Cô đơn vào đời Tiếp
pippi > 02-10-2011, 03:08 AM
11. Sự đố kị
Ánh hào quang của Đoạn Tiểu Ngữ đã làm đau trái tim tôi khi nó đang rộn lên những rung động đầu tiên của thời thiếu nữ.
Tôi chỉ biết tôi đã thích Hứa Lật Dương nhưng tôi không hề biết Hứa Lật Dương có thích tôi hay không, Cậu ấy có thích tôi hay không, tôi chỉ có thể phán đoán thông qua so sánh cách đối xử của cậu ấy với tôi và với các bạn gái trong lớp. Ví dụ như trên lớp, cậu ấy nói chuyện với ai nhiều nất, lúc tan học cậu ấy đi về cùng ai, hay như trong giờ giải lao cậu ấy hay đi đến bên cạnh chỗ ngồi của ai để nói chuyện.
Sau khi so đi tính lại nhiều lần, sau khi đã rút ra một kết luận là ở trong lớp, cậu ấy nói chuyện với Đoạn Tiểu Ngữ nhiều nhất, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh, mặt bừng bừng tức giận.
Những thực ra, tôi đã bỏ qua một hiện tượng đó là trong lớp lúc bấy giờ, gần như đứa con trai nào cũng nói chuyện với Đoạn Tiểu Ngữ nhiều nhất, Hứa Lật Dương vào lớp chưa được mấy ngày thì hai người đã cười nói với nhau như những người bạn học từ lâu rồi.
Đoạn Tiểu Ngữ là bông hoa nở dưới ánh mặt trời, còn tôi là bông hoa nở trong đêm tối mịt mùng.
Đoạn Tiểu Ngữ thường xuyên đi đến chỗ ngồi của Hứa Lật Dương để bắt chuyện với cậu ấy, có lúc cũng hơi đùa với lũ con trai ngồi phía sau. Nhưng tôi cảm thấy cô ta có ý với Hứa Lật Dương. Nếu không thì tại sao trước đây cô ta rất ít xuống cuối lớp để nói chuyện, chơi đùa mà bây giờ thường xuyên lui tới, nếu không thì tại sao cô ta lại hay pha trò cho Hứa Lật Dương cười. Tôi ngồi ngay đằng trước Hứa Lật Dương nên bọn họ nói gì với nhau tôi đều nghe rất rõ, đấy là chưa kể tôi rất chăm chú lắng nghe.
Còn thái độ của Hứa Lật Dương thì đúng là rất nhẹ nhàng, cách nói chuyện với Đoạn Tiểu Ngữ thật khác hẳn với Châu Hảo, nhã nhặn hơn nhiều. Cứ nhìn thấy Đoạn Tiểu Ngữ và Hứa Lật Dương thì thầm to nhỏ là tôi lại thấy trong lòng như có lửa đốt.
Cho đến một ngày, bỗng nhiên Châu Hảo hỏi tôi: "Cậu có thấy hình như là Đoạn Tiểu Ngữ thích Hứa Lật Dương không?"
Tôi không nói gì nhưng trong lòng vô cùng tức tối. Đúng thế, tôi cũng cảm thấy Đoạn Tiểu Ngữ thích Hứa Lật Dương, nhưng tôi không dám tin vào sự thực đó. Thế nhưng mọi người đều cảm thấy thế, tôi tin Hứa Lật Dương cũng không phải là ngoại lệ. Phân tích rõ ràng những điều này khiến tôi dần dần cảm thấy đôi chút tuyệt vọng, một cô gái xinh đẹp dễ thương như thế chủ động thích một người con trai thì có ai mà không rung động cơ chứ?
Tôi cố không nói gì nhưng cuối cùng vẫn không kìm nổi, hỏi lại Châu Hảo: "Thế cậu thấy Hứa Lật Dương có thích Đoạn Tiểu Ngữ không?"
Tôi tỏ ra vô cùng bình tĩnh khi hỏi một câu như vậy. Điều đó mới là quan trọng nhất.
Thật bất ngờ, Châu Hảo lại cười một cách khó hiểu, nói: "Ôi, điều đó thì tớ không biết."
Nụ cười khó hiểu của Châu Hảo khiến tôi cảm thấy mình như đang bị vạch trần chân tướng, mọi suy nghĩ trong đầu tôi như bị lộ hết ra bên ngoài. Từ lúc đó, tôi bỗng thấy Châu Hảo thực ra chẳng ngốc tí nào, có thể cô ta khôn quá hoá ngu.
Châu Hảo vẫn muốn tiếp tục bàn luận về sự tiến triển của mối quan hệ này còn tôi chẳng có tí hứng thú nào nữa, lúc này tôi chỉ muốn được yên tĩnh để bình tâm lại.
Tôi không học được cách giấu giếm, lúc đó cũng chẳng biết thế nào gọi là xảo trá. Cả tiết học tôi ngồi đần người ra, nghĩ về việc tôi thích Hứa Lật Dương, nhưng Hứa Lật Dương lại không biết, nghĩ lại những mẩu đối thoại cười nói của cậu ta và Đoạn Tiểu Ngữ, cứ thế nghĩ lan man, rồi tự nhiên nước mắt chảy đầm đìa, cứ như là vô cùng tủi thân, ấm ức vậy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi biết được cái cảm giác đau thắt từng khúc ruột nó như thế nào. Bầu trời bỗng đổi màu xám xịt, rồi chuyển sang u ám và cuối cùng, tối sầm lại.
