Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11
Không bao lâu sau xe đã đi tới cửa biệt thự nhà họ Nịnh trong khu nhà cao cấp bên hồ, Ninh Quân Hạo hình như không có ý định sẽ xuống, nên khi xe dừng lại, anh chỉ khép hờ mắt chờ Trần Nhược Hồng xuống xe.
“Anh không qua thăm bác một chút sao?” Trần Nhược Hồng có chút chần chừ nhìn Ninh Quân Hạo, không vội vã xuống xe trước.
“Không cần, tối nay tôi còn có cuộc hẹn khác.” Anh thản nhiên mở miệng, biểu cảm trên nét mặt không hề thay đổi.
Đúng lúc này, bác Trương chẳng biết nghe thấy tiếng xe dừng lại trước cửa khi nào, bà nhanh chóng bước ra, vừa nhìn thấy Ninh Quân Hạo ngồi trên xe liền lập tức lớn tiếng nói: “Cậu chủ đã về rồi? Tôi sẽ đi thông báo cho bà chủ ngay đây.” Nói xong, bà lại xoay người đi vào trong nhà.
Thấy vậy, Ninh Quân Hạo khẽ nhíu mày, xem ra bây giờ muốn không xuống xe cũng không được nữa rồi.
Sau khi xuống xe, Trần Nhược Hồng liền thấy Dương Thải Phân cùng bác Trương đã đi tới cửa, gặp cảnh Ninh Quân Hạo cùng Trần Nhược Hồng trở về, bà lập tức cười nói: “Mẹ vốn định bảo bác Trương gọi điện nhắc con tối nay về nhà ăn cơm, không nghĩ tới con lại tự mình về trước, xem ra nhất định là Nhược Hồng có công khuyên con trở về rồi.”
“Kìa bác, bác nói gì thế, cháu làm gì có công khuyên tổng giám đốc về đâu, là tổng giám đốc thấy xe cháu xảy ra vấn đề, sợ cháu không gọi được xe ở trên đường nên mới đưa cháu trở về đấy chứ.” Trần Nhược Hồng mỉm cười nói.
“À, xem ra Quân Hạo khá là quan tâm cháu đấy.” Nói xong, nụ cười trên mặt Dương Thải Phân càng lan rộng, sau đó bà nhắc nhở: “Đi thôi, vào nhà đi, chuẩn bị dọn cơm rồi.”
Thấy vậy, Ninh Quân Hạo liền nói: “Mẹ, con không ăn cơm ở nhà đâu, đêm nay con có hẹn cùng người khác rồi.”
Dương Thải Phân nghe thế, vẻ mặt có chút không vui: “Thế nào? Bây giờ muốn anh ăn cùng tôi một bữa cơm cũng khó như vậy sao? Anh hẹn với người nào? Rốt cuộc là người ta quan trọng hay là mẹ anh quan trọng đây?”
Nghe bà nói vậy, Ninh Quân Hạo không tiếp tục kiên trì nữa. Thật ra anh không hẹn ăn tối với ai hết, chẳng qua bắt đầu từ bảy năm trước sau khi ly hôn cùng Hoa Ngữ Nông, càng ngày anh càng không thích quay trở về căn nhà này, cảm giác chỉ cần ở trong đó một chút thôi cũng có thể nhìn thấy hình bóng Hoa Ngữ Nông từng giây từng phút vậy. Lúc ăn cơm cô sẽ hiện ra ngồi bên cạnh bàn ăn, lúc ngủ thì sẽ ở bên giường, ngay cả khi anh ngồi trong phòng khách cũng có thể cảm giác được cô đang yên ổn ngồi trên ghế salon bên cạnh. Vì vậy, anh càng không thể quên được cô.
Đã từng có lúc, anh không cho rằng mình thật sự yêu sâu đậm người con gái này, thậm chí còn không biết được mình có yêu cô ấy hay không. Anh chỉ tự nói với bản thân mình, cảm giác ở bên cô thật sự rất tốt. Thế nhưng khi cô hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của mình, anh mới biết được, thì ra cái cảm giác mà anh cho là tốt ấy, có thể khiến anh nhớ nhung đến mức này.
Thế nhưng, nhớ nhung và nghi ngờ tồn tại ứ đọng trong lòng suốt một thời gian dài, chậm rãi trở thành sự phẫn nộ, anh không biết vì sao khi ấy cô lại ra đi, thậm chí anh còn cảm giác ngay từ lúc đầu mình đã bị cô gái nhỏ này đùa giỡn, sao cô có thể tùy ý bước vào trái tim anh rồi lặng yên không tiếng động rời đi như vậy chứ?
Anh tức giận, thật sự rất tức giận.
Cho nên, tốt nhất cô hãy cầu nguyện cả đời này sẽ không để anh nhìn thấy mình đi, nếu không, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Cuối cùng Ninh Quân Hạo cũng ở nhà dùng cơm tối, bởi anh thật sự không có cách nào từ chối lời mời của mẹ.
Trên bàn ăn, đại khái chắc là đã lâu lắm rồi không được ăn cơm cùng con trai, nên người bình thường vốn ăn không nói ngủ không nói đúng kiểu phu nhân nhà giàu như Dương Thải Phân cũng mở máy phát thanh không ngừng. Bà vừa khách sáo nhắc nhở Trần Nhược Hồng ăn thêm nhiều thức ăn, vừa nửa đùa nửa thật nói: “Quân Hạo à, năm nay sinh nhật ba mươi tuổi của con, mẹ với ba tính làm một party thật hoành tráng, con cảm thấy thế nào? Nhà chúng ta đã lâu lắm không có việc vui gì rồi.”
“Năm nay chuyện của công ty tương đối nhiều, con sợ sẽ không có nhiều thời gian như vậy.” Ninh Quân Hạo không thèm suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt đề nghị này, anh không thích náo nhiệt, lúc nào cũng không thích. Lần trước trong nhà có chuyện vui, lại còn là hôn lễ của mình, còn bây giờ anh không muốn trải qua cái cảm giác khắp sảnh đường toàn người nhà với khách khứa nữa.
“Nhược Hồng, công ty của cháu bận đến mức nào mà ngay cả thời gian tham dự tiệc sinh nhật của mình ông chủ cũng không có thế?” Dương Thải Phân nói xong, quay đầu nhìn về phía Trần Nhược Hồng hỏi.
“Phu nhân, bây giờ việc của công ty tương đối bận rộn, cũng nhờ Quân Hạo lãnh đạo có phương pháp với mọi người cho nên việc làm ăn của công ty càng lúc càng lớn, thế nhưng mặc dù bận rộn đến vậy, ông chủ như anh ấy muốn nghỉ ngơi, ai dám nói điều gì chứ?” Trần Nhược Hồng cười dịu dàng nói.
“Nếu như vậy, cứ quyết định thế đi, tháng sau là sinh nhật của con, mẹ sẽ phát thiệp mời thêm bạn bè cùng với mấy người nổi tiếng, để nhà chúng ta náo nhiệt hơn chút, cũng giúp ba con vui vẻ.” Dương Thải Phân dứt khoát nói, chuyện này dù thế nào cũng đã được định rồi.
Ninh Quân Hạo chỉ còn cách tùy mẹ mình, dù sao loại chuyện này từ trước đến nay không cần anh phải bận tâm, đến lúc đó anh chỉ cần đi ra lượn vài cái là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó Dương Thải Phân lại nhìn về phía Trần Nhược Hồng đang ngồi một bên nói: “Đúng rồi, hôm đó Nhược Hồng đến cũng không có việc gì, nhiệm vụ bạn gái của Quân Hạo để cháu đảm đương cũng tốt lắm, cô gái vừa hào phóng vừa tự nhiên như cháu đứng bên cạnh nó nhất định sẽ rất xứng đôi.”
“Chuyện này…” Trần Nhược Hồng nghe vậy, trong lòng hết sức vui mừng, nhưng cô ta vẫn lo lắng sợ Ninh Quân Hạo không vui, thế nên giả dối tỏ vẻ do dự, nhìn Quân Hạo bên phía đối diện giống như đang thăm dò ý kiến của anh.
Mà Ninh Quân Hạo hình như không hề nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ, vẻ mặt không chút thay đổi cứ tiếp tục ăn cơm trong bát, không hề biểu hiện ra chút vẻ dị nghị gì đối với quyết định của Dương Thải Phân.
Trần Nhược Hồng đem phản ứng này của Ninh Quân Hạo giải thích rằng anh đang cam chịu, thế là, cô ta liền vui vẻ gật đầu với Dương Thải Phân, giờ phút này, trong đầu của cô ta đã bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh mình mặc trên người lễ phục dạ hội xinh đẹp, đứng bên cạnh Ninh Quân Hạo đón nhận ánh mắt chăm chú của hàng vạn hàng nghìn người, giống như nữ chủ nhân của căn nhà này vậy, ngạo mạn ngắm nhìn bao hoa thơm cỏ lạ.
Đây là ước mơ tha thiết bao lâu nay của cô ta, giờ đã sắp trở thành hiện thực.
