Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - [Truyện] Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: [Truyện] Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
Tác Giả : Tịch Mộng
Thể loại : Ngôn Tình
Nguồn : sstruyen.com/doc-truyen/ngon-tinh/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/3592.html

Bạn đang đọc truyện Cưng chiều: bảo hộ vợ yêu của tác giả Tịch Mộng trên website đọc truyện online. Mười ba tuổi, cô cứu anh cả người đầy vết thương, từ đó về sau bên người cô có nhiều người thần bí bảo hộ. Mười bốn tuổi, cô vừa bị người nhà đuổi ra khỏi nhà, thì người thần bí lập tức xuất hiện thu nhận cô, mỗi lần gặp nạn, đều có người kịp thời ra tay cứu giúp. Người thần bí này, về sau trong lòng anh chôn dấu vết xuống thật sâu, cô muốn tìm để biết người thần bí là ai, nhưng mà mặc kệ cô cố gắng thế nào, cũng hoàn toàn không biết gì cả. Mười tám tuổi, lần đầu đi quán bar, lại bị người ta hạ mê dược, cô ở duới tác dụng của dược tính, té nhào vào một người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc, cho anh ăn sạch sẽ. "Tôi bị một người đàn ông XXOO rồi, không đúng, là tôi đem một người đàn ông XXOO ." Một cô gái giống như đứa nhỏ đang làm sai, chột dạ nói. "Tôi cũng bị một cô gái XXOO rồi, không đúng, là tôi cũng đem một cô gái XXOO ." Một tên con trai gian tà đáp trả. Song đến khi người thần bí đích thực vạch trần với cô thì lại khiếp sợ không thôi, mang theo dũng khí, chạy trối chết. Sáu năm sau, người thần bí xuất hiện lần nữa, anh tiếp tục bảo vệ cô. . . . . . . . "Tại sao phải trốn?" Anh cưng chìu mà chất vấn. "Bởi vì quá sợ đi, cho nên lựa chọn trốn tránh." Cô ngoan ngoãn trả lời. "Trừ phi anh chết, em mới có thể đi, cho nên em không được trốn tránh." Nội dung vở kịch của Bảo Bảo: "Ba, đêm nay mẹ hẹn hò, chấp hành kế hoạch A của chúng ta." "Ba , ngày mai có người cầu hôn với mẹ, chấp hành kế hoạch B của chúng ta." "Ba , có người định đóng gói mẹ mang đi, chấp hành kế hoạch AB của chúng ta."



Một cô bé mười ba tuổi, cầm thùng gỗ thật to, ở bên dòng suối cố hết sức gánh cho non nửa thùng nước, mất rất nhiều sức lực mới đem nửa thùng nước lên tới trên bờ, lúc này cô đã mệt mỏi ở trên mặt đất, mở miệng to để thở.

Cô phải tưới cho xong đất trồng rau trước khi trời tối, bằng không sẽ không có cơm ăn, nhưng cô biết rõ, mặc kệ cô có làm xong hay không, Bà mẹ kế cũng sẽ ăn hết thức ăn, dù cho có đồ ăn thừa cơm thừa, cũng sẽ đem rửa đi, sẽ không để lại cho cô ăn, mà ba của cô cũng chỉ sẽ ngồi ở một bên mà nhìn, mặc kệ sống chết của cô, dù uốn quan tâm, chỉ sợ cũng bất lực.

Ngãi Giai Giai vứt bỏ tất cả ý nghĩ không chịu nổi, cố gắng đứng lên, muốn tiếp tục làm việc, nhưng lại đột nhiên phát hiện khe suối biến thành màu đỏ.

Khe suối mới vừa rồi còn trong suốt, sao thoáng cái đã biến thành màu đỏ rồi, nơi này là một sơn thôn nhỏ, căn bản không có ô nhiễm gì, sao khe suối có thể biến màu?

Ngãi Giai Giai theo màu đỏ của khe suối nhìn lại, mang theo lòng hiếu kỳ, dọc theo vị trí trên mà đi thẳng, không bao lâu thì nhìn thấy một người ngã ở bên dòng suối, cánh tay có máu đang ngâm ở trong khe suối, lập tức cả khe suối bị nhiễm đỏ. Nhìn kỹ, phát hiện là một gã đàn ông, gã đàn ông này khoảng chừng hai mươi tuổi, trên mặt đều là máu tươi, làm cô không thấy rõ ngũ quan của anh.

Cô nên làm gì bây giờ, có nên cứu anh trai này hay không đây, nhưng cô phải làm như thế nào để cứu, nếu như đem anh về nhà, nhất định sẽ bị Bà mẹ kế đá văng ra, rồi sau đó sẽ ra sức đánh cô một trận, đến lúc đó còn có thể liên lụy đến anh trai này, vẫn là không nên đem anh về nhà, nên giúp đỡ anh trai này như thế nào?

"Anh ơi, anh bị sao thế này?" Ngãi Giai Giai đi đến bên cạnh gã đàn ông, ngồi xổm xuống, sợ hãi nhìn anh.

Cả người toàn máu, vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy, dù trong lòng tràn ngập sợ hãi, nhưng mà lương tâm nói cho cô biết, không thể thấy chết mà không cứu được, bằng không mẹ ở trên thiên đường sẽ trách tội cô.

"Anh ơi, anh có thể nghe em nói chuyện không?" Ngãi Giai Giai dịu dàng hỏi, duỗi bàn tay nhỏ bé khô ráo ra, nhẹ nhàng đụng anh một cái, sau lại lập tức thu tay trở về.

"Anh ơi ——"

"Ừ ——" Gã đàn ông ở trên mặt đất nghe gọi, khổ sở rên một tiếng, sau đó lại bất động.

"Anh à, anh chịu đựng một chút, em sẽ cứu anh ngay lập tức."

Ngãi Giai Giai nghe được tiếng rên rất nhỏ của người trên mặt đất, biết anh còn sống, vì vậy cố sức kéo người, cô dùng thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, đẩy lấy thân thể của gã đàn ông, đi đến phòng cỏ tranh nhỏ của cô ở.

Từ nhỏ luôn làm nhiều việc nặng, khiến cô tuổi nhỏ, nhưng lại có lực không nhỏ, bằng không cũng không vịn nổi một gã đàn ông lớn như vậy.

Bà mẹ kế là người phụ nữ vô cùng hung hãn, không cho cô ở trong nhà, cô chỉ có một gian phòng cỏ tranh nhỏ cũ nát làm nơi sống ở, nhưng mà cô tuyệt đối không ôm oán hận.