Trong đầu óc non nớt của tôi chứa đầy những câu nguyền rủa độc ác: Giá mà Đoạn Tiểu Ngữ đột nhiên chết thì có phải tốt biết bao! Ví dụ như bị xe tông, ví dụ như trượt chân ngã từ lầu cao xuống, mặt đập xuống đất... những ý nghĩ xấu xa đó làm tôi vã mồ hôi. Tôi thật giống như đứa con gái hư và độc ác, thế nhưng ác độc là một việc thật đáng xấu hổ, bởi vì mỗi người bình thường đều giương cao tấm biển hiệu hiền lành, lương thiện của mình lên. Những tấm biển hiệu của họ khiến tôi có cảm giác cả thế giới này chỉ có mình tôi là độc ác! Nếu không làm sao mà tôi lại có thể suy nghĩ hi vọng Đoạn Tiểu Ngữ chết hoặc bị huỷ hoại dung nhan được chứ.
Sau này tôi mới biết, sự hiền lành, lương thiện và tấm biển hiệu hiền lành, lương thiện mà mọi người vẫn tự giương cao là hai việc hoàn toàn khác nhau. Suy nghĩ độc ác và hành động độc ác cũng không thể quy kết vào làm một được.
12. Tương cà chua hiểm ác
Kết thúc đợt thi giữa học kì, trước yêu cầu của tất cả mọi người, lớp tôi tổ chức một cuộc dã ngoại ở bờ sông. Chúng tôi được tự do nhập nhóm.
Sau khi cô giáo tuyên bố việc tự do lập nhóm, mọi người bắt đầu bàn bạc rất rôm rả. Tôi không hề quay đầu lại. Tôi mong chờ Hứa Lật Dương sẽ chủ động mở miệng nói trước: "Thủy Tha Tha, mấy người chúng mình một nhóm nhé!"
Nhưng chưa đợi đến lúc Hứa Lật Dương bàn bạc lập nhóm với tôi thì Đoạn Tiểu Ngữ, ngồi cách đó hai dãy bàn đã nói vọng sang chỗ chúng tôi: "Này, mấy cậu đừng bỏ quên tớ đấy nhé." Mặt cô ta rạng rỡ, hớn hở trông thấy. Tôi lén lườm cô ta một cái. Rõ thật là đong đưa.
Một lát sau, Đoạn Tiểu Ngữ rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía chúng tôi. Tôi không ngoảnh mặt lại nhưng nghe rất rõ giọng nói của cô cô ta. Với giọng vô cùng phấn khích, cô ta phân công những ai phụ trách mang cái gì. Tôi nghe thấy cô ta nói với Hứa Lật Dương: "Cậu sáng sủa, sạch sẽ nên không cần khuôn vác chỗ đồ này, cậu chỉ cần mang nhiều đồ ăn một chút là được rồi."
Đoạn Tiểu Ngữ vừa nói dứt lời, một cậu con trai ngồi phía sau liền cất tiếng nói: "Đoạn Tiểu Ngữ, có phải cậu để ý Hứa Lật Dương không? Sao lần nào cậu ta cũng được cậu ưu tiên vậy, bị "sắc đẹp" của cậu ta mê hoặc rồi sao?"
Cậu con trai này vừa pha trò vừa nói. Vừa dứt lời thì một tràng cười rộn lên. Đoạn Tiểu Ngữ quay ra mắng bọn họ: "Các cậu muốn chết phải không?", rồi lại nhẹ nhàng đấm lưng cậu đó.
Tôi nghe thấy tiếng cười của Hứa Lật Dương và bỗng thấy lạnh hết cả sống lưng, thất vọng tràn trề. Tôi cảm thấy cô đơn, bị bỏ rơi.
Không biết là bao lâu sau, Hứa Lật Dương bỗng đập vào vai tôi, nói: "Thuỷ Tha Tha, cậu cũng tham gia cùng bọn tớ đi!"
Tôi thấy vô cùng cảm kích, gật gật đầu với cậu ta.
Lúc đó tôi nhìn thấy một sự dịu dàng trong mắt của Hứa Lật Dương, nhưng lại không để ý đến ánh mắt đầy thù hận của Đoạn Tiểu Ngữ.
Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người chúng tôi vây quanh Đoạn Tiểu Ngữ để kiểm đồ. Sau khi kiểm xong đồ đạc mang đi dã ngoại, tôi quay lại chỗ ngồi của mình nghỉ ngơi.
Lúc cô giáo phát thông báo tập hợp để bắt đầu xuất phát, ngay lập tức, chúng tôi nhộn nhịp cùng nhau xuống tầng.
Lúc ra đến cửa lớp. bồng nhiên Đoạn Tiểu Ngữ kêu lên thất thanh: "Thuỷ Tha Tha, sao quần của cậu dính đầy máu thế?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi dùng tay sờ vào đằng sau mông, lúc tôi giơ tay ra trước mặt để nhìn, mặt tôi đỏ bừng lên, chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức.
Sao lại có thể bị hành kinh đúng vào lúc này được nhỉ? Trời ơi, thật xấu hổ quá! Quần bị dính bẩn kiểu này có lẽ là việc khủng khiếp nhất đối với những nữ sinh trạc tuổi tôi lúc bấy giờ.
Tôi dùng cặp sách che phía sau, vội vàng nói: "Tớ không đi dã ngoại nữa đâu, các cậu đi đi!"
Lúc này, tôi thậm chí không đủ dũng cảm liếc nhìn sang phía Hứa Lật Dương. Tại sao tôi toàn gặp những chuyện không hay trước mặt cậu ấy vậy nhỉ? Tôi quay về chỗ của mình, nhìn bạn bè đều đã đi ra hết. Lớp học lại trở nên vô cũng yên tĩnh. Lúc này tôi mới đi về phía nhà vệ sinh ở góc cuối hành lang.
Lúc tôi phát hiện ra cái thứ chất lỏng màu đỏ đó không phải chảy ra từ trong người tôi mà chỉ là dính trên quần thôi, tôi hoang mang không hiểu rút cuộc đã có chuyện gì.
