Truyện tình cảm động đọc xong khóc liền nè!
bachnuongnuong90 > 04-09-2011, 09:52 AM
Nắng nhàn nhạt xuyên qua từng kẽ lá, nắng chiếu rọi vào khuôn mặt rạng ngời cùng đôi má đỏ hồng của anh, tôi kéo rèm và nhòm qua khung cửa sổ...Đã nửa ngày trời rồi, Khánh vẫn đứng đó và trên tay ôm đóa hoa với những sắc hồng đã nhạt phai. Tôi vơ vội món quà mà anh đã từng tặng tôi, bỏ chúng vào một chiếc hộp to và chạy xuống tầng. Bằng toàn bộ sức mạnh của mình, tôi thẳng tay ném chiếc hộp to đùng đó trước mặt anh, đồ đạc rơi tung tóe.
Trong đám hỗn độn đó, tôi chợt nhận ra khung ảnh bên trong chụp tôi và anh đã bị vỡ thành nhiều mảnh, chẳng hiểu sao tự dưng lúc đó tôi lại bật khóc. Tôi không thể kiềm chế lại được cảm xúc của chính mình nữa. Càng nhìn anh, tôi lại càng khóc to hơn. Mới chỉ một ngày trước thôi, anh vừa cầu hôn tôi. Anh đã quỳ xuống, đeo trên tay tôi chiếc nhẫn có gắn một viên đá tỏa sáng giống như nụ cười của anh vậy. Lúc đó tôi cũng đã từng khóc òa lên, nhưng tôi khóc vì sung sướng, giọt nước ấy là giọt nước mắt của niềm vui của sự hạnh phúc mà tôi nghĩ rằng thượng đế đã đem lại cho tôi một tình yêu vĩnh cửu và một người chồng yêu thương tôi hết mực. Nhưng đó là của ngày hôm qua, ngày hôm qua của ba năm về trước, khi mà tôi vẫn thường tin rằng, có lẽ suốt cuộc đời này, người yêu thương tôi nhiều nhất ngoại trừ bố mẹ ra chắc chắn chỉ có mình anh. Ngày đó tôi đã bỏ phí cả thời thanh xuân rạng ngời của mình để đồng ý lấy anh khi tôi mới chập chững bước sang tuổi 24...
Tôi chưa hề ân hận nếu cho dù thời gian có quay trở lại một lần nữa, nếu cho dù anh có hỏi cưới tôi thêm 100 lần đi chăng nữa thì cả 100 lần tôi cũng sẽ nói rằng "Em đồng ý.." Tôi sẽ dành 99 lần còn lại của mình để yêu thương anh nhiều hơn, tôi sẽ rãi bày hết tâm sự của mình với anh để anh được hiểu tôi nhiều hơn..
Nhưng tình cảm và thời gian đã đi thì mãi mãi không thể lấy lại được nữa !!
Khánh của tôi.. Anh chàng sinh viên ngốc nghếch của tôi.. Người yêu bé nhỏ của tôi ngày đó so với bây giờ đã thay đổi quá nhiều rồi..
Tôi yêu anh. Tôi yêu cái sự thật thà trong anh, yêu ngay cả khi anh không yêu tôi nhiều như biển cả hay đại dương ngoài kia..Vậy nên tôi yêu anh vô điều kiện.
Năm đầu khi mới lấy nhau, chúng tôi đã từng sống rất hạnh phúc. Khi ra ở riêng, chúng tôi đã không nhận bất kì sự giúp đỡ nào từ cả hai gia đình. Anh là người có lòng tự trọng cao, anh đã nói với tôi rằng.
"Giờ anh đã có gia đình, anh đã trưởng thành và trở thành một người đàn ông thật sự. Anh không còn muốn sống dựa dẫm vào bố mẹ, dùng tiền đồ của họ để làm bước tiến cho sự nghiệp sau này nữa. Anh muốn bằng chính năng lực của mình, tự mình đem lại cho em một cuộc sống đầy đủ cả về vật chất lẫn tinh thần. Để sau này em có thể tự hào về chồng em và các con anh có thể nói rằng.. ba chúng là một người tuyệt vời nhất thế gian, ngay cả khi anh không còn sống trên đời này nữa."
Lúc đó tôi đã chạy lại ôm chầm lấy anh. Tôi không cần biết tương lai chúng tôi sau này sẽ như thế nào nhưng khi anh nói điều đó, tôi cảm thấy rất tự hào về anh. Lại một lần nữa tôi bật khóc. Lần này vẫn là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc, của niềm tin và tình yêu mãnh liệt cả hai chúng tôi dành cho nhau.
Nhưng tiền bạc, danh vọng, địa vị xã hội và những bữa tiệc có khi là thâu đêm luôn là một thứ có sức hút mạnh mẽ đối với tất cả mọi người. Cho dù trước kia, bây giờ hay về sau thì mãi mãi là như vậy.
Chồng tôi ban đầu làm trong một công ty FPT về máy tính hay chương trình gì đó mà tôi cũng không rõ nữa vì nó không nằm trong lĩnh vực chuyên ngành của tôi. Công việc nặng nhọc, anh luôn phải về trễ và không được nghỉ ngơi nhiều. Nhưng anh thật sự rất giỏi. Bằng nỗ lực và những mối quan hệ sâu rộng, anh dần dần được thăng chức và tiến xa hơn. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi ngày càng cách xa anh hơn. Có những đêm anh đi đến tối muộn mới về, toàn thân sặc mùi rượu và còn nôn thốc nôn tháo hết cả ra nhà. Thương anh, một thân một mình tôi đã bỏ qua, cắn răng chịu đựng lau dọn hết đống lộn xộn mà anh vừa gây ra, đó tuy chỉ là một công việc đơn giản nhưng đối với một người từ nhỏ luôn sống trong sự chiều chuộng, mọi việc lớn bé trong nhà đều có người dọn dẹp và quản lí, hô một tiếng là có người răm rắp nghe theo như tôi thì đó lại là một công việc cực kì khó khăn và chẳng dễ dàng chút nào.
Không những thế, những bữa ăn gia đình giữa anh và tôi ngày một ít đi. Anh thì luôn bộn bề với công việc, ngày nào cũng có người này người nọ mời đi ăn uống xa hoa ngoài hàng, vì lí do công việc, anh không dám từ chối. Cũng trong những năm đầu đó, do sức khỏe của tôi yếu đuối nên anh và tôi vẫn chưa có nổi một đứa con nào. Hàng ngày tôi chỉ loanh quanh lẩn thẩn ở nhà một mình chẳng biết đi đâu, bạn bè tôi cũng có cuộc sống riêng của mình hết cả rồi vậy nên tôi chẳng có ai bầu bạn chia sẻ cùng cả. Nhiều lần tôi cũng xin anh cho tôi đi làm thêm ở ngoài, vừa kiếm thêm được tiền mà vừa cho tôi cảm thấy thoải mái hơn nhưng anh nói KHÔNG. Anh không muốn thấy vợ anh phải khổ sở lao động bên ngoài, những lúc đó, tôi chỉ tặc lưỡi nghĩ rằng "Đó là suy nghĩ ích kỉ của đàn ông, chứ anh đâu biết rằng, ở nhà em khổ gấp bội lần"
Rồi dần dần tôi cũng quen với cuộc sống nhàm chán đó. Ở nhà tôi lúc rảnh ngồi xem Ti-vi hay thỉnh thoảng lại đem tâm sự và nỗi buồn của mình viết vào nhật kí hay viết những truyện ngắn. Tôi có một tâm hồn nhạy cảm và dễ tổn thương. Những người con gái như tôi thường rất hay tự ái và suy diễn linh tinh. Tôi thường tỏ ra là một người cứng rắn mạnh mẽ. Nhưng nhiều khi có những chuyện hết sức đơn giản lại làm tôi nghĩ đến nhiều và lại cảm thấy tủi thân đến phát khóc.