Bởi vì mẹ có nói qua, lấy việc phàn nàn là vô dụng, tất cả nên nhìn về phía trước, chỉ cần cố gắng, sẽ thấy ánh mặt trời.

Mỗi một câu của mẹ khiến cô nhớ rất rõ, mỗi khi thương tâm khổ sở, thể xác và tinh thần mệt mỏi, cô sẽ nhớ lại lời mẹ đã nói, như vậy sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Ngãi Giai Giai mất sức của chín trâu hai hổ mới đem gã đàn ông đến phòng cỏ tranh nhỏ của cô, sau đó đặt ngang anh ở trên mặt đất ở trên tấm chiếu cũ nát. Lúc này đã gần tối, nghĩ đã sắp đến trời tối, nên cô phải thừa dịp trời còn chưa tối, mà đi tìm chút thảo dược, chờ đến khi trời tối hẳn, sợ là cái gì cũng nhìn không được.

"Anh ơi, trước tiên anh kiên nhẫn một chút, em đi tìm thảo dược, rất nhanh sẽ trở lại ." Nhẹ nhàng nói ở bên tai gã đàn ông xong thì cô đi, rồi sau đó lấy một cái chăn cứng đắp lên trên người anh.

Cô thường xuyên bị bà mẹ kế đánh da tróc thịt bong, biết rõ thảo dược gì có thể trị được vết thương, cũng biết những thảo dược kia sinh trưởng ở nơi nào.

"Anh ơi, nhớ kỹ, nhất định phải chờ em trở lại, nhất định phải vượt qua, kiên trì chính là thắng lợi, chờ em." Ngãi Giai Giai dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình, cầm tay gã đàn ông, cổ vũ cho anh, sau đó lập tức chạy ra ngoài.

Tôi sẽ chờ em trở về —— trong lòng gã đàn ông trả lời.

Tuy toàn thân anh không nhúc nhích được, nhưng vẫn còn ý thức được, anh có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp nhỏ bé của cô bé kia.




Ngãi Giai Giai chạy rất nhanh ở trên con đường nhỏ của thôn quê, quần áo trên người cô cũ nát đầy vết máu, người qua đường thấy được, đều cho rằng cô bị bà mẹ kế đánh cho da tróc thịt bong, cả người đầy máu, nhưng mà chuyện như vậy mọi người đã thấy nhiều rồi, thì thấy đó nhưng cũng không thể trách, làm được chỉ có thể là cảm thán, hoặc là vụng trộm giúp đỡ cô một chút.

Bởi vì rất quen thuộc với nơi sinh trưởng của thảo dược, nên chẳng bao lâu Ngãi Giai Giai đã cầm một đống thảo dược về tới phòng cỏ tranh.

"Anh ơi, em đã trở về, bây giờ em lập tức mài thảo dược, trị liệu vết thương cho anh, anh nên chịu đựng nha." Ngãi Giai Giai vừa về tới phòng cỏ tranh, liền vội vàng nói với gã đàn ông nằm trên mặt đất, rồi sau đó lấy ra một cái chén nhỏ, mài thảo dược.

Mẹ nói qua, đối với người ở bên cạnh bờ sinh tử, nhất định phải không ngừng nói chuyện ở bên tai của người ta, không cho người ta ngủ, cho nên phải nói chuyện với người ta không ngừng.

"Anh, em gọi là Ngãi Giai Giai, tên là do mẹ em đặt, em rất thích nha, anh tên là gì vậy?"

"Thực xin lỗi anh, em quên bây giờ anh vẫn không thể nói chuyện, nhưng mà không sao, em nói cho anh nghe là đựơc. Như vậy anh sẽ không ngủ."

"Anh nè, hiện nay em đã mười ba tuổi rồi, nhưng qua mười ngày tới em sẽ mười bốn tuổi."

"Anh trai, anh đừng cảm thấy em phiền, mẹ đã nói, người bên bờ sinh tử phải không ngừng nói chuyện ở bên tai, cổ vũ cho người ta, như vậy người ta mới có thể kiên cường sống sót."

"Anh trai, thảo dược mài xong rồi, em đi múc nước rửa sạch vết thương cho anh, anh chờ em nha." Ngãi Giai Giai nói xong, liền chạy ra ngoài.

Gã đàn ông không ngừng châu lông mày, vừa rồi những gì cô bé nhỏ này nói anh đều nghe được rất rõ ràng, nhưng anh cũng cảm kích cô, nếu như không phải cô không ngừng nói léo nhéo, nói không chừng lúc này anh đã mất đi ý thức, thậm chí là tử vong.

Trong tay của Ngãi Giai Giai bưng một chậu nước, trên bờ vai treo một cái khăn mặt cũ đi đến.

"Anh trai, em đã trở về, nước là vừa gánh lên từ giếng, cho nên có hơi lạnh, anh kiên nhẫn một chút, một lúc là xong ngay." Ngãi Giai Giai vừa nói vừa rửa sạch vết thương cho anh, nhẹ nhàng cởi quần áo của anh ra, nhìn thấy mấy vết thương trên người anh mà giật mình, nhất thời cũng hít một hơi.

"Anh trai, sao ai lại nhẫn tâm chém nhiều dao ở trên người của anh như vậy a, so với mẹ hai đánh em còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều a, thật đáng thương a, ô ô ——" Ngãi Giai Giai vừa giúp người trên mặt đất rửa sạch vết thương, vừa đau lòng nước mắt chảy xuống.

Nước mắt nóng hổi nhỏ giọt lên trên thân gã đàn ông, cùng nước giếng lạnh như băng tạo nên rất rõ nét.

Gã đàn ông cảm nhận được một giọt lệ cực nóng, nhiệt độ trong lòng từ từ tăng lên.

Cô bé con này cho anh ấm áp, cô bé con vì anh mà rớt xuống nước mắt cực nóng, cô bé con này xem trọng anh, anh quyết định sẽ bảo vệ.

"Anh, bây giờ em bôi thuốc cho anh, sẽ đau nhức một chút, anh nhịn một chút nha." Ngãi Giai Giai mất một thời gian mới xử lý xong vết thương của gã đàn ông, sau đó bắt đầu bôi thuốc, mỗi một động tác đều rất dịu dàng, vừa bôi thuốc vừa dùng miệng thổi vào vết thương của anh, dùng cái này để giảm bớt đau đớn.