Đoạn Tiểu Ngữ đã đổ tương cà chua lên trên ghế của tôi, mà ghế trong lớp học lại có màu đỏ sậm nên không dễ nhận ra.
Tôi không bao giờ có thể nghĩ rằng chỉ vì muốn ngăn tôi cùng nhóm với Hứa Lật Dương, cô ta lại có thể đối xử với tôi như thế.
Tôi cố gắng nén tiếng khóc vỡ oà, vội vàng ra khỏi trường.
Dọc con đường dài, tôi không hề dừng bước, không hề quay đầu lại, không ngừng thất vọng. Cuối cùng, lại một lần nữa tôi để bản thân mình rơi vào cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Hứa Lật Dương thích Đoạn Tiểu Ngữ. Đoạn Tiểu Ngữ cũng thích Hứa Lật Dương.
Còn tôi chỉ là một kẻ cô đơn yêu đơn phương. Qúa thất bại. Tôi đã không biết phải đấu tranh giành một thằng con trai với một đứa con gái như thế nào. Trong tay không một tấc sắt, chỉ có ngồi đấy chờ đợi, quan sát. Không giống như bây giờ, tôi đã hiểu cách tốt nhất để chiến thắng được đối thủ của mình là phải nữ tính hơn đối thủ. Mọi thứ mình làm đều phải nữ tính hơn.
Tôi là một người thừa. Đáng nhẽ tôi chỉ nên làm một khán giả. Còn khi tôi đã không thể làm một khán giả thì sự lựa chọn duy nhất của tôi chỉ là bỏ trốn, cũng giống như giây phút tôi cầm chiếc cặp che phía sau lưng, bỏ đi trong tiếng cười của mọi người, chỉ có một mình cô đơn ở lại.
13. Vén màn mây đen
Thật bất ngờ, khi vừa về đến cổng khu nhà mình ở thì tôi gặp Hứa Lật Dương đang đứng trước cửa một siêu thị ở phía ngoài khu nhà, không biết đang làm gì.
Tôi chỉ vừa nhận ra cậu ta trong giây lát, còn cậu ta thì hình như đã nhìn thấy tôi từ xa. Bốn mắt chúng tôi gặp nhau, tôi nghĩ là ánh mắt của tôi lúc đó đầy oán trách, hờn giận.
Tôi muốn lườm cậu ta một cái, tôi muốn trừng mắt lên nhìn cậu ta cho bõ tức nhưng cuối cùng tôi chỉ đứng đần mặt ra đấy mà nhìn, ánh mắt có ba phần oán trách, ba phần tủi hơn và bốn phần dịu dàng.
Cậu ấy nhất định hiểu được ánh mắt của tôi. Chúng tôi cứ nhìn nhìn như thế khoảng nửa phút, sau đó cậu ấy đã cất tiếng gọi tên tôi.
"Thuỷ Tha Tha!"
"Ừ?"
"Cậu không sao chứ?"
"Có chuyện gì đâu."
Thưc ra tôi muốn giải thích qua về chuyện vết bẩn ở trên quần nhưng lại thấy thật khó nói.
Cả hai rơi vào im lặng.
Tôi lên tiếng hỏi trước.
"Không phải là cậu đi dã ngoại rồi sao? Tại sao lại đứng ở đây?"
Cậu ấy không đáp.
Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt kinh ngạc. Cậu ta cúi đầu, bước đi chầm chậm, mắt nhìn chằm chằm vào mũi bàn chân của mình. Tôi cũng không gạn hỏi tiếp. Hai người chúng tôi cứ như thế bước đi song song.
Bỗng nhiên cậu ấy thốt lên: "Tớ không muốn đi chơi cùng bọn họ, tớ muốn chơi cùng cậu."
Mặt tôi đỏ bừng lên, thẹn thùng không nói lên lời. Cậu ta nhìn tôi, rồi cười tủm tỉn, vừa cười vừa nói: "Mặt cậu đỏ rồi kìa!"
Tôi đám nhẹ vào lưng cậu ấy. Cậu ấy cười, nụ cười rạng rỡ vô cùng.
Tôi cùng cười, hai chúng tôi như hai kẻ ngốc nghếch vừa đi vừa cười. Đến cầu thang nhà, tôi chạy lên phòng thay một chiếc quần khác rồi chạy ù xuống.
Ngày hôm đó, cuối cùng chúng tôi không đi dã ngoại mà ra Đông Hồ chơi.
Trường chúng tôi cách Đông Hồ không xa lắm. Bên bờ hồ, gió thổi mắt rượi. Trên trời có dấu tích của một đàn chim vừa mới bay qua. Hai người trẻ tuổi, non nớt ngồi bên bờ hồ suốt cả buổi, khoảng cách chừng nửa thước. Tôi rất muốn nắm tay cậu ấy nhưng không dám. Cái cảm giác hồi hộp khi lần đầu tiên được ngồi cạnh Hứa Lật Dương ngày hôm đó cõ lẽ suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
Ngày hôm đó, chúng tôi đã nói những gì, tôi không còn nhớ nữa rồi. Chắc chỉ toàn là những câu chuyện xung quanh trường lớp, bạn bè. Tôi thực sự không còn nhớ nổi nữa nhưng nhật kí của tôi ghi rất rõ.
Người có nhiều tâm sự mới hay viết nhật kí.
Từ ngày bắt đầu quen với Hứa Lật Dương, tôi đã chuẩn bị hai quyển nhật kí. Một quyển là để ngày ngày nộp cho cô giáo kiểm tra, Cô giáo chủ nhiệm yêu cầu chúng tôi viết nhật kí để luyện cách viết văn, thế là tôi đem tất cả những ý chí, ước mơ viết vào trong quyển nhật kí đó. Còn một quyển khác, có khoá, là thuộc về cá nhân tôi, ghi chép lại từng cảm xúc của những rung động đầu đời con gái.
