Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN - [Truyện] Mẹ độc thân tuổi 18

Diễn Đàn Tuổi Trẻ Việt Nam Uhm.VN

Phiên bản đầy đủ: [Truyện] Mẹ độc thân tuổi 18
Bạn đang xem phiên bản rút gọn. Xem phiên bản đầy đủ với định dạng thích hợp.
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42
Mẹ độc thân tuổi 18
Chương 309

Edit: Meimoko______-

Lương Bân đau lòng, không muốn nói tiếp: “Nếu như Nhị Nhị là con trai, không phải con gái, thì cho dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng không trả nó lại cho anh đâu!”

Nuôi dưỡng Nhị Nhị suốt tám năm, nghe Nhị Nhị gọi tiếng ‘ba’ suốt tám năm, theo từng bước chân chập chững đầu tiên đến những bước nhảy trênsân khấu của cô bé, mỗi ngày đều không quản nắng mưa đưa Nhị Nhị đếnnhững lớp học đàn để mong cô bé được tham gia những giải đấu lớn, đạtđược thành công, theo tử những tiếng gọi ba đầu tiên của cô bé đến khicô bé biết nhận thức, biết đưa những món ăn ngon đến miệng của người làm ba như anh….. Tám năm này, từng chuyện cũ cứ hiện lên trong đầu LươngBân khiến cho anh đường đường là một người đàn ông trưởng thành khôngnhịn được mà rơi nước mắt.

Từ nay, một đứa trẻ đáng yêu như vậy không còn là con gái của anh nữa, phải nói lời tạm biệt với người cha này!

Nhìn Lương Bân như vậy, Đường Hạo ngoài cảm kích thì thật sự khôngbiết nên nói gì. Giờ phút này, hắn mới biết Lương Bân là một người tốtnhư thế nào, chẳng trách Tiểu Ngưng vẫn luôn tôn trọng và bảo vệ cho anh ta.

“ Anh Lương, từ nay về sau xinh cho phép tôi được gọi anh như vậy! Cảm ơn anh,  cám ơn!” Hắn đã nhận định người trước mắt giống như anh cả của hắn, “ Mặc kệ sau này có như thế nào, Nhị Nhị cũng đều là con gái của anh, gọi anh bằng ‘ba’!”

“Cám ơn! Cám ơn!” Lương Bân lau nước mắt trên mặt: “ Dẫntôi đi gặp Nhị Nhị được không? Thuận tiện nói cho con bé nghe tất cả mọi chuyện, để cho nó có thể tiếp nhận, tôi cũng an tâm trở về Mỹ!”

Đang lúc Lương Bân đứng người lên, Đường Hạo đột nhiên hỏi: “ AnhLương, tôi muốn hỏi một câu, anh có biết lúc Tiểu Ngưng khó khăn như vậy vì sao cô ấy lại không đến tìm tôi không? Cô ấy vì sao không đến gặptôi?”

Nếu hắn biết rõ cô đã sinh con cho hắn, nếu hắn biết cô vì nuôi conmà gặp không ít chuyện, hắn nhất định sẽ không mặc kệ mẹ con cô. Cho dùcha mẹ có phản đối giống như lúc trước, hắn cũng nhất định sẽ lấy cô!

Lương Bân nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại chuyện cũ, sau nửa phút thì lên tiếng trả lời: “Tôi nhớ có lần Chung Diệp tửng nói, Tiểu Ngưng thật muốn đi tìm cậu, cònnhững chuyện khác thì tôi hoàn toàn không biết! Có lẽ đã quên rồi!” Nói xong, Lương Bân lắc nhẹ đầu.

Đường Hạo đột nhiên cảm thấy nội tâm của mình bị níu chặt lại, màykiếm chăm chú nhăn lại với nhau, gương mặt anh tuấn tràn đầy thống khổsâu sắc: “ Tiểu Ngưng có đi tìm tôi sao?”

Lương Bân gật đầu: “Tôi nhớ vợ tôi từng nói qua, Tiểu Ngưng có đi tìm cậu!”

“Đáng chết! Vì sao cái gì tôi cũng không biết? Tôi cái gì cũngkhông biết! Nếu như tôi biết mọi chuyện sớm hơn một chút thì đã khôngthành tình cảnh như bây giờ….”Đường Hạo nặng nề đánh mạnh vào lồng ngực của mình, vô cùng đau đớn gào thét.

“Có lẽ đây chính là vận mệnh! Cậu không thể làm trái được với ý ông trời…” Lục Giai Ngưng đã qua đời, có một số việc có biết cũng không là gì được nữa…..*****************

Rầm…..

Nhị Nhị nhìn những viên ngọc trai màu trắng tán loạn rơi trên mặtđất, lập tức đôi mắt to xinh đẹp đấy nước mắt, cặp môi đỏ mọng cũng đồng thời phát ra những âm thanh nức nở nghẹn ngào: “ Ô ô……A….”

Tiếng khóc thật to thu hút sự chú ý của vợ chồng Đường thị và DươngDương. Bọn họ trước sau cùng đi vào phòng của Nhị Nhị. Hàn Tú đầu tiênlà bưng lấy khuôn mặt xinh đẹp đến đỏ bừng của cô bé, hỏi: “Nhị Nhị, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Đừng khóc, đừng khóc….”

“A….” Nhị Nhị thở dốc một tiếng, sau đó lại tiếp tục khóc,tiếng khóc còn to hơn cả lúc trước, mắt chỉ nhìn vào chiếc hộp nhungđang mở. Trong hộp hoàn toàn trống trơn.

Đường Lập Huân nhìn thấy ánh mắt của cô bé như thế liền ngồi xổm xuống hỏi: “ Nhị Nhị, có phải đánh mất vật gì đó không? Trước tiên đừng có khóc, nói cho gia gia và nãi nãi nghe xem nào!”

Nhị Nhị vẫn bất động, chỉ biết khóc, tiếng khóc lớn bây giờ biến thành những tiếng nức nở: “ Ngọc…..ngọc…. trai mất rồi……Mất ngọc rồi….”

“Ngọc trai nào?” Hàn Tú hỏi. Lời nói của cô bé đứt quãng khiến bọn họ không hiểu ra sao.

Nhị Nhị hít hít nước mũi, rồi sờ lên nước mắt, nháy mắt đã làm cho cả gương mặt ướt nhẹt, nói: “ Là …ngọc mà ….dì cho cháu! Vừa rồi….. cháu không …..cẩn thận làm…..rơi hết cả rồi, rơi xuống ……đất tìm không được! Ngọc rơi xuống …..đất cứ nhảy…. tứ tung, thoáng cái đã không ……thấy đâu!”

“Ngọc rơi trên mặt đất sao? Đừng khóc, gia gia và nãi nãi giúp cháu tìm lại!” Đường Lập Huân hiểu hết những lời cô bé trước tiên, sau đó gọi người hầu cùng nhau tìm giúp ngọc trai rơi trên mặt đất.

Trong nháy mắt ba bốn người hầu mặc đồ màu trắng cộng thêm cả vợchồng Đường Lập Huân, Dương Dương cùng với Nhị Nhị, một đám người cùngquỳ dưới sàn nhà, vểnh mông lên cao, mặt úp xuống sàn tìm ngọc. Một cảnh tượng tương đối buồn cười.

Ai có thể nghĩ được, đôi vợ chồng thanh xuân giai lão, khí chất taonhã, khiến cho tất cả mọi người trong giới xã giao đều ngưỡng mộ- vợchồng Đường thị, lại đang vểnh mông lên đi tìm đồ cho một đứa bé.

Nếu như cảnh này được đám săn ảnh chộp được, hẳn là sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến đeo kính mà soi cho rõ.

“ Ở đây có một viên….” Một người hầu trong đó tìm thấy đượcmột viên, một tay chống eo từ mặt đất ngồi lên vội vàng đưa đến tay vịkhách nhỏ của gia chủ: “ Nhị Nhị, nhìn xem có phải không?”

Nhị Nhị ngẩng đầu nhìn viên ngọc trai, gật đầu thật mạnh: “Đúng rồi, bà Từ! Cái này…”

“Tớ cũng tìm được một viên này!” Dương Dương lộ khuôn mặt nhỏ nhắn từ dưới sàn lên, sau đó dùng cây gậy gộc quét ra, bỏ vào trong tay Nhị Nhị.

Mất một hồi, mọi người đã tìm ở khắp dưới mặt đất, ngăn tủ, ngõ ngách hẻo lánh….được sáu viên ngọc trai. Nhưng họ vẫn tiếp tục tìm, nói chắcvẫn còn tìm chưa hết. Mọi người đầu đầy mồ hôi, vẫn tiếp tục tìm tới tìm lui.

Nhị Nhị cảm thấy mỹ mãn khi nhìn sáu viên ngọc trai lại được để ngănnắp trong hộp, sau đó đưa ánh mắt nhìn mọi người đang tìm kiếm trongphòng, chờ đợi bọn họ có thể tìm được càng nhiều ngọc hơn, tựa như tròlàm ảo thuật.

Hơn mười phút trôi qua, cuối cùng mọi người cũng nhìn cô bé mà cầu xin tha thứ.

“Nhị Nhị, nãi nãi cùng cháu thương lượng một chút được không? Mọingười thực sự không tìm thấy được thêm một viên nào nữa. Một lúc nữa,nãi nãi dẫn cháu đi mua một dây chuyền ngọc trai mới nhé, được không?” Hàn Tú không để ý đến hình tượng, ngồi luôn trên sàn nhà, không kịp thở nói với Nhị Nhị.

“Không tìm được thêm nữa sao ạ?” Trên mặt Nhị Nhị lộ ra vẻ thất vọng.

Tất cả mọi người đều lắc đầu, thật sự là không tìm thấy được. Bọn họđã lật tung cả căn phòng này lên mấy lần rồi, chỉ thiếu nước di chuyểnnó đi chỗ khác thôi.

Nhị Nhị lúc này mới mấp máy khóe môi, nói ra một đáp án suýt làm mọi người thổ huyết: “ Kỳ thật, trong hộp cũng chỉ có sáu viên ngọc trai thôi ạ….”

“Ai…u…”Vài người hầu lớn tuổi, trước sau cùng phát ra tiếng ‘ai..u’, ngồi phịch xuống sàn giống như bà chủ của họ.

Đường Lập Huân choáng váng đầu óc, tựa người vào vách tường màutrắng. Trời ạ! Vừa mới từ sàn nhà lên có khác, tất cả mọi thứ trước mắtđều đen ngòm.

“Nhị Nhị! Cậu đang đùa mọi người đấy phải không? Chỉ có sáu viên, cậu vì sao không nói sớm cho mọi người biết!” Dương Dương tức giận nói lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi bặm lem lem nhuốc nhuốc.

Mẹ độc thân tuổi 18
Chương 310

Edit: Meimoko

_____

Bị Dương Dương mắng như vậy, lại nhìn thấy mọi người đang nhìn mìnhbằng ánh mắt không đồng tình, Nhị Nhị ủy khuất mở miệng xin lỗi: “Thật xin lỗi! Cháu không có ý lừa gạt mọi người đâu. Cháu chỉ nghĩ mọisẽ tìm được nhiều ngọc hơn cho cháu thôi! Đã hai năm cháu không nhậnđược viên ngọc trai nào nữa rồi! Hai năm qua, dì không cho cháu thêmviên nào cả….”

Vừa nhắc tới ‘dì’, Dương Dương lại khổ sở không thốt lên lời, nước mắt theo trong vành mắt lại chảy ra: “Mẹ đâu còn nữa, mẹ đã qua đời rồi! Ngay cả tớ là con trai của mẹ mà cònkhông nhận được món quà nào của mẹ, cậu làm sao mà nhận được?”

Hàn Tú cùng Đường Lập Huân hai người haimặt nhìn nhau, trong lòng cũng thấy khó chịu. Tuy lúc đầu họ có ác cảmvới Lục Giai Ngưng, nhưng cô gái ấy lại tác động sâu sắc đến những người thân bên cạnh họ. Cô gái này đã sớm dung nhập vào Đường gia. Nghĩ đếncô rời đi nhân thế một cách thê thảm, ánh mắt của họ nhịn không được màhồng lên.

