Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11
Hoa Tĩnh Nhàn chưa từng nhìn thấy chị dâu dùng nét mặt và giọng điệu này nói chuyện với mình, khiến bà ta nao núng trong phút chốc, nhưng rất nhanh sau đó liền phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, miệng giật giật, đứng dậy rời khỏi ghế salon, trừng mắt nhìn bà một cái rồi xoay người đi đến cửa lớn, muốn ra khỏi nhà.
La Tố Dung nhìn theo bóng lưng Hoa Tĩnh Nhàn rời đi, một lúc sau mới thở phào một hơi, thứ còn lại chỉ có tổn thương và mệt mỏi trong lòng.
… … …
Hai ngày sau, buổi sáng Hoa Ngữ Nông nhận được tin mới trên bàn ăn, đó chính là, hôm nay là sinh nhật của Ninh Quân Hạo, trong nhà sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình loại nhỏ.
Tuy rằng gọi là bữa tiệc gia đình loại nhỏ, nhưng Hoa Ngữ Nông vẫn hiểu được, tiệc tối ở những nhà giàu có như thế này, dù có nhỏ đi chăng nữa cũng không biết sẽ nhỏ ở chỗ nào.
Đột nhiên nhớ tới lúc trước Trần Nhược Hồng có nói qua với cô rằng, bạn gái của Ninh Quân Hạo trong bữa tiệc này là cô ta, xem ra, đêm nay cô không xuất hiện vẫn là tốt hơn, tránh phải xấu hổ.
Nghĩ vậy, cô liền thay quần áo xong rồi xuống lầu, lúc này Dương Thải Phân và Ninh Húc Đông đang ngồi trên ghế salon cùng Kính Huyên chơi xếp hình.
Cô đi đến bên người họ, mở miệng hít thở, nói: “Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”
“Chuyện gì?” Dương Thải Phân mở miệng trước tiên, tuy rằng trong lòng không muốn nhận cô con dâu này, nhưng Ninh Quân Hạo đã nói sẽ phục hôn cùng chị ta, trong bụng chị ta còn có cháu của nhà họ Ninh nữa, cho nên đối với cách xưng hô theo thói quen này của Hoa Ngữ Nông, bà cũng không quá để ý.
“Hôm nay con muốn ra ngoài một chuyến, tới gặp một người bạn trước kia, con về nước lâu như vậy cũng chưa liên lạc với cô ấy, cho nên hôm nay có lẽ sẽ không về nhà ăn tối…” Hoa Ngữ Nông còn chưa nói hết câu đã thấy Kính Huyên ngẩng đầu nhìn mình nói: “Thật thế sao? Mẹ muốn đi gặp bạn? Đưa con đi, đưa con đi với, con cũng muốn đi gặp dì xinh đẹp cùng mẹ…”
“Hả…Chuyện này…” Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới Kính Huyên sẽ chen ngang, tạm thời hơi do dự.
Dương Thải Phân nghe vậy, mặt lập tức dài ra, nói: “Sao nhất định phải là hôm nay, chị không biết hôm nay là sinh nhật Quân Hạo à? Hay chị muốn bạn bè thân thích đến nhà cười chê chúng ta?”
“Con…” Hoa Ngữ Nông muốn giải thích, nhưng cô vừa mới mở miệng đã bị Ninh Húc Đông cắt lời: “Hôm khác hãy đi gặp bạn sau, bữa nay là sinh nhật Quân Hạo, chắc nó cũng muốn nhân cơ hội này tuyên bố chuyện phục hôn của hai người, cha đã đưa thiệp mời qua nhà con rồi, chắc lúc đó bọn họ cũng sẽ tới.”
“Thật vậy sao? Người nhà của con cũng sẽ đến?” Hoa Ngữ Nông có chút khó tin, mở to mắt nhìn Ninh Húc Đông hỏi.
“Để tôi gọi người qua thử lễ phục cho chị, đêm nay lực chú ý của mọi người đều sẽ đặt lên người chị và Kính Huyên, đừng có thất lễ.” Nói rồi, Dương Thải Phân quay đầu nhìn bà Trương đang đứng một bên nói: “Không phải lúc trước đã nhờ Nhược Hồng giúp làm bạn gái của Quân Hạo sao? Bà giúp tôi gọi điện thoại cho con bé, uyển chuyển nói với nó, đêm nay bạn gái của Quân Hạo đã có người khác làm, nhưng vẫn hoan nghênh con bé tới tham dự bữa tiệc.”
“Dạ vâng, tôi…tôi biết rồi…” Bà Trương nghe vậy, sắc mặt hơi biến đổi nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục như bình thường.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy lời Dương Thải Phân nói, vẻ mặt liền thay đổi, nháy mắt trong đầu hiện ra dáng vẻ Trần Nhược Hồng khi nói với mình lúc trước, đột nhiên cô thấy có chút bi ai.
“Mẹ, bà nội nói, sẽ tìm người đến làm cho con một bộ lễ phục thật đẹp đấy nhé.” Kính Huyên thấy mấy người lớn trong nhà chẳng ai nói gì, liền ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Ngữ Nông nói.
“Ừ, Kính Huyên nhà ta đẹp trai như vậy, mặc lễ phục gì cũng đẹp.” Hoa Ngữ Nông mỉm cười dỗ dành cậu bé thích làm điệu này.
… …
Trần Nhược Hồng nhận được điện thoại của bà Trương lúc vừa mới trở về phòng làm việc, nghe thấy lời bà nói, cô ta lập tức nổi trận lôi đình, quát lên trong điện thoại: “Sao lại thế? Không phải đã nói từ trước là đêm nay bạn gái của Quân Hạo sẽ do tôi đảm nhiệm hay sao?”
“Nhược Hồng, con đừng tức giận, mọi chuyện biến thành thế này, phu nhân cũng không nghĩ tới. Không thì chúng ta đừng làm nữa, cũng đừng tranh giành, nhiều năm như vậy, nếu là thứ của con thì đã sớm là của con rồi, giờ con xem…Bát tự của con và cậu chủ còn chưa so, cô chủ đã trở về, chuyện này…” Bà Trương ở đầu bên kia điện thoại vô cùng khó xử nói.
“Cái gì mà cô chủ? Bà đừng có quên, bây giờ cô ta còn chưa phục hôn với Quân Hạo đâu. Cũng đã đến nước này rồi, tôi dùng thời gian bảy năm từ từ tiến vào nhà họ Ninh, bà nghĩ tôi sẽ buông tay như vậy sao? Bảy năm trước tôi có thể khiến Hoa Ngữ Nông chủ động rời khỏi Ninh Quân Hạo, bảy năm sau tôi cũng có thể làm được như thế, bà đừng khuyên tôi, tôi biết mình đang làm gì, thay vì lo lắng cho tôi, chẳng thà bà giúp tôi suy nghĩ biện pháp, xem làm thế nào để Hoa Ngữ Nông cút khỏi nhà họ Ninh đi còn hơn.”
“Chuyện này sao có thể? Bây giờ trong bụng cô chủ còn đang mang cốt nhục của thiếu gia, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ấy bây giờ, chắc sẽ không chủ động rời đi, chúng ta muốn cô ấy đi khỏi nhà, quả thực còn khó hơn so với lên trời nữa. Mà ông chủ và bà chủ cũng không ghét bỏ đứa bé trong bụng cô ấy, đối xử với cô ấy không tồi, chúng ta không có cơ hội xuống tay đâu.” Trong giọng nói của bà Trương tràn ngập lo lắng, lần này bà thật sự không cho rằng Trần Nhược Hồng còn có cơ hội thắng.
“Cái gì? Bà nói, Hoa Ngữ Nông lại có thai?” Trần Nhược Hồng nghe xong, khiếp sợ không nói nên lời.
“Đúng vậy, cho nên, Nhược Hồng à, chúng ta vẫn nên…”
“Mang thai thì sao? Nếu hai ông bà già nhà họ đã coi trọng đứa bé trong bụng cô ta như vậy, bà nói xem, nếu cô ta không còn đứa bé này, còn có thể ở lại nhà họ Ninh vững vàng được không?” Nói rồi, trên mặt Trần Nhược Hồng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
“Nhược Hồng, con muốn làm cái gì? Con đừng có xằng bậy, trong bụng cô ấy không phải là một mạng đâu, mà chính là hai mạng đấy. Cậu chủ nhỏ bị bệnh bạch cầu, cần phải có đứa bé trong bụng cô chủ để ghép tủy cứu chữa mới được.” Bà Trương bị lời cô ta nói hù dọa, lập tức vội vàng cảnh cáo.
Nghe vậy, nét mặt của Trần Nhược Hồng liền càng u ám hơn, thoáng hiện ra một nụ cười tà ác, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu đã thế, tôi càng không thể buông tha cho Hoa Ngữ Nông được….”
Nói rồi, cô ta cúp điện thoại, vẻ mặt đầy toan tính.
Phía bên này, bà Trương cất điện thoại xong, đành phải sang chỗ Dương Thải Phân báo cáo lại: “Bà chủ, cô Trần nói đêm nay sẽ có mặt đúng giờ.”
“Con bé ấy đúng là biết thời thế, không hay giận dỗi náo loạn.” Nói rồi, ánh mắt bà liền rơi vào Hoa Ngữ Nông đang ngồi bên cạnh, dặn dò tiếp: “Chị cũng đừng ngồi ở chỗ này nữa, lên lầu chuẩn bị một chút đi, đợi lát nữa lễ phục đến sẽ có người đem vào phòng.”
“Dạ vâng, vậy con về phòng trước.” Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông hết sức biết điều không nán lại lâu, xoay người chạy lên lầu.
**********
Bảy giờ tối, Ninh Quân Hạo về đến nhà, lúc này bữa tiệc tại nhà họ Ninh đã sớm chuẩn bị xong.
Hoa Ngữ Nông thay một bộ lễ phục màu nhạt, để lộ vai, đi ra từ trong phòng ra, vừa vặn đụng phải Ninh Quân Hạo đang trở về phòng thay quần áo, khi tầm mắt của hai người giao nhau, ánh mắt của Ninh Quân Hạo bỗng nhiên toả sáng, chỉ có điều rất nhanh sau đó anh đã thản nhiên dời tầm mắt, giống như không hề nhìn thấy người phụ nữ trước mặt vậy.
Đối với thái độ của Ninh Quân Hạo, Hoa Ngữ Nông đã có thể dự đoán trước, vì vậy cô không chủ động bắt chuyện cùng anh nữa mà chỉ yên lặng chăm chú nhìn theo bóng lưng anh rời đi, xoay người bước vào phòng.
“Mẹ, mẹ nhìn xem con có đẹp trai không?” Đúng lúc cô đang ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không, một thân hình bé nhỏ bỗng xuất hiện trong tầm mắt, đi vòng quanh người cô.
Hoa Ngữ Nông lập tức cúi đầu nhìn về phía Kính Huyên đang diện áo vest màu đen, sơ mi trắng, cổ áo còn cài nơ con bướm trước mặt mình, híp mắt cười nói: “Đẹp trai, Kính Huyên nhà chúng ta là đứa trẻ xinh đẹp nhất thế giới.”