Gã đàn ông tuy không nhìn thấy, nhưng mà anh có thể cảm nhận được cẩn thận cùng dịu dàng của cô.

"Anh trai, mẹ em nói thảo dược này rất có tác dụng , bao anh ngày mai miệng vết thương khép liền, em đã thử qua, thật sự đó, cho nên anh không cần phải lo lắng."

"Anh trai, đợi tí nữa em đi tìm cho anh một chút gì đó để ăn, anh phải chờ em trở về nha."

"Anh trai, nếu như đau anh nên báo với em một tiếng, em sẽ nhẹ chút."

Ngãi Giai Giai vừa bôi thuốc, vừa nói không ngừng, cô lo lắng nếu cô dừng lại , người này sẽ chết đi, cho nên không dám dừng lại.

Qua hơn một giờ, cuối cùng Ngãi Giai Giai cũng bôi thuốc xong, mệt mỏi ngồi ở bên cạnh thở, không bao lâu lại tiếp tục nói.

"Anh trai, em đi tìm thức ăn cho anh, một lúc thôi sẽ trở về."

Ngãi Giai Giai nói xong, mệt mỏi đứng lên, nhìn thoáng qua gã đàn ông hôn mê trên mặt đất, sau đó rời đi.

Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu
Chương 3: Vô Cùng Mất Mát



Lúc này chắc đã là mười giờ tối rồi, lúc này người trong thôn chắc cũng đã nghỉ ngơi, bởi vậy rất yên tĩnh.

Ngãi Giai Giai lần mò lẻn vào phòng bếp nhà mình, tìm khắp tất cả mọi nơi, mới tìm được một củ khoai lang lạnh, nhưng mà cô cũng đã rất thỏa mãn, vui vẻ cầm lấy khoai lang, xem khoai lang nguội lạnh kia giống như là báu vật, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng bếp chính nhà mình, chạy về phòng cỏ tranh nhỏ của mình, song khi lúc cô trở lại phòng cỏ tranh, trong phòng đã không thấy người.

"Anh trai, anh đang ở đâu vậy?" Ngãi Giai Giai sốt ruột tìm kiếm khắp nơi.

"Anh trai, em tìm thức ăn cho anh đã trở lại rồi, anh đi ra đi!"

Ngãi Giai Giai vừa tìm, vừa hô, cuối cùng khóc lên.

"Anh trai, anh đã đi đâu, có phải là Giai Giai không tốt, làm đau anh, cho nên anh mới đi không." Ngãi Giai Giai ngồi chồm hổm trên mặt đất, không ngừng nức nở, trong lòng rất mất mát.

"Ô ô ——"

Cô tưởng lúc nãy bôi thuốc cho gã đàn ông, làm đau anh, cho nên anh mới thừa dịp lúc cô không có ở đây mà rời đi, nhưng mà Ngãi Giai Giai tuổi còn nhỏ căn bản cũng không biết rằng, một người bị trọng thương, là không có năng lực rời đi.

"Giai Giai, sao trễ rồi mà con còn ở bên ngoài khóc vậy, không phải là mẹ hai của con lại đánh con chứ?" Một người đàn bà trung niên nghe được tiếng khóc, nên đi ra cửa nhà, rồi đi đến trước mặt Ngãi Giai Giai hỏi, trong mắt tràn đầy đồng tình cùng bất đắc dĩ.

"Dì Lưu, con ——"

"Dì biết, cho con biết, hôm nay dì làm rất nhiều bánh bao, bây giờ vẫn còn, dì đi lấy vài cái cho con." Người đàn bà nói xong, vội vàng đi về nhà, cầm mấy cái bánh bao nóng hổi, sau đó lại nhớ tới Ngãi Giai Giai ở bên cạnh, kín đáo đưa bánh bao cho cô.

"Giai Giai, mau ăn đi, chắc đói bụng lắm."

"Cám ơn dì Lưu ——" Ngãi Giai Giai cảm động nói, đưa tay nhận bánh bao coi như trân bảo, mà không ăn.

Nếu như mẹ kế không chán ghét cô như thế, có lẽ tình cảnh của cô sẽ tốt hơn nhiều, tối thiểu nhất có thể như những đứa trẻ khác, rất vui vẻ mà đến trường.

“Mau đi về nghỉ ngơi đi, đừng ở bên ngoài."

"Dạ, con đi về trước, dì Lưu ngủ ngon." Ngãi Giai Giai cầm bánh bao, lễ phép cảm tạ, sau đó đi đến phòng cỏ tranh của mình.

Anh trai kia nhất định là đã đi, tuy cô không biết là anh đi như thế nào, nhưng là cô biết rõ anh trai này nhất định còn sống, nếu còn sống, thì cô cũng an tâm.

Sáng sớm hôm sau, Ngãi Giai Giai vẫn như trước đến đất trồng rau làm việc, nhưng hai mắt sưng đỏ làm người ta nhìn thấy là biết, cô khóc đã lâu, cả người thoạt nhìn rất không có tinh thần, làm việc cũng không có hăng hái, đến trưa cũng chưa làm xong một nửa việc.

"Con nhóc chết tiệt kia, tao là gọi mày tới làm việc, không phải bảo mày ngẩn người ." Đột nhiên một giọng nữ bén nhọn, mắng to.

Một người đàn bà trung niên, một người đàn bà bộ dạng chanh chua chỉ vào Ngãi Giai Giai mắng to, trên tay cầm lấy một cành roi trúc dài nhỏ, là loại đánh người rất đau, rất giống một cọp mẹ, vô cùng hung hãn.

Ngãi Giai Giai ngẩng đầu, thì thấy mẹ kế của cô hai tay chống nạnh, chỉa về phía cô mắng to, vì vậy nâng lên tinh thần làm việc, không dám lại ngây người.

"Nếu làm không xong, đừng mong được ăn cơm, nói, ngày hôm qua củ khoai lang ở phòng bếp có phải là mày ăn trộm?" Bà mẹ kế tức giận chất vấn.

"Mẹ hai, là con cầm." Ngãi Giai Giai cúi đầu thừa nhận.

"Được, tuổi còn nhỏ đã đi học trộm đồ, xem tao có cắt đứt tay của mày không." Người đàn bà nói xong, giơ roi lên chuẩn bị đánh lên trên người Ngãi Giai Giai, nhưng mà tay đang ở giữa không trung đã bị người bắt được.

Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu
Chương 4: Hoài Bão Ấm Áp



Ngãi Giai Giai vốn đang nhắm chặc hai mắt, và đợi đau đớn đến, kết quả một chút đau đớn cũng không cảm thấy được, vì vậy từ từ mở mắt, thấy có người đang nắm chặc tay của mẹ kế cô, ngăn cản động tác quất của bà.

Một ông bác khoảng hơn bốn mươi năm mươi tuổi đang nắm chặt tay của bà mẹ kế, làm cho bà đau đến nỗi khuôn mặt biến dạng, đứng phía sau ông còn một bà bác cùng tuổi với ông.

"Ông là ai, mau buông tay."

"Sao mà một người lớn, lại bắt nạt một đứa bé, bà có biết xấu hổ không." Ông bác không vui nói ra, sau đó ném bà mẹ kế ngã ở trên đất.

"Tôi giáo dục con của mình, các người quan tâm làm gì?" Bà mẹ kế đứng lên, không phục mà mắng to.

"Đứa bé ngoan, nói ẹ Lâm biết, bà ta có phải là mẹ của con không?" Bà bác ngồi xỗm trước mặt Ngãi Giai Giai, nắm hai tay của cô mà hỏi.

Ngãi Giai Giai cảm thấy bà hiền lành, rất yêu thích, sau đó nhìn thoáng qua mẹ kế ở đằng sau, khẽ lắc đầu.

"Người đàn bà này, bà đã không phải là mẹ của đứa bé này, như vậy sẽ không có quyền đánh nó." Bà Lâm nghiêm túc cảnh cáo.

"Mẹ của nó từ năm năm trước đã bị nó khắc chết, là tôi xui xẻo làm mẹ kế của nó, còn không biết tôi có bị nó khắc chết hay không !" Bà mẹ kế ác độc rống to.

"Không phải, mẹ không phải là con khắc chết, không phải con, không phải." Ngãi Giai Giai sau khi nghe lời nói của mẹ kế, mà kích động phản bác lại, trong mắt thương tâm chảy nước mắt, cả người thoạt nhìn rất kích động.

Cô rất yêu rất yêu mẹ mình, làm sao có thể khắc chết mẹ của mình.

"Đứa bé ngoan, đừng khóc, mẹ Lâm biết rõ, sự tình không phải như thế, đừng khóc nha." Bà Lâm an ủi Ngãi Giai Giai đang khóc.

Ngãi Giai Giai nhìn thấy bà Lâm hiền lành, nhịn không được nhào vào trong ngực của bà khóc lớn. Đã lâu rồi, đã lâu không có ai quan tâm đến cô như thế, cô cũng quá mệt mỏi, luôn có một hoài bão khát khao ấm áp.

Mấy đứa trẻ cùng tuổi với cô, đều có gia đình hạnh phúc, mỗi ngày có thể vui vẻ đến trường, mà cô, mỗi ngày đều chỉ cầu mong được sống, còn phải chịu đói khát cùng rét lạnh tra tấn, cảm giác làm cho cô quá mệt mỏi.

"Ngoan, không khóc, từ nay về sau mẹ Lâm sẽ chăm sóc con, đừng khóc." Bà Lâm giống như đang dỗ con của mình, dỗ cho Ngãi Giai Giai nín khóc.

"Này, hai người là ai, bớt lo chuyện người ta đi." Bà mẹ kế thấy có người quan tâm Ngãi Giai Giai, vì vậy không vui mà hỏi.

"Chúng tôi tới thôn này nghỉ phép, tạm thời sẽ ở lại trong thôn, đáp án này bà hài lòng không?" Ông Lâm tức giận nói.

Vừa rồi nhìn thấy người đàn bà này bắt nạt một đứa bé như thế, trong bụng ông liền nổi giận, nếu như bọn họ không xuất hiện, chắc hẳn toàn thân cô bé này đã bị thương rồi.

Tuy là bọn họ phụng mệnh đến đây chăm sóc cô bé này, nhưng vừa rồi nhìn thấy một màn như vậy, khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện đến đây để bảo vệ cô bé này.

"Các người nghỉ phép thì nghỉ phép, để ý làm gì việc không liên quan đến mình, mau tránh ra đi, hôm nay tôi phải dạy dỗ con nhỏ này để nó không được trộm đồ." Ở đằng sau giơ roi lên, bộ dạng như muốn đánh người.

Ngãi Giai Giai thấy thế, cố gắng chui vào trong ngực bà Lâm, cầu xin một chút bảo vệ.

Nếu trước kia, cô đã nằm ở nơi này mà quay cuồng, tùy ý mẹ kế quất rồi, nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện hai người quan tâm cô, làm cho cô xúc động lại có một loại muốn hướng bọn họ mà xin giúp đỡ.

"Con gái đừng sợ, mẹ Lâm sẽ không giao con cho người đàn bà xấu xa này, từ nay về sau mẹ Lâm sẽ bảo vệ con, còn có bác Lâm, chúng ta đều bảo vệ con, sẽ không để cho người ta lại bắt nạt con." Bà Lâm an ủi người đang run rẩy.

"Dạ ——" Ngãi Giai Giai hạnh phúc gật đầu, sau đó vẫn cong người ở trong ngực bà Lâm.

"Được, tôi xem các người có thể che chở con nhóc này bao lâu, tôi đây sẽ chờ nó, xem tôi có quất chết nó không." Sau khi tức giận nói, liền hung hăng ném roi trong tay xuống đất, sải bước đi nhanh.

Hai người này là người từ bên ngoài đến, khiến cho bà có một loại cảm giác khó chịu, bà không dám đi đắc tội, cho nên đành phải bỏ thôi.

Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu
Chương 5: Cảm Giác Được Bảo Vệ



Ngãi Giai Giai cong người ở trong ngực của bà Lâm, nhìn mẹ kế rời đi, đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, vì vậy im lặng mà ngủ, ngủ vô cùng an ổn.

Bởi vì có một loại cảm giác được bảo vệ, cho nên cô ngủ rất an tâm.

Bà Lâm thấy thế, nhẹ nhàng ôm cô, đi đến chỗ vừa mua được.

Một cô bé mười ba tuổi, nhưng thể trọng lại nhẹ như thế, ôm vào trong ngực, cảm giác giống như là một cô bé năm tuổi, thật không biết cô bé làm sao mà sống được.

"Bạn già, bà chăm sóc cô bé, tôi đi báo cáo cho thiếu chủ." Ông Lâm nhìn bà Lâm đưa Ngãi Giai Giai tới trên giường thoải mái, nên nói.