Tôi không thường kể những suy nghĩ và tình cảm của tôi cho người khác nghe vì tôi sợ họ sẽ nghĩ rằng tôi thật nực cười. Vậy nên tôi chuyển thể nó thành truyện. Tôi viết những câu chuyện có cuộc đời và tính cách giống chính mình để lấy đó là niềm an ủi. Mặc dù những câu chuyện đó chưa từng được ai biết đến nhưng kệ, tôi vẫn viết. Viết để thỏa nỗi đam mê, viết để có thể Tìm Lại Chính Mình trong mỗi câu chuyện đó. Vậy nên khi buồn, khi muốn chia sẻ một điều gì đó với ai khác, đừng bao giờ kể trực tiếp với họ. Vì đơn giản rằng chúng ta chỉ nhận lại được những câu nói an ủi hết sức tầm thường từ họ, vì chẳng ai biết cách diễn đạy hay nhất bằng lời nói cả.
Hãy viết ra, đó là cách tốt nhất để bạn có thể diễn tả được một cách chân thật nhất cảm xúc của mình. Biết đâu đấy ở một nơi xa. Cũng có những con người có cùng quan điểm cũng đang cần chia sẻ với bạn...Tôi đã học được điều đó qua chính tâm hồn nhạy cảm của mình và nó thực sự rất hữu dụng. Tôi đã biết cách tự tìm lại niềm vui bằng chính mình. Mỗi khi ở nhà, tuy không có anh và cảm thấy rất cô đơn, nhưng không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy bình yên đến thế.
Có lẽ vì đã lâu lắm rồi tôi và anh chưa có lần nào cười đùa thực sự với nhau. Dường như anh đã có cuộc sống riêng của chính mình, đó là đồng nghiệp, là công ty, là công việc và là những tập tài liệu cao ngất trời mà hàng ngày anh phải thống kê và làm việc đến tận đêm khuya. Anh thường hay ngủ quên trong phòng làm việc riêng hay ở văn phòng nên dần dần tôi cũng quên mất hơi ấm của vợ chồng. Nhiều đêm chỉ mình tôi trong căn nhà, một mình nằm trên chiếc giường đôi và hít thở một bầu không khí hết sức yên tĩnh..
Tôi đã khóc!!
Trước kia nước mắt của tôi là nước mắt của sự hạnh phúc thì giờ đây tôi đã nếm trải được nước mắt của sự đau đớn. Tôi cảm thấy thương hại bản thân, cảm thấy căm hận sự nhút nhát của chính mình rằng vì sao chưa bao giờ dám dũng cảm nói thẳng với anh suy nghĩ thật của mình?
Là do tôi yếu đuối, ngày qua ngày tôi đã lặng lẽ âm thầm chịu đựng. Những lúc đó tôi đã nghĩ rằng " Là do tôi đồng ý bên anh, hứa sẽ chăm sóc anh và làm vợ anh. Là do tôi đồng ý yêu anh vô điều kiện, là do..." Muôn vàn lý do, muôn vàn tình yêu tôi dành cho anh đã khiến hành động của tôi không còn làm theo lý trí và con tim mach bảo nữa rồi. Vậy là tôi đành chấp nhận.
Trước kia anh đã nói rằng, anh sẽ đáp ứng cho tôi mọi nhu cầu cả về vật chất và tinh thần. Đúng vậy, anh đã làm được, nhưng mới chỉ có một nửa đó là vật chất. Còn tình cảm, giờ tôi sẽ là người đem lại cho anh. Chẳng phải đã là vợ chồng, thì hai người cần có nghĩa vụ xây dựng nên mái ấm gia đình sao? Mỗi người một nửa, vậy là công bằng.
Nghĩ vậy kể từ đó tôi đối xử với anh hết sức chiều chuộng. Khi anh đi làm, tôi giúp anh chọ quần áo thật đẹp chứ không còn ngủ lỳ nữa. Tôi đã mua cho anh rất nhiều comple vì khi anh mặc chúng, tôi nghĩ đó là người chồng hoàn hảo nhất của tôi. Anh mặc đẹp và lịch sự hơn tất cả những người đàn ông nào tôi từng gặp.. Còn khi anh đi làm, tôi giống như một người vợ hiền ngoan ngoãn, ngày hai bữa cơm tôi đều chuẩn bị đầy đủ mặc dù biết anh chẳng bao giờ ăn ở nhà cả. Những lúc rảnh rỗi, tôi lại lên mạng tìm những công thức, những món ăn thật ngon chỉ để mong được một lần trổ tài cho anh thưởng thức. Không những thế, mỗi ngày tôi dọn dẹp, lau chùi nhà cửa không biết bao nhiêu lần và dần biến nó thành một công việc không thể không làm được. Chờ lúc anh về, mỗi tối tôi lại pha những cốc nước trái cây bổ dưỡng cho anh bồi bổ thêm sức khỏe. Vậy mà vô tâm, anh thường chẳng bao giờ uống quá nửa cốc nước cả. Thật sự nhiều lúc thấy buồn, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để vun đắp cho tình cảm gia đình. Tôi làm tròn nhiệm vụ của một người vợ đảm đang, một người tình ngoan ngoãn và sẽ là...một người mẹ tương lai !!
Tôi biết tin đó đúng vào sinh nhật lần thứ 26 của tôi - sau hai năm chung sống vợ chồng...
Tôi nghĩ sau khi nghe tin này sẽ làm anh thay đổi, sẽ chăm chút đến tôi hơn sẽ về ăn cơm tối, sẽ hay ở nhà nhiều hơn và đặc biệt, anh sẽ chú ý đến sinh mạng nhỏ bé trong bụng tôi hơn là công việc của anh.