Giống như bị lây bệnh, Nhị Nhị vừa mới ngừng khóc lại bắt đầu khóctrở lại, nước mắt tuôn tra như suốt. Đôi mắt ướt nhoẹt của cô bé NhìnDương Dương đang khóc, lại nhìn sang một chút Đường gia gia và Đường nãi nài, nói: “Cháu nhớ dì quá! Những lần sinh nhật trước dì đều tặng cháu một viên ngọc trai….”

Cô bé mở nắp chiếc hộp nhỏ bằng nhung đỏ ra, đưa đến trước mặt giagia với nãi nãi, muốn họ nhìn thấy những viên ngọc trai nhấp nhô ở bêntrong: “ Dì nói, mỗi lần sinh nhật sẽ tặng cháu một viên ngọc trai.Đợi đến khi nào xâu được thành một chuỗi hạt, dì sẽ tặng cho cháu mộtmón quà thật lớn. Đó là một bí mật rất lớn….”

Lời nói vô tâm của đứa trẻ khiến Hàn Tú và Đường Lập Huân cảm thấythật kỳ quái. Bí mật? Lục Giai Ngưng có bí mật gì muốn nói cho Nhị Nhịbiết? Vì sao lại làm một việc kỳ quái thế này?

Nhị Nhị nhìn trong chiếc hộp màu đỏ chỉ có vẻn vẹn sáu viên ngọc trai màu trắng, càng thêm bị thương: “ Mẹ của cháu còn dặn cháu phải giữ gìn từng viên ngọc mà dì đã tặng, mỗiviên phải quý trọng hơn gấp bội, ngàn vạn lần không được để mất. Nếu như làm mất thì sẽ không trở thành vòng cổ được, nói như vậy cũng có nghĩalà sau này không thể nhận được món quà lớn từ dì, vĩnh viễn cũng khôngbiết được bí mật lớn!”

Nói đến đây, Nhị Nhị khóc thật lớn, vừa khóc vửa nói: “Dì mất rồi, cháu không muốn trân châu chỉ có sáu viên…. Hu hu hu….Cháu nghĩ mọingười sẽ tìm được thêm…sáu viên sẽ biến thành mười viên…hai mươi viên…”

Lời nói của cô bé càng khiến cho vợ chồng Đường thị xúc động. Hàn Tú nhìn chồng mình, thấp giọng nói: “Ông xã à, liệu Nhị Nhị có phải là…..”

Chồng bà luôn nói Nhị Nhị càng ngày càng giống bà, hơn nữa tính tìnhcon bé lại rất giống với Đường Hạo. Bà lúc ấy còn nghĩ chồng mình quánhiều chuyện, hiện tại xem ra rất có thể là…. Nhị Nhị chính là cháu gáicủa bọn họ?

Đường Lập Huân chớp động hai mắt, mơ hồ kích động ôm lấy Nhị Nhị vào lòng: “Nhị Nhị! Nhị Nhị và Dương Dương sinh cùng một ngày! Có cùng ngày sinh nhật….”

Trời ạ! Tại sao bọn họ lại ngu ngốc như vậy? Vì sao lại không nghĩđến chuyện Nhị Nhị và Dương Dương là một đôi song sinh? Tuy cơ hội songthai là không phải rất lớn nhưng tuyệt đối cũng không phải là rất nhỏ.Trên thế giới này có nhiều cặp song sinh đến thế thì tại sao Đường giabọn họ lại không thể có một đôi song sinh? Rất có khả năng này.

“Tiên sinh, phu nhân! Thiếu gia đã trở về!” Đúng lúc này, một cô hầu gái chạy lên lầu thông báo.

“Nhanh, bảo thiếu gia đến thư phòng chờ tôi cùng với tiên sinh. Tôi có chuyện quan trọng cần nói với nó!” Hàn Tú rất nhanh hạ lệnh xuống. Bà muốn nói cho con trai bà phát hiện này ngay lập tức.

Đường Lập Huân liếc nhìn vợ một cái, sau đó đặt Nhị Nhị xuống đất: “ Nhị Nhị và Dương Dương đi chơi nhé! Gia gia và nãi nãi có chuyện cần làm!”

“Ba mẹ, không cần! Con biết rõ hai người muốn nói chuyện gì!” Đường Hạo dẫn Lương Bân cùng đi vào phòng của Nhị Nhị, nói với cha mẹ đang muốn đi ra ngoài.

“Các người đi xuống trước đi!” Đường Lập Huân sai người hầu đi xuống. Trong phòng Nhị Nhị bây giờ chỉ còn lại vợ chồng bọn họ, NhịNhị, Dương Dương, Đường Hạo và Lương Bân.

Nhị Nhị nhìn thấy ba của mình, liền chạy đến bên cạnh ngay, giống như lúc còn bé, thân thể mềm nhũn không xương áp vào người của ba: “Ba, sao ba lại đến đây? Ba mang quần áo đến cho con sao? Hì hì, Đường nãi nãi mua cho con rất nhiều quần áo, đủ mặc rồi ạ!”

Lương Bân vuốt đầu con gái, trong đôi mắt hồng hồng tích đầy nước,cũng không quản xem con gái đang nói cái gì, anh ta chỉ liên tiếp gậtđầu.

Biểu lộ của ba làm cho Nhị Nhị thật sâu nghi hoặc, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nói: “Ba, thật là mất mặt! Ba lớn thế rồi lại còn muốn khóc!”

“Bởi vì ba… ba phải rời khỏi… Nhị Nhị rồi, sẽ rất ….nhớ… Nhị Nhị!” Lương Bân nghẹn ngào đáp lại.

“Ha ha, ba, con nghỉ hè xong thì lại về Mỹ mà! Bất quá mới vài ngày mà thôi, ba đã lại rơi nước mắt, thật sự là rất mất mặt! “

 Lương Bân ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con gái hỏi: “Nhị Nhị, nói cho ba nghe, con có thích ở đây hay không? Có thích hay chú Đường, ông Đường, bà Đường hay không?”

“Thích ạ! Đương nhiên là thích ạ!” Nhị Nhị gật đầu lia lịa nói: “Đường gia gia cùng Đường nãi nãi dẫn con cùng Dương Dương đến sân chơi, Đường nãi nãi còn có thể dạy con đánh đàn. . . . . . Về phần chú Đường, chúấy đối với Nhị Nhị rất tốt, Nhị Nhị cũng rất yêu mến chú ấy!”

Lương Bân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhị Nhị, đặt ở bên miệng hôn một cái, một tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô bé:”Nhị Nhị, nếu ba nói cho con biết, chú Đường mới là cha ruột của con, con có đồng ý mà tiếp nhận chú ấy hay không?”

Tuy đã nghĩ đến đáp án này, nhưng khi Lương Bân thật sự nói ra, vợchồng Đường thị vẫn nặng nề hít phải một ngụm khí lạnh, tim đập thìnhthịch, cả người run rẩy.

Dương Dương giật mình được mở to hai mắt, nhưng dưới ám hiệu của ba,nó chỉ im lặng, đứng ở nơi đó. Nó biết rõ hiện tại nó không nên phát rabất kỳ tiếng động gì. Đây là lễ phép căn bản.

Sự việc quan trọng nhất vẫn là người trong cuộc, Nhị Nhị tựa hồ như không có nghe hiểu được lời của ba mình, không rõ liền nhẹ giọng hỏi: “Ba, ba nói gì thế ạ?”

 “Nhị Nhị, con đã lớn, ba không thể không nói cho con biết, kỳ thật chú Đường cùng với dì Ngưng mới là ba mẹ ruột của con. Bởi vìcó một chút ít nguyên nhân nên con mới thành con gái của ba mẹ. Nhưngchú dì một mực yêu mến con, cũng một mực mơ ước có ngày con trở lại làmcon gái của bọn họ! Nhị Nhị, con đồng ý không?”

“Không. . . . . . Không phải, ba mới là ba của con, ba của con tên Lương Bân, mẹ của con ta tên là Chung Diệp!” Nhị Nhị bén nhọn nói. Một đứa trẻ làm sao mà có thể tiếp nhận nổi một đáp án như thế.

Lương Bân dùng sức ôm lấy con gái, vỗ về thân thể đang run lên của cô bé nói:”Nhị Nhị, con đương nhiên là con gái của ba mẹ, vĩnh viễn đều là như vậy!Nhưng con cũng cần biết rõ, ai mới là cha mẹ ruột của con, biết không?”

 “Không! không phải!” Nhị Nhị khóc lớn lên.

Lương Bân không để ý tới tiếng khóc của con, có một số việc nói ra sẽ làm cô bé nhất thời không cách nào tiếp nhận được, nhưng vẫn nên nóisớm hơn một chút thì mới tốt. Đau dài không bằng đau ngắn.

Mẹ độc thân tuổi 18
Chương 311

Edit: Meimoko

_____

Nhị Nhị quấn quít lấy ba mình vài ngày, mà Lương Bân cũng lợi dụngmấy ngày nay mà khuyên bảo Nhị Nhị, dần dần Nhị Nhị cũng tiếp nhận sựthật.

“Có phải là từ nay về sau con sẽ có hai người ba? Cả hai sẽ đều thương con, đúng không ạ?” Lúc Lương Bân phải về Mĩ, đứng ở sân bay, Nhị Nhị mặt mũi tràn đầy nước mắt hỏi ba nuôi của mình.

“Đúng vậy! Chỉ cần Nhị Nhị nhớ ba thì lúc nghỉ lễ cùng Dương Dương đến Mỹ với ba là được mà. Đương nhiên, nếu con muốn từ nay về sau ở Mỹluôn với ba  thì chúng ta  đi ngay bây giờ!”

Nhị Nhị gật đầu thật mạnh, sau đó ấn xuống gương mặt của Lương Bân một nụ hôn: “Ba ở Mỹ nhất định phải tự chăm sóc mình! Nếu ba cùng với dì kia kết hôn,nhất định phải để con làm tiểu hoa đồng, được không ạ?”

“Đương nhiên, lúc ba cùng a di kết hôn, nhất định sẽ để con và Dương Dương làm tiểu hoa đồng!” Lương Bân hôn con gái một cái thật sâu, sau đó khoát tay với người nhàhọ Đường đi phía sau, xách hành đi đến quầy làm thủ tục xuất cảnh.

Vợ chồng Đường thị đối với Lương Bân vô cùng cảm kích. Nếu như LươngBân không đem sự tình nói hết ra, giao Nhị Nhị lại cho bọn họ, thì có lẽ đến tận khi nhắm mắt xuôi tay bọn họ cũng không biết Nhị Nhị là cháugái của họ.*********************

“Thấy không? Chính là ngưới phụ nữ đó! Không ngờ ba còn đem cô ta về biệt thự! Thật là đáng ghét!” Đứng ở trên ban công, Dương Dương hậm hực chỉ vào người phụ nữ tóc ngắn vừa mới bước xuống xe dưới sân.

Nhị Nhị nhìn theo hướng em trai chỉ, hai mắt mở to nhìn người phụ nữ kia: “Cô ta giống dì như đúc vậy! Không đúng, phải là giống mẹ như đúc!”

“Đúng, nhưng cho dù là sờ có giống cũng không phải mẹ của chúng ta! Em ghét cô ta, cô ta dám có vẻ ngoài giống mẹ…” Nhưng chính bởi cô ta có cùng vẻ bề ngoài giống mẹ cho nên nó cũngkhông hẳn không thích. Nhưng, như vậy là sai, nó làm như vậy là phản bội lại mẹ!

Nhị Nhị thì ngược lại, cô bé đối với người phụ nữ giống hệt mẹ kiatràn đầy tò mò. A, chẳng lẽ chính là người mà mình và ba gặp ở tiệmHumburger sao?

“Kỳ thật, nếu ba lấy cô ta làm mẹ mới cho chúng ta thì cũng được chứ sao? Ít ra cô ta rất giống mẹ!” Liên tiếp mất đi hai người mẹ, Nhị Nhị thật sự hy vọng sẽ có một người mẹ mới ở bên.

“Có phải chị muốn phản bội mẹ của chúng ta? Nếu như chị phản bội lại mẹ, mẹ sẽ rất đau lòng!” Dương Dương bắt lấy cánh tay của chị gái, giọng điệu giống như mệnh lệnh nói: “Chúng ta phải cùng nhau lập thành một chiến tuyến, nhất định phải nghĩ cách đuổi người phụ nữ kia đi!”

