Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con
doc-truyen > 04-01-2014, 08:12 AM
Tòa nhà Hoa đình, cao ốc chín mươi chín tầng đứng vững giữa mảnh đất trung tâm của thành phố.
Mười giờ sáng, khi bóng hình màu vàng nhạt xinh xắn xuất hiện ở cửa của tòa nhà, lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người xung quanh.
“Cô à, xin hỏi cô tìm ai?” Bảo vệ nhìn cô gái trước mắt, lễ phép hỏi.
“Ninh Quân Hạo.”” Hoa Ngữ Nông tao nhã nói ra ba chữ ấy, sau đó lập tức đi về phía thng máy chuyên dụng của tổng tài.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Bảo vệ vẫn còn do dự không biết có nên ngăn cản cô hay không nhưng lại không dám, thời gian công tác ở Hoa Đình của hắn không ngắn, đã sớm luyện được ánh mắt nhanh nhạy tựa như hỏa nhãn kim tinh rồi, biết rõ người nào có thể chặn, người nào không, cho nên giờ phút này hắn chỉ lên tiếng hỏi theo lẽ thường.
“Anh ấy chắc hẳn rất muốn nhìn thấy tôi đấy.” Hoa Ngữ Nông tự tin ném lại một câu như vậy, sau đó nhấn nút thang máy, lẳng lặng chờ nó đi qua chín mươi chín tầng lầu.
Trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra, Hoa Ngữ Nông nở một nụ cười thản nhiên nhìn anh bảo vệ vẫn còn đang tỏ vẻ nghi hoặc, nhấn nút tiếp, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, thẳng tắp đi lên.
Giờ phút này trong phòng làm việc của tổng tài, Ninh Quân Hạo vừa mới ký xong một phần giấy tờ, đang xử lý nốt mấy bản hợp đồng còn lại.
Lâm Tuấn Hiền từ ngoài cửa đi vào, cầm một cái thiệp mời trong tay nói: “Tổng tài, đây là thiệp mời mà ngài thị trưởng phái người đưa tới, con trai ngài ấy sẽ kết hôn vào ngày kia, mời anh đến đó tham dự.”
“Tôi biết rồi, để thư ký Lý đi cùng, hôm nay cậu cũng bớt thời gian giúp tôi chuẩn bị một phần quà cưới cho họ.” Ninh Quân Hạo không hề ngẩng đầu, chỉ hạ giọng phân việc.
“Được, tôi hiểu rồi.” Lâm Tuấn Hiền gật đầu, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đợi một chút…” Ninh Quân Hạo bỗng ngẩng đầu gọi anh ta quay lại.
“Tổng tài, ngài còn có chuyện gì cần dặn dò nữa sao?” Lâm Tuấn Hiền dừng bước, quay đầu lại nhìn Ninh Quân Hạo hỏi.
“Chỗ thám tử tư bên kia đã tra được gì chưa?” Ninh Quân Hạo dừng lại một chút, lên tiếng hỏi.
Lâm Tuấn Hiền biết anh đang muốn nhắc đến chuyện của Hoa Ngữ Nông, vì thế liền trả lời: “Tạm thời vẫn chưa, nhưng một khi có tin tức gì mới, bọn họ sẽ liên lạc với chúng ta ngay.”
“Cậu ra ngoài đi.” Nghe thế, Ninh Quân Hạo liền phất tay, để anh ta rời khỏi phòng.
Lâm Tuấn Hiền đi ra khỏi phòng làm việc, thuận tay đem cửa phòng đóng lại.
Đến chỗ văn phòng, anh liền nhìn thấy thư ký Lý đang ngồi ở bàn làm việc ngoài chỗ cửa, ra sức vẫy tay gọi mình.
“Có chuyện gì?” Lâm Tuấn Hiền khó hiểu, ung dung đi đến trước bàn làm việc của cô ấy rồi hỏi.
“Hôm nay tổng tài bị làm sao vậy? Tôi đưa mấy giấy tờ cho anh ấy kí, tự anh nhìn thử xem, ngay cả vị trí anh ấy cũng kí nhầm đây này.” Nói xong, thư kí Lý bày mấy giấy tờ đó ra trước mặt Lâm Tuấn Hiền, chỉ vào chỗ kí tên.
“Chắc là trong lòng có chuyện gì đó thôi, mấy chỗ kí sai cũng không có vấn đề gì, chỉ cần được tổng tài ký tên thì đều có tác dụng. Cô đừng đoán mò nữa, kệ chúng đi, làm tốt công việc của mình là được rồi.” Lâm Tuấn Hiền nói xong vài câu liền chuẩn bị quay trở về phòng làm việc của mình, chỉ có điều lúc anh ta xoay người bỗng nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra. Khi bóng dáng Hoa Ngữ Nông xuất hiện trong tầm mắt, anh ta gần như kinh sợ đến mức suýt lọt cả tròng mắt ra ngoài.