Ngày hôm đó, tôi làm việc gì cũng không ra hồn cả, chân tay lóng ngóng vụng về. Tôi đi nhẹ nhàng chứ không còn chạy hồng hộc suốt từ tầng này lên tầng kia như trước nữa. Rồi thỉnh thoảng khi ngồi nhặt rau, tôi lại tủm tỉm cười, lúc đầu tôi tự kiềm chế được nhưng sau đó, tôi không thể ngăn nổi những tiếng cười giòn tan giống như một đứa trẻ con được điểm 10 muốn về nhanh để được khoe mẹ vậy. Xen đó, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy lo lo, không biết hôm nay anh còn nhớ gì đến sinh nhật của tôi không? Mọi năm, cho dù có chuyện gì gấp lắm, anh vẫn luôn nhớ và chuẩn bị cho tôi một món quà hết sức đặc biệt.
Năm đầu khi mới quen, chỉ vì muốn cưa đổ, anh đã dẫn tôi đến khỏang sân rộng phía sau sân vận động X, thả lên trời rất nhiều bong bóng hình trái tim màu hồng và trắng, anh đứng đó, ngay giữa khoảng sân trống vắng không một bóng người, tay ôm một bó hoa hồng màu đỏ thắm, được bọc gói cẩn thận đến trước mặt tôi và nói rằng.
"Tặng em..99 bông hoa hồng.."
"Tại sao lại là 99 bông?"
"Tại một bông hồng đẹp nhất, nở rộ nhất, đỏ thắm nhất mang tên em đã được anh cất gọn trong tim mất rồi. Dù có cố gắng tẩy xóa đi chăng nữa thì nó sẽ mãi mãi không thể mờ nhạt được đâu."
Lúc đó tôi lặng người nhìn anh, đó có lẽ là lời tỏ tình đầu tiên và lãng mạn nhất mà tôi được nhận và anh sẽ là người con trai duy nhất trọn đời trọn kiếp mà tôi yêu thương..
Nhưng chỉ là cho đến khi....
Ngày hôm đó, thay vì chờ đợi anh về và tặng quà, tôi đã quyết định ra ngoài tự đi chợ và sẽ nấu cho anh một bữa ăn ngon nhất bằng tất cả các công thức mà tôi đã học được. Tôi đã mường tượng ra bữa ăn đó, anh sẽ tặng cho tôi một món quà đặc biệt nhất hoặc giả như a đã quên mất, tôi sẽ giả vờ nũng nịu để anh xin lỗi rồi sau đó mới quyết định nói cho anh một tin mừng rằng..
"Anh đã sắp sửa làm bố.."
Tôi cảm thấy vui vô cùng khi nghĩ về điều đó. Vội vàng, tôi ra khỏi nhà.
***
Ngoài trời mưa to quá.. Những giọt mưa trong suốt và vô vị đến vậy mà lại có một sức mạnh vô hình có thể dập tắt cả một ngọn lửa đang rừng rực cháy đầy sức sống lúc trước. Tôi đứng đó, trôn chân đứng nhìn cảnh tượng không ngờ tới ngay trước mắt. Tôi quay mặt đi, cố gắng nghĩ rằng đó không phải là sự thật.
"Tôi không tin... Tôi không tin.."
Tôi nhẩm đi nhẩm lại câu nói đó rất nhiều lần, đưa mắt cố đánh trống lảng sang chỗ khác nhưng lại một lần nữa, hành động của tôi lại không chấp thuận theo lý trí.. Mưa mỗi lúc một to hơn. Tôi cảm nhận được một vị mằn mặn đang thấm dần qua lớp môi mỏng đang cắn chặt kia. Tôi tự hỏi...
"Đó là nước mắt hay là nước mưa?"
Nhưng dù sao, tôi hiểu rằng, cả hai thứ đó đã quyện lại làm một, tạo nên một vị mằn mặn giống như là mùi vị của tình yêu vậy..
Bề ngoài là một lớp vỏ bọc vô hình, trong sáng và tinh khiết giống như những giọt nước.. Nhưng khi đã nếm trải rồi, đã được cảm nhận hương vị của nó mới hiểu được thế nào là bản chất bên trong của tình yêu, của mỗi con người hay là trong từng giọt nước vô hình kia..!! Nó thật là hòan hảo, một lớp vỏ bao che hoàn hảo đến nỗi nếu ngày hôm nay mà tôi không được chứng kiến thì tôi nghĩ rằng, cả đời này mãi mãi tôi cũng sẽ không bao giờ tin được rằng..
Người tôi yêu thương nhất, người tôi tin tưởng nhất, người mà trước đây đã từng hứa rằng sẽ yêu tôi trọn đời trọn kiếp, hứa rằng sẽ mang đến cho tôi một cuộc sống hoàn hảo nhất để sau này cho dù anh có chết đi, tôi vẫn luôn luôn tự hào về anh và những đứa con của chúng tôi có thể nói thật to rằng.. "Bố chúng là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế gian này".. Anh ta đã và đang đứng trước mặt tôi, một tay ôm ngang eo, một tay đang đẩy cánh cửa cùng với một cô gái vào Shop của một cửa hàng bán đồ...bà bầu !!
Tôi thả lỏng túi đồ ăn đang xách trên tay, để mặc cho những quả cà chua trôi ra khỏi túi và lăn long lóc bên vệ đường. Cánh tay còn lại, tôi đưa lên đặt trên bụng mình, xoa xoa và khẽ nhủ rằng "Đừng buồn..đừng buồn con nhé!"
Ý nghĩ tuy mạnh mẽ vậy mà tôi vẫn không thể ngăn nổi những giọt nước mắt đang trào dâng nơi khóe mắt. Người đàn bà ấy có đứa con to hơn con của tôi và anh ta chưa từng dẫn tôi đi mua đồ, đã từ lâu lắm rồi tôi chưa được nhìn thấy anh cười tươi đến như vậy. Tự dưng một sự ích kỉ, ghen tuông và tủi thân như cùng một lúc ập đến với tôi, làm tôi như quay cuồng không thể xác định được cần phải làm gì nữa.. Tôi hận anh, hận rằng tại sao anh lại có thể đi với cô gái khác ngay trong ngày sinh nhật của tôi được chứ. Ngay lúc đó tôi về, con người lúc trước khi ra khỏi nhà của tôi vui vẻ và hạnh phúc bao nhiêu thì khi trở về, con người đó lại giận dữ và đánh ghét bấy nhiêu. Cả người tôi cứ run lên giần giật, tôi cảm thấy lạnh, có lẽ là do đã dầm mưa. Nhưng khi đứng trước tấm gương sáng trong phòng vệ sinh, tôi mới nhận ra rằng, thì ra tôi đang run vì khóc. Tôi đã khóc rất nhiều. Nước mắt cứ thế tuôn ra mà chẳng thể kiểm sóat nổi nữa. Lần này, tôi khóc vì sự đau khổ, đau khổ gấp hàng vạn hàng ngàn lần so với nước mắt của sự hạnh phúc trước kia.
Anh đã phản bội tôi. Anh ta đã bỏ rơi tôi. Anh ta có cuộc sống mới, tốt đẹp, xa hoa hơn với cuộc sống ở căn nhà này. Anh ta đã đi tìm thú vui mới, và người phụ nữ đó sẽ hạ sinh cho anh ta một đứa con. Nó lớn hơn con của tôi, nó sẽ làm anh hoặc chị của con tôi sao?
