Tôi kể bạn nghe câu chuyện những cuộc đời
Nó nhỏ nhoi như muôn vàn cát bụi…
Tôi kể bạn nghe một chuyện tình tàn lụi
Tro bụi hóa mù dăng kín lối thiên thu…
* Tiếp theo phần 1 -2 -3 ở các note trước
Cuốn băng trên tay tôi rớt xuống sàn nhà. Toàn thân cứng đơ ra vì bất động bởi quá đỗi ngạc nhiên. Duy Anh cũng giật mình khi nhìn thấy tôi. Cả hai chúng tôi im lặng trong tư thế đó vài giây. Duy Anh rụt rè hỏi một câu ngớ ngẩn:
- Em… em .. sao lại ở đây…?
Tôi cúi xuống nhặt cuốn băng. Ngước mắt về phía Duy Anh dò xét:
- Câu này em phải hỏi anh mới đúng, sao anh có chìa khóa nhà em?
- À… ừm… thì…
- Có gì mà anh lắp bắp vậy? Sao anh lại có chìa khóa căn nhà này?
- Thì… thì anh…
- Sao anh có?
- Em đừng hỏi anh dồn dập như thế?
- Tại sao anh có? Anh tới đây làm gì? Tại sao?
Tôi lao về phía Duy Anh, đẩy mạnh, và cảm thấy bị kích động. Tôi vừa nói vừa khóc:
- Anh biết hết phải không? Anh biết hết hả? Anh biết hết sao anh đóng kịch như vậy? Sao anh còn giả vờ như không biết? Hả?
- Anh không hiểu em nói chuyện gì… Em bị điên à? Bình tĩnh nghe anh nói này.
Duy Anh nắm lấy hai cánh tay tôi lắc mạnh. Tôi vẫn cứ vùng vẫy cho đến khi anh ấy ôm chặt lấy mình. Tôi khóc và thả xuôi mình xuống một cách yếu đuối thổn thức…
- Em bình tĩnh chưa?
Anh vuốt nhẹ lên má tôi. Dịu dàng lau những giọt nước mắt đang rơi lã chã. Tôi gật đầu. Không nói gì.
- Anh nhận được một phong bì thư, có chìa khóa nhà em. Anh chỉ làm theo tờ giấy trong đó, đến xem có cái gì thôi. Anh gọi cho em đi cùng anh, nhưng em không nghe điện thoại. Nên anh tới trước coi sao, rồi về sẽ nói lại với em mà. Sao em phản ứng dữ dội vậy?
- Thật không? Ai gởi cho anh vậy?
- Thật! Anh thề! Anh không biết. Đây, em xem này…
Duy Anh vừa nói, vừa đút tay vào túi quần, rút ra một phong bì thư màu trắng đã bị xé, đặt vào tay tôi. Tôi quệt nước mắt, cầm chiếc phong bì. Mở ra, một tờ giấy nhỏ có dòng chữ: “Đây là chìa khóa nhà bạn gái anh. Hãy đến đó, có một thứ đang chờ anh nơi ấy. Đi một mình. Tìm thứ thuộc về anh.”
Những dòng chữ này, là của ai? Mục đích của họ nói Duy Anh tới nơi này là gì? Trong căn nhà này có cái gì nữa chứ? Tôi hoàn toàn không hiểu. Dường như, mọi chuyện đã đi quá xa. Đây không còn là một vụ tự sát của riêng An Vi nữa… Nó đã kéo tôi lún quá sâu vào những vòng xoáy không đầu không cuối này.
Tôi vô thức nhìn quanh căn nhà. Ở đây cảnh sát đã kiểm tra và lấy đi hầu như tất cả những thứ cần phải lấy để điều tra về cái chết. Những đồ đạc vô tri ở lại chẳng có một ý nghĩa gì đặc biệt với chính tôi hay chủ nhân của nó. Hai năm nay, căn nhà này, từ khi tôi bước vào cho tới lúc An Vi “bỏ đi”, hầu như chẳng có gì thay đổi cả.
