Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - Lão sư! Buông tha tôi đi

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: Lão sư! Buông tha tôi đi
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
Tác Giả : Uyển Chuyển Lam
Thể loại : Ngôn Tình
Nguồn : sstruyen.com

Edit:Tieumanulk
Kết thúc:HE
Tình yêu không có có đáng giá hay không mà chỉ có có nguyện ý hay không.
Đúng vậy,Hứa Lưu Liễm,anh nguyện ý.Anh nguyện ý để em tùy ý sử dụng tình yêu anh đối với em,anh nguyện ý tiếp nhận em vô tình chà đạp tự ái của anh,tất cả chỉ vì anh yêu em.
Đọc hay quá bạn ơi!

Chương 1 : Đêm mưa



Mịt mù đen tối ba ngày thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc,gần tới tốt nghiệp trước đó một ngày trời mưa tầm tã.

Trong cơn mưa to một cô gái thân hình nhỏ bé  bị an ninh ngăn ngoài cửa lớn khu nhà hạng sang,mưa lớn như  thế cô lại không đem theo dù, trên người chỉ có lớp áo mỏng sớm bị thấm ướt,một gương mặt non nớt bị nước mưa cọ rửa tái nhợt nhìn thấy mà giật mình.

Mưa bụi trên đường bảo vệ từ trong phòng an ninh nhô đầu ra ngăn cản hỏi cô muốn tìm ai, mắt cô chuyển động một chút nhìn về phía bọn họ sau đó đờ đẫn phun ra mấy chữ,

“Tôi tìm Thầy Lục!”

Nhân viên bảo vệ kia cau mày.

“Thầy Lục? Trong tiểu khu chúng ta không có ai là lão sư!”

Bọn họ nơi này chính là một trong các khu dân cư  xa hoa nhất thành phố,có thể ở chỗ này không giàu thì quý,với lại một Lão sư bình thường khó có thể sống ở đây. Huống chi bọn họ làm ở chỗ này nhiều năm ,đối với phần lớn hộ gia đình nơi này đều quen thuộc căn bản không có người nào là thầy Lục.

Nước mưa đầy trời từ đỉnh đầu cô bé dội xuống, thấy không rõ nước trên mặt cô là nước mắt hay là nước mưa, chỉ cảm thấy vẻ mặt cô bé có chút thống khổ.

“Tôi muốn tìm Lục Chu Việt. . . . . .”

Bảo vệ hồ nghi nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy điện thoại tựa hồ xác nhận với hộ gia đình,chỉ chốc lát sau nhân viên bảo vệ kia liền từ trong cửa sổ phòng an ninh nhô đầu ra.

“Ở tầng 16!”

Cô bé miệng nhúc nhích một chút nhưng không có khí lực phát ra bất kỳ thanh âm gì. Ngày này cô nghe chuyện tình đã sớm làm cho cả người cô đều mệt, mà cô lại đi bộ ở trong mưa,còn uống rất nhiều rượu  . . . . . .

Trong thang máy trơn bóng sáng ngời,Hứa Lưu Liễm chán chường có chút co rúm lại ôm chặt mình tựa tại nơi đó nhìn cô gái nhếch nhác trong kính, khóe miệng xé ra nụ cười tự giễu và khổ sở .

Thang máy dừng tầng 16,cô ngẩng mặt lau phía trên nước mắt hỗn hợp có nước mưa ngay cả chính cô cũng phân không rõ là cái gì, dùng sức lắc đầu lại phát hiện đầu choáng váng hơn,cơn say tích lũy cả đêm  xông lên đầu ,cô lắc lư tiến lên gõ cánh cửa thoạt nhìn dày cộm nặng nề và kín đáo.

Bất quá tay cô mới vừa chạm đến trên cửa,cửa kia liền mở ra,hiển nhiên là chủ nhân kia biết tin cô đến trước đó mở cửa.

Trong phòng khách rộng rãi xa hoa đến làm người ta chắc lưỡi,người đàn ông thân hình cao lớn đưa hai tay vào túi áo tắm đứng ở nơi đó,cô không có đi vào  tựa tại cạnh cửa lắc lư nở nụ cười  trong suốt tinh khiết.

“Thầy, thật không tốt đã trễ thế này còn tới quấy rầy thầy,chủ yếu là em có vài vấn đề nghĩ mãi mà không thông cho nên mới hỏi thầy một chút!”

Người đàn ông kia mặt không chút thay đổi nhìn cô gái cả người ướt đẫm hình tượng nhếch nhát một cái,sau đó ôm cánh tay ngồi ở ghế sa lon dặm như một người tao nhã. Mới vừa tắm rửa nên trên lồng ngực to lớn còn lưu lại nước gợi cảm mê người.

“Thầy,em nghe bọn họ nói, theo như  gia thế hiển hách và ưu tú của thầy,ban đầu sở dĩ thầy chịu đảm nhiệm giảng dạy ở trường là bởi vì em?”