Nghĩ đến điều đó, tôi càng cảm thấy tủi thân hơn. Tôi thương chính bản thân mình rằng tại sao trước đây lại đối xử với anh tốt đến như vậy? Tôi bỏ qua những thú vui của cuộc sống, chấp nhận trở thành một người vợ ngoan hiền, hết sức chăm lo cho cuộc sống gia đình. Vậy mà, điều tôi nhận lại được là gì?
Là sự phản bội, là khuôn mặt tươi cười của anh bên người phụ nữ khác? Phải chăng.. anh đã hết yêu tôi rồi? Tình cảm 8 năm về trước khi chúng tôi mới quen nhau của anh đã nguội lạnh hết cả rồi sao?
***
Buổi tối hôm đó, tôi vừa trở về nhà, thay qua bộ quần áo rồi lại ra khỏi nhà ngay...
Lúc đầu tôi định về bên nhà mẹ nhưng lại chợt nhớ ra, tầm giờ này chắc bà không có ở nhà. Thế rồi tôi lại lang thang trên phố. Tôi cứ đi bộ qua nhiều con phố, một tay cứ đặt lên bụng mà thì thầm với đứa con của tôi rằng.
"Đó không phải là sự thật.. Chẳng hay mẹ đã quá đa nghi thì sao?"
Tôi thương con tôi và thương chính bản thân tôi gấp bội lần. Rồi tôi cứ đi, lang thang vô bờ bến cho đến khi dừng lại thì nhận ra rằng, tôi đang đứng trước sân vận động X ngày nào mà anh đã từng tỏ tình lần đầu tiên với tôi. Tôi đứng đó, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không phía trước mặt, miệng luôn lẩm bẩm những điều linh tinh để những người qua đường không khỏi ngạc nhiên và quay người nhìn lại. Nhưng tôi vẫn mặc kệ, tôi không còn quan tâm ai nhìn hay chú ý đến mình nữa. Tôi muốn tìm lại quá khứ, tìm lại một chút tình cảm của anh khi xưa.. Quen nhau khi tôi mới 18 tuổi và là một cô nữa sinh học lớp 12. Vậy mà từ đó đến nay đã được 8 năm rồi...
8 năm tình yêu của tôi.
8 năm trước và 8 năm sau, Khánh của tôi đã thay đổi quá nhiều rồi.
8 năm trước, khi đứng giữa khỏang trời này, bên cạnh tôi là người con trai tôi yêu, nói với tôi những lời hạnh phúc nhất thế gian này. Vậy mà...
8 năm sau, cũng là vào ngày sinh nhật của tôi. Giống như 8 năm trước, tôi vẫn đến khoảng trống rộng này, vẫn đứng giữa sân và ngước nhìn bầu trời giống như ngày xưa. Nhưng 8 năm sau này, người đứng cạnh tôi không còn là anh mà chỉ là những cơn gió vô tình và lạnh lùng, cũng không còn ai nói với tôi những lời yêu thương giống như trước nữa mà thay vào đó lại làm một việc khiến tôi đau lòng mà dễ dàng dập tắt tình yêu 8 năm đó của tôi....
Thời gian trôi nhanh quá !
8 năm trước, tôi cũng từng ngước lên bầu trời, được ôm chặt anh trong tay và lòng thầm cảm ơn Thượng Đế đã đem anh đến cho tôi.
8 năm sau, ôm trong tay đứa con nhỏ bé của mình. Tôi cũng ngước lên nhìn bầu trời nhưng là để ngăn những dòng nước mắt thôi không chảy nữa. Tôi muốn nuốt trọn nó vào trong tim để những giọt nước mắt đó cuốn trôi đi nỗi buồn....
"Anh đã phản bội lại tình yêu của tôi. Giờ sẽ đến lượt tôi trả lại anh nỗi đau đó"
Tôi trở về nhà khi trời đã tối muộn, toàn thân rã rời và đau nhức. Nhìn lại căn nhà này, tôi cảm thấy thật trống vắng làm sao. Tôi vào và mở toang cánh cửa, một cơn gió thốc vào mặt khiến ngôi nhà thêm lạnh lẽo giống như nó đã bị bỏ hoang vậy.
Cũng vì từ lâu lắm rồi không còn tiếng cười và hơi ấm gia đình mà. Tôi trở về phòng, nằm vật trên giường thì chợt nhận ra lúc đi tôi đã để quên chiếc điện thọai ở nhà. Mở máy lên, hàng chục cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn của bạn bè chúc mừng sinh nhật tôi. Nhưng chỉ có duy nhất một tin nhắn mà tôi quan tâm của anh cực ngắn gọn "Hôm nay sinh nhật, anh về nhưng không thấy anh đâu cả, chắc em đã ra ngoài đi chơi cùng bạn bè phải không? Ừm anh sẽ không giận đâu. Dù sao thì cũng chúc mừng sinh nhật em yêu của anh nhé! Yêu em..!"
Tôi bật cười trong dòng nước mắt. Anh mà có tư cách giận dỗi tôi sao, người con trai phụ tình mà cũng có thể nói chuyện YÊU với người vợ mà họ đã ngược đãi vậy sao? Thật nực cười.
Năm nay anh không tổ chức gì cho tôi cả. Chỉ một tin nhắn vẻn vẹn vài dòng mà anh nghĩ rằng sẽ làm cho tôi vui vẻ sao? Mọi năm dù bận đến mấy, anh vẫn sẽ cố gắng chuẩn bị một món quà cho tôi. Nhưng lần này, lấy lý do rằng tôi ra ngoài với bạn, anh đang cố trốn tránh gặp tôi hay là anh đã vô tình nghĩ thế thật?
Tôi trân trân nhìn vào trước điện thọai một hồi lâu rồi quyết định ra khỏi phòng. Tôi mò mẫm trong bóng tối của căn nhà để tìm đến phòng anh. Đúng như tôi dự đóan, anh đang nằm gục trên bàn làm việc, ánh đèn mở ảo hắt ra từ tấm kính đối diện như đang soi rọi vào khuôn mặt anh. Tôi ngắm nhìn, đã từ lâu lắm rồi tôi chưa ngắm anh như thế này. Năm nay chồng của tôi đã bước sang tuổi 30, cái tuổi đỉnh cao của sức mạnh và thành công trong sự nghiệp của anh. Có lẽ anh đã trường thành, trở thành một người đàn ông thật sự chứ không còn là chàng người yêu si tình của tôi nữa rồi...
Tôi thoáng thấy anh bắt đầu mọc một chút râu trên mép, sắc mặt anh cũng đã trở nên có phần nghiêm nghị.
Người yêu trước kia của tôi là một anh chàng trẻ trung đầy năng động, luôn lạc quan với cuộc sống bằng nụ cười má lúm đồng tiền. Còn chồng tôi bây giờ là một người thành đạt, lịch sự, có phong độ và hết sức quyến rũ. Tôi cảm thấy cuộc sống đã quá ưu đã với tôi khi ban tặng một người hoàn hảo như anh cho tôi..
