Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - Bầu trời sao phần 2

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: Bầu trời sao phần 2
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
Thực ra, người đầu tiên mà Nhi chú ý trong buổi ra mắt thành viên mới của CLB không phải là Khánh mà là Nguyên. Khánh sôi nổi, hoạt bát, tạo không khí vui vẻ nên nhanh chóng hòa nhập với mọi người, được mọi người chú ý. Còn Nguyên lại trầm tính, ít nói, từ tốn. Trong cả buổi sinh hoạt, Nguyên chỉ ngồi quan sát mọi người, cười nhẹ nhàng với những trò chơi có thể khiến người khác phải cười ngặt nghẽo. Chính vì thế mà Nhi chú ý Nguyên nhiều hơn, để giúp Nguyên nhanh chóng hòa nhập. Khánh bắt đầu xuất hiện trong trí nhớ của Nhi bằng những câu chuyện không đầu không cuối, nghiêm túc và đầy hài hước. Đó là khi chuẩn bị cho Vở kịch mùa Hè của CLB, Khánh được chọn đóng vai nam chính. Mỗi lần tập kịch, cứ như đã trở thành thông lệ, mọi người đều đến trễ 15 phút. Khánh luôn đến đúng giờ tập, còn Nhi thì luôn đến sớm hơn 10 phút. Nhi thích ngắm nhìn và quan sát, thích trải nghiệm trọn vẹn từng khoảnh khắc được làm việc cùng với mọi người. Nhi vui sướng khi được nếm hương vị của cuộc sống đầy sinh động, được sống trong bầu không khí ngập màu xanh của lá mà những người bạn Nhi yêu quý đã tạo ra. Khi Nhi đang thơ thẩn với những suy nghĩ của mình thì Khánh xuất hiện. Cái dáng cao cao thong dong, bước đi thư thả dưới những tán lá nhuộm rực rỡ màu nắng khiến Nhi bỗng ngỡ ngàng. Có hôm hai đứa tới sớm, ngồi nói với nhau đủ chuyện vu vơ. Thế mà những câu chuyện ấy làm Nhi tối về không ngủ được, tim cứ lâng lâng kỳ lạ còn trí óc thì cứ tua đi tua lại hình ảnh lúc nói chuyện với Khánh. Hình ảnh của Khánh trong Nhi không chỉ là một cậu bé hoạt bát sôi nổi mà còn những chín chắn của một chàng trai chu đáo, những suy nghĩ sâu sắc, những bất an được ẩn trong những lời hóm hỉnh. Nhi chú ý đến Khánh nhiều hơn, âm thầm ngắm Khánh nhiều hơn.
Từ khi phát hiện ra nhà Khánh và nhà Nhi chung một con hẻm, Nhi bỗng có người hộ tống. Khánh chở Nhi từ trạm xe bus về nhà. Nhi đi học bằng xe bus chứ không phải xe đạp. Lúc trước có Phương đi cùng với Nhi. Giờ Phương đi du học, chỉ còn Nhi đi đi về về một mình, bố mẹ Nhi cũng lo lắng. Hôm thấy Khánh chở Nhi về, bố mẹ Nhi nhìn nhau đầy ẩn ý. Thêm vài lần Khánh chở Nhi về nữa, bố mẹ Nhi hớn hở ra mặt,(sau một hồi "điều tra" lý lịch) đã "đặt hàng" dài hạn, nhờ Khánh đưa Nhi đi học luôn.
