Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - [Truyện] Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: [Truyện] Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
Tác Giả : Bàng Đô Đô
Thể loại : Ngôn Tình
Nguồn : sstruyen.com/doc-truyen/ngon-tinh/cuc-cung-be-nho-cua-tong-giam-doc-hai-mat/4460.html

Bọn họ là ân nhân của cô, không có bọn họ cô sẽ không có ngày hôm nay. Bọn họ là ác mộng của cô, đoạt đi trong sạch của cô, giam cầm tự do của cô. Bọn họ là anh? Là tình nhân? Hay là cậu chủ của cô? Bọn họ một người hiền lành như nước, một người tàn bạo như lửa, lại có gương mặt đẹp giống nhau như đúc. Bọn họ là anh em sinh đôi…..
Cô là món đồ chơi bọn họ nhặt được, làm vui cuộc sống của bọn họ. Cô là em gái? Là tình nhân? Hay là vật cưng của bọn họ? Cô nhẹ nhàng động lòng người, nhưng cũng cố chấp phản nghịch... Cô nhất định là người của bọn họ, vợ của bọn họ, người bọn họ yêu duy nhất. Cho dù bẻ gẫy của cô tất cả, cô cũng muốn ở lại bên cạnh bọn họ...



Tập đoàn Long Viêm do Long Phi Tịch quản lý là tập đoàn nắm trong tay toàn bộ nền kinh tế thế giới. Trong truyền thuyết anh tính cách tàn bạo, làm việc quyết đoán, chỉ số thông minh cao tới 180, càng làm người ta ghen tị là anh có khuôn mặt làm cho phụ nữ điên cuồng, dáng người làm cho đàn ông hậm hực.

Đàn ông như vậy nhất định là lãnh khốc vô tình, nhất là đối phụ nữ.

15 năm trước, anh làm mọi người phải giật mình, khi cưới con gái của bang chủ hắc bang Long Đầu _ Phượng Vũ Mặc, xong liền đem danh hiệu “Lãnh tình Diêm La” trở thành “Sủng thê Diêm La”. Lại đem [ long viêm ] đổi thành [ long vũ ].

Nghe nói, anh ở đâu thì Phượng Vũ Mặc ở đó, nghe nói dù là họp hay làm việc anh đều ôm Phượng Vũ Mạc vào lòng, nghe nói anh không cho phép Phượng Vũ Mặc tự ăn cơm, nhất định là anh tự tay uy mới được…

Những sự việc trên đều nghe nói, có phải sự thật hay không thì không ai dám chắc, Nhưng từ khi anh kết hôn tới nay, 15 năm qua chưa từng có chuyện xấu, So với trước kia thì một trời một vực, có lẽ tin đồn là sự thật cũng không chừng.

*******

Long gia..

Một người đàn ông cao 1 m 87 anh tuấn ngồi ở trên ghế sô pha, trong lòng còn ôm một người phụ nữ tóc dài.

“Mặc nhi, em đang suy nghĩ gì?” Long Phi Tịch bất mãn nhìn vợ lạnh giọng hỏi.

“Em đang nghĩ Hiên cùng Bác đi đâu rồi.” Người phụ nữ cau chiếc mũi xinh đẹp, không vui nói.

“Em nghĩ đến hai đứa nhóc xấu xa kia làm gì? Em chỉ được nghĩ đến anh!” Long Phi Tịch một phen cầm đôi tuyết nhũ ( THT:hê hê, ta biết cái này o.O …. HTT: vô sỉ >”<) của vợ gầm nhẹ.

Phượng Vũ Mặc đảo cặp mắt trắng dã, lại tới nữa, người đàn ông này ngay cả con mình cũng muốn ăn dấm chua, cô vội vàng vòng tay qua cổ người đàn ông chủ động dâng lên môi đỏ mọng của mình, giúp anh hạ hỏa, nụ hôn vừa kết thúc, người đàn ông khàn khàn thanh âm nói: “Chúng ta trở về phòng” Sau đó ôm người phụ nữ biến mất ở đại sảnh……

Một nơi khác, hai đứa trẻ giống nhau như hai thiên sứ ở vườn hoa nhặt được một “Món đồ chơi”.

Long Tịch Hiên ôm một đứa trẻ con trong tay, nhìn người anh giống y đúc mình: “Nhóc con nhà ai vậy? Sao lại bỏ nơi này?” thanh âm ôn hòa thanh mát khiến cho người khác cảm thấy thoải mái trong lòng.

“Không biết, chắc bị vứt bỏ!” khuôn mặt còn lại nói, thanh âm Long Tịch Bác lại trầm ổn pha khí phách.

Anh nhìn đứa trẻ đang mở to mắt tròn nhìn bọn họ, đứa trẻ ở trong lòng Long Tịch Hiên không khóc cũng không quấy, nhìn hai người xa lạ trước mắt, đột nhiên hắc xì một cái nhẹ, cau chiếc mũi nhỏ đáng yêu, nhắm mắt lại ngủ ……

Thật… Thật đáng yêu, Long Tịch Hiên nhìn chằm chằm đứa bé, nửa ngày sau mới cất tiếng: “Chúng ta đem đứa bé về nuôi.”

Long Tịch Bác nhìn em trai, lại nhìn đứa bé đang ngủ say, đưa ra quyết định, vì thế, Long gia từ nay về sau có thêm một tiểu công chúa, gọi là Long Tịch Bảo. Khi đó, Hai anh em nhà họ Long 10 tuổi, Long Tịch Bảo vừa mới đầy tháng, bọn họ cũng không biết có sợi tơ hồng đã bắt đầu quấn lấy họ.

……

</div>

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 4: Bảo Bối Đừng Khóc



“Bác, có thấy cục cưng đâu không?” Long Tịch Hiên luôn luôn ôn nhu, giọng nói lúc này lại mang theo một chút sốt ruột…

Long Tịch Bác nhìn em trai, lập tức nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Ở phòng anh.”

Long Tịch Hiên nhíu mày kiếm..: “Làm sao vậy? Anh không thoải mái sao?”

“Hiên, em ấy không phải em gái của chúng ta, anh biết em không xem em ấy là em gái, chắc em cũng biết, anh cũng sẽ không xem em ấy là em gái.”

Long Tịch Hiên ngây ra một lúc, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha ….: “Em biết, Bác…. Chúng ta cùng nhau lớn lên, của anhi chính là của em, của em chính là của anh, nhưng cục cưng chỉ có một…. em…. Không thể buông tay.”

“Hiên, anh nghĩ… anh cũng không buôn tay được rồi……” Long Tịch Bác cười khổ một chút, ngẩng đầu nhìn em trai.

Long Tịch Hiên cũng nhìn anh trai, nửa ngày sau…: “Vậy chia xẻ đi…. Nếu đối tượng là anh… em nguyện ý chia xẻ.”

Long Tịch Bác cười cười…: “Em đi tìm em ấy đi… anh lại chọc em ấy khóc rồi.” Đúng vậy… Chỉ có chia xẻ… Hiên, chúng ta chỉ có thể chia xẻ, không có lựa chọn thứ hai nữa.

Long Tịch Hiên cũng cười: “Anh, em đi đây.” Anh trai…. Chúng ta không muốn chia xẻ, nhưng là chúng ta không thể không chia xẻ.

Bởi vì cục cưng chỉ có một….

Long Tịch Hiên mở cửa phòng, liền sưởng sốt đứng tại chỗ…. chỉ thấy một thân hình nho nhỏ đang ngủ, người tựa vào mình đại cẩu xinh đẹp.

Cái đuôi của đại cẩu che gần hết thân thể bé, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào bộ lông xù của đại cẩu trên người… Tựa như Thiên sứ lạc đường … Thật… Thật đáng yêu nga…. Long Tịch Hiên nhẹ nhàng tiêu sái đi đến, ôm bé gái lên, ôn nhu lau nước mắt còn chưa khô kịp của bé.

Thân thể bé gái giật giật, dần dần thức tỉnh….. mắt nửa nhắm nửa mở, mở to ngập nước nhìn Long Tịch Hiên…

Một lát sau, lại nhắm mắt, tiếp tục ngủ…. Long Tịch Hiên buồn cười nhìn đứa bé mơ mơ hồ hồ kia…. Thật sự rất là đáng yêu…

Đứa bé kia đột nhiên mở to hai mắt: “Anh Hiên!”

“Ha ha, tỉnh rồi ư, đói bụng không?” Long Tịch Hiên nhẹ nhàng vén vài cọng tóc đen rối loạn trên mặt bé lên.

“Anh Hiên… Ô ô…..” Long Tịch Bảo vừa nhìn thấy người bé thích nhất- Long Tịch Hiên, nước mắt như thác nước ào ạt chảy xuống…

Long Tịch Hiên hoảng sợ, bé chưa từng khóc nhiều như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.. anh vừa vổ nhẹ lưng bé, vừa dỗ dành: “Không khóc, cục cưng ngoan, làm sao vậy, nói cho Anh Hiên nghe.”

“Anh Bác…vì sao Anh Bác không thích Tịch Bảo….. Tịch Bảo là đứa nhỏ hư phải không….?”

“Đương nhiên không phải, Anh Bác sao không thích Tịch Bảo được? Đừng tưởng tượng lung tung.”

“Nhưng Anh Bác nói, Tịch Bảo không phải em gái… Vĩnh viễn cũng không phải…., anh ấy vì sao không nhận Tịch Bảo!”

Long Tịch Hiên nhìn khuôn mặt bụ bẩm đang khóc thương tâm… Nhẹ giọng nói: “Cục cưng, em thật sự không phải em gái của chúng anh, nhưng chúng anh đều đối xử tốt với em, đối với em so với em gái thì tốt hơn nhiều, Em hiểu không?”

“Anh Hiên cũng không muốn em ư… Ô ô?” Long Tịch Bảo khóc càng thương tâm…..

“Không phải, Anh Hiên và Anh Bác đều thích cục cưng, Anh Hiên và Anh Bác sẽ đem cục cưng vĩnh viễn ở trong lòng, đừng khóc nữa, chúng ta đều thích cục cưng, chúng ta đều yêu thương cục cưng” Long Tịch Hiên đau lòng lau nước mắt của bé, hy vọng bé có thể hiểu được..

“Vậy anh không phải anh trai em, em cũng không phải con của mẹ và cha có phải không?” Long Tịch Bảo thương tâm hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mẹ cùng cha luôn coi em là con họ nha, ngoan, đừng khóc, Anh Hiên mang cục cưng đi ăn bánh ngọt được không?”

“Anh Bác đi không?” đứa bé kia sợ hãi hỏi.

“Đi a, cục cưng đừng sợ, Anh Bác sẽ không đánh em.”

“Nhưng là hôm nay Tịch bảo không ngoan, Anh Bác rất tức giận đánh mông Tịch Bảo….Anh ấy hiện tại khẳng định vẫn còn giận..”

“Em bị sao?” Long Tịch Hiên nhíu mày, bắt đầu kiểm tra toàn thân cô nhóc kia.

“Đầu gối… Đau quá nha” Long Tịch Bảo lấy tay chỉ chỉ đầu gối được rửa cồn i-ốt.

Long Tịch Hiên nhìn miệng vết thương chỉ trầy xước, xác định không có bị thương nặng, nhíu mày hờn giận nói: “Sao lại thế?”

“Ở hoa viên … Tịch Bảo vấp phải cục đá.”

“Lần sau không được chạy nhanh như vậy có biết không, còn tái phạm, Anh Hiên sẽ tức giận đó!”

“Dạ, lần sau không chạy nữa.” Bé lập tức cúi đầu nhận sai.

Long Tịch Hiên vừa lòng hôn hai má của bé, sau đó ôm bé đi ăn bánh ngọt.