“Thật thế sao? Xinh đẹp hơn cả em bé trong bụng mẹ nữa à?” Kính Huyên nghe vậy, vẻ mặt liền vui mừng hớn hở hỏi ngược lại.
“Hả…Cái đó…Đó là đương nhiên rồi…Ha ha…” Hoa Ngữ Nông chỉ còn cách hùa theo cậu nhóc, sau đó dắt bàn tay nhỏ bé của con đi về phía cầu thang.
… …
Bảy rưỡi đã bắt đầu rải rác có khách đến, Ninh Quân Hạo cũng thay quần áo xong, đứng chờ dưới lầu, Hoa Ngữ Nông còn đang đợi cha mẹ mình đến cho nên có vài phần nôn nóng.
Không biết từ lúc nào Ninh Quân Hạo đã đi tới bên cạnh cô, hạ giọng nói thầm bên tai: “Đừng quên người mà đêm nay em phải sắm vai.”
“Cái đó…Xin lỗi…Em đang đợi cha mẹ mình…” Hoa Ngữ Nông đối mặt với Ninh Quân Hạo, chỉ biết luôn miệng xin lỗi, cô cảm giác đối với những gì anh nói mình đều sai cả.
“Em lo lắng họ đến đây sẽ không có người tiếp đón?” Trong giọng nói của Ninh Quân Hạo đã đầy ý châm chọc.
“Anh biết em không hề có ý này mà…” Hoa Ngữ Nông không chịu được dáng vẻ anh cố ý khiến mình khó xử, hít thở khó khăn nói.
“Vậy thì em hãy thành thật đứng chờ bên cạnh tôi đi, đừng có nhìn đông nhìn tây nữa.” Nói rồi, Ninh Quân Hạo bắt lấy cánh tay, kéo cô đến gần mình, dùng ánh mắt để cảnh cáo.
Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông đành phải nghe lời, cùng anh đứng đó chào hỏi, đón tiếp mọi người.
“Ninh thiếu, mấy ngày nay trên tivi và báo đài đều tràn ngập tin tức về anh, vốn dĩ tôi còn chưa tin, tưởng giới truyền thông bịa chuyện, bây giờ nhìn thấy cô Hoa đây, đúng là không muốn tin cũng khó đấy.” Nói câu này là một người đàn ông tuổi tác không cách xa Ninh Quân Hạo lắm, trong mắt anh ta đầy ý cười trêu chọc, chế nhạo nói.
“Để Lý thiếu phải chê cười rồi, tôi cũng không nghĩ tới giới truyền thông lại có hứng thú với đời sống riêng tư của mình đến vậy, xem ra mấy ngày này đã làm phiền đến mọi người không ít, để các vị không có lúc nào là không thấy mặt tôi, thật là có lỗi quá.” Trên mặt Ninh Quân Hạo nở nụ cười khách sáo, đáp lễ nói.
“Chuyện này thì, Ninh thiếu à, bây giờ anh chính là đối tượng mà chúng tôi hâm mộ đấy, cổ phiếu của Hoa Đình mấy ngày nay tăng lên không ít còn gì, hơn nữa bên ngoài còn đồn rằng, cô Hoa xuất hiện vào lúc này, chính là muốn nói lên cơ hội bắt tay hợp tác một lần nữa của Hoa Đình và Hoa Thị, xem ra chúng tôi sắp có trò hay để nhìn rồi.” Nói xong, Lý thiếu nâng cao chén rượu, mỉm cười nói.
“Nhờ có anh cả.” Ninh Quân Hạo cũng cười, nâng ly rượu lên chạm cốc cùng anh ta, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Hoa Ngữ Nông đứng ở bên cạnh, nghe hai người trò chuyện, trong lòng đã sớm trăm lần nghĩ ngợi.
Cô từng nghĩ tới sự xuất hiện của mình sẽ tạo nên bao nhiêu câu chuyện, nhưng thật không ngờ ảnh hưởng của nó lại lớn đến thế. Trong chốc lát cô bỗng hiểu được nguyên nhân Ninh Quân Hạo quyết định phục hôn cùng mình, thì ra việc bọn họ ở chung một chỗ vẫn còn có lợi ích, xem ra cô xuất hiện trước mắt anh cũng không phải việc tồi tệ.
(Momo: Đâu phải lý do đó chứ bà chị T^T)
Trong lúc mọi người đang cười nói, một bóng dáng màu đen xinh đẹp bỗng bất ngờ xuất hiện, Hoa Ngữ Nông đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Trần Nhược Hồng trong bộ lễ phục dạ hội màu đen, cắt cổ chữ V, mái tóc dài vấn lên cao khoe ra toàn bộ phần lưng hoàn mĩ bước vào, trong nháy mắt gần như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đám đàn ông chỗ này.
“Đây không phải là trưởng phòng quan hệ xã hội của Hoa Đình sao? Lúc trước còn có tin đồn, quan hệ giữa cô ta và Ninh Quân Hạo rất là mờ ám nữa.” Cô nghe thấy có người bên cạnh đang nhỏ giọng nói thầm.
“Chắc thế rồi, nghe nói nếu không phải Hoa Ngữ Nông xuất hiện, Trần Nhược Hồng sẽ trở thành Ninh phu nhân đấy. Khó trách lúc trước tôi xem trọng năng lực của cô ta, muốn đào góc tường cho cô ta đến ăn máng khác, tới công ty của chúng tôi, cô ta quyết đoán cự tuyệt liền, thì ra là tuý ông chi ý*[1].” Một giọng nói khác cũng phụ hoạ theo. (*có dụng ý khác)
“Xem ra đêm nay có trò hay để xem rồi, không biết Ninh Quân Hạo làm thế nào để xử lí công bằng ổn thỏa cho hai người phụ nữ này nữa.”
“Tôi thì lại nghĩ đêm nay Trần Nhược Hồng sẽ không gây rối đâu, nhìn dáng vẻ của cô ta bây giờ, chắc là đang ra oai với Hoa Ngữ Nông đấy. Ai! Quả nhiên tề nhân chi phúc không thể hưởng dễ dàng, chúng ta cạn một ly, chúc Ninh Quân Hạo đêm nay bình an vô sự đi.”
“…”
“…”
Tiếng bàn luận của mọi người vẫn còn tiếp tục, thế nhưng những lời đó rơi vào trong lỗ tai Ninh Quân Hạo lại giống như chuyện cười, anh cũng không để tâm.
Hoa Ngữ Nông đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát vẻ mặt anh, cô phát hiện đối với việc Trần Nhược Hồng xuất hiện, biểu cảm của anh vẫn cực kỳ bình tĩnh, mà Trần Nhược Hồng cũng cầm ly rượu trò chuyện vui vẻ với mọi người hết sức hoà hợp.
[1] Tuý ông chi ý bất tại tửu: Ý của tuý ông không ở trong rượu, tức là ý không ở trong lời, là có dụng ý khác.
Lúc này, chính giữa phòng khách, làm người điều khiển cho chương trình tối nay, Lâm Tuấn Hiền cầm microphone, đứng dưới ánh đèn thuỷ tinh hoa lệ, nói với toàn bộ khách khứa: “Các vị khách quý, vô cùng hoan nghênh mọi người đến với nhà họ Ninh, tham gia buổi tiệc sinh nhật của Ninh công tử. Tại đây, xin cho phép tôi đại diện cho nhà họ Ninh tỏ lòng cảm tạ đối với sự hiện diện của mọi người.”
Anh vừa dứt lời, trong đại sảnh liền truyền đến tiếng vỗ tay vang dội.
Hoa Ngữ Nông không bị thu hút bởi lời nói của Lâm Tuấn Hiền giống như mọi người, ánh mắt của cô từ đầu đến cuối vẫn luôn tập trung trên người Trần Nhược Hồng.
Cô phát hiện, khi tất cả mọi người đều chú ý đến Lâm Tuấn Hiền đang đứng chính giữa phòng khách thì Trần Nhược Hồng lại không hề nhìn theo, trái lại còn xoay người đi theo cửa hông tiến vào vườn hoa nữa.
Trong chốc lát Hoa Ngữ Nông bỗng tò mò với hướng đi của cô gái này, di động không cầm theo trên tay, không giống như ra ngoài nghe điện thoại, mà Ninh Quân Hạo lúc này vẫn còn đang đứng bên cạnh cô, cho nên cũng không phải là bọn họ lén lút gặp mặt sau lưng mọi người. Vậy thì cô ta ra ngoài để làm cái gì chứ?
Không biết vì sao, trong lòng cô lúc này bỗng nảy sinh dự cảm không tốt, vô cùng mạnh mẽ, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.
Bị lòng hiếu kỳ và dự cảm không tốt điều khiển bản thân, cô lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang bị Ninh Quân Hạo nắm, nhấc chân đuổi theo Trần Nhược Hồng, đi về phía cửa hông.
Ra khỏi cửa hông, cô vừa mới định tiến vào vườn hoa tìm bóng dáng Trần Nhược Hồng thì bỗng nghe được tiếng trò chuyện mơ hồ của hai người phía trước.
“Nhược Hồng, con dừng tay lại đi, làm như vậy chắc chắn không được đâu, nếu để ông bà chủ và cậu chủ biết được, cả đời này chúng ta đừng mong sống thoải mái.” Người nói lời này chính là bà Trương, trong giọng nói tràn ngập sự hoảng sợ.
Hoa Ngữ Nông đứng ở đằng sau một gốc cây cổ thụ cách đó không xa, nghe thấy tiếng của bà Trương, trong lòng liền run rẩy.
“Vậy thì đừng để cho bọn họ biết, chuyện này chỉ bà mới có thể giúp tôi, bà không thể từ chối tôi được.” Giọng nói của Trần Nhược Hồng tràn đầy sự bắt buộc và không cho cự tuyệt.
“Coi như mẹ cầu xin con, hãy dừng tay lại đi. Mấy năm nay cậu chủ luôn âm thầm điều tra chuyện bảy năm trước cô chủ gặp tai nạn xe cộ, tuy rằng cậu ấy chưa tìm ra được tên lái xe gây chuyện năm đó, nhưng không có nghĩa cậu ấy vĩnh viễn sẽ không tìm ra, nếu bây giờ chúng ta thất bại, bị cô chủ nghi ngờ, nói không chừng còn có thể liên tưởng đến tai nạn xe cộ năm ấy cũng là do chúng ta sắp xếp, đến lúc đó thì phải làm sao?” Bà Trương vẫn đang cố gắng khuyên can Trần Nhược Hồng.
“Cho nên lúc này chúng ta chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Bà cứ yên tâm, cho dù cô ta có phát hiện ra cái gì thì mọi chuyện cũng đã trôi qua bảy năm rồi, toàn bộ chứng cứ chính xác cũng đã biến mất, sẽ không ai tin tưởng lời cô ta đâu.” Nói rồi, Trần Nhược Hồng nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai, mới hạ giọng nói: “Mười giờ ngày mai, bà nghĩ cách dụ cô ta ra khỏi nhà, chuyện còn lại giao cho tôi là xong.”
“Chuyện này…Nhược Hồng à…Mẹ…” Nét mặt bà Trương do dự, không dám đáp ứng.