… … …
(*Dịch: Con cái muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn)
Dùng xong bữa tối, Ninh Quân Hạo lau miệng, sau đó đứng dậy nói với Dương Thải Phân vẫn còn đang ăn cơm: “Con no rồi, mọi người cứ từ từ thưởng thức, con đi trước.”
“Đợi một chút, Quân Hạo, đêm nay rốt cuộc con hẹn với người nào? Rất quan trọng sao? Nếu không thực sự quan trọng lắm, không thể đi cùng mẹ nghe nhạc một lúc được à?” Dương Thải Phân gọi Ninh Quân Hạo lại, hy vọng anh có thể ở lại đừng đi.
“Không phải mẹ đi cùng Nhược Hồng sao? Nếu con ở lại, cô ấy sẽ không được tự nhiên, đêm nay cứ để cô ấy đi cùng mẹ là được rồi.” Nói xong, Ninh Quân Hạo nhấc chân chuẩn bị rời đi.
“Quân Hạo, anh cứ ở lại đi cùng bác đi, em không cảm thấy không được tự nhiên đâu.” Vẻ mặt Trần Nhược Hồng tha thiết nhìn về phía Ninh Quân Hạo, cô ta thật lòng hy vọng anh sẽ ở lại, mấy năm nay đối với hành động của anh, Trần Nhược Hồng nắm rõ như lòng bàn tay, cô ta biết anh dây dưa cùng với người phụ nữ nào, cũng biết người ta tặng rất nhiều phụ nữ cho anh để trả thù lao, trực giác nói cho cô ta biết, đêm nay cái anh gọi là cuộc hẹn, nhất định là hẹn cùng phụ nữ, cho nên mới hy vọng anh có thể ở lại, như vậy ít nhất cũng có thể giảm thấp khả năng anh đi yêu người khác.
Ninh Quân Hạo phát hiện đêm nay hình như Trần Nhược Hồng không khéo hiểu lòng người giống bình thường, cô ta hình như mọi chỗ mọi nơi đều đối đầu với anh. Anh có chút không vui nhìn cô ta, nói: “Cô không cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà tôi sẽ cảm thấy vậy.”
Nói xong, anh không thèm quay đầu lại bước ra ngoài.
Trần Nhược Hồng nghe thấy sự khó chịu trong giọng nói của anh, cô ta thầm mắng mình ngu xuẩn, sao lúc đó lại khiến anh bực mình chứ?
Trước mắt kế hoạch của cô ta chỉ còn thiếu chút nữa thôi, chỉ cần khiến Dương Thải Phân mềm lòng, cô ta không sợ không được ở bên Ninh Quân Hạo nữa. Dù sao đối với Ninh Quân Hạo mà nói, cưới người phụ nữ nào mà chẳng như nhau.
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức đứng dậy, nhìn về phía Dương Thải Phân nói: “Bác, thật ngại quá, xin lỗi cháu không tiếp bác được nữa.” Nói xong cô ta liền đuổi theo Ninh Quân Hạo, chạy ra khỏi nhà ăn.
“Quân Hạo…” Cô ta ở phía sau gọi tên anh.
“Còn chuyện gì nữa?” Ninh Quân Hạo nghe thấy tiếng Trần Nhược Hồng đuổi theo, anh liền dừng bước lại, cặp mắt lạnh băng đối diện với tầm mắt cô ta.
“Thật xin lỗi, có lẽ em hơi nhiều chuyện, nhưng em chỉ hy vọng bác được vui vẻ hơn mà thôi. Hai năm nay em thường xuyên ở cùng một chỗ với bác, thường xuyên nghe bác nhắc đến anh, nói anh về nhà càng ngày càng ít, thời gian ở bên bác trai bác gái cũng không còn nhiều, bọn họ hy vọng anh có thể bớt chút thời gian, theo chân họ hưởng thụ tình cảm gia đình…” Nói đến đây, hốc mắt Trần Nhược Hồng liền phiếm đỏ, cô ta thấy Ninh Quân Hạo không nói gì, liền tiếp tục nói: “Thật ra em rất hâm mộ anh, có được một gia đình như vậy, cha mẹ đều khỏe mạnh. Anh cũng biết từ lúc em còn rất nhỏ ba mẹ đã mất, thậm chí em còn không nhớ rõ gương mặt của mẹ mình, cho nên từ bé em đã rất hâm mộ những đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ. Nếu em là anh, em nhất định sẽ bớt thật nhiều thời gian để ở bên cha mẹ, sẽ không đợi đến lúc nào đó trong tương lai, phải trình diễn cái màn kịch con cái muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn…”
Những lời Trần Nhược Hồng nói hình như đã khiến Ninh Quân Hạo xúc động, anh im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Mấy giờ bắt đầu buổi hòa nhạc?”
Trần Nhược Hồng thấy những lời mình nói có tác dụng, hai mắt cô ta lập tức tỏa sáng, nhanh chóng đáp: “Bảy giờ rưỡi.”
Nghe vậy, Ninh Quân Hạo liền cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại bảo Tuấn Hiền chuẩn bị thêm một tấm vé vào cửa nữa.”
Bảy giờ rưỡi tối, Hoa Ngữ Nông tự tắm rửa trong phòng mình, sau đó thay một bộ váy tơ tằm dài, chạy đến chỗ lễ tân, nói với cô nhân viên mới thay ca rằng mình là Munday do tập đoàn Thịnh Thế phái tới, nhờ họ giúp đỡ mở cửa phòng Tổng thống.
Cô nhân viên lễ tân nghe vậy, kiểm tra đối chiếu tình hình đặt phòng cụ thể và tỉ mỉ một lúc, sau đó gọi điện đến chỗ thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế để hỏi lại: “Xin chào, có phải thư ký Tôn không ạ? Chỗ này có một cô gái tên là Munday nói mình được ngài phái tới đi vào phòng tổng thống, vâng, đúng vậy, cô ấy tên là Munday…” Nói xong, cô nhân viên lễ tân bất ngờ đưa tay che ống nghe, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Ngữ Nông hỏi: “Thư ký Tôn nói không phải đã đưa cho cô thẻ phòng rồi còn gì? Sao phải đến chỗ lễ tân để lấy?”
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, lập tức nói dối: “À, thẻ phòng bị tôi không cẩn thận làm mất, ngại quá.”
“Thư ký Tôn, cô Munday nói thẻ phòng đã bị cô ấy làm mất, đúng vậy, vâng, tôi hiểu rồi, vâng, hẹn gặp lại.” Cô nhân viên lễ tân trò chuyện xong liền cúp điện thoại, lấy từ trong ngăn ra kéo một tấm thẻ phòng đưa tới trước mặt Hoa Ngữ Nông rồi nói: “Cô Munday, thứ cô cần ở đây, chúc cô nghỉ ngơi vui vẻ.”
“Cám ơn.” Cầm thẻ phòng trong tay, trái tim lơ lửng treo trên không của Hoa Ngữ Nông cuối cùng cũng được hạ xuống, kế hoạch của cô đã hoàn thành được một nửa rồi.
Xoay người bước vào thang máy đi lên lầu, dường như cô nghe được cả tiếng nhịp tim khẩn trương của mình trong lồng ngực.
Nửa tiếng nữa thôi, anh sẽ lại xuất hiện trước mặt cô, nếu như anh nhận ra cô thì cô nên làm gì bây giờ?
Mang tâm tình thấp thỏm lo lắng, cô mở cánh cửa phòng Tổng Thống, đi về phía phòng ngủ. Đêm nay, mặc kệ dùng cách gì, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhất định như thế!!!
Ở chỗ sảnh chính lúc này, nhạc giao hưởng đang tràn ngập trong đầu óc mọi người, bên trong hội trường kín chỗ, tất cả đều đang tập trung lắng nghe và thưởng thức bữa tiệc âm nhạc. Trái lại, Ninh Quân Hạo không có chút hứng thú với mấy chuyện kiểu này, thế nên anh chỉ thoải mái ngồi vào vị trí, vẻ mặt hết sức thả lỏng mà thôi.
Chín mươi phút đồng hồ nói dài thật ra cũng không hẳn là đúng, ít nhất đối với những người không biết thưởng thức nhạc giao hưởng mà nói, nó không hề ngắn.
Vì thế Ninh Quân Hạo nhẫn nại ngồi ngây người được có nửa tiếng đã bắt đầu cảm thấy có chút phiền chán, anh liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía cửa ra.
Trần Nhược Hồng nhìn theo bóng lưng anh rời đi, đứng dậy muốn gọi anh quay lại nhưng bất ngờ bị Dương Thải Phân giữ chặt: “Được rồi, thằng bé không thích nghe nhạc giao hưởng, nó ở cùng bác cũng được một thời gian dài rồi, không cần tiếp tục bắt ép nó nữa, để nó đi đi.”
Nghe vậy, Trần Nhược Hồng đành phải từ bỏ.
Ra đến sảnh chính, Ninh Quân Hạo liền cảm thấy cả người thư thái hẳn lên, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút, mới tám giờ đúng. Anh bỗng nhớ đến thư ký Tôn của tập đoàn Thịnh Thế sáng nay có nói rằng đã chuẩn bị một bình rượu ngon ở khách sạn Mance cho anh, thời gian trước mắt vừa đúng, xem ra đêm nay anh nhất định phải từ từ mà nhấm nháp mùi vị của bình “rượu ngon” này mới được.