---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi http://www.uhm.vn ----------
Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 6: Sự Kiên Trì Của Long Tịch Bảo



“Cả nhà các ngươi không ai là người tốt, cha ngươi mẹ ngươi là người xấu, anh trai ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.” Một bé gái béo mập căm giận chỉ vào mũi Long Tịch Bảo nói.

“Ta không cho phép ngươi nói về họ như vậy, ngươi dựa vào cái gì nói như thế hả?” Long Tịch Bảo trừng mắt nhìn con heo nhỏ kia lạnh lùng nói.

“Cha mẹ ngươi hại cha ta mất việc làm, hại mẹ ta rời khỏi ta cùng cha, anh ngươi là con của họ, đương nhiên là người xấu.” Heo nhỏ rống lớn nói.

“Việc đó chỉ có thể chứng minh, cha ngươi không giỏi giang gì, mẹ ngươi là kẻ mê tiền nên rời bỏ cha và ngươi, nhìn ngươi như vậy, lớn lên khẳng định cũng là người chẳng có tích sự gì, bởi vì ngươi là do cha mẹ ngươi sinh ra! Ha ha.” khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Long Tịch Bảo tràn đầy khinh miệt nhìn con heo nhỏ, cười lạnh ra tiếng.

Con heo nhỏ giận, tiến lên dùng sức đẩy bé, thân mình nho nhỏ lập tức té ngã trên đất, tay chân đều xây xước, bé không khóc cũng không nháo, đứng dậy đạp con heo nhỏ kia một đạp.

Tưởng rằng con heo nhỏ …. Ách….

Vẫn là bình an đứng ở tại chỗ! không có cách gì! trọng lượng chênh lệch quá nhiều!

Tiểu trư giật mái tóc dài của bé, hai tay mập mạp nhằm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của bé mà đánh… mãi đến khi bị bé trai thầm mến Long Tịch Bảo xông ra giải cứu, chỉ thấy Long Tịch Bảo vẫn không khóc, tiếp tục đánh…

Cuộc chiến kết thúc khi có sự ngăn cản của thầy giáo….

Long Tịch Bảo ngồi trên xe, đau đầu nghe lái xe than vãn: “Trời ạ, cô chủ, sao lại biến thành thế này, có đau không? đều là ta sai, ta không bảo vệ tốt được tiểu thư.”

“Chú Vương, cháu không sao, chỉ là không cẩn thận té ngã, chú đừng tự trách mình nữa.” Long Tịch Bảo ngoan ngoãn an ủi chú lái xe đang hoảng loạn.

“Nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sưng đỏ, vài chỗ bị chảy máu rồi, đau không?” Vương Phong đau lòng hỏi..Cô chủ vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, luôn đối tốt với bọn họ, có cái gì ăn ngon đều mang ra cùng nhau chia xẻ, anh cũng rất quý mến cô chủ..

“Không đau, chú Vương, mau lái xe đi, cục cưng rất đói bụng nha.” Long Tịch Bảo làm nũng, lắc lắc cánh tay Vương Phong, hy vọng anh đừng lớn tiếng nữa: “Được, được, về nhà, cô chủ chắc đói bụng lắm.” Vương Phong tăng tốc độ sợ đứa bé đáng yêu này đói bụng…

Về nhà, Long Tịch Bảo cúi đầu đi nhanh về phòng mình, nhưng…

“Đứng lại, emi chạy cái gì, không phát hiện anh cùng Hiên ở trong này sao?”

Long Tịch Bác nghi hoặc nhìn đứa bé đang cúi đầu kia, tại sao hôm nay bé không chạy đến trong lòng bọn họ?

“Anh Bác, Anh Hiên, em hơi mệt, ha ha, em về phòng trước nha.” Long Tịch Bảo thật cẩn thận.

“Cục cưng lại đây.” Long Tịch Hiên ôn nhu mở miệng

“Em.. Em lên lầu thay quần áo trước, nóng quá.” Người nào đó còn cố giãy dụa.

Long Tịch Bác nhíu nhíu mày, trực tiếp đứng dậy bắt lấy bé…..

Mang cục thịt nhỏ ngồi trên sô pha, Long Tịch Bác lập tức phát hiện cô bé hôm nay lạ lạ, váy nhuốm bẩn, đầu gối cùng cánh tay nhỏ bé xây xước, sau đó..: “ Long Tịch Bảo, ngẩng đầu lên!”

Thanh âm trầm thấp từ trong miệng anh thốt ra, anh không muốn dọa cô nhóc kia, nhưng anh không khống chế được.: “Anh Hiên…” Long Tịch Bảo tay chân muốn hướng đến bên người Long Tịch Hiên, ô..ô. Anh Bác thật đáng sợ nga… Long Tịch Bác đem bé ôm vào trong ngực, không cho bé chạy, tiểu gia hỏa này rất tinh ranh, biết Long Tịch Hiên rất cưng chiều bé, mỗi lần anh tức giận bé liền trốn trong lòng Long Tịch Hiên.

Nâng khuôn mặt bé lên,

Khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ, làm cho Long Tịch Bác và Long Tịch Hiên đồng thời tản mát ra sát khí, trăm miệng một lời hỏi: “Tại sao thế này?”

Long Tịch Bảo ngây ra một lúc, trừng mắt nhìn, cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất nói: “Người ta không cẩn thận ngã..”

Long Tịch Bác nhíu nhíu mày kiếm, ôn nhu nói: “Nga thì ra là thế!” Long Tịch Bảo cười ngọt ngào gật đầu..

Kết quả….

Gào thét Nước miếng bắn khắp người bé: “em cho là anh ngu ngốc sao? em cư nhiên dám nói dối!” Long Tịch Bác tức giận hét lên, đem bé lật ngược lên đùi mình, không khách khí bép lên mông bé…. Ba… Ba

“A, Anh Bác.. Ô ô… Đau, Anh Hiên, Anh Hiên cứu em.” Long Tịch Bảo khóc òa lên, Long Tịch Hiên vội vàng ngăn lại, đem đứa bé đang khóc thảm thương ôm vào trong lòng: “Bác, đừng như vậy.”

“Hừ.”

“Cục cưng ngoan, nói cho anh Hiên biết, chuyện này là sao?”

Long Tịch Bảo che che mông nhỏ, nhận cái trừng mắt của Long Tịch Bác, bắt đầu meo meo meo meo nói: “ Bạn học ta nói xấu cha mẹ… em mắng nó, nó chửi lại em, rồi em và nó đánh nhau, thực xin lỗi! Anh Bác, ngươi đừng giận nữa, cục cưng biết sai rồi.”

Long Tịch Hiên sờ tóc cô nhóc, một câu cũng không nói.

Long Tịch Bác tắc gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt bé…

Nửa ngày sau..: “là đứa nào?”

Long Tịch Bảo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Long Tịch Bác,: “Không nói cho Anh Bác, cục cưng muốn tự mình báo thù.” Giờ phút này vẻ mặt cô bé rất kiên trì, khác hẳn với thường ngày luôn nhu nhược…

Long Tịch Bác sửng sốt một chút: “Vì sao?”

“Bởi vì cục cưng phải bảo vệ các anh và cha mẹ, các anh là người rất quan trọng đối với Tịch Bảo.” Long Tịch Bảo chân thành nói.

Long Tịch Bác ôm lấy cục thịt nhỏ, trong lòng cảm động không thôi, miệng vẫn cứng rắn: “Vì cái gì? Em cũng không phải là em chúng ta.” Long Tịch Bảo cứng ngắc một chút, thấp giọng nói: “Em không phải người thân các anh, các anh đối với em tốt như vậy, các anh là người tốt, cục cưng thích các anh, cho nên muốn bảo hộ các anh.”

Long Tịch Bác ôm chặt cục thịt nhỏ.. Sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nhẹ giọng hỏi

“Còn đau không?”

Long Tịch Bảo lắc lắc đầu…“Mông hơi đau……”

Long Tịch Bác ngây ra một lúc, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Còn dám nói dối nữa không?”

Long Tịch Bảo cau cái mũi nhỏ: “Không dám nữa.” Long Tịch Hiên cười cười: “Cục cưng, đến đây, Anh Hiên mang em đi tắm rửa thay quần áo, sau đó ăn cơm chiều.” Long Tịch Bảo ôm cái mông đau hướng đến Long Tịch Hiên, để anh ôm bé đi tắm rửa…..

Thấy họ đã đi xa, Long Tịch Bác lấy di động bấm dãy số: “Là ta, Long Tịch Bác, nghe đây, ta muốn hiệu trưởng hiện tại cắt chức, để Chu Toàn lên thay, đổi toàn bộ thầy cô giáo thành người của ta, tùy thời tùy chỗ bảo hộ cô chủ, không cho phép bất cứ ai khi dễ cô.”

“Nhưng mà… cậu chủ, tổ chức không có người thích hợp làm thầy cô giáo…”

“Không có thì đi tìm, tìm không thấy thì cậu cũng từ chức đi, đúng rồi, chọc thủng mắt, đánh gãy tay thầy giáo chủ nhiệm của Tịch nhi, cứ thế mà làm, ta cúp mát đây.”

Phượng Kiệt nhìn chằm chằm di động… Cậu chủ thật sự là càng ngày càng giống Long Phi Tịch ….

Thật sự là sạch sẽ lưu loát…. Có đủ quyết đoán… đủ tàn nhẫn…..

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 7: Gan Heo



Tắm rửa xong, bôi thuốc tốt nhất, Long Tịch Bảo giờ phút này ngồi ngoan ngoãn trên đùi Long Tịch Hiên chờ Long Phi Tịch và Phượng Vũ Mặc xuống lầu ăn bữa tối.

Lúc Long Phi Tịch ôm Phượng Vũ Mặc ngồi vào trên bàn cơm xong, không ngoài dự đoán…

“Cục cưng, tâm can của mẹ, con bị sao vậy?” Phượng Vũ Mặc kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ, tay chân đều được bôi dược trở nên tím nhìn chỗ sợ hãi ra tiếng.

Long Tịch Bảo vội vàng tung chiêu bài cười ngọt ngào ôn nhu nói: “Người ta không cẩn thận ngã.”

“Thế tại sao mặt lại sưng đỏ thế kia?” Phượng Vũ Mặc lo lắng hỏi, Long Tịch Bác nhìn Long Phi Tịch hơi nhăn mày lại, nói: “chắc là ăn cái gì nên bị dị ứng, không có việc cả.”

“Thật đáng thương, bác sỹ đã khám chưa, có nặng lắm không, uống thuốc chưa?” Phượng Vũ Mặc nhăn mặt, đau lòng hỏi.

“Anh Hiên đã ép con uống xong thuốc rồi ạ. Mẹ! con rất đói bụng, chúng ta ăn cơm được không?”

Long Tịch Bảo nuốt nuốt nước miếng, làm bộ dáng tham lam, khiến Phượng Vũ Mặc nở nụ cười: “được rồi, cục cưng ngoan.”

Long Tịch Bảo nhìn đĩa gan heo trước mặt, nhíu nhíu mày, giọng nói thanh thanh: “Anh Bác ôm một cái.”

Long Tịch Bác nhìn nhìn ánh mắt của bé, vươn đôi tay tiếp nhận thân thể mềm mại của bé, bắt đầu công việc ép bé ăn cơm.

Khi tay anh chuẩn bị gắp gan heo: “Anh Bác, người ta muốn ăn cá.” Tiếng Long Tịch Bảo đúng lúc vang lên, vì thế anh gắp một chút cá đút cho bé ăn, ăn xong sau lại duỗi tay chuẩn bị gắp gan heo,: “Anh Bác, người ta muốn ăn rau xanh.”…..

Long Tịch Bác nhíu nhíu mày, lại đút bé ăn mấy miếng rau xanh, khi anh muốn gắp gan heo thì…: “Anh Hiên ôm một cái!”