Chúng tôi vẫn ăn tối cùng nhau trên chiếc bàn màu trắng gần “cửa sổ mặt trời”. Ở nơi đó, mỗi buổi sáng, An Vi vẫn hay tươi cười, ngó ra ngắm nắng. Màu tóc của An Vi luôn là đề tài bàn tán khi đó. Cô ấy thay đổi màu tóc rất nhiều. Tới nỗi tóc khô và rất xơ. Nhưng dưới ánh nắng nơi khung cửa đó, trông An Vi lúc nào cũng rực rỡ sắc màu.
Chúng tôi vẫn hay ngồi cùng nhau trên chiếc sofa này. Hai năm trôi qua, có gì đó đổi thay nơi sofa ấy? Có chăng là chiếc tivi càng ngày… càng lớn. An Vi đã tậu về một “cơ ngơi” giải trí trong không gian nhỏ này. Cô ấy hay ngồi xem phim tới sáng… ăn sáng và đi làm luôn…
Còn gì nữa nhỉ?
Phòng riêng của An Vi cũng chẳng có gì là bí mật. Chúng tôi không bao giờ khóa cửa phòng mình. Mọi thứ đều tự do và gợi mở… Có gì để ai đó muốn Duy Anh tìm đến nơi này… Cứ như đang có một bóng ma dõi theo, khuấy đảo cuộc đời tôi vậy…
- Nhưng… em nói… anh biết hết là biết chuyện gì cơ?
Bất chợt, Duy Anh hỏi, làm tôi giật mình lúng túng..,,
- À…à… Không… không có gì
- Em có chuyện gì giấu anh phải không?
- Không, không có mà…. Em bị kích động nên nói linh tinh vậy đó… Cái chết của An Vi vẫn làm em hoảng sợ mỗi khi ở đây một mình. Anh tới đột ngột quá làm em…
Duy Anh ôm lấy tôi:
- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi em yêu. Chuyện đã qua rồi…
Tôi cũng ôm lấy anh…
- Chuyện này cứ như một trò đùa… Căn nhà này chẳng có gì cả… Chẳng hiểu ai lại nghĩ đây là một ý tưởng vui, khi gửi cho anh cái này. Anh cũng hơi ngu ngốc khi đi theo trò chơi “trinh thám” dở hơi này của kẻ rỗi việc đó. Anh nghĩ, chúng mình nên về đi. Đừng ở đây thêm nữa.
- Vâng…
………………….
Tôi và Duy Anh rời khỏi căn hộ chung cư đó. Từng bước đi trở nên nặng nề hơn. Có điều gì tôi đã bỏ quên trong căn nhà ấy. Những dòng chữ trên mảnh giấy trong phong thư cứ làm tôi suy nghĩ mãi. Người gửi cho Duy Anh lá thư ấy, liệu có liên hệ gì với cái chết của An Vi không? Hay chính cô ấy đã để lại thứ gì đó trong căn nhà, muốn em trai mình phải lần mò tìm kiếm?
Không lý nào.!!!
……………………
Từ sau hôm đó, Duy Anh không cho phép tôi trở về nhà của An Vi nữa. Anh nói, người chết thì cũng đã chết rồi…. Tôi cần thời gian để bỏ rơi quá khứ ám ảnh về cái chết đó của An Vi. Cần sống. Sống một cách bình thường.
Vậy là, chúng tôi không nhắc tới sự việc bức thư. Tôi cũng chon chặt cái “bí mật” về tình máu mủ giữa Duy Anh và chị gái anh ấy…
Sáng thứ bảy của tuần kế tiếp, tờ báo lớn nhất thành phố đưa tin về cái chết của An Vi ở mục phóng sự điều tra. Nhưng mọi chuyện có vẻ như mới được mở ra chứ không đơn thuần là khép lại. Sau khi, người ta kết luận về vụ tự sát do ảo giác đó của Vi, họ mở ra một câu hỏi mới về tình trạng tiêu thụ GHB ở Việt Nam… Một loại ma túy phổ biến ở nước ngoài, đã xâm nhập vào Việt Nam như thế nào?