“Nếu bà còn muốn tôi nhận mình làm mẹ, thì cứ làm theo những gì tôi nói đi.” Trần Nhược Hồng lạnh lùng thốt lên.
Bà Trương há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ còn cách đồng ý.
Hoa Ngữ Nông đứng phía sau cây cổ thụ nghe hết những gì hai người đó nói, vẻ mặt cô tái nhợt, cả người không kìm được run lẩy bẩy.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, tai nạn xe cộ bảy năm trước của mình không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là âm mưu của kẻ trước kia vẫn luôn tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, còn nguyện ý buông tay thành toàn cho cô và Ninh Quân Hạo, Trần Nhược Hồng.
Nếu như lúc trước cô vẫn còn chút áy náy vì đã cướp đoạt người yêu đối với Trần Nhược Hồng, thì bây giờ trong lòng cô chỉ còn sự oán hận thật sâu với người phụ nữ lòng dạ như rắn rết này.
Vì chân tướng sự thật quá mức đáng sợ, Hoa Ngữ Nông tạm thời không tiêu hoá nổi, mắt thấy Trần Nhược Hồng và bà Trương đã chia tay nhau, mỗi người tách đi về một hướng, cô liền mềm nhũn cả người, tựa vào thân cây cổ thụ, cố gắng điều chỉnh hô hấp và nhịp tim của mình, muốn khiến tâm trạng của bản thân ổn định lại.
Lúc này trong đại sảnh, Ninh Quân Hạo đọc diễn văn trước mặt bạn bè người thân xong, liền giới thiệu cậu con trai Kính Huyên của mình với mọi người. Đang chuẩn bị nói ra tin tức mình muốn phục hôn cùng Hoa Ngữ Nông thì anh bất ngờ phát hiện không thấy bóng dáng của cô trong đám người.
Khẽ cau mày có phần không vui, anh dặn dò Lâm Tuấn Hiền ở lại tiếp khách, còn mình thì ra khỏi phòng, tìm kiếm Hoa Ngữ Nông.
Ở cửa lớn phòng khách, anh vừa hay đụng phải Trần Nhược Hồng đang bước vào, khẽ gật đầu với cô ta xong, anh chuẩn bị tiếp tục bước ra ngoài thì bỗng bị Trần Nhược Hồng gọi lại: “Quân Hạo…”
“Chuyện gì?” Ninh Quân Hạo hơi dừng bước, nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì, chỉ muốn chân thành nói với anh một tiếng, chúc mừng sinh nhật.” Ánh mắt Trần Nhược Hồng ẩn tình nhìn anh, dịu dàng đến mức gần như chảy nước.
“Cám ơn.” Nét mặt Ninh Quân Hạo không chút thay đổi đơn giản đáp lại hai từ, sau đó xoay người đi khỏi.
Thật ra tình cảm của Trần Nhược Hồng đối với mình, không phải anh không biết, chỉ có điều anh không muốn cho cô ta bất kỳ ảo tưởng nào, cho nên luôn không đáp ứng, thậm chí còn giả vờ không nhìn ra tình cảm đó, anh đã quen dùng sự lạnh lùng để cự tuyệt ý muốn thân thiết của mọi người, vì anh cảm thấy như thế có thể khiến cho đối phương không có bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào.
Chẳng qua anh đã xem nhẹ Trần Nhược Hồng, đối với cô ta mà nói, chỉ cần là thứ mình vừa ý, không đoạt được tới tay chắc chắn sẽ không bỏ qua. Đối với đồ vật còn như thế, đối với người, cô ta càng ham muốn hơn.
Ra khỏi phòng khách, anh đi dạo một vòng trong hoa viên, một mặt là tìm Hoa Ngữ Nông, một mặt cũng là hít thở chút không khí.
Cuối cùng, sau khi đi dạo một vòng, anh cũng tìm thấy thân hình gầy yếu mỏng manh kia đằng sau một gốc cây cổ thụ.
“Em ở đây làm cái gì?” Anh đi đến trước mặt cô, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần khó chịu.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy tiếng của anh, bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tầm mắt nhìn từ trên cao xuống của anh, nhất thời giống như đã tìm được chỗ dựa, cô dùng sức lao vào lòng anh, mặt dán sát vào lồng ngực anh, ôm lấy hông anh thật chặt.
“Em làm cái gì vậy?” Ninh Quân Hạo bị cô ôm, có chút không hiểu rõ, nhưng cũng không hề đẩy ra.
“Ôm em một cái đi, xin anh, hãy ôm em đi…” Hoa Ngữ Nông gần như đang van xin anh. Giờ phút này cô giống như chú nai con hoảng sợ, rất cần người xoa dịu.
Ninh Quân Hạo nhìn dáng vẻ cầu xin đáng thương của cô, nhất thời sửng sốt, nhưng cuối cùng anh vẫn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bàn tay to ấm áp đặt lên tấm lưng phía sau đã có chút thấm lạnh của cô.
Hoa Ngữ Nông tựa vào ngực anh, cảm nhận được trái tim anh cố chấp mà mạnh mẽ đập, bỗng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Cô muốn…muốn mở miệng nói với Ninh Quân Hạo, nói cho anh biết những chuyện mà Trần Nhược Hồng đã từng làm với mình, đem vẻ xấu xí ẩn dưới lớp mặt nạ ngọt ngào của cô ta lột bỏ, thế nhưng…
Cô nhớ lại những gì Trần Nhược Hồng và bà Trương đã nói, đúng vậy, cô không có chứng cứ, cho dù bây giờ cô có nói cho Ninh Quân Hạo chân tướng của mọi việc, làm sao anh có thể dễ dàng tin tưởng cô chứ? Hơn nữa, mặc dù Ninh Quân Hạo tin cô thì sao, bọn họ không có chứng cớ, vẫn không thể làm gì cô ta như trước. Con rắn độc địa giống như Trần Nhược Hồng, cùng với sự hỗ trợ của bà Trương, nếu như không thể một kích tất trúng, còn không cẩn thận bức điên cô ta, không dám chắc cô ta sẽ làm ra chuyện điên rồ gì ảnh hưởng đến con hoặc người thân của cô nữa.
Cho nên, bất an suy nghĩ trong lòng một lúc, cô liền lựa chọn cách im lặng.
Cô đang nhớ lại một câu nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bây giờ cô đã biết con bài chưa lật của Trần Nhược Hồng, như vậy muốn đối phó cô ta cũng sẽ dễ dàng hơn.
Có điều, nếu trong lòng cô còn điều gì nghi ngờ, thì đó chính là tình cảm của Ninh Quân Hạo với Trần Nhược Hồng, rốt cuộc sâu đậm đến bao nhiêu?
Nếu anh thật sự yêu cô ta, vậy thì tại sao mấy năm qua anh không hề có ý định kết hôn thêm lần nữa, lại còn muốn phục hôn cùng cô?
Thế nhưng, nếu giữa anh và Trần Nhược Hồng không có gì, vậy một màn năm đó khi cô đến văn phòng đưa súp cho anh phải giải thích ra sao? Còn có đoạn đối thoại khi cô bất ngờ gặp tai nạn xe, Trần Nhược Hồng gọi điện thoại cùng anh trò chuyện, còn kể lại rõ ràng cho cô nghe một đoạn tình yêu cảm động khi xưa, hận không thể cùng nhau một chỗ cơ mà.
Nhớ tới những chuyện này, cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút phiền toái, đang muốn rời khỏi vòng tay của Ninh Quân Hạo, lại nghe đến bên cạnh phát ra một tiếng “Úi” non nớt.
Cô bật người, quay đầu lại nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, chỉ thấy người bạn nhỏ Kính Huyên không biết chạy vào trong vườn hoa từ lúc nào, đang mở to mắt nhìn hai người ôm nhau trước mặt.
Chờ Hoa Ngữ Nông nhận ra tư thế mờ ám giữa mình và Ninh Quân Hạo, muốn đứng thẳng người biểu thị sự trong sạch thì bỗng phát hiện ánh mắt kinh ngạc của Kính Huyên đang chuyển dần thành sự khinh bỉ quen thuộc…
Nhất thời, Hoa Ngữ Nông chỉ cảm thấy cái mặt già nua của mình đỏ dần lên, cô liền quát Kính Huyên: “Ai cần con quan tâm chứ, trước kia chúng ta là vợ chồng mà…”
Khoé miệng Kính Huyên co giật, cười gượng hai tiếng, sau đó chạy mất dạng nhanh như chớp, có điều trước khi đi ánh mắt khinh bỉ vẫn không hề thay đổi.
“Thằng nhóc kia…” Hoa Ngữ Nông chỉ tay vào bóng lưng Kính Huyên, nhìn sang Ninh Quân Hạo, giống như đang muốn bảo anh phải dạy dỗ con trai mình cho tốt.
“Đi thôi, khách khứa còn đang chờ chúng ta.” Ninh Quân Hạo vỗ vỗ bả vai cô, cũng không phát biểu gì về Kính Huyên hết, chỉ xoay người quay trở lại phòng khách.
Giờ phút này Hoa Ngữ Nông cảm thấy cực kỳ tủi thân, thế nhưng không tìm được chỗ khiếu nại, đành dẩu môi, vẻ mặt cần tìm bao trút giận đi theo sau lưng Ninh Quân Hạo.
***********
Quay về phòng khách, Hoa Ngữ Nông liền thấy cha mẹ mình đã tới, cùng với Hoa Thương Hải ngồi trên xe lăn được người ta đẩy tới. Cô vừa định đi đến chào hỏi thì bị Ninh Quân Hạo nắm lấy cổ tay, kéo ra chính giữa phòng.
Anh nhận lấy micro từ tay Lâm Tuấn Hiền, sau đó nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện lực chú ý của khách khứa đều đang tập trung về phía mình, anh hít một hơi sâu rồi nói: “Thật ra ngày hôm nay, bên cạnh việc cảm ơn mọi người đã đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi, còn có một tin tức quan trọng muốn tuyên bố với các vị.”
Nói đến đây, anh bỗng dừng lại, đưa mắt nhìn Hoa Ngữ Nông bên cạnh mình đang trao đổi ánh mắt cùng ba mẹ.
Hoa Ngữ Nông đương nhiên cũng nghe thấy lời anh nói, cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, trong lòng hết sức khẩn trương.
Cô đã mơ hồ đoán được tin tức quan trọng mà anh sắp nói là cái gì, nhưng vẫn không dám chắc chắn, ít nhất, cô cảm thấy chuyện này sẽ không thể tuyên bố dễ dàng được như vậy.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Ninh Quân Hạo đã hoàn toàn loại bỏ những nghi ngờ trong lòng cô.