Tròng mắt đen của hắn bình tĩnh không có sóng,nhàn nhạt  trả lời.

“Đúng!”

“Thầy,em nghe bọn họ nói,em và Trần Thanh Sở chia tay là bởi vì thầy thu mua công ty nhà anh ấy tới uy hiếp anh ấy?”

Lông mày tuấn tú hơi nhíu,lần nữa có thâm ý khác nhìn sang cô.

“Đúng!”


Chương 2 : Đầu hoài tống bão



“Thầy,em nghe bọn họ nói,thầy —— yêu em?”

Cô vô lực tựa tại cạnh cửa run rẩy hỏi ra những lời này,song lời còn chưa nói hết mặt cô đã rơi đầy nước mắt,mối tình khắc cốt ghi tâm của cô cứ như vậy bị bóp chết do sự ích kỷ của người đàn ông trước mắt.

“Đúng!”

Câu trả lời chắc chắn mà hờ hững như  cũ.

Trong lòng cô thù hận cuồn cuộn nảy lên trái tim,bàn tay hai bên hung hăng nắm lại,cô đã sớm đau triệt nội tâm mà hắn từ đầu đến đuôi đều lạnh nhạt.Cô hận hắn!

“Ha ha. . . . . .”

Cô nhẹ nhàng cười xinh đẹp đi tới trước mặt hắn.

“Thầy già như vậy,thầy nói yêu em,em nên làm thế nào cảm ơn thầy đây?”

Cô vừa nói vào đề vừa lắc lư  đá rơi giầy đi về phía hắn,hắn không biến sắc ngồi ở chỗ đó nhìn cử động của cô,một đôi mày rậm cũng dần dần nhăn lại,cô đứng lại ở trước mặt hắn,cười lạnh một tiếng giơ tay cởi ra chiếc áo đã sớm ướt đẫm, thân thể xinh đẹp săn chắc tuổi trẻ liền như vậy hiện ra ở trước mặt hắn.

Nước mưa theo gương mặt bóng loáng của cô trợt xuống,chậm chạp và mập mờ từng giọt từng giọt biến mất ở giữa hai ngực cao vút no đủ, ánh mắt của hắn dần dần trở nên cực nóng, thậm chí còn có chút khát vọng,cổ họng lại càng không bị khống chế nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Cô cúi người xuống cười vô cùng giễu cợt.

“A! Lão sư! Tại sao thầy thoạt nhìn có chút xấu hổ! Tại sao? Thầy hao tổn tâm sức không phải muốn là thân thể trẻ tuổi này sao? Hiện tại em dùng nó tới  cho thầy,van xin thầy sau này bỏ qua cho em, có được không ——”

Không đợi cô nói xong,một trận trời đất quay cuồng,một giây sau cô đã bị hắn ôm ngang lấy,đầu cô choáng váng muốn phản kháng cũng không có sức lực. Hắn ôm cô sải bước đi tới trong phòng tắm,sau đó một cước đá văng cửa ra không chút thương hoa tiếc ngọc đem cô ném vào trong bồn tắm lớn.

Hắn cởi áo tắm trên người thân thể cường tráng đi tới bước vào bồn tắm,hắn ở bên tai cô nói nhỏ.

“Hứa Lưu Liễm,lễ vật này của em anh sẽ nhận!”

Bồn tắm này do vừa rồi nghe cô tới nên cố ý làm sẳn, vốn sợ cô bị mưa dội cảm mạo cho nên hắn đã chuẩn bị chút nước nóng,ai cũng không nghĩ cô lại  nói những lời như vậy với hắn.

Mặc dù những câu hỏi của cô lễ phép và tôn trọng nhưng cho dù ai cũng có thể phát giác trong lời nói cô hàm chứa giễu cợt còn có căm ghét,hắn cũng không khỏi phát hỏa.Thân thể đàn ông vừa tiếp xúc thân thể mềm mại,bộ vị nhất thời nổi lên phản ứng.

Tình cảnh trong mắt hắn đã để cho Hứa Lưu Liễm tỉnh rượu một nữa,cô bắt đầu vùng vẫy muốn đẩy ra hắn,nhìn thấy cô bối rối hắn không bỏ qua cho cô, ngón tay xẹt qua da thịt mềm mại,trong giọng hắn có tức giận hơi hơi bị đè nén.

“Nhưng anh sẽ cho em biết,anh muốn không chỉ là thân thể của em!”

Hắn vốn tính kiên nhẫn đợi cô lớn lên, sau đó mới chạm vào cô,nhưng hiện tại cô chủ động đầu hoài tống bão,hắn Lục Chu Việt cũng là một người đàn ông bình thường, huống chi hiện tại đối mặt với cô gái hắn yêu,cho nên hắn quyết định ăn cô.Quan trọng nhất là hắn muốn trừng phạt lời nói ban nãy của cô,tình huống hôm nay nếu như  đổi lại là người  đàn ông khác lời của cô có như  vậy không?

