành dụm
Trước khi chết, hãy học biết cách cho đi
Hãy thử một cách khác

"Bạn đang tạo nên chiếc bẫy cho chính mình nếu cứ mãi khóa chặt mình trong một lối suy nghĩ duy nhất mà không thư tìm một cách khác”

Hôm ấy là một ngày cuối tháng Bảy bình thường như mọi ngày. Tôi đang ngồi trong một căn phòng yên tĩnh xảu một khách sạn nhỏ ẩn giữa rừng thông và lắng nghe những âm thanh tuyệt vọng của trận chiến sinh tử đang diễn ra cách chỗ tôi ngồi một vài bước chân.
Đó là một chú ruồi nhỏ đang dốc chút sức lực cuối cùng để vượt qua tấm kính của cửa sổ. Đôi cánh run rẩy như đang kể một câu chuyện bi thảm về hiến lược hành động của nó: Cố gắng hơn nữa.Nhưng chiến lược ấy không hiệu quả.
Những nỗ lực điên cuồng không mang lại chút hy vọng nào. Trớ trêu thay, trận chiến này lại góp phần tạo nên chiếc bẫy cho chính nó.
Càng cố gắn, nó càng may kiệt sức. Thật vô ích khi chú ruồi cứ nhất định muốn phá vỡ tấm kính bằng chút sức lực nhỏ bé của mình. Vậy mà nó đã đánh cược cả sự sống để đạt đuwcj mục tiêu bằng nỗ lực và sự quyết tâm. Cuối cùng, chú ruồi phải chịu số phận bi đát. Nó kiệt sức và gục chết trên bậu cửa.
Chỉ cách mười bước chân thôi, cánh cửa đang rộng mở. Chỉ mất mười giây đồng hồ để bay đếnn đó, và con vật bé nhỏ này sẽ ra được với thế giới bên ngoài mà nó đnag tìm kiếm. Chỉ cần một phần nhỏ sức lực đã bỏ phí, nó đã có thể thoát khỏi chiếc bẫy mà nó tự áp đặt cho mình.
Nếu chú ruồi không khóa chặt mình vào một lối suy nghĩ duy nhất và thử tìm một cách khác, chú đã tìm ra lối thóat một cách dễ dàng.
Cố gắng nhiều hơn nữa không phải lúc nòa cũng là giải pháp tất yếu để đạt được thành công. Nó có thể không hứa hẹn cho những gì bạn đang mong muốn đạt được trong cuộc sống. Nhiều khi đó lại là khởi đầu của những vấn đề rắc rối, tồi tệ hơn. Nếu bạn đặt cược mọi hy vọng để tìm thấy một lối thoát duy nhất vào việc cố gắng hết sức trong một mục tiêu hạn hẹp, bạn có thể sẽ phá hủy mội cơ hội khác của mình
.