[ MONG ƯỚC LÂU BỀN]- Tác giả: Trúc Âm/ Dịch: Thanh Loan
duckon88 > 01-07-2011, 03:20 AM
Ông ngoại cố gắng giơ tay lên chạm vào khuôn mặt của Khả  Nhi. Khi bàn tay vừa chạm được vào khuôn mặt của cô cháu gái thương yêu  thì đôi mắt của ông cũng từ từ khép lại.
Khả Nhi nghe thấy tiếng bác sĩ thông báo với người nhà rằng ông ngoại đã  qua đời, nghe thấy tiếng bà ngoại bật khóc. Sao lại có thể như vậy  được? Lúc nào Khả Nhi cũng mong ước có thể lớn thật nhanh để thi vào một  trường đại học nổi tiếng, mau chóng kiếm được thật nhiều, thật nhiều  tiền để cho mọi người trong gia đình có thể sống một cuộc sống tốt đẹp  nhất, có thể bảo vệ người thân không bị người khác ức hiếp. Tại sao chỉ  trong chớp mắt mọi thứ đã thành ra thế này rồi?
-Khả Nhi ơi…-Tương Vũ ôm chặt lấy Khả Nhi- Cậu hãy khóc đi, khóc ra được sẽ nhẹ nhàng hơn đấy!
Khả Nhi ngước đôi mắt vô hồn và mông lung nhìn ra phía xa. Trước mặt cô lúc này chỉ là một sự ảm đạm thê lương…
Một tháng sau đó, kết quả thi đại học được công bố. Với thành tích thủ  khoa của khoa văn, Khả Nhi nghiễm nhiên đỗ vào một trường đại học nổi  tiếng của Bắc Kinh. Tin vui này nhanh chóng xua đi không khí mất mát ảm  đạm trong gia đình Khả Nhi. Bà ngoại Khả Nhi tóc đã bạc trắng, cầm tờ  giấy thông báo đỗ đại học của cháu gái cười mãn nguyện: -Tốt, tốt lắm!  Thế là nhà chúng ta có một nữ trạng nguyên rồi đấy! Sau này tiền đồ của  cháu sẽ rộng mở lắm đây!
Tần Tuyết Liên mỉm cười sung sướng nhưng vẫn không giấu nổi sự mệt mỏi  trong đôi mắt. Để chữa bệnh cho bố, Tuyết Liên đã phải chạy vạy khắp  nơi, giờ còn nợ của người ta một số tiền lớn, biết phải làm thế nào để  gom đủ tiền học phí và sinh hoạt phí cho Khả Nhi đây?
Khả Nhi vô tình nghe được bà ngoại và mẹ bàn nhau ở trong phòng. Bà  ngoại nói: -Đem bán căn nhà cũ hai gian ở dưới quê đi con! Hài, nhưng  cũng chẳng được bao nhiêu tiền!
Tần Tuyết Liên lắc đầu: -Dù sao đó cũng là nơi dưỡng già của mẹ, con  nghĩ tốt hơn vẫn là bán căn phòng này đi. Chúng ta chuyển về quê sống.  Chi tiêu hàng ngày chắt bóp một chút là được!
Khả Nhi nghe thấy vậy liền đẩy cửa bước vào: -Con không học đại học nữa!
-Con nói cái gì vậy?-Tần Tuyết Liên đứng bật dậy.
Khả Nhi đã lớn đến như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ  mình nghiêm nghị đến thế. Khả Nhi cúi đầu, lấy hết dũng khí để nói: -Nếu  như cái giá để con có thể học đại học là bà và mẹ không còn chốn dung  thân, con thà không đi học nữa cho xong!