Trong nhật kí, những tên người đều được dùng các chữ cái thay thế. Ví dụ như Hứa Lật Dương sẽ được thay thế bằng chữ S. Đoạn Tiểu Ngữ được thay bằng chữ C. Khi đó tôi dùng tất cả hai mươi sáu chữ cái để có thể thay thế được hết tất cả những người có trong câu chuyện và trong tâm sự của tôi. Sau này tôi mới biết rằng, nếu như cứ tiếp tục viết tiếp, thì những con người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta, làm sao mà có thể chỉ dùng có hai mươi sáu chữ cái cơ chứ.
Chúng tôi trò chuyện với nhau một hồi thì quả thực là chẳng còn chuyện gì đê nói với nhau nữa. Tôi nói một câu mà đến tận bay giờ nhớ lại vãn thấy toát mồ hôi. Tôi nói: "Thế cậu thích cây gì? Cậu thấy cái cây kia thế nào?" Tôi vừa nói vừa chỉ vào một cái cây ở bên hồ.
Cậu ấy vô cùng ngạc nhiên nhìn tôi, vẻ mặt có đôi chút khó xử.
Có cách nào khác cơ chứ? Tôi thề là tôi không cố ý làm cho bản thân mình trở nên nhạt nhẽo và vô vị đến thế. Bởi vì tôi quá hồi hộp, lại thêm chút phấn khích nên tôi không còn biết mình cần phải nói gì nữa.
Có điều bây giờ tôi đã biết: khi bạn và một người bạn trai hẹn hò, đột nhiên các bạn hết chuyện để nói, nếu như bạn thích hai người đều không nói gì, càng không cần đến mức phải tìm một chủ đề vô vị thì bạn chỉ cần cười và nhìn người ấy, để cho người ta nhận biết được cảm xúc của bạn là được. Đối với một người con gái đã trưởng thành, chỉ cần ánh mắt thôi là đủ biểu lộ tất cả.
Nếu như bạn không thích người con trai này, thì lúc đó bạn chỉ cần đần mặt ra, nhân lúc chưa có chuyện gì để nói, xem đồng hồ, tỏ ý cho anh ta biết bạn sắp có việc phải về.
Đó đều là những kinh nghiệm của thời bây giờ. Còn năm đó tôi chẳng biết gì, trong sáng như một tờ giấy trắng.
Sau đó, cậu ấy vẫn trả lời cậu hỏi của tôi, cậu ấy nói thích cây phong vì lá của nó rất đẹp.
Tôi thầm ghi nhớ điều đó ở trong lòng.
Hứa Lật Dương gợi ý đi chèo thuyền. Tôi tán thành ngay đề nghị này và thế là chúng tôi có một cuộc du ngoạn bằng thuyền ngay sau đó. Lúc lên thuyền, tôi chợt nghĩ ngay đến câu chuyện của Hứa Tiên và Bạch Nương Tử <Nhân vật trong truyền thuyết Bạch Xà: Bạch Tố Trinh (Bạch nương tử) là con rắn tu luyện ngàn năm, với mong muốn đắc đạo thành tiên; sau lần được Hứa Tiên cứu mạng, Bạch Xà hoá thân thành người, cùng chàng kết tình phu phụ. Về sau, Pháp Hải thiền sư thấy trên mặt Hứa Tiên có yêu khí bèn bắt chàng nhốt vào sau pháp toà chùa Kim Sơn. Bạch Xà nương đến cứu chồng; thế là "nước tràn ngập Kim Sơn", nàng trúng kế của Pháp Hải, bị nhốt trong cái bát ăn cơm cỏn con của nhà chùa và bị chôn vùi dưới đất >. Tôi bật cười, lộ rõ vẻ sung sướng. Hứa Lật Dương hỏi tôi vì sao cười nhưng tôi không nói.
Lúc lên thuyền, Hứa Lật Dương có đưa tay ra đỡ tôi lên. Bàn tay cậu ấy ươn ướt mà ấm áp. Tim tôi bỗng đập nhanh, mười đầu ngón tay như thông với tim, dường như cái nắm tay đã bóp nghẹn cả trái tim tôi.
.....
Rất nhiều năm sau, có một lần xem một video clip tự làm trên mạng tôi đã nghĩ đến cảnh tượng của buổi hẹn hò đầu tiên tại Đông Hồ. Trong video clip đó, có một anh chàng nhẹ nhàng dùng tiếng Vũ Hán hát: Nước Đông Hồ xanh ngắt, tình yêu của đôi ta mới bắt đầu, anh là trái tim em, em là tâm hồn anh, chúng mình thuộc về nhau.
Sau này chia tay, khi xem lại video clip này, tôi đã không cầm được nước mắt.
Thời gian thật vô tình. Nó đã làm thay đổi chúng ta, làm thay đổi tình yêu. Tất cả chúng ta đều bị thời gian đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Chúng tôi chèo một vòng quanh hồ. Khi thuyền đến gần bến Linh Bá, bỗng nhiên tôi nhìn thấy một bóng đen rơi xuống hồ.
"Hình như vừa có người rơi xuống nước!" Tôi đưa tay chỉ cho Hứa Lật Dương hướng bóng đen đang vùng vẫy.
Trên bờ có ba, bốn đứa trẻ khoảng tám, chín tuổi đang nằm bò toài ra. Khi tôi nhìn thấy rõ những đứa trẻ này đang giơ một cành cây xuống dưới nước và hét lớn "Nắm lấy nó!", tôi quả quyết rằng đúng là vừa có người vừa rơi xuống nước.
Tôi vẫn chưa kịp hỏi Hứa Lật Dương xem phải làm thế nào thì đã thấy chiếc thuyền chao đảo mạnh, rồi bùm một tiếng, Hứa Lật Dương đã nhảy xuống nước bơi về phía đứa trẻ.