Có một hôm, Khánh đang tập kịch với mọi người. Còn Nhi ngồi trên dãy ghế dài kê sát tường, chỉnh sửa lại kịch bản. Nhi chăm chú làm, không tập trung đến không gian ồn ào xung quanh. Người đi qua lại tất bật, tiếng gọi nhau í ới. Dưới sàn ngổn ngang la liệt đạo cụ đang làm dở dang. Đã gần đến ngày diễn, mà lần này lại không có Phương, mọi người cảm thấy hơi chênh vênh, mọi việc cũng chợt chạy theo một nhịp điệu khẩn trương và căng thẳng hẳn. Bỗng một cái dáng cao cao quen thuộc xuất hiện bên cạnh Nhi, cái dáng ấ hinh sex dep y khẽ cúi xuống, dọn lại xấp kịch bản đang nằm lộn xộn trên ghế bên cạnh Nhi. Đặt xấp kịch bản sang một chiếc ghế khác, vừa ngồi xuống thì có người gọi, cái dáng ấy lại phải đi, chưa kịp nói lời nào. Biết hết mọi việc đã diễn ra nhưng Nhi vẫn cắm cúi vào kịch bản đang sửa, làm vẻ như không biết việc gì cả. Vì ai bảo cái dáng ấy đến mà không nói tiếng nào, không kêu người ta lấy một tiếng, chỉ cần cái dáng ấy chạm khẽ Nhi một cái thôi, Nhi sẽ nhìn thẳng vào đôi mắt hay nheo lại tinh nghịch ấy, mỉm cười thật sâu. Vì thật ra lúc ấy, tim Nhi đang mỉm cười long lanh. Vì dù lọt thỏm giữa một không gian lộn xộn và áp lực làm người ta muốn hoa cả mắt, Khánh vẫn nhận ra Nhi đang ở đâu và muốn ngồi bên cạnh Nhi.
Tối hôm đó, Nhi không ngủ được. Nhi ôm theo cái gối, gõ cửa phòng bố mẹ. Bố Nhi chẳng ngạc nhiên lắm khi thấy Nhi ôm gối sang đòi ngủ với mẹ. Dạo này, việc Nhi "nhõng nhẽo" như thế diễn ra thường xuyên nên bố chỉ cười rồi cốc đầu Nhi một cái rõ đau. Nhi kể với mẹ hết mọi chuyện, chẳng thấy mẹ cho Nhi lời khuyên nào, chỉ thấy mẹ trêu Nhi thôi. Mẹ bảo con gái thích người ta rồi. Nhi hỏi người ta đó có thích Nhi không, mẹ bảo có rồi giục con gái đi ngủ. Nhi hỏi Nhi nói cho người ta biết tình cảm của Nhi được không, mẹ véo má Nhi, bảo Nhi tập trung cho việc học đi. Nhi hỏi vậy nếu người ta nói tình cảm của người ta cho Nhi biết thì làm thế nào, mẹ im lặng. Rồi mẹ ôm Nhi vào lòng, bảo Nhi hãy làm theo trái tim mình, đừng cân nhắc, đừng đong đếm, đừng gượng ép.
Cho nên, băng qua mọi lý lẽ đang giăng bối rời của lý trí, đầu năm lớp 12, Nhi nhận lời tỏ tình của Khánh. Nhi đối mặt với tương lai bằng sự chân thật của trái tim, dù rằng Nhi không biết quyết định đó phải chăng là một sự ích kỷ....
Hai năm trước...
Khánh chạy như bay sang nhà Nhi. Tới nơi, Khánh thấy một chiếc xe tải của dịch vụ chuyển nhà đang đậu trước cổng. Nhi chuyển nhà đột ngột, chuyển trường đột ngột mà không hề nói gì với Khánh. Nếu không phải chị Phương từ Thụy Sỹ gọi về báo với Khánh thì Khánh cũng chẳng hay biết gì. Có lẽ hinh khoa than sớm mai Khánh vẫn sẽ đến nhà đón Nhi đi học để rồi chỉ thấy một ngôi nhà trống rỗng, trống rỗng như trái tim Khánh. Khánh dừng lại trước cổng, hơi cúi người để lấy lại nhịp thở thì Nhi xuất hiện. Mái tóc dài buông xõa như bao lần Khánh vẫn thấy, chiếc kẹp tóc hình ngôi sao Khánh tặng lấp lánh trong ánh nắng. Nhi đang ôm một thùng cacton to để chuyển lên xe. Thấy Khánh, Nhi khựng lại. Nhân viên của công ty chuyển nhà tinh ý, chạy tới đón lấy cái thùng trong tay Nhi. Nhi vội vã quay lưng, bước nhanh. Nhưng chưa đi được ba bước, Khánh đã nắm chặt tay, kéo Nhi lại.
- Sao không nói với Khánh? - Giọng Khánh chứa đựng sự tức giận và nỗi thất vọng tràn trề. Nhi im lặng, tay Khánh vẫn đang nắm chặt tay Nhi, rất chặt, cứ như sợ chỉ một giây lơ là thì Nhi sẽ vụt mất khỏi tầm mắt của Khánh.