-Con nghe cho rõ đây…-Tần Tuyết Liên siết chặt hai vai của Khả Nhi,  nghiêm nghị nói: -Nhà bán rồi sau này còn có thể mua lại được. Đi học  chính là con đường duy nhất cho con gái xuất thân trong gia đình nghèo  khó. Nếu không kiếp này của con sẽ là sự tiếp diễn nỗi khổ đau của đời  mẹ. Sau này con của con cũng sẽ như vậy, cũng sẽ phải lớn lên trong gia  đình nghèo khó!-Tuyết Liên vừa nói vừa khóc, nỗi đau đớn chất chứa trong  lòng bao lâu nay hóa thành dòng nước mắt tuôn ra. –Khả Nhi, cuộc đời mẹ  khổ lắm, cả đời này mẹ không còn mong ước nào khác, chỉ hi vọng con có  thể sống tốt hơn mẹ, đừng khổ cả đời như mẹ!
Khả Nhi ôm chặt lấy mẹ, nước mắt thi nhau tuôn rơi. Bà ngoại đứng bên cạnh cũng rớt nước mắt.
Rất nhiều năm sau đó, Khả Nhi luôn nhớ đến những kí ức năm cô 18 tuổi.  Ba người phụ nữ của ba thế hệ, vì cuộc sống khốn khó mà ôm nhau khóc nức  nở. Cô thề với lòng mình sẽ không bao giờ để cho những người thân trong  gia đình mình phải chịu khổ thêm lần nữa.
Nếu như không phải vì bất đắc dĩ thì Khả Nhi thà chết cũng không bao giờ  muốn gặp lại Trịnh Đại Vĩ. Đứng trước cửa căn hộ mới mua của bố đẻ  mình, Khả Nhi do dự hồi lâu mới nhấc những bước chân nặng nề đến gõ cửa.  Người ra mở cửa chính là bà Trịnh. Bảy năm không gặp, bà ấy trở nên già  cỗi và xanh xao đi nhiều, tóc đã bạc trắng đầu, mặc một bộ quần áo cũ  rách. Bà Trịnh ngước đôi mắt mờ đục nhìn chăm chăm vào Khả Nhi, không  biết người đang đứng trước mặt mình là ai.
-Bà già chết tiệt, làm cái gì mà lâu thế?-giọng nói the thé của một  người đàn bà từ trong phòng vang lên, -Còn không mau đi rửa táo cho Tiểu  Dũng ăn đi!
Vẻ mặt bà Trịnh hiện rõ sự hoảng hốt, run rẩy đi vào trong phòng. Khả  Nhi cảm thấy thật đáng mỉa mai. Khi ngược đại hai mẹ con cô, liệu bà ta  có nghĩ rằng rồi mình cũng sẽ có ngày hôm nay hay không? Ông trời quả  nhiên có mắt. Gieo nhân nào thì gặt quả ấy!
Khả Nhi đẩy cửa bước vào. Người đang ngồi bệ vệ trên ghế sô pha trong  nhà chính là Tiểu Tam. Mụ ta đã già đi rất nhiều, khuôn mặt chảy xệ, ánh  mắt sắc nhọn, trông ghê gớm chẳng khác gì bà Trịnh năm ấy: -Cô là ai?  Đến đây có chuyện gì?-Tiểu Tam gườm gườm nhìn Khả Nhi từ đầu đến chân.
-Tôi là Trịnh Khả Nhi, tôi đến tìm ông Trịnh Đại Vĩ!
-À…-người đàn bà ghê gớm ấy ngoảnh đầu về phía phòng ngủ và hét lớn: -Đại Vĩ, của nợ nhà anh đến tìm này!
Trịnh Đại Vĩ mặc bộ quần áo ngủ, chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ. Nhìn  thấy Khả Nhi, Trịnh Đại Vĩ liền ngây người ra. Mặc dù đã nhiều năm không  gặp nhưng chỉ cần nhìn qua là hắn có thể nhận ra ngay đấy chính là đứa  con gái bị hắn ghét bỏ bao nhiêu năm nay. Ánh mắt Trịnh Đại Vĩ lập tức  trở nên sắc lạnh: -Mày đến đây làm gì?