Tôi yêu người con trai của ngày xưa, tôi yêu người chồng của bây giờ. Tôi đã từng nghĩ rằng, tôi sẽ yêu anh mãi, sẽ bên anh mãi, sẽ là người duy nhất đem lại niềm vui cho anh. Vậy mà anh đã làm tôi thất vọng, thất vọng ghê gớm...
Tình cảm đã cho không thể lấy về..
Niềm tin đánh mất không thể làm lại được.. giống như những mảnh thủy tinh, đã vỡ sẽ không thể hàn gắn lại được nữa.. Cho dù có dùng bất kì một loại keo dính nào cũng không thể làm cho nó lành lặn được. Cho dù đó là loại keo Tình Yêu đi chăng nữa...
Tôi nhìn lại anh lần cuối và khép cánh cửa lại.
Ngày hôm sau, và những ngày sau nữa, tôi đều ra khỏi nhà từ sáng sớm và đến tối mịt mới về.
Tôi muốn trốn tránh anh, tôi không muốn gặp lại anh, tôi sợ phải đối mặt với anh và đặc biệt, sợ phải đối mặt với sự thật rằng anh không còn yêu tôi. Vậy mà anh cũng vô tâm chẳng kém. Không thấy tôi hàng ngày ở nhà, anh cũng chẳng còn quan tâm xem tôi đi đâu hay làm gì ở ngoài kia. Không thấy nấu cơm tối, anh bèn ra ngoài hàng mua tạm gì đó, cũng chẳng thắc mắc xem tại sao tôi lại như vậy. Không gặp tôi hầu như hàng ngày, anh cũng chẳng đi tìm kiếm hay gọi điện gì cho tôi. Nhiều lúc ấm ức, tôi bật khóc ngay trong một hiệu sách nhỏ nọ. Hoặc là cố nén nước mắt khi một thân một mình đên bệnh viện khám định kì hàng tháng. Tôi nhìn những đôi vợ chồng trẻ khác, họ tay trong tay, họ cười đùa vui vẻ khi được cầm xem tấm hình chụp lại sự thay đổi của đứa con họ. Rồi khi tôi vào siêu thị để mua đồ dùng, khi đi qua gian hàng bán đồ trẻ con, tôi chỉ muốn chạy vào đó, khoác tay chồng và cùng nhau chọn những bộ quần áo đẹp nhất.
Nhiều lần tôi đã muốn kể chuyện tôi mang thai với anh những mỗi lần về nhà, nhìn thấy khuôn mặt rầu rĩ không bằng lòng của anh, tưởng tượng khi anh ta đã ngoại tình với cô gái khác thì tôi lại nghẹn lại. Tôi thấy mình thật ngu ngốc, anh là bố đứa trẻ, anh có nhiệm vụ phải biết việc anh đã có con với vợ anh và anh phải yêu thương nó hơn bất kì người phụ nữ khác, vậy mà tôi vẫn không sao nói được nên lời. Tôi thấy rằng anh đáng bị trừng phạt bởi những tội lỗi và sai lầm mà anh đã gây ra. Tôi đã định chờ, chờ cho ít nhất là đến 3 tháng, khi bụng tôi bắt đầu to ra, thì tôi sẽ quyết định nói với anh. Nhưng...sự chờ đợi của tôi lại là một sai lầm, một sai lầm đáng trách khiến tôi mất đi hai người mà tôi yêu thương nhất.
...
Ngày hè hôm đó, bầu trời mưa to, giống như điềm báo của một sự xấu nào đó chuẩn bị ập đến. Đúng như tôi dự đoán, bữa cơm tối ấy, anh đã nói với tôi rằng.
"Anh có chuyến đi công tác dài ngày, có thể đến 3 hoặc 4 tuần, anh không rõ nữa. Em ở nhà nhớ giữ sức khỏe, trong thời gian anh không ở đây, tốt nhất em nên ở nhà, đừng có cả ngày đi chơi ngoài như trước nữa"
Tôi ngạc nhiên ngước lên nhìn anh..
"Bao giờ anh đi"
"Ngày mai"
"Anh đi với ai, đi đâu, công chuyện gì mà phải đi lâu đến vậy?"
"Đi cùng Jason, anh cần gặp một số đối tác nước ngoài.."
"Em không cho anh đi. Không, không phải, mà là em cấm anh đi" Tôi đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt, tôi nghĩ giờ là lúc thích hợp nhất để nói cho anh biết sự thật.
"Em làm sao vậy? Đây là chuyện công việc, anh không thể từ chối được"
"Nếu anh đi. Thì đừng nhìn mặt em nữa" Tôi hít một hơi thật sâu, để nói ra câu ấy một cách kiên quyết và lạnh lùng, tôi đã phải tập đi tập lại rất nhiều.
Đúng như dự đoán, anh đứng phắt dậy, nói như quát vào mặt tôi.
"Em đang nói cái gì đấy? Làm sao vậy? Em thay đổi nhiều lắm đấy có biết không?"
Tôi cũng gào lên, không kém phần anh.
"Anh đừng có gắt lên như vậy. Người thay đổi là anh, không phải em. Em đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Đừng cố lừa em nữa. Thật sự anh chẳng có chuyến đi công tác nào cả. Anh đi chơi với cô ta và con cô ấy phải không? Anh ngoại tình với người phụ nữ khác. Chính mắt em đã thấy điều đó cách đây 2 tháng. Em đã chịu đựng điều ấy quá đủ rồi. Em đã phải giấu giếm nỗi đau và nước mắt của mình quá lâu rồi. Giờ em không muốn như thế nữa. Em không muốn chịu thua cô ta. Nếu như lần này anh vẫn kiên quyết không nghe lời em mà ra đi, coi như chúng ta sẽ kết thúc"
Tôi nói liền một mạch dài, trong lòng đau như có hàng trăm hàng vạn mảnh thủy tinh đâm vào da thịt, vào trái tim đag rỉ máu của tôi. Tôi đã điều tra công việc của anh và biết rằng, từ trước đến giờ thật ra anh chẳng có chuyến công tác xa lâu ngày nào hết. Tôi nghĩ ngay đến cô gái kia.
Có lẽ anh yêu cô ta hơn tôi, anh cần cô ta hơn tôi.
"Em điên rồi..Đừng có nói linh tinh nữa, chẳng hề có cô gái nào cả. Em đừng có suy diễn những điều xấu xa cho anh. Ngày mai anh có công chuyện thật sự. Anh sẽ đi cho dù em có nói gì đi chăng nữa, anh.."
"Được. Vậy anh đi đi. Nếu đã đi rồi thì đừng bao giờ quay trở về đây nữa.."
"Đừng có kiểu gia lệnh như thế với anh. Công việc ở cơ quan đã làm anh rối loạn hết cả lên rồi, em đừng có nhiều chuỵên làm cho mọi việc thêm phần rắc rối nữa. Anh đã nói rồi, chẳng có người đàn bà nào cả. Anh KHÔNG ngoại tình.."