Tôi không biết Hứa Lật Dương có biết bơi hay không, bơi có giỏi không. Lúc nhìn thấy cậu ấy nhảy xuống nước tôi vô cùng sợ hãi, thậm chí còn muốn gọi cậu ấy mau lên thuyền thôi. Đúng thế, tôi đúng là ích kỉ.
Giữa tình yêu và chính nghĩa, suy nghĩ của một cô bé mười sáu tuổi như tôi hoàn toàn nghiêng về việc bảo vệ sự an toàn của tình yêu.
Cho đến tận khi thấy Hứa Lật Dương bơi rất nhanh, rất nhanh, tôi mới cầm mái chèo, chèo cho thuyền tiến lại gần phía cậu ấy.
Chúng tôi đã cứu được cậu bé chín tuổi đó, lúc được Hứa Lật Dương đưa lên bờ, cậu bé vẫn còn khá tỉnh táo, vẫn có thể nói được số điện thoại nhà. Lúc chúng tôi đưa cậu bé đến bệnh viện thì bố mẹ cậu bé cũng vừa đến. Cả hai vô cùng biết ơn chúng tôi, chỉ thiếu nước quỳ xuống hậu tạ.
Bố cậu bé hỏi tên và trường chúng tôi nhưng Hứa Lật Dương không nói, chỉ nhắc đi nhắc lại: "Không có gì ạ! Chỉ là việc nhỏ thôi mà."
Tôi cũng giả hùa theo cậu ta: "Chú ơi, đúng là không có gì to tát đâu ạ, chỉ là một việc rất nhỏ thôi ạ." Còn thực tế trong thâm tâm, tôi vẫn rất muốn cho Hứa Lật Dương có được một danh hiệu "Dũng cảm cứu người" thật vinh quang. Nhưng tôi lại không nghĩ được là nếu như nhà trường và mẹ biết rằng chúng tôi dũng cảm cứu người trong lúc hẹn hò với nhau sẽ có phản ứng thế nào. Mà cũng thôi, thêm một chút vinh quanh hão và chút vui vẻ hư vinh không bằng bớt một chút phiền phức thực tế. Một cái danh hiệu "Dũng cảm cứu người" vinh quang so với việc lộ chuyện yêu sớm, rõ ràng là việc thứ hai gắn liền với lợi ích cá nhân hơn.
Sau khi tôi và Hứa Lật Dương "chuồn khỏi bệnh viện, tôi hỏi cậu ta vì sao không để cho cha mẹ cậu bé biểu dương. Cậu ấy nói: "Thế thì ngại lắm! Hơn nữa, đúng là cũng chẳng có gì to tát cả thật." Lúc nói câu đó, mặt cậu ta đỏ bừng. Tôi thầm cảm kích trong lòng. Một người thật trong sáng và chân chất! Chỉ có điều là đã rơi vào tay mình!
Nhật kí ngày hôm đó, tôi viết rất dài, từng lời chúng tôi nói với nhau tôi đều ghi hết lại. Sau khi viết xong, tôi tự phục bản thân sao trí nhớ của mình lại có thể tuyệt vời đến thế.
14. Bông hoa đầu đời
Sáng sớm hôm sau, tôi đến trường cùng cảm giác ngọt ngào của ngày hôm qua, vừa bước vào lớp ánh mắt tôi hướng ngay về phía chỗ ngồi của Hứa Lật Dương. Chỗ ngồi vẫn trống, trên ghế của cậu ấy chẳng có gì.
Hứa Lật Dương vẫn chưa đến lớp để tự ôn bài vào buổi sáng. Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, lững thững đến chỗ của mình, lấy sách ngữ văn ra, chuẩn bị tự ôn bài.
Thế nhưng cho đến tận lúc cô giáo bước vào lớp, Hứa Lật Dương vẫn chưa đến. Tôi thầm nghĩ trong bụng: Toi rồi, Hứa Lật Dương nhất định là đi muộn rồi. Tôi lo lúc cậu ấy đến sẽ bị cô giáo dạy văn, vốn nghiêm khắc nổi tiếng, mắng cho một trận hoặc là bắt cậu ấy đứng phạt bên ngoài cửa, không cho vào lớp. Nếu như thế thì thật là tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ấy.
Tôi không thể tập trung đọc sách, nhìn mãi mà không lọt được chữ nào vào đầu, cho đến khi cô giáo gõ gõ bàn tôi và nói: "Thuỷ Tha Tha, em cầm sách ngược rồi." Tôi vội quay ngược cuốn sách lại, nhưng vẫn chẳng nhét được chữ nào vào đầu.
Chốc chốc lại nhìn đồng hồ.
Giờ tự học buổi sáng sắp hết quá nửa thời gian mà Hứa Lật Dương vẫn chưa đến lớp. Tôi muốn chạy ra khỏi lớp, tìm cái bốt điện thoại để gọi điện cho Hứa Lật Dương. Tại sao cậu ấy vẫn chưa đến lớp nhỉ? Có phải là cậu ấy bị ốm rồi không? Nếu như không ổn, tại sao cậu ấy vẫn chưa đến lớp chư? Lẽ nào trên đường đã xảy ra chuyện gì? Nổ lốp xe? Hay là... tai nạn?
Vừa nghĩ đến khả năng Hứa Lật Dương có thể bị tai nạn trên đường, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng
.
Trong đầu tôi dường như có một người nào đó đang cất tiếng nói: Chắc là không đâu, cậu ấy không sao đâu, chắc cùng lắm là chỉ bị ốm, bây giờ vẫn chưa ra khỏi nhà, đang nằm trên giường ngủ, không có chuyện gì xảy ra trên đường đâu.