Bước lên xe, anh lập tức dặn dò tài xế chạy về phía khách sạn Mance.
Tại khách sạn, Hoa Ngữ Nông nằm trong phòng ngủ, toàn bộ đèn đã bị cô tắt đi, ánh sáng nê-ông từ ngoài cửa sổ thản nhiên chiếu vào khiến gian phòng lúc này trở nên mờ ảo.
Cô yên lặng tính toán thời gian trong lòng, lo lắng không yên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hẹn đúng tám giờ nhưng cô không hề nghe thấy tiếng cửa phòng mở.
Chẳng lẽ anh không muốn tới sao? Chẳng lẽ mọi lời đồn đại đều là giả mạo?
Trong lòng cô bắt đầu dấy lên sự bất an, nếu mọi thứ đều là giả, mọi sự sắp xếp của cô trước giờ chẳng phải đều phí công rồi hay sao?
Làm sao bây giờ? Cô có nên tiếp tục chờ đợi nữa không đây?
Thật ra trong lòng cô có một tia hy vọng mong manh là anh sẽ không đến, chỉ cần anh không đến, sẽ chứng minh rằng mọi chuyện mà tạp chí lá cải đăng là vu vơ, anh không phải là một kẻ playboy như những gì nó viết, vẫn là người đàn ông chung thủy mà cô yêu thương.
Ngày trước anh đã làm trái lòng mình, chịu cưới cô có lẽ là bởi vài chuyện bất đắc dĩ, nhưng bây giờ, những người đó đưa phụ nữ cho anh, anh hoàn toàn có thể cự tuyệt mà.
Thế nhưng, nếu như anh không đến, vậy cô làm sao có thể cứu Kính Huyên được đây?
Đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu anh vẫn không xuất hiện, cô sẽ không tiếp tục chờ, ngày mai đi tìm thêm cách khác. Hoa Ngữ Nông thầm nghĩ, sau đó bắt đầu đếm thời gian.
Cô chưa bao giờ có cái cảm giác thời gian trôi đi chậm chạp như lúc này, bảy năm thấm thoắt qua, thời gian khiến cô không sao trở tay kịp, mà hiện tại, cô lại có thể nghe được thanh âm từng giây đồng hồ chạy, giống như một con lừa đang kéo chiếc cối xay, sắp đem lòng của cô nghiền nát.
Rất lâu sau đó, cô vẫn không chờ thấy sự xuất hiện của anh như mong đợi.
Xem ra đêm nay anh sẽ không đến rồi. Nghĩ vậy, cô liền thở một hơi thật dài, vén chăn lên, đứng dậy chuẩn bị xuống giường.
Thế nhưng, đúng vào lúc cô đang mặc váy tính rời khỏi chỗ này, lại bất ngờ nghe thấy tiếng quẹt thẻ truyền tới từ bên ngoài.
Hoa Ngữ Nông bị tiếng động này làm cho kinh sợ không nhỏ, cô vội vàng tắt đèn phòng mới mở, vén chăn lên, sau đó vội vã chui vào bên trong.
Lúc Ninh Quân Hạo đi vào phòng Tổng Thống chỉ nhìn thấy sảnh chính không một bóng người, mà trên bàn có đặt một bình rượu nho lâu năm cùng hai chén rượu. Chén sạch sẽ bóng loáng, không giống như đã được người dùng qua, mà cánh cửa phòng ngủ bên cạnh thì đóng chặt.
Thư ký Tôn có nói đã chuẩn bị cho anh một bình rượu tốt, chẳng lẽ đúng là một bình rượu thật sao? Nghĩ đến đây, khóe miệng Ninh Quân Hạo cong thành một nụ cười nhạt đầy ý giễu cợt, giống như đang tự cười nhạo mình hiểu sai ý của thư ký Tôn.
Rượu đỏ đã được mở ra từ trước, anh cầm chén rượu trong tay, tự rót ình non nửa chén để nhấm nháp. Bởi vì anh đến chậm khoảng mười mấy phút đồng hồ so với giờ hẹn, cho nên rượu đỏ tỉnh quá mức độ, đã qua thời điểm thưởng thức tuyệt vời nhất.
Nếm một ngụm nhỏ xong, anh có chút tiếc nuối đặt chén rượu xuống, cũng không có ý định tiếp tục uống thứ rượu ngon không phải là tốt nhất này.
Bên trong phòng ngủ, Hoa Ngữ Nông khẩn trương đến mức ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, hai tay cô gắt gao túm chặt trước ngực mình, lỗ tai dựng thẳng nghe từng động tĩnh bên ngoài phòng khách, đầu trùm kín chăn không dám lộ ra.
Ninh Quân Hạo đặt chén rượu xuống, sau đó nhìn quanh phòng khách một vòng, tầm mắt cuối cùng cũng rơi vào cánh cửa phòng ngủ đóng chặt ở một góc.
Lý trí nói cho anh biết, nơi này đã không còn gì đáng để cho anh lưu lại, có thể rời đi được rồi. Thế nhưng trong đầu lại có một thanh âm khác nhắc nhở anh đi vào trong gian phòng kia nhìn xem một chút, biết đâu bên trong lại có việc vui vẻ bất ngờ.
Cuối cùng, suy nghĩ lý trí của anh bị tiếng nói khác trong đầu phá hủy, anh nhấc chân lên, từng bước đi về phía cửa phòng.
Đi tới cửa, nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy núm cửa phòng, bàn tay khẽ xoay, cánh cửa liền bị anh mở ra từ bên ngoài, đập vào mi mắt là một chiếc giường lớn, nhờ vào ánh sáng từ phòng khách chiếu vào, anh mơ hồ nhìn thấy một người nằm bên trong.
Anh bước vào phòng, theo thói quen định nâng tay tìm công tắc trên vách, thế nhưng Hoa Ngữ Nông đang chui đầu trong chăn có lẽ đã nhận ra anh đang cố gắng bật đèn, thế nên cách một lớp chăn dày, cô khẩn trương nói: “Đừng bật đèn lên, xin anh…”
Bởi vì đầu Hoa Ngữ Nông chui ở trong chăn, tiếng nói qua lớp chăn dày truyền đến nên Ninh Quân Hạo không thể nghe rõ và nhận ra giọng nói này đối với mình có bao nhiêu quen thuộc, anh chỉ nghe được nội dung của nó. Cô gái này không muốn anh mở đèn, là bởi vì đang thẹn thùng hay sao?
“Tên cô là gì?” Bàn tay đang ở giữa không trung của Ninh Quân Hạo dừng lại, cũng không mở đèn lên, anh chỉ đứng ở cửa, hai tay tự nhiên đút ở trong túi quần, giọng nói có chút biếng nhác.
“Man…Munday…” Giờ phút này Hoa Ngữ Nông đã khẩn trương đến độ trái tim sắp đụng đến cổ họng rồi.
Bảy năm, cô đã bảy năm rồi chưa từng nói cùng anh một câu, thế nhưng đêm nay, cô lại không thể không dùng thân phận của một người phụ nữ khác cùng anh phát sinh quan hệ.
“Cô có vẻ rất khẩn trương, nếu đã như vậy, cứ việc nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Anh có thể nghe ra chút không bình tĩnh trong lời nói của cô, mà từ trước đến nay anh không có thói quen bắt ép hay miễn cưỡng phụ nữ, vì vậy liền định rời đi.
“Không…đừng đi…” Hoa Ngữ Nông thấy anh hình như đang muốn rời khỏi chỗ này, cô lập tức vội vàng cầu mong: “Em…em chỉ có chút khẩn trương thôi, không…nhưng mà, em sẽ vượt qua được, nhất định sẽ khiến cho anh thật thoải mái, mong anh ở lại…”
Đây là lần đầu tiên cô nói ra những lời mặt dày như vậy từ lúc trưởng thành đến giờ, nếu không phải vì muốn cứu Kính Huyên, cô có nghĩ cũng không dám cho rằng những lời đó sẽ thốt ra từ miệng mình.
“Thật sao?” Mấy năm nay Ninh Quân Hạo đã ngủ cùng không ít người phụ nữ, thế nhưng đây là lần đầu anh nhìn thấy người phụ nữ vừa khẩn trương lại vừa mong mình lưu lại như cái cô “Munday” này. Nhất thời, hứng thú của anh bị cái cô gái từ đầu đến cuối chui đầu trong chăn không dám lộ mặt ra hít thở không khí này khơi gợi.
“Chỉ cần anh không mở đèn, anh muốn em làm như thế nào để thỏa mãn mình cũng được.” Tiếng nói của cô bởi vì quá khẩn trương mà có chút run run, mặt cũng bởi vì những lời mình nói mà trở nên chín mọng như quả táo.
Ninh Quân Hạo nghe thấy lời cô nói, liền tiện tay đóng cửa phòng phía sau lại, nương theo ánh sáng mờ hắt vào từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bước tới chiếc giường.
