22 ngọn nến tắt ngóm bên chiếc bánh gato. Không gian tối đen, 1 giây  sau điện mở sáng lên, tiếng vỗ tay của lũ bạn lộp bộp lẹp bẹp mãi, hú  hét inh ỏi. Đấy, đấy là cái cách mà bọn chúng ăn mừng cho sự già nua của  tôi, từ tuổi 21 trẻ trung bắt đầu bước sang tuổi 22 già úa. Tự cảm thấy  lòng đau như cắt, nhưng tay vẫn ôm quà, miệng vẫn ăn bánh ngon lành.  Vâng, miếng bánh đầu tiên của tuổi 22
Xem thêm truyện hay 
- Một chút thương thương
 
- Đây là quả báo chăng?
 
 Sinh nhật tuổi 22 đã qua đi được một thời gian, tôi bỗng cảm thấy  mình chín chắn lên hẳn. Tâm sự những lời như thế với con bạn, nó cứ lăn  lóc ra cười: Mày mới qua tuổi 21 được mấy tháng mà già đi được rồi đấy,  con dở hơi . Không thèm nói với nó, tôi chuyển sang tự nói với mình.  Bỗng thấy những kế hoạch của tuổi trẻ tôi từng đề ra và lên lịch vài năm  trước đây vẫn còn dang dở. Cuốn sổ hành trình cuộc đời của tôi vẫn  mở, một dòng chữ mực đỏ đánh dấu sao, mức độ báo động màu da cam vẫn nằm  chình ình ra đó: 14/2/2010: kế hoạch: HƯƠNG PHẠM SẼ CÓ NGƯỜI YÊU
 Đã 4 năm trôi qua kể từ ngày tôi lên lịch, là vào cái ngày mà 6 đứa  phòng kí túc thì 5 đứa được nhận quà valentine, tới giờ này, tôi vẫn  thế. Thật chẳng tin nổi, đã 4 năm trôi qua, có người yêu vẫn chỉ là  một kế hoạch trên giấy.
 Tôi không phải là một cô gái không biết yêu, nhưng chắc chỉ tại duyên  chưa tới. Tôi vẫn dễ rung động, dễ thích... những yêu thì lại không. Có  những mối tình đến, chưa kịp mặn nồng đã lạnh nhạt, đôi khi chẳng vì  một lý do gì. Tôi cứ thả mình lãng đảng với những thứ cảm xúc mông lung,  nửa vời, một chút thích một ai đó, rồi khi đôi bên chẳng ai bước thêm  bước nữa, rồi tình cảm ấy lại thôi. Cũng không phải là không có ai thích  mình, tôi vẫn có bao nhiêu người cạnh bên, bao nhiêu lời tỏ tình, thế  mà vẫn chẳng thể tiến tới cùng bất kỳ một ai. Vẫn có 1 người chờ đợi tôi  trong im lặng đã bao năm qua, tôi vẫn chưa đáp trả, bởi thích một ai  thì thật đơn giản, chỉ cần con tim muốn thôi là được, còn yêu, lí trí  tôi còn mách bảo rất nhiều. Thế nên , tôi cứ đành đóng vai kẻ ác, vờ như  chẳng biết anh thích mình, vờ như vô tâm hờ hững để cho anh những nỗi  buồn dai dẳng. Chắc vì tôi đã quá tàn nhẫn với anh, thế nên số phận đã  trừng phạt tôi, chẳng cho tôi gặp thêm một ai để lòng có thể rung động  thêm được nữa...
 
 Tôi và anh quen nhau từ lúc nào tôi cũng không nhớ nữa. Từ hồi tôi  còn bé tí, anh và tôi đã biết nhau, lên cấp 3 thì thân. Nhà anh lại gần  nhà tôi, bố mẹ anh suốt ngày gán ghép anh cho tôi, lúc ấy tôi cũng thuận  miệng hùa theo cứ gọi 2 bác là bố mẹ. Anh thì ít nói hiền lành, còn tôi  thì như một cái đài phát thanh liên tục cả ngày, chẳng ai hiểu vì sao  tôi và anh có thể thân nhau được. Tôi cứ hay nói đùa, rằng: em 25, anh  27 mà chưa có ai rước thì ta sẽ lấy nhau.