Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - [Truyện] Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: [Truyện] Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
Tác Giả : Ngưng Mâu Nhất Thuấn
Thể loại : Ngôn Tình
Nguồn : sstruyen.com

Cô là Tô Mạt, là một người phụ nữ ly hôn, ba giờ trước, dùng một mảnh đất trị giá hàng trăm triệu để trao đổi tự do của bản thân mình, dù cho có phải chịu sự cô đơn đến đâu cũng không thể bằng sự đả kích ấy, vì thế cô làm ra hành động kinh người. . .
Anh là Quý Thần Hi, là thái tử của lãnh địa Eros châu Âu, bác sĩ khoa tim não nổi danh thế giới, bởi vì trốn tránh thừa kế vương vị mà đến thành phố H, và ở một quán bar đã vô tình gặp được nữ thần trong lòng. . .
Trong ánh đèn màu rực rỡ, cô đưa bàn tay xinh đẹp trắng nõn chỉ một cái: “Dám chơi một trò chơi tình yêu với tôi không?”
Bị chỉ đích danh anh nở nụ cười hớn hở, kéo thân thể mềm mại của cô qua, hôn say đắm, cách xa quán bar nhộn nhịp, ở trên giường lớn khách sạn, ngọn lửa tình của cô và anh càng không thể cứu vãn. . .
Ai ngờ ngày hôm sau, cô vậy mà để lại một tờ giấy nợ “gọi vịt ” không thấy tung tích, anh tức giận nhất định phải bắt được cô hung hăng hôn môi. Gặp mặt nữa, cô dùng thái độ lạnh lùng nộp đơn tiến vào công ty của bạn tốt, nếu như tự chui đầu vào lưới, thì đừng trách anh không thương hương tiếc ngọc.



“Đây là cái gì?” Lưu Lăng nhìn tờ giấy trước mặt.

“Giấy thỏa thuận ly hôn” Tô Mạt giải thích đơn giản tên gọi của tờ giấy này, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi muốn ly hôn với anh, bây giờ, lập tức, lập tức”

“Tại sao?” Lưu Lăng rất muốn vợ mình nói rõ nguyên nhân ly hôn.

“Anh lấy tôi chỉ là vì mảnh đất Cửu Long này, bây giờ tôi đưa nó cho anh, chỉ cần anh ký giấy thỏa thuận li hôn, mảnh đất này sẽ là của anh.”

Tô Mạt thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh như nước.

Lưu Lăng khó mà tin.

Tô Mạt và anh là vợ chồng ba năm, cho dù người vợ này ngày thường là người hơi lãnh đạm một chút, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thể là người tùy ý nói ra hai chữ “Ly hôn” như vậy. Huống chi, cái giá của ly hôn chính là mảnh đất Cửu Long này.

Lưu Lăng để tờ giấy thỏa thuận li hôn kia xuống, hơi tức giận mà nói: “Em cho rằng ly hôn là chuyện đùa giỡn? Cho phép em nói ly thì ly? Hơn nữa, anh làm sai chỗ nào, sao em muốn ly hôn với anh?”

Tô Mạt chẳng những xem như không nhìn thấy sự tức giận của anh, ngược lại cười nhạt một tiếng: “Anh muốn mảnh đất Cửu Long này, mà tôi muốn có tự do của mình, lý do như vậy chẳng lẽ còn không thể hủy bỏ cuộc hôn nhân vốn không nên xảy ra này của chúng ta?”

Đúng là mảnh đất Cửu Long này anh muốn! Nhưng, Tô Mạt, cô là vợ của anh hơn ba năm, anh cũng muốn!

“Tô Mạt, hãy nghe anh nói” Lưu Lăng khống chế nóng nảy của mình, có ý định bình tĩnh hòa nhã thuyết phục vợ của mình: “Chúng ta kết hôn đến bây giờ em làm rất tốt, đối với anh cũng rất tốt, anh yêu em, em không thể bởi vì những thứ ngoài thân mà nhẫn tâm rời khỏi anh như vậy. Em biết không, những năm này anh quen sự tồn tại của em, nếu như ngày nào đó không có em ở đây, anh làm thế nào trải qua một mình đây? Tô Mạt”

Lưu Lăng nói ra tình nghĩa vợ chồng để vãn hồi hôn nhân, nhưng một nụ cười trong mắt vợ mình cũng không có, chậm rãi nói ra: “Abby, Aimee, Emily còn phụ tá anh nữa, anh cũng nói với họ như vậy sao?”

Bốn cái tên làm vẻ mặt Lưu Lăng vốn đang thâm tình chân thành chợt biến sắc, tức giận nói: “Em điều tra anh! ?”

Ngụ ý, đã thừa nhận mình thực sự bên ngoài có…

“Tôi không có hứng thú điều tra bất kỳ kẻ nào”

Tô Mạt vốn là không phải là kiểu người vợ ba ngày hai bữa đi tìm thám tử tư, nhưng mà, cô nhạy cảm hơn so với thám tử tư một chút thôi. Vốn là cô có thể làm bộ như không biết, nhưng bốn vị cục cưng kia đã tìm tới cửa, cô làm sao lại làm bộ như không biết đây?

“Đừng bảo là những thứ chuyện tình kia không có ý nghĩa.” Hai ngón tay của Tô Mạt xốc lên giấy thỏa thuận li hôn trên bàn, chỉ vào một điều khoản: “Ở chỗ này tôi viết rất rõ ràng, thỏa thuận ly hôn của tôi với anh, sau khi ly hôn tài sản của anh tôi không đòi chia, mà danh nghĩa đất bệnh viện Cửu Long của tôi hoàn toàn tự động thuộc về anh.”

Theo ngón tay của cô, Lưu Lăng dĩ nhiên nhìn thấy câu điều khoản kia khiến anh động lòng không dứt, nhưng đồng thời, anh cũng nhìn thấy một điều phía dưới.

“Tại sao hàng năm phải trả phí thuê 100 vạn cho em!”

Tô Mạt thả giấy thỏa thuận, hơi khó hiểu hỏi ngược lại anh: “Tại sao tôi không thể nhận?”

“Không phải em nói là, đất bệnh viện Cửu Long tự động thuộc về anh sao?”Lưu Lăng chỉ vào chữ viết sai màu đen.