Lúc sáng sớm thì bọn họ đã đi tới cái thôn này, rất nhanh đã mua một căn nhà nhỏ, sau đó đi tìm cô bé này.

"Đi đi, tôi sẽ chăm sóc cô bé thật tốt, đúng rồi, nên mua quần áo cho nó, quần áo trên người nó thật sự không thể mặc nữa."

Bà Lâm nhìn quần áo cũ nát trên người Ngãi Giai Giai mà không chịu nổi, có rất nhiều miếng vá, thật là đau lòng, trong lòng đã muốn mắng bà mẹ kế vừa rồi trăm ngàn lần.

"Trong rương ở dưới lầu, tất cả đồ đạc của cô bé đều ở dưới lầu, đợi tí nữa tôi sẽ sửa sang lại cho tốt, trước hết để cho cô bé nghỉ ngơi thật tốt a." Ông Lâm thấp giọng nói, sợ đánh thức cô bé ở trên giường.

"Đi, tôi phải làm một phần bổ sung dinh dưỡng cho con bé, ông xem con bé gầy đến thế này, giống như chỉ còn xương cốt ." Bà Lâm đau lòng nói.

"Chúng ta lần này tới không phải là chăm sóc con bé sao." Ông Lâm mỉm cười, sau đó đi xuống lầu.

Đúng vậy a, lần này bọn họ là vì cô bé này mà đến, nếu như không có cô bé, thiếu chủ của bọn họ đã sớm mất mạng rồi, cô bé đáng thương này, là ân nhân cứu mạng của thiếu chủ bọn họ, đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ.

Ông Lâm đi xuống lầu, lấy điện thoại di động ra, bấm một cuộc điện thoại.

"Thiếu chủ, mọi chuyện đều an bài thỏa đáng, cô bé này thật sự là đáng thương, tôi thấy mà đau lòng muốn chết."

"Đã biết, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô bé thật tốt, thiếu chủ cậu yên tâm đi."

"Vâng, chuyện này tôi sẽ chú ý, từ nay về sau sẽ không để cho cô bé có chút khổ sở nào, thiếu chủ trước tiên cậu hãy dưỡng thương cho tốt đi, tôi cam đoan không quá hai tháng, sẽ nuôi cô bé này cho trắng trẻo mập mạp ."

"Vâng, chín ngày sau là sinh nhật của cô bé, tôi sẽ nhớ kỹ."

Ông Lâm vẫn nói chuyện cùng thiếu chủ trong điện thoại, thẳng đến khi đối phương cúp điện thoại, ông mới tắt điện thoại.

Tề Hiên nằm ở trên giường bệnh cao cấp, vừa mới cùng ông Lâm nói điện thoại, đôi mắt ở dưới mày kiếm tràn đầy thần bí, không lộ ra một chút biểu tình, năm ấy anh hai mươi tuổi, nhìn qua đã vô cùng lão luyện, trầm ổn như ở tuổi ba mươi.

"Thiếu chủ, tới giờ uống thuốc rồi." Lúc này một gã đàn ông tuổi còn trẻ cầm thuốc đi đến, anh là Nghiêm Chính Phong, cùng em trai mình Nghiêm Chính Khí, từ nhỏ bọn họ đã theo thiếu chủ Tề Hiên, vì anh mà làm việc.

Tề Hiên nhìn người vừa đến, để điện thoại xuống, không chút do dự cầm thuốc uống.

Lúc ấy chính là hai anh em Nghiêm Chính Phong cùng Nghiêm Chính Khí cứu anh từ trong phòng cỏ tranh ra, anh không biết cô bé kia dùng thảo dược gì trị liệu vết thương cho anh, bác sĩ nói, nếu như không có những thảo dược này, lúc này anh đã là một cỗ thi thể rồi, cái này mang đến cho anh sự ấm áp cùng với coi trọng cô bé, anh nhất định sẽ bảo vệ thật tốt.

"Thiếu chủ, sự tình bắt đầu có manh mối, kẻ chủ mưu chuyện này là ông hai, thiếu chủ định làm gì?" Nghiêm Chính Phong cung kính nói.

"Chú hai?" Tề Hiên lạnh lùng nói, sau đó nhíu mày nói, "Nghe nói ông ta hoạt động không hợp pháp, trước kia là tôi mở một con mắt, nhắm một con mắt, lúc này đây tôi muốn chuyện lớn của ông ta được đưa ra ánh sáng."

"Dạ, thiếu chủ."

Xem ra lần này ông hai của bọn họ sẽ nhận lấy hậu quả.

Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu
Chương 6: Cảm Giác Quen Thuộc Đã Lâu



Ngãi Giai Giai không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ là cảm thấy vô cùng thoải mái, thoải mái làm cô không muốn tỉnh lại, cô lo lắng đây chỉ là một cơn mộng, một hạnh phúc trong mộng, cho nên cô không muốn tỉnh lại, bởi vì cô biết rõ, vừa tỉnh lại, gặp phải chính là đau khổ và tra tấn vô hạn.

Nhưng mà hai mắt không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn phải mở ra.

Mở to mắt, rồi ngồi dậy nhìn thấy căn phòng ấm áp, thì tràn đầy nghi hoặc, nhìn lại bộ đồ ngủ mềm mại ở trên người mình, lại càng nghi ngờ hơn, và trong đầu đều đầy dấu chấm hỏi.

Cô không phải là đang nằm mơ, nếu như là nằm mơ, thật hy vọng là vĩnh viễn sẽ không phải tỉnh lại, nhưng cảm thấy những vết thương cũ ở trên người đang đau đớn, thì cô biết rõ, những chuyện này cũng không phải là mộng, mà là sự tồn tại chân thật.

Cô chỉ nhớ rõ chính mình đã cong người ở trong ngực một người gọi là mẹ Lâm mà khóc lớn, cuối cùng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hình như là cô đã ngủ thiếp đi.

Duỗi chân ra, muốn xuống giường, thì lại nhìn thấy một đôi dép lê bông vải vô cùng xinh đẹp, làm cho cô có một cảm giác không dám đụng vào mà đi, chỉ có thể quơ hai cái chân bó, sau đó nhìn đôi dép ở dưới giường kia.

Đôi dép này là cho cô mang sao?

Khi Ngãi Giai Giai còn đang nghi hoặc, thì cửa đựơc đẩy ra, trên mặt bà Lâm tràn đầy nụ cười và tiến đến.