- Sao không trả lời? Nhi nói tặng quà cho Khánh mà. Sao không cho Khánh chờ Nhi? - Tay Khánh càng siết chặt tay Nhi. Nhi đau lắm, không phải đau ở cổ tay mà ở tim.
- Xin lỗi. - Nhi chỉ nói được đúng hai từ ấy. Dùng hết sức giật mạnh tay mình khỏi tay Khánh, Nhi bước vào nhà. Sau lưng Nhi, Khánh vẫn đứng im, .... Có lẽ sự tổn thương quá lớn khiến Khánh không thể có bất cứ một phản ứng nào. Tại sao chuyện lớn như thế mà Nhi không cho Khánh biết, tại sao Nhi lại trở nên xa cách như vậy....Hàng loạt từ "tại sao" ùa vào đầu Khánh.
Nhi đóng sầm cánh cửa. Tiếng động lớn khiến bà và bố mẹ Nhi giật mình, vội chạy xuống cầu thang. Đôi tay Nhi run lên, bấu chặt vào khóa cửa, trái tim Nhi run rẩy trước những lo sợ. Làm sao Khánh biết được Nhi chuyển nhà, hình như Khánh chưa biết nguyên nhân. Nhi định khi nào rời khỏi sẽ nhắn tin báo lại với Khánh và nói hết mọi việc cho Khánh biết. Không sớm thì muộn, Nhi cũng phải nói rõ cho Khánh biết hinh sex viet nam nhưng Nhi không biết nên nói như thế nào để Khánh ít bị sốc nhất. Nhi sợ Khánh sẽ giận Nhi nên Nhi lần lữa mãi. Giờ đây Khánh xuất hiện quá đột ngột, Nhi chẳng biết làm thế nào. Cơn đau bắt đầu sôi lên từ bụng rồi kết hợp với cái nhói ở tim khiến hơi thở trở nên khó nhọc. Hai đầu gối muốn khuỵu xuống, không đỡ nỗi sức nặng cơ thể. Tay Nhi dần mất sức, buông lơi. Thanh âm cuối cùng mà Nhi nghe được là tiếng thét của mẹ....
Khi Nhi tỉnh dậy, Nhi nhìn thấy trần nhà quen thuộc trong căn phòng của mình. Mọi đồ đạc đều được đặt nguyên vị trí cũ, như chưa từng có sự thay đổi. Bố tựa lưng vào cái ghế bành to lớn, ngủ say. Vòng tay bố ôm chặt mẹ Nhi, đầu mẹ đang tựa vào ngực bố, vững chãi, tin cậy. Mẹ cũng đã ngủ say hinh dit nhau . Sự lo lắng và mệt mỏi hiện trên gương mặt hai người ngay cả trong lúc ngủ. Nhi khẽ ngồi dậy, định xuống bếp rót nước uống thì khựng lại. Khánh đang ngồi bệt dưới sàn,hai chân duỗi thẳng, lưng tựa vào tường, ngoẹo đầu ngủ. Nhi bước nhẹ lại gần, lay vai Khánh. Khánh tỉnh giấc, định lên tiếng nhưng Nhi đã đưa ngón tay lên chặn môi Khánh.
- Sao không về nhà?
- Sao không đợi Khánh?
- Nhi không có thời gian. - Nhi cúi đầu tránh nhìn vào mắt Khánh.
Khánh đột ngột kéo Nhi vào lòng, ôm thật chặt. Nhi muốn vùng ra, nhưng không được.
- Khánh biết vì sao Nhi chuyển nhà rồi. Nhi định bỏ trốn một mình chứ gì. Khánh đã gọi hỏi chị Phương, Khánh biết hết rồi. Biết vì sao bố mẹ Nhi luôn chiều Nhi, biết vì sao Nhi bệnh nặng mà không cần ở bệnh viện, biết vì sao Nhi luôn trân trọng những thứ nhỏ nhất. Bởi vì Nhi...
- Vì Nhi không có thời gian. - Nhi chặn ngang câu nói của Khánh bằng câu trả lời giải thích mọi nguyên nhân.
Khánh nới lỏng vòng tay, hơi đẩy Nhi ra để nhìn thẳng vào mắt Nhi.
- Vậy thời gian còn lại, có thể dành thêm cho Khánh một phần không?