“Anh có biết mảnh đất này đáng bao nhiêu tiền hay không?” Tô Mạt hỏi xong, tự giải đáp: “Một tỷ”

“Dĩ nhiên anh biết” Chính vì anh biết, nên năm đó mới có thể dùng hết tất cả mưu kế để cưới Tô Mạt.

“Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ không công mà đưa mảnh đất này cho anh?” Khóe miệng Tô Mạt nở ra nụ cười lạnh: “Mảnh đất này, phí thuê sử dụng hàng năm một trăm vạn, anh chỉ cần thời gian ba mươi năm, ba mươi năm sau, mảnh đất này mới hoàn toàn thuộc về anh!”

“Tại sao là ba mươi năm?” Anh không tin vợ mình sẽ làm buôn bán lỗ vốn.

“Bởi vì, tôi gả cho anh ba năm, cho nên tôi muốn anh trả hết trong 30 năm” Tô Mạt bình thản nói đáp án.




Tô Mạt đi ra khỏi tòa nhà hành chính của bệnh viện Cửu Long, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời chạng vạng đầy mây đen.

Thật sự một chút cũng không phù hợp tâm tình của cô lúc này, vừa mới dùng một tỷ kết thúc cuộc hôn nhân ba năm của mình, không có bất kỳ cảm giác đau khổ, ngược lại có cảm giác nhẹ nhõm, dường như chớp mắt một cái, đã có thể nhìn thấy tự do.

Tô Mạt xoay người, liếc mắt nhìn lại bệnh viện Cửu Long rất quy mô ở sau lưng.

Nơi này vốn là nơi nuôi cô hai mươi năm, hôm nay bức thành hoàn cảnh này, nói là cứu sống, nhưng người nào đó ở bên trong bóng tối này lại biết đây? Thoát khỏi, cũng tốt.

Chẳng qua là…

Tô Mạt cô nửa đời không có lỗi với bất kỳ kẻ nào, hôm nay tại sao lại rơi vào tình cảnh như vậy? Nói là không quan tâm, nhưng có mấy người có thể thật sự không quan tâm đây? Cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì là thật, cái gì là giả? Trời đất bao la, cô có thể tin tưởng ai? Trừ tiền tiết kiệm bên trong ngân hàng kia thì không có bất kỳ ý nghĩa gì, cái gì cô cũng không có…

Tô Mạt lạnh nhạt cong khóe môi, không biết là vui hay là buồn. Xoay người lại ngoắc một chiếc tắc xi, nói với tài xế câu “Đi quán bar lớn nhất thành phố H”

Cũng trong lúc đó, phòng làm việc của tổng giám đốc khoa học kỹ thuật Vân Đằng thành phố H.

Vân Mặc Vận liếc nhìn một lần phương án trên bàn, cầm bút sửa từng cái, lại đang điền số liệu vào trong máy vi tính, làm việc rất nghiêm túc.

“Vân đại thần, tôi nói cậu quá cưng chiều cô bạn nhỏ nhà cậu đi!” Thân là “phụ tá đặc biệt của tổng giám đốc” Quý Thần Hi vừa nhàn nhã uống trà, vừa không biết xấu hổ mà quấy rầy Vân Mặc Vận: “Ngay cả phương án của cô ấy cũng phải dùng một cây bút sửa đổi, chỉ vì sợ cô ấy không giao nộp được mà bị xa thải, người bạn trai như cậu thật đúng là tận tâm tận lực (hết lòng hết dạ), khiến người ta thổn thức.”

Vân Mặc Vận lười chẳng muốn đáp lại anh, vẫn như cũ im lặng sửa chữa đồ của mình, nhưng Quý Thần Hi chính là loại người vĩnh viễn không biết “Da mặt dày” là gì, vì vậy tiếp tục quấy rầy: “Có tổng giám đốc như cậu bảo bọc, ai dám động đến cô ấy? Tôi nói có phải cậu quá cưng cô ấy rồi hay không, tôi thật sự là sợ đó, còn chưa kết hôn cậu để cô ấy phóng túng như vậy, nếu như kết hôn nhất định cậu là người con trai nhị thập tứ hiếu*, thật là bi kịch, bi kịch. Quay đầu lại tôi sẽ bào chế chút thuốc mỡ xoa bóp chuẩn bị cho cậu, tránh cho về sau quỳ cái bàn xát**, loại phát sinh quỳ bàn phím này của cậu thì không thể cứu được.”

* Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gươnghiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyênbiên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu ẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.

** cái bàn xát: dùng để giặt quần áo

“Cậu rất rảnh?” Vân Mặc Vận thản nhiên trả về ba chữ cho anh ấy.

“Cũng được! Không phải là cậu biết rõ sao, hiện tại tôi là người thuộc loại toàn thế giới truy nã, cũng không dám lộ diện, nếu bị bắt trở về châu Âu liền thê thảm.”

“Phải không, vậy tôi đây nhận thấy vẫn là nên gọi điện thoại nói chuyện xưa với bệ hạ Nors.”

“Cậu không nên làm tôi sợ” Vừa nhắc tới người cậu nhỏ của mình Quý Thần Hi lập tức không còn bộ dạng côn đồ, nghiêm trang lắc đầu: “Tôi thật vất vả mới đột phá thế lực của bọn họ để chạy trốn, trở về nữa tôi lại phải cùng đám người bảo thủ xã hội ‘phong kiến’ kia đấu trí đấu dũng, này thật không dễ chơi chút nào.”

“Nếu không muốn trở về, thì im lặng ngồi đó.”

“Vân đại thần, chớ tức giận. Nếu không, sau khi tan việc tôi mời cậu uống rượu, mang theo Tiểu Nguyệt nhà cậu, như thế nào?”

“Không cho cô ấy uống rượu” Mặt Vân đại thần cũng không ngẩng, rất rõ ràng không cho anh ấy mặt mũi.

“Vậy cậu ra ngoài đi, gọi Húc Nhật, buổi tối chúng ta đi uống một chén” Biết anh ấy sẽ cự tuyệt, Quý Thần Hi không nóng không vội bỏ thêm một câu: “Là đàn ông nên có thời gian của đàn ông, dù sao phụ nữ vây quanh cũng không thấy là chuyện tốt gì, huống chi Tiểu Nguyệt nhà cậu gần đây không phải là đang bận thi cấp 6 sao, cậu đi cũng là tranh thủ về.”

Anh cũng không quên dùng lý do của Liễu Thi Nguyệt “Sự tồn tại của Vân Mặc Vận sẽ trở ngại suy nghĩ bình thường của mình” đưa Vân Mặc Vận ra khỏi cửa.