"Con gái, con tỉnh rồi, mẹ Lâm vừa vặn làm rất nhiều thức ăn ngon, con đi đánh răng xong là có thể ăn."

"Mẹ Lâm?" Ngãi Giai Giai tràn ngập nghi vấn nói.

Bà Lâm này thì cô nhớ rõ, chính là ngực của người đã cho cô ấm áp, chẳng lẽ nơi này là nhà của bà sao?

"Ai —— từ nay về sau con cứ gọi ta như thế đi, ta gọi con là Giai Giai được không?" Bà Lâm hiền lành nói, sau đó ngồi vào chỗ ở trên giường cùng với cô.

"Vâng, mẹ Lâm, nơi này là chỗ nào, còn có quần áo trên người con, những chuyện này đến tột cùng là thế nào?"

"Nơi này là nhà mẹ Lâm, quần áo trên người của con là ta thay giúp con, mau mang dép vào, mẹ Lâm dẫn con đi đánh răng rửa mặt, sau đó là có thể ăn được rồi."

"Thức ăn ngon?" Ngãi Giai Giai đáng thương đau đớn lặp lại lời mà bà Lâm nói..., sau đó vuốt đến bụng đang đói meo, mà nuốt nước miếng.

Cô đã lâu không có được ăn cơm no rồi, thật sự rất muốn có một bữa cơm no đủ, nhưng mẹ đã nói qua, không thể tùy tiện cầm đồ của người khác, thức ăn cũng giống vậy.

"Đúng vậy, thức ăn ngon, đến đây đi." Bà Lâm chủ động giúp cô mang dép, sau đó ôm cô xuống giường.

Ngãi Giai Giai nhìn trên đôi dép bông vải đáng yêu kia của mình mà ấm áp, rất không tin, đôi dép này là cho cô mang, hơn nữa bên người còn có một ngừơi là mẹ Lâm giống như mẹ mà yêu thương cô, cô không phải là đã chết rồi, đã tới Thiên đường rồi chứ?

"Giai Giai, đừng phát ngốc, chúng ta đi thôi." Bà Lâm nắm bàn tay nho nhỏ của Ngãi Giai Giai, đi ra ngoài cửa, mang cô đi đánh răng rửa mặt.

"Mẹ Lâm, con ——" Ngãi Giai Giai nhìn bàn chải đánh răng trong tay, không biết làm sao.

Lúc mẹ còn sống, cô mới có cơ hội dùng những vật này, nhưng mà sau khi mẹ chết, cô thấy cũng không có cơ hội dùng bàn chải đánh răng để đánh răng rồi, mỗi ngày chỉ là dùng nước suối để rửa mà thôi.

"Giai Giai làm sao vậy, có cái gì không hiểu, hỏi mẹ Lâm nha." Bà Lâm hòa ái nói.

"Những thứ này là cho con dùng sao?" Ngãi Giai Giai xác định lần nữa.

"Những thứ này là chuẩn bị cho con, không phải cho con dùng, cho ai sử dụng đây!"

"A." Ngãi Giai Giai nghe bà Lâm nói như thế, vì thế nhẹ nhàng bắt đầu xoạt nâng hàm răng của mình, cảm thấy quen thuộc trước kia, lại lần nữa xông lên đầu.

Loại cảm giác này, hình như là ở năm năm trước kia a.

Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu
Chương 7: Mẹ Nuôi



Bà Lâm ở một bên nhìn Ngãi Giai Giai đánh răng rửa mặt, đợi cô xong, thì chải tóc cho cô, sau đó mang cô đến bên bàn ăn.

Ngãi Giai Giai nhìn cả bàn thức ăn ngon, không ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn không dám ngồi xuống.

Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện xấu rồi, cô không cách nào tiếp nhận, cô không thể tin được, trong nháy mắt thế giới hoàn toàn biến dạng rồi, nếu như có thể vẫn cứ như vậy, thật là tốt biết bao a!

"Giai Giai, sao còn đứng đó, mau ngồi xuống, một hồi bác Lâm sẽ trở lại, ông ấy đã đi mua thức ăn rồi." Bà Lâm khuyên.

"Mẹ Lâm, những thức ăn này là cho con ăn sao?" Ngãi Giai Giai đối với thức ăn trên bàn tràn đầy khát vọng, nhưng vẫn không dám tùy tiện ăn.

"Đương nhiên, những thức ăn này là do mẹ Lâm đặc biệt làm cho con, con nếm thử xem ăn được không, nếu như không ăn được, mẹ Lâm chỉ có thể lại tiếp tục cố gắng." Bộ dáng bà Lâm làm ra vẻ bi thương nói .

"Không, con nhìn thấy là biết thức ăn ngon rồi, nhưng con thật sự có thể ăn sao? Nếu mà ăn thì con không có tiền trả cho ngừơi đâu, mẹ con đã nói qua, không thể tùy tiện mà muốn đồ của người khác." Ngãi Giai Giai cúi đầu nói.

Cô biết rõ, ăn được gì đó khẳng định phải dùng tiền, nhưng mà cô không có tiền.

"Không cần tiền, đây là mẹ Lâm đặc biệt làm cho con, con cứ nhiệt tình ăn là được rồi." Bà Lâm nói xong, sau đó giúp cô ngồi xuống, đem chiếc đũa đưa tới tay của cô, mình cũng ngồi ở bên cạnh, không ngừng gắp thức ăn cho cô.

"Mẹ Lâm, tại sao ngừơi phải đối với con tốt như vậy?" Ngãi Giai Giai không dám động vào thức ăn, hơn nữa lại cảm động hỏi.

"Bởi vì mẹ Lâm yêu mến Giai Giai, cho nên muốn đối tốt với Giai Giai, mẹ Lâm không có con gái, cũng luôn muốn có một đứa con gái, Giai Giai có nguyện ý làm con gái nuôi của mẹ Lâm không!"

Cô bé này quá bướng bỉnh rồi, cũng đã đói đến mức không chịu được, vẫn chỉ nhìn thức ăn mà chảy nước miếng, cũng không muốn động đũa, xem ra nên cho cô bé một mối quan hệ, bằng không cô bé có thể sẽ không ăn những thức ăn mà bà làm, nếu đã nói như vậy, bà làm sao mà báo cáo cùng thiếu chủ a!

"Nguyện ý, con nguyện ý làm con gái nuôi của mẹ Lâm." Ngãi Giai Giai hưng phấn nói.

Có một mẹ nuôi yêu thương cô như thế, cô cầu còn không được.