Hoa Ngữ Nông nghe được tiếng bước chân của anh, cô chui đầu ra khỏi chăn một cách thật cẩn thận, phát hiện anh không hề bật đèn, hơn nữa cửa phòng cũng đã đóng lại, trong lòng liền bình tĩnh thêm một chút.
Lúc Ninh Quân Hạo đi đến bên giường, anh không hề vội vã nằm xuống đó mà chỉ đứng từ trên cao nhìn vào gương mặt không rõ hình dáng trong bóng đêm kia một lúc lâu, sau đó mới thản nhiên mở miệng nói: “Cô định sẽ làm gì để thỏa mãn tôi đây?”
Nghe vậy, trong lòng Hoa Ngữ Nông khẽ run lên một chút, cô ngồi dậy tách khỏi chăn, di chuyển cơ thể mình tới gần, quỳ gối trước người anh, sau đó nâng tay định giúp anh cởi áo khoác.
Ninh Quân Hạo vẫn không nhúc nhích, để mặc cho bàn tay nhỏ bé run run của cô tùy ý di động trên người mình, cởi bỏ từng chiếc quần áo một.
Lúc giúp anh cởi bỏ dây lưng, khuôn mặt bị vùi trong bóng đêm của cô nóng đến mức không sao tưởng tượng được, cô hoàn toàn không dám nghĩ nếu bây giờ đèn phòng bật sáng lên, liệu mình có thể xấu hổ tung người qua cửa sổ thủy tinh kia, trực tiếp rơi xuống lầu hay không nữa.
Sau khi không khác biệt lắm, cởi hết được quần áo trên người anh, bàn tay bé nhỏ của cô mới chậm rãi chuyển đến phần gáy, ôm lấy thân thể anh, sau đó đem đôi môi anh đào của mình dịu dàng dán lên bờ môi ấm áp ấy.
Ninh Quân Hạo vốn không thích bị những người phụ nữ hôn, ít nhất là bảy năm qua, trước khi gặp được cô gái tên “Munday” này, anh chắc chắn không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào hôn lên môi mình, chẳng qua anh không nghĩ tới trong một khoảnh khắc khi cô gái này chạm lên môi anh, cảm giác lại không hề tệ lắm, khiến bàn tay định đẩy cô ra của anh dừng lại trong không khí.
Kỹ thuật hôn của Hoa Ngữ Nông cũng không được tốt lắm, chính xác mà nói, là thật sự kém, cho nên khi môi lưỡi của cô cắn mút loạn xạ trên miệng Ninh Quân Hạo, kiên nhẫn của anh cũng đã sắp bị rút hết sạch sẽ rồi.
“Đây là thứ mà cô nói sẽ thỏa mãn tôi? Một cô nàng ngay cả hôn còn không biết cách…”Anh dùng tiếng nói trầm khàn thốt lên, sau đó mạnh mẽ đẩy ngã cô xuống giường, thân mình cũng nhanh chóng đè lên.
“Để tôi dạy cô hôn môi phải là như thế nào.” Nói xong, anh lập tức che lại cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra vì kinh ngạc của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy hàm răng, trong nháy mắt đã linh hoạt tiếp xúc với chiếc lưỡi thơm tho mà mẫn cảm bên trong.
Hoa Ngữ Nông bị kỹ thuật hôn thành thạo của anh làm cho choáng váng, thiếu chút nữa mê muội cả đầu óc, quên đi mục đích đen tối mình đã mang lên giường, trong cơn hoảng hốt, cô giống như đang được quay trở về bảy năm trước đây, khi ấy cô vẫn còn là vợ của anh, bọn họ ở trong phòng tân hôn, không chút kiêng dè điên cuồng yêu thương lẫn nhau.
Nụ hôn khiêu khích và trêu chọc của Ninh Quân Hạo nhanh chóng khiến cho thân dưới của Hoa Ngữ Nông trở nên ướt át. Cô có chút khó chịu giãy dụa thân thể mình, giống như muốn anh cho cô nhiều hơn, dịu dàng nhiều hơn, ân ái và an ủi nhiều hơn.
“Xem ra cô cũng không tốt được như những gì mình nói…” Ninh Quân Hạo cảm giác được người phụ nữ dưới thân đã động tình, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười châm chọc, đồng thời thân thể cũng chậm rãi biến hóa. Không ngờ, thân thể anh cũng đã có phản ứng.
Thật đúng là buồn cười, anh thế mà lại có cảm giác với một người phụ nữ kỹ xảo non nớt này, thậm chí mình còn không biết bộ dạng cô ta trông như thế nào nữa.
Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực đầy đặn của cô, không thể không nói, người phụ nữ dưới thân tuy rằng có dáng vóc nhỏ xinh, nhưng bộ ngực lại cực kỳ tròn trịa, sờ lên có cảm giác tốt vô cùng.
“A…” Hoa Ngữ Nông bị anh trêu đùa đến suýt chút mất mạng, hai bàn tay gắt gao đan vào nhau phía sau lưng anh, kéo thân thể anh lại gần chính mình.
“Muốn sao?” Anh thấp giọng trêu đùa bên tai cô.
“Uhm…” Cô ngượng ngùng gật đầu, nhẹ giọng đáp lời.
Ninh Quân Hạo nghe được đáp án của cô rồi, liền vươn tay sờ phía đầu giường, giống như đang tìm kiếm cái vật gì đó.
Hoa Ngữ Nông biết anh đang tìm áo mưa, vì thế lập tức che miệng dùng thanh âm cực thấp nói: “Em có uống thuốc, cho nên không cần áo mưa cũng không sao đâu…”
Ninh Quân Hạo không nghĩ tới cô sẽ chủ động yêu cầu mình không cần áo mưa, đã không còn gì băn khoăn nữa, động tác của anh liền không hề tạm dừng, nháy mắt tách hai chân của cô ra, động thân một cái, thân thể của hai người liền chặt chẽ kết hợp làm một.
“A…” Cảm giác căng đầy kia thỏa mãn đến mức Hoa Ngữ Nông thở phào một tiếng, có cảm giác dường như tế bào khắp cơ thể đều đang run rẩy theo từng cử động của anh.
Hai người kết hợp đầy ăn ý, cùng nhau đi lên đỉnh khoái hoạt…
Một buổi tối này, bọn họ không ngừng có được lẫn nhau, thẳng cho đến khi vầng trăng lưỡi liềm treo bên ngoài cửa sổ dần dần biến mất, thay vào đó là tia nắng ban mai ánh sắc hồng.
Trời vừa sáng, Hoa Ngữ Nông bất ngờ bừng tỉnh từ trong giấc mộng đẹp, cô biết mình không thể ở lại. Tro bụi xám nếu không rời đi đúng thời gian liền sẽ mau chóng bị vùi lấp, mà cô cũng vậy, nhất định phải rời đi trước khi mặt trời lên, biến mất trước khi anh tỉnh lại.
Tầm mắt dịu dàng rơi vào gương mặt của người đàn ông nằm trên giường, anh vẫn luôn đẹp trai, mê người như vậy, chỉ có điều đã sớm không còn thuộc về riêng cô nữa.
“Quân Hạo, cám ơn anh!” Cô ghé vào bên tai anh im lặng nói, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh, khẽ vén chăn lên, rời khỏi lồng ngực ấm áp ấy…
*************** Đường phân cách YD (ý dâm)*******************
Khi Ninh Quân Hạo tỉnh dậy phát hiện chỉ có một mình nằm trên giường, trong chốc lát, anh bỗng có chút mất mác trong lòng.
Người phụ nữ tối hôm qua, hình như không giống với những người đàn bà mà bình thường anh vẫn hay tiếp xúc, trên người cô ấy, giống như có một điều gì đó rất quen thuộc.
Vì sao lại như vậy?
Anh bỗng giật mình nhận ra bản thân đang nghĩ về người phụ nữ tối qua, Ninh Quân Hạo cảm thấy mình thật buồn cười, nghĩ bụng, nếu để Lâm Tuấn Hiền biết được anh đang nhớ về người phụ nữ xa lạ ấy, nhất định anh ta sẽ cười đến rụng răng mất.
Đứng dậy mặc quần áo, anh đi ra khỏi phòng, rời khách sạn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lại là bảy ngày sau, tại phòng làm việc của bác sĩ trong bệnh viện tư nhân Gera Nada, Tây Ban Nha.
“Thật thế sao? Xác định sao? Tôi…mang thai thật rồi? Không có nhầm lẫn chứ?” Hoa Ngữ Nông cầm phiếu xét nghiệm trong tay, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vị bác sĩ chuyên khoa thực tập trước mặt.
“Đúng vậy, cô quả thật đã mang thai một tuần rồi, trước mắt tình trạng thân thể cô đều bình thường, nhớ chú ý cẩn thận, đầu xuân sang năm là đứa bé có thể sinh ra.” Bác sĩ thực tập mỉm cười nói với cô.
Hoa Ngữ Nông dùng sức gật đầu, sau đó cầm phiếu xét nghiệm đi về phía khoa xét nghiệm máu.
Khi cô đưa phiếu xét nghiệm cho bác sĩ điều trị chính của Kính Huyên – Aida, Ai da cũng vui mừng nở nụ cười nói: “Chúc mừng cô, Hoa, cô là một người mẹ vĩ đại, Kính Huyên đã được cứu rồi.”