Khả Nhi chẳng chút e sợ, thẳng thừng nói: -Tôi nhớ năm đó khi ông li hôn  với mẹ tôi, tòa án đã phán quyết rằng ông phải chi trả học phí, sinh  hoạt phí, và tiền thuốc men cho đến khi tôi đủ 18 tuổi. Bao năm nay ông  chưa hề bỏ ra một đồng. Nhưng giờ tôi đi học cần có tiền, ông có thể  thanh toán hết trong một lần không? Đợi khi nào tôi đi làm, tôi sẽ trả  cả vốn lần lời cho ông!
-Ha ha…-Người đàn bà đó cười lớn- Hóa ra là mày đến tận đây để vòi tiền à…
-Mày đi học có liên quan gì đến tao? Tao một xu cũng không cho! Cút!- Trịnh Đại Vĩ đưa tay định đẩy Khả Nhi ra ngoài.
Khả Nhi lùi ra sau một bước để tránh cánh tay của hắn ta rồi nói: -Nói như thế có nghĩa là ông không muốn đưa chứ gì?
-Tao không muốn đưa đấy, mày làm gì được tao nào? Có giỏi thì gọi con mẹ  của mày ra tòa kiện cáo đi! Nó mà dám kiện, tao sẽ thuê người đánh gẫy  chân nó!
Khả Nhi lạnh lùng nhìn người cha khốn nạn của mình.
Lại là ánh mắt đáng sợ ấy…Trịnh Đại Vĩ hơi ngẩn người ra, trong lòng có chút e sợ.
Khả Nhi lạnh lùng hỏi: -Rốt cuộc ông có còn chút nhân tính nào không?
Trịnh Đại Vĩ hết xấu hổ liền chuyển sang phẫn nộ. Hắn vung tay tát một  cái nảy lửa vào mặt Khả Nhi và gầm lên: -Cút! Mày mà còn không cút đi  tao sẽ đánh chết mày!- vừa quát hắn vừa nhìn quanh tìm kiếm cây gậy để  đánh Khả Nhi.
Khả Nhi ôm lấy bên mặt bị đánh đến bỏng rát của mình, ưỡn ngực ngẩng cao  đầu đáp: -Ông chưa bao giờ coi tôi là máu mủ của mình, nếu đã không cần  sao còn sinh ra một sinh mạng vô tội? Tôi đâu có yêu cầu ông phải sinh  ra tôi?
-Mày tưởng là tao thích sinh ra cái của nợ như mày đấy à?- cuối cùng thì  Trịnh Đại Vĩ cũng đã tìm ra được cái gậy cán bột. Hắn vung cao cây gậy  trong tay và giáng xuống người Khả Nhi: -Cút mau, đừng để tao nhìn thấy  cái mặt của mày nữa!
Khả Nhi vung tay chặn lại, cả cái gậy to đập mạnh vào cánh tay cô.Một  vết bầm tím hiện lên, đau nhức tới tận xương tủy. Khả Nhi nghiến chặt  răng không kêu một tiếng: -Hôm nay ông đánh đuổi tôi ra khỏi cánh cửa  này, sau này chúng ta chẳng còn quan hệ gì hết. Tôi sẽ lên ban quản lí  hộ tịch đổi lại họ của mình. Ông không có ý kiến gì chứ?
-Mày họ gì đâu có liên quan gì đến tao. Mày nhìn cho rõ đi, giờ tao đã  có con trai rồi!-Trịnh Đại Vĩ đắc chí chỉ vào đứa con trai 7 tuổi ở sau  lưng mình. Nhìn thấy bố đánh Khả Nhi, thằng bé tỏ ra vô cùng thích thú.
-Tiền của tao phải để lại cho con trai tao. Còn mày, một xu tao cũng  không cho!-Trịnh Đại Vĩ lại lần nữa vung cao cây gậy: -Cút ngay, sau này  đừng để tao phải nhìn thấy mày nữa. Nếu không, tao gặp mày ở đâu là tao  đánh mày ở đó!