Lão sư! Buông tha tôi đi
Chương 3 : Mạnh mẽ đoạt lấy

Chương 3 : Mạnh mẽ đoạt lấy(17 )



Nghĩ tới đây hắn đã cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt, cúi người xuống chiếm lấy đôi môi bởi vì thấm mưa cả đêm mà có chút tái nhợt,lực đạo mạnh hơn hung hăng  hôn lên môi cô mang theo trừng phạt  tức giận,cô vung tay lung tung đẩy hắn,bọt nước bắn tóe bốn phía nhưng hắn hoàn toàn không để ý, như cũ đặt cô đặt tại nơi đó trằn trọc hôn hít lấy.

Hắn mong muốn nếm mùi vị của cô đã lâu.

Cô dần dần tiêu hao hết sức lực, vô lực xụi lơ phía dưới để hắn tùy ý hắn xâm phạm, một đôi con ngươi trong suốt không chút nào thỏa hiệp lóe ánh sáng căm hận giễu cợt,cứ  như vậy lạnh lùng theo dõi hắn, ánh mắt của cô chưa hề bởi vì hắn hôn nồng nhiệt như vậy mà có chút vui vẻ.

Cặp mắt hờ hững của cô hoàn toàn chọc giận hắn,trên đời này cũng chỉ có một người con gái tên là Hứa Lưu Liễm mới có thể làm cho hắn từ trước đến giờ không lộ  hỉ nộ tức giận.

Hắn đỏ mắt giống như dã thú không khống chế được một tay từ trong nước mò lên,kéo khăn tắm bên cạnh lung tung xoa lên hai người ướt nhẹp  sau đó ôm cô đi ra ngoài phòng tắm,cô dùng sức giãy dụa, ác độc mắng hắn.

“Lục Chu Việt, anh là tên đàn ông tính tình nham hiểm vì tư lợi mạnh mẽ đoạt lấy người khác,anh đừng đụng tôi!Anh buông ——”

Sắc mặt của hắn đỡ u ám khó coi, chỉ mỉm cười dùng sức bế thân thể chống chọi lên vai chạy ra ngoài,phòng tắm này hợp với phòng ngủ,cho nên đi chưa tới mấy bước liền tới bên giường, hắn thô lỗ ném cô lên mặt giường lớn nghiêng người phủ lên.

Cô lúc này biết sợ nhưng đã muộn,cô liều mạng muốn chạy trốn hắn cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nào,dùng thủ đoạn trêu chọc để cho cô có cảm giác, sau đó. . . . . . thân thể ngây ngô non nớt  bởi vì đau đớn kịch liệt run rẩy, để ý biết hắn đang làm gì cô, sau đó cô như người bệnh tâm thần hét lên,”A —— Lục Chu Việt,tôi hận anh,tôi hận anh!”

Móng tay của cô hung hăng cào vào lồng ngực của hắn, trên gương mặt anh tuấn, trên sống lưng rộng rãi ,dấu răng của cô lại càng không chút khách khí cắn lấy đầu vai hắn, trên cổ hắn,hắn dung túng để cô thương tổn hắn,vừa tăng thêm lực đạo mãnh liệt chiếm người cô,cho đến cô không có sức lực đánh hắn mắng hắn nữa.

Hắn hành hạ đến nửa đêm mới bỏ qua cho cô, không có gì ngoài vừa bắt đầu cô khó chịu phản kháng bài xích,sau đó bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, bởi vì hắn có biện pháp làm cho cô uyển chuyển ở dưới thân hắn.Hắn thở  dài không thừa nhận cũng không được,cô tốt đẹp đế thiếu chút nữa ép khô tinh túy hắn,hắn chẳng bao giờ phóng túng bản thân quá như vậy,hắn nghĩ,có lẽ bởi vì yêu sao.

Nhưng mà nồng đậm kích thích như thế.Sau khi qua đi,sáng sớm ngày thứ hai chào đón hắn chiếc giường trống rỗng lạnh như năng bên cạnh có mấy chữ, “Thầy giáo, cám ơn thầy biến em thành một phụ nữ!”

Trước sau như một giọng nói châm biếm,hắn nhướng khóe môi cười đến có chút khổ sở,mà thôi hắn cũng đã sớm quen địch ý của cô.

Từ  sau đêm đó cô mất tích.

Chẳng qua là từ cô gái ngây thơ thành phụ nữ,cô thật cho là theo thế lực của hắn cô có thể chạy trốn  sao? Hắn chẳng qua là không muốn hù cô nữa, hắn kiên nhẫn  đợi cô lớn lên, đợi đến lúc cô có một thân phận trong xã hội đối mặt với hắn,hắn mới có thể lần nữa xuất thủ.

Mạnh mẽ đoạt lấy

Lão sư! Buông tha tôi đi
Chương 4 : Tự dưng gây chuyện

Chương 4 : Tự  dưng gây chuyện



Khi Hứa Lưu Liễm lần nữa từ trong cơn ác mộng ba năm trước …tỉnh lại,đúng vào buổi trưa thứ ba chọn bốn môn lên khóa,cô uốn người ngủ ở trong góc  phòng học đến trời tối,tối hôm qua cô vì theo kịp bản thảo thiết kế phải chịu đựng suốt một đêm.

