Truyện ma: Búp Bê Máu
†ћïêη Ұếŧ > 08-02-2012, 04:34 AM
Tập 1
Tôi là 1 sao đỏ của trường công việc hằng ngày của tôi là ghi tên những học sinh trốn học , cúp học hay vi phạm những quy định của nhà trường đặt ra , vẫn như hằng ngày khi giờ ra chơi vừa đỗ chuông tôi đi tuần xung qoanh ngoài trường , cổng trước và cổng sau trường bỗng tôi phát hiện có 2 học sinh trốn học ra từ phía cổng sau của trường , tôi vội đuổi theo đến chân đồi phía sau trường thì lạc dấu mất tích , tôi ngồi sụm xuống đất thở dốc trong cái không khí mùa đông của ngày giáng sinh khiến tôi lại mệt mỗi vất vã hơn ,
cái còn đường phía sau cổng trường thân quen ngày nào nay tôi lại cảm thấy nó kỳ lạ đến vô cùng có lẽ nó đã trãi đầy tuyết 2 bên cỏ cây ven đường khoác lên mình cái áo mới của mùa đông nên khiến tôi lạ mắt đến dị thường , bốn bề xung qoanh là tuyết trắng xóa , tôi lạc mình vào cái thế giới đầy màu trắng xung qoanh mà ko biết đường ra , loanh qoanh 1 lúc tôi tìm thấy 1 cái miếu lạ ven đường mà đó h tôi chưa hề thấy có lẽ vì xung qoanh chĩ là tuyết trắng nhưng cái miếu ấy lại nằm dưới bóng râm của 1 cành cây và nó không có tuyết nên nó khiến tôi chú ý nó nhiều nhất , tôi tiến lại gần đưa đôi mắt tò mò nhìn vào xung qoanh cái miếu nhõ nằm trên 1 tảng đá lớn xung qoanh có buộc 1 dây thừng to cỡ bắp chân , chã có gì trong cái miếu ngoài cái ly hương và 1 cái tủ nhõ đặt trong miếu ấy , tôi mở cái tũ nhỏ ấy ra bên trong là 1 con búp bê đã cũ kỹ bị đứt tay chân và đầu ra khõi cơ thể nó ,
tôi nhặt nó lên tay rồi lắp từng bộ phận lại cho nó và rồi bõ lại cái tủ nhõ , chấp tay vái lạy hy vọng tìm đc đường ra rồi lên đường đi tiếp , đồng hồ đã chĩ 4h kém 5 sắp hết giờ ra chơi của trường tôi vội đi cho thật mau để về kịp tiết học tiếp theo nhưng qoái lạ , đi đến đi lui vẫn trỡ lại con đường có cái miếu cũ mặc dù chân tui đã mỗi rã rời vì đi nhiều đồng hồ đeo tay vẫn chĩ đúng 4h kém 5 trong khi kim giây vẫn chạy đều đều , có lẽ đồng hồ đã hỏng , tôi nằm dài ra trên bãi tuyết trắng giữa đường đưa mắt nhìn lên tán cây rộng xum xuê ở cái miếu nhõ ấy giật bắn mình hoảng hốt khi nhìn thấy trên cây là 2 học sinh cúp học mà tôi cố tình đuổi theo ban đầu nay đã bị treo cổ gọn trên ấy , mắt trợn trắng , lưỡi đưa ra ngoài , thân thể tìm tái , tôi muốn làm ra 1 vũng tại chỗ như thể đôi mắt 2 học sinh ấy đang nhìn tôi mà muốn xé tôi ra trăm mãnh , trời đang lạnh mà sao trong người tôi cứ tuôn mồ hôi ra như tắm , có fãi chăng vì tôi quá sợ hãi ,
nhìn lại 4 bề là màu trắng tôi chã biết cầu cứu ai ngoài việc quỳ lại 2 cái xác trơ lưỡi trên cây ấy , tôi chợt run bật người không phãi vì cái lạnh mà vì có cảm giác như có ai đó muốn đâm tôi từ phía sau lưng tôi , tôi lết la liệt dưới bãi tuyết trắng ấy nhìn đồng hồ đếm từng giờ trôi qua , chỉ mong đến 5h khi học sinh ở trường tan học sẽ đi ngang con đường này , qoái lạ đồng hồ vẩn chỉ đúng 4h kém 5 , đúng lúc tôi gặp 1 cô gái mặc áo dài đi ngang và nhờ cô ấy đưa về trường , nhìn cô ấy rất xinh , đôi mắt đẹp long lanh , thân hình trắng toát như hệt 1 siêu mẫu ,
cô ấy nắm tay tôi trìu mến dẫn tôi đi 1 cách thân mật nếu người khác nhìn vào cứ tưởng tôi và cô ấy là 2 chị em , về đến trường mặc cho tôi đang có tâm trạng sợ hãi rối rắm nhưng cũng ko quên nói 2 từ "Cảm ơn" với cô gái ấy , xong thì tôi vội vã chạy vào trường báo cho thầy hiệu trưởng biết để giải quyết việc 2 học sinh bị treo cổ trên chết cây .