“Đừng như vậy có được không?” Theo như lời em trai nói, nếu cô bé thích người phụ nữ kia làm mẹ mới của mình thì có nghĩa là phải bộilại mẹ. Cái tội danh này lớn quá, cô bé thật sự không dám yêu mến cáingười phụ nữ kia.

“ Nhất định là phải như vậy! Nhị Nhị, chị suy nghĩ một chút, người phụ nữ này rất giống mẹ, chắc chắn là do cô ta phải có yêu thuật gì đó. Một khi cô ta trở thành mẹ mới, cô ta nhất định sẽ khi dễ chúng ta, màba cũng sẽ không yêu mến chúng ta nữa, sẽ bị cô ta mê hoặc!” Dương Dương đem toàn bộ tình tiết cẩu huyết của mấy bộ phim trên TV ra hù dọa chị gái.

“Em gạt người! Làm gì có yêu thuật chứ….”

“Có bề ngoại giống với mẹ, chị không cảm thấy kỳ quái hay sao?Chúng ta là song sinh mà cũng đâu có giống nhau. Em cũng đâu có nghe mẹnói có chị em gái song sinh, cho nên trên thân người này tràn đầy yêukhí!”

Nghe em trai diễn tả sinh động, lại còn nói ra bao nhiêu lời khuyênbảo có đạo lý, Nhị Nhị vốn không tin có ‘yêu thuật’ trên đời bây giờcũng đang nửa tin nửa ngờ: “Thật vậy ư?”

“Đương nhiên là thật, tin em đi! Chúng ta bây giờ phải hợp sức cùng nhau, nhất định phải đuổi cô ta đi!” Trong dịp hè, lại có thể đối phó với kẻ địch, cũng giống như một trò chơi mới.

Nhị Nhị gật đầu: “Được! Chị nghe em!” Cô bé cũng muốn cho mẹ thấy rằng, cô bé cũng không phải là một đứa con gái dễ phản bội lại mẹ mình.

Một thân quần áo màu trắng tươi sáng, Bạch Phương Úc vừa mới xuống xe đã bị biệt thự trong hoa viên này hấp dẫn. Cô nện từng bước chân nhỏ,cảm nhận sự mát lạnh của con đường trải đá cuối phía dưới chân giống như là massage, hơi nhắm mắt lại một chút, hưởng thụ hương thơm nhàn nhạtcủa cỏ cây hoa lá trong không khí.

Nhắm mắt lại cảm thấy ánh sáng vàng ươm của mặt trời, lúc này côgiống như hòa vào ánh mặt trời bao la bát ngát. Cô thích cảm giác ánhnắng mặt trời ấm áp tán sắc không phân biệt đêm ngày lướt trên thân thể .

Nhìn thấy bộ dạng của cô giống như một cô bé con, Đường Hạo từ phíasau ôm lấy cô, làm cho sống lưng của cô dán chặt lên lồng ngực của hắn: “ Hoan hỉ đến thế ư?”

Bạch Phương Úc mở mắt, xoay người nói với hắn: “ Thích! Thích vô cùng!”

“Ha ha ha, vậy ở chỗ này!”Đường Hạo mập mờ nói. Hắn còn chưa có nói qua với cô sẽ có bọn trẻ đến sống cùng, sợ sẽ khiến cô sợ hãi mà quay phắt đầu bỏ đi.

“Ừ…” Bạch Phương Úc gật đầu, so với ở phòng trong khách sạn, cô thích ở nơi này hơn.

“Được rồi! Chúng ta vào trong thôi!”

Đường Hạo vừa mới buông tay, đã chỉ thấy thân người mảnh khảnh vủa cô lao ngay ra khỏi người hắn, chạy thẳng về phía căn phòng lớn.

Vừa mới đi vào đại sảnh, Bạch Phương Úc đột nhiên dừng lại, thiếuchút nữa là không kìm lại được tốc độ mà ngã ngay xuống đất. Cô giậtmình nhìn thấy cậu bé đang đứng trong đại sảnh, vẻ mặt so với khóc cònkhó coi hơn: “ Dương Dương? Sao Dương Dương lại ở đây?”

Trời ạ! Cô thật không ngờ đứa trẻ này cũng tới đây. Đường Hạo nói với cô, Dương Dương đang ở chỗ cha mẹ của hắn, cho nên cô mới dám yên tâmđến chỗ này ở.

Dương Dương nhăn cái mũi lại, nói một cách rất tự nhiên: “Cháu đương nhiên là ở đây! Đây là nhà của cháu, cháu không ở đây thì ở chỗ nào?”

“……”

“Ngược là là cô, cô tại sao lại đến nhà của cháu?” Dương Dương mở to hai mắt chất vấn.

Bạch Phương Úc bị hỏi đến không biết phải trả lời như thế nào. Chẳnglẽ lại nói với nó: ‘cô sẽ sống cùng ba cháu ở đây’ hay sao? Không! Không nên nói như vậy! Cô tuyệt đối không được nói như vậy!

“ Cô đây sẽ sống cùng chúng ta một thời gian! Mọi người phải chung sống hòa thuận đấy, biết không?” Cầm theo va li của Bạch Phương Úc, Đường Hạo tiến vào trong tuyên bố hùng hồn với bọn nhỏ.

Bạch Phương Úc bởi vì lời nói thẳng thắn của Đường Hạo mà gò má ửngđỏ. Còn bọn trẻ thì bởi vì ba không một chút băn khoăn dẫn người phụ nữkhác trở về nhà mà càng lúc càng tức giận.

“Hay là, em trở về khách sạn ở?” Bạch Phương Úc nhìn thấy ánh mắt soi mói hung dữ của Dương Dương mà bất an nói với Đường Hạo.

“Không cho phép!” Đường Hạo trực tiếp trả lời. Hắn làm sao có thể để cho cô và người đàn ông kia suốt ngày được ở chung một chỗ!

“Nhưng mà…..” Cô còn muốn nói điều gì đó…

“Không nhưng nhị gì cả!” Đường Hạo trực tiếp cắt đứt lời cô.

“Ba, cô ấy là bạn gái của ba sao?” Đứng ở một bên suốt từ nãy không có động tĩnh gì, Nhị Nhị lúc này mới mở miệng hỏi.

“Cái gì?” Bạch Phương Úc lúc này mới để ý bên cạnh còn có một cô bé khác nữa, “Cháu…..cháu….cô bé, cháu gọi người này là gì?”  Bạch Phương Úc chỉ vào Đường Hạo, lắp bắp hỏi.

Mẹ độc thân tuổi 18
Chương 312



“Cháu gọi là ba! Cô à, cô làm sao vậy?” Nhị Nhị trả lời câu hỏi một cách đương nhiên, sau đó chớp chớp đôi mắt to nhìn người phụ nữ giống hệt mẹ mình. Ừm! Người trước mắt thật sự rất giống mẹ, không chỉ là bề ngoài, cả cảm giác cũng giống hệt nhau. Chẳng lẽ cô ta thật sự sử dụng yêu thuật, sau đó biến thành hình dáng của mẹ?

Bạch Phương Úc giống như bị người ta hung hăng dùng gậy đánh một cái, đầu óc choáng váng, nhất thời không hiểu, “ Ba? Cháu gọi người này bằng ba ư? Vậy cháu cũng là……của hắn….” Cô nhìn một chút cô bé này, rồi nhìn sang Dương Dương một chút, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Đường Hạo.

“Anh là ba của nó! Nó là con gái của anh!” Đường Hạo đan chéo hai tay lại, trả lời câu hỏi của cô.

Bạch Phương Úc nghe thấy lời xác nhận của hắn thì lại càng thêm mông lung.  Ánh mắt của cô cứ di động qua lại trên hai gương mặt nhỏ nhắn của Dương Dương và Nhị Nhị, biểu lộ càng lúc càng khổ sở, sau cùng là nhếch cao khóe miệng lên: “ Không phải chứ? Anh thậm chí có hai đứa con sao? Tận hai đứa….”

Một đứa đã đủ khiến cho cô ăn không tiêu rồi, bây giờ lại ở đâu có thêm một đứa tinh quái nữa? Có thể hình dung được, tương lai của cô ở đây có bao nhiêu thê thảm.

Dương Dương nhìn’ phụ nữ xấu xa’ trưng bộ dạng xấu xí sợ hãi, thì nhảy đến bên cạnh cô, dương dương đắc ý giới thiệu: “Cô à, tên của chị ấy là Đường Tư Nhị, là chị gái sinh trước cháu vài phút! Hì hì, cô xem, cháu và chị gái cháu có giống nhau hay không?”

Dương Dương kéo Nhị Nhị đến bên cạnh, để cho ‘cô’ có thể nhìn rõ hai người bọn nó.

Bạch Phương Úc nhìn hai đứa bé mang khuôn mặt thiên sứ nhưng mỉm cười ác ma, nhịn không được mà sởn cả tóc gáy. Cô giật mình một cái thật mạnh, sau đó vuốt vuốt lấy bàn tay, khuôn mặt không chút huyết sắc nào, nói: “Đúng vậy! …..Rất ……….giống! Rất…….. giống!”

Dương Dương quay đầu, giả bộ làm đứa trẻ ngoan ngoãn: “Ba, ba cho cô ấy đến đây sống cùng chúng ta, có phải là muốn cô ấy chăm sóc con và Nhị Nhị không ạ?”

“Đúng vậy!” Con trai có chủ ý phá đám quỷ quái gì, hắn làm sao lại không biết. Bất quá, cả nhà bọn họ được sống cùng nhau ở chung một chỗ, có lẽ các con sẽ giúp cô mau hồi phục trí nhớ.

“ Cô à, từ nay về sau cô chơi cùng cháu và Nhị Nhị có được không ạ?” Dương Dương chủ động cầm lấy tay cô, đong đưa tay cô làm nũng, cậu bé nhu thuận đến không tả nổi.

“Được……được!” Dương Dương có thể dùng phương thức như vậy để nói chuyện với cô, thật sự khiến cô thụ sủng nhược kinh! Bất quá, chỉ cần hai đứa trẻ đồng ý ở chung với cô, cô cùng cam tâm tình nguyện chơi với bọn chúng, làm cho bọn chúng nhanh chóng yêu mến cô.

Chỉ là, Đường Hạo thật quá xảo trá rồi! Hắn giấu cô chuyện hắn có hai đứa con. Cô ….cô có cảm giác như mình bị lừa.

“Đường Hạo, em có cảm giác mình bị hại…..”Đi vào trong phòng, Bạch Phương Úc rất nhanh đóng kín cửa phòng lại, níu lấy vạt áo của Đường Hạo lầm bầm nói.

Đường Hạo nhéo má cô, cười nhạt nói: “Bị hại ư? Chỗ nào bị hại?”

Bạch Phương Úc ngước gò má lên, duỗi hai đầu ngón tay, nhăn mặt nói: “ Anh có tận hai đứa con liền….”

Đường Hạo gật đầu, thừa nhận nói: “ Đúng vậy! Anh có hai đứa con! Một trai một gái, một cặp song sinh chị em!”

“Nhưng trước kia anh không nói cho em biết, anh có phải muốn gạt em hay không? Cố ý giấu diếm em, đúng không?” Bạch Phương Úc chớp động con ngươi hỏi, chỉ thấy trong đó nồng đậm phàn nàn.

Nhìn cô hiện tại không còn nhớ gì cả, Đường Hạo thật sự là vừa tức vừa muốn cười, muốn bắt cô lại hung hăng đánh cho cô một trận. Còn dám nói hắn có ý giấu ư? Dù có muốn hỏi tội thì cũng là hắn, không phải là cô.

Khuôn mặt Đường Hạo cứng lại, hắn dùng giọng điệu vừa tức vừa ai oán nói: “Anh không giấu diếm em! Anh cũng chỉ mới biết mình còn có một cô con gái. Đều là do mẹ của bọn trẻ, cô ấy đem con gái của bọn anh giao cho người khác nuôi mà không nói cho anh biết. Nếu như không phải gặp được người cha nuôi kia hảo tâm, đem con gái anh trở về trao trả lại cho anh, thì có lẽ cả đời này anh cũng không biết mình còn có một đứa con gái trên đời!”

“Sự việc là như vậy sao? Ngưng của anh không nói cho anh biết chuyện hai người còn có một đứa con gái ư? Này, vậy anh cũng sơ ý quá đi mất thôi, vợ mình sinh mấy đứa con mà cũng không biết!”Bạch Phương Úc giật mình hỏi.