Câu trả lời là cái mím môi dần nhoẻn thành nụ cười và những cái gật đầu hòa nước mắt.
Dù Khánh và Nhi nói rất khẽ nhưng bố và mẹ Nhi đều nghe thấy. Mẹ Nhi rúc sâu hơn vào vòng tay của bố, có những giọt nước mắt thấm ướt ngực bố. Bố Nhi hôn khẽ lên tóc vỗ về mẹ, tay bố siết chặt hơn bàn tay mẹ đang run.
9.
Nhi mất vào một buổi sáng trời rất đẹp. Trời xanh ngắt, vương chút mây trắng và nắng vàng ruộm nhảy nhót khắp nơi. Nhi chẳng nói gì với Khánh, chỉ nhờ Khánh chăm sóc giúp Nhi chậu hoa cúc dại – loài hoa Nhi thích nhất. Trên chậu hoa có dán một mảnh giấy.
"Cúc dại nhỏ bé
Không kiêu hãnh, chẳng cầu kỳ
Cúc dại mạnh mẽ vươn lên
Rạng rỡ trong ánh nắng
Tươi tắn trong cơn mưa
Và rung rinh cùng khúc ca của gió
Có ai yêu cúc dại, cùng em?"
Khánh ngẩng lên nhìn trời xanh. Có những giọt nước bắt đầu rơi xuống, khẽ chạm vào những cánh cúc bé xinh.
Sau ngày Nhi mất, có một hôm, Khánh nhận được một bức thư nhỏ, người gửi là Nhi. Khánh mở bức thư ra, nét chữ quen thuộc khiến mắt Khánh nhòe đi đôi chút, tim bỗng nhói lên, tái buốt.Khánh à, ôm mãi quá khứ mà sống sẽ rất mệt mỏi. Nhi không muốn Khánh chọn con đường bế tắc đâu. Hứa với Nhi, Khánh sẽ mở lòng đón những điều đẹp đẽ trong cuộc sống này nhé. Khánh sẽ thay Nhi ngắm nhìn, sẽ cùng Nhi trân trtai phim sex ọng những điều nhỏ bé, giản đơn, đúng không? Chắc chắn Khánh sẽ đồng ý mà.Còn nữa, Khánh đã hứa sẽ đợi quà của Nhi, dù Nhi đang ở đâu ,đang làm gì, Khánh cũng sẽ đợi, Khánh phải giữ lời đó. Giờ đây, Nhi không ở bên Khánh được nữa rồi. Nhưng lời hứa về món quà thì...(biết đâu được) có lẽ từ thiên đường, Nhi sẽ gửi một món quà đặc biệt đến Khánh. Cho nên, Khánh phải giữ lời hứa nha.
Nhi vẫn thích nói câu này, như mỗi lần Khánh đưa Nhi về: "Ngủ ngon nha Khánh, ngày mai nhớ cười thật tươi đó!".
***
Năm nay...
Khánh miệt mài với những trang tài liệu, giáo trình trên chiếc bàn học cũ quen thuộc. Mọi thứ trong phòng không có gì thay đổi chỉ có chủ nhân của căn phòng là đổi khác. Không còn hình ảnh cậu học sinh sôi nổi, hơi luộm thuộm mà thay vào đó là một anh sinh viên nghiêm nghị nhưng có phần lơ đãng. phim sex cho dien thoai Trên bậu cửa sổ, chậu hoa cúc rung rinh như muốn nhắc Khánh nên nghỉ ngơi một chút. Khánh ngước lên nhìn đồng hồ, đã khá trễ rồi nhưng Khánh phải hoàn thành phần việc của mình trong hôm nay để gửi cho nhóm trưởng tổng hợp bài tiểu luận của nhóm, không thể trễ deadline được. Ngày mai Khánh sang nhà Nhi, Khánh muốn dành thời gian trọn vẹn cho nơi yên bình đó, không muốn vướng bận bất cứ vấn đề gì.