Long Tịch Bảo vươn tay nhỏ bé bắt đầu không an phận vặn vẹo thân thể.: “anh cho em ngồi xuống.” Long Tịch Bác trừng mắt nhìn liếc mắt đứa bé không an phận kia, gắp một ít gan heo đút bé ăn.

“Không, không ăn cái này.”

“Há mồm.”

“Anh Hiên…..”

“Cục cưng ngoan, hôm nay đều cục cưng bị chảy máu, nên ăn gan heo, rất bổ.” Long Tịch Hiên ôn nhu nói.

Phượng Vũ Mặc đồng tình nhìn cục cưng, liếc mắt một cái, nho nhỏ ở bên tai Long Phi Tịch nói: “Bọn nó quả nhiên là con anh.”

Chỉ xây xước da mà thôi, ăn gan heo bổ máu, khẩn trương giống như cô bé bị rút mấy trăm cc máu, thật sự là giống biểu hiện năm đó của Long Phi Tịch….

Di truyền thực đáng sợ.

“Mặc nhi cũng muốn ăn gan heo?” Long Phi Tịch cười hỏi

“Không, không cần.” Phượng Vũ Mặc vội vàng câm miệng, ngoan ngoãn chờ lão công đút cho ăn.

Mặt khác, Long Tịch Bảo còn cùng gan heo đấu đá: “Há mồm, có nghe thấy không, nếu để anh nói lại một lần nữa, em liền thảm.” Long Tịch Bác lạnh lùng mở miệng, Long Tịch Bảo mếu máo ba mở miệng, chú ý… Là há miệng cực kì nhỏ… Phi thường nhỏ … Long Tịch Bác nhíu nhíu mày kiếm, trực tiếp đem gan heo nhét vào trong miệng bé.

“Ô….” Long Tịch Bảo vừa nuốt gan heo một cách chán ghét vừa ủy khuất nhìn Phượng Vũ Mặc…

Phượng Vũ Mặc nhìn bé chớp chớp mắt, tiếp tục ăn đồ ăn mà lão công đưa đến….

“Cha” Long Tịch Bảo đột nhiên ngọt ngào kêu lên.

“Ân?” Long Phi Tịch nhẹ nhàng đáp.

“Con muốn học võ.” Long Phi Tịch nhìn nhìn vẻ mặt chờ mong của Long Tịch Bảo: “Lý do?”

“Bởi vì học xong rất uy phong, hì hì, được không cha?” Long Tịch Bảo chớp chớp mắt to, làm nũng nói.

“Học võ rất vất vả.” Long Phi Tịch lại nhìn Long Tịch Bác và Long Tịch Hiên không nói lời nào: “Con không sợ vất vả, cha, đáp ứng con được không?”

“Được rồi, kêu Bác cùng Hiên giúp con, vậy thì kêu thầy giáo Cung Thành Vũ của Bác và Hiên dạy con.” Long Phi Tịch thản nhiên nói.

“Cám ơn cha, cha thật đẹp trai.” Long Tịch Bảo kêu to.

Nghe vậy, Long Phi Tịch cũng cười cười, người anh thích không nhiều lắm, Long Tịch Bảo vừa vặn là một trong số đó.

Lúc này Long Tịch Bảo đang tưởng tượng mình đánh thắng con heo kia, miệng tươi cười hơ hớ…..


---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi http://www.uhm.vn ----------
Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 9: Âu Dương Tuyết



Long Phi Tịch ôm Phượng Vũ Mặc trở về phòng, Long Tịch Bảo không có phản ứng nào……

Một lát sau, chỉ thấy mắt to của cô chứa đầy nước mắt, hết sức căng thẳng…

“Cục cưng đừng khóc, bọn họ chỉ đi du lịch mà thôi, du lịch xong sẽ trở về.” Long Tịch Hiên ôn nhu dỗ dành cô.

Long Tịch Bác phiền não xoa tóc: “Khóc cái gì mà khóc, có gì tốt mà khóc, bọn họ không có ở đây, anh và Hiên không phải là vẫn còn ở đây à.”

Long Tịch Bảo hít mũi một cái, bắt đầu meo meo kêu lên: “Người ta không muốn xa mẹ và cha, bọn họ khi nào thì trở về?”

“Hư, Bảo Bảo không khóc, cha và mẹ đi chơi là chuyện đáng mừng, thứ họ muốn thế giới của hai người, chúng ta đều trưởng thành rồi, không nên để họ lo lắng, có phải hay không?” Long Tịch Hiên kiên nhẫn dụ dỗ Long Tịch Bảo đã ngừng khóc.

“Không cho phép khóc, nhìn xấu lắm.” Long Tịch Bác dùng khăn giấy lau nước mắt, không kiên nhẫn nói.

Long Tịch Bảo tiếp tục hít mũi một cái, rụt sâu trong ngực Long Tịch Bác, cô dĩ nhiên biết cha mẹ đi vòng quanh thế giới là chuyện tốt, ít nhất bọn họ sẽ rất vui vẻ, nhưng sống chung một chỗ lâu như vậy, cô không muốn, hơn nữa, bọn họ đi, trong nhà chỉ còn Bác, Hiên và mình, ngộ nhỡ cô gây ra chuyện gì, mẹ cùng cha không có ở đây, đến lúc đó ai làm chỗ dựa cho cô đây, vừa nghĩ lại vừa khóc.

Vừa khóc lại vừa nghĩ, sau đó không lâu, cô vùi ở trong ngực Long Tịch Bác ngủ thiếp đi.

Cuộc sống ba người chính thức bắt đầu.

———– hoa lệ tuyến phân cách ——–

Trong quán cà phê

“Bảo Bảo, cậu nói xem, tớ rất ngu hay không, ha ha, tớ vì anh ta mà làm tất cả, tại sao lại phản bội tớ, có phải tớ không tốt? Không xinh đẹp” Âu Dương Tuyết khẽ mỉm cười, trong vẻ mặt hớn hở như vậy chỉ có chính cô biết mình có bao nhiêu tự giễu, thương tâm.

Còn có không cam lòng.

Long Tịch Bảo đau lòng nhìn người bạn thân duy nhất, cô ấy vẫn đẹp như trước kia, nhưng lại thiếu sự tự tin, vì một người con trai không yêu mình mà như vậy, Tịch Bảo nói: “Tuyết Tuyết, con trai thay lòng đổi dạ không cần lý do, cậu rất tốt, rất đẹp, nếu như cậu muốn nghe đáp án, tớ sẽ trả lời là không phải vấn đề cậu ngu hay đối tốt với anh ta để anh ta phàn bội, đừng trách tớ không quan tâm tới cậu, Tuyết Tuyết, nhớ, trên thế giới này, không có gì đáng giá để cậu dùng tự ái trao đổi, cậu biết không, cậu bây giờ, không có tự ái, cậu muốn anh ta yêu cậu, mong muốn quay lại bên nhau, nếu quay lại thì sao, lần đầu bất trung, trăm lần không tha, Tuyết Tuyết mà trước kia tớ biết, không bởi vì nghèo khó mà cảm thấy kém người ta một bậc, không bởi vì khó khăn mà bán mình, không bởi người khác giàu sang mà nịnh nọt, Tuyết Tuyết, cậu khóc đi, khóc to lên để quên hết tất cả, đồng ý với tớ, sẽ trở về Tuyết Tuyết trước kia, được không?”

Long Tịch Bảo ngọt ngào nhẹ nhàng trấn an, Âu Dương Tuyết ánh mắt ngốc ngốc nhìn cô, đây là Bảo Bảo.

Cô luôn làm nũng, như một đứa bé chưa trưởng thành, làm cho người khác không nhịn được muốn che chở, bảo vệ cô, nhưng lúc quan trọng, cô lại luôn bình tĩnh suy nghĩ, làm cho người khác an tâm.

Âu Dương Tuyết nhào vào trong lòng Long Tịch Bảo, bắt đầu òa, như muốn đem tất cả đau lòng phát tiết ra ngoài. Người chung quanh rối rít nhìn chăm chú các cô, Long Tịch Bảo hướng về họ cười nhẹ.

Nhất thời, tất cả mọi người đều dừng lại.

( Viên cuồn cuộn: thì ra là mi cũng có năng lực làm hóa đá người khác à?….. Long Tịch Bảo: tất nhiên, thiên sinh lệ chất nan tự khí, ai kêu mi đem ta viết đẹp như vậy đâu……Viên cuồn cuộn: o(╯□╰)o)

Cô ôm Âu Dương Tuyết đang khóc thút thít mà bả vai run rẩy, vỗ nhẹ lưng của cô ấy, nước mắt cũng lặng lẽ chảy xuống.

Không biết bao lâu, khi Âu Dương Tuyết khóc đủ rồi, áo của cô cũng ướt.

Âu Dương Tuyết ngẩng đầu nhìn áo cô, xin lỗi, nhỏ giọng nói: “Tớ tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy đi thôi!” Long Tịch Bảo đứng lên, kéo Âu Dương Tuyết tới cửa.

“Đi đâu?” Âu Dương Tuyết lờ mờ hỏi, không phản ứng kịp.

“Ngu ngốc, đương nhiên là đi báo thù, tớ đã phái người tra được bọn họ đang ở sex­club lêu lỗng, dám bắt nạt Tuyết Tuyết của tớ, xem tớ dọn hắn thế nào!” Long Tịch Bảo dùng ngón tay chà chà chiếc mũi nhỏ, đi ra phía ngoài, để lại một đống người trong trạng thái hóa đá.

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 10: Kết Quả Của Người Thứ Ba



Bên trong Sex­club

Một người con trai ăn mặc rất bảnh ôm lấy cô gái hôn nóng bỏng, mà người con gái này mang váy ngắn lộ ra hơn nữa gò ngực.

Những người chung quanh hoặc nhiệt tình uốn lượn thân thể theo âm nhạc của DJ, hoặc mơ mơ màng màng vì ma túy, Long Tịch Bảo nhíu mày, cô lần đầu tiên tới nơi như thế này.

Nói thật, cô rất ghét loại không khí ở đây, làm người ta cảm giác không thoải mái, cô dắt Âu Dương Tuyết đi thẳng tới hai kẻ đang hôn đến không biết trời đất là gì. Nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, cô nở nụ cười tà ác, vươn ngón tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay của gã kia, tên kia khẽ chữi bậy một tiếng ngẩng đầu lên: “Ơ......” Vừa định mở miệng chữi, nhìn thấy Long Tịch Bảo thì câm ngay lập tức.

Hắn ngốc lăng nhìn người giống búp bê trước mặt, nói không nói ra một câu.

Long Tịch Bảo lộ ra nụ cười ngọt ngào điên đảo chúng sinh, hai má lúm đồng tiền đáng yêu làm cho cô rất đơn thuần lại vô hại: “Xin hỏi anh họ Trần phải không ạ?” người con trai sững sờ một chút, tùy tiện nói: “Đúng vậy.”

“Vậy anh là Trần Phi đúng không?” thanh âm ngọt ngào kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp lại đáng yêu, dùng hai chữ để hình dung: vô địch! Ba chữ: rất vô địch! Bảy chữ: đó là siêu cấp vô địch!

“Đúng vậy.” Chỉ thấy người con trai còn ở trong trạng thái khiếp sợ.

“Vậy thì đúng rồi.” Long Tịch Bảo cười cười, quay đầu lại nói với bồi bàn: “anh à, tôi muốn một chai bia được không?”

Bồi bàn cũng sững sờ nhìn cô gái, một lúc sau mới cầm một chai bia đưa cho cô.

“Cám ơn nha.”

Long Tịch Bảo rất lễ phép nói cám ơn, nắm lấy miệng chai bia, thình lình đạp vào đầu tên Trần Phi kia.