Đường Hạo kéo cô lên mặt giường lớn, để cô ngồi trên đùi mình, sau đó nói một đoạn chuyện cũ năm xưa: “Anh cùng Ngưng của anh cũng chưa có kết hôn…….”

“Chưa kết hôn? Vậy hai người đều là chưa lập gia đình?”

“Đúng vậy!” Nhìn bộ dạng cả kinh của cô, Đường Hạo thậm chí còn muốn cười xúc động. Rõ ràng đều là những chuyện đã trải qua, nhưng cô lại giống như tiểu bạch ngốc, quên hết không còn một chút gì.

“Vậy trong chứng minh của anh không phải ghi là vợ đã mất, mà là độc thân sao?”

“Chỗ đó để trống! Hình như anh bỏ quên vị trí đó!” Hắn dùng phương thức ẩn dấu trả lời cô.

“Vậy thì vì sao anh cứ một mực nói Lục Giai Ngưng là vợ của anh? Căn bản không phải sao?” Biết được trên danh nghĩa pháp luật hắn vẫn còn độc thân, Bạch Phương Úc mừng thầm trong lòng.

Đường Hạo bắt lấy bàn tay cô đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn lấy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của cô, chân thành nói: “Nhưng bất kể là như thế nào, anh cũng coi cô ấy là vợ của anh. Cho dù dưới pháp luật cô ấy không phải, nhưng cô ấy vẫn là vợ của anh trong cuộc đời này.”

Bạch Phương Úc rụt tay lại, sau đó muốn nhảy xuống khỏi đùi của hắn: “ Tốt, anh để cô ấy làm bà xã của mình! Anh đi tìm cô ấy đi! Sau này đừng tới gặp em nữa!”

Hắn làm sao mà có thể cứ ở trước mặt cô là nói một lời yêu Lục Giai Ngưng, hai lời yêu Lục Giai Ngưng, cô không muốn nghe những lời này.

Đường Hạo nhịn không cười, đem cô khóa chặt trong lồng ngực, thấp giọng ở bên tai cô nói: “Anh thích Ngưng của anh, nhưng anh cũng thích em. Vô luận là Lục Giai Ngưng hay Bạch Phương Úc, suốt đời này đều chiếm lấy tình cảm chân thành của anh rồi!”

Hắn thích là thích con người của cô, vô luận tên của cô có là gì đi chăng nữa.

“Vậy anh thích em?” Một câu ‘tình cảm chân thành’ của hắn làm cô ngừng giãy dụa. Nhưng thích một người so với yêu một người, chắc hẳn là…..

“Ừ….!” Đường Hạo cố ý phát ra tiếng ‘ừ’.

“Nói, anh thích nhất là người nào?!” Cô nhất định phải biết rõ người mà hắn thích nhất là ai.

“Yêu mến như nhau!” Dưới sự gặng hỏi của cô, hắn nói ra một đáp án.

Nhưng đáp án này khiến Bạch Phương Úc không thỏa mãn: “Cô ấy không còn trên đời này nữa rồi, mà em thì vẫn còn sống. Anh không thể nói thích em nhiều hơn một chút được sao, Đường Hạo? Thật không công bằng, không công bằng!”

“Nhưng mà, là yêu mến như nhau! Yêu hai người như nhau!” Hắn chớp mắt, cố ý nói đùa trêu cô, muốn cô sốt ruột. Thật không có cách nào! Đều là cùng một người, bảo hắn so như thế nào!?

Mẹ độc thân tuổi 18
Chương 213

 



Edit: Meimoko

_______

Không phục, Bạch Phương Úc đột nhiên xoay người lại, đôi tay như rắnquấn lấy cổ hắn, kiễng mũi chân đưa lên cặp môi đỏ mọng của mình, chậmrãi mút lấy môi của hắn.

Chiếc lưỡi của cô khéo léo tiến nhập sâu vào bên trong miệng của hắn, nhẹ nhàng liếm láp hương vị thuốc lá vẫn còn dư trong khoang miệng.Đang cô gắng đảo qua vách tường trong miệng, Bạch Phương Úc mới tới trêu đùa cái lưỡi của hắn.

Khi hắn chế trụ lấy đầu cô, sắp sửa đảokhách thành chủ làm nụ hôn thêm sâu hơn, Bạch Phương Úc giảo hoạt vộivàng rời khởi miệng hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn,kề sát môi hỏi: “Cô ấy có thể hôn anh như vậy không? Có không?”

‘Có thể, trước đây có, và hiện tại em cũng đang làm đấy thôi!’- Đường Hạo thầm trả lời trong lòng.

Bạch Phương Úc cho là hắn không nói lên lời, liền trực tiếp thay mặt hắn mà đáp lại: “Cô ấy không thể! Đúng, hiện tại chỉ có em mới có thể hôn anh nhiệt tình đến như vậy!”

Môi của cô hôn xuống cằm của hắn, rồi đến hầu kết nhấp nhô, môi mởrộng ngậm lấy, chậm rãi liếm láp, chậm rãi hút khiến hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập.

“Ừ….”Đường Hạo nhịn không được mà phát ra một tiếng ngâm.

Lúc này cô mới thỏa mãn buông hắn ra, mơ hồ không rõ hỏi: “Cô ấy có thể đối với anh như vậy không? Không thể, đúng không?”

Vừa nói chuyện, cô đưa tay giật cà vạt của hắn xuống, bàn tay trắngtuyết nhỏ bé linh hoạt cởi bỏ từng chiếc cúc áo của hắn xuống.

Thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, cô đã mở rộng hoàn toàn áo sơmi của hắn. Da thịt màu tiểu mạch cùng những vân da của hắn càng làm côsôi sục cảm giác. Bạch Phương Úc nhìn hắn thật sâu, ánh mắt mê muội.

Tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của hắn, thậm chícó thể nói rằng cô thuộc lòng từng điểm mẫn cảm trên người hắn giống như lòng bàn tay mình. Nhưng, mỗi khi nhìn hắn xích lõa, cô đều không khống chế được mà tim đập rộn lên, ngượng ngùng giống như thiếu nữ lần đầutiên được nhìn thấy thân thể của một người đàn ông.

Ngón tay xanh nhạt chậm rãi xoa lên thân thể của hắn, dọc theo xươngquai xanh chậm rãi di động xuống. Bàn tay cô vốn nhỏ bé trắng tuyết nhẵn nhụi, khi đặt trên thân thể hắn càng làm nổi bật màu trắng như gốm sứ.

Đường Hạo ngồi bên giường, nhắm mắt hưởng thụ sự vuốt ve của tình yêu đích thực mà trời ban cho hắn trong kiếp này. Khiêu khích, không thểkhông nói, hắn thích cảm giác này, thích nàng đối đãi với mình như vậy.

Hắn tình nguyện ở dưới ngón tay run rẩy của cô mà thở gấp, thích côchỉ làm vài động tác đơn giản cũng đã khơi lên dục vọng trong hắn. Hơnnữa, hắn càng thích cô khiêu khích tới gần ranh giới bộc phát, sau đóhắn sẽ một tay đè ép cô lên giường….

Cho dù trong đầu có loại suy nghĩ này nhưng thực tế hắn lại khắc chếkhông nổi, chỉ nổi lên một cái cao cao trướng bồng. Trong mắt hắn bâygiờ cô giống như một khoảng nước mùa xuân mà hắn muốn hòa tan trong đó.

Cô muốn hắn hòa cùng với mình, muốn hắn nói yêu nhất chính là cô: “Anh nói cho em biết, anh có yêu em không?”Cúi đầu xuống, giống như chuồn chuồn đậu nước hôn lên vùng ngực trần vạm vỡ của hắn.

Đường Hạo nâng cánh tay đặt sau lưng của hắn ra, tiếp đó dùng sứcmạnh mẽ ôm chặt lấy cô, một mực muốn cô tập trung đón lấy hoài bão củachính mình, dưới đôi tay của hắn, hắn để mông cô vểnh lên, muốn để côtiếp nhận kích động: “Anh đã nói qua, nếu như nói miệng em không tin, vậy thì hãy để phía dưới chứng minh là tốt nhất!”

Nói xong, hắn không để cô có cơ hội trốn tránh, nặng nề hướng vào giữa hai chân cô, va chạm mãnh liệt.

“Đừng mà…Anh thật đáng ghét…Tà ác!” Khiêu khích là một chuyện, nhưng bị khiêu khích thì lại là chuyện khác, sắc mặt Bạch Phương Úcchớp mắt đã đỏ bừng, tay chân như rắn nước mà giãy giụa: “Này….”

Cô lại vô ý gọi hắn, cho rằng bụng dưới của mình nâng lên, không ngờlại không cẩn thận đụng chạm vào nơi cứng nhắc giữa hai chân hắn.

“Anh tà ác ư?” Đường Hạo bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trên ngực mình, môi mỏng rời đến bên tai cô: “Cái này là tay của ai? Là ai vừa rồi câu dẫn anh? Hả?” Hắn lên giọng nghi vấn nói.

Người bị hắn ép hỏi đến không còn chỗ trốn, dứt khoát hoặc là khônglàm, đã làm thì làm làm cho xong, không quan tâm đến vẻ giễu cợt củahắn, dùng sức đẩy mạnh hắn lên mặt giường lớn.

Lập tức, hai tay cô chuyển qua thắt lưng của hắn, hai tay rất nhanhtháo bở thắt lưng da, kế tiếp là cúc áo và khóa kéo…. Bàn tay nhỏ bé dắt lấy quần lót của hắn, dùng sức khẽ động một cái, đem nam căn đã sớmcương cứng nóng hổi của hắn phóng xích ra bên ngoài.

Hai tay cô đặt ở hai bên người hắn, sau đó cô bò lên giường, giangchân ở phần bụng eo của hắn. Cô chậm rãi phơi bày vòng eo, cách một lớpvải vóc ngăn cản, dụ hoặc khuấy động càng nhiều nhiệt tình của hắn: “Anh nói đi! Anh thích em nhiều hơn hay là thích cô ấy nhiều hơn?….Nếu nhưkhông nói sự thật, …..em sẽ tiếp tục hấp dẫn anh thêm nữa đấy……”

Người đàn ông bị cô khiêu khích sắc mặt đã đỏ bừng lên, mỉm cười giảo hoạt, thông mình đưa ra một đáp án: “Anh …thích em là như vậy!”

Bạch Phương Úc rốt cuộc cũng có thể cười vui vẻ, sau đó nằm úp sấp lên lồng ngực trần trụi của hắn, cúi xuống hôn lên.

Đường Hạo xoay người một cái, nặng nề đem cô đặt dưới thân.

“A!” Cô kinh hô lên một tiếng, lập tức đem hai chân quấn chặt lấy thắt lưng của hắn.

Hai người giống như bị dục vọng làm cho choáng váng đầu óc, kịch liệt xé rách quần áo của nhau. Lúc chuẩn bị thỏa mãn cơn dục hỏa thì cửaphòng đột nhiên bị đập lên liên tiếp, nhưng không phải là một người hainắm tay mà là hai người bốn nắm tay nhỏ.

Rầm…Rầm…Rầm…

Rầm…Rầm….Rầm..

“Ba, nhanh mở cửa ra! Nhanh lên, con muốn vào trong đó tìm đồ!” Tiếng nói đầu tiên phát ra là của Nhị Nhị.

Đường Hạo không kịp thở, lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh lại: “Con muốn vào phòng của ba để tìm cái gì?”

“A….Ban ngày con cùng Dương Dương chơi trong phòng lỡ đánh rơi kẹp tóc ở trong đó rồi!”

Đường Hạo kích động giảm xuống nhưng thân thể vẫn dán ở trên ngườiBạch Phương Úc, căn bản là không có cách nào rời khỏi thân thể mềm mạicủa cô: “Con cặp bằng chiếc khác đi! Đi chỗ khác chơi mau!”

Bạch Phương Úc dùng sức ôm lấy hắn, không để cho hắn phân tâm, khôngthể lãnh đạm trở lại, bởi vì hiện tại cô cũng không chịu được!

“Dạ…”Tiếng Nhị Nhị rầu rĩ đáp lại khiến hai người trong phòngthỏa mãn mà cho rằng bọn trẻ đã bỏ đi, tiếp tục hôn môi dây dưa cùngnhau.