Giương mắt nhìn một chút khí trời bên ngoài,một mảng lớn đen sẫm âm trầm cơn bão đã có dấu hiệu tới trước ,không khí bị đè nén  làm cho người ta sắp hít thở không thông,cô có chút lo lắng đưa mắt nhìn điện thoại di động,mỗi buổi chiều 6 giờ cô đều có buổi dạy kèm tại nhà, mắt thấy thời gian đến nhà dạy kèm không còn kịp rồi, nhưng Lão sư  cứng ngắc chết tiệt kia còn đang trên bục giảng nói liên miên cằn nhằn,cô có loại vọng đọng muốn dùng điện thoại di động nện vào trên ót  lão sư  cứng ngắc trên bục giảng kia.

Trong khi lo lắng  chờ đợi dày vò hồi lâu,rốt cục đợi đến lão cứng ngắc ra lệnh một tiếng tan lớp,cô nắm cái túi vội vã từ cửa phòng học chạy vội ra ngoài,nhìn bên ngoài mặt tìm được xe đạp của mình cô vừa đẩy xe vừa vội vàng chạy ra ngoài.

Mấy ngày hôm trước lúc mẹ gọi điện thoại đến cho cô, từ trong điện thoại nghe được bệnh suyễn mẹ cô gần đây trở nên nghiêm trọng,cô dùng toàn bộ tiền mua thuốc ẹ,cho nên không thể để muộn việc dạy kèm này được,cô gần đây cũng rất liều mạng,liên tục nhận nhiều bản thảo thiết kế chịu đựng suốt đêm.

Vẻ mặt hấp tấp rời khỏi lớp học,vóc người cao gầy thanh lệ thoát tục,áo sơ mi  đơn giản quần vải bạt,mặc ở trên người cô lại có một loại khí chất mê người khác. Có ít người trời sanh khó chọn trang phục,còn  cô không hao tổn tâm trí chọn lựa quần áo trang điểm mình,mà là cô có khí chất đặc biệt cho dù mặc quần áo bình thường cũng không giống mọi người.

Cô mới đi tới phía ngoài cửa trường,chạm mặt một chiếc huênh hoang  Porsche Cayenne lái tới  đột nhiên vung đuôi đẹp đẽ, cậy mạnh để ngang trước mặt cô, quá sợ hãi  bị đụng vào cô vội vàng đem đầu xe đạp rẽ vào phương hướng khác,cô không vui  cau mày,thời gian của cô vốn rất gấp, người nào hết lần này tới lần khác vô lễ như  vậy đem xe để ngang trước mặt ngăn cản đường đi của cô.

Không phải là người thích sinh sự  chứ,nếu không có bị thương cô cũng không muốn đi truy cứu, cúi đầu đẩy xe đạp vòng sang hướng khác chuẩn bị rời đi, lúc này từ trong chiếc Porsche kia có một đám con trai quần áo sang trọng bước xuống,dẫn đầu có một người vừa nghiêng đầu phun kẹo cao su trong miệng,vừa tự nhận là rất tuấn tú vẫy đầu tóc, lúc này thân thể sáng chói mới đi tới trước mặt ngăn lại cô.

“Hứa Lưu Liễm!”

Thanh âm lưu manh vang lên che dấu phiền chán trong long cô giương mắt nhìn người xa lạ trước mắt .

“Xin hỏi anh là. . . . . . ?”

Dáng vẻ người đàn ông vênh váo hung hăng trên mặt lại xẹt qua một tia lúng túng, nghĩ đến hắn Quách Tử Diệu ở đại học N coi như  nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, cha  là trưởng cục công an,mẹ là chủ tịch công hội,hơn nữa hắn thấy bản thân điều kiện không tồi,có thể coi là tuấn tú lịch sự, nhiều nữ sinh thấy hắn cũng thét chói tai không dứt,cô gái này thế nhưng không nhận ra hắn?

Mặc dù thật mất mặt nhưng hắn vẫn cắn răng báo tên của mình,

“Quách Tử Diệu!”

Nữ  sinh này là mục tiêu quan sát thật lâu,cô thoạt nhìn thanh cao cao ngạo hắn càng thích, chinh phục cô gái như vậy thì càng kích thích,bản thân hắn muốn nhìn xem cô nằm ở phía dưới đại gia vẻ mặt như  thế nào!

“Có chuyện gì sao?”

Cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay  Hứa Lưu Liễm có chút không nhịn được, mặc dù không biết người đàn ông trước mắt này muốn làm gì, chỉ xem vẻ mặt bỉ ổi cũng biết hắn không có ý gì tốt.