Hôm sau trong tiết lịch sử tôi được bà cô giảng về 1 phong tục cổ truyền của người nhật bản đó là ếm linh hồn người đã chết vào trong búp bê , búp bê ấy sẽ đi giết người nhưng cách trị nó duy nhất là bẻ tay chân đầu của con búp bê ra khõi thể xác rồi đem thờ thì nó sẽ không thiết giết ai cã ,
tôi chợt nhớ đến con búp bê hôm qua mà tôi đã từng gặp khiến tôi toát mồ hôi nhiều hơn ra bàn tay , trong đầu lại nghĩ loạn xạ , có phãi con búp bê ấy đã giết 2 học sinh kia hay ko ? , nếu như thật như thế thì tôi chẵng khác nào là kẻ giết người gián tiếp , ra về tôi vội rũ thêm 2 người bạn cùng lớp chạy lên cái đồi sau trường hôm qua nơi tôi gặp cái miếu thờ con búp bê ấy , khi tôi mở cái tủ nhõ trong miếu ra , con búp bê đã không còn nằm trong đó nữa ......
Tập 2
ra về tôi vội rũ thêm 2 người bạn cùng lớp chạy lên cái đồi sau trường hôm qua nơi tôi gặp cái miếu thờ con búp bê ấy , khi tôi mở cái tủ nhõ trong miếu ra , con búp bê đã không còn nằm trong đó nữa ...... giật bắn mình vì sợ hại , vẽ bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt của tôi , rồi đưa cái mặt đờ đẫn đó mà đi về nhà ,
tôi ngâm mình rất lâu trong bồn tắm , suy nghĩ về mọi thứ , cái tôi suy nghĩ nhìu nhất là con búp bê ấy , liệu mục tiêu đầu tiên nó muốn giết là ai ? nhưng người ở gần nó ? , hay nó chĩ làm những việc nó thích , chĩ nghĩ sơ qa thôi tôi cũng toát mồ hôi hột
"Tiến à , tắm xong chưa xuống dưới nhà rước em đi" tiếng mẹ tôi gọi từ phía dưới nhà
tôi bật dậy ra khõi phòng tắm và thay đồ , đi rước thằng em trời đánh , mỗi tối nó đều học thêm môn toán ở nhà thầy nó , cách nhà tôi cỡ 1km , ở cái vùng núi hẽo lánh này về đêm đường phố nó ko sáng sủa và sạch sẽ như ở thành phố , trên cái con đường món đầy đá ấy cách 20 đến 30 căn nhà lại có 1 cái đèn đường nho nhõ chĩ đũ sáng ở 1 góc nhõ trên đường , cái lạnh miền núi đủ làm bạn cảm thấy lạnh xương sống , đôi khi làm lạnh cã con tim mình , tôi ước gì có 1 ai đó bên cạnh sưỡi ấm trái tim lạnh này ,
phía xa xa dưới cái anh đèn đường nhõ mờ tịt ấy tôi nhìn thấy bóng dáng của 1 người con gái mặc áo dài đừng khép nép co rúm lại vì lạnh , hóa ra là cô gái đã dẫn tôi về trường đây mà , đôi mắt ấy của cô khiến tôi nhớ mãi không quên , và hiển nhiên tôi tỏ ra lịch sự hơn bao giờ hết để tiếp chuyện với cô ấy
tôi nói
"Chào , cô còn nhớ tôi chứ ?"
cô ấy lặng im đưa 2 con mắt ngơ ngác nhìn tôi với vẽ e thẹn , tôi thầm nghĩ trong đầu , đã thời buổi nào rồi cô còn tưởng "yểu điệu thục ngữ , quân tử hảo cầu" , tôi lại bắt chuyện với cô
"Tôi là người mà cô đã dẫn tôi về trường Lạc Hồng gần cái đồi xóm bên kia đấy , cô nhớ ko ?"
cô ta gật đầu nhẹ nhàng cười mĩm với tôi , tôi mắt cô ấy có gì đó hút hồn tôi khiến tôi nữa mê nữa tĩnh , và cái đặt biệt đôi mắt ấy tôi đã từng thấy ở đâu rồi nhưng trong phút chốc tôi không thể nhớ ra được , trong cái dáng thư sinh bề ngoài của tôi , tôi tiếp tục hõi cô
"Cô đứng đây làm gì ?"
cô ấy vẫn không đáp , tôi thực sự bực minh khi mà tôi đã 3 lần hõi cô nhưng lại không nhận được câu trả lời , tôi nhận thấy cô ta 1 người vô học , tôi bỏ mặt cô ta đến đón em trai tôi , nó chĩ mới học lớp 7 thôi nhưng nó rất láu cá , những chuyện phòng the của người lớn nó đều rành mạch như bàn tay , tôi hay gọi nó là thằng láu cá ,
trở về trên cùng con đường cũ , tôi chú ý cái cột đèn ban nãy cô ấy đứng , bây giờ cô ấy đã đi mất , nhưng cái nhà sau cột đèn ấy lại mỡ phanh phui cữa 1 cách trắng trợn vào ban đêm , người dân bản thường rất cận thận , thường thì 7h tối đã khóa cữa ở trong nhà vì đó mà đã thành thói quen , cho dù là ban ngày cũng chẵng ai dám mỡ cửa như thế , thấy lạ tôi vờ láy cớ xin nước chũ nhà
tôi hõi
"Có ai ở nhà ko ?"