"Vậy anh tưởng mình anh cảm thấy khó chịu chắc. Anh đi với ai, làm gì ngoài kia, điều đó anh phải tự biết, tôi cũng phải chịu đựng đủ rồi. Một tuần anh về ăn tối được bao nhiêu lần, đã bao lâu rồi anh chưa cười đùa, nói chuyện hẳn hoi tử tế với tôi. Anh quên con này rồi phải không, anh có thú vui mới rồi chứ gì?"
"Anh bận, chẳng lẽ em không hiểu được điều đó. Anh cũng muốn làm điều gì đó cho em, vậy mà ngay đến sinh nhật, em cũng không có ở nhà? Em cũng đâu còn quan tâm hay chăm lo cho gia đình này nữa. Cả ngày em không thèm về đến một lần, đi đâu cũng không cần phải gọi điện về, cơm nhiều bữa cũng không nấu, em đang dần thay đổi nhiều quá đấy."
"Tôi không hiểu, tôi không hiểu.. Không hiểu vì thực sự nó đâu có thật? Và tôi đã nói rồi, người thay đổi là anh, đừng đổ lỗi cho tôi. Anh bận ư? Anh bận điều gì? Bận làm việc, bận giao tiếp, hay là bận đi chơi với người con gái khác."
"Cả ngày anh vùi đầu vào công việc, lấy đâu ra thời gian đi chơi, em đừng có mà..."
Tôi cắt ngang lời nói của anh.
"Vậy thì anh hãy tiếp tục bận với công việc của anh đi.. Không cần phải quan tâm đến tôi nữa đâu. Gia đình này để một mình tôi chăm là được rồi.."
Lúc này sự bực tức lộ rõ trên khuôn mặt, anh giơ tay, như định tát vào mặt tôi vậy. Tôi im lặng. Anh định làm gì thế kia? Đánh tôi sao? Tôi là một người phụ nữ đang mang bầu, nóng giận đôi chút, ghen tuông đôi chút thì có gì là sai? Vậy mà trong lúc này, anh còn định giơ tay tát tôi? Nhưng ngược lại với suy nghĩ, anh miễn cưỡng hạ tay xuống, quay thẳng người đi vào phòng làm việc của mình, tiếng cửa đóng "Rầm" cái khiến trái tim tôi như càng thêm vỡ vụn ra. Tôi mau chóng thu dọn bát đĩa trên bàn và cũng về phòng riêng của mình. Tôi nằm vật xuống giường, òa khóc trong nỗi buồn, đôi mắt tôi đau rát vì bị cọ xát nhiều, ngắm lại trong gương, tôi thấy mình tiều tụy rất nhiều so với người con gái 2 năm trước khi lấy chồng. Tôi đã thay đổi nhiều quá. Nghĩ đến đó, tôi lại khóc. Có lẽ những giọt nước mắt bây giờ và mãi mãi về sau sẽ chỉ là những giọt nước mắt đau khổ chứ không còn là sự hạnh phúc với những tiếng cười nữa rồi.
Đó là lỗi do anh, chính anh đã lấy đi niềm vui của tôi, chính anh đã nói sẽ đem lại cho tôi một cuộc sống hoàn hảo vậy mà anh lại thất hứa, chính anh là người đã phụ tình tôi.
Chính anh, tất cả là lỗi do anh.
Trong những giọt nước mắt đang ập đầy đôi mắt, tôi nửa tỉnh nửa mê và say vào giấc ngủ lúc nào không biết nữa. Sáng hôm sau tôi dậy sớm, chuẩn bị một số quần áo và đồ dùng cần thiết. Lúc bước ra khỏi cửa, tôi tình cờ gặp anh. Trên tay anh cũng cầm một chiếc túi xách chứng tỏ rằng anh vẫn quyết định ra đi.
"Em đi đâu?"
Bỏ qua câu hỏi của anh, tôi xách túi và đi thẳng.
"Anh hỏi em đi đâu. Trả lời đi đừng trẻ con như thế". Anh kéo mạnh tay tôi lại, làm cả người tôi ngã nhào về phía trước.
"Bỏ tay tôi ra"
"Trả lời đi. Em đi đâu? Đừng để anh nhắc lại câu đó nhiều lần"
"Tôi đi đâu anh hỏi làm gì?"
"Anh còn là chồng em, anh vẫn có nghĩa vụ phải quan tâm đến em. Giờ hãy nó đi, em đi đâu."
"Tôi muốn đi khỏi căn nhà này."
"Anh không cho em đi, quay về nhà và tháo gỡ đồ đạc ra đi."
"Anh có quyền gì mà bắt ép tôi làm như vậy? Chính lời nói của tôi, anh cũng không thèm nghe cơ mà? Lấy quyền gì tôi phải chấp thuận theo anh? Hãy nhớ, chúng ta đang sống trong một xã hội công bằng rồi.."
"Tranggg..."
"..."
"Em thật sự ghét căn nhà này đến thế sao?"
Tôi thở dài...
"Được thôi..Tôi về nhà mẹ"
"Em về đấy làm gì?"
"Tôi muốn."
"Vậy để anh đưa em đi" Chưa kịp nghe lời đồng ý của tôi, anh cầm tay lôi tôi ra ngoài. Trong tôi như chợt bừng tỉnh..
Ngày xưa cũng đã từng có rất nhiều lần anh cầm tay tôi dẫn đi như lúc này, rất nhiều rất nhiều lần. Tôi biết tính anh là một con người độc đoán và có đôi chút ích kỉ. Thứ gì là của anh thì anh sẽ không bao giờ để nó mất đi. Giống như anh luôn giữ lấy tôi vậy và cách anh nắm tay tôi là để chứng minh điều đó. Nhưng cái nắm tay của ngày xưa ấy nhẹ nhàng và gần gũi bao nhiêu thì giờ, nó mạnh mẽ và đầy giận dữ bấy nhiêu.
"Bỏ ra. Tôi tự đi được. Anh còn công chuyện của anh, anh cho rằng nó quan trọng hơn lời nói của vợ anh mà. Đừng tốn thời gian ở đây nữa. Đi đi.."
"Trangggg !!!"
Lần thứ hai trong ngày, anh hét lớn tên tôi. Lúc này, anh chỉ xa tôi khoảng bằng một bước chân, vậy mà tôi vẫn cảm thấy xa cách quá. Giữa chúng tôi như hai người xa lạ vậy. Tự dưng trong giây phút ấy tôi lại bật khóc..lần nữa, lần thứ n từ khi tôi lấy chồng và n là một con số nhiều vô kể không thể đếm xuể.
Anh nhìn tôi, anh mắt từ giận dữ trở sang nhẹ nhàng và chua xót, giống như anh là người đang phải chịu đựng nỗi đau giống như tôi vậy. Anh bắt đầu buông lỏng cánh tay ra..