“”

Lần này Vân Mặc Vận không đồng ý, nhưng, cũng không phản đối.

Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
Chương 3: Nửa Đêm Mất Hồn (1)



“Mightnight” là quán bar lớn nhất thành phố H, nằm trong khu vực trung tâm thành phố, đông nghịt người đến người đi, vào buổi sáng sớm ánh sao vén ra tia sáng kiều diễm.

Say rượu, thật sự là một hành động kỳ quái, người người kêu phải uống say, cũng đều biết say thì có một ngày tỉnh, nhưng vẫn trước sau như một ở lại chỗ này rất nhiều đêm, mong đợi, không có kết cục giống như vậy. . . . . .

Quán bar không thiếu chính là các chàng trai cô gái xinh đẹp, nhiều nhất cũng là tìm người, muôn màu muôn vẻ, mà tối nay, bốn chàng trai ngồi ở một góc lại thật sự hấp dẫn ánh mắt kinh diễm của mọi người.

Bốn người trong đó, có nhã nhặn tuấn tú, có tuấn tú vô cùng, có tao nhã trưởng thành, có lạnh lùng thần bí, bốn chàng trai khác biệt như thế ngồi chung một chỗ, làm sao có thể không khiến cho người ta kinh diễm.

Người đàn ông áo tơ trắng tao nhã xuất chúng cầm ly rượu trong tay, uống từng chút từng chút rượu ngon trong ly, người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ hơn người ở bên cạnh cười nói với anh ta: “Mặc Vận, tối nay anh định ở đâu?”

“Có ý gì?” Vân Mặc Vận cũng không ngẩng đầu lên.

“Ê, tôi nghe nói Thi Nguyệt gần đây không cho cậu về nhà, cho nên nói trước tính toán giúp cậu, ai, hiện tại ban tốt giống như tôi vậy thật sự là tìm cũng không tìm được” Quý Thần Hi nhìn Vân Mặc Vận, đôi mắt tìm kiếm “con mồi” ở sàn nhảy tối nay.

“Gần đây cậu thật sự là quá nhàn nhã rồi.” Âu Húc Nhật liếc anh một cái, bất mãn nói: “Nói là làm phụ tá của Mặc Vận, kết quả chính là cậu sâu gạo không làm việc, ba ngày hai bữa không nhìn thấy cậu cũng coi như xong, đáng xấu hổ chính là tiền lương vẫn lĩnh.”

Trình độ học vấn vốn đã cao, đáng tiếc chuyên môn không hợp. Tài ăn nói cũng đạt rồi, đáng tiếc phong cách côn đồ không làm người yêu. Năng lực thì được rồi, đáng tiếc người quá lười biếng. Tổng hợp lại, điều kiện có thể đạt tới sa thải. . . . . .

“Tôi rất bận rộn!” Thấy Âu Húc Nhật dùng ánh mắt tính toán chuyển đến trên người mình, cũng không cố tìm con mồi MM, Quý Thần Hi vội vàng biện bạch ình: “Cậu không phải không biết, tôi bây giờ là bị toàn thế giới truy nã, vốn là nghĩ tới ở trong phạm vi thế lực của cậu sẽ tuyệt đối an toàn, nào biết thế giới này vốn không có chuyện tuyệt đối. Mấy ngày trước, tôi đi ra ngoài gặp một chú té xỉu ở ven đường, tôi cũng chính là ra tay giúp đỡ nhé, kết quả người ta mang ơn, quả thật chỉ muốn báo đáp tôi, lại thuận tiện cho tôi lên TV. . . . . . May mắn gần đây tôi núp ở nhà họ Long, nếu không các cậu sao có thể được uống rượu với tôi?”

Vệ sĩ của Eros có cái mũi rất linh, không cẩn thận một chút sẽ bị bọn họ bắt được, anh là có thể kiên cường chống đỡ…, nhưng mà. . . . . . gây chuyện không tốt sẽ biến thành tin tức quốc tế, ngộ nhỡ anh và vị vương phi thái tử vương quốc Anh thành trang đầu, về sau chạy đến đâu cũng sẽ bị nhận ra, thì thật sự đi đời nhà ma rồi.

Vân Mặc Vận nâng ly uống một ngụm rượu, khóe môi chậm rãi nở nụ cười, bộ dạng thâm ý: “Thật ra thì, cậu cũng không nhất định phải làm phạm nhân, tôi nhớ năm nay cậu 25 tuổi, cách 26 tuổi, cũng chỉ có một năm, cần gì chứ?”

“Một năm cũng là tốt rồi, hơn nữa, tôi cũng không nhất định thất bại, nói không chừng ở chỗ này trong vòng một năm là tôi có thể giải quyết bốn người con gái kia, hoặc là, tôi có thể dùng phương pháp thứ hai, nếu không nữa thì, tôi cứ ‘giả chết’ …. Tóm lại , tôi tuyệt đối không làm chuyện lừa gạt để cậu nhỏ chịu khuất phục!”

Luật pháp của lãnh địa Eros, tiền đề gì, giới hạn gì, đều là tăng thêm gánh nặng lên trên người của anh, 25 năm qua lúc nào anh cũng muốn bỏ rơi cái gánh nặng này, nhưng hôm nay kỳ hạn cũng sắp đến. . . . . .

“Thần Hi, cậu nói loại thứ hai là gì?”

Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
Chương 4: Nửa Đêm Mất Hồn (2)



Âu Húc Nhật biết chuyện bốn’ vị hôn thê’ kia, nhưng loại phương pháp thứ hai có thể trốn tránh thừa kế vương vị thì anh thật sự là không biết.

Quý Thần Hi nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, ai ôi thở dài: “Chuyện bốn người phụ nữ phiền toái kia các người cũng biết, tôi ghét họ, từ nhỏ đã ghét rồi, cho nên tôi tuyệt đối không muốn chọn một trong các cô ấy trở thành vợ của tôi, cái này cậu nhỏ của tôi cũng biết rất rõ, cho nên ông ấy liền chỉnh sửa điều khoản thừa kế vương vị.”

“Nói chính xác là ngoài trừ cưới bốn vị kia, vẫn còn biện pháp khác?”