“Phanh” một tiếng, thế giới yên tĩnh......

“A................” Trần Phi ôm đầu chảy máu không ngừng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, gào thét inh ỏi.

Người chung quanh cũng kinh ngạc nhìn cô gái đánh hắn, cô mặc váy cổ điển, cổ và tay mang vòng, tóc đen gần chạm mông tùy ý xõa tung, trên đầu cài dây cột tóc hinh nơ bướm cùng màu với trang phục, chiếc mũi khéo léo, đôi môi phấn hồng.

Cô giống như nàng tiên cá, mơ mơ ảo ảo. Mới vừa rồi là cô dùng chai rượu đập lên đầu gã đàn ông kia sao? Khán giả không xác định được?

Lúc này, ả đàn bà ăn mặc hở hang đột nhiên hét rầm lên: “A …~ cô làm gì thế hả!”

Long Tịch Bảo cười ngọt ngào nhìn ả: “Không làm gì cả, vừa rồi tay trơn một chút.”

Người kia nhìn Long Tịch Bảo, phát hiện người bên cạnh cô – Âu Dương Tuyết: “Là cô! Làm gì? Tìm người đến giúp cô ra oai sao?”

Âu Dương Tuyết nắm chặt tay nhỏ bé của Long Tịch Bảo, không lên tiếng.

“Giành? Giành cái gì? Hắn sao?” Long Tịch Bảo cười, chỉ chỉ tên đàn ông ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu rên.

“Mày dám đánh đàn ông của tao, đồ chết tiệt.” ả căm tức giơ tay lên chuẩn bị cho Long Tịch Bảo một cái tát.

ả vừa mới giơ tay lên, chỉ nghe thấy”Xoạch” một tiếng,

Tiếng kêu rên của người đàn bà kia: “A...~~ tay của tôi” chỉ thấy ả dùng tay trái ôm lấy tay phải, hình như là gảy xương.

Không ai trông thấy Long Tịch Bảo ra tay khi nào, cũng không có ai tin là Long Tịch Bảo ra tay.

“Ai nha, cô làm sao vậy?” Long Tịch Bảo kinh ngạc nói, mắt to sợ hãi nhìn người đàn bà trước mắt kêu đau không dứt.

Âu Dương Tuyết sợ hết hồn: “Bảo Bảo, thôi, chúng ta đi thôi.”

Long Tịch Bảo nhìn một chút Âu Dương Tuyết, đi tới chỗ tên đàn ông vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu đau: “Trần Phi, anh nhớ kỹ, hôm nay tìm anh gây chuyện là tôi Long Tịch Bảo, từ nay về sau, anh còn dám lại gần Âu Dương Tuyết 1 mét, thì tôi sẽ lấy mạng của anh, tin không thì tùy, trừ phi anh nghĩ tới thế lực của tập đoàn Long Vũ.” Thanh âm nhẹ nhàng lại làm cho gã trên mặt đất không rét mà run.

Tiếp theo, Long Tịch Bảo lại đi tới trước mặt ả kia: “Tình yêu của cô là sự dẫm đạp lên người khác mà có, một ngày nào đó cô cũng sẽ bị nằm ở dưới chân người khác mà thôi, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, lôi ra khăn tay lụa xoa xoa tay, sau đó ném xuống đất, cũng không quay đầu lại, kéo Âu Dương Tuyết đi.




Ra khỏi SEX­CLUB Long Tịch Bảo vui vẻ dắt Âu Dương Tuyết hưng phấn mà nói: “Tuyết Tuyết, vui hay không, hết tức chưa?”

Âu Dương Tuyết cảm động gật đầu: “Bảo Bảo cám ơn cậu, có lúc tớ thấy cậu giống như 19 tuổi hơn tớ luôn.”

Long Tịch Bảo giả bộ tức giận nói: “Cậu chê tớ nhỏ đúng không, tớ chính là sinh viên Đại Học 15 tuổi đó. Không nên xem thường sự thông minh của tớ.”

“Ha ha, được, tớ mời cậu đi ăn kem được không?” Âu Dương Tuyết cười, ngắt lời Long Tịch Bảo.

Long Tịch Bảo vội vàng đem bàn tay nhỏ bé nắm thành hai quả đấm nhỏ, ánh mắt tròn xoe lóa sáng nhìn Âu Dương Tuyết, chỉ thiếu cái đuôi thôi.

Âu Dương Tuyết cười khẽ một tiếng: “Thôi tôi chờ, đừng bày ra hình dáng đáng yêu như vậy để mê hoặc tớ.”

Long Tịch Bảo đột nhiên nắm lấy tay Âu Dương Tuyết bé cười nói: “Đúng vậy, Tuyết Tuyết cười lên rất xinh đẹp, đây mới là Tuyết Tuyết của tớ.”

Âu Dương Tuyết cảm động ôm Long Tịch Bảo mà rơi nước mắt, được biết cô ấy là hạnh phúc lớn nhất của cô.

“Được rồi, người khác không biết còn tưởng có less ở đây thì khổ.” Long Tịch Bảo cười nói, hai cô gái vừa khóc vừa cười, hoàn toàn không phát hiện sau lưng có hai kẻ đẹp trai vẻ mặt tái xanh.

“ Long Tịch Bảo! ( Bảo Bảo )”

Ơ? thanh âm nghe quen tai ghê, Long Tịch Bảo theo bản năng quay đầu lại, Phật nói 500 năm quay đầu lại mới thấy kiếp này gặp thoáng qua...

Cô quay đầu rồi, nhưng nhất định không thể nào gặp thoáng qua được... Khổ rồi, khổ rồi.

“Bác... Hiên... Ha ha.. Sao lại trùng hợp như vậy?”

“Em cứ nói đi?” Long Tịch Bác cười lạnh nhìn cô bé đang chột dạ kia.

“A …hôm nay bầu trời thật là mát mẻ, rất mát mẻ, anh Bác, anh hôm nay thật sự là đẹp trai!!”

Long Tịch Bác nhìn cô bé nịnh hót, tiếp tục nhả ra luồng khí lạnh lẽo, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Em cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là lúc cầm chai rượu!”

-_-||| quả nhiên bị nhìn thấy : “Phượng Kiệt, đưa Âu Dương tiểu thư về nhà.” Long Tịch Hiên nhàn nhạt phân công, nghe tiếng không biết đang giận hay vui.

“Bảo Bảo...” Âu Dương Tuyết lo lắng nhìn Long Tịch Bảo.

“Tuyết Tuyết, cậu về trước đi, ngày mai gặp lại ở trường học.” Long Tịch Bảo cười, đẩy Âu Dương Tuyết tới bên cạnh Phượng Kiệt.

“Vậy cũng tốt, ngày mai gặp, cậu... Cẩn thận một chút.” Nói xong ngoan ngoãn đi theo Phượng Kiệt về nhà.

Chờ Âu Dương Tuyết đi xa, cô lập tức cười ngọt ngào chạy tới trước mặt Long Tịch Hiên, vươn tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo cậu, bắt đầu lắc trái lắc phải: “Anh Hiên các anh sao lại tới đây, Bảo Bảo tưởng tượng là các anh bởi vì nghe được ý nghĩ của Bảo Bảo mà đến đây phải không?”

( Viên cuồn cuộn: cô có cảm thấy cô dối trá không hả? Cô không thấy có lỗi với lương tâm mình sao?______ Long Tịch Bảo: Xin lỗi lương tâm, ta tình nguyện bán linh hồn của ta!!!____Viên cuồn cuộn: cô thật khoa trương________ Long Tịch Bảo: mi biến đi! )

“Bảo Bảo, em không ngoan!” Long Tịch Hiên vẫn thản nhiên nói.

“Em ấy có lúc nào ngoan đâu!” Long Tịch Bác hừ lạnh nói.

“.....”

“Về nhà, xem anh xử em thế nào!” Long Tịch Bác trực tiếp ném cô vào trong xe rời đi.

Phong khách Long gia.

Quỳ gối, Long Tịch Bảo từ nhỏ đến bây giờ đều diễn:‘ một là cúi đầu ôn nhu’ cái này trong tiểu thuyết thì đây là động tác cơ bản mà hiệu quả nhất của nữ chính.

“Em bây giờ lớn rồi phải không, dám dùng chai bia đập vào đầu người ta rồi hả?!” Long Tịch Bác cầm trên tay một cây roi mây, đi qua đi lại trước mặt Long Tịch Bảo.

“Tại hắn không đúng chứ bộ, anh biết hắn đối xử với Tuyết Tuyết như thế nào không? Hắn nói: ‘anh cho em ấm áp, em tặng anh hưng phấn, chúng ta không nợ nhau gì nữa! ’ lời như thế hắn cũng nói được, em đập như thế cũng quá hiền rồi.” Long Tịch Bảo meo meo kêu lên.

Long Tịch Bác ngẩn người một chút, ngay sau đó cả giận nói: “ Long Tịch Bảo, em có đáng bị đánh không?!”

“......”

“Bảo Bảo, em nhận lỗi với anh Bác đi.” Long Tịch Hiên ở một bên nhắc nhở.

“Bác, em sai rồi, lần sau không dám nữa, anh tha cho em nhé!” Long Tịch Bảo tiếp tục meo meo nói.

“Lỗi gì?”

“Em không nên cầm bình đập vào đầu của hắn.” Meo meo meo meo

“Còn gì nữa không?”

“Không nên lừa các anh nói là đi dạo phố xem phim.” Meo meo meo meo

“Còn gì nữa không?”

“Còn có? Để cho em suy nghĩ một chút...” Meo meo meo meo

“Cái em sai lớn nhất là không nên đi đến SEX­CLUB!!” Long Tịch Bác không nhịn được quát.

“...... Dạ, Tịch Bảo biết sai rồi.” Meo meo meo meo

“Em!....” Long Tịch Bác bị cô meo meo nói, làm cho sự tức giận không có nơi phát ra.

“Được rồi, Bác, để cho Bảo Bảo đứng lên đi, phạt thế được rồi, em ấy cũng biết sai rồi mà.” Long Tịch Hiên lên tiếng xin xỏ cho.

“Hừ!” Long Tịch Bác hừ lạnh quay đầu, không nhìn bọn họ.

Long Tịch Hiên ôm lấy Bảo Bảo nhẹ giọng nói: “Lần sau không được đi đến những nơi như vậy, trừ phi có anh và Bác đi cùng, biết không?”

“Dạ.”

Trận phong ba này, cứ như vậy kết thúc.




“Bảo Bảo, ngày hôm qua cậu không bị sao chứ?” Ở phòng ăn, Âu Dương Tuyết lo lắng hỏi Long Tịch Bảo.

“Không sao không sao, bọn họ không muốn đánh tớ đâu.” Long Tịch Bảo vừa ăn vừa nói, một chút hình tượng thục nữ cũng không có.

“Nhưng hôm qua họ có vẻ rất tức giận.” Âu Dương Tuyết lấy khăn giấy đưa cho người nào đó.

“Yên tâm đi, Tuyết Tuyết, hai anh đối với tớ rất tốt, tại sao có thể có chuyện gì được, sao cậu không ăn? Hôm nay đồ ăn rất ngon đấy.” Long Tịch Bảo hai mắt sáng lên nhìn thức ăn trong chén của Âu Dương Tuyết.

“Tớ ăn không vô, sáng sớm hôm nay ăn quá nhiều, cho cậu ăn đấy.” Âu Dương Tuyết cười cười, gắp tất cả đồ ăn trong chén cho Long Tịch Bảo.

Long Tịch Bảo rất không khách khí ăn: “Tuyết Tuyết, cậu thật tốt, buổi chiều chúng ta cúp tiết đi ăn kem ly đi?”.

Âu Dương Tuyết sờ sờ cái trán.

Ăn ăn ăn, dường như trong đầu Bảo Bảo mỗi ngày trừ ăn ra vẫn là ăn.