“Tin rằng các vị đều biết người đang đứng bên cạnh tôi là ai, mấy ngày hôm nay trên các tạp chí lớn hầu như đều là hình cô ấy, nhất định các vị cũng rất tò mò muốn biết quan hệ của chúng tôi sẽ như thế nào. Trước hết tôi xin cảm ơn sự quan tâm của các vị, tiếp đó, chuyện mà tôi muốn tuyên bố chính là, tôi và Ngữ Nông đã quyết định phục hôn, bữa tiệc tối nay coi như là để chúc mừng, bởi vì chúng tôi không muốn làm chuyện này rùm beng, cho nên đến lúc ấy có lẽ sẽ không tổ chức tiệc nữa, mong rằng đêm nay mọi người đều vui vẻ, xin cảm ơn…”Anh vừa dứt lời, đám người phía dưới không hẹn mà gặp đều có vài phần bối rối.
Dường như mọi người không ai ngờ tới, Ninh Quân Hạo và Hoa Ngữ Nông lại quyết định phục hôn nhanh như vậy. Ít nhất, trong mắt bọn họ, chuyện phục hôn này đến quá nhanh, cũng giống như lúc trước họ ly hôn vậy, khiến người ta trở tay không kịp.
Có điều, chung quy cũng đều là người từng trải, hơn nữa phía trước đã có tin đồn rằng họ sẽ phục hôn, cho nên sau khi nỗi khiếp sợ trôi đi, mọi người lập tức nâng chén, rối rít tiến tới trước mặt hai nhân vật chính để chúc mừng…
Hoa Ngữ Nông và Ninh Quân Hạo tiếp chuyện một lúc, rồi sau đó lấy cớ đi nhà vệ sinh để chạy ra khỏi đám người, tìm được Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân đang đứng một góc trò chuyện cùng La Tố Dung, Hoa Hiển Đạt và Hoa Thương Hải.
Thật ra đối với những người nhà họ Hoa, vợ chồng Ninh Húc Đông vẫn luôn khách sáo, chuyện năm đó Hoa Ngữ Nông khăng khăng muốn ly hôn, quyết định đuổi cô ra khỏi nhà của Hoa Thương Hải khiến vợ chồng nhà họ cảm thấy hơi nghiêm khắc, vì vậy hai người đều tin tưởng, quyết định này của Hoa Ngữ Nông không hề liên quan gì đến Hoa thị, thậm chí, so với Ninh gia, Hoa thị càng không mong muốn sẽ nhìn thấy kết cục này. Cho nên tuy rằng Hoa Đình của họ xoá bỏ quan hệ hợp tác với Hoa thị, nhưng đối với người nhà họ Hoa, ngoại trừ Hoa Ngữ Nông, họ cũng không có quá nhiều oán niệm.
Bây giờ Hoa Ngữ Nông mang theo cháu trai của họ trở về, trong bụng còn đang có thêm một đứa cháu nữa, chuyện này đối với họ mà nói là việc tốt trời ban. Mặc dù vẫn còn tức tối với Hoa Ngữ Nông như trước, nhưng nếu như Ninh Quân Hạo đã tuyên bố sẽ phục hôn cùng cô rồi, thì vợ chồng Ninh Húc Đông tự nhiên cũng sẽ khách sáo hơn với nhà thông gia một chút. Phụ huynh hai nhà ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, không khí nhìn qua khá là hoà hợp.
“Ông nội, ba, mẹ, mọi người tới rồi…” Nhanh chóng đi đến trước mặt các trưởng bối, Hoa Ngữ Nông có phần kích động kêu lên. Cô thật không ngờ Hoa Thương Hải sẽ đến, việc này có phải chứng tỏ rằng ông đã muốn tha thứ cho cô rồi không?
“Vừa mới đến thôi…” La Tố Dung cũng xúc động nắm tay Hoa Ngữ Nông rồi nói: “Ngữ Nhi à, mẹ mừng cho con quá…”
“Mẹ, thật xin lỗi, mấy năm qua đã khiến cha mẹ và ông nội phải bận tâm rồi…” Hoa Ngữ Nông có chút áy náy cúi thấp đầu nói.
“Con biết là tốt rồi, sau này không cho phép thiếu hiểu biết rồi làm loạn như thế nữa, may là cha mẹ chồng con đều là người hiểu chuyện cho nên mới không tính toán, đồng ý cho con phục hôn cùng Quân Hạo. Giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hai đứa, con phải chịu khó làm một người vợ hiền đảm đang, đừng khiến Quân Hạo bẽ mặt nữa.” Hoa Hiển Đạt gặp được con gái, vốn rất vui vẻ nhưng cũng không tiện lộ ra quá rõ ràng, đành phải nghiêm mặt dạy dỗ.
Đã rất nhiều năm rồi Hoa Ngữ Nông không được nghe lời cha răn dạy nữa, giờ nghe thấy lời ông nói, cô bỗng cảm giác như mình đang quay trở về bảy năm trước đây, khi cô chuẩn bị lấy chồng, cha cũng đã từng dặn dò cô như thế, chẳng qua giờ đây vận đổi sao dời, nghe lại lần nữa chỉ còn cảm thấy chua xót tận đáy lòng.
Cô vươn tay xoa xoa cái mũi hơi chua xót của mình, gương mặt tươi tắn mỉm cười nói: “Con biết rồi, nhất định con sẽ ngoan ngoãn làm người vợ hiền, sẽ không thiếu hiểu biết giống như trước kia nữa.”
“Bởi vì chuyện của con mà ông nội tức đến phát bệnh, giờ thân thể vẫn chưa khoẻ lại, còn không mau đến giải thích với ông đi.” Hoa Hiển Đạt nghe thấy lời cam đoan của Hoa Ngữ Nông, biết lần này cô đã thật lòng, liền nhanh chóng tìm biện pháp cởi bỏ mâu thuẫn giữa hai ông cháu.
Hoa Ngữ Nông cũng không ngốc, biết nếu ngày hôm nay Hoa Thương Hải đã đến đây tức là trong lòng ông có một nửa đã tha thứ cho cô rồi, giờ Hoa Hiển Đạt lại nói thế, cô càng không thể bỏ qua cơ hội xin ông tha thứ. Cô lập tức ngồi xổm xuống trước xe lăn, nhìn sắc mặt không mấy biến đổi của Hoa Thương Hải nói: “Con xin lỗi ông nội, con đã để ông phải nhọc lòng, sau này con sẽ…không bao giờ làm chuyện điên rồ như vậy nữa, xin ông hãy tha lỗi cho con.”
Hoa Thương Hải nghe thấy lời giải thích của Hoa Ngữ Nông nhưng ông không lên tiếng, hiển nhiên bởi vì tính cách của ông không thể dễ dàng bị dụ dỗ bởi một lời nói được.
“Mẹ, mẹ cùng con lên lầu lấy người máy được không?” Đúng lúc Hoa Ngữ Nông đang định mở miệng xin Hoa Thương Hải tha thứ tiếp, thân hình bé nhỏ của Kính Huyên bỗng chui ra từ đám người, nhanh chóng chạy tới trước mặt Hoa Ngữ Nông, nắm lấy tay cô kéo đi.
“Đây là…Kính Huyên đúng không…” Hoa Hiển Đạt nhìn thấy Kính Huyên, hai mắt lập tức toả sáng, trước đây ông đã trông thấy dáng vẻ của cậu bé trên TV và báo chí rồi, bây giờ gặp được người thật, dáng vẻ bụ bẫm đáng yêu ấy thật khiến cho người ta yêu mến, không khỏi ngắm đến ngây người.
“Ông ơi, sao ông biết tên của cháu thế?” Kính Huyên nghe thấy người lạ trước mặt gọi tên mình, liền kinh ngạc nói.
“Kính Huyên, đây là ông ngoại…” Nói rồi, Hoa Ngữ Nông chỉ về phía La Tố Dung vì nhìn thấy cháu trai mà kích động đến rơi nước mắt: “Còn đây là bà ngoại…”
“Vậy ông cụ này là ai?” Kính Huyên hoàn toàn không bị ông bà ngoại hấp dẫn, lực chú ý của cậu nhóc đã đặt hết lên trên người ông cụ đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt phức tạp.
“Đây là cụ ông, chính là ông nội của mẹ…Ngoan, con mau gọi cụ đi…” Hoa Ngữ Nông xoa cái đầu nhỏ của Kính Huyên nói.
“Cháu chào ông bà, cháu chào cụ…” Kính Huyên lễ phép cúi đầu chào mọi người, sau đó lại nhìn Hoa Ngữ Nông nói: “Mẹ, mẹ lên lầu với con đi…”
“Hả…Nhưng mà, mẹ phải ở chỗ này chào hỏi khách khứa, hay là con gọi Abie lên lầu lấy đồ chơi với con đi.” Hoa Ngữ Nông có chút khó xử nói.
Nhìn thấy nét mặt Kính Huyên có chút mất hứng, Dương Thải Phân vẫn đang đứng một bên không mở miệng liền nói: “Cháu ngoan của bà, để bà nội đưa cháu lên lầu nhé.”
“Vâng!” Nghe vậy, Kính Huyên lập tức cười híp mắt chạy tới nắm tay Dương Thải Phân, hai người vừa chuẩn bị rời đi, bé bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hoa Thương Hải vẫn đang đứng nguyên một chỗ nói: “Cụ ơi, bên trong phòng cháu có rất nhiều socola ăn siêu ngon đấy, cụ ở chỗ này chờ, cháu lên lấy xuống cho cụ ăn nhé.”
Hoa Thương Hải không nghĩ tới cậu nhóc kia sẽ phá lệ quan tâm mình như vậy, vẻ mặt có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó liền lộ ra một nụ cười hiền lành đã lâu không thấy.
Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới Hoa Thương Hải sẽ bị thằng bé dụ dỗ, cô liền nhẹ nhõm thở phào, nhìn Hoa Thương Hải nói: “Ông nội, đây là lần đầu tiên Kính Huyên chịu chia socola của mình cho người khác đấy, lúc trước thằng bé chỉ biết doạ dẫm đòi người khác phải đưa socola ình thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, lần trước con nói chuyện điện thoại với thằng bé, nó còn đòi con một vạn thanh socola nữa…” La Tố Dung nghe vậy liền nhớ lại, rồi lập tức phụ hoạ theo.
“Cho nên mới nói, hiếu thuận không thể nhìn ở tuổi tác mà xác định được.” Hoa Thương Hải thản nhiên liếc mắt nhìn Hoa Ngữ Nông một cái, thâm ý nói.
Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông liền áy náy cúi thấp đầu, cô biết Hoa Thương Hải đang ám chỉ mình còn không hiếu thuận được bằng Kính Huyên.
“Được rồi, giờ mọi chuyện đã trở nên như vậy, cha mẹ chồng của chị cũng đồng ý cho chị quay lại, những chuyện trước kia đừng nên nhắc tới nữa, nhất định sau này phải cẩn thận làm người, đừng để gia đình nhà chồng với nhà mẹ đẻ bị mất mặt.” Hoa Thương Hải thấy Hoa Ngữ Nông đã thật sự nhận thấy lỗi lầm của mình, cũng có lòng hối cải, liền cất tiếng.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy ba từ “nhà mẹ đẻ”, hai mắt liền toả sáng, cô biết, điều này đồng nghĩa với việc Hoa Thương Hải đã đồng ý thừa nhận cô là con cháu nhà họ Hoa rồi.
La Tố Dung và Hoa Hiển Đạt thấy khúc mắc giữa hai ông cháu cuối cùng cũng hoá giải, nét mặt liền tươi sáng hơn hẳn.