Quý Thần Hi gật đầu: “Loại thứ hai chính là, trước lúc tôi 26 tuổi, tôi nhất định phải có một đứa con trai ruột, cũng chính là sự lựa chọn người thừa kế thứ hai, cậu nhỏ có thể tuyên bố lúc đó tôi thừa kế vương vị ở tuổi 35, hoặc là do con cháu tôi thừa kế. Nhưng nếu như không có, vậy lúc 26 tuổi tôi nhất định phải trở về công quốc Eros lên ngôi trở thành quốc vương.”

Mẹ của Quý Thần Hi là đệ nhất công chúa của Eros, vào ba mươi năm trước gả cho Quý Uyên là tộc trưởng bộ tộc họ Quý nổi tiếng ngày xưa của Trung Quốc, sinh hạ một đứa con trai chính là Quý Thần Hi, mà em trai của mẹ Quý Thần Hi chính là Nors hiện là quốc vương đương nhiệm của công quốc Eros. Nghe nói, bệ hạ Nors lúc tuổi trẻ mất đi người con gái yêu mến nhất nên cả đời không lập gia đình, cũng không có người đời sau nào, vì vậy, Quý Thần Hi thuận lý thành chương thành người đầu tiên nối nghiệp vương vị, cũng là người nối nghiệp duy nhất. Nếu như Quý Thần Hi không chịu thừa kế vương vị, vậy nhất định do con cháu của Quý Thần Hi thừa kế, chỉ sợ Quý Thần Hi trở về cô nhi viện … , cho nên nhấn mạnh phải là ruột thịt. An bài như vậy cũng có thể nói là hợp lẽ rồi.

“Cho nên, cậu muốn tìm một người phụ nữ sanh con cho cậu?” Âu Húc Nhật cảm thấy đây là con đường duy nhất Quý Thần Hi có thể đi, về phần giả chết, với danh hiệu chuyên gia khoa tim não hạng nhất toàn thế giới của anh ta, giả chết thực sự là không thực tế lắm.

“Trừ phi tôi muốn bị bốn người con gái kia phiền chết, hoặc là giả chết, nếu như đều là chết, thì tôi tình nguyện tìm sống trong cái chết, tìm phụ nữ sanh con.”

“Vậy cậu định cưới cô ta?” Anh hỏi ra vấn đề mình cũng biết đáp án.

“Please! Cậu cũng không phải không biết, sao tôi có thể làm những chuyện mắc kẹt mình?” Quý Thần Hi cắt ngang Âu Húc Nhật, nâng ly uống một hớp, chậm rãi trả lời: “Tôi chỉ muốn đứa nhỏ, về phần người phụ nữ tôi không muốn, cô ta sanh đứa nhỏ xong, muốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Chỉ cần về sau vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mắt tôi, cũng không được xuất hiện ở trước mắt con trai tôi là được rồi.”

“Vô sỉ”

Người con trai áo đen ngồi ở bên cạnh vẫn im lặng lạnh lùng mắng một câu.

“Thừa Viêm, trước khi chửi tôi phải suy nghĩ cho kỹ, cậu đừng nói với tôi, cậu sẽ lấy một người phụ nữ xa lạ sinh con cho cậu.” Quý Thần Hi tà tà liếc mắt, dửng dưng.

“Tôi sẽ không giống như cậu vậy. Có cam kết thì nhất định phải hoàn thành, đây là trách nhiệm của người đàn ông.” Long Thừa Viêm lạnh lùng ném một câu, bắt đầu nâng ly uống rượu.

“Camkết? Tôi khuyên cậu chính là chuẩn bị hoàn thành cam kết mười năm trước kia đi!”

Mười năm nay mỗi lần nhớ tới chuyện này, muốn mắng vô sỉ cũng không nên là anh.

Nhắc tới chuyện này, Long Thừa Viêm không thèm nói nữa.

“Thần Hi, cậu có thể bảo đảm không bị phụ nữ hoặc là hôn nhân ràng buộc?” Xét thấy tình trạng hiện giờ của Vân Mặc Vận, Âu Húc Nhật hơi hoài nghi số mạng tương lai của người bạn này.

“Tôi chắc chắn sẽ không vì một phụ nữ mà buông tha tự do, càng sẽ không quyết tâm muốn kết hôn với người thậm chí ở người nhà không cảm kích xuống trạng thái hoa chiêu dùng hết, lại tính toán, lại sử lừa gạt”

Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
Chương 5: Số Phận (1)



“Cậu sẽ vì những lời nói hôm nay mà trả giá rất lớn.” Vân Mặc Vận không nhanh không chậm giáng trả một câu bóng gió: “Không lâu nữa đâu.”

“Phải không? Tôi sẽ xem, cậu cũng như Thừa Viêm, vẫn là giải quyết chuyện Thi Nguyệt nhà cậu trước đi!” Quý Thần Hi không để ý tới anh, đôi mắt khóa vào một phụ nữ mới vừa tiến vào cửa.

Theo ánh mắt của anh, Vân Mặc Vận cũng nhìn thấy ‘ cô ấy ‘.

Một cái chuông gió treo ở nơi cửa, một tiếng “đinh linh –” chính là báo trước có một người phụ nữ đến muốn uống say.

Tóc dài được cột lại, trên khuôn mặt lạnh lùng, đồ trang sức không có bất cứ màu sắc gì, váy liền áo sợi tơ màu xanh lam làm nổi lên thân hình cô rất mảnh khảnh, trên cổ tay mang một vòng hạt tinh thể thủy tinh, lúc cô nâng tay lên vén mái tóc qua bên tai thì bị ánh đèn muôn màu chiếu ra, đôi mắt trong suốt, so với thủy tinh trên cổ tay cô còn sáng hơn mấy phần, khóe miệng khẽ nhếch, làm sao cũng không thấy nụ cười, cử chỉ, phong thái cũng đầy nhẹ nhàng.

Người phụ nữ này, chỉ đứng ở nơi đó, giống như. . . . . . Một đóa hoa sen đúc băng. . . . . .

Không đẹp, không xinh, lại có mùi vị của cô đơn, cô một chén lại một chén, hào phóng uống rượu mạnh, trong đó có sự tuyệt vọng u ám đã không thoát khỏi mắt của Quý Thần Hi, thấy khóe mắt cô chảy ra lệ, Quý Thần Hi cũng ngồi không yên nữa, cầm ly rượu, đi về phía cô.

“Xem ra, Thần Hi chẳng bao lâu nữa, thật sự là không lâu. . . . . .” Vân Mặc Vận lẩm bẩm cười, ba người vừa cụng ly, hẹn ngầm nhìn cuộc vui.