“Ba, trong phòng của ba có gián! Hôm qua con thấy có vài con! Đâu rồi? Nhanh mở cửa ra, con muốn đánh con gián….”Dương Dương gào lên như xé cổ họng, không biết nó nói con gián hay là con gì.

Mẹ độc thân tuổi 18
Chương 214

 



Edit: Meimoko

_____

Cho dù là hào hứng cao ngang tới đâu, gặp loại gào thét to như thếthì tất cả nhiệt tình cũng sẽ bị dập tắt. Mà cho dù dục vọng có bị nguội đi, người trong cuộc cũng không thể nói lên tiếng khổ sở, hay tronglòng cảm thấy buồn bực.

Bạch Phương Úc từ trên giường đứng người lên, sửa sang lại quần áochính mình, chu cánh môi nhìn người đàn ông đang mặc lại quần, dùng ánhmắt tràn ngập ai oán chỉ trích hắn.

Đường Hạo ngoại trừ phản ứng không thể nề hà vẫn là không thể nề hà,không để ý đến thái độ phàn nàn của cô. Bọn trẻ đáng ghét như vậy cũngkhông phải do một mình hắn tạo ra, ít nhất cô có một nửa trách nhiệm.

“Đường Hạo, em càng ngày càng cảm giác mình ăn không ngon ngủ không yên! Con do anh sinh ra đều đi khi dễ em.Một đứa đã đủ làm em thấy sợ rồi, bây giờ lại còn thêm một đứa nữa!”

” Có thể làm gì được sao? Chẳng lẽ em muốn anh đuổi cả hai đứa ra đường ư?” Hay là nhét trở lại bụng em? Đường Hạo trong lòng bổ sung thêm một câu.

“Em cũng đâu có nhẫn tâm như vậy! Chỉ phàn nàn một chút thôi mà!”

“Nhanh lên!Chúng con muốn đi vào! Ba nhanh lên !” Khoảng chừng qua năm phút đồng hồ, hai đứa trẻ cứ như không biết mệt mỏi vậy dùngsức mạnh mẽ đập lên cánh cửa. Quả thật, nếu không mở cửa, e rằng cánhcửa kia chống chịu không nổi.

Đường Hạo không một tiếng động báo trước, thoáng cái đã mở cửa ra.

Chỉ thấy hai đứa con của mình giống như quả bóng, lăn trên sàn nhà.

“Ai u, đau quá. . . . . .” Nhị Nhị giơ lên bàn tay nhỏ bé, nhìn xem vết hồng hồng trong lòng bàn tay.

“Nhị Nhị, chị đứng nhanh lên một chút! Em sắp bị chị ép thành thảm trải sàn rồi đấy!” Dương Dương bị Nhị Nhị đè lên, nhăn mặt lại hô lên.

“A! Thảo nào lại cảm giác thân dưới mềm, hóa ra là em ngươi bị chị đè ở phía dưới, ha ha. . . . . .”Nhị Nhị hì hì cười, sau đó bò qua một bên mới đứng lên.

“Như thế nào chị lại trì độn như vậy? Mẹ có phải là nhớ lầm rồi không? Em hẳn là anh trai mới đúng!” Dương Dương đứng dậy, sau đó lại nói đi nói lại chuyện hậm nhắc đi nhắc lại suốt mấy hôm nay, nó vẫn không phục chuyện nó là em trai.

“Chị cũng không biết đâu! Nhưng ba nói chị là chị, cho nên không có sai đâu!” Nhị Nhị bởi vì sinh sớm hơn Dương Dương vài phút mà vui vẻ thập phầnkhông thôi, từ nay sẽ có một đứa em trai gọi cô bé bằng chị.

Nhìn hai đứa trẻ cãi nhau, hai người lớn đứng trước cửa phòng vừa muốn tức giận lại vừa muốn mỉm cười.

“Dương Dương, Nhị Nhị! Rốt cuộc hai đứa chạy vào đây có việc gì?Hừ, ba đã nói là không được phép vào phòng của ba! Các con không nghelời, có phải không?” Đường Hạo làm dùng uy quyền của người cha, giương gò má lên nói.

Tuy hai người chị em vào phút trước còn tranh cãi đến đỏ mang tai,nhưng vừa nghe thấy lời của ba nói thì lại cùng đưa ánh mắt nhìn về mộtngười khác đứng trong phòng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc đồ màutrắng.

“Cô ấy tại sao lại được phép vào?” Giọng nói của cậu bé trai.

“Cô ấy tại sao lại được phép vào?” Giọng nói của cô bé gái.

Nếu như không phải là chị em song sinh, hai đứa trẻ cũng không thểnào đồng thanh phối hợp như trong lúc này, hoàn toàn là trăm miệng mộtlời hỏi. Hơn nữa, hai đứa trẻ còn hành động giống như đã luyện tập cảtrăm lần, chỉ thẳng tay vào Bạch Phương Úc.

Bị hai đứa bé cùng lúc chỉ thẳng tay vào, Bạch Phương Úc đỏ mặt, nhìn Đường Hạo, muốn hắn vì mình mà giải quyết.

Đường Hạo ôm sát Bạch Phương Úc vào ngực, lại còn hôn cô một cái thật sâu, trước mặt bọn trẻ cư nhiên làm ra một hành động vô cùng thân mật: “Vì người này sẽ là mẹ của các con, cho nên cô ấy đương nhiên là phải ở cùng phòng với ba, biết không?”

Bạch Phương Úc nghe thấy hắn tuyên bố hùng hồn như vậy, trong lòngcảm thấy vui vẻ vô cùng nhưng cũng có cảm giác đặc biệt tê tê. Hắn cònchưa có cầu hôn với mình mà? Thế mà dám ở trước mặt bọn trẻ nói mình sẽlà mẹ của chúng được sao?

Hừ! Có phải hắn đã quá xem nhẹ cảm nhận của mình rồi không? Cũng có nghĩa là xem nhẹ mình rồi!

Hai đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu cực kỳ ăn ý.

Tiếp đó, chỉ thấy hai đứa bé không biết lấy đâu ra bột mì, vung lên khắp phòng.

“Đánh con gián! Đánh con gián!” Lúc đồng thanh hô khẩu hiệu, cả hai đứa trẻ cùng nhau vung bột mỳ về phía Bạch Phương Úc.

Lập tức, trên người, trên đầu của Bạch Phương Úc đều bị phủ kín bột màu trắng: “Hắt xì…..” Cô hắt xì một cái thật to, đồng thời chạy ngay ra phía sau lưng Đường Hạo trốn: “ Đường Hạo, nhanh lên….cứu em…”

Hai đứa trẻ nhìn thấy cô chui vào trong người của ba bọn chúng, thìcàng vung bột mỳ một cách hăng say hơn. Ngay cả cha đẻ cũng không buôngtha, vung đầy bột mỳ lên chỗ hai người lớn.

Vừa tung bột mỳ, vừa chạy loạn, làm cho người lớn không thể nào bắt được hai đứa tiểu quỷ.

Đường Hạo sờ soạng lên mặt, tức giận thét lên với hai đứa tiểu quỷ: “Đừng lại ngay! Nếu còn không dừng, ba sẽ đánh cả hai đứa!”

Nghe được ba không có ý nói giỡn, mà là tức giận thật, Dương Dương cùng Nhị Nhị ngừng ngay hành động lại.

Nhị Nhị vừa mới nhận tổ quy tông, chủ động nói trước: “Ba, ba tứcgiận rồi ạ? Nhưng chúng con có ý tốt mà, chỉ muốn đánh con gián thôi mà! Lần trước con thật sự thấy có mấy con gián ở trong này mà, cho nên conmới cùng Dương Dương tìm thuốc đi tiêu diệt chúng!”

Dương Dương nói, bởi vì ba khiến mình có nhiều điểm thua thiệt, chonên sau này có làm sai chuyện gì thì cũng để cho chị gái xuất đầu trước, ba nhất định sẽ không tức giận. Nói như vậy, có nghĩa là hai đứa bọn nó có thể tiếp tục làm chuyện xấu mà không cần phải kiêng sợ.

Mà sự thật, tựa hồ đúng là như thế, ba vừa mới nổi giận, bây giờ đã dịu đi rất nhiều.

Đường Hạo vừa lau mặt cho Bạch Phương Úc, vừa cau mày nói: “ Các con vung vẩy cái này để làm gì? Nếu như là thuốc, cũng không được vung lên người khác chứ?” Hừ, hơn nữa hắn cũng cảm thấy bột này không phải là thuốc.

“Là bột lấy từ trong nhà bếp ra, con có nhìn thấy con gián bị bột trắng phủ đầy, nghĩ chắc là bột mỳ sẽ có tác dụng giết gián!” Lúc này, Dương Dương mới dám lên tiếng.

“Hai đứa tiểu tử thối này, đi ra ngoài cho ba! Hai đứa rõ ràng là đang quấy rầy ba với mẹ…..” Đường Hạo tức giận, một tay túm gọn cả hai đứa, ném ra khỏi phòng.

“Oa, Bọn con là muốn làm việc tốt mà! Bọn con muốn là việc tốt….”

“Đúng vậy, ba tại sao lại nổi giận với chúng con! Bọn con đã làm sai chuyện gì chứ ạ?” Nhị Nhị cũng hô lớn.

Tuy bọn nó vừa nói bị oan uổng nhưng lại nhìn nhau cười gian tà, thuận tiện vỗ tay chúc mừng thắng lợi.

“Bước tiếp theo, chúng ta làm gì?” Loại chuyện mở ám này, Nhị Nhị thật sự không am hiểu, cô bé phải hỏi em trai.

“Ừ! Đương nhiên là chúng ta cần làm lành với cô ta, sau đó….”

**************

Trong phòng, Bạch Phương Úc khóc không ra nước mắt, bởi vì nước mắtđều bị bột mỳ hút hết cả, tạo thành hỗn hợp dính dính trên mặt cô.

“Đường Hạo, em bây giờ bội phục Ngưng của anh rồi! Cô ấy nhất định là rất lợi hại, nếu không tại sao lại sinh ra được hai đứa con lợi hạithế này?”

Mẹ độc thân tuổi 18
Chương 315

 



Edit Meimoko

_____

“Thật là một bãi cỏ đẹp! Từng chỗ đều rất đẹp!” Lúc đi vào bãi cỏ, Bạch Phương Úc cảm giác trái tim mình như bị ai đó hung hăng đánhtới, lông mày chau lại thật sâu. Trong nháy mắt, cảnh tượng trong mộngcùng hiện thực giống như hòa làm một, làm cho đầu cô lại bắt đầu đaunhức.

Tuy càng nhìn mặt cỏ, đầu cô lại càng đau nhức, càng khó chịu, nhưngcô vẫn nhịn không được mà nhìn đi nhìn lại bãi cỏ. Trời ạ! Vì sao lạigiống cảnh trong mơ đến thế? Tại sao có thể như vậy ? Cô nghi hoặc nheomắt lại.

Nghe thấy tiếng thở càng lúc càng hổn hển của cô, Đường Hạo nhanh chóng đỡ lấy người cô: “Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”

“Không, em rất khỏe! Em rất thích ở đây!” Sáng sớm, đứng ở một mảng lớn bãi cỏ trước, ngửi hương vị nhàn nhạt của cỏ xanh, làm cho cô nhịn không được muốn tiến đến bãi cỏ.

 Cô bỏ giầy ra, sợ giẫm lên sẽ làm xấu mặt cỏ đang đẹp, bàn chân trắng tuyết đi lên bãi cỏ xanh: “Thật thoải mái! Cảm giác này rất quen thuộc!”

“Quen thuộc? Có phải em cảm thấy trước kia đã tới đây đúng không?” Đường Hạo như là tùy tiện hỏi, chỉ sợ sẽ khiến cô phản bác lại.

“Giống như đã từng, trong nhà của em cũng có mặt cỏ như vậy, có thể là cảm thấy rất quen thuộc!” Lòng bàn chân mẫn cảm tại tiếp xúc với những giọt sương long lanh thì cô lập tức phát ra một tràng cười.”Ha ha, rất ngứa này. . . . . .”

Lập tức, cô ngồi xuống trên mặt cỏ.