Không để ý tới cô không vui, Quách Tử Diệu từ t rong tay đám bạn phía sau nhận lấy một bó hoa hồng đỏ rực,khuôn mặt  thâm tình.

“Hứa Lưu Liễm, anh yêu em, làm bạn gái của anh nhé!”

Lão sư! Buông tha tôi đi
Chương 5: Ra tay đả thương người

Chương 5: Ra tay đả thương người



Chung quanh truyền đến từng trận hút không khí của đám người vây xem,mấy người cùng nhóm càng càn rỡ huýt sáo, công tử  cục trưởng dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người điên cuồngxin làm quen? Người chung quanh bu lại càng nhiều, cũng tranh nhau đến xem rốt cuộc là quốc sắc thiên hương thế nào làm công tử  cục trưởng mê mẩn thế.

Mọi người giương mắt nhìn lên,chỉ thấy nữ  sinh trước mắt cúi đầu đứng ở nơi đó,màu trắng ngước lên không son phấn, đầu tiên đập vào mắt không phải là người đặc biệt hấp dẫn, nhưng cả người tản ra hương thơm cao ngạo lạnh thấu xương,làm cho người ta không tự chủ được  trầm luân. Trong lúc nhất thời đám nam sinh rối rít kinh ngạc không nghĩ tới đại học N còn có mỹ nữ  khí chất đặc biệt như  vậy,tại sao bọn họ không phát hiện?

“Thật xin lỗi, tôi không biết anh!”

Hứa Lưu Liễm cố nén chán ghét trong lòng hờ hững  nói xong xoay người rời đi.Người đàn ông vô cùng nhàm chán này,cô cũng không có thời gian ở chỗ này nói vớ vẫn với hắn.

Cổ tay bỗng nhiên bị nắm lại, người phía sau thế nhưng một tay kéo cô vào trong ngực,xe đạp cô cũng đi theo ngã xuống đất, một giây sau,gương mặt lưu manh lớn hơn trước mắt,có cái gì ướt át dán lên cánh môi cô.

Cô chỉ cảm thấy một trận lửa giận công tâm,không chút suy nghĩ  liền giơ tay tát một cái lên mặt người đàn ông muốn làm gì thì làm này, bị đánh Quách Tử Diệu không thể tin trợn tròn mắt đưa tay lên che mặt, một cái tay khác run rẩy chỉa về phía cô.

“Hứa, Hứa Lưu Liễm,cô, . . . . . .”

Gương mặt vừa khiếp sợ vừa tức giận đến mức đỏ bừng hung dữ nhìn chằm chằm cô, hắn Quách Tử Diệu lớn như vậy chưa từng bị bạt tai qua,giờ lại bị cô gái này!

Bất quá lời của còn hắn chưa nói hết,hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập,gương mặt dần dần sưng thành màu tím, sau đó đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt hắn khép lại phịch một tiếng ngã xuống đất ngất đi.

“A ——!”

“A ——!”

Mọi người  hút không khí cùng tiếng kinh hô sắc bén vang lên,kèm theo tiếng thét chói tai,Hứa Lưu Liễm cũng bị dọa sợ,một gương mặt thanh lệ nhất thời mất đi huyết sắc.

Cô xem Quách Tử Diệu nằm bất tỉnh nhân sự  trên mặt đất, vừa nhìn thoáng qua bàn tay trắng noãn,trước mắt một trận choáng váng,cô ở trong lòng một lần lại một lần hỏi  mình,cô đánh chết người rồi sao?Cô đánh chết người rồi sao?Cô chỉ là muốn muốn trừng phạt một chút cái tên cậy mạnh hôn cô mà thôi,cô  cũng không  có ý muốn giết người nha?

Một tiếng tiếng nổ vang lên trong đầu,ngay sau đó hạt mưa to như hạt đậu lộp bộp rơi xuống,đám người vây xem ở nơi này đột nhiên thấy mưa cũng rối rít tản đi, trong mưa bụi chỉ còn lại có sắc mặt cô trắng bệch ngã xuống bên cạnh  Quách Tử Diệu, mà mấy bạn bè xấu của Quách Tử Diệu sau khi thấy xảy ra chuyện liền gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi xe cứu thương đến sau cũng lập tức giải tán.

Hứa Lưu Liễm trong thoáng chốc đã nghe xe cứu thương thanh âm ở bên tai vang lên kèm theo chói tai  tiếng còi cảnh sát, nàng thần sắc hoảng hốt được tôn sùng xô đẩy  lên xe cảnh sát, xe cứu thương cũng chở Quách tử diệu gào thét chạy nhanh hướng bệnh viện.

Khi Hứa Lưu Liễm bị cảnh sát đưa đi,đồng thời cách đó không xa có một chiếc màu đen người ngồi trong xe cuống quít cầm lấy điện thoại di động gọi một cú điện thoại.

“SHIT!”

Đối phương nói một câu sau đó cúp điện thoại.

Lão sư! Buông tha tôi đi
Chương 6: Nhân vật thần bí

Chương 6: Nhân vật thần bí



Cục cảnh sát.