“Aida, tôi rất vui vẻ, cô không biết tôi đã trông mong đứa bé này nhiều đến thế nào đâu.” Hoa Ngữ Nông cười chảy nước mắt, từ sau khi phát hiện Kính Huyên bị mắc bệnh bạch cầu, cô liền không ngừng tìm cách chữa trị cho thằng bé, thậm chí còn tuyệt vọng đến mức hy vọng có thể dùng mạng sống của mình để đổi cho con. Bây giờ, cuối cùng cô cũng thành công tìm được “phương thuốc” chữa bệnh cho Kính Huyên, sao cô có thể không vui vẻ được chứ?
“Thượng Đế sẽ phù hộ cho cô và đứa con.” Nói xong, Aida liền vẽ một cây thập tự giá ở trước ngực.
“Tôi đi thăm Kính Huyên đã.” Hoa Ngữ Nông thật mong có thể nhanh chóng nói với Kính Huyên tin mừng này để thằng bé cũng được vui vẻ, nói xong, cô vội vàng rời khỏi phòng bác sĩ, đi về phía phòng bệnh.
Lúc này trong phòng bệnh, một bóng người nho nho đang nằm trên giường, dùng chăn che lấp người mình, hai mắt mở to sợ hãi nhìn chằm chằm cô y tá trước mặt.
“Cháu không tiêm, không muốn tiêm…” Cái miệng nhỏ nhắn phát ra những thanh âm vỡ vụn, bộ dạng thề sống thề chết không chịu nghe theo.
“Cháu bé ngoan, đừng từ chối nữa, cô sẽ tiêm cho cháu thật nhẹ nhàng thôi, cam đoan sẽ không đau đâu…” Cô y tá giống hệt như con sói đuôi dài đang lừa dối Kính Huyên bé nhỏ.
“Cô gái lừa gạt người khác sẽ giống như mẹ cháu, không gả được ra ngoài đâu, tốt nhất cô đừng có lừa cháu.” Tiểu Kính Huyên nói xong, cẩn thận vươn cánh tay mình ra khỏi chăn, còn không quên cảnh cáo cô y tá một chút.
Hoa Ngữ Nông đứng ở cửa nghe thấy thế, thiếu chút nữa thì tức đến hôn mê, thì ra con trai cô ở sau lưng bôi xấu mẹ nó như vậy.
“Cái đó…Trẻ con cần phải nghe lời người lớn.” Cô y tá cũng không ngờ tới từ miệng cậu bé này sẽ thốt ra những lời nói kinh thiên động địa như vậy, toát mồ hôi hột một lúc xong, cô liền giơ kim tiêm lên nói: “Ngoan nào, hôm nay chúng ta không tiêm cánh tay, không đau đâu, mau cởi quần nhỏ của cháu ra, để cô xoa xoa cái mông nhỏ một chút là xong rồi.”
“Mông…” Kính Huyên nghe xong lời của cô y tá, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng lên, ngượng ngùng vùi đầu vào trong chăn nói: “Nhưng người ta sẽ thẹn đấy, hay là thôi không cần đâu…”
Cô y tá sắp bị dáng vẻ già mồm cãi láo của cậu bé này chọc cho phát điển rồi, cô cố gắng nhẫn nhịn cơn tức mênh mông trong lòng, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bạn nhỏ, cô đã ở chỗ này của cháu lâu lắm rồi, muộn mất rất nhiều thời gian, còn có rất nhiều người bệnh đang chờ cô tới tiêm thuộc, cháu mau phối hợp cởi quần ra đi, tiêm mốt phát là xong ngay rồi.”
“Kim châm trên mông có để lại hố về sau không? Liệu có hủy hoại đi dung nhan của người ta không? Mông của cháu rất quan trọng đấy nhé, có được một cái bàn tọa hoàn mỹ thì mới có thể đạt được nhân sinh thuận lợi, cô y tá ơi, trên mông cô có hố như vậy không?” Kính Huyên chớp mắt chăm chú nhìn cô y tá, cất tiếng hỏi.
Cô y tá nghe vậy, vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn cậu nhóc, khiến Hoa Ngữ Nông đang đứng ở cửa không sao nhìn tiếp được, cô lập tức đi vào phòng, ôm lấy Kính Huyên rồi cho cậu nhóc nằm sấp trên đùi mình, kéo quần nhỏ của bé xuống, nói với cô y tá: “Cô cứ làm đi.”
Hai tay Kính Huyên vung vẩy loạn xạ, vừa giãy dụa vừa la lớn: “Cô y tá, cô nói không đau, con gái nói dối sẽ không gả được ra ngoài đâu đấy…”
Khóe miệng cô y tá khẽ cong lên thành một nét cười u ám, giơ kim tiêm lên cao, lóe ra ánh sáng lạnh lùng chói mắt đầy châm chọc, ánh sáng ấy dường như đang muốn nói: “Chịu chết đi, thằng bé xấu xa.”
Một châm vừa đi xuống, chỉ nghe thấy một tiếng khóc vang dội truyền ra từ phòng bệnh, cả bệnh viện thiếu chút nữa bị tiếng khóc rung trời này làm cho run rẩy.
Sau khi tiêm xong, cô y tá rời đi, chỉ còn lại Kính Huyên đang rúc đầu trong chăn khóc nức nở và Hoa Ngữ Nông đang ngồi một bên an ủi thằng bé.
“Bảo bối, ngoan, đừng khóc, bây giờ không phải là hết đau rồi sao? Phải tiêm thì bệnh mới mau khỏi được đúng không? Đừng khóc, đừng khóc, đừng giận mẹ mà, mẹ yêu con nhất…”
“Mẹ là mụ phù thủy chuyên bắt nạt trẻ em, thật đáng sợ, con không cần mẹ nữa…” Kính Huyên đáng thương dùng chăn trùm kín người, vừa khóc vừa nói.
Hoa Ngữ Nông không nhịn được nổi gân xanh đầy đầu, nhìn con mình, muốn nổi giận nhưng mà không thể, chỉ còn cách tiếp tục khuyên can: “Mẹ yêu Kính Huyên nhất, làm sao có thể là mụ phù thủy được chứ, không thì Kính Huyên nói đi, muốn thế nào con mới tha thứ ẹ đây? Mẹ mua cho con đồ chơi siêu nhân mà con thích nhất nhé!”
“Con muốn cha, con muốn một người cha, cần một người cha thật tuấn tú cực kỳ tuấn tú thật lợi hại cực kỳ lợi hại…” Kính Huyên lau nước mắt, sau đó mở to mắt nhìn Hoa Ngữ Nông nói.
“Cái đó… Sao tự dưng đột nhiên con…” Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày bị con trai làm náo loạn đòi đi tìm cha, trước kia cô chưa từng nghe thấy Kính Huyên nói với mình cần có cha cả, nhiều nhất thằng bé chỉ đòi cô đi tìm bạn trai mà thôi.
“Con muốn cha bảo vệ con, mẹ là mụ phù thủy thích bắt nạt trẻ nhỏ, con muốn cha cơ…” Nói xong, Kính Huyên lại khóc lên.
“Con thật là…” Hoa Ngữ Nông không biết nói gì nhìn con trai trước mặt, trong lòng hết sức tổn thương, uổng công mình nuôi nó nhiều năm như vậy, lại biến thành một cái kẻ kiêu ngạo thế này.
“Con muốn cha, một người mẹ không thể cho con một người cha không phải là một người mẹ tốt…” Kính Huyên ôm chân lăn lộn ở trên giường gào thét nói.
“Con ngoan, đừng khóc, trước tiên con nói với mẹ đã, vì sao đột nhiên con lại muốn cha?”
“Không phải đột nhiên, là luôn luôn muốn có, chẳng qua mẹ không chịu cho con đi tìm cha bao giờ thôi…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kính Huyên trông vô cùng nghiêm trọng như đang đi đòi nợ vậy.
“Cái đó…Trước kia con cũng đâu có muốn cha ghê gớm đến vậy đâu.” Hoa Ngữ Nông bĩu môi không cho là đúng nói. Cô còn tưởng rằng Kính Huyên sẽ nói mình là đứa trẻ không cha nên hay bị những bạn bè khác chế giễu, sau đó chịu nhiều đả kích nên mới khóc lóc nhớ đến chuyện xưa bi thảm muốn đi tìm cha.
“Mặc kệ, mặc kệ, con chỉ cần cha thôi, tất cả mọi người đều nói con dễ nhìn, cho nên cha của con nhất định cũng là một người đẹp trai, con muốn nhìn người đẹp trai, con muốn có cha cơ…” Kính Huyên dùng khả năng logic học phi thường dũng mãnh của mình suy luận ra dáng vẻ của cha.
Hoa Ngữ Nông âm thầm đổ mồ hôi, con trai nàng không phải thích nhất mấy cô em xinh đẹp à? Sao giờ lại chuyển sang thích người đẹp trai rồi? Sự đổi hướng này có phải quá nhanh hay không đây?
Chẳng lẽ là từ nhỏ cùng cô sinh hoạt chung một chỗ, cho nên tính cách cũng trở nên càng ngày càng giống mẹ?