Trong nháy mắt, hình ảnh một cô gái mặc đồ thể thao, tết tóc đuôingựa  gã ngồi trên mặt cỏ, thoáng cái hiện lên trong đầu của cô, cực kỳrõ ràng. Chỉ là, cô không có nhìn được gương mặt của cô gái đó, chỉ thấy được bóng lưng mảnh khảnh của cô ta.

Bạch Phương Úc lắc mạnh đầu, muốn tiếp tục nhớ lại thêm một chút. Đáng tiếc, vô luận cô nghĩ như thế nào cũng nhớ không nổi.

“Phương Úc, làm sao vậy?”

“Không có gì!” Bạch Phương Úc mỉm cười, sau đó hai tay ôm đầu gối, chậm rãi ngâm nga ca khúc cô thích nhất.

Đường Hạo nhìn chằm chằm vào bóng hình trên cỏ, trong lòng không ngừng nói: em vẫn không thay đổi, vẫn là em!

Giống như là kìm lòng không được, Đường Hạo cũng ngồi xuống bên cạnhcô, lắng nghe tiếng ca quen thuộc. Tuy hiện tại giọng của cô không cònthanh tịnh như những năm đó, nhưng hắn vẫn cứ say mê như vậy.

Nhìn Bạch Phương Úc ngồi ở mặt cỏ, Dương Dương hổn hển nắm chặt nắm tay nhỏ:”Nhị Nhị, chị xem! Chị có thấy người này muốn ngồi vào vị trí của mẹ chúngta rồi không? Ba cũng để cho cô ta ngồi ở trên mặt cỏ!”

“Ngồi ở bãi cỏ thì sao?” Nhị Nhị cũng ngồi trên sân thượng, không hiểu hỏi.

“Chị không biết à? Trước chỉ có mẹ mới có thể tùy tiện ở đàng kiachơi, em cũng không thể được! Có mấy lần em chạy đi vào, ba đều nổi trận lôi đình, nói cho em biết, chỗ đó chỉ thuộc về mẹ!”

“Bây giờ người phụ nữ kia ngồi lên trên đó, không phải là đem thứ thuộc về mẹ phá hư hay sao?” Nhị Nhị cũng tức giận nói. Cô bé hiện cũng thật sự rất tức giận. Bởivì, ba căn bản là không quan tâm đến đứa con gái vừa nhận tổ quy tông là cô bé, trong lòng hay trong ánh mắt đều là người phụ nữ kia, khiến chocô bé cảm thấy như bị bỏ rơi. Đồng thời, cô bé cũng tự nói với mìnhkhông được yêu quý người đàn bà kia.

“Đúng vậy! Cho nên em rất tức, Nhị Nhị, chị nói chúng ta nên làm như thế nào?” Dương Dương gật đầu nói. Sau đó, trên khuôn mặt xinh xắn của Nhị Nhịnổi lên vẻ toan tính, ánh mắt sáng ngời rất nhanh chuyển động. Rấtnhanh, một mưu kế đã hình thành trong đầu của cô bé.

“Đây không phải là do em nói muốn trị cô ta hay sao? Chị cũng là vắt óc mới nghĩ ra kế này đấy!” Nhị Nhị cũng đi theo trong chỗ đất trống để tìm thứ cần tìm. Nhưng chỗnày vốn là khu biệt thự cao cấp, không giống như những nơi công viên đôthị tập trung nhiều nhà dân, thứ mà bọn nó muốn tìm đâu thể có ở đây.Thật là tự làm khổ nhau mà!

Đột nhiên, một con chó lớn chạy đến bên cạnh hai đứa nó. Cả hai đứalúc nhìn thấy con chó, trong nháy mắt sôi trào hoan hô vui vẻ.

“Có tìm được hay không?” Nhị Nhị rất nhanh chạy đến, vỗ phía sau lưng Dương Dương hỏi.

“Còn chưa có! Chủ ý của chị sao mà khó làm quá vậy? Muốn đi đâu tìm vật đó bây giờ?” Dương Dương mở mắt to giống như đánh rơi trên mặt đất, nháy cũng không nháy tìm kiếm lấy thứ mà chị gái nó nói.

“A ! A! Đi theo nó! Đi theo nó, nhất định sẽ tìm được đồ chúng ta muốn!” Nhị Nhị trước đi theo sau mông con chó vừa rồi, sau đó quay đầu kêu Dương Dương:”Nhanh lên , đừng để nó đi mất!”

Dương Dương vừa chạy lại vừa đập tay với chị gái, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo con chó bốn chân đang chạy.

Bọn họ chít chít trách trách khiến cho con chó kia hiếu kỳ dừng lại, xoay người lại nhìn xem bọn họ.”Gâu. . . . . . Gâu . . . . .” Con chó chăm chú nhìn chằm chằm vào hai đứa, kêu hai tiếng, tựa hồ muốn nói bọn nó đừng có đi theo mình.

Nhị Nhị từ cái túi nhỏ bên cạnh, móc ra một gói thức ăn nhỏ, đem lạp xưởng đặt ở trước mặt chú chó: “Cẩu cẩu, ta cùng Dương Dương đều là người tốt! Muốn kết bạn với ngươi!”

 Chú chó không có nghe Nhị Nhị nói, mà chỉ cúi đầu, cái mũivừa động vừa động ngửi lạp xưởng, xác định là vật có thể ăn, liền ngoạmluôn cả xâu, rồi định chạy thẳng.

Nhìn con chó muốn chạy đi, Nhị Nhị tranh thủ thời gian mà vỗ vỗ đầu của nó.”Này, ngươi đừng cứ như vậy mà đi nha! Ngươi ăn lạp xưởng của ta rồi…….”

Dương Dương chạy tới bên kia con chó, phòng ngừa nó muốn chạy trốn: “Ăn thịt của nhà người ta thì phải biết ơn, ngươi phải cho chúng ta một cái gì đó của ngươi…..”

Con chó bất đắc dĩ nhìn của bọn đứa bọn nó, sau đó dừng bước lại, ở trước mặt bọn nó ăn hết từng cái lạp xưởngt!

Nhị Nhị cùng Dương Dương vui mừng mà nhảy dựng lên, sau đó cùng  ngồi xổm xuống, ở trước mặt con chó mà không ngừng nói gì đó….

Ở cùng chú chó lăn lộn thật lâu sau, hai đứa rốt cục chiếm được thứ mà mình muốn, sau đó cảm thấy mỹ mãn quay trở về nhà.

“Đã được chưa? Được chưa?” Nhị Nhị vừa quan sát chung quanh, vừa quay đầu hỏi em.

“Còn chưa được, một chút nữa. . . . . .” Dương Dương nhỏ giọng đáp lại, trong tay còn lấy tới lấy lui, sau đó quan sát xem mình có che giấu kỹ hay chưa.

“Làm sao em đần như vậy? Lâu như vậy rồi mà còn chưa xong?” Nhị Nhị phàn nàn

“Chị còn nói em đần, vừa khổ vừa bẩn vừa thối, công việc đều giao cho em, chị cchỉ đứng ở đó thôi mà còn trách à?!” Dương Dương không phục đáp lại nói, từ đầu tới đuôi cái người chị gáinày một chút cũng không có trợ giúp nó. Thứ này, đều là do nó- đứa emtrai phải tự mình mang về.

“Em là đàn ông con trai, công việc này đương nhiên do em đi làm,  đừng có phàn nàn!” Kể từ khi biết mình là chị của Dương Dương, Nhị Nhị nói chuyện với Dương Dương càng lúc càng bá đạo.

Dương Dương làm một lần cuối cùng xác định xong, sau đó theo mặt cỏ chạy ra: “Xong hết rồi! Nhị Nhị, bước tiếp theo phải xem chị ! Mau đi tìm người kia nhanh lên!”

Dương Dương muốn kéo tay Nhị Nhị, Nhị Nhị lại thoáng cái chán ghét mà né tránh:”Này, trong vòng hai ngày em không được đụng đến chị, nếu không chị cho em chết chắc!”

Mẹ độc thân tuổi 18
Chương 316

 



Edit: Meimoko

______

“Cô à, cô xoay hết hai mươi thì mới được đi bắt bọn cháu đấy nhé!” Nhị Nhị dùng tiếng nói ngây thơ non nớt để nói ra, bàn tay nhỏ bé khoác lấy tay người phụ nữ bên cạnh, giúp cô ta xoay người.

“Được! Chậm một chút! Nếu không cô chóng mặt lắm!” Hai mắt bị che khuất, Bạch Phương Úc đứng xoay lòng vòng trên bãi cỏ.

Hai đứa trẻ này tự nhiên đến tìm cô chơitrò ‘bịt mắt bắt dê’ này, mà cô thì đương nhiên không từ chối, lập tứcđồng ý. Thứ nhất, là bởi vì muốn quan hệ tốt với bọn trẻ. Thứ hai, chodù hai đứa bé này thường xuyên chơi xấu cô thì cô vẫn yêu thích bọnchúng, một chút cũng không hề ghét.

Ngẫm lại cũng cảm thấy thật kỳ quái, vì sao cô lại cảm thấy hai đứa tiểu ác ma này không đáng ghét?

Chẳng lẽ đúng là yêu ai yêu cả đường đi hay sao?

Xoay khi giúp cô xoay ba vòng, Nhị Nhị nhanh chóng nhảy ngay ra khỏi mặt cỏ, cùng với Dương Dương hô to: “ Cô ơi! Tiếp tục xoay! Còn mười bảy vòng, mười sáu vòng…..”

Người bị bịt mắt đã không còn phân biệt nổi đông tây nam bắc, chỉ có thể nghe tiếng bọn trẻ gào lên mà xác định: “Này, các cháu đừng có chạy quá xa! Bằng không, cô làm sao bắt được các cháu…..”

“Yên tâm đi, cô à! Bọn cháu không chạy xa đâu. Còn có, sáu vòng…..” Dương Dương nói to đáp lại, sau đó cùng hai chị em tính ngược thời gian.

Đếm đến ‘0’, cả hai đứa cùng nhau hô lên: “Bắt đầu!”

Bạch Phương Úc chẳng cảm nhận được gì, đưa tay sờ soạng trên mặt cỏ: “ Các cháu không được chạy ra khỏi mặt cỏ đâu nhé! Nếu không làm sao cô bắt được….”

“Không đâu! Yên tâm đi, bọn cháu sẽ không thế đâu!” Nhị Nhịchạy vào bãi cỏ hô lên một tiếng, sau đó lại chạy ra ngay. Hả? mình cũng quên mất cái kia Dương Dương chôn ở chỗ nào rồi? Không muốn bị giẫmphải đâu! Buồn nôn chết mất!

Dương Dương nhảy lên mặt cỏ, vỗ tay thật mạnh, tạo ra tiếng vang, thu hút sự chú ý của Bạch Phương Úc: “Cô ơi! Cháu ở đây cơ mà! Nhanh lại mà bắt đi!”

Hô xong, Dương Dương cũng linh hoạt nhảy ra ngay.

Hai mắt bị che, Bạch Phương Úc nhếch miệng cười một cái thật tươi, gia tăng tốc độ bước chân: “ Ha ha ha….cô biết cháu ở đâu rồi! Cô tới bắt ngay đây này!”

Bạch Phương Úc di chuyển theo hướng âm thanh lớn, sợ chậm một chút là hai đứa bé lại chạy đi sang chỗ khác.

Đang lúc cô yên tâm lớn mật bước hai bước thật lớn, chân bước đếnbước thứ ba thì ngã liền xuống đất, lòng bàn chân cảm thấy có thứ gì đódinh dính như là bùn đất, mặc kệ là ai thì phản ứng tiếp theo cũng làtiếp tục dẫm lên.

Cô nhíu mày một cái thật sâu, chân thu về, nhưng vừa lui về phía sauvài bước, chân còn lại cũng giống như dẫm lên một thứ tương tự.

“Ha ha…..Ha ha…..Thật buồn nôn….” Nhị Nhị cười to hai tiếng, làm ra điệu bộ cực kỳ ‘chán ghét’.

“Ha ha….Ha ha….Cô ta quá đần đúng không?” Dương Dương vui sướng nhảy dựng lên. Đều là do nó vùi, đương nhiên nó cảm thấy chính xác rồi!

Bạch Phương Úc giật mảnh vải che mắt xuống, mất vài giây đồng hồ mớithích ứng được với ánh sáng, lập tức nhìn thấy hai chân dẫm lên thiệtnhiều những cục đen đen dinh dính. “Ọe….” Lập tức, cô muốn nôn, một tay vuốt ngực, một tay chỉ vào hai đứa trẻ đang vui mừng chiến thắng kia: “ Các cháu……Hai đứa….tiểu ác ma! Thật là quá đáng!”