"Được thôi. Em không muốn, anh sẽ không ép nữa. Xin lỗi vì đã làm em khó xử. Nếu về nhà mẹ thì anh yên tâm cho em rồi. Đừng khóc nữa"...Đọan, anh đưa tay lên vuốt những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt tôi. Bàn tay to và ấm nóng, đưa nhẹ trên gò má tôi, lau đi sự tủi hờn và những nỗi buồn đang theo từng giọt nước mà trôi ra ngoài.
"Đi đi". Tôi hất cánh tay anh ra, hất cả tình yêu tôi nung nấu trong suốt 8 năm qua ra khỏi cuộc đời tôi
Anh im lặng một lúc lâu "Chào em", nói rồi cất bước đi thẳng.
Trong giây phút ấy, dường như anh trong tôi đã chết lặng mất rồi. Tại sao lúc đó anh không ở lại, tại sao anh không dùng mọi sức mạnh của mình để níu kéo tôi lại, tại sao anh lại bỏ đi dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ anh không hiểu được rằng trong tình yêu lời con gái nói thường không thật lòng sao?
"Em nói rằng em GHÉT anh, nói rằng muốn anh đi đi, nói rằng em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, nói rằng tình cảm em dành cho anh đã HẾT, đã nguội lạnh rồi, nói rằng em đã YÊU người khác, nói rằng anh đừng theo em nữa, mệt mỏi lắm, nói rằng em là người VÔ CẢM nên chẳng quan tâm đến cảm xúc của anh bao giờ đâu..."
Nói rằng...nói rằng....!!
Mặc dù trước mặt, em nói với anh những điều đó, mặc dù trong thâm tâm em thực sự nghĩ rằng đó là sự thật nhưng em chẳng bao giờ muốn như vậy đâu. Nếu lúc đó anh cứ chạy lại ôm em thật chặt vào, nói thật to rằng "anh yêu em".."anh xin lỗi em" thật nhiều vào, nếu anh có thể chịu đựng để em giãy giụa, em chửi bới, em đánh đá la hét thì anh tin không, dù anh có làm nhiều điều sai trái đến đâu em cũng sẽ đồng ý tha thứ cho anh.. Nếu điều đó không quá tệ hại.
Nhưng con trai bọn anh vô tâm lắm..
Nếu em nói rằng "Anh đáng ghét, đi đi không muốn thấy mặt anh nữa" là y như rằng anh quay thẳng người đi luôn.. Thật sự em chỉ nói vậy thôi chứ chẳng muốn rời xa anh đâu.
Nhưng con gái mà, anh chẳng muốn chút hờn dỗi, chút ghen tuông chút nịnh nọt, khi đó nếu anh cứ đối xử tốt, cứ xin lỗi đi xin lỗi lại, cứ tỏ ra lãng mạn một tí thì chẳng ai giận hờn được anh cả..
Nhưng anh của em lại không như em mong muốn, em nói đi là anh đi thật, em bảo bỏ tay ra là anh buông lơi thật, em bảo đừng chạm vào em là anh chẳng dám đứng lại gần, em gạt tay anh ra là anh thôi luôn không lau nước mắt cho em nữa. Em thất vọng lắm!
Người yêu em trước kia dịu dàng ân cần bao nhiêu thì chồng em bây giờ lại lạnh lùng vô tâm bấy nhiêu...
Con gái nói 1 là 2, con gái nói Có là Không... Anh ngốc nghếch chẳng lẽ không hiểu được điều đó sao?
Kể từ giây phút anh ra đi đó, tôi hiểu rằng giữa tôi và anh đã kết thúc thật rồi. Giờ tôi sẽ ra ngoài sống, tôi cần một không gian riêng để hoàn thành nốt tiểu thuyết của mình, tôi sợ ở lại đây sẽ luôn bị ám ảnh bởi những kỉ niệm giữa tôi và anh mất. Và hơn hết, tôi cần một nơi thật tốt để tự chăm sóc sức khỏe cho bản thân và đứa con này. Nhưng tôi sẽ đi đâu? Ban đầu tôi chỉ nói dối anh rằng sẽ về nhà mẹ để anh yên tâm mà không làm rùm beng mọi chuyện lên chứ thực ra tôi sẽ không về đó. Mẹ tôi rất quý anh, luôn coi anh là hình mẫu con rể lý tưởng của bà. Cách vài tháng anh lại gửi tiền về cho mẹ tiêu và mỗi lần nói chuyện, tôi thường khen hết lời cho anh. Tôi nói anh tốt bụng, rất biết chiều vợ, ngày ăn đủ những bữa cơm do tôi nấu và anh là người..rất rất chung thủy!
Tôi biết anh ở ngoài so với những lời nói đó khác xa nhau nhưng vì không muốn làm mẹ tôi buồn và phải lo nghĩ thay tôi về cuộc sống gia đình, tôi đành phải nói dối. Vậy là tôi quyết định thuê căn phòng nhỏ trong một khu chung cư hạng xoàng nằm cách xa nhà. Thời gian đầu cuộc sống khá khó khăn khi tôi phải đi lại hết sức nhẹ nhàng, tránh làm những việc nặng nhọc vì cái bụng của tôi đang dần dần to lên. Nhiều lúc di chuyển trong khu, tôi cảm nhận được ánh mắt của nhiều người nhìn, chắc họ nghĩ tôi là một đứa con gái hư hỏng, tôi đẻ hoang nên phải đến đây sống một cách lén lén lút lút, nhưng từ lâu rồi, tôi đã không còn quan tâm đến ánh mắt của người đời nhìn tôi như thế nào nữa..
"Gái đã có chồng, còn mong chờ ai ngắm nhìn chú ý nữa?"
Nói đến anh, tôi lại càng thêm bực tức. Anh đi mà không thèm liên lạc với tôi đến một lần, thỉnh thoảng vì nhớ anh, tôi đã chủ động gọi trước nhưng toàn gặp trợ lý của anh nghe máy và nói rằng anh đang rất bận. Anh thì có việc gì mà bận chứ? Anh bận làm việc, bận đàm phán hay là do anh bận ở bên cô gái kia? Cứ mỗi lần hình dung ra điều đó tôi lại cảm thấy tủi thân và ghét cay ghét đắng anh hơn. Nhiều đêm một mình tôi nằm trong căn phòng rộng thênh thang, đưa tay xoa xoa đứa con đang nằm trong bụng mà bật khóc òa lên...
"Anh không còn yêu tôi nữa rồi sao? Anh không cần đứa con này nữa ư? Tình cảm của anh, lời thề hẹn hứa biển năm xưa giờ đã theo gió bay đi rồi phải không anh? Anh đã có cuộc sống mới, có người tình mới, có đứa con mang trong mình dòng máu của anh vậy nên anh không cần đến tôi nữa à?"