“Cục cưng ngoan, không cãi mẹ nữa, mẹ nói cho con một chuyện thật vui được không?” Không dám tiếp tục dây dưa cái vấn đề “tìm cha” này với con nữa, Hoa Ngữ Nông lập tức thay đổi chủ đề câu chuyện.
“Chuyện gì?” Kính Huyên hít hít mũi, ngừng khóc tò mò hỏi.
“Trong bụng mẹ bây giờ có một em bé, chờ mẹ sinh em bé ra xong, bệnh của con có thể chữa khỏi, con nói xem đây có phải tin tốt lành hay không? Con có vui không?” Nói xong, vẻ mặt cô có chút chờ mong nhìn về phía Kính Huyên, hy vọng thằng bé có thể cho cô một nụ cười thật rạng rỡ.
Chẳng qua, không ngờ Kính Huyên nghe thế, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bụng của Hoa Ngữ Nông, sau đó chìa ngón tay béo múp ra chọc chọc cái bụng còn chưa có lộ rõ, nói: “Thật sự có em bé bên trong này sao? Gọi nó ra chơi với con đi, mau gọi nó đi ra đi.”
“Cái đó…” Hoa Ngữ Nông tiếp tục đổ mồ hôi: “Chuyện này…Em bé còn chưa lớn, chưa thể ra ngoài chơi với con được.”
“Lừa người, mẹ lừa người, mẹ là mụ phù thủy chuyên đi lừa người…Trong bụng mẹ căn bản không có em bé, căn bản không có, con muốn cha cơ, con muốn cha cơ…” Nói xong, Kính Huyên lại bắt đầu gào khóc.
“Cái thằng bé này…Mẹ đâu có lừa con? Thật sự có em bé bên trong mà, chẳng qua bây giờ em bé mới chỉ lớn xíu xíu thôi, đợi đến sang năm em bé mới trưởng thành, mới đi ra chơi với con được. Con đừng khóc nữa được không? Con còn khóc nữa, mẹ cũng muốn khóc theo đấy.” Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới Kính Huyên càng lớn càng khó bảo, chỉ còn cách nhẫn nại dỗ dành.
“Thế em bé có cha không?” Kính Huyên lại ngừng gào khóc, nghiêm túc hỏi.
“A…Chuyện này…Chuyện này…” Hoa Ngữ Nông lại bị vấn đề của thằng bé làm khó.
“Chẳng lẽ em cũng giống con, đều là những đứa trẻ đáng thương không có cha sao? Hu hu hu…Làm con của mẹ vì sao đều đáng thương như vậy chứ, chúng ta đều không có cha, thật đáng thương quá, không thích làm con của mẹ đâu, không thích đâu…”
“Đủ rồi, không phải là cần cha thôi sao? Cho con là được chứ gì.” Hoa Ngữ Nông đã sắp bị Kính Huyên làm cho phát điên rồi, trong lúc nhất thời nhanh mồm nhanh miệng rống lên.
“A?” Có lẽ Kính Huyên cũng không nghĩ tới lần này Hoa Ngữ Nông sẽ đáp ứng, thằng bé hơi im lặng một chút, sau đó lập tức leo lên người cô nhìn trái nhìn phải: “Ở chỗ nào? Cha ở chỗ nào?”
“Con tìm loạn cái gì ở đây? Làm sao cha có thể ở trên người của mẹ được chứ? Cha con đang ở Z quốc, Z quốc xa xôi ấy, một nơi cần phải đi máy bay thật lâu thật lâu mới đến được, biết không?”
“Con muốn đi Z quốc, con muốn đi tìm cha…” Nói xong, Kính Huyên liền từ trên giường nhảy xuống, đi chân trần đến chỗ cái tủ nhỏ bên cạnh, bê một chiếc ghế qua để đứng, đem cánh cửa tủ nhỏ mở ra muốn thu thập hành lí bên trong.
Giờ phút này Hoa Ngữ Nông mới ý thức được việc điên rồ mình vừa làm, không phải điều cô sợ nhất chính là Ninh Quân Hạo biết được mình có con hay sao? Giờ Kính Huyên muốn đi tìm anh, cô nên làm gì chứ? Ngăn cản thằng bé nhất định không được, dựa theo cái tính cách khó chơi của nó, không chừng sẽ náo loạn đến gà chó không yên mới thôi. Thế nhưng thật sự dẫn thằng bé đi tìm Ninh Quân Hạo cô lại có chút bận lòng, sợ rằng anh sẽ đoạt mất con đi.
Làm sao bây giờ? Cô nên làm cái gì bây giờ?
*********** đường phân cách rối rắm rối rắm *************
Z quốc, thành phố Y, lúc này thời gian là mười giờ tối.
Trong một quán bar xa hoa ở trung tâm thành phố, âm nhạc rộn ràng cùng chất cồn kích thích khiến nét mặt mọi người đều trở nên mê say, chìm đắm trong thế giới mờ ảo và hào nhoáng này.
Trên một chiếc ghế dài tương đối im ắng, hai người Ninh Quân Hạo cùng Lâm Tuấn Hiền đang ngồi cùng nhau uống rượu trò chuyện.
Lúc này, đối diện chỗ bọn họ đang ngồi có ba cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, tầm mắt của họ thường xuyên liếc về phía Ninh Quân Hạo, giống như đem hai người bọn họ trở thành đối tượng để mình dụ dỗ đêm nay.
Vẻ mặt Lâm Tuấn Hiền giờ phút này rất thả lỏng, anh tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay cầm ly rượu nhẹ nhàng lắc, dưới ánh đèn mập mờ không ngừng toát ra những thứ ánh sáng khác nhau.
Ánh mắt anh vô tình quét qua phía đối diện, lại phát hiện trong số đó có một cô gái đang nhìn thẳng mặt mình, trong ánh mắt lộ ra chút toan tính.
Anh khẽ cong môi cười, tính dùng ánh mắt đáp lại cô, lại không nghĩ tới cô bé kia giống như được cổ vũ, lập tức cùng hai cô gái bên cạnh đi về phía mình.
Tâm trạng Ninh Quân Hạo lúc này không tính là quá tốt, từ sau đêm điên cuồng đó ở khách sạn Mance, trong đầu anh thường xuyên không tự chủ được nhớ về bóng hình nhỏ xinh ấy, điều này làm cho anh cảm thấy thật phiền toái, lý trí nói rằng bản thân không cần tiếp tục nhớ đến cô ta nữa, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không nghe lời điều khiển.
Lúc ba cô gái đi về phía này anh cũng đã nhận ra, vì thế nhíu mày nhìn Lâm Tuấn Hiền nói: “Là cậu đùa giỡn hả?”
“Nếu quyết định ra ngoài thả lỏng, thì vẫn nên chơi cùng nhiều người mới vui.” Lâm Tuấn Hiền mỉm cười nói giỡn.
Ninh Quân Hạo chắc cũng hiểu được lời anh ta nói có lý, nên không nói thêm gì nữa, trên thực tế, anh cũng muốn thử xem, khi mình ở cùng người phụ nữ khác có thể quên được bóng dáng “chết tiệt” kia hay không.
Sau khi ba cô gái tiến đến trước mặt, Lâm Tuấn Hiền liền mời họ ngồi xuống.
“Chào ba em xinh đẹp, không biết nên xưng hô thế nào đây?” Lâm Tuấn Hiền mỉm cười chào hỏi cùng họ.
“Em tên Lynda, còn mỹ nữ tóc dài này là Joy, mỹ nữ tóc ngắn là Munday. Chúng em đều là người mẫu, không biết hai anh tên gọi là gì đây? Chắc không để ý cho chúng em danh thiếp của hai người đâu nhỉ?” Cô gái vừa phóng điện ban nãy với Lâm Tuấn Hiền cũng mỉm cười giới thiệu.
“Munday?” Ninh Quân Hạo nghe thấy tên này, ánh mắt thoáng chốc trở nên sáng ngời.
“Lâm Tuấn Hiền, rất hân hạnh được quen biết ba người, vị này là bạn của tôi, Ninh thiếu. Ngại quá, hôm nay trên người không mang theo danh thiếp.” Lâm Tuấn Hiền tùy ý giới thiệu vài câu, rồi nhắc đến Ninh Quân Hạo đơn giản trước mặt họ, sau đó rót chút rượu vào ba chiếc ly rỗng trên bàn, cầm lên đưa tới chỗ ba cô gái: “Gặp mặt là có duyên, nào, cạn một ly vì sự quen biết của chúng ta.”
Ba cô gái nghe vậy liền ồn ảo cầm lấy ly rượu, cùng bọn họ cụng ly.
Uống hết ly đầu tiên, Lynda tò mò nhìn về phía Ninh Quân Hạo đang ngồi một bên: “Nhìn Ninh thiếu trông thật sự rất quen, không biết chúng ta đã gặp qua ở nơi nào rồi?”
“Vậy sao?” Ninh Quân Hạo không cho là đúng, anh chỉ khẽ cười, không định đáp lại.
“Đúng vậy đấy, tôi cũng thấy Ninh thiếu trông rất quen mắt, chỉ không nhớ đã gặp qua ở chỗ nào thôi.” Cô gái đi cùng tên Joy cũng kêu lên.