Nhị Nhị cùng Dương Dương đứng chung một chỗ le lưỡi, sau đó cùng nhau làm mặt quỷ.

Dương Dương hô lên với người trên bãi cỏ: “Ai bảo cô chạy vào bãi cỏ? Nơi này là chỗ của riêng mẹ cháu. Cả cháu cũng không có tư cách bước vào, cô dựa vào cái gì chứ?”

“ Nhưng những chuyện này cô không biết, ba của cháu cũng không có nói cho cô biết!” Bạch Phương Úc vừa đi ra ngoài bãi cỏ, vừa nói với bọn trẻ.

“Phụ nữ xấu xa, chỉ giỏi đổ lỗi cho ba, đáng ghét!” Dương Dương tức giận nhỏ giọng nói, xem ra ba của nó hiện tại bị cô ta mê hoặc hoàn toàn rồi.

Nhị Nhị tiếp lời của em trai, khiêu khích nói với Bạch Phương Úc: “Từ nay về sau cấm cô đến gần bãi cỏ, nếu không lần sau sẽ không phải là phân chó đâu!”

Bạch Phương Úc vốn đã rất tức giận, nhìn hai chị em đồng tâm hiệp lực mà đối phó với mình nhưng lại không có cách nào trị bọn chúng được, lại càng thêm bực mình, nói: “ Các cháu nói mặt cỏ này chỉ có mẹ cáccháu mới tiến vào được, vậy các cháu đem phân chó vứt lên mặt cỏ, làmhỏng mặt cỏ, mẹ các cháu mà biết sẽ thấy vui sao?”

Cởi bở giày, đi lên chỗ dải đá cuội, cô nhịn xuống cảm giác chán ghét mà cầm lấy giấy vệ sinh lau đi vết bẩn ở hai chân: “ Nếu như các cháu không muốn cô tiến vào bãi cỏ, chỉ cần nói với cô mộttiếng, cô sẽ tôn trọng ý kiến của các cháu. Các cháu làm như thế này, mẹ của các cháu nhất định sẽ rất đau lòng!”

Đừng ở đàng xa, hai đứa trẻ nghe thấy lời cô nói mà ngẩn ra. Bọn nó không ngờ, cô sẽ nói như vậy!

“Chúng ta có phải đã làm sai rồi hay không?” Nhị Nhị hơi không đành lòng hỏi. Kỳ thật, cô bé cảm thấy người này cũng đâu có làm gì sai.

“Nhưng em không muốn cho cô ta bước vào bãi cỏ là sai sao? Nhị Nhị, chỗ đó thuộc về riêng mẹ của chúng ta!” Dương Dương ủy khuất mở miệng, nó cũng đâu có muốn là đứa trẻ hư.

Bạch Phương Úc lau xong chân bẩn, lập tức đi theo con đường nhỏ đếnchỗ một rãnh nước bí mật. Nơi đó bình thường là để chỗ đặt vòi bơm nướctưới cho mặt cỏ, hoặc là để làm ướt đất, cho nên ít người chú ý đến.

Dương Dương đi theo phía sau cô đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Nhị Nhị.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nhị Nhị lo lắng hỏi.

Dương Dương gãi gãi đầu, trán nhăn lại: “Thật kỳ quái! Tại sao cô ấy biết chỗ này có một vòi nước?”

“Có ý gì?” Vừa mới đến chỗ này ở không lâu, Nhị Nhị đương nhiên không hiểu em trai mình muốn nói điều gì.

Dương Dương chớp mắt hỏi Nhị Nhị: “Chị biết chỗ đó có vòi nước không?” Đồng thời, nó chỉ tay về phía người đang đi chân trần kia.

Nhị Nhị lắc đầu: “Không biết! Lần đầu tiên nhìn thấy nó!”

“Chính là vậy, cô ấy cũng chỉ lần đầu đến chỗ này thôi, tại sao lại biết có vòi nước ở đây?” Trong hai mắt Dương Dương nổi lên tia kích động, “Chẳng lẽ đúng là mẹ thật?”

Nhị Nhị cũng kích động mà nắm lấy tay Dương Dương: “Dương Dươnglúc trước ở cùng với mẹ, em nhìn kỹ cô ấy đi, xem có phải là mẹ chúng ta hay không? Dương Dương, bữa sáng cô ấy làm có hương vị rất giống mẹlàm, mà cô ấy cũng chải tóc cho chị nữa nhé! Em nhìn xem, cô ấy sơ tóccho chị có đẹp không này?” Nhị Nhị chỉ vào kiểu tóc mới của mình.

Dương Dương không có trả lời câu hỏi của chị gái. Nó cầm lấy tay chị mình chạy đến bên Bạch Phương Úc.

Sau đó, bàn tay nhỏ bé của Dương Dương liền cầm lấy tay của Bạch Phương Úc, khuôn mặt nhỏ bé giương lên: “Cô à, vì sao cô biết ở đây có vòi nước? Làm sao cô biết được ở chỗ này có vòi nước?”

Thiếu chút nữa là bị thằng bé túm lấy, Bạch Phương Úc lại bị câu hỏi của cậu bé làm cho ngơ ngác, lặp lại: “Cô vì sao lại biết chỗ này có vòi nước ư?” Lập tức, cô cũng tự ý thức được điều gì đó, ngơ ngác nhìn xem dòng nước đang chảy xuôi bên cạnh.

Mẹ độc thân tuổi 18
Chương 317



Mình tại sao lại biết nơi này có vòi nước nhỉ?- Bạch Phương Úc đưa mắt nhìn bốn phía. Rõ ràng đây là một chỗ rất bí mật, Đường Hạo cũng chưa từng nói với cô điều này, tại sao mọi thứ ở đây đều quen thuộc đến vậy?

“ Mẹ….Có phải là mẹ đó không? Có phải không?” Nhị Nhị dùng sức cầm lấy cánh tay của Bạch Phương Úc, đôi tay này rất giống tay của mẹ.

“Đến cùng thì có phải hay không? Cô là mẹ của bọn cháu có đúng không? Mẹ….mẹ ngay cả Dương Dương cũng không nhận ra ư? Mẹ….!”Dương Dương dùng sức níu lấy quần áo của Bạch Phương Úc, dùng lực đong đưa.

Tiếng hai đứa trẻ vang lên phảng phất như có ma lực, không ngừng kích thích đầu cô, đau nhức giống như bị chia năm xẻ bảy.

Đau…..Đau…….Đau quá!

“Aaaaaa!” Cô đau đến không chịu được, hai tay ôm lấy đầu, cả người ngồi xổm xuống.

Loại đau đớn thần kinh này trong nháy mắt đã khiến toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh. Thân thể run rẩy kịch liệt, từng chỗ trên người cô không ngừng nhúc nhích.

Dương Dương và Nhị Nhị đều sợ hãi cùng nhau lui về phía sau vài bước: “ Cô…cô làm sao vậy? Cô đau nhức ở đâu?”

“ Cô à, bọn cháu sẽ không hỏi nữa! Chúng cháu đỡ cô về phòng nhé!”

Dương Dương tiến lên một bước, muốn nâng cô dậy.

Sợ dọa bọn trẻ hoảng sợ, Bạch Phương Úc liền nhịn cơn đau đớn kịch liệt, cố gắng đứng người lên. Tay cô lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch, xoa mặt bọn trẻ nói : “Cô …..không có chuyện gì! Các cháu…ở đây chơi, cô…vào phòng nghỉ ngơi một lát!”

Nói xong, cô suy yếu đi vào phòng, nơi đó có thuốc. Cô cần thuốc ngay bây giờ.

Hai đứa trẻ lo lắng đi theo phía sau lưng cô. Dương Dương và Nhị Nhị lo lắng tràn đây trên mặt, nghi hoặc nhìn lẫn nhau.

“Dương Dương, có phải chúng ta làm hơi quá đáng rồi không? Cô ấy dẫm phải phân chó nên mới thành đau đầu như thế này!” Nếu như chính mình dẫm lên, cô bé thật sự muốn đem chân mình đi bằm vằm, nghĩ cũng đã thấy buồn nôn rồi.

Dương Dương suy nghĩ vài giây đồng hồ, lắc đầu: “Không đâu! Nhiều nhất là cô ấy chán ghét thôi chứ không thể bị đau đầu! Em cũng ngửi thấy tanh tưởi nhưng có đau đầu đâu!” Nó nói ra trải nghiệm của chính bản thân mình.

Nghe Dương Dương giải thích, Nhị Nhị cũng an tâm được một ít: “ Đuổi kịp mau lên, nhìn cô ấy đứng dậy thật thảm!Dương Dương, liệu cô ấy có phải là mẹ của chúng ta không? Chị còn chưa có được gọi ‘mẹ’, em nói cô ấy không phải…..!?”

“Nhưng tại sao lại không nhận ra chúng ta? Mẹ làm sao mà không nhận ra con mình cho được? Nhưng cô ấy quen thuộc với nơi này khiến em không thể không hoài nghi…..” Trên mặt Dương Dương tràn đầy đau khổ và khẩn trương, nó cũng hy vọng người kia đúng là mẹ của nó!

……..

Bạch Phương Úc cố gắng cắn chặt răng đẩy cửa chính của biệt thự, đầu đau đớn khiến cho thần trí cô trở nên mê muội, trong phòng dường như có một thứ gì đó hướng về phía cô đập tới, khiến cô không thể nắm chặt lấy thành ghế sô pha.

Ánh mắt của cô cố gắng nhìn về phía cầu thang. Cô muốn lên lầu lấy thuốc, cô cần uống thuốc ngay bây giờ.

“Bạch tiểu thư, cô làm sao vậy?” Vú Từ đi đến, đỡ lấy người Bạch Phương Úc.

“Tôi muốn lên lầu….”

“Được, cẩn thận một chút, cô vịn lấy tay tôi!” Vũ Từ đỡ lấy thân thể Bạch Phương Úc, đi về phía cầu thang.

“Cảm ơn!” Được vú Từ nâng, Bạch Phương Úc ngửa mặt lên nhìn cầu thang.

Cầu thang màu trắng……cầu thang thật cao…..

Đi được hơn mười bậc, đột nhiên tròng mắt Bạch Phương Úc mở to, ánh mắt của cô cũng trở nên hoảng sợ khiến người ta sợ hãi, hô hấp càng trở nên dồn dập. Trong đầu của cô hiện lên hình ảnh ba người cũng trên bậc thang này: Đường Hạo một thân âu phục thẳng tắp đang đi lên cùng với một cô gái mặc váy cười rất đẹp, phía sau cô gái đó còn có một cô gái nữa.

Đoạn ngắn hình ảnh hiện lên rất nhanh, nhưng cô vẫn nhìn được rõ ràng hình ảnh ba người đó.

Người đàn ông là Đường Hạo, còn cô gái đứng phía sau lưng hắn thì rất giống cô.

Cô gái đang cầm lấy đuôi váy áo cưới kia trông cực kỳ giống cô. Đột nhiên thân thể cô ta nghiêng về phía trước, nháy mắt ngã lăn xuống những bậc cầu thang.

“Tiểu Ngưng….” Giọng người đàn ông hoảng sợ xen lẫn lo lắng văng vẳng bên tai cô.

“Khoooooông !” Bạch Phương Úc đột nhiên quát to một tiếng, dùng sức quát một tiếng thật to xong, hai tay bịt thật chặt lỗ tai: “Không….Không phải…”

Càng nhiều những đoạn ngắn hình ảnh hiện lên chập chờn trong đầu cô, mãnh liệt đâm vào đầu óc của cô.

Từng chút….từng chút….

Trên máy bay đột nhiên xóc nảy, hành lý đặt trên ngăn trên bắt đầu rơi mạnh xuống, rất nhiều người trong máy bay thi nhau chạy loạn,….chỉ thấy có hai cô gái giống nhau như đúc, cùng nắm tay nhau chạy ra. Hai người giống nhau như đúc, không phân biệt nổi ai mới là ai.

………………

……………..

“Nhanh lên! Chúng ta phải chạy ra ngoài!” Tiếng kêu bối rối vang vọng kịch liệt trong đầu cô, hơn nữa còn vương theo cả tiếng một người đàn ông đau lòng gào thét: “ Ngưng ….ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!…Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…..”