Tôi buồn lắm, đau lắm, cảm giác bị phản bội bị hắt hủi khiến đôi mắt của tôi giờ không còn đẹp và sáng tinh khiết nữa rồi. Nó bị đỏ, nó bị xước, nó sưng mọng và thâm quầng, tôi không còn xinh đẹp nữa, giờ đã già nua xấu xí rồi nên anh mới bỏ rơi tôi mà đi tìm thú vui khác đúng không? Rồi cứ thế những suy nghĩ ấy cứ bám riết lấy tôi không chịu buông tha.. Nhưng anh ngoại tình không phải là lý do duy nhất tôi căm thù anh...
...
Tôi còn nhớ cái đêm hôm ấy, tôi không tài nào ngủ được vì đói. Không chịu đựng nổi, tôi quyết định ra ngoài và kiếm một chút gì đó. Mò mẫm trong bóng tối của cầu thang, do vô tình, tôi đã trượt chân ngã, lê dài mình khắp cả dãy cầu thang đó. Cả người tôi đau ê ẩm, tôi cảm nhận được máu đang chảy ra khỏi cơ thể mình. Tôi la hét, cầu cứu mọi người xung quanh nhưng những âm thanh đó cứ bị chặn nghẹn lại ở họng, có lẽ vì đau mà không thóat ra được. Trước mặt tôi dần dần mờ nhạt và ngất đi lúc nào chẳng hay.
"Khánh..hãy cứu em với, hãy cứu con chúng ta..em xin anh đấy"....Trong cơn mê, tôi vẫn mơ hồ nhận thấy mình đang lẩm bẩm điều đó..
Tỉnh dậy sau một ngày, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh tôi là mẹ với mái tóc dài đã lấm chấm bạc và những nếp nhăn thể hiện sự khắc khổ trên khuôn mặt đã ngày càng nhiều.. Sau khi nghe mẹ kể, tôi mới biết rằng một chú bảo vệ trong lúc đi kiểm tra khu nhà đã gặp, đưa tôi vào bệnh viện và kịp thời cứu sống tôi.
Tôi quay người ra cười nói với mẹ.
"Cũng may là kịp, lúc đó con chảy nhiều máu lắm, ngỡ rằng sẽ không sống sót nổi mất, may quá. Mẹ đã đến gặp người ấy chưa? Cần phải cảm ơn người ta vì đã cứu con và...".
Theo phản xạ, tôi đưa tay đặt lên bụng.. Tôi thoáng rùng mình..
Nó xẹp đi..nó đã bé điii !
Bất giác tôi ngồi dậy, đưa mắt nhìn xuống dưới và run rẩy nói.
"Mẹ...mẹ ơi...có chuyện gì vậy? Đứa bé, con của con, con của con.. Nó đâu mất rồi? Bác sĩ, ông đã làm gì với con của tôi rồi? Nó bé.. nó hãy còn bé lắm..các người đừng có động đến nó nữa..đừng hại đến nó nữa". Tôi nói run run, câu chữ lộn xộn không liên kết lại với nhau.
"Trang, con à.. Bình tĩnh lại đi, mẹ xin con..mẹ xin con đấy, đừng như vậy nữa, nằm xuống đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện"...
"Mẹeee.. Bình tĩnh? Mẹ bảo con phải bình tĩnh sao đây?..Các người..bác sĩ, các người đã làm gì con tôi rồi?"
Cả mẹ và người bác sĩ đứng cạnh đều nhìn tôi chăm chăm.
"Tôi rất tiếc! Cú va chạm đó quá mạnh đối với một bào thai mới gần 4 tháng. Chúng tôi không thể kịp thời giữ lại mạng sống cho đứa trẻ được. Cô vừa mới hồi phục được chưa lâu, sức khỏe còn rất yếu nên hãy nghỉ ngơi tĩnh tâm lại đi.."
Tiếng bác sĩ vẫn còn vang vọng bên tai điều đó chứng tỏ là tôi vẫn còn sống, vậy mà sau khi nghe xong tin đó, tôi cảm tưởng mình đã chết thật rồi. Tôi vừa mất đi tình cảm của gia đình, vừa mất đi sự yêu thương của người chồng, những nỗi đau đó còn chưa nguôi ngoai, trái tim vỡ thành trăm mảnh của tôi vẫn chưa được hàn gắn lại vậy mà ngày hôm nay, tôi lại phải đón nhận một tin còn đau gấp trăm, gấp ngàn lầ những nỗi đau kia. Con của tôi, đứa con bé bỏng còn chưa kịp trào đời của tôi đã mất do sự bất cẩn bởi chính mẹ của chúng.
Tôi gào lên khóc một cách đau đớn và òa lên khóc nức nở.. Nước mắt cứ theo dòng cảm xúc mà trôi ra ngoài. Đôi bàn tay nắm chặt vào ga giường, tôi cố nghiến răng nghiến lợi mà giằng xé, mà bấu víu nó. Tôi cần trút giận lên một thứ nào đó, là do tôi quá đau khổ, cuộc sống cứ hết lần này đến lần khác cứ thay phiên nhau cướp đi những thứ mà tôi có, mà tôi yêu thương nhất.
Tôi ngước lên nhìn xung quanh, trong căn phòng vắng lặng, chỉ có duy nhất mẹ là vẫn luôn ngồi cạnh tôi. Nhìn thật kĩ, tôi lại thấy hình như mẹ đã già đi nhiều rồi. Bà cũng đang khóc giống tôi, nhưng đó là những giọt nước mắt của sự kìm nén. Thi thoảng lúc bà nheo mắt lại, tôi thấy rõ được những nếp nhăn của thời gian nơi khuôn mặt thánh thiện ấy. Tôi thương mẹ tôi, một thân một mình bà đã nuôi dưỡng tôi nên người. Ba tôi đã hi sinh từ lâu nơi chiến trường, vậy nên những lúc cô đơn nhớ chồng, bà đã âm thầm khóc rất nhiều.
Tôi hiểu được cảm giác của mẹ, tôi hiểu được nỗi đau mà bà phải gánh chịu bởi chính tôi cũng đang phải chịu đựng nó. Nhưng ít nhất mẹ vẫn còn may mắn hơn, bà còn có tôi, cô con gái có trái tim sắt đá để bà dựa dẫm, để bà trông nom nhờ cậy. Vậy mà ngày hôm nay, trái tim của tôi như gặp phải lửa nên nó đã tan ra mất rồi. Đó không còn là nước mắt mà là những giọt nước mang sự buồn tủi, nỗi đau đớn mà bấy lâu nay tôi đã giấu nhẹm trong tim, giờ nó lại tan thành nước mà chảy ra ngoài.
Người con gái mạnh mẽ, cứng cáp khi xưa nay lại va vào cạm bẫy của tình yêu để trở thành một con người yếu mềm và mau nước mắt. Đáng nhẽ ra tôi phải trở thành một chỗ dựa tinh thần vững chắc cho mẹ vậy mà hôm nay, mẹ lại là người bên cạnh duy nhất an ủi tôi. Tự dưng nghĩ đến điều đó, tôi lại cảm thấy mình có lỗi, thế mà tôi chưa từng trả ơn bà bao giờ cả.
[B][COLO