Rất nhanh sau đó, Lynda giống như đã nhớ ra điều gì, chỉ vào Ninh Quân Hạo nói: “Tôi…tôi nhớ ra rồi, anh là Ninh Quân Hạo đúng không? Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Đình, Ninh Quân Hạo đúng không?” Nói xong, cô dùng cánh tay chọc chọc cô gái tên Munday ngồi bên cạnh mình: “Munday, lần trước không phải cậu nói được Thịnh Thế giới thiệu cho gặp mặt với Ninh Quân Hạo hay sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Munday nhanh chóng mở to, cô nhìn Ninh Quân Hạo nói: “Đúng rồi, đáng tiếc hôm ấy Ninh tổng bận việc đột xuất cho nên cuộc hẹn của chúng ta bị hủy bỏ giữa chừng. Nhưng mà anh yên tâm, tôi đã dựa theo phân phó của thư ký, không nói ra chuyện chúng ta chưa từng gặp mặt với trợ lý Tôn. Xem ra chúng ta quả thật là có duyên, lần trước không thể gặp mặt, nhưng lần này lại vô tình gặp gỡ, có thể thấy anh ở đây, thật là vui quá!”
Nghe xong lời của cô ta, Ninh Quân Hạo lập tức nhướn mày, nghi ngờ hỏi: “Cô nói cuộc hẹn là chỉ lần trợ lý Tôn sắp xếp ở khách sạn Mance sao?”
“Thì ra Ninh tổng còn nhớ rõ, hihi… Đúng vậy đó, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là tiếc nuối mà…” Nói xong, vẻ mặt Munday có chút tiếc hận.
Thế nhưng lời nói đi vào tai Ninh Quân Hạo lại giống như sấm sét đi ngang, cô gái này là Munday, vậy người phụ nữ lần đó cùng anh mây mưa thất thường trong khách sạn Mance là ai? Chẳng lẽ…
Là cô? ? ? ?
Trong đầu Ninh Quân Hạo đột nhiên hiện ra một gương mặt quen thuộc.
Nhất định là thế, khó trách đêm ấy cô không chịu bật đèn, thì ra là sợ anh sẽ nhận ra mình.
Người phụ nữ chết tiệt này, rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Vì sao lại nhiều lần dùng đủ mọi cách để lên giường với anh nhưng không dám xuất hiện trước mặt chứ?
Nghĩ đến đây, hắn lập tức đứng dậy khỏi ghế salon, ném một câu lại cho Lâm Tuấn Hiền: “Đi, đi làm một việc với tôi.” Sau đó lập tức đi về phía cửa quán bar.
Nghe vậy, Lâm Tuấn Hiền cũng không dám tiếp tục ở lại, chỉ đành nở nụ cười tạ lỗi với ba cô gái, đem tiền đặt ở trên bàn rồi đi ra ngoài theo.
“Tổng tài, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên phải rời đi?” Ra khỏi cửa quán bar, trên đường đi đến bãi đỗ xe, Lâm Tuấn Hiền có chút tò mò hỏi.
“Lập tức đi đến khách sạn Mance điều tra xem đêm hôm đó người phụ nữ đi đến phòng Tổng Thống là ai.” Vẻ mặt Ninh Quân Hạo lạnh băng, vừa đi vừa nói.
“Đêm hôm đó? Chẳng lẽ là…” Lâm Tuấn Hiền hình như cũng đã đoán được nguyên nhân Ninh Quân Hạo rời đi, anh lập tức hiểu ra chỗ khác lạ của chuyện này, liền lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc của khách sạn Mance.
Dặn dò sắp xếp vài câu với giám đốc khách sạn để anh ta sai người đem băng ghi hình hôm đó lên xong, anh liền cùng Ninh Quân Hạo vào xe, nhanh chóng đi về phía khách sạn Mance.
20′ sau, bọn họ đi tới phòng theo dõi của khách sạn Mance, khi đoạn băng ghi hình ngày hôm đó được mở lên, hai người liền nhìn chăm chú vào màn hình, ánh mắt mở lớn.
“Tại sao có thể như vậy? Đây không phải là phu nhân hay sao?” Lâm Tuấn Hiền không tin nổi nhìn vào cô gái đang cầm lấy tấm thẻ phòng kia, thốt lên tiếng hỏi.
“Lập tức đi tìm thám tử tư, mặc kệ dùng cách gì, cho dù lật cả Trái Đất lên cũng phải tìm ra Hoa Ngữ Nông cho tôi.” Ninh Quân Hạo nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc kia, lạnh lùng ra lệnh cho cấp dưới, lúc này anh tuyệt đối sẽ không để cô tiếp tục đánh lừa mình nữa.
Rốt cuộc cô coi anh là cái gì? Nói đến là đến, nói đi là đi, muốn liền muốn, không muốn liền biến mất sao?
“Vâng, tôi biết mình nên làm thế nào.” Lâm Tuấn Hiền gật đầu, trong lòng lại đổ mồ hôi thay cho Hoa Ngữ Nông, anh thật sự không hiểu nổi cô vợ trước của tổng tài nhà mình đang muốn làm gì nữa, vì sao gần đây luôn thích dùng những phương pháp cổ quái tới đón tiếp Ninh Quân Hạo như thế?
Đi ra khỏi khách sạn Mance, sắc mặt Ninh Quân Hạo vẫn khó coi như cũ, sau khi tạm biệt Lâm Tuấn Hiền, anh liền lái xe đi về phía bờ biển, có lẽ là muốn đi hóng gió để làm bình ổn lại nội tâm tràn ngập lửa giận của mình.
*************************
Ba ngày sau, tại sân bay quốc tế thành phố Y, một cậu bé trai sắc mặt có chút tái nhợt nắm tay một người phụ nữ vẻ mặt hơi nghiêm trọng đi ra từ lối vào.
“Mẹ à, hôm nay chúng ta có thể nhìn thấy được cha không?” Cậu bé trai vừa đi vừa hỏi.
“Hôm nay không được, trước tiên mẹ phải đưa con đến bệnh viện để làm thủ tục cho con đã, chờ sắp xếp cho con xong mẹ mới đi tìm cha, dẫn cha đến gặp con, được không?” Hoa Ngữ Nông cũng vừa đi vừa nói chuyện.
“Vậy sao, vậy mẹ nhớ phải hóa trang cho xinh xắn một chút đấy nhé, con sợ cha gặp lại thấy mẹ không có chút mùi vị phụ nữ nào sẽ giả vờ không biết mẹ luôn đó.” Kính Huyên dặn dò.
“Biết rồi biết rồi, thật đúng là một đứa bé dông dài. Con có muốn tự cầm một túi hành lí nhỏ hay không? Nhìn xem này, mẹ đang phải xách rất nhiều hành lý đấy, không rảnh tay chút nào luôn.” Ra đến chỗ để đồ, Hoa Ngữ Nông đem một chiếc túi nhỏ của Kính Huyên đưa cho thằng bé, lên tiếng hỏi.
“Sao mẹ lại có thể bắt một đứa bé nhỏ như con cầm hành lý được chứ? Lấy hành lý vốn là chuyện của người lớn mà, nếu cầm không hết, vì sao phải mang nhiều đồ đến vậy chứ? Mẹ không được phép ngược đãi trẻ nhỏ đâu đấy.” Kính Huyên cực kì quyết đoán cự tuyệt đề nghị của Hoa Ngữ Nông, hai tay đút trong túi áo, ngẩng đầu nói.
“Cũng chẳng phải bắt con cầm thứ gì nặng nhọc, trẻ con không nên lười như vậy chứ.” Hoa Ngữ Nông không biết nói gì nhìn con trai mình, thấy hành lý đã sắp đến, cô liền dặn thằng bé đứng yên một chỗ đừng nhúc nhích, còn mình thì đi lấy một xe đẩy đồ.
Chờ đến khi cô chất hết hành lý lên xe đẩy xong, quay đầu lại đi tìm Kính Huyên mới phát hiện không còn thấy thằng nhóc kia đâu nữa.
Hoa Ngữ Nông cảm thấy sợ hãi, vội vàng đưa mắt khắp bốn phía tìm kiếm bóng dáng con mình, cuối cùng cũng nhìn thấy thân hình nho nhỏ của tiểu quỷ kia đang đỡ tường tỏ vẻ phóng khoáng ở một góc nào đó.
Cô nhanh chóng đi đến bên người Kính Huyên, đang chuẩn bị phê bình thằng nhóc vì sao lại tùy ý chạy loạn, lại bất ngờ nghe thấy con mình hất tóc, nói với cô gái xinh đẹp trước mặt: “Loại việc nặng nhọc giống như cầm hành lý này phải nên giao cho đàn ông làm mới đúng, tiểu thư xinh đẹp, không biết tôi có vinh dự và may mắn được giúp cô chia sẻ sức nặng của đống đồ này hay không?” =]]
“Ha ha ha… Em trai, không cần đâu, hành lý của chị không nhiều lắm, có thể tự mình cầm được.” Cô gái xinh đẹp cười híp mắt từ chối sự giúp đỡ của cậu nhóc, sau đó tự mình kéo hành lý đi về phía cửa ra.