chẵng ai trả lời , tôi bước vào trong nhà tá hỏa giật bắn mình khi nhìn thấy 1 nhà 3 mạng đều bị siết cổ chết trong đêm , thân thể tìm tái , mắt trợn trắng , lưỡi lại lè ra ngoài ,chẵng biết cái gì đã thúc đẩy tôi nhìn vào đồng hồ đeo tay , bấy giờ nó đã chĩ 7h30 tối , tôi vội dẫn thằng em chạy bán mạng trên cái con đường dài đầy sõi đá , con đường vắng này nhà thưa thớt cách 200 đến 300 mét chĩ có 1 căn , đèn đường lại ít , tôi thật sự bối rối , trong lúc ấy thằng em láu cá tôi lại bảo tôi rằng
Nó nói
"sao ko gọi cấp cứu"
tôi tán đầu nó bão
"tao có điện thoại đâu mà gọi , cho dù có cũng làm gì có sóng"
nó cười khấu khĩnh , ranh ma
"Internet còn có , thì mạng điện thoại sao ko có đc"
tôi nói
"cho dù có sóng thì điện thoại đâu mà gọi , nhà thì thưa thớt , nhà ai cũng đóng cữa sao kêu cứu đây"
nó bịt miệng nó lại cười hí hỡn , khiến tôi cảm thấy mình là 1 thằng ngốc nhưng rồi cũng chợt nhớ ra , cái căn nhà có 3 người chết ấy , 2 anh em qoay lại nhà mà run bần bật , nhấc điện thoại gọi cho cấp cứu , tôi lại để ý nhìn cái đồng hồ trong nhà xảy ra tai nạn , rồi so sánh nó lại với đồng hồ đeo tay của mình , qoái lạ ,
cã 2 đồng hồ đều chĩ đúng 7h30 trong khi kim giây vẫn chạy ngon lành , tôi chợt nhớ lại khi vừa phát hiện 3 xác chết này khi đó cũng 7h30 , không lẽ tôi chạy nãy giờ mà thời gian lại ko thay đổi ? , đến khi bác sĩ lại tận nhà khám thì tôi mới biết họ đã thực sự chết , tôi đơ người ra như kẻ mất hồn , chẵng biết mình đang gặp phãi chuyện gì
"này cháu , bây giờ đã mấy giờ ?" bác sĩ hõi tôi
tôi vẫn lơ đi sự sợ hãi
"này cháu , bây giờ đã mấy giờ ?" bác sĩ hõi tôi thêm lần nữa
tôi đáp
"Vâng ?"
bác sĩ nói
"Mấy giờ rồi ? , để tôi ghi vào phiếu chứng tử"
tôi nói
"7h35 ạ"
một giọng nói của bác sĩ khác xen vào
"8h15 , giờ chuẩn của địa phương đấy"
tôi chợt tá hõa thót tim nhìn lại đồng hồ của mình đã chĩ 7h35 đúng như vậy nó vừa bị dừng lại 1 khoảng thời gian là 45 phút nếu tính đúng theo giờ địa phương thì đồng heo đeo tay của tôi và đồng hồ nhà nạn nhân bị trễ 45 phút , mà cái điều kỳ lạ nhất là đồng hồ của tôi và nhà nạn nhân không hề hết pin , kim giây vẫn chạy tử tế ,
nhưng từ khi phát hiện 3 xác nạn nhân thì thời gian như đã không còn chạy , công an địa phương cho rằng đây là vụ giết người cứơp tài sản , nhưg đó chĩ là lý do biện hộ cho sự thất bại trong nghề nghiệp của họ , rõ ràng trong nhà nạn nhân lúc đó không hề mất thứ gì đáng giá , trái lại tôi lại lo cho cô gái đã từng dẫn tôi về trường , giờ ra chơi hôm sau tôi không trực nữa ,tôi dành thời gian để tìm cô dạy lịch sữ để hõi về phong tục cỗ truyền ở nhật bản mà cô đã thuyết trình hôm trước , kèm theo 1 số tài liệu trong thư viện , tôi mới biết rằng khi ma búp bê chuẫn bị giết 1 ai đó thời gian sẽ bị ngừng lại ,
cùng lúc tiếng chuông hết giờ ra chơi reo lên , tôi vội ôm những quyển sách đó bỏ vào cặp rồi không quên nhìn đồng hồ , đã 3h30 , tôi chạy lên vị trí lầu 1 trực đến khi học sinh ai nấy vào lớp hết tôi trở về lớp của mình , nhìn lại đồng hồ vẫn 3h30 , tôi toát mồ hôi hột bắt đầu đưa mắt quan sát cẩn thận trong lớp rồi nhẹ nhàng rời khõi chồ ngồi của mình một cách khôn ngoan , vì tôi biết ma búp bê sắp giết một ai đó trong lớp của tôi....