Lúc này, có không ít người tiến lại gần trò chuyện cùng bọn họ, người một nhà lập tức nhanh chóng thu hồi niềm vui được đoàn tụ, cùng nâng cốc chúc mừng với tân khách.
Chỉ có điều, Hoa Ngữ Nông không hề phát hiện ra, giây phút khi cô đang sum họp cùng người một nhà, một ánh mắt ác độc đang chăm chú dõi theo bóng dáng mình.
Bữa tiệc sinh nhật khiến cho nhà họ Ninh vốn yên tĩnh bấy lâu trở nên náo nhiệt vô cùng, cũng hoá giải ân oán bảy năm giữa nhà họ Ninh và Hoa thị, còn để Hoa Ngữ Nông nhận được sự chúc phúc của người thân, không thể không nói, bữa tiệc này, đối với nhà họ Hoa hay nhà họ Ninh đều có ý nghĩa vô cùng lớn.
Bữa tiệc kết thúc, hai ông cháu Kính Huyên và Hoa Thương Hải đã quấn quít không rời, nói chuyện liên miên, điều khiến ọi người kinh ngạc nhất là, trước giờ Hoa Thương Hải đối nhân xử thế luôn luôn nghiêm khắc, thế nhưng lại không hề phản cảm với mấy câu chuyện mời chị gái xinh đẹp đi ăn cơm hay xin số làm quen của Kính Huyên, còn cực kỳ khoa trương khen thằng bé đáng yêu nữa, làm cho vợ chồng Hoa Hiển Đạt và Hoa Ngữ Nông hết sức kinh ngạc.
Cuối cùng, bởi vì thấy hai ông cháu kia quấn quít khó lòng tách biệt, Ninh Quân Hạo liền khéo hiểu lòng người, để Kính Huyên theo Hoa Thương Hải về nhà họ Hoa ở mấy ngày, hành động lần này của anh rất hợp với ý của Hoa Ngữ Nông, khiến cô vô cùng cảm động.
Sau khi khách khứa lục đục rời đi, nhà họ Ninh dần khôi phục sự yên bình vốn có. Vợ chồng Ninh Húc Đông mệt mỏi đã lâu liền trở về phòng nghỉ. Hoa Ngữ Nông thấy bà Trương đang dặn dò nhóm người làm thu dọn tàn cuộc, cũng định lên lầu quay về phòng khách của mình.
Nhưng cô vừa mới đi đến chân cầu thang, phía sau đã truyền đến tiếng nói của Ninh Quân Hạo.
“Nếu để cho người khác biết em ở trong phòng khách của cái nhà này, em thấy chuyện phục hôn tôi vừa tuyên bố tối nay còn có ý nghĩa sao?” Anh dùng ánh mắt lười biếng nhìn cô chăm chú, giọng điệu vô cùng tuỳ tiện.
“Chuyện này…” Hoa Ngữ Nông cố gắng hiểu ý anh, nhưng lại sợ mình sẽ nghĩ nhầm nên có chút khó hiểu nhìn Ninh Quân Hạo.
“Hy vọng bảy năm nay em không tạo ình thói quen mộng du hoặc là nghiến răng khi đang ngủ, nếu không tôi sẽ trực tiếp ném em xuống giường.” Nói rồi, Ninh Quân Hạo không hề nhìn cô, bước thẳng qua người Hoa Ngữ Nông đi lên tầng.
Giờ Hoa Ngữ Nông đã hiểu rõ ý anh, thì ra cô không nhìn nhầm, anh thật sự muốn cô quay về phòng ngủ ban đầu của hai người, cũng chính là phòng ngủ của anh hiện tại.
Mọi thứ, đều đã trở lại như ngày xưa rồi sao?
Trong đầu Hoa Ngữ Nông thoáng chốc bỗng sinh ra ảo giác.
“Chẳng lẽ em còn đứng đó đợi tôi ôm về phòng nữa sao?” Ninh Quân Hạo bước được vài bậc, phát hiện người phụ nữ phía sau vẫn còn đang ngẩn người, không biết trong đầu còn đang nghĩ gì nữa, liền không kiên nhẫn nhắc nhở cô vài câu.
“A…Em đến đây…” Hoa Ngữ Nông lập tức phục hồi tinh thần lại, đi theo phía sau anh, bước lên lầu.
**************
Lại bước vào căn phòng này, tâm trạng của Hoa Ngữ Nông ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
Đứng phía sau cánh cửa, cô có phần lúng túng.
Ninh Quân Hạo cởi quần áo của mình, xoay người đi đến phòng tắm, không để ý đến Hoa Ngữ Nông đang đứng một bên.
Hoa Ngữ Nông sững sờ mất một lúc mới nhớ ra phải tháo trang sức rồi tắm rửa, vì vậy cô liền đi tới trước bàn trang điểm, bắt đầu cẩn thận tháo bỏ những món đồ cũng không quá nặng trên người mình.
Đến khi Ninh Quân Hạo bước ra khỏi phòng tắm, cô đã tháo đồ trang sức xong, cầm lấy quần áo ngủ đi vào.
Từ lúc tiến vào nhà tắm, ngoại trừ tiếng nước chảy thì Ninh Quân Hạo không hề phát ra tiếng động nào, hình như anh cũng không có ý định phát ra tiếng. Hoa Ngữ Nông vào phòng tắm rửa, anh liền ngồi ở đầu giường, tiện tay cầm một quyển sách gần đó để đọc. Trên thực tế, đã rất lâu rồi anh không ở chỗ này, cho nên quyển sách đó anh cũng đã đọc từ rất lâu trước kia, lâu đến mức anh đã không còn nhớ được.
Đây vốn là một quyển sách anh dùng để giết thời gian mỗi khi mất ngủ, có điều lúc này, nghe thấy tiếng nước chảy vang lên từ nhà tắm, anh bỗng thấy tâm trạng mình thấp thỏm không yên, ngay cả đọc sách cũng không tập trung được.
Hoa Ngữ Nông tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi đến chỗ Ninh Quân Hạo, anh vẫn duy trì nguyên tư thế cầm sách như ban nãy, nhưng cô không hề nhận ra nét biến hoá trên gương mặt anh, chỉ do dự một lúc rồi cố lấy dũng khí leo lên giường, vén chăn, thật cẩn thận nằm xuống.
Hai người cùng đắp chung một tấm chăn, thế mà khoảng cách lại xa xôi đến vậy, gần như không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của người nằm bên cạnh.
Hoa Ngữ Nông không dám đến gần anh, cô không muốn chọc tức con sư tử lúc nào cũng có thể nổi điên này. Đứng trước mặt anh, cô thường không tự chủ được sinh ra lòng áy náy, không ngừng tự nói với bản thân, năm đó cô rời đi hoàn toàn là vì anh hết…
Sau khi Hoa Ngữ Nông nằm xuống, Ninh Quân Hạo càng không có tâm trạng mà đọc sách, anh giở lung tung vài trang rồi tiện tay đặt nó lên đầu giường, vén chăn lên trùm đầu muốn ngủ.
Còn Hoa Ngữ Nông lúc này lại không hề có cảm giác buồn ngủ, cô thấy bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, do dự một lúc mới tìm được lời cần nói.
“Hôm nay…Cám ơn anh…” Tiếng của cô không lớn, nhưng ở trong không gian chỉ có hai người này lại đặc biệt rõ ràng.
“Cám ơn vì cái gì?” Ninh Quân Hạo chui đầu ra khỏi chăn, không cho là đúng hỏi.
“Cám ơn anh cuối cùng cũng quyết định phục hôn với em, cám ơn anh đã đưa bả vai đến cho em dựa vào, còn cám ơn anh đã đồng ý để Kính Huyên đi cùng ông nội…” Đó là những lời nói thật lòng của Hoa Ngữ Nông, ít nhất trong suy nghĩ của cô, nếu không phải Ninh Quân Hạo đồng ý làm mọi việc, những điều này sẽ không có khả năng xảy ra được.
“Chỉ có vậy thôi?” Hiển nhiên Ninh Quân Hạo không hề để mấy chuyện này trong lòng, hoặc nói đúng hơn là anh không hy vọng cô sẽ cảm ơn mình vì những chuyện như vậy.
“Còn có…” Hoa Ngữ Nông do dự một chút, cuối cùng cũng nói: “Cám ơn anh đã để em quay trở lại căn phòng này…”
“Đây không phải là kết quả mà em mong muốn hay sao? Em tìm cách ở lại bên cạnh tôi vì con, sao tôi có thể phụ tấm lòng của em được chứ? Em nói xem, như vậy có đúng không?” Khi nói những lời này, giọng điệu của anh đầy châm chọc, trên mặt lộ ra nét cười lạnh lùng.
Lời anh nói khiến Hoa Ngữ Nông ngẩn ngơ, một lúc lâu sau cũng không thể nói ra câu nào phản bác lại, bởi vì quả thật anh không hề nói sai, mục đích khiến cô trở về thật sự là do con. Thế nhưng, chỉ do con thôi sao? Bỗng nhiên, cô có chút mơ hồ, phải chăng, thật ra từ sâu trong nội tâm cô vẫn luôn yêu anh, vẫn luôn muốn cùng anh chung sống?
Vẻ im lặng của Hoa Ngữ Nông trong mắt Ninh Quân Hạo chính là sự cam chịu, đây tuyệt đối không phải là đáp án mà anh muốn biết, cho nên, anh vô cùng tức giận.
“Nếu em muốn phục hôn với tôi vì con, vậy thì hãy thực hiện tốt nghĩa vụ làm vợ của mình đi.” Anh hừ lạnh một tiếng, xoay người đặt cô dưới thân.
Hoa Ngữ Nông cứng người vì lời nói và hành động của anh, cô có thể nghe ra sự bực bội trong lời anh nói, nhưng khi cảm nhận được sức nặng trên cơ thể và hơi ấm từ người anh, cô lại không tự chủ được vươn tay vòng ra sau, đặt lên tấm lưng dày rộng của anh.
Ninh Quân Hạo vốn tưởng rằng cô sẽ giãy dụa đẩy mình ra, thậm chí dưới đáy lòng anh còn thầm tự nhủ, cô càng kháng cự, anh càng không muốn buông tha cô dễ dàng.
Thế nhưng, khi cô dịu dàng đặt tay ra sau lưng ôm lấy anh, lửa giận ngùn ngụt trong lòng Ninh Quân Hạo biến mất không còn tàn tích trong chốc lát, thay vào đó là vô số nghi ngờ thoáng hiện lên nơi đáy mắt, lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
“Tuy rằng bây giờ em không có cách thực hiện nghĩa vụ làm vợ, nhưng chỉ cần anh đồng ý, sau này em sẽ cố gắng làm mọi việc thật tốt…” Cô dùng giọng nói thật nhỏ ghé vào lỗ tai anh thì thầm.
“Xem ra bảy năm này em học cách ‘nhẫn nhịn’ không tồi, vậy thì hãy sắm vai Ninh phu nhân cho thật tốt đi đã…” Nói rồi, Ninh Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, trở mình rời khỏi người cô, nằm lại vị trí cũ.