"Đã nguyện ý, như vậy mẹ Lâm làm thức ăn cho con gái mình, có phải là rất hợp lý không?"

"Dạ ——" Ngãi Giai Giai mỉm cười, hài lòng gật gật đầu, sau đó bắt đầu ăn nhiệt tình.

Dưới khuôn mặt ngây thơ, căn bản không biết rõ mọi chuyện đều đã có người an bài.

"Ăn rất ngon nha, đã lâu rồi con chưa từng được ăn thức ăn ngon như thế." Ngãi Giai Giai vừa ăn vừa tán thưởng.

Năm năm rồi, từ năm năm nay cô đều là ăn khoai lang cùng bánh bao cứng, có lẽ chỉ có nước là có thể được uống, những thức ăn này chỉ có ở trong mộng mới có, không nghĩ tới mộng đẹp của cô hôm nay đã trở thành sự thật.

"Ăn từ từ, coi chừng nghẹn." Bà Lâm ở bên cạnh khuyên.

Ngãi Giai Giai không ngừng gật đầu, nhưng vẫn là ăn nhiệt tình, đến khi bụng quá no mới dừng lại .

"Quá no ạ, đã lâu rồi con không được no như vậy, ha ha."

"Từ nay về sau mỗi ngày con có thể ăn no bụng như vậy, bởi vì đã có mẹ Lâm!" Bà Lâm dọn dẹp bát đũa, hiền lành nói.

"Cám ơn mẹ Lâm, mẹ thật tốt, con tới giúp người rửa chén nha." Ngãi Giai Giai đứng lên, muốn ra tay hỗ trợ, lại bị bà Lâm ngăn lại.

"Giai Giai ngoan, trước tiên con đến phòng khách ngồi một lát, mẹ Lâm làm cho con chút hoa quả."

"Còn có hoa quả a, mẹ Lâm thật tốt." Ngãi Giai Giai hạnh phúc nói, trong lòng còn có một loại cảm giác như đang nằm mơ.

Nếu như là mộng, như vậy để cho cô đựơc hạnh phúc một chút cũng tốt.

Ngãi Giai Giai đi đến phòng khách, nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, nhắm mắt lại, hít sâu, một loại cảm giác hạnh phúc từ đáy tâm không ngừng bốc lên.

Nhưng mà lúc này, một giọng nói kinh khủng lập tức kéo cô về thực tế.

Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu
Chương 8: Lòng Của Cô Đau Quá



Bà mẹ kế của Ngãi Giai Giai sáng sớm đã đi ra chỗ đất trồng rau, không thấy cô làm việc, sau khi nghe mới biết được là ở chỗ hai người ngày hôm qua, vì vậy chạy tới đòi ngừơi.

"Ngãi Giai Giai, mày đi ra cho tao, bằng không từ nay về sau mày đừng nghĩ về nhà."

Sau khi Ngãi Giai Giai nghe thấy giọng của mẹ kế, thì nhanh chóng chạy ra, sợ hãi nhìn mẹ kế ở trước mắt.

Cô thật sự không nghĩ sẽ trực tiếp đối mặt với mẹ kế, nhưng mẹ kế thỉnh thoảng cũng tìm đến gây phiền phức cho cô, thậm chí là quật cô, nhưng mà tất cả những điều đó, cô chỉ có thể nhịn và chịu đựng.

"Tao còn tưởng rằng mày đã chết đâu rồi, rõ ràng không đi làm việc, mày muốn bị đánh có phải không." Bà mẹ kế nhìn thấy Ngãi Giai Giai chạy đến, vì thế mắng to.

"Mẹ hai, bây giờ con lập tức đi làm việc, lập tức đi liền." Ngãi Giai Giai nói xong, tức thì chạy đến đất trồng rau.

Tỉnh mộng, cô nên tiếp nhận thực tế, hoàn toàn nên trở lại bộ dáng lúc trước thôi, cô không nên hy vọng quá xa vời, hạnh phúc của ngày hôm qua đã đủ rồi.

Bà mẹ kế nhìn thấy Ngãi Giai Giai chạy đi, vì thế cũng nhanh chóng đuổi kịp, bà vội đến xem cái con nhỏ này có chuyên tâm làm việc không.

Ngãi Giai Giai chạy đến đất trồng rau, lập tức cầm lấy thùng gỗ múc nước, bởi vì quá khẩn trương, nên kết quả là không cẩn thận ném vào bên trong khe suối, quần áo trên người đều ướt đẫm, vì thế khi đứng ở bên trong khe suối, đau lòng nhìn những món quần áo trên người mình.

Bộ quần áo này là buổi sáng mẹ Lâm mới thay cho cô, đây là quần áo mới mà từ năm năm qua lần đầu tiên cô được mặc, không nghĩ tới lại bị cô biến thành ra như vậy, lòng của cô đau quá.

Đột nhiên —— một tiếng “ba”, một cây roi trúc thật nhỏ hung hăng đánh vào trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô.

"A ——" Ngãi Giai Giai bị đau mà kêu một tiếng, thùng trong tay rớt xuống bên trong khe suối, nếu cô không cầm về kịp thời, chỉ sợ đã bị khe suối cuốn đi.

"Con nhóc thối tha, lại phát ngốc, tao sẽ cắt đứt chân của mày." Bà mẹ kế đứng ở trên bờ, cầm roi trong tay, rồi dùng roi chỉ vào Ngãi Giai Giai, và rống to cảnh cáo.

"Con lập tức làm việc, lập tức làm việc." Ngãi Giai Giai nhịn xuống đau đớn ở trên người, trong lòng chịu đau với quần áo, cố gắng gánh cho nửa thùng nước, đi đến bên cạnh bờ.

Cũng may buổi sáng cô đã ăn no, có chút sức lực, bằng không lúc này khẳng định cô sẽ ngã xuống đất .

"Đừng có lại trông cậy vào có ai đó sẽ đến giúp mày, làm tốt cho tao thì sống, bằng không đừng nghĩ ăn cơm." Bà mẹ kế đứng ở một bên, không ngừng cảnh cáo, rất giống là một địa chủ đang bóc lột nô lệ vậy.

Loại con gái khắc mệnh này, nếu như là bà, bà đã bóp chết từ lâu rồi, bà hận không thể ngược chết cái sao chổi này, miễn cho sau này nó khắc chết bà.

Ngãi Giai Giai chỉ có thể cúi đầu làm việc, tuyệt không dám lười biếng, bởi vì cô biết rõ hậu quả của lười biếng, chính là gặp phải một trận đòn hiểm độc.