Tập 3
Tích Tắc , tích tắc , tiếng đồng hồ kim giây vẫn chạy đều đều , nhưng kim phút và giờ thì bất động ở 3h30 , tôi bước từ từ ra khõi chỗ ngồi , đão mắt tới lui quan sát thật kỹ , và di chuyển 1 cách khéo léo thận trọng như thể 1 lính thủy chiến chuyên nghiệp , tôi nép mình sát vào 1 góc tường nơi mà tôi có thể tìm được cảm giác an toàn nhất , tiết đó là tiết sử , tôi chú ý bà cô sử rất nhiều ngoài tay cầm phấn viết bảng bà ấy luôn nhìn vào cái đồng hồ để trên bàn giáo viên , tôi nghĩ lại trong lớp ngoài những cái bàn học bằng gỗ , cửa gỗ , thì còn cái gì có thể gây nguy hiểm nhĩ ? ,
suy nghĩ vừa chạy ngang qa đầu tôi , tôi chợt nhìn thấy cái qoạt to và rộng trên trần nhà , điều gì sẽ xãy ra nếu nó rơi xuống nhĩ , chân tay tôi bỗng run cầm cập vương mắt nhìn cái qoạt trên trần ấy , trong khi các bạn học sinh trong lớp đều đưa mắt nhìn tôi
"Mày làm gì thế Tiến ?" thằng bảo bạn tôi hõi
cái qoạt trên trần nhà ngày càng chao đão như muốn rớt xuống chém đứt hết những gì mà nó chạm được , cho dù là gỗ nó còn chém đứt được thì nói chi là da thịt con người
"Cẩn Thận Bảo" tôi la toáng lên khiến 1 dãy hành lang cũng bị xáo trộn theo , cái qoạt rơi xuống ngay sau đó chém đứt hết những gì mà nó chạm vào được và thằng bảo cũng bị chém ngang ở ngực 1 đường dài , cây qoạt trần có cái cánh dài và to sắt nhọn ấy cchĩ dừng lại khi cánh qoạt của nó chém đến sương sống của thằng bảo bạn thân của tôi ,
cã lớp la toán lên và bắt đầu xáo trộn khiến cho lớp bên cạnh cũng tò mò chãy ra hành lang quan sát , 1 cảnh tượng kinh hoàng trong lớp , thằng bảo đã bị qoạt trần chém nát phổi và ngực chết ngay tại lớp , máu vương khắp bụt giảng , cái cánh qoạt ấy vẫn còn cử động nhẹ như thể muốn chém đứt lìa luôn cái bộ xương của bảo , sợ quá hóa ngu cã lớp không một ai lên tiếng hay có hành động nào để ngăn cản tai nạn ấy , tất cã đều đc 1 phen khiếp vía kinh hồn mà vãi ra quần tại chỗ ngồi của mình , cô minh , giáo viên dạy văn lớp bên cạnh mau chóng đến cầu dao trong lớp tắt hết đèn và qoạt ,
lúc này mọi người mới dám bước chân ra khõi chỗ ngồi của mình , kết thúc 1 buổi học trong sợ hãi và ám ảnh , không ít học sinh trong lớp đã chuyển trường nơi khác thậm chí là chuyển nhà sau tai nạn đáng tiếc ấy . Chiều ấy , trời không nắng như mọi khi , trong cái sân trường nhõ , tôi ngồi dưới góc phượng trong trường co rúm lại vì sợ hãi vẫn còn in sâu trong đầu , gió chìu nhè nhẹ trời lại triễn màu đen sậm chuẩn bị mưa , tôi gửi được mùi hơi nước của mưa khi mà nó còn chưa tới , thoang thoảng và mát rượu ,
chợt nhớ đến những chuyện kinh dị xãy ra thời gian gần đây tôi cảm thấy tính mang tôi như bị de dọa từng ngày , chợt khóc ngượng ngùng , nhưng tôi lại cố giấu những giọt nước mắt đó thật kỹ vì trong mắt mọi người tôi là 1 sao đỏ gan dạ và đầy trách nhiệm , cái khăn tay mù xoa trắng toát bỗng xòe ra trước mặt tôi , lau từng giọt nước mắt ấy cho tôi , hóa ra là cô gái đã từng dẫn tôi về trường , tôi đỏ mặt qoay sang nơi khác lau sạch 2 dòng lệ rồi hõi
"Sao cô lại ở đây ?"