“Tiểu thư, cô muốn uống gì?”

Ngồi ở trước quầy bar, Tô Mạt lạnh nhạt liếc mắt nhìn thực đơn rượu, đôi mắt chớp chớp: “Anh, cho tôi một ly rượu có thể say.”

“Tequila” Người pha rượu để một ly rượu ở trước mắt cô, mỉm cười: “Đây là loại rượu mạnh đàn ông rất thích, tôi nghĩ, bây giờ cô muốn có lẽ là cái này.”

“Cho tôi, vĩnh viễn không phải là tôi muốn.” Tô Mạt không biết là đang đáp lại người pha rượu hay là đang đáp lại mình, nâng ly rượu lên, lắc lắc chất lỏng trong ly, nhìn xuyên qua chất lỏng màu vàng nhạt, cô lại nhìn thấy ba năm trước đây. . . . . .

“Tô Mạt, gả cho anh!” Dòng người tấp nập, ở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố H, người đàn ông anh tuấn đó quỳ một gối xuống trước mình, tiếp nhận ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, la lớn: “Tất cả mọi người làm chứng, tôi Lưu Lăng là thật tâm yêu Tô Mạt, bắt đầu từ hôm nay, anh nhất định sẽ dùng tính mạng bảo vệ em, suốt cả đời làm bạn ở bên cạnh em, xin hãy gả cho anh!”

Hoa tươi, không quan trọng, tình yêu, không cần vội. Nhưng mà, là lời nói của anh ta sao.

Tính mạng, đối với người sống ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, không biết sinh mạng mình đến từ đâu như cô, điều này quan trọng biết bao. Nhưng người con trai này, lại dùng tính mạng, sẵn lòng bảo vệ cô. Như vậy, cô còn phải lo lắng chuyện gì nữa.

Nhàn nhạt, ánh mắt cô không có dao động, lại nhận lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong tay anh: “Được, tôi gả.”

Ba năm, không, xác thực mà nói là vừa bắt đầu, ngay lúc đó anh ta đã lừa gạt cô, sinh mạng cái gì, lời thề cái gì, thế giới này, còn có yêu sao?

Tô Mạt lại lắc lư thân cái ly, bình tĩnh, uống một hơi cạn sạch.

Cay, rất cay.

Rượu dọc theo cổ họng chảy vào thực quản, sau đó rơi vào trong dạ dày, vì vậy, toàn thân cũng không có gì sánh được.

“Cho tôi thêm một ly!”

Ly thứ hai, ánh mắt cô hơi lờ mờ.

“Tô Mạt, Lưu Lăng vốn không yêu cô, anh ấy cưới cô, chỉ là vì bệnh viện Cửu Long, cô là người sở hữu mảnh đất này, cho nên anh ấy mới cưới cô.”

Ly thứ ba, khóe môi cô hơi có ý cười.

“Tô Mạt, tôi mang thai con của Lưu Lăng, mà cô gả cho anh ấy ba năm lại không có gì, bác trai bác gái Lưu đã sớm không hài lòng với cô, cô nên thức thời một chút mà ly hôn đi!”

Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
Chương 6: Số Phận (2)



Ly thứ tư, cô cắn cánh môi, ánh mắt lạc lõng.

“Abby, hãy nghe anh nói, anh cưới cô ta chỉ vì mảnh đất kia thôi, rất nhanh anh sẽ ly hôn với cô ta, ngoan, bảo bối, chờ một chút, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lưu”

Ly thứ năm, khóe mắt cô, một giọt nước mắt trong suốt, lóe ra tia bi thương, chợt lóe rồi biến mất.

“Mạt Mạt, đứa trẻ ngoan, Cô Nhi Viện không thể nào kinh doanh nữa, bà nội cũng không còn khoẻ, khế đất này giao cho con, con phải giữ cho tốt.”

Ly thứ sáu cô mới vừa nâng ly rượu lên, sau lưng liền có một cánh tay vòng qua, đặt một ly rượu màu lam nhạt ở trước người của cô trên quầy bar.

Quay người lại, là một người con trai trẻ tuổi rất tuấn tú, cười nói với cô: “Mặt trăng màu lam, thử xem.”

Không hỏi mục đích đến của đối phương, mặc kệ lai lịch chén rượu này, Tô Mạt nâng ly rượu lên uống một hớp.

“Cô” Lần đầu tiên Quý Thần Hi không biết giao tiếp với con gái như thế nào.

Cô gái này thực kỳ quái, cô ấy không nên xuất hiện ở nơi này, ít nhất, không nên dùng loại trạng thái này xuất hiện ở đây. Cô ấy nên lạnh lùng nở rộ ở trong đám người, mà không phải thê lương uống say mê mang. Cho nên, anh không biết nên dùng đề tài gì để tiếp tục.

“Anh tên gì.” Tô Mạt cầm ly rượu thứ sáu của tối nay, ánh mắt tự do nhìn Quý Thần Hi.

“Quý Thần Hi” Anh nói ra tên của mình.

Người đàn ông này thật xuất sắc, đầu óc Tô Mạt đã mơ hồ mà còn thu nhận toàn bộ về Quý Thần Hi vào.

Ngũ quan tuấn tú, khí chất cao quý, cả người quần áo thoải mái chất liệu tốt được cắt may vừa người, tóc đen như người Mêxico, tinh tế không giống màu vàng của người phương Đông, mà Tô Mạt hơi sợ chớp đôi mắt một cái, ánh mắt của anh hình như là màu lam hỗn hợp với máu? Hay là kính sát tròng.

“Đôi mắt của anh là màu lam.” Tô Mạt lẩm bẩm nói ra phỏng đoán của mình.

Chưa từng có ai hoài nghi màu sắc của đôi mắt mình, Quý Thần Hi kinh ngạc cô nhạy cảm, đưa tay lấy xuống kính sát tròng đổi màu trong mắt. Một đôi mắt xanh thẳm giống như biển cả thông thấu, khóa Tô Mạt lại.

“Ánh mắt đẹp quá.”

Tô Mạt vươn tay, muốn đụng vào đôi mắt của anh, cũng không cẩn thận mà làm ngã mấy cái ly không trước cánh tay.

“Cô uống say rồi.” Quý Thần Hi một tay đỡ Tô Mạt, một tay đặt ly rượu ở nơi hơi xa, sợ cô sẽ làm ngã nữa.