Bà Lâm rửa chén ở trong phòng bếp, sau khi xong liền cắt hoa quả ra, muốn lấy ra cho Ngãi Giai Giai ăn, song khi bà đi vào phòng khách, lại không thấy người, lập tức tìm kiếm mà vô cùng sốt ruột.

"Giai Giai, con đang ở đâu?"

Kết quả tìm khắp cả phòng ở, cũng không thấy bóng dáng Ngãi Giai Giai, lúc này ông Lâm vừa vặn mua thức ăn trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy bà Lâm bối rối, vì vậy kỳ quái hỏi.

"Bạn già, bà vội cái gì a?"

"Ông già, Giai Giai không thấy, làm sao bây giờ, nếu để cho thiếu chủ biết đựơc, khẳng định là chúng ta liền xong đời."

"Đừng có vội, trước tiên chúng ta tìm bốn phía xem, bà qua vùng gần đó tìm thử, còn tôi đi đến đất trồng rau ngày hôm qua mà tìm xem sao." Ông Lâm nói rõ ràng mạch lạc, sau đó đi ra khỏi cửa nhà.

Cô bé này mỗi ngày đều làm việc trong đất, chắc hẳn bây giờ đang trở lại trong đất đi.

Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu
Chương 9: Người Quan Tâm Mình



Quả nhiên, lúc ông Lâm đuổi tới chỗ đất trồng rau, thì nhìn thấy Ngãi Giai Giai toàn thân ướt sũng làm việc ở chỗ đó, bên cạnh còn có một con cọp mẹ đứng, tức thì tức giận chạy đến, đem thùng gỗ ở trong tay cô đoạt đi, ném lên trên người bà mẹ kế đang đứng ở bên cạnh.

"Ôi ——" Bà mẹ kế đang đứng thì bị thùng gỗ đập cho ngã xuống đất, đau đớn kêu một tiếng, quần áo ở trên người cũng bị ướt, vì vậy không vui mà chửi ầm lên.

"Ai a, rõ ràng là muốn cùng tôi đánh nhau, không muốn sống phải không?"

"Giai Giai, bộ dạng con làm sao vậy, bà ta có đánh con hay không, bị thương ở đâu sao?" Ông Lâm không để ý tới bà mẹ kế ở bên cạnh, quan tâm hỏi Ngãi Giai Giai, trên mặt hiện rõ đầy sốt ruột, thấy cô cả người ướt sủng, vì vậy cỡi áo khoác của mình ra, phủ lên trên người cô.

Cô bé này như thế, lại có người có thể nhẫn tâm tra tấn cô bé như vậy, người kia thật không phải là người.

"Bác Lâm, con không sao." Ngãi Giai Giai cảm động nói, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.

Có một mẹ Lâm, cô đã vừa lòng, hiện tại lại thêm một bác Lâm, làm cho cô cảm giác giống như có ba mẹ, thật hạnh phúc.

"Lại là ông, các người nghỉ phép thì nghỉ phép đi, sao lại đi quản chuyện của tôi." Bà mẹ kế cố gắng đứng lên, nhìn thấy cả người của mình đều là bùn, nên rất tức giận, sau đó rống to với ông Lâm.

"Ông lại dám đánh tôi, tôi nhất định sẽ làm cho ông xem."

Ở cái thôn này bà coi như cũng là người có chút mặt mũi, gia cảnh trong thôn giàu có nhất, còn không có ai dám đối đãi với bà như vậy!

"Chuyện này tôi muốn quản thì sao, nếu như bà còn dám bắt nạt Giai Giai, tôi sẽ cho bà sau này không có được một ngày tốt lành." Ông Lâm tức giận cảnh cáo bà ta.

"Tôi nhổ vào, còn dám nhiều chuyện nữa, tôi ấy người suy nghĩ kỹ đó." Bà mẹ kế không thèm để ý đến cảnh cáo của ông Lâm, vẫn là kiểu của một người đàn bà chanh chua mà mắng to.

"Bác Lâm, con không sao, bác trở về đi, đừng động vào con." Ngãi Giai Giai đáng thương khẩn cầu.

Cô không muốn người quan tâm đến mình sẽ bị thương tổn, nếu như có thể, cô thật sự rất muốn đi bảo vệ người quan tâm cô, nhưng bây giờ cô giống như không có một chút sức lực nào, đầu cháng váng mà chìm vào hôn mê, tầm mắt cũng rất mơ hồ.

Mỗi khi xuất hiện loại bệnh này, cô đều nghĩ đến là sẽ đi gặp mẹ, có thể cùng mẹ gặp nhau ở trên trời.

"Bác Lâm tới nơi này nghỉ phép mục đích chính là chăm sóc con, làm sao mà có thể mặc kệ con chứ, Giai Giai yên tâm, không có chuyện gì." Ông Lâm kích động nói, trong lòng rất là đau lòng cho cô bé đáng thương này. Một đứa bé hiểu chuyện như vậy, vì cái gì mà lại không có người yêu thương !

"Bác Lâm, con ——" Ngãi Giai Giai kích động khóc lên, nhưng mà đang muốn nói có chút cảm động, ai ngờ trước mắt tối sầm, té xỉu ở trong ngực của ông Lâm.

"Giai Giai —— Giai Giai ——" Ông Lâm lo lắng hô to, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng loạng choạng ở trong ngực, trong lòng có chút bối rối.

Hỏng bét, ngày đầu tiên bọn họ chăm sóc cô bé này thì đã khiến cho cô bé té xỉu, nếu thiếu chủ biết đựơc, không lột da ông mới là lạ.

"Con nhóc thối tha, giả chết phải không, đứng lên làm việc cho tao." Bà mẹ kế thấy thế, muốn giơ roi lên quất Ngãi Giai Giai đang ở trong ngực ông Lâm, nhưng mà ông Lâm lại một tay cầm roi, đoạt roi đi, hung hăng quất vài roi vào bà mẹ kế.

"A —— ông làm gì?" Bà mẹ kế đau đớn gọi.

"Đánh chết cái người đàn bà không có lương tâm này." Cuối cùng ông Lâm hung hăng trước hết là quất, sau đó ném roi đi, rồi ôm Ngãi Giai Giai đang hôn mê mà rời đi rất nhanh.

Bà mẹ kế chật vật ngồi dưới đất, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, trong lòng rất là không cam lòng, cái miệng ác khí này của bà sẽ xuất ra cho thật tốt.