Thư tình: Cho em khung trời bình yên
volga > 02-21-2013, 04:05 AM
ãy bình yên bên một nửa anh đã chọn
Hãy để em nơi này bình yên với khung trời dành cho em…
Ngày anh xa… đêm đã rất dài… nỗi trống vắng, hiu quạnh, hụt hẫng cứ vây lấy em từng đêm…
“Trong màn đêm em nghe giá buốt tâm hồn
Ôm mộng mơ ngày nào đôi ta có nhau…”
“Ngày có nhau” đã trở thành một mảng kí ức loang lổ những vết xước trong em. Những cảm xúc lẫn lộn, chồng chéo lên nhau cứ như một chuỗi những phản ứng hóa học làm hoen rỉ tất cả ước mơ nhỏ nhoi của em về thứ mà em từng gọi, từng mơ là “hạnh phúc”. “Hạnh phúc có không như em thường mộng mơ?” câu hỏi như vòng xoáy, nhấn chìm em trong miền kí ức ngọt ngào giờ chỉ còn là quá khứ…
Tình yêu lung linh thì thực tại lại phũ phàng hơn em vẫn nghĩ. Đến bây giờ em mới biết rằng, lâu nay thứ tình cảm em vẫn luôn tôn thờ hóa ra chỉ là sự thương hại. Có phải người ta tốt hơn em? Yêu anh chân thành hơn em? Đến anh cũng không trả lời được thì anh bảo làm sao em không hoang mang trong nỗi đau dày vò…
“Người ta đã cướp mất trái tim anh ra khỏi cuộc đời của em, ừ thì là định mệnh”... cái “định mệnh” là một sự thật nghiệt ngã em phải chấp nhận. Nhưng sao bên ai kia rồi anh vẫn dành cho em thứ tình cảm yêu thương? Có tham lam quá không anh? Sao anh vẫn dịu dàng khi ở bên em? Anh sợ em sẽ trượt dài trên nỗi đau này hay sẽ là món nợ bám lấy đời anh?