Đạp xe dọc theo con đường quen thuộc dẫn từ nhà Khánh sang nhà Nhi, dù đã đi qua rất nhiều lần nhưng cảm giác vẫn không thay đổi, đó có lẽ là một điều may mắn cho Khánh, mấy ai giữ được cảm xúc không phôi phai theo ngày tháng. Tuy nhiên, may mắn chỉ đến với những ai xứng đáng với nó. Có lẽ vì mỗi tối, Khánh đều ngồi đàn bản Canon in D mà Nhi thích nhất. Có lẽ vì mỗi ngày đi học về, từ trạm xe bus, Khánh đều đi bộ sang nhà Nhi, đứng nhìn lên căn phòng có rèm cửa màu xanh cốm rồi mới đi bộ về nhà, như mỗi lầntai phim sex dd Khánh đưa Nhi về nhà trước đây. Có lẽ vì thế mà những ký ức, những kỷ niệm, những tình cảm đó vẫn không nhạt dần đi như màu tóc bạc của bà Nhi. Khi Khánh tới nhà Nhi, bà Nhi đang ngồi sửa sang lại mấy chậu hoa trong sân nhà, ánh nắng sớm mai hiền hòa trải khắp sân, ướp vào khung cảnh chút huyền hoặc của những câu chuyện cổ tích. Bà của Nhi lúc nào cũng hiền hậu như một bà tiên. Bà là người nuôi dạy Nhi từ nhỏ, là người dạy Nhi về cuộc sống đầy phức tạp và toan tính này bằng những câu chuyện cổ tích êm đềm và thơ mộng. Còn bây giờ, bà là bà tiên đỡ đầu của Khánh, dạy Khánh bước tiếp về phía trước mà không cần đánh đổi bằng việc bỏ mặc thứ gì đó lại phía sau.
Lần đầu tiên Khánh trở lại nhà Nhi sau ngày Nhi mất là một buổi chiều mưa tầm tã. Mẹ Nhi hốt hoảng lôi Khánh vào nhà, quấn vào người Khánh bao nhiêu là khăn để lau khô người,vừa luôn miệng mắng Khánh vừa khóc. Bà Nhi chỉ yên lặng pha trà, rót cho Khánh một tách ấm nng và hỏi:
- Cháu có muốn nói gì không?
- Tại sao lại bất công như thế? - Giọng Khánh khàn, gói trong đó một nỗi đau và sự phẫn nộ.
- Bất công hay không là do chúng t suy nghĩ, bé Nhi đã sống trọn vẹn, đủ đầy trong tình yêu thương nên có lẽ thời gian tận hưởng của nó ngắn hơn người khác. Con cứ nghĩ như thế thôi.
Sự im lặng bao trùm hồi lâu. Rồi mẹ Nhi lên tiếng, phá vỡ sự thinh lặng ngột ngạt.
- Nhi...- Cô lắp bắp nói trong thổn thức – Nhi...nó rất may mắn.
Khánh cúi đầu, tay nắm chặt cái khăn bông to tướng đang quấn trên người, kéo sát nó vào người hơn nữa. Có những giọt nước rơi xuống, thấm vào lớp vải thô, dày. Không biết nước rơi từ đâu, từ mái tóc ướt rũ nước mưa hay từ đôi mắt nhiều đêm không ngủ mà chỉ đau đáu nhìn cửa sổ phòng mình.Mỗi cuối tuần, Khánh đều đến giúp bà trồng hoa, đọc sách cho bà nghe như lúc trước Nhi vẫn làm. Thỉnh thoảtai phim heo ng Khánh giúp mẹ Nhi sửa lại bóng đèn, vòi nước, hay đóng lại một dụng cụ nào đó trong nhà bỗng nhiên dở chứng khi bố Nhi đi công tác. Nhưng công việc chính cho những cuộc viếng thăm là dọn dẹp phòng của Nhi. Khánh lau chùi phòng, sắp xếp lại những cuốn sách. Tất cả sách của Nhi, Khánh đều đã đọc hết. Mỗi tuần, Khánh lại bổ sung thêm vài cuốn mới và một số đồ trang trí nhỏ xinh mà vô tình Khánh nhìn thấy trong cửa hàng. Những ngày cuối tuần trôi qua thật yên ả...
***
Khánh thức dậy trong luồng ánh sáng ấm áp của một ngày nắng rực rỡ. Vươn người đón ánh nắng tràn trề sức sống, Khánh mỉm cười khoan khoái. Bước tới chậu cúc dại đặt trên bậu cửa sổ, Khánh khẽ cúi xuống thì thầm: "Nhi à, Khánh đợi Nhi!" như thay cho lời chúc ngày mới tốt lành gửi đến một góc trong trái tim chính mình.