“Được, làm theo ý cậu đi.”

“Hì hì, vậy chúng ta ăn nhanh rồi đi.” Nói xong Long Tịch Bảo lại vùi đầu chiến đấu.

Cơm nước xong, Long Tịch Bảo kéo Âu Dương Tuyết đi từ từ ở trong sân trường.

“Tuyết Tuyết, cậu còn thích tên khốn kia không?” Long Tịch Bảo giống như lơ đãng hỏi!

Âu Dương Tuyết hơi ngẩn người một chút, sau đó trả lời: “Không, tất cả đã qua rồi!” Người đàn ông như vậy, không biết mình sao lại yêu được nhiều năm như vậy.

“Vậy thì tốt, hôm nào tớ tìm cho cậu một chàng bạch mã hoàng tử chân chính, cậu thấy Phượng Kiệt như thế nào, lớn lên đẹp trai, có tiền, hơn nữa thân thủ lại tốt, nếu cậu cặp với hắn, về sau không sợ không có tiền dùng, lúc không có chuyện gì làm thì có thể đi du lịch, có khi lại có một bảo kê miễn phí đấy.” Long Tịch Bảo nói xong, không phát hiện người bên cạnh mặt đỏ tới mang tai rồi, đợi cô phát hiện ra thì.

“Trời ạ, tớ chỉ tùy tiện nói một chút, cậu coi trọng anh ấy ư, nếu như là thật, cậu nói một tiếng, tớ lập tức tạo cơ hội cho hai người nha.”

Âu Dương Tuyết đỏ mặt đuổi theo tên kia.

Hai cô gái xinh đẹp người đuổi người chạy, cho đến...

“A ~~” Long Tịch Bảo hét lên một tiếng, ngã trên mặt đất, ơ, không đúng, sao không đau nhỉ.

“Cô gái à, cô đè đủ chưa, đủ rồi thì đứng lên đi.” Giọng nói dễ nghe từ đỉnh đầu truyền đến, Long Tịch Bảo ngẩng đầu lên.

Oa, đẹp trai, mày kiếm, lông mi thật dài, mắt phượng tà mị, lỗ mũi ngạo nghễ hếch lên, môi mỏng màu hồng nhạt, làn da mật ong, hắn thật là đẹp! Long Tịch Bảo không khỏi nhìn thật kĩ.

“Này, mặc dù cậu không nặng lắm, nhưng cậu đè tôi có vui không?” Doãn Thiên nhíu nhíu mày kiếm, trêu nói.

Long Tịch Bảo lấy lại tinh thần bò dậy: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cậu không sao chớ, tôi không phải cố ý.”

Long Tịch Bảo đưa tay kéo tên đẹp trai trên mặt đất, liên tiếp nói xin lỗi, thật mất thể diện, lúc đó Âu Dương Tuyết vừa đuổi tới, gấp gáp hỏi: “Bảo Bảo, không sao chứ, có bị thương không?”

“Không có, tớ không sao, chẳng qua là......” Long Tịch Bảo bất đắc dĩ nhìn tên đẹp trai bên cạnh, thật xấu hổ.

“Không có việc gì là tốt, đi thôi, chúng ta đi ăn kem.” Âu Dương Tuyết dắt tay Long Tịch Bảo chuẩn bị đi, Long Tịch Bảo nhỏ giọng nói: “Tuyết Tuyết, tớ mới vừa đụng vào người kia, cậu chờ tớ một chút, tớ tới ngay.” Nói xong, đi tới trước mặt tên đẹp trai: “Kia...... xấu hổ quá, anh có bị thương không?” Long Tịch Bảo hỏi.

“Té thì không bị thương, nhưng cậu làm đổ mất cà phê của tôi.” Tên đẹp trai nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ chỉ ly cà phê tung tóe trên đất.

“Ơ? Thật xấu hổ, bây giờ chúng tớ muốn đi ăn kem, cửa tiệm bán nhiều loại nước uống, tôi…. mời đi uống…, coi như bồi thường lại, được hay không vậy?” Long Tịch Bảo vuốt ve tóc nói.

“Được, tôi cũng muốn ăn kem, nhưng mà, mời cậu nha.” Đẹp trai cười cười, hớn hở đồng ý.

“Không thành vấn đề, ha ha, đi thôi.” Long Tịch Bảo hào phóng dắt kẻ đẹp trai mới quen đi tới chỗ Âu Dương Tuyết.

Doãn Thiên nhíu mày, nhìn Long Tịch Bảo, Long Tịch Bảo bị anh nhìn, không nhịn được hỏi nói: “Sao vậy?”

“Cậu rất dễ quen người lạ sao?” Tên đẹp trai nhìn cách tay cô đang nắm lấy mình: mềm nhũn, nho nhỏ, nhưng thật ấm áp.

“Không phải vậy, chẳng qua cảm thấy có duyên với cậu thôi, tớ là Long Tịch Bảo, cậu tên gì?” Long Tịch Bảo xin lỗi, buông tay.

“ Doãn Thiên.” Doãn Thiên thản nhiên nói.

Không hiểu sao có một cảm giác mất mác, chỉ vì cô buông tay anh ra, hai người đi đến bên cạnh Âu Dương Tuyết.

“Tuyết Tuyết, tớ xin giới thiệu đây là Doãn Thiên, tớ mới vừa đụng vào cậu ấy, làm đổ cà phê, cho nên tớ muốn bồi thường lại, chúng ta cùng đi ăn kem thôi.” Long Tịch Bảo dắt tay Âu Dương Tuyết đỉnh đạc nói.

Âu Dương Tuyết nhìn Doãn Thiên: “Được, vậy chúng ta đi thôi.” Vì vậy hai cô gái xinh xắn cùng một kẻ đẹp trai cứ như vậy mà trắng trợn trốn tiết đi uống cà phê, ăn kem.

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 13: Người Bạn Thứ Ba



Quán kem…

“Cho em 3 ly Cappuccino, ba dĩa ‘ Mạn Châu Sa Hoa ’, và 3 ly socola, tạm thời như vậy đã, cám ơn chị.” Long Tịch Bảo quen miệng nói đồ mình thích ăn, sau đó hưng phấn nhìn Âu Dương Tuyết và Doãn Thiên: “Những thứ đó có được không, các cậu có muốn ăn thứ khác không?”

Âu Dương Tuyết cười cười: “Cậu thích là tốt rồi.”

Doãn Thiên liếc nhìn cô.

Long Tịch Bảo vẻ mặt tự tin nhìn Doãn Thiên: “Yên tâm, tớ đảm bảo cậu ăn lần đầu tiên, thì muốn tới lần thứ hai.”

“Thức ăn nơi này có tên rất kì lạ, Mạn Châu Sa Hoa không phải là tên loài hoa sao?” Doãn Thiên nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy a, Mạn Châu Sa Hoa có tên là Bỉ Ngạn Hoa, là một trong số loài hoa tớ thích nhất đó, ở chỗ này là loại kem có tiếng, socola ở đây ăn cũng rất ngon, tớ lần nào tới đây cũng ăn.” Long Tịch Bảo vừa nói đến đây, nước miếng suýt nữa chảy ra.

“Đúng vậy, đúng vậy, ăn xong còn mang về!.” Âu Dương Tuyết buồn cười gõ gõ đầu nhỏ của Long Tịch Bảo trêu nói.

Long Tịch Bảo nhún nhún vai, mặt cười ngọt ngào nhìn Doãn Thiên: “Này, tớ mời cậu uống cà phê coi như bồi thường lại nha, tớ còn mời cậu ăn bánh ngọt, như vậy cậu có phải nên bỏ ra cái gì không?”

Doãn Thiên cười cười: “Được, cậu muốn cái gì?”

“Tớ muốn cậu, tớ chỉ có Tuyết Tuyết là bạn, cậu là bạn thứ hai của tớ được không?”

Long Tịch Bảo cười rực rỡ, hai má lúm đồng tiền làm cô dễ thương vô cùng.

Âu Dương Tuyết sững sốt, ngay sau đó khôi phục lại, vuốt ve đầu Long Tịch Bảo: “Thế nào, Bảo Bảo buồn ư, ghét tớ sao?” Long Tịch Bảo vội vàng ôm lấy cánh tay Âu Dương Tuyết làm nũng: ”Không phải đâu, Tuyết Tuyết là bạn cả đời của tớ, tớ sao ghét cậu được.”

“Chẳng lẽ cậu thấy người ta đẹp trai, cho nên mới nói như vậy ư, ha ha.” Âu Dương Tuyết tiếp tục trêu chọc, cô cũng thấy kì lạ, Bảo Bảo thật ra không muốn làm thân với bất cứ ai, trừ mình ra, cô ấy đều không nói với người khác một câu, vì sao cô ấy lại chủ động làm quen một người lạ?

Long Tịch Bảo cau cái mũi nhỏ đáng yêu, khinh thường nói: “Không phải đâu, đẹp trai tớ ngày ngày đều nhìn, Anh Bác và anh Hiên đều là đẹp trai đấy.”

“A? Vậy tớ rất muốn biết, tại sao cậu lại thế, nghe nói thiên kim Long gia rất cao ngạo không thích thân cận người khác mà?” Doãn Thiên nhẹ giọng hỏi, thanh âm bình tĩnh nghe không rõ anh đang vui hay buồn.

“Ha ha, không phải là tớ không thích thân cận người khác, mà là tớ không thích người thân cận đối với tớ vì mục đích, cậu biết tớ thích thân cận hạng người gì sao?” Long Tịch Bảo cười yếu ớt nhìn Doãn Thiên.

Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bảo: “Hạng người gì?”

Long Tịch Bảo chạy đến bên người anh, đôi môi dán vào lỗ tai của anh: “Người cô đơn, người buồn bã, người hiền lành, giống như cậu vậy.” Nói xong cười hì hì quay lại chỗ ngồi, để lại một tên con trai ngơ ngác.

Doãn Thiên thu lại tâm, cười tà: “Được, vậy tớ sẽ làm người bạn thứ hai của cậu, về sau theo cậu nha.”

“Không thành vấn đề, vậy tớ và Tuyết Tuyết sẽ kêu cậu là Thiên Thiên nha?”

“Thiên Thiên...” trán Âu Dương Tuyết rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.

“Thiên Thiên...” trán Doãn Thiên xuất hiện ba đường hắc tuyến.

“Thế nào, các cậu không thích sao, vậy thì Thiên nhi nhá?”

“......”

“......”

“Không tốt à? Vậy thì kêu là Thiên đi!”

Âu Dương Tuyết gật đầu một cái.

“Tuyết thì có thể gọi như vậy, cậu mới 15 tuổi, mặc dù nhận không ra, nhưng cậu thật sự là mới 15 tuổi, cho nên cậu phải gọi tớ là anh Thiên!” Doãn Thiên nhàn nhạt nói.

“Anh Thiên thì anh Thiên, vậy bắt đầu từ ngày mai cậu phải cùng chúng tớ ăn cơm cùng nhau, chơi đùa cùng nhau nha.” Long Tịch Bảo lại chạy đến trước mặt anh, ôm lấy tay của anh lắc tới lắc lui. Doãn Thiên bị dáng điệu đáng yêu của cô không khỏi cười cười: “Được.”

Nói xong thì phục vụ đã đem thứ bọn họ gọi đến, Long Tịch Bảo vui vẻ ngồi xuống, tay trái tay phải đều cầm thìa, bên trái cắn 1 miếng bánh ngọt, bên phải ăn một miếng kem.

Doãn Thiên nhìn tướng ăn của cô, không khỏi cười khẽ một tiếng, nhìn Âu Dương Tuyết hỏi: ” bình thường cô ấy đều là ăn như vậy sao?”