cô ta nói
"ú ớ , ú ú ớ , ú ù"
vừa nói vừa diễn tả , hóa ra cô ta bị câm , thế mà tôi lại trách lầm cô ấy về truyện lần trước , bây giờ lại còn khóc trước mặt cô ấy , tôi cảm thấy mình là 1 tên nam nhi vô dụng , đôi mắt hiếp lại dễ thương , đôi bàn tay mịn ấy trong bộ quần áo dài , nụ cười mĩm khi nhìn thấy tôi đỏ mặt , trước mắt tôi là 1 người con gái , xinh đẹp nhất mà tôi thấy ,
lúc ấy tôi mới nhận ra được cái gì gọi là tình yêu , tôi nắm chắt tay cô ta lại , nhìn vào đôi mắt cô ấy , nó đẹp 1 cách khó tả bằng lời , chỉ sau 1 thời gian tiếp xúc với cô ấy tôi cũng quên mất mình là người biết nói , những diễn tả của tôi điều làm cho cô ấy cười trong khi tôi lại không biết mình diễn tả cái gì , ngoài mẹ tôi , cô ấy là người xinh thứ 2 tôi gặp ,
5h trời bắt đầu đổ mưa , ngồi dưới tán lá phượng trong mưa , tôi nắm tay cô ấy như thể mình chưa hề biết lạnh , dù mưa có to cỡ nào gió có thổi lớn ra sao , cuối cùng cũng hết 1 ngày , rồi cã 2 phải chia tay nhau , nhìn dáng cô ấy bước đi trên con đường mòn vắng vẻ ấy trong lòng tôi lai thấy tiếc vô cùng , không biết khi nào mới có thể gặp lại ,
bóng cô ấy ngày càng xa và nhõ dần đi trong ánh đèn đường rồi thì lặng mất tăm ....
"Con về rồi" mỗi khi về tôi đều nói câu này , hôm nay không khí trong nhà khác hẳn , cái tivi cũ đã được thay mới , cã phòng học của tôi cũng được trang trí lại , khang trang , mới hơn , thậm chí đồ dùng học tập , cặp , sách , vở đều mới tất cã , cái giường gỗ năm nào nằm đau lưng đã được thay đi bằng cái giường nệm êm và ấm , tôi không khỏi ngạc nhiên liền chạy xuống lầu hõi ba mẹ tôi
"Ba mẹ láy tiền đâu mua nhiều thứ đắt tiền vậy ?"
Mẹ Nói
"Lúc nãy có cô gái câm bỗng đem vàng đến đưa cho mẹ mà chẵng nói câu nào đã bỏ đi"
tôi nói
"Mẹ không biết vàng đó ở đâu có mà cũng dám láy xài à ?"
mẹ nói
"có người cho tại sao lại ko xài , ko ai biết thì lo cái gì"
tôi thật bó tay , cô ta nghĩ tôi thiếu thốn nhiều thứ sao ? , tôi gom số vàng còn thừa lại đi tìm cô ấy để trả lại rồi tự nhũ với lòng rằng , những gì ba mẹ đã xài tôi sẽ kiếm lại trả đủ cho cô ấy không thiếu 1 xu , nhưng chẳng biết cô ấy nhà ở đâu nên tôi chỉ còn cách bó tay , nhưng để tôi gặp lại cô ấy lần sau , tôi sẽ dẫn cô ấy về nhà để trả lại số vàng ấy , vẫn như mọi ngày đồng hồ báo thức của tôi reo vào lúc 6h30 sáng đúng , tôi bật dậy vệ sinh thân thể rồi cắp sách tới trường như thường lệ , tôi là 1 người có nguyên tắc luôn làm việc theo đúng nguyên tắc bản thân đưa ra , nói cho khó nghe thì tôi là 1 người ngoan cố , bướcc chân xuống dưới nhà ăn sáng , như mọi khi ba tôi thường xem tin tức vào mỗi sáng và tôi cũng vậy , nhưng hôm nay lại khác ,
khác ở chỗ đồng hồ của kênh tin tức là 6h30 , qoái lạ lúc tôi thức dậy cũng là 6h30 mà ? , nhìn lại đồng hồ đeo tay , nó vẫn chỉ đúng 6h30 kim giây vẫn chạy ... 1 lần nữa thời gian lại ngưng .... tôi sợ người nhà gặp chuyện không may nên đã kéo tất cã ra ngoài rồi giật mình thót tim khi nhìn thấy ông cụ hàng xóm đã bị treo cổ trên cột đèn cao chót vót trên 5m ông ấy vẫn còn cử động được chứng tỏ ông ta vừa mới bị treo , máu rĩ từ tai cụ từng giọt rơi xuống mặt đường rồi thì "Bặc" , cụ ấy rơi tự do xuống mặt đường và chết vì cú va đập đầu quá mạnh ,
cũng như mọi khi mọi dấu vết đều tra đều đi đến ngõ cụt , khiến cho người dân nơi đây lo sợ , đây là lần thứ 2 tôi nhìn thấy người ta chết trước mặt tôi , tôi bắt đầu cảm nhận có điều gì đó ko may cứ bám sát láy tôi , cứ hễ khi tôi nhìn đồng hồ tôi lại có cảm giác lo sợ , đồng hồ nó ám ảnh tôi hằng ngày , trước đây nó hữu ích , bây giờ thì vô dụng , đồng hồ vẫn chĩ đúng 6h30 trong khi ông ta đã chết , tôi lại nghĩ , ng` đã chết sao đồng hồ vẫn chưa chạy , tôi nghĩ lung tung trong đầu , lẽ nào vợ ông cụ cũng sắp chết , đó là bà mười trong xóm ,