Khả Nhi gật đầu, khuôn mặt điềm tĩnh: -Tôi sẽ đi, chỉ cần ông viết cho  tôi một tờ giấy chứng nhận giữa ông và tôi không còn quan hệ cha con  nữa! Cả đời này tôi sẽ không bao giờ đến tìm ông nữa. Nếu không, tôi sẽ  đến đơn vị ông làm việc để đòi tiền!
Vừa nghe Khả Nhi nhắc đến đơn vị của mình, Trịnh Đại Vĩ có hơi chột dạ.  Hắn nghĩ hồi lâu rồi bỏ cái gậy xuống, lập tức viết một tờ giấy tuyên bố  cắt đứt quan hệ cha con với Khả Nhi, có kí tên và đóng dấu đầy đủ.
Cầm tờ giấy đó trong tay, Khả Nhi không chút phẫn nộ. Cô cảm thấy mình  thật nhục nhã vì có một người cha như vậy. Khả Nhi cẩn thận cất tờ giấy  đó đi, hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng nói: -Kể từ ngày hôm nay,  giữa tôi và ông chẳng còn chút quan hệ gì hết! Ông sống tôi chẳng phải  phụng dưỡng, ông chết tôi chẳng phải chịu tang!
Về đến trước cửa nhà, Khả Nhi hít thở sâu ba lần để ổn định lại tâm trạng, nở một nụ cười thật tươi rồi mở cửa bước vào.
Có rất nhiều người đang ngồi trong phòng khách: thầy hiệu trưởng, cô chủ nhiệm, vợ chồng nhà Triệu Vĩnh Niên và Trương Cương.
-Khả Nhi, cuối cùng thì con cũng đã về!-Tần Tuyết Liên vui vẻ nói: -Mọi người đang đợi con đấy!
Không để Khả Nhi kịp chào hỏi mọi người, thầy hiệu trưởng liền đưa cho  Khả Nhi một phong bì và nói: -Khả Nhi, em đã mang lại vinh quang cho nhà  trường, nêu gương sáng cho các học sinh khóa dưới. Đây là phần thưởng  mà nhà trường tặng cho em!
Liền sau đó, Triệu Vĩnh Niên lại đưa ra trước mặt Khả Nhi một phong bì  khác và nói: -Khả Nhi, đây là một chút thành ý của các bác sĩ và y tá  trong bệnh viện trung tâm. Cháu là người đầu tiên đạt thủ khoa thi đại  học trong số con cái của các bác sĩ, y tá trong bệnh viện trung tâm. Mọi  người ai cũng vui mừng thay cho cháu đấy!
-Khả Nhi…-Trương Cương nhét vào tay Khả Nhi một bao lì xì màu đỏ: -Nhìn  thấy con và Tương Vũ lớn lên bên nhau, cô luôn coi con như con gái của  mình. Chút thành ý này của cô con đừng từ chối nhé!
Khả Nhi định nói điều gì đó nhưng cổ họng cứ như nghẹn lại.
Sau lưng Khả Nhi vang lên giọng nói thân thuộc của Tương Vũ: -Khả Nhi…  Khả Nhi ơi…”, Tương Vũ vừa gọi vừa lôi cái va li to vào trong nhà: -Mẹ  tớ bảo tớ đi mua mấy thứ vật dụng cần thiết để nhập trường, tớ lại vô  tình mua nhiều quá, cậu giúp….
Khả Nhi nắm chặt lấy tay của Tương Vũ, khẽ nhoẻn miệng cười, mắt cô như  mờ đi…Hóa ra ông trời không hề bạc đãi cô, để cho cô có thể may mắn gặp  được những người tốt bụng như vậy. Cô thầm mong nhanh chóng đến một ngày  cô có thể báo đáp lại lòng tốt của tất cả những người này.