“Aiz, người đẹp quả nhiên là người đẹp, đến tiếng nói cũng thật dịu dàng.” Kính Huyên nhìn theo bóng lưng của cô gái xinh đẹp, khẽ cảm thán.
“Kính Huyên, cái thằng nhóc vô lương tâm đáng ghét này.” Cuối cùng Hoa Ngữ Nông cũng không nhịn được nữa, nổi điên lên, ném túi hành lý trong tay mình rồi ra sức gõ đầu Kính Huyên.
Kết quả, Kính Huyên rơi lệ đầy mặt vác theo túi đồ nhỏ của mình, bị Hoa Ngữ Nông lôi ra khỏi sân bay, lên xe taxi rời đi.
(Kết quả của việc tán gái không thành =]] )
****************
Đi vào bệnh viện trẻ em đã sớm liên hệ tốt từ trước đó, làm xong mọi thủ tục nằm viện rồi sắp xếp tốt cho Kính Huyên xong thì trời đã sớm trở thành tối.
Hai mẹ con ăn bữa tối rồi sau đó Hoa Ngữ Nông ôm Kính Huyên ngủ một giấc thật đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hoa Ngữ Nông tỉnh lại liền phát hiện Kính Huyên đã sớm tỉnh, đang ngồi trên giường nói chuyện phiếm với cô y tá vào lấy máu.
“Thật thế sao? Em cho chị lấy máu, chị sẽ đem số điện thoại cho em?” Hai mắt Kính Huyên hiện rõ hai hình trái tim, nhìn cô y tá hỏi.
“Thật, chị cam đoan không lừa em, đưa bàn tay nhỏ bé cho chị đi nào.” Cô y tá dịu dàng nói, sau đó cầm cánh tay cậu bé lên, bắt đầu khử trùng để lấy máu.
Khi Hoa Ngữ Nông nhìn thấy ống kim chui vào trong cánh tay Kính Huyên, cô còn tưởng thằng nhóc sẽ đau đến khóc lớn, thậm chí cô còn làm xong công tác chuẩn bị che lỗ tai ình rồi, không nghĩ tới máu đã lấy xong mà thằng bé không hề có chút dấu hiệu muốn khóc, cuối cùng, sau khi kim tiêm được rút ra, Kính Huyên liền vươn tay cầm chiếc túi nhỏ của mình, rút một cuốn sổ nhỏ từ bên trong ra, câu đầu tiên mở miệng nói lại là: “Phiền chị hãy đem số điện thoại của mình viết lên trên đây.”
Hoa Ngữ Nông thấy thế, sau gáy lập tức như có một đàn quạ bay qua, không nghĩ tới hiệu ứng người đẹp ở trước mặt con trai cô lại có thể tốt đến vậy, thậm chí ngay là lấy máu cũng không hề sợ.
Cô y tá cười híp mắt viết một dãy số lên cuốn sổ nhỏ đó, còn kèm theo một cái tên.
“Tiểu Thủy, tên của chị nghe thật là hay nha.” Kính Huyên nhìn thấy cái tên trên cuốn sổ, nét mặt tỏ vẻ lấy lòng nói.
(Tiểu Thủy: chả hiểu sao trong convert có thể dịch thành nước tiểu được =]] )
“Không phải Tiểu Thủy, là Tiểu Băng, chữ Thủy thêm hai nét đọc là Băng, đọc chữ không thể chỉ đọc một phần như thế đâu em trai.” Cô y tá Tiểu Băng nói xong liền sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc.
Nghe vậy, Hoa Ngữ Nông lập tức xấu hổ nói với cô y tá: “Ngại quá cô y tá, từ nhỏ thằng bé đã lớn lên ở Tây Ban Nha, cho nên chữ Hán nhận mặt được không nhiều lắm, để cô chê cười rồi.”
“Không sao, trẻ con còn nhỏ, học hỏi mọi thứ rất nhanh, chịu khó dạy dỗ nhiều hơn là tốt liền.” Nói xong, cô y tá thu dọn dụng cụ rồi chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Thủy, chừng nào chị lại đến thăm em?” Kính Huyên thấy cô y tá sắp sửa rời đi rồi, cậu nhóc lập tức dò hỏi.
“Là Tiểu Băng.” Nghe thế, Hoa Ngữ Nông cùng cô y tá liền cùng đồng thanh lên tiếng cải chính.
“Em nhớ ngoan ngoãn nhé, đợi chị làm xong mọi việc sẽ đến chơi cùng em nữa.” Tiểu Băng dụ dỗ trẻ nhỏ cực kỳ tốt.
“Ừm, chị thích ăn bánh chocolate không? Em có rất nhiều, cho chị mấy cái nhé.” Kính Huyên gật đầu đáp, sau đó lại lấy đồ ăn ngon ra hấp dẫn người ta.
“Được, vậy chị cám ơn em trước nhé.” Nói xong, Tiểu Băng liền ra phòng bệnh.
Hoa Ngữ Nông nhìn kỹ xảo tán gái thành thạo của con mình, bắt đầu thầm khinh bỉ trong lòng, nhớ ngày hôm qua trên máy bay, cô có chút đói bụng, muốn ăn một miếng bánh chocolate của nó, thế mà thằng nhóc này còn sống chết không chịu đưa, một bộ dạng sống chết keo kiệt tới cùng, không nghĩ tới ở trước mặt người đẹp, cu cậu lại hào phóng đến vậy.
Sau khi rời giường, cô rửa mặt xong xuôi liền thay một bộ váy liền áo màu vàng nhạt bằng lụa mềm, trang điểm nhẹ nhàng một chút rồi đi dạo một vòng trước mặt Kính Huyên nói: “Cục cưng thấy thế nào, mẹ có xinh đẹp không?”
“Con phải đội thêm một cái mũ màu trắng nữa thì mới hoàn hảo.” Nói xong, Kính Huyên nhảy xuống từ trên giường, mở rương hành lý ở một bên, tìm kiếm lục lọi nửa ngày mới lôi ra một chiếc mũ che nắng vành rộng màu trắng cùng một cái kính râm.
“Ấy…Cái này liệu có trông quá cầu kỳ không con?” Hoa Ngữ Nông nhìn chiếc mũ kiểu Âu siêu lớn trước mắt, yếu ớt hỏi.
“Không cầu kỳ làm sao có thể quyến rũ ba đến đây ở được chứ?” Kính Huyên không cho là đúng nhảy lên giường, sau đó đứng ở trên giường đội mũ lên đầu thay cho Hoa Ngữ Nông.
“Không phải quyến rũ, cái này gọi là hấp dẫn.” Hoa Ngữ Nông thở dài uốn nắn cách dùng từ của cậu nhóc, sau đó để mặc cu cậu đội mũ rồi đeo kính râm ình, thử ra gương soi, quả nhiên đã trở thành một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại*.
(*phong hoa tuyệt đại: ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh bằn.)
“Như vậy là hoàn hảo rồi, đi thôi, cố lên ma ma.” Kính Huyên làm một dấu tay “tất thắng” với Hoa Ngữ Nông, sau đó nhìn theo bóng cô rời khỏi phòng.
…
Đi ra khỏi bệnh viện, Hoa Ngữ Nông liền lên xe taxi, tâm trạng của cô lúc này vô cùng khẩn trương nôn nóng.
Thật ra từ sau một đêm trong khách sạn Mance ấy, trong lòng cô liền có xúc động muốn trở lại bên người Ninh Quân Hạo, chỉ có điều cô không dám mà thôi. Năm đó là vì cô muốn thành toàn cho tình yêu của anh nên mới yên lặng rời đi, cô chỉ không ngờ tình yêu giữa anh và Trần Nhược Hồng lại không thành. Cô không biết vấn đề giữa hai người là gì, trong lòng cô có chút ích kỷ hy vọng bọn họ đừng tiếp tục ở bên nhau, nếu không phải ngày trước rời đi, cô cũng sẽ không biết mình yêu anh sâu đậm nhiều đến vậy. Mà đêm triền miên sau bảy năm xa cách ngày đó cũng đã đủ để khiến cô sa vào lưới tình, cô đã không còn là cô gái trẻ đơn thuần vô tội như xưa, cô trưởng thành, đã trở thành mẹ của một bé trai, cô có trách nhiệm và nghĩa vụ cho con mình một gia đình hoàn thiện. Hơn nữa, nhìn vào quan hệ hiện tại của Trần Nhược Hồng và Ninh Quân Hạo thì xem ra, bọn họ cũng không phải là tình yêu sâu sắc như ngày xưa cô nghĩ, bằng không, làm sao đã bảy năm rồi mà họ vẫn không cùng một chỗ, mà Ninh Quân Hạo hình như còn trở thành một anh chàng play boy như vậy.
Cô không cần tiếp tục bỏ lỡ nữa, lúc này đây cô không chỉ chiến đấu vì mình, mà còn vì một đứa con sáu tuổi của anh và một cục cưng chưa thành hình trong bụng, cô muốn trở lại thành Ninh phu nhân, cho con mình một người cha, một gia đình hoàn thiện.
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11