Nhưng ngay lúc đó lại có tiếng nói khác cất lên: Nếu như cậu ấy bị bệnh thì phải gọi điện cho một bạn nào đó nhờ xin nghỉ chứ? Nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chẳng có bạn nào nói gì với cô giáo cả, hơn nữa cậu ấy chưa bao giờ đi học muộn, nhất định là trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hai người trong tôi, một kẻ thì hù doạ, một người thì an ủi. Chúng tranh đấu với nhau, giày vò tôi. Tâm trạng tôi vô cùng bất an, chẳng biết nên nghĩ theo chiều hướng nào nữa.
Cho đến gần lúc hết giờ, Hứa Lật Dương cuối cùng cũng xuất hiện ở của lớp. Tôi nhận thấy ánh mắt đầu tiên của cậu ấy đang dò tìm bóng dáng tôi. Khi ánh mắt của chúng tôi bắt gặp nhau, tôi cảm thấy một thứ mà từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ có. Đó là sự hiểu ngầm.
Hoá ra sự hiểu ngầm đúng là một cảm giác vô cùng ấm áp và gần gũi. Hai ánh mắt gặp nhau giống như ngọn lửa giữa hai trái tim đang cùng được đốt cháy.
Cậu ấy biết tôi đang lo lắng, còn tôi cũng hiểu được ý muốn xin lỗi cùng với sự dịu dàng của cậu ấy dành cho tôi.
Tan học, Hứa Lật Dương đi qua chỗ tôi, đưa cho tôi một quyển sách tiếng Anh đã được cuộn tròn thành hình ống.
Tôi đón lấy cuốn sách, mở ra, bên trong là một bông hoa màu phấn hồng. Những cánh hoa màu hồng đã hơi thâm lại, trông có vẻ như vì thiếu khí.
Hứa Lật Dương vẻ mặt hơi buồn rầu nói với tôi: "Tớ làm nó hơi thâm rồi. Đáng nhẽ không nên để ở trong cặp sách lâu như thế." Tôi ngạc nhiên hỏi: "Sao tự nhiên lại tặng mình hoa?"
"Sáng nay đi học, lúc đi ngang qua bồn hoa trồng trước cửa khu nhà bỗng nhiên phát hiện ra có một bông hoa cực đẹp. Thực sự là rất đẹp, chứ không giống bây giờ đâu. Lúc đó không biết tại sao tớ rất muốn ngắt bông hoa đó để đem tặng cậu, nhưng trước bồn hoa có rất nhiều ông bà già đang tập thể dục buổi sáng. Trong số họ, có rất nhiều người biết tớ nên tớ ngại không dám hái hoa trước mặt họ, sợ họ sẽ mắng tớ. Thế nên tớ đàng phải đi quanh quẩn bên bồn hoa, đợi đến khi họ tập xong mới hái bông hoa đó, cuộn trong sách, chạy một mạch đến trường. Trong giờ tớ không dám bỏ hoa ra, sợ các bạn nhìn thấy lại cười nhạo, kết quả là đã làm cho bông hoa rất đẹp trở thành thế này đây! Tiếc quá!" Hứa Lật Dương mân mê những cánh hoa bị thâm, buồn rầu kể cho tôi nghe về nguyên nhân cậu ấy đi muộn sáng nay.
Tôi cầm bồng hoa hồng lên nói nhỏ "Ngốc quá!". Sau đó nhẹ nhàng đặt bông hoa vào trong cuốn nhật kí mà tôi vẫn mang theo mình.
Trong trang nhật kí đó, những gì tôi viết liên quan đến tuổi thanh xuân, liên quan đến hoa, liên quan đến mối tình đầu ngây thơ đều nhuộm sắc hồng, màu của hoa hồng.
15. Từ điển tình yêu
Mối tình của chúng tôi bắt đầu như thế ấy.
Thực ra, tình yêu đẹp nhất là lúc mới bắt đầu, khi mà hai người đều phải dò đoán cảm xúc của nhau. Khi mối tình đơn phương trở thành mối tình song phương, tình yêu từng bước đến triển, cũng là từng bước dẫn đến sự diệt vong, dẫn đến sự phản bội và chán ghét.
Bất cứ sự vật nào cũng có ngày tận thế, chẳng lẽ bạn lại hy vọng rằng tình yêu có thể là một ngoại lệ sao?
Chúng tôi có thể gọi là bắt đầu yêu nhau. Một tình yêu sớm. Năm đó với lứa tuổi của chúng tôi, rõ ràng là một tình yêu quá sớm.
Trong lớp, chúng tôi vẫn rất ít khi nói chuyện với nhau. Đợi đến lúc hết giờ, hai chúng tôi sẽ cố tình làm một việc gì dó chần chừ kéo dài thời gian, đợi khi các bạn ra về gần hết, hai đứa mới đứa trước đứa sau rời khỏi lớp, ra khỏi cồng trường, đi vào một con đường ngõ hẹp và yên tĩnh.
Chúng tôi vẫn nói với nhau rất ít. Tôi rụt rè và trầm lặng, lại còn hay xấu hổ. Còn cậu ấy cũng là một người con trai ít nói. Hai người chúng tôi cứ thế im lặng đi bên nhau. Khi đi ngang qua hàng điện tử, đúng lúc có mấy cậu con trai cùng lớp đi từ bên trong ra, nhìn thấy hai chúng tôi liền lập tức kêu toáng lên: "Gì thế này, Hứa Lật Dương, hai người?"
Bọn họ vừa đi vừa cười lớn. Tôi ngượng đến nỗi không nói nổi câu nào. Còn Hứa Lật Dương vội vàng quay sang quát bọn chúng: "Chúng mày đừng có mà ăn nói lung tung đấy nhé, buổi chiều đi học để xem tao xử lí bọn mày thế nào."
Mặc dù rất ngượng nhưng trong lòng tôi rất vui, câu nói đó giống như một minh chứng về việc tình yêu của chúng tôi đã được người khác thừa nhận.