gia đình chỉ có 2 vợ chồng già , nhà nghèo kinh khủng , cụ bà tên mười , cụ ông tên tâm , ngày thường cụ ông đi bán vé số , cụ bà đi nhặt ve chai , bây giờ cụ ông đã chết , còn cụ bà thì chẵng biết ra sao , nghĩ đến tôi thấy thương tâm , tôi vứt bảo cái cặp đeo trên vai dốc hết sức chạy từ hẽm này qua hẽm nọ tìm bà mười , rồi chợt bắt gặp bà mười đang đẩy cái xe 3 bánh tồi tán đi qua đường để mưu sinh , tôi liều mình băng qua đường mà không cần nhìn xe cộ , nắm gì tay bà mười lại kèo vào trong lề đường , thế nhưg chỉ thiếu 1 chút thôi , cái xe container 18 bánh ấy vì tránh tôi mà cán phải bà mười , bà ấy bây giờ là đống thịt vụn dưới 18 cái bánh xe , còn tôi thì nhuốm đầy máu tội lỗi của bà ấy ...... , sự việc xãy ra quá nhánh khiến tôi chết điếng tại hiện trường , ai cũng chỉ tay vào tôi thì thầm ,
tôi không biết họ nói gì , nhưng tôi biết họ đang trỉ trích tôi , tôi quỵ sụm xuống đất trước đống thịt vụng rãi rác cùng vũng máu tươi vừa chãy ra từ bà mười dưới gầm xe tãi thút thít , run rẫy và sợ hãi , bà ấy sẽ mãi là nỗi ám ảnh của tôi
"Nhìn này , nhìn này , là nó đó . nó đã hại chết bà cụ" mọi người bao qoanh tôi , chỉ trích tôi , đến nhức đầu , tôi bịt 2 tai mình lại rồi nghĩ thầm trong đầu
ko phãi tôi , ko phãi tôi đâu , nhưng làm sao nói ra khi mà sự thật là mọi người đều thấy , cánh tay trắng xinh xắn lại hiện ra , nằm láy tay tôi kéo tôi chạy thật xa khõi hiện trường , là cô ấy , cô gái câm , cô ấy luôn xuất hiện trong những lúc tôi sợ hãi ......
dùng anh mắt thân thiện nhất để bao dung cho tôi , cô ấy kéo tôi ra cái đồi ở sau trường , tôi vẫn chưa thể hết bàng hoàng khi chứng kiến 2 cái chết của 2 cụ lão , tôi tự tát vào mặt mình nhìu cái rồi là lớn
"Tại tôi , tại tôi"
cô ấy nằm tay tôi cũng có thể cảm nhận được tôi đang run rẩy , cô ấy tiến đến trước mặt tôi , chĩ vào trái tim tôi rồi chỉ tay lên trời vẽ thành hình trái tim , mặc dù cô ấy ko dùng viết để vẽ , nhưng cô ấy đã chỉ vào trái tim tôi và vẽ ra , thể hiện thay cho lời nói , cô ấy yêu tôi , cô ấy cầm con bup bê đưa ra trước mặt tôi ....
tôi chợt nhận ra đây là con búp bê trong ngôi miếu nhõ ở sau đồi , gương mặt , tôi mắt , tay chân và quần áo con búp bê đều giống hệt như cô gái câm ấy , cô ấy đang chứng minh là tôi vô tội ..... nhưng cô ấy cũng làm tôi rùng mình vì người con gái xinh đang đứng trước mặt tôi là 1 con ma .... con ma xinh như búp bê
~*~
Tập 4
cô ấy đang chứng minh là tôi vô tội ..... nhưng cô ấy cũng làm tôi rùng mình vì người con gái xinh đang đứng trước mặt tôi là 1 con ma .... con ma xinh như búp bê , tôi vội quên đi ngay cái nắm tay đầu tiên với cô ấy , cái đôi mắt ban đầu cô ấy nhìn tôi bây giờ khiến tôi sợ sệt ,
cái tôi sợ k fãi vì cô ấy mà vì lương tâm của mình , tôi giật lấy con búp bê trên tay của cô ấy rồi từ từ lui mình cách xa cô ấy ra , tôi không hiểu mình làm gì , vài ngày trước còn nhớ đến cô ấy , cô ấy mang cho tôi một cảm xúc khó tả , hay có thể gọi là tình yêu , tôi muốn cắt bỏ cái đầu con búp bê ấy ngay lập tức để không có những chuyện tối tiếc xãy ra thế nhưng nhìn vào đôi mắt con búp bê ấy tôi lại yếu lòng đi , từ sau hôm ấy mọi chuyện lạ hầu như k còn xãy ra nữa ,
đồng hồ cũng không còn đứng lại nữa , con búp bê ngày nào tôi vẫn mang nó theo sát bên mình như vật bất ly thân , hôm ấy ra chơi như mọi khi tôi đứng ở hành lang lầu 1 trực , bỗng có tiếng khóc thất thanh vang ra từ phòng thiết bị cũ của trường , căn phòng ấy nằm cuối hành lang bên trong chĩ là đốg ghế gỗ mục nát của nhà trường , tôi đẩy nhẹ cánh cữa vào căn phòng hầu như không có ánh sáng
"Có ai không ?" tôi hõi với giọng lịch sự
ngoài bán ghế cũ ra tôi chẳng thấy gì khác trừ màu đen bao trùm thế nhưng tiếng khóc ấy vẫn cứ mãi phát ra , tiếng khóc bi thương làm tôi nghe cũng xót lòng thế nhưng tôi lại không dám bước vào trong ấy , tôi chạy lên lầu 2 , gọi thằng bình bạn chung tổ sao đỏ cùng tôi bước vào căn phòng ấy ,