Hoa Ngữ Nông thấy vậy cũng biết quan hệ giữa hai người không có khả năng dịu đi nhanh chóng, cho nên yên tĩnh nằm yên, không hề phát ra tiếng động.
Ninh Quân Hạo lăn qua lăn lại trên giường một lúc rồi bước xuống thay đồ, không hề quay đầu, cứ thế đi về phía cửa.
Hoa Ngữ Nông nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cô biết, anh không có ý định sẽ qua đêm ở nhà, xem ra tình huống như vậy, sau này sẽ xảy ra thường xuyên hơn nữa…
**********
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc rời giường, quả nhiên cô không hề nhìn thấy bóng dáng Ninh Quân Hạo trong cái căn nhà này.
Đi đến phòng ăn dưới lầu, Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân cũng đã rời giường, đang ngồi trước bàn ăn điểm tâm. Bà Trương thì đứng một bên hầu hạ bọn họ.
Ngồi xuống bàn ăn, Hoa Ngữ Nông khéo léo chào hỏi hai người, sau đó cũng bắt đầu dùng bữa sáng.
Ăn được một nửa, cô bỗng nhiên giống như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía bà Trương đang đứng một bên hỏi: “Bác Trương, bác đã làm ở nhà họ Ninh bao lâu rồi?”
Bà Trương không nghĩ tới Hoa Ngữ Nông sẽ bất ngờ bắt chuyện với mình, bà ta hơi im lặng một lúc rồi trả lời nhanh chóng: “Đã sắp ba mươi năm.”
Hoa Ngữ Nông ‘à’ một tiếng, không hỏi nữa mà cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Dương Thải Phân đang ngồi trên bàn hiếu kỳ không biết vì sao Hoa Ngữ Nông lại hỏi vậy, bà thuận miệng nói: “Sao chị lại đột nhiên quan tâm đến bà Trương vậy?”
“A, không có gì, con chỉ cảm thấy trong nhà có người quản gia tận tâm tận lực như bác Trương xử lí mọi việc, rất là yên tâm thôi.” Hoa Ngữ Nông mỉm cười, nói.
Lời này khiến cho Dương Thải Phân cảm thấy không sai, bà cũng gật đầu, quay người nhìn thoáng qua bà Trương đang đứng bên cạnh nói: “Đúng rồi, A Vân đã vào nhà họ Ninh ba mươi năm, quả thật đã giúp chúng ta không ít việc, cho nên chúng ta cũng không coi bà ấy là người ngoài, ai ở trong nhà cũng đều tôn trọng bà ấy hết.”
“Con chưa từng nghe thấy bác Trương nhắc đến chuyện nhà mình, không biết chồng của bác làm việc ở đâu đây?” Đề tài của Hoa Ngữ Nông lại chuyển, bắt đầu quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của bà Trương.
“Hả…Chuyện này…” Bà Trương không ngờ Hoa Ngữ Nông sẽ đột ngột ‘quan tâm’ đến mình như vậy, trong chốc lát bị hỏi không biết nên trả lời thế nào.
Dương Thải Phân nghe thấy lời Hoa Ngữ Nông, lại nhìn bà Trương có vẻ không muốn đáp lại, nên mới trả lời thay: “Bà Trương đã ly hôn từ hai mươi sáu năm trước, từ đó về sau đều một mực làm việc cho nhà họ Ninh, mấy năm qua cũng không hề tái hôn.”
“Thì ra là vậy…” Hoa Ngữ Nông nghe thế liền gật gật đầu, như đang có điều gì đó suy nghĩ, lại bồi tiếp thêm một câu: “Thì ra bác có con rồi sao? Nếu có con, chắc cũng sẽ tầm tuổi cháu và Quân Hạo nhỉ…”
Một câu của Hoa Ngữ Nông đâm trúng tim đen của bà Trương, chỉ thấy sắc mặt bà lập tức trở nên khó coi hẳn.
Lời Hoa Ngữ Nông nói đã nhắc nhở Dương Thải Phân, bà lập tức nhìn về phía bà Trương nói: “Đúng vậy, A Vân, năm đó tôi nhớ chị có bảo với tôi là mình có một đứa con với chồng mà! Là con trai hay con gái vậy? Cũng tại tôi quên mất, mấy năm qua chưa từng nghĩ tới việc quan tâm chuyện này…”
“Cám ơn phu nhân quan tâm, đúng là tôi đã có con, là một đứa bé gái, nhưng đã rất lâu rồi không liên lạc được, tôi nghĩ có lẽ con bé cũng không hy vọng có một bà mẹ vô trách nhiệm như tôi đâu…” Nói đến đây, nét mặt bà Trương bỗng trở nên chua xót.
Tuy rằng tối qua, trong lúc vô tình Hoa Ngữ Nông nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa bà Trương với Trần Nhược Hồng, biết tình cảm của hai người cũng không tốt lắm, nhưng thấy dáng vẻ mở mắt nói dối của bà ta, hơn nữa không ít lần hai mẹ con này bắt tay nhau làm bao việc độc ác với mình, cô liền không khỏi cất tiếng cười lạnh nói: “Người ta thường bảo con gái là cái áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, cháu nghĩ chỉ cần bác nguyện ý đi tìm, con gái bác nhất định sẽ rất vui mừng đấy.”
“Nếu thật như thế thì tốt quá…” Bà Trương cô đơn nói.
Lúc này, Ninh Húc Đông đã dùng xong bữa sáng, đang ngồi bên cạnh bàn lật báo xem, cuối cùng ông cũng bị đề tài này hấp dẫn, buông tờ báo trong tay, đưa mắt nhìn về phía bà Trương nói: “Nếu đã nhiều năm rồi không liên lạc, không bằng để chúng tôi giúp bà tìm con gái đi, tình mẫu tử sao có thể ngăn cách được.”
Hoa Ngữ Nông đã sớm muốn nói những lời này, bây giờ Ninh Húc Đông lại nhắc tới, cô liền lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, bác Trương, để chúng cháu giúp bác tìm con gái trở về, cũng coi như báo đáp công lao bác vì nhà họ Ninh làm việc bao năm như vậy. Con gái của bác tên là gì? Chắc cô ấy đang ở cùng cha mình đúng không? Tên của ông ấy là gì thế?”
“Không… Không cần đâu…” Nghe vậy, bà Trương liền kinh hãi xua tay liên tục.
“Sao vậy? Chẳng lẽ bác không muốn gặp lại con gái mình? Không biết chừng cô ấy cũng rất muốn được nhìn thấy mẹ ruột của mình đấy?” Hoa Ngữ Nông nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của bà Trương, cố ý tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
“Tôi…Chuyện này…tôi…không vội…tôi…tôi sẽ nhờ người đi hỏi thăm, tôi hy vọng mình có thể tự tay làm việc này…” Bà Trương ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng nói.
Đối với kết quả này, Hoa Ngữ Nông cũng không ngoài ý muốn, cô không định bức bách bà ta quá gấp gáp làm gì, vì vậy liền tiếp tục chăm chú dùng cơm của mình, không nói chuyện thêm nữa.
Sau khi ăn xong, cô đi dạo tản bộ trong hoa viên cho tiêu cơm, rồi đi tắm nắng, lại thấy vợ chồng Ninh Húc Đông ăn mặc chỉnh tề bước tới, hình như đang muốn đi ra ngoài.
“Bố, mẹ, hai người muốn đi đâu vậy?” Bước đến trước mặt họ, cô nhìn vào chiếc xe đang đỗ lại, hỏi.
“Đi câu cá cùng mấy người bạn cũ thôi, không cần chờ chúng ta về ăn cơm trưa đâu.” Ninh Húc Đông nói xong liền cùng Dương Thải Phân đi về phía cửa.
Hoa Ngữ Nông nhìn theo bóng lưng của họ, chỉ nói một câu chúc hai người đi vui vẻ.
Tiếp đó, cô đang định xoay người trở về phòng thì nhìn thấy bà Trương đang cầm điện thoại đứng trong phòng khách, vẻ mặt rất khẩn trương.
Cô bước nhanh vào trong phòng, vẻ mặt nửa cười nửa không nhìn bà ta nói: “Bà Trương, bà đang định gọi điện cho ai vậy?”
“Ối…Cô chủ, tôi…tôi vừa mới có một cuộc điện thoại thôi…” Bà Trương bị tiếng nói bất ngờ của Hoa Ngữ Nông làm cho giật mình, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục sự tự nhiên, đáp lại.
Hoa Ngữ Nông gật đầu, mỉm cười với bà ta, sau đó nhấc chân đi lên lầu, chuẩn bị trở về phòng.
Thế nhưng, cô vừa mới đi vài bước đã nghe thấy bà Trương đứng sau lưng mình nói: “Cô chủ, cái đó…Ông chủ và bà chủ trưa nay không ăn cơm nhà, cô có muốn đến công ty tìm cậu chủ dùng bữa không?”
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, cảm thấy trong lòng trầm xuống, hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bà ta, cô liền hơi nhíu mày, quay đầu đáp lại: “Sao? Bởi vì chỉ có mình tôi ở nhà nên lười chuẩn bị hả?”
“Cô chủ…Tôi không có ý đó…” Bà Trương không ngờ Hoa Ngữ Nông trước giờ luôn dịu dàng lại có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy, vội vàng lên tiếng giải thích.
“Hôm nay tôi không muốn ra khỏi nhà, chỗ nào cũng không muốn tới, chuẩn bị cơm trưa xong thì kêu người lên lầu gọi tôi.” Nói rồi, Hoa Ngữ Nông liền để lại cho bà Trương một bóng lưng hoàn mỹ, bước lên lầu.
Hoa Ngữ Nông đương nhiên không quên nội dung buổi trò chuyện giữa hai người mà mình vô tình nghe lén được trong hoa viên tối qua, Trần Nhược Hồng rõ ràng đã tỏ vẻ hôm nay nhất định phải bắt bà Trương nghĩ cách dụ cô ra khỏi nhà, có lẽ, cô ta muốn dùng cách thức cũ để đối phó với cô trên đường.
Có điều, cô bây giờ đã không phải là Hoa Ngữ Nông ngây thơ khờ dại của bảy năm trước nữa rồi.
Trở lại phòng, cô đi đến ghế salon trước cánh cửa sổ sát đất, vùi người vào trong thật thoải mái xong liền cầm điện thoại lên gọi cho Kính Huyên, hỏi chuyện ở nhà bà ngoại của thằng bé.
Kính Huyên nhận điện thoại, giọng nói cực kỳ phấn khởi.
“Mẹ, con muốn ở nhà bà ngoại thật lâu cơ, mẹ đồng ý với con đi…”
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, sau gáy liên tục đổ mồ hôi, thằng bé này cũng dễ dàng có mới nới cũ quá thôi. Cô cố ý làm bộ hơi khó khăn nói: “Nhưng mà, nếu vậy thì ông bà nội, còn có ba mẹ nữa, sẽ rất nhớ con, làm sao bây giờ?”