Ở thời phổ thông, nếu như một người con trai và một người con gái thường xuyên ra vào cổng trường cùng nhau thì có khả năng bọn họ có vấn đề với nhau.
Khi lớn lên, nếu như một người đàn ông và một người phụ nữ thường xuyên ra vào nhà nghỉ cùng nhau thì có khả năng bọn họ có vấn đề với nhau.
Căn cứ để phán đoán về mối quan hệ của một nam, một nữ cứ thế tăng tiến theo mức độ thời gian.
Một hôm trong giờ học ngữ văn, Hứa Lật Dương bỗng nhiên dùng tay gí nhẹ vào lưng tôi.Lúc ngón tay trỏ của cậu ấy gí vào lưng tôi, tôi có cảm giác như có luồng điện vừa chạy qua người.
"Cho mình mượn cuốn từ điển, mình muốn tra một từ." Hứa Lật Dương nói dịu dàng.
Tôi quay người lại, đưa quyển từ điển cho cậu ấy.
Đợi đến lúc cậu ấy trả lại cuốn từ điển, tôi mở ra xem, quả nhiên bên trong thấy kẹp một mảnh giấy có ghi dòng chữ: Tan học mình đợi mình, trời sắp mưa rồi, mình không mang ô".
Thế là hôm đó sau khi tan học tôi đã có được một cơ hội mong đợi từ lâu. Đó là được cùng Hứa Lật Dương che chung một chiếc ô, đi trên con đường có hoa thơm. Một cảnh tượng vô cùng lãng mạn.
Tôi vẫn còn nhớ, chiếc ô ngày hôm đó có in hình hoa màu hồng nhạt. Hứa Lật Dương cao hơn tôi rất nhiều. Chúng tôi đi cùng nhau, cậu ấy luôn phải hướng chiếc ô nghiêng về phía tôi. Tôi nhìn thấy nước mưa từ ô rỏ xuống phía bên kia và rơi xuống người cậu ấy.
Lúc đó, tôi thấy trong người cứ thấp thỏm không yên, vội nép sát vào người cậu ấy. Lúc này Hứa Lật Dương mới dùng cánh tay còn lại đặt lên vai tôi.
Giây phút đó chúng tôi tựa vào nhau thật sát, sát đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi thơm của dầu gội đầu trên tóc cậu ấy, sát đến nối tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim cậu ấy, sát đến nỗi tim của tôi đập nhanh tới mức tôi muốn ngất.
Chúng tôi cứ thế nhẹ nhàng ôm lấy nhau, dựa sát vào nhau đi trong mưa. Đó là lần đầu tiên tôi và Hứa Lật Dương dựa sát vào nhau đến vậy, lần đầu tiên tôi cảm nhận hơi ấm của cậu ấy, Chúng tôi im lặng và chìm đắm trong niềm hạnh phúc đó.
Lúc đó không ai nghĩ được rằng có một chuyện tày trời sắp xảy ra.
Ở một chỗ rẽ, chúng tôi đã gặp cô giáo chủ nhiệm lớp chúng tôi - cô Vu. Cô Vu cầm ô đi về phía chúng tôi. Chúng tôi vừa rẽ thì gặp ngay cô Vu!
Tôi đứng đần người ra, vội vàng tránh khỏi vòng tay của Hứa Lật Dương, còn Hứa Lật Dương cũng ngay lập tức bỏ tay ra khỏi vai tôi.
Thế nhưng mọi việc đã quá muộn. Ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn tức giận của cô Vu làm tôi thấy vô cùng run sợ, tôi chỉ chực khóc. Tôi không thể nào nghĩ ra được sự việc sẽ xảy đến như thế này.
Cuối cùng, điều làm tôi không thể tưởng tượng được là cô Vu nhìn chúng tôi lúc đó, tuy ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên và thất vọng nhưng cô lại không hề nói một lời nào, cứ thế bước tiếp, cứ như thể là chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi sợ đến nỗi mãi sau đó vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đến khi tôi bình tĩnh lại thì cô Vu đã đi khuất, không còn nhìn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Tôi hỏi Hứa Lật Dương giọng vô cùng lo sợ: "Chúng mình làm thế nào bây giờ? Thế là chính ta tiêu rồi. Tại sao cô Vu lại không mắng mỏ gì chúng ta nhỉ?"
Hứa Lật Dương ỉu xìu đáp: "Mình cũng không biết nữa."
Suốt cả đến hôm đó, tôi rất lo lắng.
Tôi sợ cô Vu sẽ đi kể với các thầy cô giáo khác. Tôi biết là ở dưới văn phòng, các thầy cô giáo thường hay bàn luận với nhau về chuyện của học sinh. Có lúc thậm chí còn mang chuyện yêu đương nam nữ của học sinh ra làm trò giải trí, nhận xét lung tung.
Chắc chắn họ sẽ nói: Sao Thuỷ Tha Tha và Hứa Lật Dương lại thích nhau nhỉ? Thật không thể nào tưởng tượng nổi. Tôi sợ cô Vu sẽ bắt chúng tôi làm kiểm điểm, đọc trước lớp, thậm chí trước toàn trường. Trong bản kiểm điểm viết rằng: Em nhận thức được việc em và bạn Hứa Lật Dương yêu nhau vào lứa tuổi này là không đúng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc học tập của em và bạn ấy, làm xấu đi hình ảnh của lớp, của trường...
Đó là lần đầu tiên tôi biết Tình yêu là một việc không hề đơn giản. Những người không có liên quan với tình yêu của chúng ta mới thực sự là những yếu tố làm cho chúng ta cảm thấy tình yêu là khổ đau. Còn với tình yêu sớm của những đứa học trò thì giống hệt những con kiến nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác chà đạp hoặc thậm chí giẫm chết vì quá yếu đuối.