một cặp mắt đỏ chót cùng cái tròng trắng toát hiện lên trong đám bàn ghế hỗn độn khiến tôi và thằng bình cũng tá hỏa mà chạy trốn , cã 2 chạy hì hộc xuống phòng giám thị , vẻ mặt vẫn còn chưa hết bàn hoàng khiến cho thầy dũng giám thị cũng giật bắn mình khi nhìn thấy 2 chúng tôi
"2 trò sao k trực chạy giỡn lung tung" thầy dũng nói
khi ấy tôi còn sức đâu mà nói chuyện , thỡ nhẹ thôi cũng ko nỗi nữa là , tôi với nó ngồi xuống trước cửa phòng giám thị nhìn nhau mà thở dốc , tan học ra về tôi lại ngó đến cái phòng thiết bị ấy , thấy cữa ngoài đã được các cô lao công khóa lại cẩn thận tôi mới yên tâm ra về .
Chiều nay gió lại thổi nhẹ trời lại đen sậm khiến tôi nhớ đến lần đầu được cô ấy đưa cho cái khăn mù xoa màu trắng thơm đậm mùi hoa lan , cái khăn ấy lúc nào tôi cũng đem theo bên mình như vật bất ly thân , thĩnh thoãi tôi dùng nó lau mồ hôi trên mặt , cũng đôi lúc nó làm tui nhớ đến cô gái câm ấy , bỗng mùi hoa lan thơm thoang thoảng xông vào mũi tôi , trước cái ánh sáng mờ mờ của buổi chiều lặng gió , con ma nữ búp bê đứng trước mặt của tôi , đôi mắt nó thuần khiết thân thiện khiến tôi không còn cảm giác sợ hãi như mọi khi nữa ,
đứng trước tôi là 1 cô gái ngây thơ , không dục vọng , không giết người , cô ấy tiến lại gần tôi , áp sát tai cô ấy vào trong trái tim tôi , đơn thuần cô ấy muốn nghe tiếng tim tôi đập hay sắp láy tim tôi ra khõi thân thể tôi , nữa sợ , nữa run , nhưng tôi vẫn để cô ấy nghe
"Có phãi nó đập nhanh lắm không ?" tôi hõi cô ấy
cô ấy gật đầu mĩm cười nhẹ
" cô cảm nhận được nó à ?" tôi hõi tiếp
vẫn như cũ cô ấy mĩm cười nhẹ và gật đầu , cô ấy đưa tay vào môi mình rồi đưa bàn tay ấy vào môi tôi , khi những án mây đen tan đi , khi những ánh nắng chiều đầu tiên sau 1 cơn mưa dài rọi xuống góc cây phượng ấy , cô ấy đẹp đến lạ lùng , lúc này tôi lại suy nghĩ khác , cô ấy giao con búp bê ấy cho mình chẵng khác nào giao mạng sống của mình ,
cũng có thể cô ta đã trao thân cho mình , tôi mừng hí hững nhưng những tai nạn tôi vẫn ko ngờ trước được nếu mình rước 1 con ma về làm vợ , từ sau ngày ấy , tôi lúc nào cũng vào thư viện tìm tài liệu về ma búp bê , trong 1 quyển sách có ghi chú " Ma búp bê chỉ sống để giết người nếu không giết người nó không thể đầu thai và nó chỉ chết khi nó bị thiêu hũy" , nhưng từ ngày đó cô ấy lúc nào cũng bám chặt theo tôi , đôi lúc vào ban đêm đôi mắt đỏ của cô ấy làm tôi giật bắn mình nhưng rồi từ từ cũng quen hết tất cã , không dục vọng , không giết người , đó mà con ma búp bê vợ của tôi , gia đình tôi ngày càng trở nên giàu có nhờ cô ấy , trong phòng tôi , cô ấy lúc nào cũng cầm viết ghi những từ ngữ của nhật ,
tôi không thể nào hĩu được , chỉ có 1 câu gồm 5 từ đơn giản nhưng ngày nào tôi cũng nhìn thấy cô ấy ghi vào tường , ghi nhìu đến cã tôi đọc cũng thuộc cách ghi , vào năm cuối khi liên hoan cuối năm của lớp , cã lớp tôi tổ chức 1 buổi tiệc chia tay , hôm ấy có 1 cô bạn gái trong lớp uống say mềm chẵng ai đưa về , thế là tôi phãi cõng cô ấy đi về nhà mà quên mất cô vợ búp bê đang ở nhà chờ mình , tôi không còn gọi cô ta là ma búp bê nữa , cái con đường dài và vắng , ít xe lại ít đèn , tôi cõng cô bạn tên thư về nhà thế nhưng giữa đường gặp phãi cô vợ búp bê ,
cô ấy đưa mắc liếc tôi 1 cái , khiến tôi cũng phãi rùng mình mà chưa kịp giải thích , nhìn lại đồng hồ đã 9h50 , trễ rồi , tôi cấp tốc đưa cô bạn về nhà , rồi cũng không quên ghé cửa hàng mua cho cô vợ của tôi 1 cây kẹo mạch nha , cô ấy thích ăn ngọt , chợt nhìn đồng hồ của tiệm bán kẹo ngoài đường xa lộ lớn , đồng hồ ấy chĩ đúng 9h50 ,
tôi chợt nhớ lại , không phãi 9h50 đã qua rồi sao ? , cảm giác sợ sệt chảy dài sóng lưng tôi như những lần đầu tiên , 10h tối , con đường xa lộ bấy giờ chĩ còn là xe hàng và container chạy , tôi nghĩ thầm trong đầu , thực ra bà vợ mình muốn giết ai đây ?