Âu Dương Tuyết cũng cười cười: “Thói quen.”

Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng, bắt đầu ưu nhã thưởng thức vị ngon bánh ngọt và kem, Doãn Thiên liếc một cái Long Tịch Bảo, ánh mắt lóe lóe, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 14: Nụ Hôn Đầu



Tạm biệt Doãn Thiên và Âu Dương Tuyết, Long Tịch Bảo vui vẻ mang theo túi đựng socola đi đến tập đoàn Long Vũ.

Hôm nay tâm tình thật tốt, chẳng những giải quyết gọn nhẹ tình cảm của Tuyết Tuyết mà còn quen được Doãn Thiên.

Thật ra thì cô cũng không biết vì sao mình muốn làm quen anh, chỉ biết là lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của anh thì thương hại, ánh mắt của anh đẹp thì đẹp thật nhưng lại chứa quá nhiều bí mật, giống như cô đơn, giống như giãy giụa, vừa giống như bi thương, người như vậy thật tội nghiệp.

Một người như vậy, không biết từ đâu đến làm cho cô cảm thấy đau lòng, muốn cho anh ấm áp, muốn nhìn anh có nụ cười phát ra từ nội tâm, đó nhất định là trên thế giới đẹp nhất trong nháy mắt rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại đã đến 【 Long Vũ 】, Long Tịch Bảo lấy điện thoại di động ấn một dãy số quen thuộc.

Sau đó không lâu ( Alo, Bảo Bảo à, sao vậy) giọng nói Long Tịch Hiên ôn nhu từ trong điện thoại truyền ra.

( Anh Hiên, em đang ở dưới lầu, các anh mau đến đón em lên đi, người ta mang theo đồ ngon cho các anh đấy ) Long Tịch Bảo làm nũng meo meo kêu lên.

(ở lầu dưới ư? Đừng chạy lung tung, anh xuống đón em đây!)

Long Tịch Hiên vội vàng cúp điện thoại, vọt xuống lầu dưới, vừa tới lầu dưới đã nhìn thấy một cô bé xinh đẹp như thiên sứ nhìn hắn cười ngọt ngào, thở dài! đi tới trước mặt cô, cầm lấy tay nhỏ bé: “Ơ, em không phải là đang đi học ư? Sao lại tới đây, Còn nữa…, muốn tới tại sao không gọi Vương Phong đi đón em, lỡ đi lạc thì sao, không nghe lời.” Long Tịch Hiên đưa tay sờ sờ mũi cô mà trách cứ.

“Người ta muốn thấy anh Hiên mà, Còn nữa…, người ta không phải là con nít nữa rồi nha, làm sao đi lạc được, anh Hiên luôn coi người ta như con nít ý.” Long Tịch Bảo đôi môi đỏ mọng, bất mãn kháng nghị

“Được rồi, Bảo Bảo của chúng ta là con nít lớn, ha ha, đi thôi, anh Bác còn ở trên lầu chờ em đấy.” Long Tịch Hiên mái tóc dài của cô, dắt cô đi lên lầu.

Vừa mới mở cửa ra, Long Tịch Bác còn chưa thấy rõ người vào là ai, chỉ nhìn thấy một bóng trắng thoáng qua, người khác đã nhào vào trong ngực của anh, làm nũng nói: “anh Bác! anh thấy em tốt không, biết các anh làm việc khổ cực, nên đem bánh ngọt đến cho các anh ăn nha.” Long Tịch Bảo vẻ mặt nịnh hót cười ngọt ngào, hôn nhẹ lên mặt Long Tịch Bác.

Long Tịch Bác nhíu đôi lông mày xinh đẹp: “Bây giờ không phải đang đi học sao?” Bên hỏi bên đem bé đặt ở ngồi trên đùi hảo.

“Người ta nhớ anh, nên tới nhìn anh mà, anh không nhớ em sao?” Long Tịch Bảo vô tội chớp chớp mắt, ủy khuất nói.

Long Tịch Bác véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô: “Lần sau muốn tới thì gọi Vương Phong đi đón em, đi một mình rất nguy hiểm, có nghe thấy không?”

“Biết biết, lắm lời giống y anh Hiên.” Long Tịch Bảo lầu bầu lẩm bẩm nói.

Long Tịch Bác xoắn lỗ tai của cô, nhẹ nói: “em nói ai lắm lời? Hả?”

“A……đau ….! anh Bác!”

……..

“Bánh ngọt, bánh ngọt, anh Kiệt đâu? em cũng mua phần cho anh ấy mà.”

“em để ý cậu ta sao? Thích cậu ấy?” Long Tịch Bác lạnh lùng hỏi.

“Nào có,người em thích nhất chính là anh và anh Hiên rồi mà, người ta chẳng qua là mua thêm vài cái mà thôi!”

“Hừ!”

Lúc này Phượng Kiệt đột nhiên gõ cửa.

“Vào đi” Long Tịch Hiên nhẹ nói.

“cậu Hiên, đến lúc đi họp rồi.” Phượng Kiệt cung kính nhắc nhở.

“Được, tôi lập tức đến.” Nói xong, Long Tịch Hiên nói với Long Tịch Bảo: “Bảo Bảo ở chỗ này ngoan ngoãn, anh họp xong sẽ trở lại, chúng ta cùng nhau về nhà biết không?”

Long Tịch Bảo đưa tay nhỏ bé giơ giơ: “anh yên tâm đi, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh trở về mà.”

Long Tịch Hiên lắc lắc đầu cười, đi họp. Long Tịch Bảo vội vàng đem hộp đựng bánh mở ra, dùng muỗng nhỏ khoét một góc bánh đưa đến khóe miệng Long Tịch Bác, hưng phấn mà nói: “anh Bác, ha ha, xem ăn được không?”

Long Tịch Bác nhìn cô, há miệng, nuốt vào, thật ngọt......

Long Tịch Bảo nhìn Long Tịch Bác cau mày, thất vọng nói: “Ăn không ngon sao?”

“Ăn ngon, em cũng ăn đi!” Long Tịch Bác cầm lấy chiếc muỗng trong tay cô, bắt đầu cho công việc, Long Tịch Bảo từng ngụm từng ngụm một nhai nuốt, ngay cả kem dính miệng cũng không biết.

Long Tịch Bác mất hồn nhìn bé đáng yêu, thần xui quỷ khiến thế nào mà cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô.

“A…..”

Long Tịch Bảo trừng to mắt, nhìn khuôn mặt phóng đại của Long Tịch Bác, môi của anh đang dán vô môi cô.

“Há miệng.” Giọng nói Long Tịch Bác khàn khàn mà hấp dẫn, Long Tịch Bảo nghe lời khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, Long Tịch Bác lập tức duỗi đầu lưỡi đi vào, hút lấy sự ngọt ngào của cô.

Không biết qua bao lâu, khi Long Tịch Bảo ngồi phịch trên người Long Tịch Bác, Long Tịch Bác mới lưu luyến kết thúc nụ hôn ngọt ngào này.

Đưa tay vỗ vỗ mái tóc dài của cô, khàn khàn nói: “Lần sau phải dùng mũi để hô hấp.”

Long Tịch Bảo còn ở trong trạng thái khiếp sợ, bọn họ vừa làm cái gì? Là hôn sao? Anh Bác hôn cô?

“Ơ?” Long Tịch Bảo đưa tay lau môi của mình, hồi lâu mới nói: “anh Bác, vừa rồi... anh hôn em phải không?”

“Đúng vậy, thì sao?” Long Tịch Bác buồn cười, bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng nắm trong tay mình.

Thì sao?

Anh hỏi cô thì sao, anh tại sao có thể hôn cô được, anh là anh của cô mà... A, đúng rồi, anh không phải là anh ruột, nhưng….

...

“anh Bác, đây là chuyện không đúng, chúng ta......”

Ánh mắt Long Tịch Bác tối sầm lại, lạnh giọng: “Đừng nói em là em gái của anh, em biết em không phải mà.”

“Nhưng... Chúng ta...” Long Tịch Bảo sững sờ nhìn anh.

“Hư, Tịch nhi, anh biết rõ em bây giờ không thể chấp nhận được chuyện này, thật ra thì em nên biết, anh và Hiên cùng thích em, em là người thông minh sao không biết chứ, Tịch nhi, đồng ý với anh, hãy suy nghĩ kĩ tình cảm mà em dành cho bọn anh, đừng trốn tránh và đừng sợ, được không? Dù gì đi nữa, anh và Hiên sẽ luôn bảo vệ em.” Long Tịch Bác nghiêm túc nhìn cô mà nói.

Nếu không để cô biết, có lẽ cô sẽ vĩnh viễn đều cho bọn họ là anh ruột mình rồi.

Long Tịch Bảo ngốc lăng nhìn Long Tịch Bác, đúng vậy, cô biết, cô không phải ngu ngốc, bọn họ đối tốt với cô, cưng chiều cô, đã vượt qua ranh giới anh em rồi, huống chi cô và họ không có quan hệ máu mủ.

Nhưng cô không muốn thừa nhận, cũng không muốn tránh né, tâm cô cho là chỉ cần không nói ra mà có thể vĩnh viễn tiếp tục như vậy, vĩnh viễn hưởng thụ bọn họ cưng chiều, bọn họ yêu thương thì thật tốt, nhưng......

Đây là chuyện sai cấm, hai người đàn ông cùng chung một cô gái, đây là sai. Mà cô lại càng không muốn lựa chọn ai trong bọn họ cả, đối với cô, đối với ai cũng bị tổn thương, cô không muốn lại càng tổn thương bọn họ thêm.

Long Tịch Bác ôm chặt cô vào sâu trong ngực: “Tịch nhi, anh có thể cho em thời gian để suy nghĩ, để chấp nhận, nhưng em nên nhớ, môi của em, thân thể của em, lòng của em, chỉ có thể là của anh và Hiên, nếu như có một ngày em để cho người khác đụng vào, đến lúc đó, anh không biết mình đối đãi với em thế nào đâu, em hiểu không?”

Long Tịch Bảo vẫn đang sững sờ, anh đột nhiên nhéo cổ cô một cái, Long Tịch Bảo khổ sở kêu đau: “A...anh Bác…”

“Hiểu không?” Long Tịch Bác tàn nhẫn nói.

“Hiểu, đã hiểu.” Long Tịch Bảo sợ hãi trả lời.

Lấy được đáp án, Long Tịch Bác mới ngừng tay, lau đi dòng nước mắt sợ hãi của cô: “Tịch nhi, đừng quên lời em đã nói hôm nay.”

Long Tịch Bảo tựa vào trong ngực anh mà nức nở, bọn họ sau này sẽ ra sao?

Cô...

Mờ mịt


---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi http://www.uhm.vn ----------
Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 16: Cô Gái Tay Trói Gà Không Chặt?



“Anh Thiên, anh luyện Judo sao?” Long Tịch Bảo dựa vào lan can, chán muốn chết, nhẹ giọng hỏi.

Doãn Thiên liếc nhìn Long Tịch Bảo: “Đúng vậy, thế nào, hôm nay Tuyết không đi cùng em à?”

“Cậu ấy có chuyện, không đến trường học, anh Thiên, đi đến nơi tập Judo cùng em vui đùa một chút được không?” Long Tịch Bảo thở dài tiếp tục nói.

“Em? Anh sợ làm em ngã chết.” Doãn Thiên cười cười.

“Đi thôi, đi chơi.” Long Tịch Bảo kéo lấy ống tay áo của anh không chịu buông.

“Anh biết rồi, đừng kéo nữa, đi thôi.” Doãn Thiên nhức đầu, dắt tay nhỏ bé của cô đến nơi luyện Judo.

Tay của cô thật sự rất ấm áp, mềm mại cảm giác cứ như không xương, khiến anh anh dắt cũng nghiện, cô tại sao lại là con gái Long gia......