“Vậy mọi người cùng đến nhà bà ngoại ở đi, chỗ của cụ có nhiều socola lắm lắm ấy, còn cực kỳ ngon nữa…Cụ bảo sẽ xây cho con một công viên trò chơi ở trong vườn hoa, mẹ, mẹ đến đây chơi đi…” Kính Huyên không hề nao núng nói.
“Thôi, con nhớ chăm sóc cụ cho tốt, để cụ vui vẻ, còn phải nghe lời bà ngoại nữa, không được nổi cáu, biết không?” Hoa Ngữ Nông biết Hoa Thương Hải rất thích Kính Huyên, nhưng lại không ngờ ông thích đến mức đồng ý xây cả công viên trò chơi trong nhà nữa, trong lòng cô bỗng thấy rất cảm động.
“Con biết rồi, mẹ, con cúp điện thoại trước đây, bà ngoại đang làm bánh cookie cho con và ông ngoại đấy.” Nói rồi, Kính Huyên không đợi Hoa Ngữ Nông nói chào tạm biệt đã đặt điện thoại xuống.
Nghe thấy tiếng ‘tút tút’ truyền tới từ đầu kia điện thoại, cô bỗng thấy rất buồn cười.
Ngồi trên ghế salon một lúc, cô cảm thấy có phần mệt mỏi, liền ngủ thật say.
Trong giấc ngủ, cô có một giấc mơ rất đáng sợ, cô mơ thấy mình bị lạc trong rừng rậm, sau đó không cẩn thận trúng phải bẫy của thợ săn, bên trong bẫy toàn là rắn, cảm giác lạnh lẽo như băng bao phủ toàn thân khiến cô sợ tới mức hét thất thanh chói tai, cuối cùng bừng tỉnh.
Cô vừa mở mắt liền thấy trước mặt mình có một gương mặt phóng to, mà chủ nhân của nó không phải ai khác, chính là bà Trương.
Bị bà Trương doạ sợ, cô lập tức hỏi: “Bà ở đây làm gì?”
Bà Trương thấy Hoa Ngữ Nông đã tỉnh liền lui người, đứng trước mặt cô, cúi đầu nói: “Cô chủ, đây là thuốc dưỡng thai mà bà chủ dặn bác sĩ kê đơn cho cô, tôi đã sắc cẩn thận rồi, cô mau uống nhân lúc còn nóng đi.”
“Thuốc dưỡng thai?” Hoa Ngữ Nông nhìn theo hướng bà ta chỉ, quả nhiên thấy trên bàn đặt một chén thuốc Đông y đen tuyền.
“Đúng vậy, bởi vì lúc trước bác sĩ nghe nói về tình trạng thân thể cô nên đã kê cho cô một đơn thuốc dưỡng thai có dược tính ôn hoà, cô hãy dùng lúc còn nóng.” Nói rồi, bà Trương bưng bát thuốc đến trước mặt Hoa Ngữ Nông.
Có điều, đối với những món đồ mà bà Trương đưa tới, nhất là thuốc, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua được.
Sau khi ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng đậm, cô lập tức nhíu mày, làm bộ như muốn nôn, chạy vội vào nhà vệ sinh.
Bà Trương nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt trở nên đờ đẫn.
Nôn khan một lúc trong nhà vệ sinh xong, Hoa Ngữ Nông mới đi ra ngoài, cũng không tới gần bà Trương nữa, chỉ bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Tôi không ngửi được vị thuốc Đông y kia, bà mau mang đi đi, tôi không uống đâu…”
“Nhưng…Đây là bà chủ dặn dò…” Bà Trương hình như đang định dùng Dương Thải Phân đến doạ cô giống như lúc ban đầu cô mới bước vào nhà họ Ninh vậy.
“Mẹ muốn tôi uống thuốc cũng là vì đứa trẻ trong bụng tôi thôi, giờ tôi cứ ngửi thấy mùi thuốc này liền buồn nôn, ngược lại còn tổn hại thân thể, ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống, tôi nghĩ nếu mình không uống nó thì bà ấy cũng không trách cứ đâu.” Hoa Ngữ Nông kiên quyết cự tuyệt, cô đã hạ quyết tâm sẽ không uống thuốc rồi.
Nghe vậy, bà Trương liền dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, giống như đang nhìn thấy một người lạ mặt vậy.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Hoa Ngữ Nông bị ánh mắt chăm chú của bà Trương làm cho sợ hãi, không khỏi ngẩng đầu, dùng ánh mắt cao ngạo liếc nhìn bà ta nói.
“Không… Không có việc gì , nếu cô không uống thuốc thì mời cô xuống dùng cơm, cơm đã sắp chuẩn bị xong rồi.” Nói đến đây, bà Trương cúi người ý bảo Hoa Ngữ Nông đi xuống cùng mình.
Hoa Ngữ Nông thấy bà ta không tiếp tục ép mình uống thuốc dưỡng thai, vì vậy cũng thả lỏng đề phòng, gật đầu nói với bà ta: “Đi thôi.”
Bà Trương lập tức tránh ra, mời cô đi trước.
Ra khỏi phòng, đi đến chỗ cầu thang, chuẩn bị xuống lầu, bà Trương vẫn bước theo sau lưng cô, yên lặng thong thả.
Mới bước được hai bậc, đang chuẩn bị tiếp tục đi xuống, Hoa Ngữ Nông đột nhiên cảm thấy dưới chân dẫm phải cái gì đó nhiều dầu, trượt mạnh một cái, cả người cô mất thăng bằng lăn xuống cầu thang.
Cô kêu một tiếng ‘a’, khiến những người làm đang bận rộn trong phòng khách đều bị kinh động.
Bà Trương đứng sau lưng cô thấy thế vội vàng chạy nhanh xuống, đi đến bên người cô, vẻ mặt kích động, ngồi xổm xuống trước mặt nhìn cô hỏi: “Cô chủ, cô thấy thế nào rồi?”
Nói xong, bà ta lập tức nói với mấy người làm đang đứng trợn tròn mắt bên cạnh: “Còn không mau dặn tài xế chuẩn bị xe đưa cô chủ tới bệnh viện?”
Hoa Ngữ Nông bị ngã không nhẹ, sau vài giây mất đi ý thức ngắn ngủi, cô nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, một tay ôm lấy bụng, tay kia cầm tay bà Trương, toát mồ hôi lạnh nói: “Gọi điện thoại…Kêu xe cứu thương…Tôi…Tôi không đi xe trong nhà…”
“Nhưng mà…Cô chủ…Chuyện này…Chúng ta tự lái xe đi sẽ nhanh hơn đấy…” Bà Trương nghe thấy lời Hoa Ngữ Nông nói, nét mặt hơi biến đổi, nhưng rất nhanh sau đó liền tỏ vẻ lo lắng khuyên can.
Người làm đứng bên đều cảm thấy hai người có chút kỳ lạ, không biết nên nghe ai.
“Bà Trương, bà xem…rốt cuộc chúng ta nên làm gì bây giờ?” Người làm khó xử nói.
“Nhanh đi bảo tài xế chuẩn bị xe.” Bà Trương lớn tiếng quát người hầu, không để cô ta có nửa điểm chần chừ nữa.
Hoa Ngữ Nông lại giãy dụa, dùng sức muốn ngồi dậy, bởi vì đau đớn, mồ hôi trên mặt cô càng chảy nhiều hơn. Nhưng mà cô cũng cảm giác được, đau đớn này truyền tới từ mắt cá chân bị lệch và phần xương bị va chạm trong lúc lăn xuống của mình, còn bụng thì có vẻ không có vấn đề gì lớn.
Chỉ cần bảo vệ được bụng là tốt rồi, cô thoáng an lòng, nói với người làm kia: “Gọi điện thoại cho Quân Hạo, sau đó kêu xe cứu thương”
“Chuyện đó…” Người làm thật không ngờ trong tình huống mấu chốt này, cô chủ và quản gia lại xảy ra xung đột, trong chốc lát khiến cô không biết mình nên nghe ai.
Hoa Ngữ Nông hiểu được sự bối rối của cô ấy, vì vậy ngẩng đầu, dùng ánh mắt hết sức uy nghiêm nhìn vào cô ta, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ cô đã quên ai mới là chủ nhân của cái nhà này sao?”
Người làm kia nghe vậy, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, không nói hai lời lập tức chạy đi kêu xe cứu thương, sau đó bấm điện thoại gọi cho Ninh Quân Hạo, báo với hắn chuyện Hoa Ngữ Nông bị ngã cầu thang ở nhà.
Ninh Quân Hạo vừa làm xong việc, vốn chuẩn bị đi ra ngoài dùng cơm, nhưng vừa nghe thấy Hoa Ngữ Nông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nét mặt anh lập tức tối sầm lại, lập tức lên xe phóng trở về nhà.
Trong thời gian chờ xe cứu thương đến, bà Trương muốn bảo nhóm người làm đỡ Hoa Ngữ Nông ngồi lên ghế salon, bà ta thấy như vậy có lẽ cô sẽ thoải mái hơn một chút.
Tuy nhiên đề nghị này lại bị Hoa Ngữ Nông từ chối, cô nằm trên mặt đất, không nhúc nhích nói : “Đừng chạm vào tôi.” Nói rồi, cô cố nén đau đớn nhìn về phía người làm vừa nhận lệnh đi gọi điện, dặn dò: “Cô đi qua nhìn xem chỗ bậc thang tôi vừa ngã rốt cuộc có vật gì.”
Người giúp việc kia nghe vậy, lập tức chạy tới nhìn thử, sau đó kỳ quặc hô lên một tiếng ‘a’, quay đầu nói với Hoa Ngữ Nông: “Sáng nay rõ ràng tôi đã cẩn thận lau cầu thang sạch bóng rồi mà, sao trên đó lại có một vết dầu chứ?”
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía bà Trương đang đứng một bên, lại phát hiện sắc mặt bà ta lúc này cực kỳ khó coi, đầu cũng dần cúi xuống.
Là bà ta? Là bà ta làm sao?
Hoa Ngữ Nông không khỏi rùng mình, có nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ đến, chỉ vì muốn kéo cô ra khỏi nhà, bà ta không tiếc dùng đến cách thức ác độc như vậy.
Phải biết rằng, trong bụng của cô không chỉ là một sinh mệnh thôi, đứa bé này mang theo hy vọng của cả nhà họ Ninh, bà Trương làm việc cho cái nhà này đã ba mươi năm rồi, sao có thể máu lạnh và ngoan độc như thế? Sao bà ta có thể hạ quyết tâm làm ra cái việc này?
“Cô chủ, có cần nói chuyện này cho ông chủ và bà chủ không ạ?” Người giúp việc đi từ trên cầu thang xuống, nhỏ giọng hỏi Hoa Ngữ Nông.
Cô gái vừa dứt lời đã bị bà Trương hung hãn trừng mắt, tức giận nói: “Cô là ai? Khoa tay múa chân ở chỗ này làm cái gì?”
Người giúp việc kia bị bà Trương quát tháo, lập tức cúi gục đầu, không dám lên tiếng nữa.