Cái gì gọi là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công, một khắc này Lâm Tuấn Hiền đã hoàn toàn cảm nhận được.
Hoa Ngữ Nông mang theo tâm tình vô cùng kích động đi ra khỏi thang máy, khi nhìn thấy Lâm Tuấn Hiền đang đứng trước cửa phòng làm việc của tồng tài thì vẻ mặt liền hiện lên nét vui mừng.
“Chào anh, trợ lý Lâm…” Cô nhanh chóng đi đến chỗ Lâm Tuấn Hiền, cất tiếng chào.
“Xin…chào…cô…Hoa…” Lâm Tuấn Hiền, có chút không phản ứng kịp, vội vàng đáp lại.
Thư ký Lý đứng ở một bên nhìn thấy Hoa Ngữ Nông, vẻ mặt liền trở nên kinh sợ: “Phu nhân, cô thật sự là phu nhân sao? Trời ạ, sao cô lại đến được chỗ này? Đã lâu lắm rồi tôi không gặp cô…”
Hoa Ngữ Nông cũng không thân quen lắm với thư kí Lý, nhưng thấy cô ấy nhận ra mình, cô cũng lễ phép mỉm cười với người ta, thử dò hỏi: “Ninh Quân Hạo đang ở bên trong sao?”
“Ở… Ở… Ở bên trong đấy…” Lâm Tuấn Hiền nghe vậy, liên tục gật đầu nói.
“Vậy… Để tôi đi vào tìm anh ấy…” Nói xong, Hoa Ngữ Nông đi về phía văn phòng.
Lâm Tuấn Hiền cùng thư ký Lý im lặng nhìn theo bóng lưng cô tiến dần đến cửa phòng làm việc.
“Trợ lý Lâm, anh nói xem phu nhân đến tìm tổng tài là có chuyện gì đây? Nghe nói bảy năm trước sau khi tổng tài và phu nhân ly hôn liền không thấy cô ấy đâu, cũng không có ai biết cô ấy đã đến chỗ nào, bây giờ phu nhân đột nhiên xuất hiện, liệu có phải là muốn phục hôn cùng tổng tài không? Ai, bảy năm, cô ấy một chút cũng không khác so với bảy năm trước, vẫn còn xinh đẹp, chẳng giống tôi, sau khi lấy chồng sinh con, mỗi năm đi qua lại già thêm một chút.” Thư ký Lý mang theo vẻ mặt hóng chuyện, cảm khái nói.
“Cô vẫn giống như trước kia thôi mà, chẳng có gì thay đổi cả.” Lâm Tuấn Hiền liếc mắt nhìn thư kí Lý một cái, sau đó nói.
“Thật thế sao? Thật thế sao? Tôi thật sự không hề thay đổi gì sao?” Thư kí Lý nghe vậy, lập tức vui vẻ vuốt mặt mình tìm lời xác nhận từ Lâm Tuấn Hiền.
“Ừ, thật, vẫn xấu giống y như trước kia thôi mà.” Nói xong, Lâm Tuấn Hiền liếc mắt thâm thúy nhìn về phía cánh cửa phòng đã khép lại kia, sau đó quay người đi về phía văn phòng của mình.
“Cậu…nguyền rủa cậu cả đời cũng không cưới được vợ.” Thư kí Lý phẫn nộ buông lời nói ác độc với Lâm Tuấn Hiền, nhìn theo bóng lưng anh ta mà nguyền rủa.
*****************************
Bên trong phòng làm việc của tổng tài, lúc Hoa Ngữ Nông tiến vào liền nhìn thấy Ninh Quân Hạo đang ngồi trên bàn công tác.
“Có chuyện gì?” Ninh Quân Hạo nghe thấy tiếng cửa mở, tưởng thư ký bước vào, vì thế đầu cũng không ngẩng lên đã hỏi.
“Là em.” Hoa Ngữ Nông đứng ở trước cánh cửa đã khép lại, không dám tiến gần lên phía trước, cô nhẹ giọng mở miệng nói.
Ninh Quân Hạo nghe thấy tiếng nói đã từng rất quen thuộc với mình, lập tức giống như bị kích thích, bất ngờ ngẩng đầu lên.
Hoa Ngữ Nông đang đứng trước mặt anh lúc này mặc một bộ váy liền thân mềm mại màu vàng nhạt bằng lụa mỏng, trên đầu đội chiếc mũ duyên dáng thật lớn, xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn đui mù.