Cha của Quách Tử Diệu cục trưởng cục cảnh sát Quách Bảo Tài đang giận giữ  đập đồ, bởi vì con trai bảo bối của hắn cho tới bây giờ hắn còn chưa đụng vào một đầu ngón tay,hôm nay lại bị một cô gái đánh, hơn nữa còn bị đánh đến bất tỉnh, hắn thề phải làm cho cô gái không biết suy xét này cực khổ đến chết!

Mò điện thoại đang muốn gọi điện xem vụ án này, lại thấy thuộc hạ vội vã đi vào.

“Trưởng cục,Thân Viễn điền sản Lục tổng hẹn ngài tối nay cùng đi ăn tối!”

“Cái gì ——!”

Quách Bảo Tài  kinh ngạc miệng mở to thành chữ  O,rất lâu sau cũng không khép được,ngay cả điện thoại trong tay rớt xuống đất cũng không phát giác.

Cấp dưới thấy dáng vẻ hắn hưng phấn khác thường cho nên nhắc nhở hắn một lần, hắn cuống quít thu hồi nét mặt đầy kinh ngạc theo bản năng sửa sang lại gương mặt mình,sau đó lại không thể tin hỏi.

“Cậu nói có thật không?”

Vị Lục tổng Thân Viễn điền sản này là nhân vật thần bí tôn quý nhất thành phố N bọn họ, ba năm trước đây hắn bỗng nhiên tới thành phố N đầu tư, trực tiếp lôi khéo kinh tế không có danh tiếng gì nhanh chóng phát triển,trong ba năm thành phố N nhảy lên biến thành một trong các thành phố nổi danh cả nước, ban lãnh đạo trực tiếp bọn họ đội ơn với vị Lục Tổng này.

Nhưng hắn đúng là rất thần bí, chưa bao giờ xuất hiện ở các bữa tiệc mừng do chính phủ tổ chức hoặc hoạt động phần thưởng,cũng không có người nào biết hắn rốt cuộc tên gì,chỉ biết là hắn họ Lục, thậm chí ở N thành phố ngay cả người tận mắt thấy mặt hắn cũng không đến mấy người.

Nghe nói tất cả  báo chí tin tức truyền thông thành phố N đều nghe theo chỉ thị,không cho phép báo cáo bất cứ tin tức gì của hắn. Nghe nói hắn đến từ thành phố lớn phía Bắc nào đó đến,có bối cảnh hùng hậu xuất thân hơn người, hắn cưỡng chế phong tỏa tất cả tin tức vô cùng thần bí lãnh mạc.

Cho dù như vậy mọi người đối với hắn cũng vô cùng tôn trọng, nhất là bọn quan viên chính phủ,thậm chí hắn còn là cha mẹ tái sinh,bởi vì hắn tồn tại bọn họ mới có chiến tích, khổ nổi bọn họ muốn nịnh bợ hắn nhưng ngay cả mặt hắn cũng không thấy được.

Mà hôm nay hắn lại được người đó chủ động mời ăn cơm? Thật là mặt trời mọc từ hướng tây! Quách Bảo Tài lập tức quên mất chuyện con trai bảo bối bị bắt nạt, vui mừng không thể phun ra chuẩn bị đi dự tiệc.

*

Ban đêm,tại khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố N,nghe nói khách sạn này cũng là vị Lục tổng thần bí kia đầu tư xây dựng lên,chỉ vì những khách sạn ở thành phố N điều kiện thật sự làm cho hắn khó có thể chịu được, nghe nói hắn bình thường ở tầng cao nhất  ‘phòng dành cho tổng thống’.

Trong phòng Quách Bảo Tài khẩn trương một lần lại một lần sửa sang quần áo của mình, tâm trạng của hắn kích động hơn so với bị cấp lãnh đạo triệu kiến,thời gian hẹn là sáu giờ,để tỏ long tôn kính của mình cố ý đến một lát,người phục vụ an bày hắn ở nơi này.

Vừa đến sáu giờ,cửa phòng bị người phục vụ cung kính mở ra,người đàn ông cao lớn tây trang màu xám đậm đi đến, Quách Bảo Tài còn chưa kịp thấy rõ dung mạo của hắn đã bị một khí thế bức bách không tự nhiên đứng dậy nghênh đón người đó đi đến.

Hắn còn chưa có phục hồi tinh thần,người đó đã đứng lại ở trước mặt hắn,khách khí và xa cách vươn tay, khóe miệng  nhếch lên lộ ra nụ cười lễ độ.

“Quách cục trưởng, mời ngồi!”

Lão sư! Buông tha tôi đi
Chương 7 : Khéo léo

Chương 7 :  Khéo léo



Hắn vừa mừng vừa lo theo chỉ thị người đó ngồi xuống,khuôn mặt lấy lòng nói chuyện với hắn.

“Ngài khỏe chứ, Lục tổng!”