“Tôi say? Đúng là tôi muốn say.” Tô Mạt lạnh nhạt cười, cho dù say, cô vẫn lạnh lùng như cũ.

“Cô tên gì?”Quý Thần Hi muốn biết tên của cô, cô gái này thật sự quá kỳ quái, nhìn thấy cô, anh hình như có một cảm giác nói không ra lời.

Tên

Mạt Mạt Tô Mạt bà xã

Không muốn nói cho anh biết, những tên này đều bị người gọi qua rồi, không muốn

“Tô Tô”

“Tô Tô” Quý Thần Hi biết cô không nói ra tên thật của mình, nhưng anh cũng không để ý, Tô Tô, rất thích hợp với cô.

“Tô Tô, nghe này, cô đã say, đừng uống nữa.” Quý Thần Hi ngăn cản cô lấy ly Tequila thứ bảy.

“Anh, tại sao anh không để cho tôi uống?” Tô Mạt kéo tay Quý Thần Hi, ý muốn đoạt lấy cái ly từ trong tay anh.

Ngón tay mảnh khảnh khoác lên trên tay Quý Thần Hi, hình như, có một dòng điện kỳ dị nhảy qua, Quý Thần Hi cảm thấy trong lòng mình có một cỗ chua ấm, làm anh ngẩn ra.

Thuận lợi đoạt lấy ly rượu, Tô Mạt cười, uống một hớp.

Rượu thật sự là một thứ đồ tốt, uống uống, có thể quên rất nhiều người, rất nhiều việc.

Cô say, nhưng cô không say khướt, chỉ gác cằm ở trên quầy bar, chờ người pha rượu cho cô ly rượu thứ tám.

Người pha rượu bưng lên ly Tequila thứ tám tối nay lại bị Quý Thần Hi giành, uống một hớp cạn sạch, sau thử đỡ cô dậy.

Cô đẩy tay của anh ra: “Tôi không có say không cần đỡ tôi.”

Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
Chương 7: Mượn Rượu Tiêu Sầu



Quý Thần Hi nhìn kỹ ánh mắt đỏ của cô một chút, tuyệt đối không tin cô không uống say, nhưng cô say, càng khiến cho anh có loại cảm giác kỳ quái, rõ ràng là nhìn cô, thì muốn đụng vào cô, thật sự chạm vào cô thì cảm giác lại muốn ôm chặt hơn. . . . . .

Trước khi không hoàn toàn luân hãm vào loại cảm giác không hiểu này, Quý Thần Hi khiến mình dừng lại.

“Anh nói, đến tột cùng tôi vì cái gì?” Tô Mạt giơ cái ly trống rỗng, chê cười: “Gả cho anh ta, không phải vì tình yêu, mà là vì một câu nói. . . . . . Một câu nói. . . . . . Bị mất kiếp này. . . . . . Đời này kiếp này tôi đây. . . . . .”

Gả!

Đôi mắt Quý Thần Hi đột nhiên mở to. Anh nghe thấy một chữ, gả! Cô. . . . . .Cô vậy mà đã kết hôn rồi!

Quý Thần Hi nắm tay của cô, cẩn thận lướt qua mỗi một đầu ngón tay, nhưng không có tìm được chiếc nhẫn tượng trưng cho hôn nhân.

“Cô, kết hôn?”

“Kết hôn. . . . . .”Tô Mạt gật gù đắc ý, trong mắt nhiều tia buồn bã: “Tôi kết hôn, nhưng. . . . . . bây giờ tôi đã ly hôn. . . . . . A, ly hôn, thật tốt. . . . . . Tôi còn lại một mình, một mình tiếp tục sinh tồn ở trên đời này. . . . . . Vĩnh viễn, đều là một mình.”

Ly hôn, thật tốt. Quý Thần Hi thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, cô ấy đã ly hôn, theo như lời của cô, thật tốt.

Tô Mạt lại giơ ly thủy tinh lên, hướng về phía ánh đèn quầy bar, khúc xạ ly thủy tinh hiện ra ánh sáng động lòng người, khiến thần trí cô đã không tỉnh táo càng thêm hoa mắt.

“Cẩn thận –”Quý Thần Hi sợ cô không nắm được cái ly, trước một bước nhẹ nhàng gở ly xuống, cũng thuận tiện nắm chặt lấy tay cô.

“Quý Thần Hi” Cô nhìn hai tay của bọn họ giao nhau, ngón tay của anh, nắm cô, không chịu buông ra.

“Ừ?”

“Anh nắm tôi. . . . . . Có phải muốn chơi trò chơi với tôi hay không.”

“Trò chơi?” Anh không hiểu ý của cô.

“Được đặt tên là, trò chơi tình yêu .”

Rượu cồn cuối cùng có tác dụng, bây giờ Tô Mạt biết, rượu cồn, có thể kích thích cô, khiến cô lớn mật, khiến cô điên cuồng.

Quý Thần Hi biết mình nên cự tuyệt, người con gái tên ‘ Tô Tô’ này bây giờ thần trí không ổn định, nói ra cũng không phải nghiêm túc, nhưng anh thì khác, anh có lý trí cũng nghiêm túc, cho nên anh nên cự tuyệt. . . . . . Nhưng, anh nhìn thấy ngũ quan xinh đẹp của cô lại toả ra một nụ cười mị hoặc, nhất là ánh mắt, ánh mắt của cô đen bóng, giống như có thể hấp dẫn anh đi vào hoàn toàn. . . . . . Khiến anh không thể chống đỡ được, không thể cự tuyệt.

Quý Thần Hi hít một hơi thật sâu, nở nụ cười, kéo cô qua, để cô tựa vào ngực mình, ở bên tai cô nói ra nhẹ nhàng: “Tối nay, như lời em nói, sẽ nhất định cả đời”

“Cả đời, thì cả đời” Đầu ngón tay Tô Mạt di chuyển dọc theo gò má tuấn tú của anh, ngẩng đầu nhìn mắt màu lam của anh, xinh đẹp, cao quý, khiến cô không dời ánh mắt . . . . . .

“Thần Hi, thật sự mang cô ấy đi “

Nhìn thấy Quý Thần Hi ôm ngang người con gái đã say đi, Long Thừa Viêm chỉ nói một câu.

“Xem ra, Thần Hi đã chọn cô gái kia” Âu Húc Nhật xoay người hỏi Vân Mặc Vận: “Anh cảm thấy, Thần Hi sẽ đợi cô ấy sanh xong hài tử thì rời khỏi cô ấy sao?”