Cuộc sống này giống như một chuỗi những vô thức mờ ám. Mọi việc cứ xối xả nối tiếp nhau bóp nghẹt người đang sống và hành hạ linh hồn kẻ đã chết rồi.
Cầm tờ báo trên tay, tôi cảm thấy khó chịu. Bỗng nhiên, tôi nhớ tới cuộn băng mà tôi đã để lại căn hộ chung cư của chúng tôi. Tôi vẫn chưa xem nó. Hôm đó, khi bỏ về, tôi đã để cuộn băng ở lại trong nhà và lặng lẽ đi ra cùng với Duy Anh.
Tôi quay lại căn hộ. Một mình.
Lúc đó khoảng 7 giờ tối. Không khí yên ắng khiến tôi có đôi chút rùng mình.
Bước vào nhà.
Cuộn băng đã không còn ở đó.
Tôi nhìn quanh.
Cảm thấy có luồng khí lạnh đâm mạnh vào tim.
Chuyện gì thế này?
Tôi hốt hoảng bấm số của Hải Minh. Anh là người đầu tiên và duy nhất mà tôi nghĩ tới ngay lúc đó.
.
.
.
Rời khỏi căn hộ, tôi vội vã chạy tới văn phòng luật sư của Minh. Anh ấy nói vẫn đang ở đó. Tôi cuống quýt. Mồ hôi vã ra như tắm. Giọng tôi run lên cầm cập và hai hàm răng dường như va đập vào nhau.
- Cuộn… cuộn… băng… băng… băng… mà mà…
- Cuộn băng mà đồn cảnh sát trả lại cho cô đúng không?
- Đúng… đúng…
- Nó sao rồi… Cô bình tĩnh lại nào. Uống nước đi rồi nói tiếp..
Tôi đưa ly lên miệng, rồi đặt xuống. Hai bàn tay đan chặt vào nhau. Môi tôi cắn chặt… hít một hơi thật sâu. Tôi cố để cho mình có thể tĩnh tâm lại. Kể cho Hải Minh về câu chuyện cuộc gặp gỡ của tôi với Duy Anh. Sau đó, cuốn băng đã “không cánh mà bay” như thế nào.
- Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Làm sao cuốn băng có thể biến mất vô lý như thế? Mới chỉ hai ngày mà. Hơn nữa, ai là người gửi cho Duy Anh bức thư đó? Có quá nhiều thứ uẩn khúc trong câu chuyện này… Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi. Và tự lúc chị ấy ra đi, cuộc sống tôi hoàn toàn không thể bình thường nổi…
Hải Minh đứng dậy. Đi đi lại lại trong phòng. Một tay để lên cằm… Mắt nhìn xuống đất. Những bước đi tạo lên tiếng động chầm chậm. Rồi anh ta quay qua nhìn tôi:
- Cô có muốn uống một chút gì đó không?…
……………………..
Chúng tôi tới Martini. Đó là một bar nằm trong khách sạn Park Hyatt, ở trung tâm thành phố.
Tôi bất ngờ khi thấy vị cảnh sát mà tôi gặp hôm trước đang ngồi đó.
Hải Minh vẫy tay với ông ta. Rồi chúng tôi ngồi chung bàn với người đàn ông đó. Một bàn sát cửa kính và có thể nhìn ra ngoài.
Nhạc có vẻ hơi ồn ào.
- Cuốn băng đã mất. – Hải Minh nói với người đàn ông nọ
- Nội dung của nó chẳng đáng để mất. – Ông ta trả lời. Họ nói chuyện với nhau như thể tôi không ngồi ở đó.
- Trong đó, có gì?
- Cô ta nói về việc dùng GHB. Cô ta cảm thấy stress với số má. Việc nhà hàng Paradise thua lỗ. Chỉ có vậy.
- Ông đã xem kỹ chưa?