Thực ra từ trước đến nay tôi vẫn thấy cô Vu là một cô giáo rất tốt. Tuy khi lên lớp cô có hơi hà khắc, một bài luận cô thường giảng đi giảng lại đến thuộc lòng (chúng tôi hay nói cô đang giải phẫu bài luận), nhưng cô rất hoà nhã với học sinh; so với những thầy cô khác thường xuyên doạ nat học sinh thì cô Vu là người luôn nhẹ nhàng. Có lúc bài tập về nhà cô giao nhiều quá, học sinh ở dưới kêu la, đập bàn đập ghế không chịu làm, cô liền ngậm ngùi bỏ bớt. Có lúc cô giảng bài rất chán, đặc biệt là những tiết văn nghị luận, cả lớp đều bò ra bàn nằm ngủ hoặc đọc trộm truyện, xem trộm báo dưới ngăn bàn. Chỉ có tôi quá phấn khích vì tối hôm trước cãi thắng mẹ hoặc nhận được giấy nhắn của Hứa Lật Dương nên vẫn nghiêm chỉnh ngồi nghe giảng. Cô luôn hướng về phía tôi với ánh mắt cảm kích, say sưa giảng bài như thể cho mình tôi nghe vậy.
Về lý mà nói người như cô Vu có lẽ sẽ không kể chuyện chúng tôi ôm nhau đi ngoài đường với bố mẹ chúng tôi.
Về lý mà nói thầy cô giáo không nên có những biện pháp quá mạnh với những đối tượng học sinh yêu sớm. Phản tác dụng!
Về lý mà nói...
Đêm đó tôi luôn lẩm nhẩm với mình những điều đó.
Trời sáng, tôi lại đeo ba lô đi học.
Vừa bước vào lớp, đập ngay vào mắt tôi là sơ đồ lớp với tên từng người cụ thể đã được kẻ sẵn trên bảng. Cô Vu đang chỉ đạo mọi người ngồi vào vị trí mới đã được sắp xếp.
Chỗ ngồi của tôi bị chuyển lên hàng đầu tiên. Hứa Lật Dương vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, Châu Hảo ngồi phía trước cậu ấy. Đoạn Tiểu Ngữ chuyển từ hàng thứ ba lên hàng đầu, cạnh dãy với tôi, chỉ cách tôi một lối đi.
Tôi cứ chắc mẩm ràng chắc cô Vu sẽ hẹn tôi ra để nói chuyện, thậm chí sẽ bảo tôi mời phụ huynh đến, sẽ nghiêm khắc nói với tôi rằng em không thể làm như thế, em là hi vọng của các thầy cô giáo, tại sao em có thể làm một việc không có chút lý trí nào như vậy nhỉ? Em nhất định không được thân thiết với Hứa Lật Dương nữa...
Tôi đã chuẩn bị hết các dự tính, chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu đựng những cơn bão tố đó. Thế nhưng, cả ngày hôm đó, cô Vu ngoài việc sắp xếp lại chỗ ngồi, không hề gọi tôi ra nói chuyện riêng.
Tôi không dám tiếp tục nói chuyện với Hứa Lật Dương, lúc chuyển chỗ ngồi, đến quay xuống nhìn Hứa Lật Dương một cái tôi cũng không dám.
Ngày hôm sau cô Vu vẫn không gọi tôi.
Ngày hôm sau nữa...
Một tuần...
Cứ như thể là chưa hề có chuyện gì xảy ra, cô Vu không hề nhắc nửa chữ về sự việc ngày hôm đó.
Chỉ có tôi, trong cả tuần đó không dám nói chuyện với Hứa Lật Dương. Đứng ngồi không yên. Vô cùng lo sợ.
Hứa Lật Dương cũng không dám chủ động bắt chuyện với tôi.
Tờ giấy viết sẵn chỉ để chờ đưa cho Hứa Lật Dương bị tôi nắm tay cho đến khi nhàu nát mà vẫn chưa đủ can đảm đưa cho cậu ấy. Hơn nữa, tôi cũng chẳng có cơ hội nào để đưa. Hết giờ, Hứa Lật Dương nhanh chóng thu xếp sách vở và đi về theo lối cửa sau.
Một tuần liền chúng tôi không nói chẳng với nhau, cũng không dám có bất cứ liên lạc nào. Qủa thực, đó là những ngày tháng cô cùng đáng sợ.
Cứ như thể chúng tôi không phải là người yêu của nhau, mà là hai kẻ tội phạm, hai tên ăn trộm, làm những việc vô liêm sỉ, không chính trực vậy. Cô Vu không tìm chúng tôi đã là một ân huệ to lớn rồi, nếu như chúng tôi còn không biết tốt xấu cứ tiếp tục qua lại với nhau thì quả thực là chẳng còn tí liêm sỉ nào nữa.
Trong giờ học, tôi luôn mất tập trung.
Trong giờ nghỉ giải lao, tôi lúc nào cũng cảm thấy bất ổn. Khi tan học, tôi mong chờ.
Lúc về nhà tôi lại thấy nhớ nhung.
Bất giác nhớ lại chuyện về những tờ giấy nhắn của Hứa Lật Dương, tôi đưa tay ra lật quyển từ điển. Vô tình lật đến một trang, bỗng nhiên phát hiện chữ "Tớ' được bút chì khoanh tròn lại.
Tôi thử lật tiếp trang 17, trang 325, thì quả đúng là đã tìm thấy chữ "Yêu" và chữ "Cậu" đều được khoanh tròn lai. Nét bút chì mờ mờ như thật như ảo đã khoanh tròn lại tấm lòng của Hứa Lật Dương.
Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau cùng, chịu không nổi, tôi đã viết ra một mảnh giấy những dòng sau: Sau khi tan học, đợi mình ở lớp học nhé!