Khi nói chuyện hắn rốt cục có thể thấy rõ nhân vật thần bí ẩn thân tại thành phố N ba năm,hắn thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi,có đôi mắt thâm thúy và ngũ quan anh tuấn,lúc  giở tay nhấc chân cũng tản ra khí chất ưu nhã loại hào môn thế gia mới có,còn có khí chất trầm ổn và cơ trí thuộc về đàn ông thành thục.

Nhưng bức người nhất vẫn là đôi tròng mắt của hắn,sắc bén như  chim ưng, thâm thúy như  đầm tối.Quách Bảo Tài cảm thấy cho dù hắn bây giờ đang cười ôn hòa với hắn,nhưng vẫn như cũ để cho hắn không tự nhiên rùng mình một cái,đầu suy nghĩ có chút hỗn độn thoáng cái bị lãnh ý tưới đến thanh tỉnh lại.

Theo hai người  ngồi xuống,người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, mỗi một món ăn đều là tinh phẩm trong khách sạn,chỉ chốc lát thời gian liền bày tràn đầy một bàn lớn,làm cục trưởng cục cảnh sát,_Quách Bảo Tài coi như ra mắt quen thuộc,nhưng hôm nay bị hắn thịnh tình chiêu đãi như vậy,ông không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

Người nọ ngồi ở đối diện ông,nghiêng người tựa vàoghế,nhìn như  hòa khí nâng chén kích lệ hắn uống rượu,giống như cùng hắn trò chuyện tình thế hiện tại, từ kinh tế đến chánh trị, từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn,hắn đặc biệt giải thích,còn mình lại nghe đến cả người càng ngày càng lạnh,càng ngày càng có loại dự cảm xấu,nhưng đành phải không ngừng nở nụ cười cứng ngắc phụ họa hắn.

Rượu quá tam tuần,người nọ ưu nhã nhấp miếng rượu sau đó giơ tay lên vỗ tay phát ra tiếng,Quách Bảo Tài thấy một cô gái mặc áo sơ mi trắng đồ tây đen mỉm cười mang theo một đống đồ đi đến đứng lại ở trước mặt mình.

Cô gái xinh đẹp vươn ra ngón tay nhỏ và dài cầm hai hai chai rượu đóng gói tinh sảo đặt ở trước mặt hắn,giọng nói giống như chim hoàng oanh thật êm tai

“Quách cục trưởng,đây là hai chai khai quốc thịnh thế, nghe nói ngài đối với tên rượu rất có nghiên cứu, Lục tổng nhà chúng ta cố ý cho ngài nếm thử hai chai này!”

Quách Bảo Tài nhìn hai chai rượu trước mặt khuôn mặt kinh ngạc, phải biết rằng hai chai khai quốc thịnh thế này giá thị trường đã bị xào đến gần mười vạn một chai, hai chai rượu này ít lắm cũng phải  hai mươi vạn. . . . . .

Hắn không thể không thu món quà này,nhưng mà nhận những quà lễ kia hắn cũng biết đối phương chắc là muốn yêu cầu hắn làm chuyện gì, nhưng người đàn ông thần bí khó lường  trước mắt này. . . . . . ,ông bất an ngẩng lên mắt thấy người đàn ông ngồi ở đối diện bình tĩnh uống rượu,ông hoàn toàn không biết mình có thể giúp hắn cái gì.

Đang lúc chả biết gì ,cô gái xinh đẹp kia từ trong tay một người khác lấy qua một cái hộp đặt ở trước mặt hắn mở ra, một bộ vòng tay phỉ thúy xanh biếc  xuất hiện ở trước mặt ông, tản ra ánh sáng mê người, cô gái xinh đẹp tiếp tục cười nói .

“Nghe nói Quách phu nhân từ trước đến giờ yêu thích châu báu phỉ thúy, đây là một chút lễ mọn Lục tổng chúng ta cố ý chuẩn bị cho Quách phu nhân,xin ngài vui lòng nhận cho!”

Quách Bảo Tài kinh ngạc hoàn toàn nói không ra lời,ông vẫn tôn sùng một người là Thượng Đế,ông vẫn muốn đi nịnh bợ  một người,bỗng nhiên có một người ra tay hào phóng  tặng lễ cho hắn, hắn có thể không khiếp sợ sao?

Mà để cho hắn khiếp sợ còn đang phía sau,cô gái xinh đẹp kia lại đem một chuỗi cái chìa khóa đặt ở trước mặt hắn,

“Đây là chìa khóa biệt thự  gần biển do Thân Viễn điền sản chúng tôi xây dựng gần đây, Lục tổng chúng tôi vì ngài chọn một nơi quan sát cảnh biển tốt nhất!”

Cái này Quách Bảo Tài làm sao cũng ngồi không yên, phủi đất một chút đứng lên, nhìn một đống quà tặng phong phú trước mặt, lời nói ra cũng run rẩy,

“Lục tổng, ngài đây là. . . . . .”