Vân Mặc Vận chậm rãi uống cạn ly cuối cùng của tối nay, mỉm cười sâu sắc: “Sợ là sợ, bị rời khỏi không phải là cô ấy, mà là cậu ấy.”

Anh chỉ nói hai ‘người’, hai người đang ngồi cũng hiểu rõ, mới vừa rồi, Quý Thần Hi đã động tâm.

“Cô gái kia có vấn đề?”

Nếu không, một cô gái bình thường sao lại cự tuyệt một vị vương tử thứ thiệt đây?

“Không phải là cô gái kia có vấn đề, mà là Thần Hi có vấn đề” Nắm chìa khóa xe lên, Vân Mặc Vận trước bấm số điện thoại của bạn gái thân yêu Liễu Thi Nguyệt sau công bố đáp án: “Cô gái kia, là phu nhân Tổng giám đốc tập đoàn y liệu Cửu Long, cũng là người cho thuê đất bệnh viện Cửu Long, mà theo tôi được biết, chồng của cô gái kia vẫn còn khoẻ mạnh.”

Vân Mặc Vận kiên nhẫn làm mặt dày gõ cửa phòng Liễu Thi Nguyệt, mà Âu Húc Nhật và Long Thừa Viêm tiếp tục uống với nhau.

“Thừa Viêm”

“Ừ”

“Cậu nói, trận ‘ ngoại tình’ này của Thần Hi có phải sẽ kết thúc thê thảm hay không?”

“Sẽ không”

“A?”

“Nếu như cậu ấy yêu, tôi sẽ khiến cho chồng của cô gái đó ‘ không khoẻ mạnh’”

“. . . . . .”

Âu Húc Nhật thông minh không nói tiếp nữa, anh thật sự không muốn khiến cho thủ lĩnh xã hội đen ” Long tộc” lớn nhất toàn cầu đi chế tạo bi kịch nhân gian như thế, cho dù, anh ta đều cho rằng lấy hạnh phúc của bạn tốt mình đi đầu.

Không có cách nào, mọi người đều ích kỷ , nếu như Thần Hi có thể hạnh phúc, như vậy bất hạnh, hãy để cho người khác tiếp nhận thôi.

Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
Chương 8: Cô Ấy Gọi Là Tô Mạt



Quý Thần Hi nhẹ nhàng đặt cô gái ở trong ngực lên giường lớn, kéo chăn mỏng qua đắp lên trên người cô.

Nhìn mình cả người cũng là mùi rượu, Quý Thần Hi cỡi áo ra chuẩn bị đi tắm, nhưng một tiếng chuông điện thoại vang lên. Điện thoại di động rớt ra từ trong túi váy của cô, hiện lên một dãy số không có tên, Quý Thần Hi suy nghĩ một chút rồi đè xuống phím call.

“Tô Mạt, tôi là Aimee” Giọng nói của đối phương động lòng người, lại cực kỳ khí thế, anh cũng không cho rằng Tô Tô sẽ có người bạn như thế. Quý Thần Hi không trả lời, để xem người con gái tên gọi Aimee này muốn nói gì.

“Tôi biết bây giờ cô không muốn nói chuyện, không sao, tôi nói cho cô nghe” Aimee lấy giọng điệu của người thắng cười duyên: “Tô Mạt, tôi gọi điện thoại tới đây chỉ là muốn cảm tạ cô, thật đó, bây giờ tôi chưa từng muốn cảm kích ai như vậy, xem ra cô là thứ nhất rồi.”

Ngừng lại một chút, nhận thấy được Quý Thần Hi vẫn im lặng như cũ, không suy nghĩ gì Aimee hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã sớm nói cho cô biết, Lưu Lăng thực sự yêu tôi, không phải là cô, nhưng cô lại sống chết không chịu buông anh ấy ra, hiện tại thì sao? Lưu Lăng không muốn cô rồi, anh ấy và cô ly hôn, mà cô vẫn dùng mảnh đất kia để uy hiếp anh ấy, nhưng bệnh viện Cửu Long, tòa án đã xử cho Lưu Lăng, bây giờ cái gì cô cũng không có.”

Aimee hiển nhiên cười một lúc: “Nhưng, tôi thật sự là muốn cám ơn cô, cô không có dây dưa với Lưu Lăng, bây giờ cuối cùng anh ấy cũng muốn kết hôn với tôi. Tôi và con của tôi đều cần phải cám ơn cô rồi, bởi vì cô, con của tôi được sinh ra, lại bởi vì cô, bây giờ chúng tôi có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ với Lưu Lăng, cô nói xem, đây là vận mệnh gì chứ?”

“. . . . . .”

“Cô đã không nói gì, vậy tôi cũng không miễn cưỡng cô, giấy thỏa thuận li hôn cũng đã ký tên, thì không thể hối hận. Mọi đồ vật của cô ở nhà họ Lưu tôi sẽ giúp cô ‘ loại bỏ ‘ , cô cũng không cần trở về nữa, tôi và Lưu Lăng cũng không muốn gặp lại cô nữa đâu. Cứ như vậy, tạm biệt.”

Bên tai truyền tới tiếng “Đô — đô –”, đối phương đã cắt liên lạc.

Quý Thần Hi tắt điện thoại, hít thở mấy hơi thật sâu mới bình phục tức giận gần như muốn tràn ra trái tim.

Lưu Lăng, chính là chồng của Tô Tô, không! Là chồng trước!

Aimee, chính là vợ bé bên ngoài của Lưu Lăng, bây giờ đi dần từng bước!

Bệnh viện Cửu Long là của Tô Tô, nhưng bây giờ bị vợ bé và chồng trước nuốt trọn!

Quý Thần Hi sắp xếp ý nghĩ xong, nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn Tô Mạt xoay người đá văng chăn ra.

Dáng người đường cong ngủ nghiêng của cô gái rất đẹp, đôi chân thon thả sát vào nhau, váy bị cô bị tốc lên, lộ phần eo thon thả mượt mà, cầu vai chảy xuống một nửa, bờ vai nhẵn mịn lộ ra trong không khí, trước ngực phập phồng, tiếng hít thở cạn, nhưng đã quấy rầy đến anh vị khách đứng xem này.