Trong chỗ luyện tập Judo, thay xong quần áo, Long Tịch Bảo và Doãn Thiên cùng khom người chào nhau, bắt đầu ‘ động thủ động cước ’.

Doãn Thiên kinh ngạc phát hiện, tốc độ của cô nhóc vô cùng nhanh nhẹn, phản ứng cũng rất mau, ngay cả động tác cũng vô cùng chuẩn, cùng bộ dạng nhu nhu nhược nhược bình thường chênh lệch khá xa.

Mặc dù anh đã biết cô học Judo, quyền đạo và không thủ đạo, nhưng sự biểu hiện của cô vượt ra khỏi phạm vi dự đoán của hắn, ha ha, thú vị, nhìn vẻ mặt cô rất nghiêm túc, mỗi một động tác tựa như khiêu vũ, không thể phủ nhận, Long Tịch Bảo là người có bản lãnh.

Một lúc sau, với động tác ném người qua vai, Doãn Thiên quăng ngã Long Tịch Bảo xuống nền

“A!” Long Tịch Bảo rên lên một tiếng, nằm trên mặt đất không chịu dậy, Doãn Thiên cũng nằm bên cạnh cô.

“Em thua.”

“Anh thật ác độc, cư xử với em như vậy, lại đánh cô gái yếu đuối tay trói gà còn không chặt.” Long Tịch Bảo vừa thở dốc vừa ai oán nói.

( Viên cuồn cuộn: mi không biết xấu hổ ư, mi mà trói gà không chặt à, mi trói bò còn có thể được…. Long Tịch Bảo: ai cần mi lo, ta thích nói vậy đấy... )

Doãn Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của cô, cười như điên: “em …. em trói gà không chặt hả ….ha ha.”

Long Tịch Bảo sững sờ nhìn Doãn Thiên đang cười đến gập bụng: “anh Thiên, anh biết không, mắt anh bây giờ rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm thấy mắt của anh đẹp, nhưng thiếu một cái gì đó, anh mặc dù vẫn cười, nhưng rất giả dối, thậm chí, em cảm thấy, khóe miệng lúc anh cười cũng cứng ngắc, như vậy không tốt, nếu như anh không thật tâm cười, em muốn anh đừng cười nữa, anh bây giờ rất đẹp, anh cười lên lại càng đẹp.”

Doãn Thiên ngẩn người nhìn Long Tịch Bảo, cô biết anh chỉ giả cười, đây có phải do sự nhạy cảm của con gái ư, cặp mắt trong suốt của cô như có thể nhìn thấu tất cả, khiến anh cảm giác mình ở trong mắt cô, không chỗ nào che dấu.

Thu lại thần sắc, lau mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “người nhỏ quỷ lớn, đứng dậy thôi, anh dẫn em đi ăn kem.”

Long Tịch Bảo nằm trên sàn, nhìn trần nhà: “Thật ra thì em muốn mình đừng lớn lên, không biết một số chuyện, có lẽ, hiện tại sẽ không phiền não như vậy rồi, anh Thiên, anh từng nghĩ về điều này chưa, nếu con người vĩnh viễn bé, có một tâm hồn ngây thơ trong sáng thì thật tốt.”

“Ngốc ạ, là người ai cũng phải lớn lên, đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi thôi, em đừng nói cho anh là em không muốn ăn ‘ Mạn Châu Sa Hoa ’ và socola nha.”

Long Tịch Bảo lấy tay che mắt, kể từ khi Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên phá đi tầng bảo vệ đẹp đẽ kia, cô bắt đầu đa sầu đa cảm, tương lai của cô sẽ như thế nào, cô đối với bọn họ vừa thích lại vừa yêu, thật sự phiền.

Một lát sau, cô đột nhiên đứng dậy, cười, nhẹ nhàng vươn tay: “Đi thôi, em muốn hai thỏi socola lớn.”

Thôi, qua một ngày thì tốt một ngày, mặc dù phương pháp trốn tránh không phải tốt, nhưng lại là kế duy nhất.

Doãn Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Long Tịch Bảo, đột nhiên hi vọng có thể cùng cô dắt tay nhau đi cả đời, nhưng anh chẳng qua là vuốt vuốt mái tóc Long Tịch Bảo: “Đi thôi, để cho em ăn thành con heo luôn.”

“Nếu em là heo con, thì cũng sẽ là heo con đáng yêu nhất.” Long Tịch Bảo đưa ra hai ngón tay kéo chiếc mũi dọc dừa hếch lên, học tiếng heo mà hừ hừ hai tiếng, làm Doãn Thiên dở khóc dở cười.

Cô nhóc thô lỗ này...


---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi http://www.uhm.vn ----------
Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 18: Cô Ấy Là Bạn Gái Tôi



“Bạn Tịch Bảo, buổi chiều có rãnh không, tớ muốn mời cậu cùng đi uống cà phê?” Ngụy Lăng Dương nhẹ giọng hỏi.

Trời ạ, lại tới, Long Tịch Bảo bất đắc dĩ thở dài một cái: “Thật xin lỗi bạn, mình không rãnh.”

Liên tiếp 1 tháng, ngày nào cũng quấn cô, nếu hắn là cái loại tự ình là đúng, cuồng vọng bá đạo thì cô đã sớm dạy dỗ hắn, nhưng là hết lần này tới lần khác hắn là loại người thật lòng, kiên nhẫn, làm cho cô mắng cũng không được, đánh cũng không xong, nói liên tục lời nói nặng cũng cảm thấy thật có lỗi với hắn.

“Vậy bạn buổi chiều muốn đi đâu, buổi chiều tớ rãnh, không bằng cùng nhau đi chứ?”

Trời ạ, không chịu nổi!

“Cậu rốt cuộc thích tớ điểm nào hả,.....” Long Tịch Bảo dậm chân, nắm tóc, ủy khuất mà nói.

“Tớ thích cậu đáng yêu, thích cậu hoạt bát, thích cậu không phấn son, thích lúc cậu cười, tớ thích bất cứ thứ gì có liên quan tới cậu.” mặt Ngụy Lăng Dương say mê, hưng phấn nói.

“Tớ không giống hình tượng hoàn mỹ trong tưởng tượng của cậu, lúc tớ ăn cơm, thường hay đánh rắm, ăn nhiều, cũng thường ngoáy lỗ tai, móc cứt mũi rồi móc kẽ răng, tớ không phải là tiên tử, tớ không giống như cậu nghĩ tốt như thế đâu, cậu tha cho tớ được không, tớ van cậu đấy.” Long Tịch Bảo kích động, tận lực chửi bới mình.

(Tuyết Thiên: ><!!!, đây là lời của tác giả! Ko phải của tớ đâu nhá T^T, chị ý tả gớm qá)

Trời ạ, tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ điên mất.

“cậu xem, tớ thích chính là sự thẳng thắn của cậu, tớ cho rằng nhưng chuyện ấy thực tao nhã.”

Long Tịch Bảo hoàn toàn im lặng, ngẩng đầu nhìn trời.

Trời ạ, không muốn để cho người ta sống rồi.

“Ha ha, chào bạn, cậu để ý đến bạn gái của tớ à, nhưng là rất xin lỗi, cô ấy danh hoa có chủ rồi.” Doãn Thiên cười nhẹ từ sau lưng Long Tịch Bảo đi tới, thân mật ôm lấy cô.

Quá buồn cười, cô gái này luôn mang đến cho anh tiếng cười.

“Anh Thiên?” Long Tịch Bảo phản ứng kịp, mờ mịt nhìn Doãn Thiên đang ôm eo cô, anh đang nói gì.

“ Doãn Thiên?” Ngụy Lăng Dương kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, là tớ.” Doãn Thiên nhếch môi cười cười, đưa tay véo một cái mũi nhỏ của Long Tịch Bảo: “Sao em lại không nói rõ ràng với người ta, em đã là người của anh rồi.”

Long Tịch Bảo lăng lăng đứng tại chỗ, nghĩ thầm, khi nào cô thành người của anh hả?

Ngụy Lăng Dương nhìn động tác thân mật của Doãn Thiên, cộng thêm Long Tịch Bảo không phản kháng, ngơ ngác nhìn Doãn Thiên, nhất thời kích động không thôi: “Coi như vậy thì sao, chúng ta cũng có thể công bằng cạnh tranh.”

Doãn Thiên nghe vậy cười khẽ một tiếng, quay mặt lại, mắt phượng tà mị nhìn thẳng Ngụy Lăng Dương, khẽ mở môi mỏng: “Cậu cho rằng, người con gái của Doãn Thiên sẽ để cho người khác có cơ hội dòm ngó ư?”

Rõ ràng là thanh âm không nóng không lạnh, rõ ràng khóe miệng khẽ nhếch cười, lại làm cho Ngụy Lăng Dương không tự chủ được lui về sau một chút, gã con trai này thật nguy hiểm.

Một lúc sau

“Tớ... Tớ chúc các cậu hạnh phúc.” Nói xong ngượng ngùng xoay người rời đi.

Doãn Thiên khinh thường cười cười, quay đầu nhìn về phía vẫn cô gái nhỏ vẫn trong trang thái hóa đá, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má mũm mỉn của cô: “Này, hồi thần đi, cô gái.”

Long Tịch Bảo sửng sốt một chút sau đó: “Này! Khi nào thì em trở thành người của anh hả!!!”

“Ơ ̄... chẳng lẽ em muốn tiếp tục bị hắn dây dưa không rõ sao? Anh cứu em mà em còn không biết cảm ơn.” Doãn Thiên che cái miệng nhỏ nhắn rống giận của cô.

“Ô …Ô….ưng e iệng ủa e ( đừng che miệng của em )….” Long Tịch Bảo tức giận giùng giằng.

“Anh buông tay, Em đừng la loạn lên, có nghe hay không?” Doãn Thiên cười nói, Long Tịch Bảo không cam lòng gật đầu một cái, Doãn Thiên mới buông tay ra, cười tà nhìn cô vì nín thở mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, thật đáng yêu.

“Như vậy, ngày mai toàn trường ai cũng sẽ biết chuyện này cho coi…, đến lúc đó làm sao bây giờ.” Long Tịch Bảo dậm chân, oán giận nhìn đầu sỏ gây nên.

Nếu như bị anh Hiên và anh Anh Bác biết chuyện này, cô có mấy cái mạng cũng không đủ để chết.

“Sợ cái gì, anh làm bạn trai em làm em mất mặt ư?” Doãn Thiên cười tà vò rối tóc dài của cô.

“Không phải là vấn đề này….anh không hiểu đâu.” Long Tịch Bảo bất đắc dĩ thở dài, thản nhiên nói.

“Ha ha, anh hiểu, vĩnh viễn so với trong tưởng tượng của em thì nhiều hơn, Bảo Nhi ạ.” Doãn Thiên nhẹ nhàng nói xong, Long Tịch Bảo ngẩng đầu nhìn thật sâu Doãn Thiên, muốn biết anh nói những lời này có hàm nghĩa khác gì không.

Hắn... Luôn làm cô mê mang.

Doãn Thiên quay đầua, khẽ cười nói: “em sợ các anh của em biết, đúng không?”

Long Tịch Bảo ngẩn ra, vội vàng nói: “Bọn họ nói em còn quá nhỏ, cấm không cho em có bạn trai, là như thế mà thôi.”

“Oh? Phải không? Ha ha”

“Dạ, chính là như vậy.”

“Ha ha, vậy nếu khi bọn họ hỏi chuyện này thì em nói thật đi, nói chúng ta là bạn tốt, anh vì giúp em mà giả bộ làm bạn trai của em, không được sao, cái này thì có cái gì khó khăn.”

“Đúng nha ̄... như vậy cũng tốt, về sau cũng sẽ không có người tới phiền em ̄ anh Thiên, anh thật giỏi!”

Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, sau đó vui vẻ lắc lắc tay Doãn Thiên.

Doãn Thiên rũ mắt xuống, phượng mâu (mắt) lóe lên, cười khẽ một tiếng: “Ha ha, em là con gái Long gia tốt nhỉ.”

Long Tịch Bảo sửng sốt một chút, cô thật ra không phải là con gái Long gia, cô chỉ cô bé được Long gia lượm về nuôi mà thôi. Tự giễu cười cười: “Tại sao anh không nghĩ rằng em không phải là con gái Long gia, nếu em không phải là người của Long gia thì có ảnh hưởng gì với anh ư?”

“Nếu như em không phải là con gái Long gia, không phải là em gái của Long Tịch Bác và Long Tịch Hiên, mà là em gái của Doãn Thiên không phải là rất tốt sao?” Doãn Thiên nghĩ một đằng nói một nẻo.

Long Tịch Bảo xoắn tóc: “Thôi đi, em bây giờ không phải là em gái của anh ư? Em đã đem anh trở thành anh ruột để đối xử mà, có quan hệ máu mủ hay không căn bản không quan trọng, nếu như có tình cảm không có máu mủ thì có thể đồng cảm với nhau, nếu như không có tình cảm mà có máu mủ thì càng nhìn chỉ càng chán ghét, thậm chí còn có thể tự giết lẫn nhau! Có em gái đáng yêu như em, thì anh đã tu luyện từ kiếp trước rồi ấy chứ, hừ.”

Người kia phát biểu xong cao kiến của mình thì đi về trước, Long Tịch Bảo xoay người nên không nhìn thấy Doãn Thiên tỏ ra khổ sở vô cùng, mà Doãn Thiên chẳng qua chỉ nhìn bóng lưng của cô, thì thầm lên tiếng: “Em gái... ư...”

Rồi sau đó đuổi theo bước chân nhẹ nhàng của cô.

</div>

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 19: Tránh Xa Hắn Một Chút



Edit: Pé Ni kute của tớ

Beta: Hạ Tuyết Thiên

Quả nhiên, tin tức rất nhanh truyền khắp trường học. Tất nhiên cũng lọt vào tai Long Tịch Hiên và Long Tịch Bác.. Lúc này, vẻ mặt hai người không hờn cũng không giận chỉ ngồi trong phòng khách chờ người nào đó “trở về”.

Hôm nay, mí mắt Long Tịch Bảo cứ giựt giựt như báo hiệu điềm xấu. Ngay cả buổi trưa lúc bắn cung, cung lại gãy. Lúc này, tâm tình cô thập phần bất an, ngồi trên xe cầu nguyện mong cho không có chuyện gì xảy ra.

Kèm theo lời cầu nguyện của cô, Lincolnquay vòng bốn bánh xe “chậm rãi” lái vào khuôn viên Long Gia. Đôi chân như ngọc của Long Tịch Bảo bước đi có thể sánh ngang tốc độ của một con rùa. Đi tới trước cửa, nâng cánh tay nhỏ bé “nhẹ nhàng” dùng chìa khóa mở cửa. Sau đó “từ từ” đưa cái đầu nhỏ nhắn vào trước, kết quả…

“Em tính trốn ư, quay lại đây.” Long Tịch Bác nói từng câu từng chữ một.

Long Tịch Hiên nhàn nhạt nhìn cục cưng đang chột dạ, không nói lời nào.

Long Tịch Bảo trong lòng giật mình. Quả nhiên là có điềm xấu…..Ngượng ngùng bước vào.

Sau đó từ từ đóng cửa lại, từng bước từng bước hướng tới Long Tịch Bác: “Lại đây nhanh lên.”

Long Tịch Bác thật không kiên nhẫn nói, giọng nói lại ôn nhu, thật khác thường nha. Có thể tưởng tượng được có người dùng loại ôn nhu đó nói xong lại bảo “em cút”, cảm đó dùng một chữ “lạnh” để nói nên lời …..

Long Tịch Bảo vội vàng chạy tới bên cạnh Long Tịch Bác, chủ động nhào vào trong ngực và hôn anh. Vừa hôn xong, không kịp thở, lại thật nhanh nhào tới ngực Long Tịch Hiên, “đói khát” hôn lên bờ môi mỏng nhưng lạnh như băng của anh, hôn thắm thiết, gặm gặm gặm..sau đó…..( ố ố lấy lòng người ta trắng trợn thật =]]z)

“Ngô……..Không được, em muốn thở…” Chỉ thấy Long Tịch Hiên dùng bàn tay nhỏ bé của cô đẩy từ bị động sang chủ động, vừa nói vừa chật vật hưởng thụ.

Hiện thời, cô cho rằng Long Tịch Hiên muốn hôn chết mình, Lần nữa, cô lấy lại được không khí. Long Tịch Hiên thở dốc nhìn người ngồi trong ngực anh tham lam hấp thụ không khí thật đáng yêu, nhờ vậy cũng làm giảm bớt lửa giận trong lòng.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn bọn họ. Nếu như không phải dưới tình huống này, anh sẽ cực kỳ vui vẻ nhưng là…………

“Bảo Bảo, cục cưng có biết Doãn Thiên không?” Long Tịch Hiên ôn nhu hỏi.

“Dạ…Biết.” Long Tịch Bảo vẫn còn đang tham lam hấp thụ không khí.

“Em thật to gan, xem ra không đem lời anh nói để trong lòng.” Long Tịch Bác vỗ bàn phát ra tiếng vang thật lớn, dọa Long Tịch Bảo hết hồn, liền trốn trong ngực Long Tịch Hiên.

Trời ạ…Thật là khủng khiếp, đáng sợ quá.

“Bác, đừng như thế. Bảo Bảo làm sao lại không nghe lời. Phải không, Bảo Bảo.” Long Tịch Hiên vừa ôn nhu vừa nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc đen của cô.

Long Tịch Bảo nghe âm thanh ôn nhu, cảm giác anh nhẹ nhàng vuốt ve cô. Liền dùng ánh mắt ngấn lệ nhìn anh…Song…nhìn thấy vẻ mặt khác của anh…

“A a a…Bình tĩnh tí. Em không có. Em không phải là không để lời nói của các anh trong lòng mà là luôn khắc sâu trong lòng. Em thề, em đảm bảo.” Long Tịch Bảo kích động nói lớn tiếng.

“Vậy em nói xem. Em và cậu ta có quan hệ gì, nói rõ ra. Em dám nói láo một câu nào, anh sẽ để em chết rất thê thảm!” Long Tịch Bác chất vấn.

“Là bạn bè, chẳng qua là bạn bè thôi.” Long Tịch Bảo sợ hãi nói.

“Bạn bè? Bạn bè gì? Bạn bè trai gái sao?” Long Tịch Hiên cười hỏi.

“Không phải mà, chính là bạn bè, chỉ là bạn bè.” Long Tịch Bảo khẩn trương nói.

“Vậy sao cậu ta nói em là cô gái của hắn. Mà anh nghe nói, em một tiếng cũng không phủ nhận, còn để cho hắn ôm eo, đụng mặt em. Em định nghĩa bạn bè là như thế sao?” Long Tịch Bác giận dữ hỏi.

“Không đúng, không phải như thế. Thật ra thì ngày đó, bởi vì có một bạn trai học chung lớp luôn cứ quấn lấy em. Cho nên cậu ấy mới làm như vậy để giúp em đuổi tên con trai kia. Chúng em thật không có bất cứ chuyện gì.” Long Tịch Bảo ủy khuất giải thích.

“Nực cười, lấy thân thủ em đừng nói là một thằng con trai, mười đứa đều không phải đối thủ của em, phải nhờ hắn tới giúp sao? Em không đàng hoàng nói sự thật đúng không!” Long Tịch Bác tức giận đạp bàn cà phê một cước.

Dọa Long Tịch Bảo sợ đến mức cả người run lên liền rụt vào trong ngực Long Tịch Hiên: “Không phải như thế, nam sinh kia là người tốt. Em không muốn làm tổn thương hắn. Hắn cũng rất đáng thương, người hắn thích lại không thích hắn. Cho nên em mắng cũng không được, đuổi cũng không được, càng không thể nào động thủ. Bởi vì hắn cũng không có làm cái gì quá mức, chẳng qua là quấn lấy em mà thôi. Cho nên, em cũng thực rất buồn bực a,làm sao mà tức giận hắn.”

“Hắn đáng thương, em có tin không, anh sẽ khiến em đáng thương hơn hắn.” Long Tịch Bác cười thật âm hiểm, Ưng Mâu (*) gắt gao nhìn chăm chú vào Long Tịch Bảo.

“Em…Em…”

“Được rồi, Bác. Anh hù cô ấy như vậy được rồi.” Long Tịch Hiên nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Hừ” Long Tịch Bác quay đầu khinh thường không nói.

“Em cùng Doãn Thiên thật chỉ là bạn bè? Đã có làm cái gì không nên làm chưa, em có thích hắn không?” Long Tịch Hiên khẽ hỏi.

“Không có. Em thề. Em chỉ đối đãi với anh ấy như anh trai mình mà thôi.” Long Tịch Bảo ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn, meo meo nói.

Long Tịch Hiên nhìn cô một hồi: “Tránh xa hắn một chút.”

“Nhưng…Nhưng mà.”

“Em còn có ý kiến? Không bỏ được?” Đột nhiên Long Tịch Bác xoay đầu lại, hung hăng nhìn cô chằm chằm.

“Không có…không có.” Cô cúi đầu không dám nói gì thêm.

“Bắt đầu ngày mai cùng chúng anh đến Long Vũ làm việc, em sớm đã có thể tốt nghiệp, đừng cho là anh không biết em đang nghĩ cái gì.” Long Tịch Bác lạnh lùng tuyên bố.

Hắn cho cô tự do quá lâu, đã đến lúc cho cô kiềm chế tâm mình lại.

“Hả? Không cần có được không….” Nghe vậy, Long Tịch Bảo liền khiếu nại.

“Bảo Bảo hư. Em còn muốn chọc cho anh Bác nổi giận sao?” Long Tịch Hiên ôn nhu nói.

“……..”

“Em có bày dáng vẻ kia cũng thế, cứ như vậy mà quyết định.” Long Tịch Bác giận, nhìn Long Tịch Bảo không giám nói gì lại không có tinh thần mà tàn nhẫn nói.

“Dạ…” Long Tịch Bảo vô lực đáp.

Long Tịch Hiên bẹo má cô: “Đừng như vậy. Đi làm có gì không tốt, không tốt hơn mỗi ngày em không có việc gì làm sao, nghe lời đi.”

Em tình nguyện không có việc gì làm….Đáy lòng cô reo hò.

Long Tịch Bác nhìn cô gái bé nhỏ một chút: “Đến bên anh, Bảo Bảo.”

Long Tịch Bảo phòng bị vội vàng nhìn Long Tịch Bác. Anh không phải là muốn đánh cô chứ.

Long Tịch Bác nhìn thấy ánh mắt cô đề phòng mình tựa như tên cướp, nhất thời nổi giận: “Ánh mắt của em như vậy là sao, anh không đánh em. Tới đây.”

Long Tịch Bảo nuốt khí, đi lại bên cạnh anh. anh xòe bàn tay ra, liền ngoan ngoãn nhào trong ngực anh: “Tránh xa Doãn Thiên một chút. Biết không. Vì muốn tốt cho em thôi, câu ta không có đơn giản.” Long Tịch Bác dùng ngón tay cắt tỉa mái tóc dài của cô, thản nhiên nói.

Long Tịch Bảo sửng sốt một chút…

Không đơn giản…..À…….

(*) Ưng mâu là mắt chim ưng: dùng để chỉ ánh mắt sắc bén, nham hiểm