- Tôi đã xem và thấy không có gì đặc biệt
- Thế thì kẻ lấy nó có ý đồ gì?
- Có thể người lấy nghĩ trong cuộn băng đó có bí mật nào. Nhưng thực sự, chẳng có gì hết. Kẻ đó chỉ mất công thôi. – Ông ta nói rồi đưa ly lên, uống một hơi. – Vậy thôi, tôi bận chút việc. Tôi đi trước nhé, cậu bé.
Nói rôi, ông ta đứng dậy. Vẫy tay, gọi tính tiền.
- Ông cứ đi trước đi. Để tôi – Hải Minh gạt tay ông ta xuống. Họ chào nhau. Ông ta gật đầu chào tôi, rồi bỏ đi.
Phía bên ngoài, một chiếc Mer C220 đang chờ sẵn.
- Em uống đi
Hải Minh nhìn tôi. Tự nhiên mắt tôi long lanh, ngấn nước, tôi cứ nhìn ly rượu… rồi khóc… Cảm giác trống rỗng với hiện tại này, tôi không tự chủ được. Điện thoại reo. Nhìn màn hình thấy số của Duy Anh, tôi lặng lẽ ấn từ chối. Tôi không muốn nói chuyện với anh ấy lúc này. Tắt máy. Tôi tắt máy.
Hải Minh nhìn theo từng cử chỉ của tôi. Tôi cảm giác được ánh mắt của anh ấy đang dõi theo những ngón tay đang đập nhẹ trên thành ly của mình.
- Có những chuyện không nên biết thì hơn… Cuộn băng không có gì… Nếu nó mất đi… Có khi là điều nên thế… Em không nên tìm hiểu, để phải lo lắng quá nhiều… Hãy mặc kệ đi…
Mặc kệ ư?
Ừ. Phải. Mặc. Kệ. Thôi.
.
.
.
Sau đó, chúng tôi đã uống rất nhiều. Tôi cảm thấy hơi lảo đảo. Có một điều gì đó không đúng lúc này. Tôi chăm chú nhìn Hải Minh. Cứ nhìn mãi như thể bị hút sâu vào đôi mắt ấy. Tôi nhếch mép cười rồi buột miệng:
- Mắt anh đẹp thật đấy!
Khi tôi vừa nói dứt câu… Hải Minh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi. Nó có vị sữa của Bailey… Rất ngọt ngào…
Cứ như thể. Chúng tôi sinh ra để thuộc về nhau. Anh ấy là phần bấy lâu… tôi để lạc.
.
Có một điều gì đó rất sai trái đúng không?
Sai trái khi tôi ngồi đây và mắt môi tôi dường như bị cuốn theo ma lực ấy.
Ma lực của mùi vị rượu sữa ngọt ngào từ đôi môi này.
Có điều gì đó rất sai trái đúng không?
Sai trái khi đôi môi này rõ ràng là nơi mà tôi thuộc về. Bàn tay đang ôm lấy vòng eo tôi rõ ràng là thứ mà tôi đang tìm kiếm. Nó thân quen tới nỗi, cảm giác “yêu” nuốt chửng tôi ngay lúc đó.
Tôi không thể nào chống cự cảm giác đó.
Sai trái. Nó sai trái quá.!.!
Nhưng tôi muốn. Muốn hơn bao giờ hết sự sai trái quyến rũ này…
- Anh rất nhớ em…
Hải Minh thì thầm… Đôi môi đặt gần như nuốt lấy hơi thở tôi…
( Còn nữa…)
Gào – 3h sáng ngày 21/3/2011
LTG :
Bắt đầu từ một cái chết… sẽ đi hết một chuyện tình… Mở mắt đau đớn thiếu bình minh… Nhưng vẫn còn tình yêu là ánh sáng.
Bắt đầu từ một kết thúc huy hoàng… để đi sâu vào những hoang mang đơn giản nhất…
Bắt đầu tìm kiếm sự thù hận……. Để nhận ra chân lý cuộc đời mình….