Hoa Ngữ Nông muốn lên tiếng giúp đỡ cô gái ấy nhưng không còn dư thừa sức lực, đành phải nhỏ giọng nói: “Trước hết chưa cần báo cho cha mẹ, để họ đỡ phải lo lắng…”
Không bao lâu sau, từ cửa lớn truyền tới tiếng xe phanh lại gấp gáp, mọi người tưởng rằng xe cứu thương đã đến, thế nhưng bóng người đi tới lại là Ninh Quân Hạo.
Khi anh nhìn thấy Hoa Ngữ Nông đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích thì lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm tay cô hỏi: “Làm sao lại thành thế này? Có sao không?”
“Không sao…Vẫn tốt…” Tiếng của Hoa Ngữ Nông càng ngày càng nhỏ, mồ hôi trên trán cũng càng rơi nhiều hơn, sống lưng và mắt cá chân đều vô cùng đau đớn.
Ninh Quân Hạo đang muốn nổi bão, chất vấn nhóm người làm sao xe cứu thương còn chưa tới thì từ cửa truyền tới những tiếng còi inh ỏi, nhân viên y tá bước xuống từ xe cứu thương, nâng cáng tiến vào phòng khách.
Bác sĩ trên xe kiểm tra vết thương của Hoa Ngữ Nông xong liền dặn dò nhân viên chăm sóc đưa cô lên cáng rồi mang tới xe cứu thương.
Ninh Quân Hạo cũng đi lên xe theo, sắc mặt anh từ đầu đến cuối đều vô cùng căng thẳng, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Hoa Ngữ Nông trắng bệch, không biết vì sao, anh cảm thấy trong lòng rất hoảng hốt, buồn bực.
Bác sĩ trên xe cứu thương giúp Hoa Ngữ Nông làm vài động tác sơ cứu đơn giản, khiến cô cảm thấy đau đớn trên thân thể giảm bớt đi không ít, sau đó mới mở miệng hỏi ông: “Bác sĩ, đứa bé trong bụng tôi không sao chứ?”
Bác sĩ lắc đầu nói: “Tạm thời không có dấu hiệu đổ máu, chắc là vấn đề không lớn, nhưng mà tình huống cụ thể thì phải đến bệnh viện để kiểm tra mới biết được.”
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, trong lòng thoáng yên tâm, đưa mắt nhìn sang Ninh Quân Hạo mới phát hiện cặp mày vốn nhíu chặt của anh cũng dần buông lỏng…
Chờ Hoa Ngữ Nông được đưa đến bệnh viện, làm một loạt kiểm tra, xác nhận thai nhi không có việc gì xong, trái tim treo lơ lửng của Ninh Quân Hạo mới hoàn toàn chạm đất được.
Đứng ở cửa phòng bệnh, anh nhìn Hoa Ngữ Nông đã sớm mỏi mệt nằm ngủ trên giường, trong lòng cũng dần an tĩnh lại.
Lúc đầu khi nhận được điện thoại nói cô bị ngã cầu thang, anh thật sự khẩn trương vô cùng, thậm chí còn hối hận vì mình không ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút. Khoảnh khắc này anh mới phát hiện, thì ra mặc dù trong lòng mình không ngừng tự nhủ cô chỉ là công cụ sinh con, nhưng đến khi cô thật sự xảy ra chuyện, bản thân lại lo lắng đến nhường này.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, anh lạnh lùng ra khỏi bệnh viện, đi về nhà.
Bước vào cửa chính, anh liền nhìn thấy bà Trương cùng một đám người làm đều đứng ở cửa, giống như đã chờ anh lâu lắm rồi.
Mặt không chút thay đổi đi vào phòng khách, anh vừa ngồi xuống ghế salon, bà Trương liền lập tức tiến tới dò hỏi: “Cậu chủ, cô chủ không sao chứ?”
Ninh Quân Hạo hơi ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt khiến người ta khó lòng nắm bắt để nhìn bà, thuận đà cười lạnh nói: “Bà cảm thấy sao?”
Cho tới bây giờ bà Trương chưa từng thấy Ninh Quân Hạo dùng vẻ mặt này nhìn mình, trong lòng lập tức căng thẳng, sợ hãi nói: “Người hiền như cô chủ ắt có trời phù hộ, nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Ninh Quân Hạo chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn một người giúp việc đứng sau lưng bà Trương hỏi: “Cô nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô chủ lại bị ngã cầu thang?”
Người giúp việc kia bị Ninh Quân Hạo gọi tên, hoảng sợ vô cùng, vội vàng cung kính đáp: “Tôi…tôi cũng không rõ ràng lắm…hình như là trên bậc thang có quần áo dính dầu mỡ, lúc cô chủ xuống lầu không cẩn thận giẫm phải nên trượt chân…”
“Trên bậc thang sao lại có quần áo dính dầu mỡ? Chuyện vệ sinh do ai chịu trách nhiệm?” Ninh Quân Hạo nghe xong câu trả lời của người giúp việc kia, vẻ mặt phẫn nộ quát.
“Cậu chủ, vệ sinh bậc thang là do tôi phụ trách, nhưng mà sáng nay tôi đã lau dọn rất sạch rồi, không có khả năng xuất hiện quần áo dính dầu mỡ được. Hơn nữa, trên bậc thang đó từ trước giờ cũng chưa từng có quần áo dính dầu mỡ…” Người phụ trách việc vệ sinh cầu thang lập tức bước ra khỏi đám người, vẻ mặt không thẹn với lương tâm đáp.
Nét mặt của Ninh Quân Hạo lúc này có chút âm u khó đoán, thật ra anh cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Vệ sinh trong nhà trước giờ vẫn luôn sạch sẽ, chưa từng có chuyện này xảy ra, sao bây giờ lại bất ngờ xuất hiện. Còn nữa, vì cái gì mà trên bậc thang có quần áo dính dầu mỡ không rõ nguyên nhân chứ? Trừ phi là có người cố tình làm vậy.
Nghĩ đến đây, anh khẽ nhíu mày, nhìn bà Trương trước mặt nói: “Bà là quản gia, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do bà xử lý, bà cảm thấy chuyện này rốt cuộc là vì sao?”
Bà Trương nghe thấy Ninh Quân Hạo hỏi ý kiến mình, gương mặt hồn bay phách lạc vì có phần lo lắng lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng nói: “Cậu chủ, chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà, xin hãy cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ điều tra ra sự thật.”
Bà ta vừa dứt lời, người giúp việc phụ trách vệ sinh cầu thang giống như đã nhớ ra điều gì đó, lớn tiếng kêu lên: “Đúng rồi, trước đó không phải quản gia đã lên lầu để gọi cô chủ xuống dùng cơm sao? Mọi người chúng tôi đều ở dưới lầu làm việc, chẳng lẽ lúc bà lên lầu không phát hiện ra có quần áo dính dầu mỡ ư?”
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Ninh Quân Hạo liền thay đổi, đôi con ngươi bình tĩnh giống như lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía bà Trương, khiến bà ta kinh hoảng cuống quít cúi đầu, không dám đối diện cùng với nó.
Bà ta điều chỉnh tâm trạng của mình một lúc, dù sao cũng là người làm đã công tác nhiều năm trong nhà họ Ninh, bà ta hít một hơi sâu rồi nói: “Trước khi lên lầu tôi cũng không hề nhìn thấy quần áo dính dầu mỡ, nếu không nhất định sẽ gọi người đến lau dọn sạch sẽ.”
Người giúp việc kia nghe vậy, vẻ mặt như đang suy nghĩ nói tiếp: “Vậy thì kỳ lạ, quản gia đi lên chỉ có một lúc mà thôi, mà chúng tôi đều ở dưới lầu, không ai lên tầng cả, sao bất ngờ lại xuất hiện một đống quần áo dính dầu mỡ chứ?”
Lời của cô ta gián tiếp đem mũi nhọn hướng về phía bà Trương, trong chốc lát, sắc mặt bà Trương trở nên khó coi lạ thường, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác, bởi vì chỉ cần bà ta phản ứng quá khích sẽ khiến người ta có cảm giác mình đang thẹn quá hoá giận.
Ninh Quân Hạo nghe đến đây, trong lòng đại khái đã hiểu rõ, cặp mày nhíu chặt cũng dần giãn ra, nhìn về phía mọi người nói: “Được rồi, chuyện này dừng tại đây, tất cả mọi người không được nhắc lại nữa, đi làm tốt việc của mình đi.”
Bà Trương thấy vậy còn tưởng mình nghe nhầm, mở to mắt, nhìn Ninh Quân Hạo phất tay áo kêu mọi người giải tán, lúc này bà ta mới yên lặng xoay người, lau mồ hôi lạnh trên trán, bà ta biết, với trí thông minh của Ninh Quân Hạo, cậu ta chắc chắn sẽ hoài nghi bà, vậy nhưng cậu ta vẫn lựa chọn cho qua chuyện này, chứng tỏ cậu ta đang cố ý bao che ình.
Nghĩ đến việc Ninh Quân Hạo cố ý bảo vệ mình, bà ta bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ, trả giá bao năm nay ở nhà họ Ninh cuối cùng cũng không hề uổng phí.
Thế nhưng bà ta đâu biết rằng, sở dĩ Ninh Quân Hạo tạm thời dìm chuyện này xuống là bởi vì muốn điều tra rõ ràng mục đích bà ta làm như vậy.
Lúc anh đi ra khỏi nhà, trở về bệnh viện, Hoa Ngữ Nông đã tỉnh. Bây giờ cô đang nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Ninh Quân Hạo chậm rãi đi đến bên giường, Hoa Ngữ Nông lập tức chuyển tầm mắt về phía anh, sau một lúc lâu, cô thấy anh mở miệng nói: “Chờ sức khoẻ của em bình phục, vẫn nên đến biệt thự Nam Hồ ở thì hơn.”
“Bà Trương đã nói hết tất cả mọi chuyện rồi sao?” Nét mặt Hoa Ngữ Nông rất bình tĩnh, cô biết Ninh Quân Hạo nói vậy tức là việc cô ở lại nhà bên kia đã không còn an toàn nữa.
Ninh Quân Hạo không ngờ Hoa Ngữ Nông lại biết chuyện này có liên quan đến bà Trương, anh vẫn còn đang kinh ngạc đã nghe thấy tiếng cười khổ của cô vang lên: “Anh hãy nói với bà Trương, nếu bà ấy nguyện ý nói hết mọi chuyện năm đó bà ta và Trần Nhược Hồng hãm hại em, em sẽ suy nghĩ đến việc tha thứ cho bà.”
“Em nói cái gì? Năm đó Trần Nhược Hồng đã hại em?” Ninh Quân Hạo thật không ngờ Hoa Ngữ Nông lại nói những lời đó, trên thực tế, chuyện này đã giấu trong lòng cô rất lâu, lúc ở trên xe cứu thương, cô đã định nói, nhưng bởi vì khi đó cô còn chưa suy nghĩ kĩ càng, cũng muốn nhìn xem bà Trương sẽ có phản ứng gì nên mới im lặng không tố cáo. Giờ thấy Ninh Quân Hạo đã biết chuyện bà Trương giở trò quỷ, theo trực giác cô cho rằng bà ta đã chủ động nhận tội với anh, cho nên quyết định giúp bà ta lập công chuộc tội.
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11