Lão sư! Buông tha tôi đi
Chương 8: Ra tay cứu giúp

Chương 8: Ra tay  cứu giúp



Người đàn ông ngồi đối diện lúc này mới để ly rượu trong tay xuống khẽ mỉm cười giương mắt nhìn về phía hắn, “Quách cục trưởng, nghe nói hôm nay lệnh công tử bị bị thương?”

“Dạ! Bị một tiện ——”

Lời trong miệng Quách Bảo Tài còn chưa nói ra ngoài, đột nhiên cảm giác được ánh mắt người nọ bỗng dưng âm trầm,ông không tự chủ được lòng run lên vội vàng thu lại từ  sắp bật thốt ngược lại cười ha ha nói

“Cùng bạn học hắn náo loạn chút hiểu lầm, ha ha, ha ha. . . . . .”

Người nọ nhìn hắn sau đó dáng vẻ như   có điều suy nghĩ rũ mắt xuống trầm tư , trong phòng thoáng chốc yên tĩnh giống như  chết, Quách Bảo Tài cảm giác tim ông khẩn trương giống như sắp nhảy ra lồng ngực,rõ ràng bọn họ không có đụng chạm gì,hắn tại sao luôn có loại dự cảm xấu nha?

Hắn cứ như vậy phập phòng lo sợ qua hồi lâu,người nọ mới một lần nữa giương mắt,vẻ mặt như cũ là nụ cười yếu ớt hữu lễ,”Là như vậy Quách cục trưởng,người bạn học gây hiểu lầm với lệnh công tử, ngẫu nhiên là bạn cũ của tôi. . . . . .”

Quách Bảo Tài thẳng cứng ngắc ,người nọ nói tiếp.

“Nghe nói cô ấy hiện tại bị đưa tới cục cảnh sát,ông xem cô ấy là một cô bé cũng không quá hiểu chuyện, có thể nương tay ——”

Lời của hắn còn chưa nói hết, Quách Bảo Tài cũng đã hiểu rõ ý tứ của hắn, vội vàng mở miệng cắt đứt lời hắn.

“Lục tổng, ngài yên tâm ngài yên tâm, tôi đây sẽ gọi điện thoại bảo bọn họ thả người! Không phải là bạn học trong lúc đó xảy ra chút hiểu lầm sao, không cần thiết cứng ngắc như  vậy ha ha, ha ha. . . . . .”

“Vậy thì làm phiền Quách cục trưởng!”

Người nọ khẽ mỉm cười nhàn nhạt ném ra một câu nói, vẻ lo lắng dấu diếm ở hai đầu lông mày lúc này mới dần dần tản đi. Quách Bảo Tài liên tục không ngừng cầm lấy điện thoại gọi cho cấp dưới chịu trách việc này, để cho bọn họ lập tức thả người.

Quách Bảo Tài để điện thoại xuống nhìn về phía người nọ nịnh hót cười cười, sau đó tầm mắt lại chuyển sang đống đồ trước mặt,chỉ lo tham lam nhìn đống đồ  kia ông không có phát hiện,người đối diện đáy mắt xẹt qua một tia tàn ác còn có chán ghét, nhưng ngay sau đó đã bị dấu giếm rất tốt, người nọ tự nhiên đứng dậy nhàn nhạt mở miệng.

“Tối nay rất cảm tạ Quách cục trưởng nể mặt cùng nhau ăn cơm,tôi còn có chút việc, trước hết xin lỗi không tiếp được ông!”

Quách Bảo Tài lúc này mới từ đống quà tặng kia giương mắt lên,cúi đầu khom lưng phụ họa hắn, “Lục tổng,ngài quá khách khí, ngài muốn mời tôi cùng đi ăn tối đó là vinh hạnh của tôi mới phải!”

Người nọ mặt nở nụ cười, khẽ đưa tay ra lễ phép bắt tay với hắn, ưu nhã mở miệng, “Như vậy đi Quách cục trưởng, lần sau có cơ hội gặp lại!”

“Được được tốt, có cơ hội gặp lại! Có cơ hội gặp lại!”

Quách Bảo Tài cười đến miệng cũng không khép được, người nọ vừa đi vừa cài nút áo phía dưới âu phục trong nháy mắt đã biến mất ở trong phòng.

Chờ Hứa Lưu Liễm từ trong cục cảnh sát đi ra, mưa to như  cũ ào ào rơi xuống,cô mới vừa đi không tới mấy bước hai chân như nhũn ra trước mắt tối sầm thân thể mềm nhũn té xuống.

Xế chiều lúc cô bị mang đi đã ngâm mưa hồi lâu,sau đó đến cục cảnh sát những người đó lại ném cô vào phòng âm u hỏi cung,còn biến thái cố ý mở điều hòa thật lạnh, cô bị đông cứng núp ở góc tường lạnh run,không đầy một lát liền hắt xì bị cảm, cả đêm cô cảm giác mình  đầu sắp bị nóng hỏng, nhưng căn bản không có người để ý đến cô.