Vải quần nhỏ làm bằng tơ lụa sáng mịn, dán lên bụng phẳng của cô, sắc mặt đỏ hồng, lay động linh hồn. . . . . .

Quý Thần Hi ý thức được mình ngừng thở đã lâu, từ từ dời ánh mắt đi chỗ khác.

Đột nhiên cảm thấy trong lòng có một tia không cam lòng.

Trên người anh dính đầy mùi rượu, chỉ cần gọi quản lý khách sạn đưa một bộ quần áo ở nhà lên, đi ra phòng tắm độc lập bên ngoài tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong chuẩn bị đến một phòng khác ngủ.

Đã sắp sáng rồi, nhưng anh vẫn không ngủ được, kết nối với Computer bắt đầu xử lý chuyện kinh doanh chữa bệnh toàn cầu của nhà họ Quý, nghiên cứu cẩn thận từng hàng bảng giá và ca bệnh xong, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian vừa vặn chỉ 12 giờ. Dựa vào thành ghế nhìn bên ngoài cửa sổ, đây là khách sạn lớn nhất thành phố H, tọa lạc trên bờ hồ Nguyệt Lạc, anh đang tầng 49 phòng cuối cùng của tầng lầu nhìn xuống dưới, sóng gợn lăn tăn , nước mênh mông dị thường. . . . . .

Cô ấy là Tô Mạt . . . . . . Mạt. . . . . . Là Mạt Molly nhé, cô ấy thật sự rất giống hoa lài, xinh đẹp, động lòng người.

Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử
Chương 9: Tham Hoan Cả Đêm (1)



Đang định xoay người tiếp tục xử lý công việc, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng “Phanh”.

Quý Thần Hi theo phản xạ đứng lên, ném xuống hồ sơ bệnh lý đang xử lý một nửa, phòng ngủ chính không có người, lòng anh căng thẳng, về sau mới nghe động tĩnh ở phòng vệ sinh, men theo tiếng động mà đi qua –

Cô gái này say khướt rồi mà còn nhớ rõ muốn tắm, đáng tiếc cả người đều té xuống bên cạnh bồn tắm.

Thở phào một hơi, cũng may cô ấy không sao.

Quý Thần Hi dìu cô ấy lên, không biết sao cô ấy luôn muốn vùng thoát khỏi tay của anh. Nhưng anh buông lỏng cô ra, cô sẽ trượt xuống đất.

Quý Thần Hi cắn răng nghiến lợi: “Tô Tô!”

Gọi cô ấy Tô Mạt, nhất định cô ấy cũng sẽ không đáp lại, huống chi là “Tô Tô”, cô ấy sẽ trả lời sao?

Anh gở vòi hoa sen xuống, mở nước nóng, dọn dẹp hiện trường, nhìn vài sợi tóc ướt của cô dính vào trên mặt, chỉ cảm thấy đau lòng, ra ngoài lúc đi vào cầm cái áo sơ mi, nhẹ nhàng vỗ mặt của cô ấy: “Tô Tô.”

Quý Thần Hi cầm khăn tắm bao lấy cô, giúp cô thay áo ướt, rồi mặc áo sơ mi của anh, bế cô đi ra ngoài.

Áo quá lớn, chung quanh thông thoáng, cô vừa vặn mình, Quý Thần Hi liền hô hấp không ổn định.

Bụng của cô phẳng, trắng nõn mượt mà.

Ngón tay của anh như bị lực lượng vô hình tác động, giống như bị ma ám, khẽ xoa lên cô. Cô hơi tỉnh, ngón tay của anh di chuyển xuống dưới thân thể, Quý Thần Hi cho là lực đạo của ngón tay mình làm đau cô ấy, hơi hốt hoảng lấy tay ra, “Đau ?”

Cô không lên tiếng, nhưng mày nhíu càng chặt hơn.

Trong đầu Quý Thần Hi, giọng của người con gái tên là xxxn lại vang lên, mặc dù anh biết cô không bao lâu, nhưng không hiểu sao, dù cho anh biết cô là người như vậy, cho dù cau mày, rồi lại miễn cưỡng mình mỉm cười, nước mắt của cô, dường như chữ viết rơi xuống trên tờ giấy, cũng giống như rơi xuống hồ nước, khiến cho hồ nước bình tĩnh dâng lên những gợn sóng lăn tăn.

Làm đảo loạn tim của anh.

Quý Thần Hi không muốn thừa nhận, anh đau.

Nơi nào đó trong trái tim. Thân là bác sĩ tim não số một thế giới, cũng không tự cứu được.

Ngọn nguồn đau khổ của cô, có phải là do chồng trước của cô hay không?

Quý Thần Hi quả thực chỉ muốn xoa nhẹ lên nỗi khổ đau của cô, cúi đầu, một nụ hôn rơi vào giữa lông mày cô.

Cái hôn kỳ dị đó, thương xót nhã nhặn, khiến Tô Mạt hơi mở mắt, cô cho là mình lại nằm mộng, nhìn gương mặt này gần ngay trước mắt.

Đôi mắt màu xanh giống như bầu trời, tóc đen đẹp trai, trong mắt mang mềm mại, người này, không phải là người cô quen biết càng không thể nào là chồng trước luôn miệng nói yêu cô. Nhưng, người đàn ông xa lạ này tại sao muốn dùng cái loại mềm mại nồng đậm, gần như muốn hòa tan ánh mắt của cô nhìn cô?

Chẳng lẽ là trên thực tế không có được loại cảm giác được coi trọng này, như vậy, trong mộng có tư cách có được phải không?

Cô nhẹ nhàng: “Quý Thần Hi?”

Miệng nói chuyện bị hôn lên.

Ở trong mộng Tô Mạt nghe một người đàn ông dịu dàng nói: “Là anh”

Tô Mạt cảm giác được, đôi tay xa lạ tới lui tuần tra ở bụng của cô

Đầu người, tóc mềm mại, đầu lưỡi giảo hoạt, từng tê dại từ bụng tới tứ chi, tiếng thở dốc đè nén từng tia một truyền vào lỗ tai, là hơi thở của ai, cô đang rơi vào trần gian? Suy nghĩ của cô một mảnh hỗn độn, thân thể bị nhét vào trong lồng ngực mạnh mẽ.

Là tiếng lòng của ai nhảy, đè ngực non mềm của cô, bức cô hít thở không thông?

************************

Trong nháy mắt nhảy lên bỏ chạy đi, phần phật, phần phật, cháy rồi sao