Đi tìm con chữ bằng... tay
Suốt 12 năm qua, mình phải “đi” trên đôi tay của mình để đến trường, theo học cái chữ bằng được. Mình nghĩ, không có chữ, sau này làm gì cũng sẽ khổ!
Bố kể, năm 1993, khi lọt lòng mẹ, mình đã bị ảnh hưởng chất độc da cam từ bố, nên cơ thể phát triển không bình thường, hai chân cứ teo dần rồi liệt hẳn. Từ đó, việc di chuyển của mình hoàn toàn phụ thuộc vào bàn tay phải.
Ngày nhỏ, mỗi khi cha mẹ đi làm rẫy, mình được giao nhiệm vụ "ở nhà trông nhà". Nhìn mấy đứa bạn chạy nhảy nô đùa, đi học, mình thèm lắm. Mình cũng đòi đi học. Lúc đó, cả bản
 Suối Hộc này ai cũng nghĩ mình đòi đi học chỉ để cho vui thôi. Còn bố thì nghĩ mình đòi vu vơ nên chỉ an ủi cho qua chuyện, nhưng thấy mình năn nỉ, ông dẫn đến trường xin các thầy, cô giáo cho mình vào học.
![[Image: 2fcmuongava.jpg]](http://k14.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2011/01/16/2fcmuongava.jpg) Sùng A Đế trên đường đến lớp.
Sùng A Đế trên đường đến lớp.
Nhà mình nằm chênh vênh trên lưng chừng một ngọn đồi, cách xa trường, nên phải rời nhà ra ở gần trường để trọ học. Bố dựng một chiếc lều, nhờ các thầy, cô giáo cùng những người quen ở gần đó giúp đỡ, còn bố phải về nhà làm nương rẫy.
Những ngày bò từ lều lên lớp học là những lần bị xước mặt, bầm tím do chân và tay vấp phải đá khi xuống dốc. Từ khi biết mặt chữ cũng là lúc mình phải tự xoay xở với những sinh hoạt thường ngày. Vài tháng bố mẹ mới ra thăm một lần, cho ít tiền mua gạo, mua mắm, muối... rồi lại phải về đi làm rẫy.
Hơn chục năm rồi, mỗi năm mình chỉ "về phép" một lần vào dịp Tết. Học xong tiểu học tại bản, mình xin bố mẹ cho đến trung tâm xã cách nhà gần 30km để tiếp tục theo học THCS. Bố lại đi chặt cây rừng, dựng lều ở cạnh Trường THCS 
Trung Lý. Ngày ngày phải vượt qua hơn 400m đường, "đánh vật" với con dốc đứng dài hơn 50m cùng 16 bậc thang để đến lớp, nhiều lúc mình cũng thấy nản.
Nhưng khi học hết cấp 2, mình tự nhủ, dù thế nào cũng không được bỏ học. Thế là mình xin bố mẹ cho lên trung tâm huyện 
Mường Lát (cách nhà hơn 60km) để học cấp 3 tại TTGDTX. Trong hai năm qua, mình được hưởng trợ cấp mỗi tháng 140.000 đồng nên cũng đỡ vất vả phần nào. Ngoài số tiền được trợ cấp ấy, còn được sự cưu mang, giúp đỡ của bạn bè, thầy cô giáo trong trường.
Dịp hè vừa qua, mình có theo học đàn oóc-gan ở một lớp âm nhạc ngay thị trấn 
Mường Lát. Mình nghĩ mình sẽ làm việc gì đó mà ít phải di chuyển hơn, vì việc đi lại với mình còn khó khăn lắm. Khi mình đã yêu thích môn học nào thì bằng sự quyết tâm và những nỗ lực của mình, tin mình sẽ làm được.