"Chú ơi , cho con 500đ đi" tiếng 1 bé gái chừng 4 tuổi đi xin ăn đến đứng dưới chân tôi xin xỏ , tôi vứt cho bé gái xin ăn 500.000 bé gái ấy nhãy đổng lên vì sung sướng còn tôi thì bị vui lay chỉ đứng cười và rồi .... "Rầm" , chiếc xe tãi mất lái đã đâm lên lề đường và đụng trúng bé gái xin ăn ấy , khiến tôi hoảng hốt , bé gái đã chết dưới cái xe tải nặng cã tấn đè lên .....
thân thể cũng ko còn nguyên vẹn , tôi tức tối trở về nhà lớn tiếng mắng mỏ con búp bê ma ấy , lúc giận dữ tôi còn định bẻ đi 2 đôi tay của cô ấy , nhưng con búp bê đễ trong ngăn kéo đã mất , thì ra cô ta cũng ko còn muốn lam vợ tôi nữa , tôi không tiếc lời đuổi cô ấy ra khõi nhà , rồi khóa trái cửa nhà lẫn phòng lại ngũ , giữa đêm cầu dao điện trong nhà chập mạch xãy ra cháy nhà , ở miền nùi dân cư còn thưa thớt nên đội phòng cháy chữa cháy đến hơi lâu , tôi bị mắc kẹt trong phòng ở lầu 3 , cửa phòng đã khóa trái và bóc cháy dữ dội ,
tôi thì hoảng loạn vì không còn đường chạy , oxi trong phòng cạn dần đi , tôi cảm thấy mệt mỗi , nữa tĩnh , nữa mơ , đôi mắt không còn nhìn rõ , tôi ngã quỵ ra giữa phòng mặc cho đám cháy lớn cỡ nào , thì bỗng bàn tay dịu êm của ai đó đã đưa ra để kéo tôi ra khõi đám cháy nghi ngút đó , đến khi tôi tĩnh lại đã nằm trong bệnh viện của tĩnh .... tôi vội chạy trở về nhà mìh , nó đã hóa thằng 1 căn nhà tàn rụi đen ngút , nhớ đến đêm qa khi cháy nhà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng nhưng cô vợ ma búp bê ấy đã cứu tôi ra từ tay tử thần , mở cửa tủ quần áo đã cháy rụi ra , tôi phát hiện 1 con búp bê đã bi cháy rụi chỉ còn nữa phần đầu , tôi chợt đau thắt ruột gan , thì ra cô ấy chưa hề muốn xa mình mà vì mình qá vô tư không để ý đến cô ấy , bây giờ cô ấy đã là nấm tro tàn ,
nhìn lên 1 góc tường trong phòng vẫn chưa bị lữa thêu cháy , tôi lại nhìn thấy những từ ngữ tiếng nhật cô ta ghi trên tường , 1 câu gồm 5 từ đơn giản mà hằng ngày tôi đều nhìn đến cách ghi cũng thuộc trong lòng , sau trận hỏa hoạn ấy gia đình tôi dọn lên sài gòn sinh sống , tôi tìm được 1 công việc ổn định , căn phòng mới của tôi ở sài gòn nhõ và hẹp ,
nhưng trên tường có ghi 1 câu gồm 5 từ đơn giản của vợ tôi hay viết , mãi đến thời gian sau khi tôi đi công tác bên nhật về , trong lòng cũng thành thạo tiếng nhật tôi mới có thể dịch 5 từ trong câu của vợ tôi ra thành tiếng việt .... "Em là vợ của anh" , con ma ấy chưa bao giờ quên tôi ..... tôi chưa bao giờ hõi cô ấy vì sao yêu tôi , nhưng tôi đoán rằng ngày đầu tiên khi tôi ráp tay chân đầu của con búp bê lại cho cô ấy thì cô ấy đã yêu tôi .....
~*~
(hết)