Rầm…. cô gái nặng nề ngã trên sàn……giữa hai chân chảy ra máu tươi…..

“Không! Con của tôi…..” Bạch Phương Úc hô to một tiếng, nước mắt cuồn cuộn chảy ra từ đôi mắt của cô.

Cơn đau đầu đột nhiên ngừng lại, những mảnh ký ức rời rạc cũng biến mất trong tức khắc. Cô thử nhớ lại, nhưng không tài nào nhớ ra thêm được gì.

“Bạch tiểu thư, cô làm sao vậy?” Vú Từ nhìn thấy cô đang kinh hãi, lo lắng hỏi.

“Cô làm sao vậy?” Dương Dương và Nhị Nhị lúc này cũng cùng nhau chạy đến, bốn con mắt to nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha.

Bạch Phương Úc nhìn hai đứa trẻ, miệng khé động đậy. Đây là các con của cô, là những bảo bối của cô. Cô không phải là ‘cô’ của bọn nó, cô là mẹ….

“Bạch Phương Úc, con là con gái của chúng ta! Là Bạch Phương Úc con gái của chúng ta!” Tiếng cha mẹ lại một lần nữa vang lên bên tai cô, đánh tan suy nghĩ vừa toát ra của cô.

Không! Cô là Bạch Phương Úc, không phải Lục Giai Ngưng. Những đứa trẻ này không phải là con của cô, không phải là của cô….

“Em chính là Ngưng của tôi!Em là Ngưng của anh!” Tiếng Đường Hạo lúc trước lại vang lên bên tai cô.

Trời ơi! Cô rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?

“Cô à, có phải cô không khỏe ở đâu không? Cô có thật là mẹ của chúng cháu không? Có phải không?” Nhị Nhị cầm lấy cánh tay của ‘cô’, liên tiếp một tiếng lại một tiếng hỏi.

“Cô à, cô thử suy nghĩ một chút đi! Sao cô biết chỗ kia có vòi nước vậy?”

Nhìn hai đứa trẻ liên tiếp hỏi, Bạch Phương Úc một đầu phủ sương mù, cô cũng muốn biết. Cô cũng muốn biết mình là ai.

“Đường Hạo! Đường Hạo! Anh ở đâu?” Bạch Phương Úc đột nhiên tránh khỏi tay của vú Từ, đẩy hai đứa trẻ ra, chạy ra phía bên ngoài.

“Bạch tiểu thư! Cô muốn đi đâu?”Vú Tử lo lắng mà chạy theo ra bên ngoài. Bất quá, người năm mươi tuổi như bà làm sao đuổi kịp, thoáng cái đã bị Bạch Phương Úc bỏ xa: “Bạch tiểu thư, cô muốn đi đâu?”

“Các người yên tâm đi! Tôi đi tìm Đường Hạo! Tôi đến công ty của anh ấy!” Bạch Phương Úc chẳng quay đầu lại nói lớn. Bây giờ, cô phải đi tìm Đường Hạo. Có lẽ chỉ có hắn mới giúp được cô.

Mẹ độc thân tuổi 18
Chương 318



“ Cám ơn anh, Hạo! Em biết anh đối với em là tốt nhất mà!” Bạch Phương Úc mạnh mẽ ngồi chen vào ngồi trên đùi Đường Hạo, đưa lên đôi môi mọng đỏ của mình.

Đường Hạo ngoảnh mặt đi, né tránh sự thận mật của cô. Đột nhiên, hắn cảm thấy bản thân không có hứng thú. Tuy rất kỳ quái, nhưng quả thực hiện tại hắn không có chút hứng thú nào cả.

Rốt cuộc là có điểm nào không đúng? Lúc trước, đối với hành động yêu thương nhung nhớ của Bạch Phương Úc, hắn đều không có nửa suy nghĩ cự tuyệt, đường nhiên cũng chẳng có năng lực kháng cự, luôn theo sự toan tính của cô, bao giờ cũng thỏa mãn cô hết.

“Anh làm sao vậy? Vì sao cứ liên tiếp từ chối người ta?” Bạch Phương Úc hơi không vui, cong đôi môi đỏ lên, hai tay ôm lấy cổ hắn.

“Phương Úc, anh cảm thấy hôm nay em có cái gì đó không giống em cholắm!  Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Có phải Nhị Nhị và Dương Dương lại đi trêu chọc em không?  Nên em mới đến đây tìm anh!” Đường Hạo nới rộng khoảng cách giữa hai người, có như vậy hắn mới quan sát cô kỹ hơn.

Hôm nay cô mặc váy. Đó là một bộ máy liền thân cô vẫn thường hay mặc.

Điểm này hắn hiểu được. Tuy cô bây giờ đã có cuộc sống mới giàu có hơn, nhưng bản chất mộc mạc vốn có trong cô thì vẫn không hề thay đổi.  Cho dù cô có nhiều quần áo, nhưng cũng chỉ mặc tới mặc lui một vài bộ mà cô ưa thích. Giày cũng không có đổi, vẫn là đôi giày màu trắng kia.

Dung nhan cũng không có thay đổi. Vẫn là nước da rám nắng, đôi mắt to có thêm phần bí ẩn. Màu son môi cũng giống như lúc trước, màu đỏ nhạt, khiến cho môi cô thêm phần ướt át. Bất quá, xác thực bây giờ hắn không có xúc động muốn hôn cô.

Đáng chết! Chẳng lẽ là do đêm qua ham muốn quá độ nên hôm nay đến cảm xúc cũng đã ‘đi du lịch’ ở phương trời nào rồi sao?

“Các con của anh không có bướng bỉnh đâu! Cho dù bọn chúng có trêu chọc em, em cũng không đến chỗ anh mà cáo trạng!” Bạch Phương Úc vẫn một mực ngồi trên đùi hắn, đưa thân thể dán sát vào người hắn.

“Hạo, người ta nhớ anh như thế, anh lại đối xử với người ta như thế nào?  Anh như thế này thì mặt mũi em để đâu, sao cứ liên tục cự tuyệt…..” Cô bất mãn phàn nàn nói.

Đường Hạo mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, nhưng vẫn như lúc trước, hoàn toàn không có chút cảm giác hưng phấn nào. Trời ạ! Hắn không phải là triệt để ‘không thành’ rồi đấy chứ?

“Hôm nay công việc hơi nhiều, em chắc sẽ hiểu cho anh, đúng không?”

“Không được! Không được…..” Cô lại cong cặp môi đỏ mọng lên, dùng sức lắc mạnh đầu: “ Anh không thể vì công việc mà bỏ em qua một bên! Em muốn là vị trí số 1 trong lòng anh, công việc xếp sau!”

Phụ nữ ai mà chẳng như vậy, không đúng sao? Luôn luôn muốn chiếm vị trí  ‘hàng đầu’ trong lòng người đàn ông. Cô nói như thế đâu có sai!

Đường Hạo nheo mắt lại, một lần nữa nhìn quan sát đáng giá cô gái trong ngực: “Phương Úc, em hôm nay làm sao vậy? Mọi khi em luôn một mực đợi không dám quấy rầy công chuyện của anh! Lần trước còn chờ đến mức đói bụng bị đau dạ dày…..!”

“Ah…..Phải không? Hì hì, em quên mất tiêu rồi!” Trên mặt Bạch Phương Úc thoáng hiện lên sự hoảng hốt, sau đó cô lập tức cười hì hì một cái, rất nhanh che giấu đi sự không tự nhiên của mình.

“Quên? Vậy thì trí nhớ của em quá kém! Chuyện còn chưa đầy một tháng mà đã quên nhanh như thế rồi”

“Aizza, quên là một chuyện hết sức bình thường! Anh thử nghĩ xem, mấy hôm nay ngày nào cũng phải đối mặt với mấy đứa con của anh, em đâu còn sức mà nhớ đến chuyện lặt vặt…” Cô mở trừng hai mắt, ra vẻ vô tội.

Cô phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của hắn, liền lập tức nói ra yêu cầu: “Hạo, người ta….người ta muốn con của anh…Anh…anh có thể thỏa mãn tâm nguyện của em không?”

Nếu như trước đây cô đưa ra yêu cầu này, hắn nhất định sẽ toàn tâm toàn sức phối hợp. Có trời mới biết, hắn muốn cô có mang con của hắn như thế nào, một lần nữa cho hắn thêm một bảo bối…..Nhưng…Hiện tại có cảm giác không đúng…Người trước mắt không phải là Tiểu Ngưng, càng không phải là Bạch Phương Úc.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trái tim Đường Hạo phảng phất như bị ai đó hung hăng cầm búa đập mạnh vào. Khuôn mặt hắn không thay đổi biểu tình, nhìn người phụ nữ trong ngực, nội tâm thì không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi:  có chuyện ly kỳ như thế này sao?

Đột nhiên, hắn câu dẫn khóe môi, ôm chặt cô vào lồng ngực mình: “Ha ha, muốn có con của anh sao?”

“Chẳng lẽ lại không? Em thích anh như vậy, yêu anh như thế, muốn có con với anh chẳng lẽ cũng không được sao?” Bạch Phương Úc lại một lần nữa biểu đạt tình yêu của mình.

“Ừ….” Đường Hạo ghé vào bên tai của cô, thì thầm nói nhỏ: “Muốn con của anh như vậy ư? Thế tại sao tối qua lại còn tử chối, chỉ trong vòng một đêm đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?”

Sau khi nói xong, Đường Hạo ngẩng mặt lên, thay đổi thái độ, nhìn biểu hiện trên mặt của cô.

“Hả…. A….Đó là bởi vì hôm qua….không có suy nghĩ kĩ chứ sao! Chuyện làm mẹ, người ta cũng cần phải lo lắng nhiều thứ lắm mà….”Bạch Phương Úc lắp bắp cuối cùng cũng bịa ra được một lý do.

Nhưng cô thật không ngờ, sau khi nghe câu trả lời, Đường Hạo lại đột nhiên hung hăng đẩy mạnh cô xuống đất.

Đường Hạo từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Phương Úc. Sắc mặt của hắn đột nhiên âm lãnh vô cùng, toàn thân tản mát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.

Người phụ nữ ngã trên mặt đất, vô ý thức mà xoay chuyển thân thể, dẩu môi biện hỏi: “Đường…..Đường….Hạo, làm sao vậy? Anh tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?”

Đường Hạo ngồi xổm xuống, một tay túm lấy tóc cô ta hung hăng kéo mạnh. Mắt tuy đã nheo lại nhưng không che giấu được sự sắc lạnh.

“Cô thử nói xem, nói tại sao tôi lại đối xử với cô như thế? Nói!”

“Hạo, anh làm sao vậy?”  ‘Bạch Phương Úc’ trên mặt đất cố gắng duy trì tia bình tĩnh cuối cùng.

“Chết tiệt! Cô rốt cuộc là người nào? Vì sao lại giống cô ấy như đúc?” Đường Hạo tức giận long trời lở đất, trong lòng thì không ngừng sợ hãi. Có người giả mạo Ngưng của hắn, thậm chí người đó còn giống cô như đúc.

Cô gái trên mặt đất đột nhiên thu hồi lại diễn xuất của mình, từ trên sàn nhà đứng dậy: “Đường tổng, ngài quả nhiên lợi hại! Thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị ngài phát hiện ra rồi! Ha ha, tôi còn muốn lợi dụng cái khuôn mặt này để trở thành người phụ nữ của ngài!”

Đường Hạo lấy ra điện thoại của Bạch Phương Úc trong bao da của cô, thất kinh hãn đảm nhìn lại:“ Bạch Phương Úc đâu? Cô do ai phái tới? Cô gái tên Bach Phương Úc bị các người đưa đi rồi phải không?”

Cô gái kia nhìn Đường Hạo một hồi lâu, sau đó chân thành trả lời: “Thật xin lỗi! Tôi không biết người tên Bạch Phương Úc đang ở đâu!”

“Cô nếu không nói, vậy muốn thoát khỏi bàn tay tôi có lẽ là phải chờ đến khi hóa kiếp!”

***************

Trong phòng đen kịt, một cô gái nằm bất an giãy dụa trên giường, gương mặt của cô đổ rất nhiều mồ hôi. Cô giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu làm đau nhức thật sâu, giãy dụa một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42